Cửu Gia Đừng Làm Vậy
Quyển 2 - Chương 6
Rầm! Một cánh cửa sau lưng Sở Cuồng đột nhiên mở ra, đẩy thẳng Sở Cuồng đang đắm chìm trong thế giới của mình ra sau cánh cửa.
“Tiểu nhị đâu!”, Nhẫm Cửu hô to: “Mang cho ta một vò rượu nữa lên đây!”. Nói xong Nhẫm Cửu vừa cầm nậm rượu lên đổ vào miệng vừa đi vào phòng, cũng không thèm đóng cửa lại. Sở Cuồng bị cánh cửa đập vào người từ sau cửa ngẩn ngơ đi ra, nhìn trong phòng vọng ra âm thanh đó một lát, lại nhìn gian phòng đối diện đang mở rộng cửa một lát. Thì ra… có hai gian phòng trong cùng.
Tiểu nhị bị Nhẫm Cửu gọi lên, từ xa ôm một vò rượu chạy tới, liếc mắt nhìn Sở Cuồng đang sững sờ trước cửa: “Công tử không đi vào sao?”. Sở Cuồng nghe lời cất bước vào phòng. Tiểu nhị lặng lẽ đặt vò rượu xuống rồi chạy ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa phòng lại.
Tiểu nhị ở ngoài cửa gãi đầu: “Rượu ở hoa lâu chúng ta đều có pha thêm chút xuân dược, uống nhiều như vậy không có vấn đề gì sao?”. Thôi kệ, dù sao tế ti đại nhân đã nói rồi, yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn mà.
Trong phòng, Nhẫm Cửu nằm bò trên bàn nghịch nghịch ly rượu của mình: “Tiểu nhị, rót đầy rượu cho ta”.
Tâm tình Sở Cuồng thay đổi quá nhanh, nhất thời không biết nên nói gì. Hắn từ phía sau đi tới, thấy Nhẫm Cửu cầm nậm rượu lên lắc lắc rồi uống sạch những giọt còn sót lại. Sở Cuồng không nhìn được nữa, giật lấy ly rượu trong tay nàng rồi để sang một bên: “Em uống nhiều rồi”.
Nhẫm Cửu chống cằm lên nhìn hắn một cái, vỗ ngực nói: “Ngươi uống nhiều thì có. Cửu gia ta đây chính là thần rượu trên núi Chi Lương, tửu lượng ngàn chén không say, đám đàn ông như trâu bò đó cũng không phải là đối thủ của Cửu gia này!”. Sauk hi tự khen mình xong, Nhẫm Cửu với tay cướp nậm rượu nhưng làm sao cướp được từ tau Sở Cuồng. Thế là Nhẫm Cửu chỉ Sở Cuồng, đe dọa: “Ngươi nhớ đấy nhé!”.
Nói xong Nhẫm Cửu xoay người đi lấy vò rượu tiểu nhị đặt ở góc phòng. Sở Cuồng ngăn nàng lại: Em không được uống nữa. Lượng cồn hấp thu vào người đã vượt quá tiêu chuẩn ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của thiết bị nhận biết, thậm chí cũng sinh ra ảnh hưởng nhất định với máu em sau khi đồng hóa. Nếu còn uống thêm nữa không biết sẽ sinh ra hậu quả thế nào”.
Nhẫm Cửu muốn đẩy Sở Cuồng ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy được tay hắn. Nhẫm Cửu nổi giận: “Ngươi là Sở Cuồng hay sao mà ăn nói giống hệt hắn thế?”.
"Anh chính là Sở Cuồng”. Sở Cuồng bất lực nói: “Xác định thần trí em đã hỗn loạn, anh sẽ cưỡng chế đưa em về”. Trước khi hắn động thủ, Nhẫm Cửu lại đưa tay nâng đầu hắn lên, ghé sát vào mặt hắn quan sát kĩ càng. Khoảng cách rất gần, Sở Cuồng có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Nhẫm Cửu và cả mùi rượu nồng nặc trong miệng. Hắn chợt thấy không thể khống chế nhịp tim của mình, buộc phải nhìn đi chỗ khác. Nhẫm Cửu nhìn hắn rất lâu rồi gật đầu: “Anh đúng là Sở Cuồng”. Nhẫm Cửu dụi trán vào cổ Sở Cuồng làm hắn khó thở. Hắn nuốt nước bọt, nghe Nhẫm Cửu lầm bầm nói: “Cả buổi chiều anh đi đâu? Em đợi anh rất lâu mà anh không về. Anh không thích em đến thế sao…”.
“Bây giờ chúng ta có thể về rồi”.
“Em không về, em còn phải uống rượu”. Nhẫm Cửu ôm hắn, dán chặt vào người hắn.
Sở Cuồng lại nuốt nước bọt, bàn tay nhớ đến hơi ấm khi chạm vào làn da mịn màng của Nhẫm Cửu. Hắn đang định lùi lại, đúng lúc này Nhẫm Cửu giật lấy nậm rượu trong tay hắn, xoay người lao đến chỗ vò rượu rót vào đầy nậm rồi giơ lên cao: “Hôm nay em phải uống hết chỗ rượu này!”. Nói xong liền ngẩng đầu đổ rượu vào trong miệng.
“Nhẫm Cửu!”, Sở Cuồng thật sự vô cùng bất lực. Cả đời này hắn chưa từng cảm thấy bất lực trước bất cứ một ai. Nếu là trước kia, đám lính dưới tay hắn dám làm càn như vậy thì đã bị lôi ra ngoài đánh từ lâu rồi. Nhưng đối với Nhẫm Cửu, hắn lại… Không thể hạ thủ được.
Nhẫm Cửu nuốt rượt trong miệng, cười nhìn Sở Cuồng: “Anh không muốn em uống thì anh uống đi, uống hết thì chúng ta về”.
Sở Cuồng chỉ muốn đập vò rượu đó xuống đất, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì Nhẫm Cửu đã lao tới, ngậm một ngụm rượu áp sát bên môi hắn: “Có điều… phải để em mớm cho anh…”. Không cho Sở Cuồng thời gian phản ứng, Nhẫm Cửu đã hôn lên môi hắn. Sở Cuồng không há miệng ra, thế là rượu liền chảy từ khóe môi Nhẫm Cửu ra, thấm ướt cằm và vạt áo hai người.
“Phí quá…”. Nhẫm Cửu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi, cằm, cổ Sở Cuồng theo vết rượu chảy xuống, vừa mút vừa liếm làm cổ Sở Cuồng lập tức đỏ ửng. Trái tim đã hoàn toàn loạn nhịp, lí trí cũng hoàn toàn rối loạn, rõ ràng hắn không uống ngụm rượu đó nhưng lúc này môi và cổ của hắn đều cay sè, nóng rát, dường như sắp bốc cháy đến nơi.
“Nhẫm Cửu…”. Hắn vừa mở miệng định đẩy Nhẫm Cửu ra, không ngờ Nhẫm Cửu đã ngậm một ngụm rượu khác hôn lên môi hắn. Lần này cả ngụm rượu đều chảy vào miệng hắn. Cổ họng hắn chuyển động, hắn đã nuốt một ngụm rượu này rồi.
“Em thích anh, Sở Cuồng”. Môi Nhẫm Cửu nhẹ nhàng cọ lên môi hắn. “Em thích anh”. Nhẫm Cửu nói như sắp khóc “Em thích anh, em thật sự thích anh, rất thích…”.
Một ngọn lửa từ dạ dày đốt thẳng lên trái tim, sau đó đun sôi toàn bộ máu trong người hắn. Sở Cuồng cảm thấy chắc mình cũng hấp thu lượng cồn quá lớn, hắn không khống chế được tay chân mình, không thể đẩy Nhẫm Cửu ra, không thể rời xa Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu nói thích hắn, mấy tiếng đó giống như một mệnh lệnh không thể chối từ, chui vào trong đầu hắn, bắt cóc tất cả lí trí và tư duy của hắn.
Hai tay Nhẫm Cửu ôm lấy cổ Sở Cuồng, Nhẫm Cửu ném nậm rượu đi, đẩy Sở Cuồng từ từ lùi lại, đến tận lúc lưng hắn chạm vào tường, không thể lùi lại được nữa.
“Em cần biết bây giờ em đang làm gì?”. Sở Cuồng vùng vẫy lần cuối.
Nhẫm Cửu cắn môi hắn, cắn khá mạnh làm Sở Cuồng đau, nhưng cũng làm cho một cảm giác tê dại lập tức chạy khắp toàn thân hắn, giống như bị tiêm loại thuốc kích thích thần kinh nào đó, khiến cả người hắn đều trở nên khác thường.
Sở Cuồng không phải một thiếu niên không biết gì. Bất cứ tri thức nào, hắn cũng từng được dạy dỗ một cách chuyên nghiệp. Hắn hiểu rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, nhưng cảm giác này khiến hắn không biết phải làm thế nào. Trước khi tới tinh cầu này, hoặc có thể nói trước ngày hôm nay, hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp tiếp xúc thân mật với người của tinh cầu này, nhưng Nhẫm Cửu…
Nhẫm Cửu đã bắt đầu tự giác vòng tay qua eo hắn, dán sát cơ thể vào người hắn giống như chiều nay… Máu trong người hắn lập tức sôi trào. Một tay hắn đỡ gáy Nhẫm Cửu, tay kia ôm chặt Nhẫm Cửu vào lòng, hai người dán sát vào nhau hơn, hôn cũng sâu hơn.
Thực ra hắn vẫn luôn muốn nói với Nhẫm Cửu, hôn không chỉ đơn giản là môi chạm môi, lưỡi không nên chỉ yên phận nằm ở trong miệng. Phải xâm lược, phải khiêu khích, phải đọ sức với đối phương… giống như thế này…
Tay cũng không nên ngoan ngoãn sờ soạng bên ngoài quần áo mà nên xé rách, nên vuốt ve, nên ngăn chặn sự phản kháng vô thức của đối phương… giống như thế này…
Em không thể chỉ đứng mà làm xong chuyện được, em còn phải đẩy ngã, áp chế, trước tiên dùng tay mơn trớn đối phương, sau khi làm quen mới để hai bên áp sát vào nhau, không thể gần hơn được nữa… giống như…
Sở Cuồng đột nhiên dừng lại. Không biết từ bao giờ, hắn đã ôm Nhẫm Cửu đá đổ chiếc ghế trong phòng, đẩy Nhẫm Cửu ngã xuống giường, xé quần áo Nhẫm Cửu rơi khắp nơi trên nền nhà, làm cho Nhẫm Cửu đỏ mặt, thở dốc, ngay cả miệng cũng sưng lên. Tất cả mọi thứ trên người Nhẫm Cửu đều nói rõ hắn đã làm gì nàng. Hắn cũng thở hổn hển, vẻ mặt hắn không tirng táo hơn nàng bao nhiêu.
“Sở Cuồng?”. Giọng Nhẫm Cửu chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Là sự dịu dàng hắn muốn nghe thấy. Thực ra hắn còn muốn nghe thấy âm thanh mềm mại hơn nữa, hắn muốn bắt nạt nàng. Nhưng…
Mồ hôi lạnh chảy ra trên chán Sở Cuồng. Sắc mặt hắn trở nên trắng xanh. Hắn đã nhẫn nhịn rất lâu, trong bụng lại phát ra tiếng ùng ục càng ngày càng to. Cuối cùng Sở Cuồng đấm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho Nhẫm Cửu, sau đó mở cửa lao ra ngoài.
“Tiểu nhị đâu!”, Nhẫm Cửu hô to: “Mang cho ta một vò rượu nữa lên đây!”. Nói xong Nhẫm Cửu vừa cầm nậm rượu lên đổ vào miệng vừa đi vào phòng, cũng không thèm đóng cửa lại. Sở Cuồng bị cánh cửa đập vào người từ sau cửa ngẩn ngơ đi ra, nhìn trong phòng vọng ra âm thanh đó một lát, lại nhìn gian phòng đối diện đang mở rộng cửa một lát. Thì ra… có hai gian phòng trong cùng.
Tiểu nhị bị Nhẫm Cửu gọi lên, từ xa ôm một vò rượu chạy tới, liếc mắt nhìn Sở Cuồng đang sững sờ trước cửa: “Công tử không đi vào sao?”. Sở Cuồng nghe lời cất bước vào phòng. Tiểu nhị lặng lẽ đặt vò rượu xuống rồi chạy ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa phòng lại.
Tiểu nhị ở ngoài cửa gãi đầu: “Rượu ở hoa lâu chúng ta đều có pha thêm chút xuân dược, uống nhiều như vậy không có vấn đề gì sao?”. Thôi kệ, dù sao tế ti đại nhân đã nói rồi, yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn mà.
Trong phòng, Nhẫm Cửu nằm bò trên bàn nghịch nghịch ly rượu của mình: “Tiểu nhị, rót đầy rượu cho ta”.
Tâm tình Sở Cuồng thay đổi quá nhanh, nhất thời không biết nên nói gì. Hắn từ phía sau đi tới, thấy Nhẫm Cửu cầm nậm rượu lên lắc lắc rồi uống sạch những giọt còn sót lại. Sở Cuồng không nhìn được nữa, giật lấy ly rượu trong tay nàng rồi để sang một bên: “Em uống nhiều rồi”.
Nhẫm Cửu chống cằm lên nhìn hắn một cái, vỗ ngực nói: “Ngươi uống nhiều thì có. Cửu gia ta đây chính là thần rượu trên núi Chi Lương, tửu lượng ngàn chén không say, đám đàn ông như trâu bò đó cũng không phải là đối thủ của Cửu gia này!”. Sauk hi tự khen mình xong, Nhẫm Cửu với tay cướp nậm rượu nhưng làm sao cướp được từ tau Sở Cuồng. Thế là Nhẫm Cửu chỉ Sở Cuồng, đe dọa: “Ngươi nhớ đấy nhé!”.
Nói xong Nhẫm Cửu xoay người đi lấy vò rượu tiểu nhị đặt ở góc phòng. Sở Cuồng ngăn nàng lại: Em không được uống nữa. Lượng cồn hấp thu vào người đã vượt quá tiêu chuẩn ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của thiết bị nhận biết, thậm chí cũng sinh ra ảnh hưởng nhất định với máu em sau khi đồng hóa. Nếu còn uống thêm nữa không biết sẽ sinh ra hậu quả thế nào”.
Nhẫm Cửu muốn đẩy Sở Cuồng ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy được tay hắn. Nhẫm Cửu nổi giận: “Ngươi là Sở Cuồng hay sao mà ăn nói giống hệt hắn thế?”.
"Anh chính là Sở Cuồng”. Sở Cuồng bất lực nói: “Xác định thần trí em đã hỗn loạn, anh sẽ cưỡng chế đưa em về”. Trước khi hắn động thủ, Nhẫm Cửu lại đưa tay nâng đầu hắn lên, ghé sát vào mặt hắn quan sát kĩ càng. Khoảng cách rất gần, Sở Cuồng có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Nhẫm Cửu và cả mùi rượu nồng nặc trong miệng. Hắn chợt thấy không thể khống chế nhịp tim của mình, buộc phải nhìn đi chỗ khác. Nhẫm Cửu nhìn hắn rất lâu rồi gật đầu: “Anh đúng là Sở Cuồng”. Nhẫm Cửu dụi trán vào cổ Sở Cuồng làm hắn khó thở. Hắn nuốt nước bọt, nghe Nhẫm Cửu lầm bầm nói: “Cả buổi chiều anh đi đâu? Em đợi anh rất lâu mà anh không về. Anh không thích em đến thế sao…”.
“Bây giờ chúng ta có thể về rồi”.
“Em không về, em còn phải uống rượu”. Nhẫm Cửu ôm hắn, dán chặt vào người hắn.
Sở Cuồng lại nuốt nước bọt, bàn tay nhớ đến hơi ấm khi chạm vào làn da mịn màng của Nhẫm Cửu. Hắn đang định lùi lại, đúng lúc này Nhẫm Cửu giật lấy nậm rượu trong tay hắn, xoay người lao đến chỗ vò rượu rót vào đầy nậm rồi giơ lên cao: “Hôm nay em phải uống hết chỗ rượu này!”. Nói xong liền ngẩng đầu đổ rượu vào trong miệng.
“Nhẫm Cửu!”, Sở Cuồng thật sự vô cùng bất lực. Cả đời này hắn chưa từng cảm thấy bất lực trước bất cứ một ai. Nếu là trước kia, đám lính dưới tay hắn dám làm càn như vậy thì đã bị lôi ra ngoài đánh từ lâu rồi. Nhưng đối với Nhẫm Cửu, hắn lại… Không thể hạ thủ được.
Nhẫm Cửu nuốt rượt trong miệng, cười nhìn Sở Cuồng: “Anh không muốn em uống thì anh uống đi, uống hết thì chúng ta về”.
Sở Cuồng chỉ muốn đập vò rượu đó xuống đất, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì Nhẫm Cửu đã lao tới, ngậm một ngụm rượu áp sát bên môi hắn: “Có điều… phải để em mớm cho anh…”. Không cho Sở Cuồng thời gian phản ứng, Nhẫm Cửu đã hôn lên môi hắn. Sở Cuồng không há miệng ra, thế là rượu liền chảy từ khóe môi Nhẫm Cửu ra, thấm ướt cằm và vạt áo hai người.
“Phí quá…”. Nhẫm Cửu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi, cằm, cổ Sở Cuồng theo vết rượu chảy xuống, vừa mút vừa liếm làm cổ Sở Cuồng lập tức đỏ ửng. Trái tim đã hoàn toàn loạn nhịp, lí trí cũng hoàn toàn rối loạn, rõ ràng hắn không uống ngụm rượu đó nhưng lúc này môi và cổ của hắn đều cay sè, nóng rát, dường như sắp bốc cháy đến nơi.
“Nhẫm Cửu…”. Hắn vừa mở miệng định đẩy Nhẫm Cửu ra, không ngờ Nhẫm Cửu đã ngậm một ngụm rượu khác hôn lên môi hắn. Lần này cả ngụm rượu đều chảy vào miệng hắn. Cổ họng hắn chuyển động, hắn đã nuốt một ngụm rượu này rồi.
“Em thích anh, Sở Cuồng”. Môi Nhẫm Cửu nhẹ nhàng cọ lên môi hắn. “Em thích anh”. Nhẫm Cửu nói như sắp khóc “Em thích anh, em thật sự thích anh, rất thích…”.
Một ngọn lửa từ dạ dày đốt thẳng lên trái tim, sau đó đun sôi toàn bộ máu trong người hắn. Sở Cuồng cảm thấy chắc mình cũng hấp thu lượng cồn quá lớn, hắn không khống chế được tay chân mình, không thể đẩy Nhẫm Cửu ra, không thể rời xa Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu nói thích hắn, mấy tiếng đó giống như một mệnh lệnh không thể chối từ, chui vào trong đầu hắn, bắt cóc tất cả lí trí và tư duy của hắn.
Hai tay Nhẫm Cửu ôm lấy cổ Sở Cuồng, Nhẫm Cửu ném nậm rượu đi, đẩy Sở Cuồng từ từ lùi lại, đến tận lúc lưng hắn chạm vào tường, không thể lùi lại được nữa.
“Em cần biết bây giờ em đang làm gì?”. Sở Cuồng vùng vẫy lần cuối.
Nhẫm Cửu cắn môi hắn, cắn khá mạnh làm Sở Cuồng đau, nhưng cũng làm cho một cảm giác tê dại lập tức chạy khắp toàn thân hắn, giống như bị tiêm loại thuốc kích thích thần kinh nào đó, khiến cả người hắn đều trở nên khác thường.
Sở Cuồng không phải một thiếu niên không biết gì. Bất cứ tri thức nào, hắn cũng từng được dạy dỗ một cách chuyên nghiệp. Hắn hiểu rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, nhưng cảm giác này khiến hắn không biết phải làm thế nào. Trước khi tới tinh cầu này, hoặc có thể nói trước ngày hôm nay, hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp tiếp xúc thân mật với người của tinh cầu này, nhưng Nhẫm Cửu…
Nhẫm Cửu đã bắt đầu tự giác vòng tay qua eo hắn, dán sát cơ thể vào người hắn giống như chiều nay… Máu trong người hắn lập tức sôi trào. Một tay hắn đỡ gáy Nhẫm Cửu, tay kia ôm chặt Nhẫm Cửu vào lòng, hai người dán sát vào nhau hơn, hôn cũng sâu hơn.
Thực ra hắn vẫn luôn muốn nói với Nhẫm Cửu, hôn không chỉ đơn giản là môi chạm môi, lưỡi không nên chỉ yên phận nằm ở trong miệng. Phải xâm lược, phải khiêu khích, phải đọ sức với đối phương… giống như thế này…
Tay cũng không nên ngoan ngoãn sờ soạng bên ngoài quần áo mà nên xé rách, nên vuốt ve, nên ngăn chặn sự phản kháng vô thức của đối phương… giống như thế này…
Em không thể chỉ đứng mà làm xong chuyện được, em còn phải đẩy ngã, áp chế, trước tiên dùng tay mơn trớn đối phương, sau khi làm quen mới để hai bên áp sát vào nhau, không thể gần hơn được nữa… giống như…
Sở Cuồng đột nhiên dừng lại. Không biết từ bao giờ, hắn đã ôm Nhẫm Cửu đá đổ chiếc ghế trong phòng, đẩy Nhẫm Cửu ngã xuống giường, xé quần áo Nhẫm Cửu rơi khắp nơi trên nền nhà, làm cho Nhẫm Cửu đỏ mặt, thở dốc, ngay cả miệng cũng sưng lên. Tất cả mọi thứ trên người Nhẫm Cửu đều nói rõ hắn đã làm gì nàng. Hắn cũng thở hổn hển, vẻ mặt hắn không tirng táo hơn nàng bao nhiêu.
“Sở Cuồng?”. Giọng Nhẫm Cửu chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Là sự dịu dàng hắn muốn nghe thấy. Thực ra hắn còn muốn nghe thấy âm thanh mềm mại hơn nữa, hắn muốn bắt nạt nàng. Nhưng…
Mồ hôi lạnh chảy ra trên chán Sở Cuồng. Sắc mặt hắn trở nên trắng xanh. Hắn đã nhẫn nhịn rất lâu, trong bụng lại phát ra tiếng ùng ục càng ngày càng to. Cuối cùng Sở Cuồng đấm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho Nhẫm Cửu, sau đó mở cửa lao ra ngoài.
Bình luận truyện