[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn

Chương 12: Hợp tác (hạ)



Rốt cuộc là đồng minh của ai?

Lần thứ hai đến thành Bright là vào một ngày mưa. Tí tách tí tách, mưa lất phất rơi dệt nên màn sương khói mờ ảo, cách ly tòa thành với thế giới phồn hoa bên ngoài.

Macewen lái xe ngày đêm, giờ đang đứng trong trạm để đổ xăng chạy thẳng tới thành Bright.

Huyết tộc tị nạn đều đã bỏ đi, nhưng thành quả họ mang lại vẫn đang khoe sắc rực rỡ.

Xe dừng dưới chân núi, Oregon bồng mèo dắt Yvonne đi lên. Ả đã bị cho uống thuốc an thần do Macewen tìm được, chỉ có vậy ả mới chịu ngoan ngoãn không tìm cách bỏ trốn nữa. Chỉ tiếc cho mái tóc của ả, sau bao phen dày vò, cuối cùng đã chẳng còn lại sợi nào mà chỉ thấy rõ chân tóc lởm chởm – Hậu quả của việc bị giật một cách bạo lực. Khuôn mặt trái lại được bảo vệ hoàn hảo, chẳng qua khi ả tỉnh táo, mặt mày lúc nào cũng nhăn nhúm khiến người khác khó lòng nhận ra mặt thật.

Oregon đến trước cửa, giơ tay chuẩn bị gõ nhẹ.

Lúc này đây anh tuyệt đối không ngờ, thành Bright đang có một vị khách vô cùng cao quý tới thăm.

Trước khi vị khách này đến, hai vị chủ nhân của thành Bright cũng không ngờ.

Sau khi khách đến, hai vị chủ nhân…

Baal: “Địa ngục bị thiên đường chiếm đóng rồi hả, ngay cả ngươi cũng phải ra ngoài ăn xin?”

Vương Tiểu Minh: “Hoan nghênh tới làm khách ở nhà tôi!”

“Quả nhiên ta vẫn thích nghe tiếng người.” Mammon dùng tay phủi đi bụi nước trên vai, “Không cần quá nhọc lòng tiếp đãi ta, chỉ cần trả lại hết những thứ ta gửi ở đây là được rồi.”

Baal khoanh tay, lộ ra vẻ mặt lưu manh lâu rồi không dùng, “Ta không nhớ ngươi có gửi đồ qua.”

“Có mà.” Vương Tiểu Minh vèo một cái chạy đi, rồi lại vèo một cái chạy về, tay cầm mấy rương bưu kiện gửi từ địa ngục, cậu tỏ vẻ vô cùng lo lắng cho trí nhớ của Baal, “Anh không nhớ hả?”

“…”

Baal dùng một giây để tống hết những thứ ấy ra ngoài ngàn dặm, sau đó nói với vẻ mặt vô cảm: “Em nhìn nhầm rồi.”

Vương Tiểu Minh: “…”

Mammon nói: “Hóa đơn mua hàng của ngươi bị trả về.”

Baal nhướng mày, u ám nói: “Cain trả về?” Hắn đã ngăn cản Lilith giùm cho huyết tộc, ơn nghĩa lớn lao đòi có tí quà mà còn bị từ chối?! Đồ huyết tộc vong ân phụ nghĩa – Ngoài Vương Tiểu Minh ra.

Mammon nói: “Giới huyết tộc vẫn đang trong trạng thái đóng cửa.”

Sắc mặt của Baal sáng sủa hẳn ra trong vòng một giây, “Cứ nợ trước đi, đến khi huyết tộc mở cửa thì lại đòi bọn chúng trả.”

Mammon chìa tay ra tỏ vẻ tiếc nuối, “Tài khoản tín dụng của ngươi đang âm, không nợ được nữa.”

“Vậy à?” Mặt Baal liền biến sắc, hắn đang định lên cơn thì lại nghe Mammon nói tiếp: “Nếu ngươi có thể giúp ta một việc nhỏ thì ta có thể tạm thời không thu hồi hàng hóa ngươi đặt mua, đợi đến khi huyết tộc mở cửa rồi hẵng quyết định những thứ đó nên đi hay ở.”

Baal cười lạnh bảo: “Chuyện này hình như không phải do ngươi.” Thứ nuốt vào rồi mà dám bắt hắn ói ra hả!

Mammon tỏ vẻ vô tội nhìn Vương Tiểu Minh.

Vương Tiểu Minh áy náy gần chết.

“Khoan. Đã!” Baal buồn bực kéo người bạn đời lúc nào cũng thích hướng về người ngoài của mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn Mammon và nghiến răng nghiến lợi nói: “Việc nhỏ gì?”

“Tìm Yvonne về.”

Baal mặt đầy chấm hỏi.

Mammon nói: “Là ma nữ cùng Lilith truy sát huyết tộc.”

Baal hỏi trông có vẻ hăng hái: “Cuối cùng ngươi cũng thông suốt, quyết định phản bội Metatron sao?”

“Không…”

“Làm hay lắm!” Thiên hạ đại loạn chính là điều hắn thích nhất trên đời, hắn chỉ hận sao thiên đường không lập tức viết hịch văn lên án địa ngục, sau đó thánh chiến sẽ bắt đầu một cách hoành tá tràng – Lần trước đánh chưa đã ghiền, lần này gặp dịp sẽ tiếp tục.

“Không phải!” Lần này đến phiên Mammon nghiến răng nhưng hắn vẫn cố gắng mỉm cười, “Ngươi yên tâm. Dù có trời cùng đất tận, sông cạn đá mòn, ta đều sẽ ở bên cạnh y!”

Vương Tiểu Minh bưng mặt, cậu bị làm cho cảm động triệt để rồi.

Baal quàng vai Vương Tiểu Minh, “Cũng có nghĩa là khi trời trong nắng ấm, chim hót hoa nở sẽ tan.”

Mammon: “…”

Chuông cửa vang lên, Vương Tiểu Minh phất tay mở cửa cách không.

Oregon xách Yvonne xuất hiện ngay trước cửa: “…Có phải tôi đã làm phiền các vị rồi không?” Dù không quen biết người đàn ông mặc màu tím mà lại có thể phong độ đến mức này, bản năng vẫn khiến Oregon cảm thấy nguy hiểm.

Nhìn thấy Yvonne, Mammon nở nụ cười đẹp đến mê người, “Không, ngươi đến đúng lúc đến không thể đúng lúc hơn được nữa.”

Sau khi Vương Tiểu Minh giới thiệu thân phận hai bên, Oregon cũng bớt ngạc nhiên, giao Yvonne cho đối phương, “Tốt quá, tôi đang muốn đưa ả về địa ngục.”

Mammon không nhận lấy mà để mặc cho ả nằm bẹp dưới đất, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười sâu xa khó hiểu, “Vô cùng cảm ơn ngươi đã tốt bụng giúp đỡ, tránh cho ta một vụ phiền phức dở hơi. Ta lấy thân phận ma vương hoan nghênh ngươi đến làm khách ở địa ngục.”

Đây là lời mời tương đối khách sáo.

Nào ngờ Oregon lại không nể mặt, “Không cần đâu.”

Baal thấy người khác bị quê thì bật cười thích thú.

Vương Tiểu Minh thấy bầu không khí quá gượng gạo thì đành chủ động lên tiếng: “Có muốn uống canh gà không?”

Baal tức giận bảo: “Hôm nay ta bị tổn thương tâm lý, uống bao nhiêu canh lòng gà cũng vô dụng.”

Mammom cười nói: “Canh gà chắc là để đãi bọn ta.”

Mặt Baal thoáng cái đen như đít nồi.

Bầu không khí giữa họ hài hòa như vậy càng làm nổi bật sự xa lạ của Oregon. Có điều chính Oregon cũng không muốn chen vào giữa họ, anh nhanh chóng nói lời chào tạm biệt.

Vương Tiểu Minh lễ phép giữ anh lại: “Trời tối rồi, chi bằng hãy nghỉ lại một đêm.”

Baal nói: “Bọn chúng hoạt động ban đêm, ngủ ban ngày.”

Vương Tiểu Minh: “…” Làm huyết tộc mấy năm rồi mà Vương Tiểu Minh vẫn chưa sửa được suy nghĩ của con người.

Sau khi Oregon bỏ đi, Mammon như đang ngẫm nghĩ điều gì, “Xem ra hắn không thích ta cho lắm.”

Baal nói: “Bởi vì gần đây mặt trời mọc ở đằng đông, lặn đằng tây.”

Mammon nói: “Không thích địa ngục cũng dễ hiểu, không thích ma vương cũng dễ hiểu, nhưng ta đại diện cho sự giàu có cơ mà…” Sao lại có ai không thích giàu có nhỉ?

Baal nói: “Sự keo kiệt của ngươi cũng nổi tiếng ngang với sự giàu có của ngươi.”

“…” Mammon đổi chủ đề, “Ta mang Yvonne về, nhớ trả những món hàng chưa thanh toán tiền về cho ta.”

Baal nghiến răng bảo: “Mới nãy ngươi bảo giúp ngươi một việc nhỏ thì không cần trả nữa mà.”

“Nhưng ngươi đâu có giúp.”

Hắn vừa dứt lời, Yvonne vốn nằm dưới đất nay lại chẳng thấy đâu nữa, còn Baal thì vênh váo hất cằm, “Giờ thì cần ta giúp chưa?”

Mammon: “…” Về hỏi Lucifer với Michael xem phải trả bao nhiêu tiền hai người họ mới chịu nhốt tên này lại một lần nữa.

Baal nói: “Nếu muốn chuộc ả thì mang một giỏ hắc tinh thạch tới đây.”

Mammon vuốt chiếc nhẫn hắc tinh thạch trên tay, mỉm cười nói: “Ngươi thích thì ngươi giữ đi.”

Baal cau mày: “Ngươi không cần nữa hả?”

Mammon thờ ơ nhún vai, “Là Lucifer cần, ta sẽ bảo ngài ấy tự đến.”



Chẳng muốn gặp tên đó chút nào!

Bóng ma bị nhốt vào hắc tinh châu và cần tình yêu vun xới để sống lại vẫn in hằn trong đầu óc của Baal.

Yvonne lập tức xuất hiện ngay vị trí ban nãy. Nhìn vết thương sưng đỏ trên trán ả có thể thấy mới rồi bị đối xử không được tử tế cho lắm. Ả mơ màng tỉnh dậy, đang suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục Oregon thả mình ra nhưng chợt nghe thấy tiếng Baal.

“Dẫn ả đi ngay.”

Ả mở mắt ra, bóng người quen thuộc trước mắt khiến tim ả suýt ngừng đập!

“Yvonne.” Mammon gọi khẽ.

Yvonne cả người cứng đờ, cố gắng ngước nhìn Mammon và gượng cười, “Ngài… Mammon… Thật, thật vui vì được nhìn thấy ngài.”

Mammon nhìn như đang cười nhưng lại không phải cười, “Vậy à? Nàng đuổi tên đầu trâu mặt ngựa được sai đến gọi nàng về địa ngục, rồi chạy tới Nam Cực một mình, ta còn tưởng nàng e sợ không muốn đến gần ta nữa chứ.”

Yvonne nói: “Không phải vậy đâu, khi đó em chỉ là… Chỉ là muốn đi vòng vòng nhân giới xem thôi. Lần đầu em tới nhân giới nên thấy cái gì cũng mới mẻ.”

Mammon hỏi: “Bởi vậy nên mới nhập cư trái phép vào nhân giới đi đối phó huyết tộc?”

Yvonne vội vàng giải thích: “Đó là mệnh lệnh của ngài Lilith!”

“Trừ lần đó ra, cô ta còn lệnh cho nàng làm gì nữa không?” Mammon lùi lại một bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người rồi cúi đầu nhìn ả.

Baal…

Mammon…

Đều là những nhân vật khiến người khác phải ngưỡng mộ chỉ xuất hiện trong thần thoại và truyền thuyết.

Nếu so với họ, truyền thuyết của anh có vẻ lu mờ.

Nhưng bất luận quá khứ của có huy hoàng đến nhường nào thì họ cũng không chiến thắng được dục vọng của chính mình, cuối cùng bị đuổi khỏi thiên đường.

Đọa thiên sứ và huyết tộc đều là có cùng cảnh ngộ bị thần ruồng rẫy, nhưng anh không thể nào có hảo cảm với Mammon, với Baal.

Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn tòa thành.

Có lẽ là do đố kỵ.

Đố kỵ khi bản thân thì đơn côi lẻ bóng, còn bọn họ lại có bạn bè, có người yêu, có gia đình ấm cúng, đúng là quá hạnh phúc.

Anh cười một tiếng tự giễu, lúc đến trước xe, anh lại khôi phục vẻ ung dung quý phái.

Mèo đen vẫn luôn theo sát sau anh, dường như biết tâm trạng của anh không tốt, nó không hề nhảy ra làm phiền, mãi đến khi lên xe mới phóng lên đùi anh.

Lúc cửa xe vừa đóng lại, Oregon ngửi thấy mùi nước thánh quen thuộc, trong lòng anh khẽ dao động, “Giáo đường gần nhất ở đâu?”

Macewen sửng sốt hỏi: “Nó khiến ngài không thoải mái à? Tôi sẽ chạy vòng qua.”

“Không, tôi muốn đi xem thử.” Oregon nói: “Đu trên cửa sổ là tôi có thể nhìn thấy thánh giá thẳng rồi.”

Tuy cảm thấy là lạ nhưng Macewen cũng không hỏi nhiều.

Gần thành Bright đương nhiên không có giáo đường, họ phải đến tiểu trấn gần đấy mới tìm thấy một tòa giáo đường nhỏ. Tòa giáo đường này nhỏ thật, vì vậy khi Macewen dừng xe trước cửa, bọn họ còn nhìn thấy ánh sáng mờ ảo phát ra từ trong giáo đường.

Có người trong giáo đường?

Macewen nhìn Oregon. Gã dám chắc ông chủ của mình cũng chú ý thấy chuyện này nên tưởng rằng anh sẽ đổi ý. Nhưng gã đã lầm, Oregon đặt mèo xuống ghế, trước khi nhảy ra ngoài, anh còn phất tay ra hiệu cho Macewen lái xe đi và đóng cửa lại thật nhanh.

Mèo đen dùng móng vuốt cào vào cửa sổ, thấy đối phương vẫn cứ thờ ơ thì đổi cách, dùng đôi mắt vàng xanh nhìn anh ra vẻ tội nghiệp.

Oregon hôn gió với nó rồi khoát tay.

Xe nhanh chóng chạy đi.

Đợi đến khi xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, anh mới xoay lưng đi vào giáo đường.

Vẫn là luồng sáng chiếu lên thánh giá.

Chẳng qua lần này bóng người còn béo hơn lần trước, béo đến mức cả bóng cũng mờ căm, chỉ có thể nhìn thấy một khối gì đó đen đen.

“Có tin tức rồi?” Oregon đi thẳng vào đề.

“Hơ, ờ, ờ phải.” Cái bóng trong vầng hào quang lắp ba lắp bắp.

Oregon vẫn ngồi ở hàng ghế đầu bên trái, theo bản năng nhìn khắp chung quanh, “Y đang ở đâu?”

“Bị giáo hội mang đi rồi.”

Bầu không khí trong phút chốc như đóng băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện