[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
Chương 3: Mưu sát (hạ)
Bão táp, gần đổ bộ rồi.
Macewen là điển hình cho các quản gia tinh anh, ông chủ vừa nói xong, gã đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy sẵn sàng.
Sáu tiếng sau, Oregon có mặt tại sân bay Heathrow.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ sân bay lặng ngắt như tờ, trên bầu trời đen thẫm, mặt trăng tỏa ra ánh sáng đỏ gấc ma quái cứ như vừa gột rửa bằng máu.
Macewen cố dằn xuống nỗi bất an trong lòng, không nhanh không chậm đi theo phía sau ông chủ.
Oregon đột nhiên dừng bước và nhìn chung quanh.
Macewen tinh mắt nhận ra mấy bóng người quen thuộc, gã hơi sửng sốt nhưng rất nhanh lại thấp giọng nói: “Trước khi đi, tôi từng nhờ hàng xóm giúp chúng ta trông nom nhà cửa.”
Oregon mỉm cười: “Rõ quá rồi, thay vì trông nom nhà cửa, họ có vẻ thích ‘trông nom’ cậu hơn.”
Macewen lúng túng đáp: “Tôi tưởng họ đến là vì ngài chứ.”
Dù Oregon chẳng bao giờ tham gia bất cứ hoạt động xã giao nào của giới huyết tộc, huyết tộc ở London vẫn biết ở đó có một lão già huyết tộc đang sinh sống. Những huyết tộc hơi trẻ một tí chỉ cần đến gần anh trong phạm vi mười dặm đều sẽ cảm thấy bị uy thế của bề trên chèn ép, đánh mất ý chí của chính mình.
Sau khi những vụ mưu sát huyết tộc phát sinh liên hoàn, các huyết tộc sống ở London đều chăm chăm chờ xem anh sẽ có hành động gì. Biết được tin anh cuốn gói sang Brittany, bọn họ cũng lập tức thu dọn hành lý đi theo. Trước mắt đứng trong sân bay đều là những huyết tộc đời thứ mười trở lên.
Dù vậy nhưng có vài tên khi bị Oregon bắt gặp cũng thấy nhũn hết cả chân.
Oregon nói: “Một trăm hai mươi sáu huyết tộc, ba mươi tám thành viên của giáo hội đều là fan của tôi cả, số hành khách chân chính chỉ còn chưa tới trăm người. Xem ra gần đây công ty hàng không làm ăn chắc chả mấy khá khẩm.”
Macewen nói: “Nhưng máy bay đâu có ít đi… Ối, không!”
Đôi con ngươi của gã giãn ra, chuyển hướng nhìn lên đêm đen bên ngoài sân bay.
Ánh trăng bị che khuất đi từng chút một, mơ hồ có thể nhìn thấy một quần thể lớn chao liệng như con thoi trên bầu trời, và còn… đang lao xuống.
“Bịch bịch bịch bịch bịch bịch…”
Tiếp theo là cả tràng dài những tiếng va đập, hàng trăm con dơi tông vào cửa sổ rồi lộp độp rơi xuống. Thi thể lũ dơi thi nhau tiếp đất, để lại những vết máu lốm đốm trên tấm kính thủy tinh. Chẳng mấy chốc máu lan ra toàn bộ tấm kính, thế giới bên ngoài như bị những dòng chất lỏng đỏ thắm ngăn cách và đập vỡ thành vô vàn mảnh vụn.
“Á!”
“Ôi thần linh ơi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Oh… God bless me!”
“Quái lạ, chuyện gì thế này?!”
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.
Sân bay nháo nhào hết cả ên.
Thành viên giáo hội cố gắng chen tới bên cạnh Oregon, vừa định nói gì đó thì mắt chợt hoa lên, sau đó đã chẳng thấy anh đâu nữa.
Trên vùng trời sân bay, vô số những con dơi đang điên cuồng bay tán loạn như ruồi mất đầu. Giữa đàn dơi thỉnh thoảng bốc lên một làn khói đen, mà mỗi lần khói đen xuất hiện là lại có vài con dơi rơi xuống, chao đảo đập vào cửa kính thủy tinh.
“Ha ha ha…” Tràng cười lanh lảnh như chuông bạc đột ngột vang lên giữa vô vàn tiếng gào rít chói tai của lũ dơi.
Oregon bất thình lình xuất hiện giữa đàn dơi, thò tay chụp vào không trung một cái.
Tiếng cười vui vẻ bỗng chốc biến thành tiếng tru tréo.
Luồng khói đen trước mặt anh tan đi, để lộ ra một bóng dáng tha thướt, đẫy đà. Người ả gập xuống, mặt mũi trông như đang đau đớn quằn quại, mái tóc dài đến eo tung bay trong gió, trong đó có một lọn nhỏ đang bị Oregon nắm chặt.
“Buông tay ra!” Ả nghiến răng nghiến lợi.
Oregon cười cười, “Được thôi.” Tay anh hơi dùng sức, lọn tóc bị giật phăng ra khỏi da đầu của ả.
“Á!” Ả rít lên chói tai, hóa thành một luồng khói đen như ác quỷ rồi nhào về phía anh.
Bóng Oregon chợt biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng luồng khói, tay lại thò ra túm thêm lọn tóc khác, lần này không cần đối phương lên tiếng, anh đã thẳng tay giật đứt lọn tóc ấy.
Cứ thế năm, sáu lần, người con gái che tóc đáp xuống đất rồi ôm đầu khóc nức nở, không dám nhe nanh múa vuốt nữa.
Oregon thong thả đi đến trước mặt ả, thuận tay quẳng mớ tóc xuống đất.
Mắt người con gái lóe lên đầy vẻ ác độc, ả chầm chậm ngẩng đầu lên, “Báo tên ngươi ra!”
Oregon nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái, mỉm cười trả lời: “Ta đeo nhẫn để che giấu hơi thở chính là để người khác không biết ta là ai.”
Người con gái hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Oregon đáp: “Ma nữ.”
Người con gái giận dữ nói: “Ta là Yvonne! Tốt nhất ngươi hãy nhớ cho kỹ! Những vết thương ngươi gây ra trên người ta, sẽ có một ngày ta trả lại toàn bộ!” Ả xoay người đi, che đỉnh đầu gần như trọc lóc của mình rồi biến mất giữa sân cỏ.
Ả vừa biến mất, lũ dơi trên không lập tức giải tán.
Macewen đi đến sau lưng Oregon, cách anh khoảng bảy, tám bước, thấy anh không tỏ vẻ phật ý mới bước lên trước và nói: “Ả chính là hung thủ giết hại huyết tộc?”
Oregon nói: “Ngốc thế này thường chỉ là đồng lõa.”
Macewen hỏi: “Ả là ma nữ?”
Oregon đáp: “Căn cứ vào bộ ngực đồ sộ của ả thì hẳn là không phải ma nam.”
“Từ địa ngục lên sao?”
“Tôi không còn nghĩ ra nơi nào khác chịu chứa bọn chúng.”
Macewen lo lắng nói: “Vị chủ nhân thứ hai của tòa thành Bright ở Brittany là đọa thiên sứ.”
Địa ngục do bảy vị ma vương thống trị.
Bảy vị ma vương đều là đọa thiên sứ.
Và gia đình bọn họ đang chuẩn bị sang nương nhờ tình cờ cũng có một vị đọa thiên sứ.
…
Phân tích thế nào cũng khiến người ta phải thấy bất an trong lòng.
Oregon an ủi gã: “Đừng lo. Quan hệ giữa ngài ấy và địa ngục thường thường thôi.”
Macewen nói: “Dù chỉ thường thường nhưng họ vẫn là đồng loại đấy.”
Oregon quyết định nói thẳng thêm tí nữa: “Trong mắt ngài ấy, cả cửu giới chỉ có ngài Tiểu Minh Vương là vừa mắt thôi.”
Ngài Tiểu Minh Vương là người phe mình!
Macewen nói: “Vậy ngài ấy cũng đâu đến nỗi.”
Oregon: “…”
Nhân loại không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy dưới cái nhìn của họ, lũ dơi ban nãy có lẽ do ‘uống rượu lái xe’ tập thể nên mới gây ra tai nạn giao thông thảm thương nhường ấy. Nhân viên phi trường sau khi xác định trong phạm vi một trăm dặm gần đó không có thêm vụ dơi gây ẩu đả nào khác mới cho phép sân bay hoạt động bình thường trở lại.
Dù vậy nhưng vẫn khiến không ít chuyến bay bị hoãn, lúc Oregon đáp xuống sân bay Charles de Gaulle ở Paris thì trời đã gần sáng.
Oregon sầm mặt ngồi trên ghế.
Macewen bối rối đứng bên cạnh anh.
Sau khi ra khỏi sân bay, anh vẫn cứ ngồi im ở đây nhưng đang đợi gì đó, mà cứ mỗi giây mỗi phút trôi qua, sắc mặt của Oregon càng lúc càng u ám.
Thấy bắt đầu có không ít huyết tộc vì chịu hết nổi uy nghiêm của anh mà lục tục bỏ đi, gã cuối cùng cũng đánh bạo mở lời: “Ngài đang đợi tiên sinh Joseph Miller ạ?”
Oregon cau mày.
Macewen nhắc anh: “Là ngài dặn tôi mua thêm một vé máy bay khoang phổ thông mà.”
Oregon hung hăng bảo: “Khoang phổ thông chết tiệt! Biết vậy đã không cho tên đấy chạy lung tung mà phải giữ trong tầm quan sát của tôi mới phải!”
Nhiệt độ đột ngột tụt mạnh, lũ huyết tộc bỏ chạy càng nhanh hơn.
Dẫu nổi giận đùng đùng nhưng Oregon vẫn ngồi yên chờ đợi.
Thân là một quản gia ưu tú, Macewen đương nhiên phải lấy quyết định của ông chủ làm đầu. Gã mua cà phê và sandwich về rồi cùng ông chủ chờ đợi một người không biết khi nào sẽ xuất hiện.
Lại một tiếng nữa trôi qua, ánh mặt trời phủ khắp nơi nơi.
Sắc mặt của Oregon đen như sắp vắt ra được mực của con mực.
Phạm vi mười mét quanh anh chỉ còn mỗi Macewen là vẫn còn cố gắng chống chọi, những người khác chuồn sạch từ đời tám hoánh.
Lúc Macewen đang tìm cách chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn trong hoàn cảnh thiếu thốn hiện nay để an ủi nội tâm bị tổn thương của ông chủ, một vị dũng sĩ lấp la lấp lánh từ từ đi vào vùng cấm.
Dũng sĩ đi đến trước mặt Oregon, cái huy hiệu nhỏ bằng móng tay cái gắn trước ngực gã đập vào mắt mọi người, “Tôi là Benoit Buble, thành viên cấp Đồng của quân đoàn Thủ hộ thần thánh. Tôi có một tin bất hạnh cần phải báo với ngài.”
Oregon hơi nhướng mắt nhìn.
Benoit nói: “Vào ba giờ sáng hôm nay, tòa thành L’Egli ở Burgundy bị tàn sát đẫm máu. Tính cả một vị huyết tộc đời thứ bảy thì tổng cộng có tám mươi tám huyết tộc gặp phải chuyện không may.”
Đã không chỉ đơn giản là án giết người liên hoàn nữa.
Đây là vụ án giết sạch cả nhà hết sức tàn khốc.
Benoit nói: “Nhưng khác với những lần trước, lần này có người sống sót.”
Ngón tay đeo nhẫn của Oregon khẽ cử động, “Ở đâu?”
Burgundy là nơi có mật độ huyết tộc sinh sống cực cao, chính vì thế thảm án ở thành L’Egli vô cùng có sức ảnh hưởng, không chỉ huyết tộc, cả chính quyền địa phương cũng cảm thấy hoang mang lo sợ. Tòa thánh trung ương đã phải điều động một nửa quân đoàn Thủ hộ thần thánh đến đóng tại đó – Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra trong lịch sử.
Lúc Oregon bước ra khỏi xe, anh cảm giác được cách đấy không xa có mấy chục huyết tộc đang chào hỏi mình, trong đó cũng có xen lẫn vài ánh mắt lạnh như băng.
Benoit cũng cảm giác được.
Gã phải mân mê khẩu súng nạp sẵn đạn bạc vắt ở thắt lưng mới cảm thấy yên tâm được đôi chút, “Khá nhiều huyết tộc địa phương tâm trạng đang không được ổn định cho lắm. Tốt nhất xin ngài hãy quản thúc bọn họ giùm ạ.”
Oregon nhìn gã bằng ánh mắt khó hiểu.
Benoit nói: “Vào lúc này, tôi nghĩ ngài cũng không muốn huyết tộc và nhân loại lại xảy ra những xung đột không cần thiết.”
Oreogon nói: “Thánh chiến mà nổ ra trong thời điểm này thì hung thủ rất có khả năng sẽ gia nhập vào chiến tuyến của các người, phần thắng của các người sẽ tăng đáng kể, có gì không tốt chứ?”
Benoit đáp: “Chúng tôi rất yêu hòa bình!”
Oregon nói: “Bỏ tay ra khỏi súng hẵng nói.”
Benoit: “…”
Người sống sót là một cô bé xinh đẹp khoảng mười mấy tuổi. Cô bé đang được tòa thánh chăm nom, lẳng lặng ngồi trên bậc thềm trước thành L’Egli, lúc nhìn thấy bọn Oregon đến gần, mặt cô vẫn không có chút biểu cảm gì.
Nhưng Oregon có thể cảm nhận được rất rõ những cảnh giác, bất an, kháng cự… tỏa ra từ người cô bé.
Orgeon hỏi: “Đời thứ mười của nhà Gangrel?”
Cô bé run lên bần bật, cơ mặt căng cứng, giữa môi thấp thoáng hiện lên hai cái răng nanh trắng nhọn.
Oregon từ tốn giơ tay trái lên.
Đôi mắt cô bé tràn ngập vẻ hoảng hốt trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, cô đã kích động trợn hai tròn mắt, vẻ mặt như đứa bé đang quấn quýt bên cha mẹ.
“Hãy kể ta biết đã xảy ra chuyện gì.” Anh dỗ dành cô bé.
Cô bé nói: “Bọn chúng là người của Lasombra.”
***
Chú thích:
Em tra Baidu thì tìm được tên chính thức của 13 đại gia tộc của huyết tộc như sau:
Macewen là điển hình cho các quản gia tinh anh, ông chủ vừa nói xong, gã đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy sẵn sàng.
Sáu tiếng sau, Oregon có mặt tại sân bay Heathrow.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ sân bay lặng ngắt như tờ, trên bầu trời đen thẫm, mặt trăng tỏa ra ánh sáng đỏ gấc ma quái cứ như vừa gột rửa bằng máu.
Macewen cố dằn xuống nỗi bất an trong lòng, không nhanh không chậm đi theo phía sau ông chủ.
Oregon đột nhiên dừng bước và nhìn chung quanh.
Macewen tinh mắt nhận ra mấy bóng người quen thuộc, gã hơi sửng sốt nhưng rất nhanh lại thấp giọng nói: “Trước khi đi, tôi từng nhờ hàng xóm giúp chúng ta trông nom nhà cửa.”
Oregon mỉm cười: “Rõ quá rồi, thay vì trông nom nhà cửa, họ có vẻ thích ‘trông nom’ cậu hơn.”
Macewen lúng túng đáp: “Tôi tưởng họ đến là vì ngài chứ.”
Dù Oregon chẳng bao giờ tham gia bất cứ hoạt động xã giao nào của giới huyết tộc, huyết tộc ở London vẫn biết ở đó có một lão già huyết tộc đang sinh sống. Những huyết tộc hơi trẻ một tí chỉ cần đến gần anh trong phạm vi mười dặm đều sẽ cảm thấy bị uy thế của bề trên chèn ép, đánh mất ý chí của chính mình.
Sau khi những vụ mưu sát huyết tộc phát sinh liên hoàn, các huyết tộc sống ở London đều chăm chăm chờ xem anh sẽ có hành động gì. Biết được tin anh cuốn gói sang Brittany, bọn họ cũng lập tức thu dọn hành lý đi theo. Trước mắt đứng trong sân bay đều là những huyết tộc đời thứ mười trở lên.
Dù vậy nhưng có vài tên khi bị Oregon bắt gặp cũng thấy nhũn hết cả chân.
Oregon nói: “Một trăm hai mươi sáu huyết tộc, ba mươi tám thành viên của giáo hội đều là fan của tôi cả, số hành khách chân chính chỉ còn chưa tới trăm người. Xem ra gần đây công ty hàng không làm ăn chắc chả mấy khá khẩm.”
Macewen nói: “Nhưng máy bay đâu có ít đi… Ối, không!”
Đôi con ngươi của gã giãn ra, chuyển hướng nhìn lên đêm đen bên ngoài sân bay.
Ánh trăng bị che khuất đi từng chút một, mơ hồ có thể nhìn thấy một quần thể lớn chao liệng như con thoi trên bầu trời, và còn… đang lao xuống.
“Bịch bịch bịch bịch bịch bịch…”
Tiếp theo là cả tràng dài những tiếng va đập, hàng trăm con dơi tông vào cửa sổ rồi lộp độp rơi xuống. Thi thể lũ dơi thi nhau tiếp đất, để lại những vết máu lốm đốm trên tấm kính thủy tinh. Chẳng mấy chốc máu lan ra toàn bộ tấm kính, thế giới bên ngoài như bị những dòng chất lỏng đỏ thắm ngăn cách và đập vỡ thành vô vàn mảnh vụn.
“Á!”
“Ôi thần linh ơi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Oh… God bless me!”
“Quái lạ, chuyện gì thế này?!”
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.
Sân bay nháo nhào hết cả ên.
Thành viên giáo hội cố gắng chen tới bên cạnh Oregon, vừa định nói gì đó thì mắt chợt hoa lên, sau đó đã chẳng thấy anh đâu nữa.
Trên vùng trời sân bay, vô số những con dơi đang điên cuồng bay tán loạn như ruồi mất đầu. Giữa đàn dơi thỉnh thoảng bốc lên một làn khói đen, mà mỗi lần khói đen xuất hiện là lại có vài con dơi rơi xuống, chao đảo đập vào cửa kính thủy tinh.
“Ha ha ha…” Tràng cười lanh lảnh như chuông bạc đột ngột vang lên giữa vô vàn tiếng gào rít chói tai của lũ dơi.
Oregon bất thình lình xuất hiện giữa đàn dơi, thò tay chụp vào không trung một cái.
Tiếng cười vui vẻ bỗng chốc biến thành tiếng tru tréo.
Luồng khói đen trước mặt anh tan đi, để lộ ra một bóng dáng tha thướt, đẫy đà. Người ả gập xuống, mặt mũi trông như đang đau đớn quằn quại, mái tóc dài đến eo tung bay trong gió, trong đó có một lọn nhỏ đang bị Oregon nắm chặt.
“Buông tay ra!” Ả nghiến răng nghiến lợi.
Oregon cười cười, “Được thôi.” Tay anh hơi dùng sức, lọn tóc bị giật phăng ra khỏi da đầu của ả.
“Á!” Ả rít lên chói tai, hóa thành một luồng khói đen như ác quỷ rồi nhào về phía anh.
Bóng Oregon chợt biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng luồng khói, tay lại thò ra túm thêm lọn tóc khác, lần này không cần đối phương lên tiếng, anh đã thẳng tay giật đứt lọn tóc ấy.
Cứ thế năm, sáu lần, người con gái che tóc đáp xuống đất rồi ôm đầu khóc nức nở, không dám nhe nanh múa vuốt nữa.
Oregon thong thả đi đến trước mặt ả, thuận tay quẳng mớ tóc xuống đất.
Mắt người con gái lóe lên đầy vẻ ác độc, ả chầm chậm ngẩng đầu lên, “Báo tên ngươi ra!”
Oregon nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái, mỉm cười trả lời: “Ta đeo nhẫn để che giấu hơi thở chính là để người khác không biết ta là ai.”
Người con gái hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Oregon đáp: “Ma nữ.”
Người con gái giận dữ nói: “Ta là Yvonne! Tốt nhất ngươi hãy nhớ cho kỹ! Những vết thương ngươi gây ra trên người ta, sẽ có một ngày ta trả lại toàn bộ!” Ả xoay người đi, che đỉnh đầu gần như trọc lóc của mình rồi biến mất giữa sân cỏ.
Ả vừa biến mất, lũ dơi trên không lập tức giải tán.
Macewen đi đến sau lưng Oregon, cách anh khoảng bảy, tám bước, thấy anh không tỏ vẻ phật ý mới bước lên trước và nói: “Ả chính là hung thủ giết hại huyết tộc?”
Oregon nói: “Ngốc thế này thường chỉ là đồng lõa.”
Macewen hỏi: “Ả là ma nữ?”
Oregon đáp: “Căn cứ vào bộ ngực đồ sộ của ả thì hẳn là không phải ma nam.”
“Từ địa ngục lên sao?”
“Tôi không còn nghĩ ra nơi nào khác chịu chứa bọn chúng.”
Macewen lo lắng nói: “Vị chủ nhân thứ hai của tòa thành Bright ở Brittany là đọa thiên sứ.”
Địa ngục do bảy vị ma vương thống trị.
Bảy vị ma vương đều là đọa thiên sứ.
Và gia đình bọn họ đang chuẩn bị sang nương nhờ tình cờ cũng có một vị đọa thiên sứ.
…
Phân tích thế nào cũng khiến người ta phải thấy bất an trong lòng.
Oregon an ủi gã: “Đừng lo. Quan hệ giữa ngài ấy và địa ngục thường thường thôi.”
Macewen nói: “Dù chỉ thường thường nhưng họ vẫn là đồng loại đấy.”
Oregon quyết định nói thẳng thêm tí nữa: “Trong mắt ngài ấy, cả cửu giới chỉ có ngài Tiểu Minh Vương là vừa mắt thôi.”
Ngài Tiểu Minh Vương là người phe mình!
Macewen nói: “Vậy ngài ấy cũng đâu đến nỗi.”
Oregon: “…”
Nhân loại không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy dưới cái nhìn của họ, lũ dơi ban nãy có lẽ do ‘uống rượu lái xe’ tập thể nên mới gây ra tai nạn giao thông thảm thương nhường ấy. Nhân viên phi trường sau khi xác định trong phạm vi một trăm dặm gần đó không có thêm vụ dơi gây ẩu đả nào khác mới cho phép sân bay hoạt động bình thường trở lại.
Dù vậy nhưng vẫn khiến không ít chuyến bay bị hoãn, lúc Oregon đáp xuống sân bay Charles de Gaulle ở Paris thì trời đã gần sáng.
Oregon sầm mặt ngồi trên ghế.
Macewen bối rối đứng bên cạnh anh.
Sau khi ra khỏi sân bay, anh vẫn cứ ngồi im ở đây nhưng đang đợi gì đó, mà cứ mỗi giây mỗi phút trôi qua, sắc mặt của Oregon càng lúc càng u ám.
Thấy bắt đầu có không ít huyết tộc vì chịu hết nổi uy nghiêm của anh mà lục tục bỏ đi, gã cuối cùng cũng đánh bạo mở lời: “Ngài đang đợi tiên sinh Joseph Miller ạ?”
Oregon cau mày.
Macewen nhắc anh: “Là ngài dặn tôi mua thêm một vé máy bay khoang phổ thông mà.”
Oregon hung hăng bảo: “Khoang phổ thông chết tiệt! Biết vậy đã không cho tên đấy chạy lung tung mà phải giữ trong tầm quan sát của tôi mới phải!”
Nhiệt độ đột ngột tụt mạnh, lũ huyết tộc bỏ chạy càng nhanh hơn.
Dẫu nổi giận đùng đùng nhưng Oregon vẫn ngồi yên chờ đợi.
Thân là một quản gia ưu tú, Macewen đương nhiên phải lấy quyết định của ông chủ làm đầu. Gã mua cà phê và sandwich về rồi cùng ông chủ chờ đợi một người không biết khi nào sẽ xuất hiện.
Lại một tiếng nữa trôi qua, ánh mặt trời phủ khắp nơi nơi.
Sắc mặt của Oregon đen như sắp vắt ra được mực của con mực.
Phạm vi mười mét quanh anh chỉ còn mỗi Macewen là vẫn còn cố gắng chống chọi, những người khác chuồn sạch từ đời tám hoánh.
Lúc Macewen đang tìm cách chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn trong hoàn cảnh thiếu thốn hiện nay để an ủi nội tâm bị tổn thương của ông chủ, một vị dũng sĩ lấp la lấp lánh từ từ đi vào vùng cấm.
Dũng sĩ đi đến trước mặt Oregon, cái huy hiệu nhỏ bằng móng tay cái gắn trước ngực gã đập vào mắt mọi người, “Tôi là Benoit Buble, thành viên cấp Đồng của quân đoàn Thủ hộ thần thánh. Tôi có một tin bất hạnh cần phải báo với ngài.”
Oregon hơi nhướng mắt nhìn.
Benoit nói: “Vào ba giờ sáng hôm nay, tòa thành L’Egli ở Burgundy bị tàn sát đẫm máu. Tính cả một vị huyết tộc đời thứ bảy thì tổng cộng có tám mươi tám huyết tộc gặp phải chuyện không may.”
Đã không chỉ đơn giản là án giết người liên hoàn nữa.
Đây là vụ án giết sạch cả nhà hết sức tàn khốc.
Benoit nói: “Nhưng khác với những lần trước, lần này có người sống sót.”
Ngón tay đeo nhẫn của Oregon khẽ cử động, “Ở đâu?”
Burgundy là nơi có mật độ huyết tộc sinh sống cực cao, chính vì thế thảm án ở thành L’Egli vô cùng có sức ảnh hưởng, không chỉ huyết tộc, cả chính quyền địa phương cũng cảm thấy hoang mang lo sợ. Tòa thánh trung ương đã phải điều động một nửa quân đoàn Thủ hộ thần thánh đến đóng tại đó – Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra trong lịch sử.
Lúc Oregon bước ra khỏi xe, anh cảm giác được cách đấy không xa có mấy chục huyết tộc đang chào hỏi mình, trong đó cũng có xen lẫn vài ánh mắt lạnh như băng.
Benoit cũng cảm giác được.
Gã phải mân mê khẩu súng nạp sẵn đạn bạc vắt ở thắt lưng mới cảm thấy yên tâm được đôi chút, “Khá nhiều huyết tộc địa phương tâm trạng đang không được ổn định cho lắm. Tốt nhất xin ngài hãy quản thúc bọn họ giùm ạ.”
Oregon nhìn gã bằng ánh mắt khó hiểu.
Benoit nói: “Vào lúc này, tôi nghĩ ngài cũng không muốn huyết tộc và nhân loại lại xảy ra những xung đột không cần thiết.”
Oreogon nói: “Thánh chiến mà nổ ra trong thời điểm này thì hung thủ rất có khả năng sẽ gia nhập vào chiến tuyến của các người, phần thắng của các người sẽ tăng đáng kể, có gì không tốt chứ?”
Benoit đáp: “Chúng tôi rất yêu hòa bình!”
Oregon nói: “Bỏ tay ra khỏi súng hẵng nói.”
Benoit: “…”
Người sống sót là một cô bé xinh đẹp khoảng mười mấy tuổi. Cô bé đang được tòa thánh chăm nom, lẳng lặng ngồi trên bậc thềm trước thành L’Egli, lúc nhìn thấy bọn Oregon đến gần, mặt cô vẫn không có chút biểu cảm gì.
Nhưng Oregon có thể cảm nhận được rất rõ những cảnh giác, bất an, kháng cự… tỏa ra từ người cô bé.
Orgeon hỏi: “Đời thứ mười của nhà Gangrel?”
Cô bé run lên bần bật, cơ mặt căng cứng, giữa môi thấp thoáng hiện lên hai cái răng nanh trắng nhọn.
Oregon từ tốn giơ tay trái lên.
Đôi mắt cô bé tràn ngập vẻ hoảng hốt trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, cô đã kích động trợn hai tròn mắt, vẻ mặt như đứa bé đang quấn quýt bên cha mẹ.
“Hãy kể ta biết đã xảy ra chuyện gì.” Anh dỗ dành cô bé.
Cô bé nói: “Bọn chúng là người của Lasombra.”
***
Chú thích:
Em tra Baidu thì tìm được tên chính thức của 13 đại gia tộc của huyết tộc như sau:
- 布鲁赫族 (Bố Lỗ Hách tộc): Brujah
- 冈格罗族 (Cương Cách La tộc): Gangrel
- 莫卡维族 (Mạc Tạp Duy tộc): Malkavian (chứ không phải McCorvey như em dịch ban đầu) (*/ω\*)
- 诺菲勒族 (Nặc Phỉ Lặc tộc): Nosferatu
- 托瑞多族 (Thác Thụy Đa tộc): Toreador
- 瑞默尔族 (Thụy Mặc Nhĩ tộc): Tremere
- 樊卓族 (Ốc Ân Đồ Ân tộc): Ventrue
- 勒森布拉族 (Lặc Sâm Bố Lạp tộc): Lasombra
- 茨密希族 (Tỳ Mật Hi tộc): Tzimisce
- 阿萨迈特族 (A Tát Mại Đặc tộc): Assamite
- 乔凡尼族 (Kiều Phàm Ni tộc): Giovanni
- 雷弗诺族 (Lôi Phất Nặc tộc): Ravnos
- 卡帕多西亚族 (Tạp Mạt Đa Tây Á tộc): Cappadocians
- Gia tộc này không liên minh với những nhà khác mà sống rất tách biệt
Bình luận truyện