[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
Chương 41: Đàm phán (trung)
Cáo và hổ đổi da.
Vẫn là viện bảo tàng.
Lần thứ hai đến đây, Ansbach đã rành đường vô cùng, anh dắt tay Oregon dẫn đường cho y, mắt y không lúc nào là không dán vào các tác phẩm nghệ thuật trưng bày hai bên.
“Em thích bức tượng kia à?” Ansbach hỏi.
Oregon lắc đầu đáp: “Không, tôi không có hứng thú với thân thể lõa lồ của người khác.”
Miệng Ansbach nhoẻn lên, “Đúng là chả có gì đáng ngắm.”
Oregon hớn hở nói: “Đúng không! Đúng không! Muốn ngắm thân hình tốt nhất là nên soi gương tự ngắm! Ha ha ha…”
Ansbach: “…”
Hai người thong thả đến mức hệt như khách tham quan thực thụ, so với hai người, trông Quentyn có vẻ hơi bị căng thẳng quá độ.
Vẫn là Timothy Greco đàm phán với họ. Người được xưng là một trong những “ứng cử viên tương lai cho vị trí giáo hoàng” thật ra từ mấy tháng trước đã bắt đầu tiếp nhận công việc của giáo hội, vì chuẩn bị cho công cuộc chuyển giao, ngày nào ông ta cũng bận tối mày tối mặt. Giờ phút này để ông ta ra mặt cũng đủ thấy tầm quan trọng của Ansbach, dù rằng với Ansbach, bàn chuyện cùng con cáo già nổi tiếng của giáo hội chẳng phải chuyện đáng vinh hạnh gì.
“Không ngờ lần thứ hai gặp nhau, xưng hô của tiên sinh Gangrel đã đổi thành tiên sinh Malkavian, đúng là đời người khó lường.” Timothy nói.
Ansbach gật đầu đáp: “Sự nhạy bén của ông đúng là khác với những kẻ còn lại trong giáo hội.”
Timothy thầm thấy đắc ý, “Có muốn nghe tôi giải thích nguyên nhân không?”
Ansbach lắc đầu, “Chẳng hào hứng gì.”
“…” Ông ta không nên hy vọng huyết tộc sẽ tâng bốc mình! Timothy quay sang Oregon, “Lần đầu gặp mặt, nghe danh đã lâu.”
Oregon nói: “Nếu ông là cổ phiếu, tôi nhất định sẽ mua.”
Timothy mặt đầy chấm hỏi, “Tôi không hiểu ý của ngài lắm.”
Oregon chắp tay giả làm súng bắn ông ta một phát, “Tôi rất xem trọng ông.”
Ansbach khó chịu siết vai y, mỉm cười nói: “Em yêu, dù em có xem trọng hắn ta đến đâu thì hắn ta cũng chỉ có một cốc nước trắng pha nước thánh để chào đón em thôi. Tôi đảm bảo không hợp khẩu vị của em đâu.”
Timothy nói: “Nếu hai vị thích, tôi có thể dùng nước thánh pha cà phê mời hai vị.”
Ansbach nói: “Chỉ cần cho một phần ba gói cà phê hòa tan là sẽ làm át đi mùi của nước thánh.”
“…Xin hãy chấm dứt cuộc tán gẫu ngẫu nhiên vui vẻ này và vào chuyện chính.” Timothy mời họ ngồi xuống rồi nói với Ansbach, “Với việc gia nhập vào Nghịch Cửu Hội, ngài có muốn giải thích gì không?”
Ansbach vặn lại: “Ông nghe được mấy lời vô căn cứ này từ ai?”
“Tôi có nguồn tình báo vô cùng đáng tin cậy.” Timothy nói dối mà mặt không đổi sắc, “Tổ này được lập ra rất nhiều năm rồi, chưa bao giờ có thông tin nào sai lệch. Người này gửi cho tôi một danh sách thành viên Nghịch Cửu Hội vô cùng tỉ mỉ, mà ngài lại nằm trong số đó.”
Ansbach hỏi: “Đừng nói danh sách này là lấy được từ trong giấc mơ của giáo hoàng nhé?”
Timothy nói: “Tôi đảm bảo gần đây giáo hoàng ngủ rất êm, không ngáy nữa là. Đừng chuyển đề tài.” Ông ta lấy một tờ giấy từ từ mở ra, chẳng hề hay biết hai ánh nhìn chằm chằm của Oregon và Ansbach. “Có lẽ sau khi nghe xong những cái tên này sẽ gợi lên đôi chút ký ức của ngài.”
“Owen Parker.”
“Martin Bona.”
“David Edison.”
Timothy đang định đọc tiếp thì bị Ansbach cắt ngang, “Ông có chắc không phải là Thomas Edison và David Beckham chứ?”
Timothy ngẩn ra, nghe thấy tiếng cười của Oregon mới hoàn hồn, “Tôi tưởng chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc.”
Ansbach nói: “Những cái tên ông nhắc tới ta chưa từng nghe lần nào.”
“Vậy sao?” Timothy đặt giấy xuống, “Trùng hợp thật, đây tình cờ là tên của những huyết tộc bị hại sau khi Lilith đến nhân giới.”
Ansbach nhướng mày, “Rõ ràng ta không phải là một trong số họ.”
Timothy nói: “Đây không thể chứng minh ngài vô tội. Có lẽ ngài cũng là một trong số đó nhưng Lilith bỏ đi quá vội, không kịp ra tay.”
Ansbach lười chả thèm giải thích, phải biết trong danh sách của Timothy có đến một phần ba là do anh ra tay xử lý. Anh cười lạnh bảo: “Tức là ông định dùng một danh sách chẳng rõ nguồn gốc gán cho ta tội danh ‘có lẽ có’ sao?”
Timothy nói: “Nghịch Cửu Hội là kẻ thù chung của cả chín giới, tôi phải xử lý cẩn thận.”
Thấy hai người bắt đầu rơi vào tình trạng nói lời vô ích, Oregon đứng ra giải vây, “Về Nghịch Cửu Hội ở nhân giới, bọn tôi tình cờ biết được vài chuyện.” Y kể sơ về lai lịch và hành vi của Gordon, về phần có liên quan đến Metatron và Mammon, sau mấy phen cân nhắc, y quyết định lược đi. Địa vị của Metatron đối với giáo hội không cần nói cũng biết, nói ra có khi lại bị cho rằng biên chuyện bôi nhọ thiên sứ lại chẳng được lợi ích gì.
Nghe y kể xong, Timothy trầm mặc một lúc rồi nói: “Có chứng cứ không?”
Oregon đáp: “Gordon… tan thành mây khói. Chỉ sợ bó tay rồi.” Dù sao hoặc địa ngục hoặc thiên đường, Gordon cũng chẳng có mặt tại nhân giới.
Timothy đáp: “Chắc ngài cũng biết, thời buổi bây giờ đều nói chuyện dựa trên chứng cứ.”
Oregon nói: “Ông nói đúng, hơn nữa nghi điểm thuộc về lợi thế của bị cáo. Chứng cứ buộc tội của các người quá sơ sài, xin cho phép bọn tôi không chấp nhận.”
Timothy thở dài, “Nếu chúng ta đã không có cách nào giải quyết chuyện này thì hãy để giáo hội và huyết tộc cùng đàm phán với nhau. Tiên sinh Ansbach tạm thời không được rời khỏi Rome. Chúng tôi sẽ không hạn chế các hoạt động của ngài, nhưng sẽ phái người giám sát việc đi lại của ngài.”
Ông ta nói huỵch toẹt ra thế làm Oregon trợn mắt há mỏ, đang định phản bác vài câu thì bị Ansbach ngăn lại.
“Được, ta đồng ý.” Thật ngoài ý muốn, anh lại không phản đối.
Không chỉ Oregon, cả Timothy còn phải nhìn anh lại mấy lần, nhưng Ansach ngoài mặt quá thản nhiên, thái độ hoàn hảo không thể tìm ra sơ hở.
Dù Timothy vẫn còn nghi ngờ với anh nhưng đã lỡ nói nên chỉ đành phái Quentyn đích thân “bảo vệ” và tiễn hai người rời đi.
Có lẽ cảm thấy đã đến bảo tàng mà không thưởng thức thì quá uổng nên Oregon và Ansbach quyết định dạo một vòng quanh cả bảo tàng từ trong ra ngoài rồi mới hài lòng ra về. Trước đó Ansbach đã mua sẵn nhà ở Rome, là biệt thự ở ngoại ô thành phố, phòng ốc rộng rãi, có tổng cộng bốn tầng.
Ansbach hào phóng mời Quentyn vào ở, Quentyn cũng đồng ý.
Lý do của hai bên rất chi là hợp lý.
Ansbach: “Thay vì để hắn ra rình trộm ngoài cửa sổ, thôi thì cho hắn đường đường chính chính vào trong, tiện cho hắn biết lúc nào nên tránh mặt đi.”
Quentyn: “Ngoài đường buổi tối lạnh lắm.”
Quentyn không làm anh thất vọng.
Đêm khuya thường là lúc người ta sung sức vô cùng, Quentyn biết điều yên ổn ngủ ở tầng một, giữ khoảng cách nhất định với lầu ba của chủ nhà.
Sau cuộc chiến kích tình máu lửa, Ansbach và Oregon nằm dài trên giường nói chuyện phiếm.
Oregon nói: “Giáo hội nhất định là có âm mưu.” Hành vi của Timothy hôm nay quá sức lộ liễu, một mực muốn gán tội cho Ansbach, nếu bảo không có nguyên nhân sâu xa chả ai tin được.
Ansbach đáp: “Có hai khả năng. Một là vì nguyên nhân nào đó khiến chúng không thể không giải quyết tôi, hoặc biết đâu là vạch rõ giới hạn với huyết tộc.”
Oregon: “Còn thứ hai?”
Ansbach vuốt ve tấm lưng trần của Oregon, “Có kẻ chống lưng nên chẳng thèm kiêng kỵ gì nữa.”
Oregon nói: “Giáo hội còn cần gì ai chống lưng, hổng lẽ là ông già của hắn…” Đang nói y chợt ngưng bặt, nghiêng đầu nhìn Ansbach.
Ansbach nhún vai, nâng ly rượu vang ở đầu giường nhấp khẽ một ngụm, giữ trong miệng rồi quay sang nâng cằm Oregon mớm vào.
Oregon nói: “Hơi chua.”
Ansbach nói: “Nếu em thường xuyên phải ăn giấm thì sẽ không cảm thấy chua nữa.”
Oregon hỏi: “Gần đây anh có ăn giấm sao?”
Ansbach: “Không lúc nào không ăn. Lúc em hô hấp, tôi để bụng chuyện ngoài tôi ra, có kẻ dám hít vào hơi thở của em; khi em mở mắt, tôi để bụng chuyện trong mắt em bị phản chiếu hình ảnh của kẻ khác; lúc em cười, tôi để bụng vì những kẻ khác cũng được chiêm ngưỡng; lúc em vui, tôi để bụng vì có khi tôi không phải là nguyên nhân mang đến niềm vui đó.”
Oregon: “…” Rõ ràng là phải thấy lo vì bệnh người yêu chuyển nặng, nhưng sao trong tim lại thấy ngọt ngào, sung sướng vô bờ thế nhỉ? Chẳng lẽ ở chung với người bệnh tâm thần riết rồi cũng bị lây?
“E hèm, ban nãy đang nói đến việc giáo hội có người chống lưng. Hành vi của Timothy lần này quá đường đột…” Oregon cố gắng bắt mình phải suy nghĩ chuyện chính đáng, nhưng có vẻ đối phương chả buồn phối hợp.
Ansbach nói: “Lúc em mở miệng, tôi để bụng khi nghe thấy tên của kẻ khác.”
Oregon: “…Chúng ta có thể đặt biệt danh hoặc tên lóng. Ví dụ như Timothy là lão T, giáo hoàng là King…”
Ansbach chẳng ừ hử.
Oregon nói: “Lại sao nữa?”
Ansbach nói: “Em tốn công tìm biệt danh cho chúng.”
Oregon: “…” Gọi lão T thì xem như tốn công đặc biệt danh? Người yêu càn rỡ vô lý đến mức này khiến y cảm thấy vô cùng mệt tim.
Ansbach thấy mặt y đổi sắc bèn lùi bước: “Chúng ta có thể dùng ABCD để chỉ chúng.”
…
Đúng là ban nãy mình hơi phí công.
Oregon âm thầm nhận sai.
Ansbach nói: “Dù A chắc chắn sẽ là người thừa kế của giáo hội trong tương lai nhưng quyền lực thật sự vẫn còn nằm trong tay B, vậy nên lần này A tìm chúng ta bàn chuyện tất nhiên phải có sự đồng ý của B. Tức là chúng ta có thể giả thiết, sau lưng A và B còn có C, chính là nguyên nhân chúng không thèm kiêng kỵ nể nang. Danh sách rất có khả năng do C cung cấp. Hiện tại chúng ta phải suy nghĩ xem C là ai.”
Nghe xong, Oregon muốn choáng váng đầu óc, y đỡ trán hỏi: “Tức là trong bài toán này, A và B là hằng số, còn C là ẩn số cần biết?”
Ansbach nói: “C cần phải thỏa mãn ba điều kiện. Thứ nhất, kẻ này đạt được sự tín nhiệm vô điều kiện của giáo hội. Thứ nhì, có hắn, giáo hội dám đối đầu với huyết tộc.” Anh vẫn chưa quên, khi Lilith giáng lâm nhân giới, giáo đình đã từng hoảng loạn và yêu cầu cùng huyết tộc liên minh thiết tha đến nhường nào. “Thứ ba, hắn có danh sách của Nghịch Cửu Hội.”
Oregon giật mình.
Ansbach từ tốn nói ra một cái tên: “Metatron.”
Sắc mặt anh trông không dễ chịu gì, cảm tình từ lần trước mất sạch chẳng còn bao nhiêu, “Quá rõ ràng, những lần trước chỉ là cách rút đi mang tính chiến lược của y.”
Oregon cảm giác Metatron không phải là người như vậy, vầng hào quang thiêng liêng và cao thượng của y tuyệt đối không thể nào là mặt nạ, nhưng Ansbach phân tích rất có lý, trong nhất thời Oregon chẳng biết phải phản bác thế nào.
Vẫn là viện bảo tàng.
Lần thứ hai đến đây, Ansbach đã rành đường vô cùng, anh dắt tay Oregon dẫn đường cho y, mắt y không lúc nào là không dán vào các tác phẩm nghệ thuật trưng bày hai bên.
“Em thích bức tượng kia à?” Ansbach hỏi.
Oregon lắc đầu đáp: “Không, tôi không có hứng thú với thân thể lõa lồ của người khác.”
Miệng Ansbach nhoẻn lên, “Đúng là chả có gì đáng ngắm.”
Oregon hớn hở nói: “Đúng không! Đúng không! Muốn ngắm thân hình tốt nhất là nên soi gương tự ngắm! Ha ha ha…”
Ansbach: “…”
Hai người thong thả đến mức hệt như khách tham quan thực thụ, so với hai người, trông Quentyn có vẻ hơi bị căng thẳng quá độ.
Vẫn là Timothy Greco đàm phán với họ. Người được xưng là một trong những “ứng cử viên tương lai cho vị trí giáo hoàng” thật ra từ mấy tháng trước đã bắt đầu tiếp nhận công việc của giáo hội, vì chuẩn bị cho công cuộc chuyển giao, ngày nào ông ta cũng bận tối mày tối mặt. Giờ phút này để ông ta ra mặt cũng đủ thấy tầm quan trọng của Ansbach, dù rằng với Ansbach, bàn chuyện cùng con cáo già nổi tiếng của giáo hội chẳng phải chuyện đáng vinh hạnh gì.
“Không ngờ lần thứ hai gặp nhau, xưng hô của tiên sinh Gangrel đã đổi thành tiên sinh Malkavian, đúng là đời người khó lường.” Timothy nói.
Ansbach gật đầu đáp: “Sự nhạy bén của ông đúng là khác với những kẻ còn lại trong giáo hội.”
Timothy thầm thấy đắc ý, “Có muốn nghe tôi giải thích nguyên nhân không?”
Ansbach lắc đầu, “Chẳng hào hứng gì.”
“…” Ông ta không nên hy vọng huyết tộc sẽ tâng bốc mình! Timothy quay sang Oregon, “Lần đầu gặp mặt, nghe danh đã lâu.”
Oregon nói: “Nếu ông là cổ phiếu, tôi nhất định sẽ mua.”
Timothy mặt đầy chấm hỏi, “Tôi không hiểu ý của ngài lắm.”
Oregon chắp tay giả làm súng bắn ông ta một phát, “Tôi rất xem trọng ông.”
Ansbach khó chịu siết vai y, mỉm cười nói: “Em yêu, dù em có xem trọng hắn ta đến đâu thì hắn ta cũng chỉ có một cốc nước trắng pha nước thánh để chào đón em thôi. Tôi đảm bảo không hợp khẩu vị của em đâu.”
Timothy nói: “Nếu hai vị thích, tôi có thể dùng nước thánh pha cà phê mời hai vị.”
Ansbach nói: “Chỉ cần cho một phần ba gói cà phê hòa tan là sẽ làm át đi mùi của nước thánh.”
“…Xin hãy chấm dứt cuộc tán gẫu ngẫu nhiên vui vẻ này và vào chuyện chính.” Timothy mời họ ngồi xuống rồi nói với Ansbach, “Với việc gia nhập vào Nghịch Cửu Hội, ngài có muốn giải thích gì không?”
Ansbach vặn lại: “Ông nghe được mấy lời vô căn cứ này từ ai?”
“Tôi có nguồn tình báo vô cùng đáng tin cậy.” Timothy nói dối mà mặt không đổi sắc, “Tổ này được lập ra rất nhiều năm rồi, chưa bao giờ có thông tin nào sai lệch. Người này gửi cho tôi một danh sách thành viên Nghịch Cửu Hội vô cùng tỉ mỉ, mà ngài lại nằm trong số đó.”
Ansbach hỏi: “Đừng nói danh sách này là lấy được từ trong giấc mơ của giáo hoàng nhé?”
Timothy nói: “Tôi đảm bảo gần đây giáo hoàng ngủ rất êm, không ngáy nữa là. Đừng chuyển đề tài.” Ông ta lấy một tờ giấy từ từ mở ra, chẳng hề hay biết hai ánh nhìn chằm chằm của Oregon và Ansbach. “Có lẽ sau khi nghe xong những cái tên này sẽ gợi lên đôi chút ký ức của ngài.”
“Owen Parker.”
“Martin Bona.”
“David Edison.”
Timothy đang định đọc tiếp thì bị Ansbach cắt ngang, “Ông có chắc không phải là Thomas Edison và David Beckham chứ?”
Timothy ngẩn ra, nghe thấy tiếng cười của Oregon mới hoàn hồn, “Tôi tưởng chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc.”
Ansbach nói: “Những cái tên ông nhắc tới ta chưa từng nghe lần nào.”
“Vậy sao?” Timothy đặt giấy xuống, “Trùng hợp thật, đây tình cờ là tên của những huyết tộc bị hại sau khi Lilith đến nhân giới.”
Ansbach nhướng mày, “Rõ ràng ta không phải là một trong số họ.”
Timothy nói: “Đây không thể chứng minh ngài vô tội. Có lẽ ngài cũng là một trong số đó nhưng Lilith bỏ đi quá vội, không kịp ra tay.”
Ansbach lười chả thèm giải thích, phải biết trong danh sách của Timothy có đến một phần ba là do anh ra tay xử lý. Anh cười lạnh bảo: “Tức là ông định dùng một danh sách chẳng rõ nguồn gốc gán cho ta tội danh ‘có lẽ có’ sao?”
Timothy nói: “Nghịch Cửu Hội là kẻ thù chung của cả chín giới, tôi phải xử lý cẩn thận.”
Thấy hai người bắt đầu rơi vào tình trạng nói lời vô ích, Oregon đứng ra giải vây, “Về Nghịch Cửu Hội ở nhân giới, bọn tôi tình cờ biết được vài chuyện.” Y kể sơ về lai lịch và hành vi của Gordon, về phần có liên quan đến Metatron và Mammon, sau mấy phen cân nhắc, y quyết định lược đi. Địa vị của Metatron đối với giáo hội không cần nói cũng biết, nói ra có khi lại bị cho rằng biên chuyện bôi nhọ thiên sứ lại chẳng được lợi ích gì.
Nghe y kể xong, Timothy trầm mặc một lúc rồi nói: “Có chứng cứ không?”
Oregon đáp: “Gordon… tan thành mây khói. Chỉ sợ bó tay rồi.” Dù sao hoặc địa ngục hoặc thiên đường, Gordon cũng chẳng có mặt tại nhân giới.
Timothy đáp: “Chắc ngài cũng biết, thời buổi bây giờ đều nói chuyện dựa trên chứng cứ.”
Oregon nói: “Ông nói đúng, hơn nữa nghi điểm thuộc về lợi thế của bị cáo. Chứng cứ buộc tội của các người quá sơ sài, xin cho phép bọn tôi không chấp nhận.”
Timothy thở dài, “Nếu chúng ta đã không có cách nào giải quyết chuyện này thì hãy để giáo hội và huyết tộc cùng đàm phán với nhau. Tiên sinh Ansbach tạm thời không được rời khỏi Rome. Chúng tôi sẽ không hạn chế các hoạt động của ngài, nhưng sẽ phái người giám sát việc đi lại của ngài.”
Ông ta nói huỵch toẹt ra thế làm Oregon trợn mắt há mỏ, đang định phản bác vài câu thì bị Ansbach ngăn lại.
“Được, ta đồng ý.” Thật ngoài ý muốn, anh lại không phản đối.
Không chỉ Oregon, cả Timothy còn phải nhìn anh lại mấy lần, nhưng Ansach ngoài mặt quá thản nhiên, thái độ hoàn hảo không thể tìm ra sơ hở.
Dù Timothy vẫn còn nghi ngờ với anh nhưng đã lỡ nói nên chỉ đành phái Quentyn đích thân “bảo vệ” và tiễn hai người rời đi.
Có lẽ cảm thấy đã đến bảo tàng mà không thưởng thức thì quá uổng nên Oregon và Ansbach quyết định dạo một vòng quanh cả bảo tàng từ trong ra ngoài rồi mới hài lòng ra về. Trước đó Ansbach đã mua sẵn nhà ở Rome, là biệt thự ở ngoại ô thành phố, phòng ốc rộng rãi, có tổng cộng bốn tầng.
Ansbach hào phóng mời Quentyn vào ở, Quentyn cũng đồng ý.
Lý do của hai bên rất chi là hợp lý.
Ansbach: “Thay vì để hắn ra rình trộm ngoài cửa sổ, thôi thì cho hắn đường đường chính chính vào trong, tiện cho hắn biết lúc nào nên tránh mặt đi.”
Quentyn: “Ngoài đường buổi tối lạnh lắm.”
Quentyn không làm anh thất vọng.
Đêm khuya thường là lúc người ta sung sức vô cùng, Quentyn biết điều yên ổn ngủ ở tầng một, giữ khoảng cách nhất định với lầu ba của chủ nhà.
Sau cuộc chiến kích tình máu lửa, Ansbach và Oregon nằm dài trên giường nói chuyện phiếm.
Oregon nói: “Giáo hội nhất định là có âm mưu.” Hành vi của Timothy hôm nay quá sức lộ liễu, một mực muốn gán tội cho Ansbach, nếu bảo không có nguyên nhân sâu xa chả ai tin được.
Ansbach đáp: “Có hai khả năng. Một là vì nguyên nhân nào đó khiến chúng không thể không giải quyết tôi, hoặc biết đâu là vạch rõ giới hạn với huyết tộc.”
Oregon: “Còn thứ hai?”
Ansbach vuốt ve tấm lưng trần của Oregon, “Có kẻ chống lưng nên chẳng thèm kiêng kỵ gì nữa.”
Oregon nói: “Giáo hội còn cần gì ai chống lưng, hổng lẽ là ông già của hắn…” Đang nói y chợt ngưng bặt, nghiêng đầu nhìn Ansbach.
Ansbach nhún vai, nâng ly rượu vang ở đầu giường nhấp khẽ một ngụm, giữ trong miệng rồi quay sang nâng cằm Oregon mớm vào.
Oregon nói: “Hơi chua.”
Ansbach nói: “Nếu em thường xuyên phải ăn giấm thì sẽ không cảm thấy chua nữa.”
Oregon hỏi: “Gần đây anh có ăn giấm sao?”
Ansbach: “Không lúc nào không ăn. Lúc em hô hấp, tôi để bụng chuyện ngoài tôi ra, có kẻ dám hít vào hơi thở của em; khi em mở mắt, tôi để bụng chuyện trong mắt em bị phản chiếu hình ảnh của kẻ khác; lúc em cười, tôi để bụng vì những kẻ khác cũng được chiêm ngưỡng; lúc em vui, tôi để bụng vì có khi tôi không phải là nguyên nhân mang đến niềm vui đó.”
Oregon: “…” Rõ ràng là phải thấy lo vì bệnh người yêu chuyển nặng, nhưng sao trong tim lại thấy ngọt ngào, sung sướng vô bờ thế nhỉ? Chẳng lẽ ở chung với người bệnh tâm thần riết rồi cũng bị lây?
“E hèm, ban nãy đang nói đến việc giáo hội có người chống lưng. Hành vi của Timothy lần này quá đường đột…” Oregon cố gắng bắt mình phải suy nghĩ chuyện chính đáng, nhưng có vẻ đối phương chả buồn phối hợp.
Ansbach nói: “Lúc em mở miệng, tôi để bụng khi nghe thấy tên của kẻ khác.”
Oregon: “…Chúng ta có thể đặt biệt danh hoặc tên lóng. Ví dụ như Timothy là lão T, giáo hoàng là King…”
Ansbach chẳng ừ hử.
Oregon nói: “Lại sao nữa?”
Ansbach nói: “Em tốn công tìm biệt danh cho chúng.”
Oregon: “…” Gọi lão T thì xem như tốn công đặc biệt danh? Người yêu càn rỡ vô lý đến mức này khiến y cảm thấy vô cùng mệt tim.
Ansbach thấy mặt y đổi sắc bèn lùi bước: “Chúng ta có thể dùng ABCD để chỉ chúng.”
…
Đúng là ban nãy mình hơi phí công.
Oregon âm thầm nhận sai.
Ansbach nói: “Dù A chắc chắn sẽ là người thừa kế của giáo hội trong tương lai nhưng quyền lực thật sự vẫn còn nằm trong tay B, vậy nên lần này A tìm chúng ta bàn chuyện tất nhiên phải có sự đồng ý của B. Tức là chúng ta có thể giả thiết, sau lưng A và B còn có C, chính là nguyên nhân chúng không thèm kiêng kỵ nể nang. Danh sách rất có khả năng do C cung cấp. Hiện tại chúng ta phải suy nghĩ xem C là ai.”
Nghe xong, Oregon muốn choáng váng đầu óc, y đỡ trán hỏi: “Tức là trong bài toán này, A và B là hằng số, còn C là ẩn số cần biết?”
Ansbach nói: “C cần phải thỏa mãn ba điều kiện. Thứ nhất, kẻ này đạt được sự tín nhiệm vô điều kiện của giáo hội. Thứ nhì, có hắn, giáo hội dám đối đầu với huyết tộc.” Anh vẫn chưa quên, khi Lilith giáng lâm nhân giới, giáo đình đã từng hoảng loạn và yêu cầu cùng huyết tộc liên minh thiết tha đến nhường nào. “Thứ ba, hắn có danh sách của Nghịch Cửu Hội.”
Oregon giật mình.
Ansbach từ tốn nói ra một cái tên: “Metatron.”
Sắc mặt anh trông không dễ chịu gì, cảm tình từ lần trước mất sạch chẳng còn bao nhiêu, “Quá rõ ràng, những lần trước chỉ là cách rút đi mang tính chiến lược của y.”
Oregon cảm giác Metatron không phải là người như vậy, vầng hào quang thiêng liêng và cao thượng của y tuyệt đối không thể nào là mặt nạ, nhưng Ansbach phân tích rất có lý, trong nhất thời Oregon chẳng biết phải phản bác thế nào.
Bình luận truyện