[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn

Chương 64: Bí mật (thượng)



Rốt cuộc ai mới là boss cuối?

Enoch lắc đầu cười: “Đương nhiên là không. Nghịch Cửu Hội chẳng qua là âm mưu Lucifer dùng để đối phó với Thần mà thôi. Còn ta và cha đều là tín đồ trung thành nhất của Thần, các cậu có thể xem ta như chiến hữu.” Gã giang tay ra nhưng muốn ôm họ.

Oregon cảnh giác lùi lại, Ansbach lập tức vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Enoch lại cười. Huyết tộc tuân thủ quy tắc đời trước đàn áp đời sau một cách cứng nhắc, theo lý mà nói, áp lực Enoch tạo ra Oregon và Ansbach không thể nào chống cự lại được.

Nhưng! Chỉ là về lý thuyết.

Huyết tộc đời thứ ba bắt tay nhau tiêu diệt đời thứ hai, Ansbach một mình giết chết Irad đời thứ hai. Thực tế chứng minh chỉ cần cố gắng thì không gì là không thể.

Ansbach lại không cho rằng cái tên đáng chết phá hỏng thuyền của mình đáng sợ cho lắm, anh đang cân nhắc xem có nên tự ra tay giải quyết mối phiền toái này không. Dù gì lần trước xử lý Irad cũng rất mất sức, nhớ lại đã thấy mệt.

“Chúng ta thật sự cùng một phe, ít nhất là thời điểm hiện tại.” Enoch tiếp: “Vì chúng ta đều bị Lucifer cầm tù ở đây.”

Yvonne hỏi: “Tại sao?”

Enoch đáp: “Vì ta biết được bí mật không nên biết.”

Lại một kẻ biết những mí bật không nên biết.

Đầu năm nay bí mật mở rộng hình thức phát tán rộng rãi à?

Còn chút tính bảo mật nào không trời?

Oregon và Ansbach giữ im lặng, nhưng có vẻ lời của gã đã ảnh hưởng được Yvonne. Cách ả nhìn gã đã dịu đi nhiều.

Enoch nói tiếp: “Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch đánh chiếm nhân giới của Lucifer. Hắn chôn tại nơi này một luồng sức mạnh thần thánh, hoặc phải gọi là sức mạnh ma quỷ? Suýt quên hắn đã sa đọa. Sức mạnh ma quỷ của hắn vô cùng mạnh mẽ, cả Nam Cực đều bị ảnh hưởng. Đợi đến khi quân đoàn địa ngục chuẩn bị sẵn sàng, băng trên Nam Cực sẽ tan chảy và nhấn chìm các đại lục khác. Dù có con người may mắn trốn thoát cũng khó tránh khỏi lưỡi hái của quân đoàn địa ngục.”

Khí hậu nóng lên và băng tan chảy là một trong những vấn đề về hoàn cảnh đáng sợ nhất của con người. Oregon tin rằng nếu chuyện này xảy ra thật, nhân loại thật sự có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng. Giả sử Lucifer muốn đánh chiếm nhân giới, hiện tại lại khống chế được Nam Cực vậy nên hành động ngay vào lúc này. Khoa học kỹ thuật của con người phát triển với tốc độ chóng mặt, biết đâu giây kế tiếp sẽ phát minh ra được vũ khí đóng băng biển cả chưa biết chừng?

Oregon hỏi: “Kế hoạch vĩ đại như thế sao không thực hiện đi?”

Enoch đáp: “Cậu cho rằng phong ấn của vùng đất phong ấn vì sao bị phá? Thả lũ huyết tộc lòng đầy oán hận và không chịu bị trói buộc ra để gây náo loạn ở nhân giới chính là bước đầu trong kế hoạch của hắn. Nếu các cậu không đến kịp thời, có lẽ hắn đã tiến hành bước thứ hai là làm tan chảy băng.”

Oregon nói với vẻ kích động: “Từ nhỏ tôi đã biết mình sau này có số làm chúa cứu thế mà!”

Ansbach nắm tay y và siết nhẹ, “Biệt danh của em là Wataru sao?” (nhân vật chính có sứ mạng giải cứu thế giới trong anime “Chou Mashin Eiyuuden Wataru”)

Oregon: “…”

Mặt đất liên tục rung chuyển, mây mù ùn ùn kéo đến hết tầng này đến tầng khác, chẳng khác nào chiếc chăn khổng lồ bao phủ cả bầu trời. Trời đất tối sầm. Sau lưng họ, lửa đỏ như dòng thác chảy ngược từ bên dưới bắn vọt lên không, cái bóng khổng lồ của Lucifer dần dần biến mất, trên trời đột nhiên rả rích đổ mưa.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. Lúc họ kịp nhìn kỹ, những gì còn lại chỉ là màn trời u ám, mưa bụi lất phất, mặt biển tối đen.

“Các cậu còn đợi cái gì? Mau theo ta rời khỏi đây!” Enoch ướt tầm tã từ đầu đến chân trông vô cùng nhếch nhác nhưng ánh mắt sắc bén, kiên định của gã như xuyên qua màn mưa, tựa như sao kim lấp lánh dẫn lối giữa đêm đen.

Oregon tiến tới một bước rồi đột nhiên quỳ xuống đất, giơ tay tay lên trời gào thét: “Ông trời ơi! Tại sao đã muốn con giải cứu thế giới lại không cho con có bàn tay vàng to bự! Không gian, hệ thống, sức mạnh siêu nhiên chọn đại một món cho con cũng được mà.”

Enoch vốn tưởng y sẽ theo mình nên giơ sẵn tay ra đón, nào ngờ bị tát vào mặt phũ phàng như vậy khiến biểu cảm của gã vô cùng đặc sắc.

Oregon bất thình lình đứng dậy, dứt khoát nói: “Tôi không thể bỏ đi!”

Miệng Enoch vừa mới hé ra chuẩn bị thuyết phục thì Oregon lại ngồi xổm xuống ôm gối, “Nhưng tôi sợ lắm cơ.”

Ansbach thấy Enoch trông có vẻ đã chạm giới hạn liền lôi Oregon dậy, kéo y chạy theo Enoch và quở trách: “Bình thường cho tôi nào!”

Hai tay Oregon quơ quào lung tung, trong lúc lôi kéo đã lỡ giáng một bạt tai vào mặt Ansbach. Ansbach nheo mắt, chụp lấy cổ tay của y, kéo mạnh y vào người mình khiến ngực hai người va vào nhau đau ê ẩm. “Em dám đánh tôi.” Cơn thịnh nộ của Ansbach như đang phả thẳng vào mặt Oregon.

Oregon rụt cổ lại, mắt liếc thấy Enoch thì cố ra vẻ cứng rắn bảo: “Anh nghe ông ấy bảo đấy, số mạng định sẵn tôi sẽ là người giải cứu thế giới.”

Ansbach trừng y một lúc lâu rồi nghiêng đầu nhìn Enoch, “Rốt cuộc ta là chúa cứu thế hay y là chúa cứu thế?”

Enoch: “…” Suy nghĩ của gã bị cả hai làm rối loạn, cả buổi mới hoàn hồn, giận dữ nhìn hai người bảo: “Đừng cãi nữa, rời đi quan trọng hơn.”

Ansbach xách Oregon lên ném xuống biển.

Khóe mắt Enoch giật nhẹ.

Không đợi Oregon đứng dậy, Ansbach đã xông tới, hai người đứng dưới biển đánh nhau chí chóe.

Thấy khuyên bảo không có tác dụng, Enoch đành phải chạy tới ngăn cản. Oregon cùng Ansbach ngoài mặt trông như đang đánh nhau nhưng thực tế thì quyền cước giáng lên người đối phương rất nhẹ, giáng lên người trọng tài lại thùm thụp. Mới hai, ba giây, trên mặt Enoch đã ăn bảy, tám cú đấm, đùi trúng năm, sáu đòn.

Dù não Enoch có bị gió thổi mất hay bị cóng thành băng cũng bắt đầu nhận ra hai người họ đang đối phó với mình. Vỏ bọc giả tạo cố gắng dệt nên rơi xuống từng lớp từng lớp, gã dùng một tay bắt lấy chân Oregon, tay còn lại túm cổ áo y và xách hẳn cả người lên cao rồi ném ra xa.

Chính vào lúc Oregon rời khỏi tay gã, Ansbach phẫn nô xông lên đẩy Enoch ngã nhào xuống biển, nhưng lập tức bị Enoch trở người đè lên.

Đầu hai người đều chìm vào trong nước. Đêm đen, nước càng đen. Dù cách nhau bảy, tám mét nhưng thị lực của huyết tộc cho phép họ nhìn rõ từng đường nét trên mặt đối phương, sát ý lan tỏa không phân biệt nổi là của người nào. Một lần nữa Ansbach cảm nhận được sự đàn áp mang lại từ dòng máu cấp cao và cấp thấp. Dưới sự áp bức của Enoch, tay chân anh dường như khó cử động nổi, trong đầu như có ai đó không ngừng lặp đi lặp lại bắt anh buông xuôi.

Tuy lực tay Ansbach càng lúc càng yếu nhưng Enoch không dám khinh địch. Gã chưa quên Irad đã chết như thế nào. Tuy về mặt tình cảm, gã không muốn tin một huyết tộc đời thứ hai lại chết trong tay lũ con cháu đời thứ tư, nhưng lý trí cho gã biết điều này hoàn toàn có thể. Vì họ không hoàn chỉnh, càng đừng nói tới hoàn mỹ.

Tóc đột nhiên bị túm lấy, trong mắt Enoch lóe lên sắc đỏ, lập tức đổi vị trí với Ansbach, khiến Oregon đang giơ chân ra đá buộc phải dừng lại và bị Enoch ra tay đánh bật đi.

Trái tim ác độc khó lòng che giấu được nữa. Enoch đứng bật dậy, ngón tay bóp chặt cổ Ansbach, gã nhếch mép cười tàn nhẫn, “Phối hợp kín kẽ quá nhỉ. Đáng tiếc vẫn không bằng ta.” Ngón tay của gã bắt đầu ghim sâu vào cổ Ansbach khiến máu chảy ròng ròng. Gã rút tay ra, cúi đầu liếm láp máu Ansbach trên ngón tay mình, khóe miệng đỏ thẫm lại nhoẻn lên, “Chả trách huyết tộc thích nuôi cấp thấp lấy máu, thì ra mùi vị ngon đến như vậy.”

Nhìn gương mặt dữ tợn phẫn nộ của Oregon, Ansbach chợt mỉm cười.

“Ngươi cười cái gì?” Enoch hỏi.

Oregon đột nhiên thét lên một tiếng chói tai.

Tiếng thét của y quá quái dị hoàn toàn không giống của giống đực, Enoch ngẩn ra trong giây lát, cúi đầu xuống thì phát hiện một cây cọc gỗ nhọn đã xuyên thẳng qua ngực mình.

Cọc gỗ này trông quen lắm.

Gã nhớ do chính tay gã tước trước đó không lâu. Tước xong gã còn nghĩ, đầu cọc nhọn thế này sẽ rất dễ cắm vào cát, nào ngờ cắm xuyên qua ngực mình cũng chẳng khó chút nào.

Ansbach đẩy gã ra rồi cởi bỏ chiếc áo khoác bị máu Enoch văng lên, vẻ mặt anh trông chán ghét vô cùng.

Oregon nhào tới bịt chặt vết thương của anh.

Ansbach và Oregon đều ở trước mặt, vậy người phía sau đâm gã là ai? Enoch suy nghĩ một chút mới nhớ ra – Yvonne. Suýt nữa quên mất ả. Ả ma nữ đến từ địa ngục này bề ngoài trông luôn mâu thuẫn với Ansbach và Orgeon, thế mà vào thời khắc quan trọng lại đâm mình một nhát.

Vừa nghĩ đến bốn chữ “đâm”, “mình”, “một”, “nhát”, Enoch đột nhiên mỉm cười, xoay ngoắt lại túm lấy kẻ đứng sau nhưng tiếc rằng chỉ vồ vào khoảng không.

Yvonne đã trốn sau lưng Oregon và Ansbach, “Lúc thế này hai người phải nói gì ấy nhỉ?”

Oregon chân thành trả lời: “Cảm ơn.”

Yvonne nói: “Ta không cần cái này.”

Oregon ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nuna ~?” (cách nam gọi chị trong tiếng Hàn)

“Lẽ nào không phải là ‘yên tâm, bọn ta sẽ bảo vệ cô’ sao?” Nếu chẳng phải kẻ địch đang sờ sờ trước mắt, ả chỉ muốn tiêu diệt cả đôi.

Oregon nói: “Thân là chúa cứu thế…”

Ansbach thẳng tay bịt miệng y lại, hỏi Yvonne: “Làm thế nào đấy?” Anh không tin một cọc gỗ bình thường có thể xuyên qua tim huyết tộc đời thứ hai.

Yvonne đáp: “Nó vốn là thánh giá mà, ta vẩy thêm ít nước thánh của Timothy lên.”

Từ ngày giáo hội và thiên đường bắt đầu liên lạc lại, nước thánh trong tay Timothy chính hiệu hơn trước nhiều.

Oregon nhìn cây thánh giá đang cắm vào ngực người gọt ra nó, giơ tay lên vẽ trước mặt gã hình một thánh giá. Đây là lần đầu y hợp tác với Yvonne, hai người không cần giao tiếp, đến nhìn nhau ra dấu cũng chưa đã dùng tiếng thét chói tai thu hút Enoch, sau đó Yvonne trực tiếp hành động, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.

Nói ngắn gọn là vật tụ theo loài, còn là loài không hiền chút nào.

Cơn đau bị cắm vào tim khiến Enoch từ từ khuỵu xuống. Nhưng gã vẫn mỉm cười nhìn họ: “Từ lúc nào các ngươi bắt đầu không tin ta?”

Oregon hỏi: “Ngươi muốn ở đây tán gẫu thật á?”

Trời đã tối hẳn.

Đảo Deception dần “bình tĩnh” lại. Lucifer khổng lồ, dải lửa đỏ rực, những chiếc cánh xanh… đều biến mất. Chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.

Hình như đúng là lúc để nói chuyện thật.

Yvonne vẫn dè dặt chuyện một phần năng lượng của Lucifer xuất hiện tại đây, có lẽ ở lại nơi này không phải là lựa chọn an toàn, nhưng ả không thể nào cất bước bỏ đi. Ả cảm thấy nếu nhỡ mất cơ hội lần này có lẽ câu đố không bao giờ giải được nữa.

Oregon cũng nghĩ như vậy. Bệnh tò mò của y còn nặng hơn Yvonne, y gần như không hề do dự khi tiếp tục câu chuyện với Enoch, “Vì logic của ngươi bị hổng.”

Enoch đáp: “Ta nói sai ở điểm nào.”

Oregon đáp: “Ngươi nói ngươi bị Lucifer cầm tù ở đây nhưng khi bọn ta vừa đến, ngươi lại có thể cùng bọn ta rời đi. Thậm chí ngươi còn chẳng buồn xác nhận xem Lucifer bị đánh bại chưa.”

Enoch phản bác: “Trên người ta có lời nguyền của Lucifer, ta có thể cảm nhận được nó dần lỏng lẻo.”

Oregon nói: “Ngươi nói ngươi bị giam cầm ở đây nhưng lần trước Ansbach đến có thấy ngươi đâu.”

Enoch giải thích: “Hắn sợ ta tiết lộ bí mật của hắn nên mới giam cầm ta. Lần này nhờ các ngươi ngăn chặn một phần sức mạnh của hắn nên ta mới thoát ra được.”

Oregon ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tại sao lần trước Irad không bị giam cầm?”

Enoch đáp: “Bởi vì hắn phản bội ta để đi theo Lucifer.”

Oregon sờ cằm bảo: “Thì ra là vậy. Chúc mừng ngươi, ngươi giải thích rõ ràng hết rồi.”

Enoch: “…” Giờ giải thích rõ ràng thì được cái quái gì! Lộ rồi còn đâu?!

Oregon nói: “Ta đã rất phối hợp để ngươi biên xong lời nói dối hoàn hảo, giờ có phải nên nói thật rồi không? Rốt cuộc đảo Deception là nơi thế nào?”

Enoch đè chặt phần lòi ra của cọc gỗ, mỉm cười để lộ hai chiếc răng nanh sắc lẻm: “Như tên của nó, là một lời nói dối hoang đường nhất.”

“Mặc kệ các ngươi có tin hay không, đảo Deception quả thật là lô cốt đầu tiên trong âm mưu chiếm đóng nhân giới của Lucifer.”

“Nhưng chẳng hiểu vì nguyên nhân nhảm nhí nào đó, hắn lại thôi. Bỏ qua cơ hội tốt nhất để thôn tính nhân giới, tình nguyện ở lại địa ngục, một nơi không có ánh mặt trời, không có hoa tươi, không có trời xanh mây trắng.”

“Hắn tưởng rằng mình vĩ đại lắm, nhưng Thần lại chẳng trân trọng. Để tránh nơi này có một ngày phát huy tác dụng, Thần sai đứa con yêu quý của mình lập kết giới ở đây nhằm khống chế sức mạnh của Lucifer… Các ngươi nhất định không đoán được là ai.”

“Không phải Metatron.”

“Không phải Michael.”

“Đương nhiên càng không phải Lucifer.”

Enoch phá ra cười quái dị, “Chính là Cain, kẻ bị Thần ruồng bỏ, căm ghét trong truyền thuyết.”

Oregon hắng giọng một tiếng nói: “Nơi này là vùng đất phong ấn của huyết tộc, đoán không ra mới là thằng đầu óc có vấn đề.”

Khóe miệng Enoch giật nhẹ, đương nhiên nếu được, gã muốn khiến cho mặt của Oregon co giật vì đau đớn hơn. Gã tiếp tục nói: “Được rồi, đã giới thiệu xong vai diễn ngu ngốc của Lucifer, giờ để ta nói về vai trò của ngài Cain vĩ đại, cũng là cha của ta. Dù có là dòng họ Malkavian điên cuồng, khi đối mặt với người sáng lập ra huyết tộc cũng phải thấy sùng bái và ngưỡng mộ đúng không?”

Ansbach không phủ nhật. Trong giới huyết tộc, người duy nhất xứng đáng được xưng tụng là huyền thoại thật sự chỉ có mình Cain. Những kẻ khác, có thể là Leslie thay mặt tộc trưởng, hay đại biểu của huyết tộc là Gin, hoặc trưởng lão đời thứ ba của Malkavian, cũng chỉ có thể được miêu tả bằng từ “nổi tiếng”. Tức là tiếng tăm của họ ai cũng biết, nhưng chưa đến mức ai cũng sùng bái và tôn kính.

Enoch mỉm cười: “Vậy nên các ngươi nhất định không biết, trong lòng Cain luôn căm hận toàn bộ giới huyết tộc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện