Chương 29: C29: Người không vì mình
Khi kiếm kỹ Thiên cấp làm các đại gia tộc cả thành Liễu Kinh đều điên cuồng, chuyện Từ Lão Hổ bị gi ết chết có vẻ trở nên không quan trọng lắm.
Mặc kệ là kiếm kỹ Thiên cấp hay là Địa cấp thì đều là vật cao không thể chạm đối với những gia tộc có ít sách cổ tu hành.
Hiện tại nó ở ngay trước mắt, sao có thể không rung động?.
Người không vì mình, trời tru đất diệt!
"Tìm!" Trong bóng tối, một số người áo đen cũng nhận được chỉ thị mới nhất: “Nhất định phải bắt sống!"
“Tuân lệnh!" Trời đông giá rét, tuyết lớn phong kín thành trì.
Nhưng màn đêm này lại không phong kín được lòng người. Từng bóng dáng xông vào gió tuyết tìm kiếm trong thành, cũng có người ra khỏi thành trong đêm, chạy về phía thôn trang trấn nhỏ lân cận, thậm chí mấy trăm dặm bên ngoài thành trì.
Nhưng họ lại không ngờ đám người Hạ Vũ lại đi đến núi Hồng Nhai trong gió tuyết.
Nơi này là chỗ hẳn đã từng chiến đấu, cũng là địa điểm hắn khổ tâm gầy dựng, còn là nơi giúp hắn gia tăng thực lực.
Núi Hồng Nhai là một vách núi dựng đứng.
Trên vách đá này có vô số hang động. Dọc theo vách núi có cọc gỗ đóng vào, tạo thành một cái cầu thang uốn lượn gập ghềnh, những khoáng công (Thợ khai thác mỏ) bắt thang gỗ dọc theo vách núi để tiến vào từng hầm mỏ.
Họ thu gom từng đống khoáng thạch linh thiết rồi đi đến cửa hang ở sườn núi, nơi này sẽ có từng sợi dây thừng thô to có treo rất nhiều cái sọt khoáng thạch đi lên đ ỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một pháp trận lựa chọn quặng.
Các thợ thủ công có kinh nghiệm sẽ phân loại khoáng thạch, quặng linh thiết tốt nhất sẽ được gom lại như bảo vật rồi đưa cho trưởng lão tiền bối tông môn tu hành.
Khoáng thạch kém hơn một bậc sẽ dùng bao tải đổ đầy đóng gói, đưa đến tông môn tu hành để đổi lấy ban thưởng. Ban thưởng có Nguyên Thạch, vàng bạc, cũng có thể là một vài quyển sách cổ công pháp cấp thấp.
Quặng sắt thấp hơn một bậc nữa sẽ được xe chở đến xưởng sắt để tiến hành luyện chế theo số lượng lớn, chế tạo thành đao sắt mà võ giả sử dụng;
Cuối cùng bị sàng chọn để lại là rác rưởi kém đến không thể kém thêm, chúng bị đổ hết vào một trận pháp phế liệu, nhiều năm tích luỹ đã chồng chất như núi.
Trong gió tuyết, các khoáng công đều trốn trong nhà tập. thể, họ sinh hoạt gian khổ, chỉ miễn cưỡng có thể ăn no.
Thời tiết như vậy mà được uống một bát canh nóng thì còn gì không thỏa mãn.
Trên đỉnh núi có một loạt nhà cửa.
Gian lớn nhất trong đó có mấy nam tử trung niên xúm lại trước một cái bàn lớn, mọi người bưng bát rượu trong tay mà vừa ăn vừa mắng.
"Nếu không phải năm đó Vũ thiếu gia dẫn dắt chúng ta thì sao có thể đánh hạ quặng mỏ này? Không ngờ Vũ thiếu gia hôn mê tám năm lại đổi lấy kết cục như thế này!"
"Gia chủ qua cầu rút ván!"
"Đúng vậy! Năm đó nếu không có Vũ thiếu gia, đám thiếu gia hèn yếu còn lại..."
"Ha ha, Dương thiếu gia còn bị doạ tè ra quần." "“Chớ nói lung tung! Hiện tại Hạ Dương là người tu hành của Viêm Dương Tông, có thể lấy đầu người cách ngàn dặm! Ngươi đừng nói bậy nữa!"
"Con mẹ nó, người tu hành cũng chỉ là cao cấp hơn mà thôi, đâu ra chuyện như ngươi nói, còn lấy đầu người cách ngàn dặm nữa chứ..."
Ngay khi những người này nghị luận ầm ï thì một người trẻ tuổi trầm mặt đi tới.
Hắn ta vừa tiến đến thì bọn gia đinh trung niên lập tức câm miệng, không dám nói nữa.
Người trẻ tuổi không nói gì mà đi đến trước bàn, tự rót một chén rượu rồi lập tức ực một hơi cạn sạch.
Xoạt!
Sau khi uống xong, hẳn ta bỗng nhiên đập nát cái chén, làm những nam tử trung niên đang ngồi đều giật mình.
Bình luận truyện