Cửu Liên Hoàn

Chương 13



CHƯƠNG 12

Thạch Trụ không biết bản thân hiện đang ở đâu, buổi chiều lúc mới đến y liền bị nhốt vào một phòng giam rất lớn, bên trong còn nhốt rất nhiều các phạm nhân quần áo rách rưới, đau khổ than khóc.

Đợi sau khi ăn xong một phần cơm tù ít ỏi, y liền đơn độc bị đưa đến chỗ này, đây là một thạch lao nhỏ nhỏ, chung quanh tĩnh lặng không có một chút âm thanh, theo sắc trời dần tối, từ từ ngay cả tay của mình y cũng nhìn không rõ, Thạch Trụ chỉ còn có thể nằm trên chiếc giường cứng ngắc, chung quanh u ám, một khoảng không to lớn dường như chỉ còn sót lại một mình y, y không khỏi có chút sợ hãi. Mà điều đáng sợ hơn hết là y không biết được sắp phải đối mặt với chuyện gì, Thạch Trụ không muốn nghĩ đến, nhưng gương mặt của Hạ Thiên Thành như quỷ ám không tan cứ quấy nhiễu trí óc y, y không thể không khủng hoảng.

Rốt cuộc là tại sao, phải bắt y nhốt vào chỗ này? Thạch Trụ co người thành một đống.

……….

Trời sáng đêm đen, từ lúc bị nhốt vào đây, chuyện Thạch Trụ mỗi ngày có thể làm cũng chỉ là đếm thời gian như thế này, y một ngày lại thêm một ngày lo nghĩ, đã gần như đứng ngồi không yên, nơi này trừ một ngày ba bữa có người đến phát thức ăn ra, thì không còn thấy được một ai, bên ngoài rốt cuộc ra sao rồi, y trước giờ chưa từng lo lắng và mong nhớ mọi người thế này.

Cơm lại một lần nữa được đưa tới, Thạch Trụ mãnh liệt nhào đến song sắt cửa sổ, hai tay sống chết giữ chặt.

“Cầu, cầu ngươi……thả ta ra…..” Y uổng công phí sức kêu gọi, tuy là y cũng biết người đến mãi mãi cũng không để ý đến y. Y uể oải trượt ngã xuống sàn, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà bật khóc nức nở nghẹn ngào, vì sao phải đối với y như vậy? Lẽ nào y phải bị nhốt ở đây cho đến chết sao?

Đêm, đã khuya rồi, Thạch Trụ dựa vào tường ngủ, trong mơ hồ, có người bước vào, trước mặt đột nhiên có ánh sáng, y giật mình thức giấc.

“Ai……..”

Ánh vào trong đáy mắt thế nhưng lại là gương mặt đẹp đẽ có thể coi là ác mộng của y, một Hạ Thiên Thành đã lâu không thấy, giờ đang đứng trước mắt, trầm mặc yên lặng nhìn y. Thạch Trụ nhất thời bị dọa cho tỉnh hẳn, lúc này ngoài cửa sổ là một khoảng đen kịt và tĩnh lặng, vào lúc này người này sao lại đến đây? Trong lòng Thạch Trụ run rẩy.

Nhìn một lúc lâu, Hạ Thiên Thành nheo mắt phượng, hắn đột nhiên không nói một lời bắt đầu giải khai thắt lưng, trước mắt Thạch Trụ một mảng màu đen.

“Không……….”

Hạ Thiên Thành mở cổ áo, hai ba cái liền cởi áo ra, Thạch Trụ sợ hãi trợn trừng, toàn thân y run rẩy ý đồ muốn chạy trốn, nhưng y có thể chạy đi đâu đây? Quần dài được cởi xuống, Thạch Trụ nhìn đến nơi đó đang trướng to, huyết sắc trên mặt y nhanh chóng tiêu thất, y đột nhiên như phát điên nhảy lên chạy hướng ra ngoài cửa.

Hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, Hạ Thiên Thành nhanh như chớp đuổi theo, tại cạnh cửa bắt lấy nam nhân đang nghiến răng liều mạng phản kháng, y vẫn thật sự là có chút bạo lực a, mắt Hạ Thiên Thành chớp chớp, khóe môi ẩn hiện ý cười.

Một hồi đấu đá, Thạch Trụ dần dần bị bức đến bên mép giường, sự sợ hãi của y càng lúc càng sâu, cái người này là loại người gì a? Không những ra tay cực nhanh, đón bắt cực chuẩn, mà lực đạo cũng cực kỳ tàn nhẫn, y biết bản thân còn xa mới là đối thủ của hắn, đến cuối cùng, y tựa hồ bị Hạ Thiên Thành toàn bộ ôm lấy ép xuống giường gỗ.

“Đừng………..” Thạch Trụ giãy dụa như săp vào chỗ chết, “Đừng…….cầu xin ngươi đừng………ô!” Hạ Thiên Thành đột nhiên cắn một phát vào cổ của y, Thạch Trụ một tiếng kêu thảm, triệt để tuyệt vọng.

Thật ra lần này Hạ Thiên Thành bắt Thạch Trụ về, có thể nói là nhất thời hứng khởi, lúc đó hắn cảm thấy muốn làm gì đó, vậy là liền làm, đêm đó sau khi quay về hắn còn lệnh cho Triệu phó quan đổi Thạch Trụ sang một phòng giam khác. Nhưng mấy ngày sau đó công vụ bận rộn, Hạ Thiên Thành từ từ liền quên luôn sự tồn tại của con người này. Cho đến hôm nay, lúc hắn và nhị tiểu thiếp làm chuyện này, đột nhiên thấy phiền muộn, luôn là cảm giác một ngàn lần như một, chẳng có gì mới mẻ khiến hắn có thể mất hồn, làm hắn không dậy nổi chút hưng trí, mà mỗi lần luôn là vào lúc này, hắn sẽ mơ hồ nhớ đến nam nhân trung hậu thật thà kia, đây cũng mới nhớ ra, lần này nam nhân đó ở ngay bên cạnh hắn.

Ha! Hạ Thiên Thành cảm thấy thật may mắn bản thân không có bắt lầm, nói đến cũng lạ, mới chỉ là nhìn thấy nam nhân này, hắn liền cảm thấy được xung động cường liệt, lần này bắt đầu liền mãnh liệt, vừa chạm đến làn da săn chắc co dãn màu lúa mạch đó, khoái cảm như nước càng ập đến, cho nên a, ngươi cũng chớ nên trách gia a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện