Cửu Liên Hoàn

Chương 15



CHƯƠNG 15 

Vết thương của Thạch Trụ cũng đã dưỡng khỏi, trong thời gian này, cái vị đi theo bên cạnh Hạ Thiên Thành _ Triệu phó quan mỗi ngày vẫn đến xem y, mà cơm đưa đến cũng không còn là cơm thừa gì nữa. Thạch Trụ thường nghĩ đến lời nói của Hạ Thiên Thành ngày đó, y có thể nghe ra được sự uy hiếp trong câu nói đó. Y không biết hiện giờ sư phụ bọn họ ra sao rồi, y cũng không biết bản thân mình sẽ ra sao, nhưng ít nhất thì y cũng biết, nếu như y lại tuyệt thực nữa thì khẳng định là không có quả ngọt để ăn (không có kết quả tốt). Có cơm ăn, thân thể của Thạch Trụ cũng từ từ đầy đặn trở lại.

Hạ Thiên Thành lại theo thường lệ nghe xong hồi báo của Triệu phó quan, vẫy tay cho ông lui xuống, hắn cuộn mình lại vùi vào trong chiếc ghế mây to lớn, trong lòng phiền muộn đến cực điểm. Tại sao hắn không có cách nào quên được gương mặt đáng ghét đó?

Hạ Thiên Thành không thể khắc chế được bản thân, hắn muốn biết tình trạng của nam nhân đó, nhưng sau khi biết xong rồi thì hắn cũng không vui vẻ gì, liên tiếp từng ngày, cái cảm xúc kia phảng phất luôn giày vò hắn đến buồn bực không chịu nổi. 

Lúc này, ngoài cửa sổ đã là tà dương hoàng hôn.

Hạ Thiên Thành cuối cùng cũng đứng lên, hắn không nguyện ý suy nghĩ nữa.

Trong hý viện, Lâm Vân Sinh đang uyển chuyển biễu diễn trên đài, trên lô ghế ở tầng hai, Triệu phó quan đứng hầu một bên lâu lâu lại lén nhìn thần sắc của Hạ Thiên Thành, Hạ Thiên Thành diện vô biểu tình.

“Đại soái.” Triệu phó quan nhịn một lát, cuối cùng cẩn thận mở miệng, “Vừa rồi ông chủ Lâm có kêu người đến nói, sau khi diễn xong muốn đến đây thỉnh an.”

Hạ Thiên Thành kinh dị nhìn ông một cái, Triệu phó quan hiểu ý nhẹ cười, Hạ Thiên Thành quay đầu nhìn lên đài, Lâm Vân Sinh đó đang đóng vai chính, tỉ mỉ nghĩ lại, dường như là đã vài ngày không gặp Lâm Vân Sinh này rồi. Hình như là……….từ lúc bắt được nam nhân đó trở về sau thì………….. Gặp quỷ! Hạ Thiên Thành nhăn mày, tại sao lại nghĩ đến nam nhân đó rồi.

Lâm Vân Sinh một thân bạch y từ bên phải đi lên lầu, lo ghế của các khách nhân bên phải liền một trận náo động. “Ông chủ Lâm!” Vài nữ nhân trang điểm lộng lẫy yểu điệu gọi, Lâm Vân Sinh quay đầu mỉm cười ý chào hỏi.

Lâm Vân Sinh tuấn mỹ phong lưu, bạch y phóng khoáng, mê lực của hắn vẫn lớn như vậy a, Hạ Thiên Thành cúi đầu cười. 

Không mất bao lâu, thanh âm thanh lương ôn nhuận của Lâm Vân Sinh từ phía sau vọng lên, “Hạ đại soái.” 

Hạ Thiên Thành quay đầu lại: “……Triệu phó quan, thật sự là được mở mắt a, ông chủ Lâm của chúng ta càng thêm mê lực phi phàm rồi.”

Triệu phó quan phụ họa “Đó là đương nhiên thôi.”

Lâm Vân Sinh đạm nhạt cười: “Nói đùa rồi, mê lực có lớn cũng chẳng qua chỉ là một kẻ hát hý kịch mà thôi, có ai lại chân chính đặt trong lòng đâu.”

Hạ Thiên Thành mị mắt lên, Lâm Vân Sinh chậm rãi đi qua, từ từ ngồi xuống, cậu luôn luôn là tiêu sái tùy ý như thế.

“Hạ đại soái gần đây rất bận sao, đã bao nhiêu ngày không đến ủng hộ rồi?”

“A……..đúng a, gần đây bận.” Hạ Thiên Thành cười ha ha.

“……..Nghe nói đại soái đang lùng bắt bạo dân? !” Lâm Vân Sinh đột nhiên hỏi một vấn đề. 

Hạ Thiên Thành có chút ngoài ý muốn, “Tại sao ngươi lại biết?”

“Người của cả Bắc Bình này có ai lại không biết?” Tay của Lâm Vân Sinh nhẹ nhàng chạm trên mặt bàn, cậu tựa hồ như vô ý nói qua loa cho xong chuyện, “ …….Ta còn nghe nói đại soái đã bắt được người đó rồi?”

Hạ Thiên Thành co rút con ngươi, “ ……Người đó?”

“Đúng a….nhưng người đó thật sự là bạo dân sao? Ta nghĩ tất là đại soái người đã tự mình thẩm vấn qua rồi đi?” Thông minh như Lâm Vân Sinh, sao lại không nhìn ra được sắc mặt của Hạ Thiên Thành đã bắt đầu khó coi, nhưng cậu vẫn tiếp tục giả như không phát giác.

Hạ Thiên Thành nhẹ ngẩng đầu lên, đánh giá cậu, Lâm Vân Sinh không chút lo sợ nhìn thẳng lại. 

Khoảnh khắc, Hạ Thiên Thành đột nhiên đứng lên, “Triệu phó quan, chúng ta đi thôi.”

“…..Vâng.” Triệu phó quan bất mãn liếc nhìn Lâm Vân Sinh một cái, con người này, nhìn không ra là lại quanh co như thế, nghĩ muốn đến chọc cười không ngờ ngược lại còn gây tức giận.

Hạ Thiên Thành đầu cũng không quay lại đi mất, Triệu phó quan vội vàng đi theo.

Sau lưng của bọn họ, Lâm Vân Sinh ngồi yên không động đậy, mấy ngày nay cậu bất an suy đoán, không ít lần khiến cậu chịu sự giày vò, nhưng mãi cho đến lúc này, một nơi nào đó sâu trong lòng cậu mới chân chính bắt đầu có chút phát lạnh, tay của cậu chặt chẽ nắm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện