Cửu Liên Hoàn

Chương 37



CHƯƠNG 37

Đêm đó, Hạ Thiên Thành liền quang lâm phòng mới của Thạch Trụ, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến phòng của người hầu dưới lầu một, nếu so với căn phòng luôn tỏa ra mùi ẩm mốc trước đây của Thạch Trụ, thì điều kiện ở đây rõ ràng là tốt hơn nhiều. Thạch Trụ từ lúc Hạ Thiên Thành bước vào phòng liền không rời khỏi cái góc tường đó, y cúi đầu thật thấp, Hạ Thiên Thành chỉ thấy hai tay của y đang sợ hãi nắm chặt lại nổi đầy gân.

Hạ Thiên Thành tùy ý thoải mái ngồi lên giường.

Trên giường có đặt một gói đồ, bên trong sắp xếp một mớ đồ loạn thất bát tao, cạnh bên còn có mấy gói điểm tâm, Hạ Thiên Thành nhăn mày: “Đây để làm gì?”

Thạch Trụ càng cúi đầu thấp hơn, Hạ Thiên Thành lấy tay khơi khơi điểm tâm, đây chắc là chuẩn bị để trở về đi, “Hâng, tối mai trở về cho ta.” Không biết là vì cái gì mà trong lòng có chút không vui.

Toàn thân Thạch Trụ run lên, tối mai……đợt nghỉ về thăm nhà này của y là được nghỉ thẳng đến buổi trưa ngày mốt, nhưng y sao cũng không dám nói.

Đã nhiều ngày như vậy không tìm đến nam nhân này, Hạ Thiên Thành dám khẳng định y tuyệt đối không có tắm rửa gì, nhưng mà trước đây y cũng rất ít tắm rồi, y chỉ rửa qua nơi đó, hơn nữa đa phần đều là bởi vì bị thương hoặc là vì muốn lấy sạch thứ mà Hạ Thiên Thành lưu lại bên trong, Hạ Thiên Thành nghĩ đến cái này, cổ họng liền có chút khô nóng: “Đem bồn nước đến tắm đi.” Điều này vẫn là tất yếu a.

Thạch Trụ nhất thời cứng ngắc lại.

Thạch Trụ không biết Hạ Thiên Thành tại sao lại đến nữa, theo lời của mấy người trong phủ truyền tai nhau, khoảng thời gian này hắn đều ở cùng với ông chủ Lâm, ông chủ Lâm đó dễ nhìn biết bao, diễn hý khúc cũng rất hay, còn mình lại tính là cái gì chứ?

Thạch Trụ đã cho rằng bản thân cuối cùng cũng có thể không cần phải làm loại chuyện này nữa. Nên mấy ngày nay y đều rất cao hứng a. Nhưng mà, sự tình lại làm cái gì mà trở nên như thế này? Trong đầu óc hiền khô của Thạch Trụ làm sao mà đoán được cách nghĩ của Hạ Thiên Thành. Hai chân y không nhấc lên nổi.

“Vẫn còn muốn trở về đi?” Trong thanh âm của Hạ Thiên Thành nghe không ra được tình tự gì, nhưng phân lượng của câu nói này cũng đã quá đủ rồi.

Cuối cùng Thạch Trụ cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt của y tiều tụy thảm hại, cả người lo sợ bất an, y là muốn cầu khẩn đi, nhưng con ngươi thâm thúy kiên định của Hạ Thiên Thành đã bức lui lời y muốn nói.

Cho dù y có không nguyện ý, lại khẩn cầu, lại phản kháng, thì có tác dụng gì đâu? Y vẫn còn nhớ thảm trạng lần đó xém chút nữa đã bị đánh cho tàn phế, hơn nữa bây giờ cho dù y nói không muốn trở về, nam nhân này cũng sẽ không bỏ qua cho y đâu.

Trước mắt Thạch Trụ mơ hồ đi, y lại lần nữa vùi đầu xuống thật thấp.

Trong phòng chỉ có một gian, cho nên quá trình Thạch Trụ tẩy rửa hạ thể từ đầu đến cuối đều bị Hạ Thiên Thành nhìn rõ mồn một, thật là một loại hương diễm không tưởng tượng được, khi nam nhân này làm loại chuyện này thế mà lại có một hiệu quả câu dẫn người như thế, đến khi Thạch Trụ tắm xong, ánh mắt của Hạ Thiên Thành đã có thể thiêu cháy người rồi, “Khỏi mặc nữa, lại đây!” Giọng nói của hắn đã khàn đến mức tựa hồ không phát ra tiếng.

Thạch Trụ mới chỉ nhấc quần lên liền đứng ngây ra tại chỗ, Hạ Thiên Thành biết, lúc này là lúc nên đi đến bắt y rồi.

Hạ Thiên Thành nhìn nơi đó của Thạch Trụ, đã hồi phục cũng không tồi rồi a, hoàn toàn không nhìn ra được đã từng thảm hại như trước, hắn nâng chân của Thạch Trụ dùng tay rờ rẫm, cảm giác thân thể của Thạch Trụ nhất thời cứng ngắc.

Hạ Thiên Thành từ trong ***g ngực lấy ra một chai nhỏ, bật mở nắp, một hương thơm thanh thoát trào ra, hắn lấy ngón tay móc ra một khối lớn, bắt đầu bôi vào nơi đó của Thạch Trụ, Thạch Trụ rõ ràng là không biết hắn đang làm gì, y nhục nhã và sợ hãi ý đồ muốn tránh đi.

“Ngươi lại chạy!” Hạ Thiên Thành đã nhẫn đến rất cực khổ rồi, nơi đó lại cứ chậm chạp không thấy mềm đi, mà Thạch Trụ lại luôn cố gắng che giấu đi khiến hắn càng không thuận tiện bôi trơn, trong cơn phẫn nộ hắn lại tát Thạch Trụ một bạt tai, sự giãy dụa của Thạch Trụ liền ngưng lập tức.

“Ta con mẹ nó thèm quản ngươi!” Hạ Thiên Thành trong cơn phẫn nộ bừng bừng phát ra lời oán giận, động tác trên tay cũng có chút mạnh bạo.

Thạch Trụ liều mạng chịu đựng cảm giác không thích hợp cường liệt, Hạ Thiên Thành liên tục gấp gáp thâm nhập khiến y rất đau, nhưng nói thật, loại đau đớn này nếu so với trước đây đã nhẹ hơn cả trăm lần rồi.

Hạ Thiên Thành phát hiện thân thể của Thạch Trụ run lẩy bẩy, cái loại tình cảnh mà hắn sớm đã quen thuộc này bây giờ lại khiến cho hắn có chút không thoải mái, lần này chắc là không có đau đi? Lâm Vân Sinh nếu như chuẩn bị lâu như vậy thì sớm đã kích tình hừng hực rồi, hắn nhìn lên mặt của Thạch Trụ, gương mặt đó giống như sắp khóc đến nơi, hắn đột nhiên nhớ đến tuổi tác của nam nhân này cũng không lớn gì lắm.

Động tác của Hạ Thiên Thành không kìm được có hơi chậm rãi lại, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ là ngón tay liên tục nhu động.

Thạch Trụ cuối cùng cũng không có mềm đi bao nhiêu, cho nên lúc mà Hạ Thiên Thành xâm nhập vào bên trong, y vẫn đổ một thân mồ hôi lạnh, cái cảm nhận sâu sắc đầy thống khổ mà thân thể sớm đã sợ hãi tập kích đến, đặc biệt là tinh lực dồi dào của Hạ Thiên Thành lại càng khiến y tuyệt vọng.

Còn nhớ rõ thời điểm Hạ Thiên Thành ham muốn nhiều nhất trong một đêm đã làm y đến sáu lần, xém chút nữa muốn lấy luôn cái mạng của y, bởi vậy đối với kết quả của đêm nay, y sớm đã không dám kỳ vọng gì nhiều, chỉ cần ngày mai y có thể xuống giường được đã đủ lắm rồi.

Nhưng có lẽ là dầu bôi trơn đó đã có tác dụng, hơn nữa cái đó của Hạ Thiên Thành mấy lần phát tiết, Thạch Trụ ngoài ý muốn là không có bị thương gì, mà sự thật Thạch Trụ không có bị thương cũng khiến cho Hạ Thiên Thành càng lúc càng không cố kỵ, hắn không ngừng muốn y, thay đổi rất nhiều tư thế khác nhau, Thạch Trụ khó chịu, chân của y dường như đã không còn thuộc về y nữa rồi, nơi xấu hổ đó cũng hoàn toàn không còn tri giác sắp sửa như không thể khống chế được, nhưng sự giày vò này phản phất như vĩnh viễn không có điểm kết thúc. Khi Hạ Thiên Thành lại một lần nữa áp đảo trên người y, Thạch Trụ cuối cùng chịu không nổi khóc lên.

Một đêm này, ai cũng đều không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần, sang ngày hôm sau Thạch Trụ căn bản không dậy nổi, một trận này y nằm cả một ngày, không dễ dàng gì mới đợi được đến ngày trở về thăm nhà, vậy mà lại phải bỏ phí như thế, trong lòng Thạch Trụ thật sự là khó chịu đến cực điểm. Y khô héo phiền muộn trôi qua hai ngày, buổi chiều hôm đó, khi đang ở trong vườn làm việc thì Thạch Trụ lại đột nhiên nhận được thông báo có thể về thăm nhà.

Thạch Trụ căn bản không nghĩ đến sự việc còn có thể xoay chuyển thế này, hiện giờ cũng chỉ có lúc này y mới cao hứng lên được một chút, y dậy tinh thần lần nữa thu xếp lại đồ đạc mà lần trước sớm đã chuẩn bị tốt, cũng lấy mấy bao điểm tâm trong tận đáy rương ra, buổi tối ăn xong cơm liền gấp gáp đến không thể đợi mà đi liền.

Sắp đến gần con hẻm đi vào đại tạp viện, một chiếc xe hơi nhanh chóng lướt qua bên cạnh, xém chút nữa đã đụng vào xe của y, Thạch Trụ nhếch nhác tránh đi, tiếp theo đó ở trước mặt cũng truyền đến tiếng kinh hô của những người mua bán bên đường, Thạch Trụ dừng lại định thần, rồi mới tiếp tục chạy đi.

Thạch Trụ chạy càng lúc càng chậm, chỉ cần quẹo qua là đến đại tạp viện, y lại cảm giác cổ họng khô khốc, trong lòng đau khổ, trong đoạn thời gian này, y đều trải qua những ngày không ra gì, trước mắt dường như thoáng qua gương mặt của sư đệ sư muội đơn thuần mông muội, Thạch Trụ thật không biết bản thân thế này phải làm sao mới dám đối mặt với họ.

Cuối cùng bước vào cửa, Thạch Trụ lại nhìn thấy được một người đang ngồi thẳng trên cạnh giường đất, y nhất thời ngây ra.

“…….Linh…….”

Chuyện gì vậy, nữ nhân ánh mắt đờ đẫn, dung nhan tiều tụy, hơn nữa tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây và vào lúc này, không phải là Đinh Linh Nhi thì là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện