Cửu Lục Trầm Chu
Chương 1
Thẩm Hoài Ngôn vừa xuống máy bay, còn chưa kịp hít thở bầu không khí mới mẻ ở thành phố A thì đã nhận được một cuộc điện thoại từ Chu Nhâm, nói bây giờ mình đang chờ anh ở ngoài sân bay. Chu gia lão gia nghe nói ngày hôm nay anh về nước, cố ý tổ chức một buổi tiệc tại nhà, muốn Thẩm Hoài Ngôn đến tham gia.
Chu gia và Thẩm gia là thế giao, Chu Nhâm và Thẩm Hoài Ngôn là bạn thân.
Thẩm Hoài Ngôn rời khỏi thành phố A bốn năm rồi, người bạn thân này cũng đã bốn năm không gặp.
Lần này anh trở về không thông báo cho nhiều người, kể cả Chu Nhâm cũng vậy mà không biết là ai nói ra nói vào. Dù sao Chu Nhâm đã đến đây rồi, anh cũng không thể không đi theo, vốn định gọi cho trợ lý để tới đón mà coi như thôi.
Huống hồ Chu lão gia tự mình mời, đã là tôn trọng anh lắm.
Đã lâu không gặp nhau, Chu Nhâm đổi sang một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ.
Trời vào cuối thu, thời tiết rất lạnh vậy mà tên này lại chỉ mặc một cái áo lông mỏng, kính râm đen treo ở cổ áo, cổ áo đã thấp càng bị kéo xuống thấp hơn.
Nếu không phải Thẩm Hoài Ngôn quá quen thuộc khuôn mặt của hắn thì ở sân bay nhiều người như vậy, với bộ dạng này của hắn Thẩm Hoài Ngôn liếc mắt nhìn một lần sẽ không nhìn lại lần hai.
Thẩm Hoài Ngôn bước đến trước mặt Chu Nhâm, hắn ôm lấy anh nở nụ cười: “Ây da, lão Thẩm này, chỉ mới mấy năm không gặp mà mày đã trở nên đẹp trai thế này. Chờ mày lâu lắm rồi đó, lên xe mau!”
Thẩm Hoài Ngôn nghe hắn nói như vậy cứ không được tự nhiên làm sao ấy, lập tức mười phần không khách khí vứt hành lý vào xe, vỗ vỗ cửa xe hỏi: “Mấy năm nay mày mặc cái loại trang phục gì thế này?”
Chu Nhâm ngậm thuốc lá bất mãn nói: “Mày thì biết cái gì!”
Thẩm Hoài Ngôn nhanh tay lẹ mắt dụi tàn thuốc của hắn rồi ném ra ngoài xe.
“Đệt! Mày không biết chú ý vệ sinh à, ném rác bừa bãi ra đường!”
“Nếu còn hút thuốc hút thuốc trước mặt tao nữa, lần sau tao sẽ ném mày luôn.”
“Được đó nha!” Chu Nhâm vừa khởi động xe vừa quay lại nhìn anh, Thẩm Hoài Ngôn cả người nghiêm chỉnh, quần áo thoải mái càng tôn lên thân hình cao ráo, quý phái của anh, “Chỉ mới mấy năm mà mày đã rèn giũa thành được như vậy, xem ra cha tao nói không sai, tao cũng nên tôi luyện bản thân đi thôi.”
Thẩm Hoài Ngôn thắt chặt dây an toàn, hạ phần lưng ghế xuống rồi dựa vào nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Nhâm lái xe một lúc lâu nhưng vẫn không nghe anh đáp lời, quay đầu nhìn phát hiện cái tên này đã ngủ mất rồi, liền lay anh tỉnh.
“Trên máy bay còn chưa ngủ đủ à? Đã mấy ngày mày không nghỉ ngơi rồi? Về đến nhà thì không cho phép mày như vậy! Ông nội tao vui lắm, nhìn thấy mày như vậy còn không đau lòng chết.”
Thẩm Hoài Ngôn nghiêng người, tựa đầu sang bên, “Mày sợ ông mày mắng mày không làm việc đàng hoàng thôi.”
“Tao làm việc không đàng hoàng sao? Mỗi ngày tao đều chạy đến công ty, còn muốn tao làm gì nữa?”
Công ty nhà Chu Nhâm là nơi trước sau đều có người đẹp tụ tập. Anh cũng lười nói hắn.
Chu Nhâm cũng tự cảm thấy nhục liền nói sang chuyện khác: “Ôi chao đúng rồi, chị của tao đã trở về, dù sao thì mày cũng phải có thái độ tốt với chị tao một tý, khi còn nhỏ chị luôn thương mày hơn tao, toàn bộ kẹo đều cho mày ăn, tao chỉ được ăn phần thừa thôi.”
Thẩm Hoài Ngôn bị câu nói này làm cho buồn nôn, cái gì gọi là ăn phần thừa của anh?
“Quên mang theo quà mất rồi, để bù sau đi.”
“Biết rồi!” Chu Nhâm xoay người hạ vô-lăng, từ trên con đường đó quẹo đi ra ngoài, “Lần trước đi ngang qua đường này tao nhớ phía trước hình như có một cửa hàng hoa, mày mua một bó hoa tặng cho chị ấy là được rồi, con gái mà, thích mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này lắm.”
Thẩm Hoài Ngôn nằm đó không nhúc nhích.
“Mày sao vậy? Vậy tao mua cho mày rồi mày tặng cho chị ấy cũng được phải không?”
“Ai đưa mà không như nhau.”
“Làm sao có thể như nhau được?”
Trong khi đang nói chuyện, Chu Nhâm tìm vị trí bên đường để dừng lại, đi xuống xe.
Thẩm Hoài Ngôn đưa mắt nhìn về phía đối diện, có một cửa hàng hoa không lớn không nhỏ, nhìn qua không có gì đáng chú ý, Chu Nhâm hẳn là phải chán lắm mới có thể để ý đến cửa tiệm hoa này.
Anh nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, không thấy rõ tên mà cũng chẳng cần thấy rõ, hai tay anh đặt lên nhau, cổ tay trái mơ hồ đau, chỉ chậm rãi bóp mới có thể giảm bớt đau đớn.
May mà đã đến cuối mùa thu, lượng mưa khá ít chứ không còn nhiều như mùa hạ hành đến cả hai đầu gối cũng đau. Mấy năm qua anh ở nước Mỹ anh uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không thấy khá hơn tý nào, vừa đến mùa mưa liền đau nhức, thậm chí có lúc phải uống thuốc giảm đau mới có thể giữ cho bản thân tỉnh táo.
Đau đến mức cảm thấy mơ hồ, ngay cả vết thương nằm ở chỗ nào anh cũng không rõ, những đau đớn này đều nhân cơ hội chui thẳng vào trong tâm trí.
Thẩm Hoài Ngôn đợi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy Chu Nhâm đi ra.
Anh không kiên trì được lâu, đợi thêm vài phút Chu Nhâm vẫn còn ở lì ở trong đó nên Thẩm Hoài Ngôn không nhịn được nữa mà nhìn vào trong cửa hàng. Anh thấy có một người đang khom lưng bó hoa, chắc là chủ của cửa tiệm này nhưng đã bị Chu Nhâm chắn mất.
Bó một ít hoa thôi mà cần gì phải tốn nhiều thời gian như vậy.
Thẩm Hoài Ngôn cởi dây an toàn, bước xuống xe, qua đường cái rồi đi vào trong cửa hàng.
Anh cau mày hỏi Chu Nhâm: “Sao còn chưa xong nữa?”
Chu Nhâm chỉ chăm chú nhìn bó hoa, cũng không thèm nhìn anh một cái: “Mày chờ một tý thì có sao đâu? Chủ tiệm nào cho tao chọn đâu. Mày nhìn này, rất là đẹp.” Nói xong hắn cầm bó hoa lên ngửi.
Thẩm Hoài Ngôn ghét bỏ mà đẩy ra, hỏi chủ tiệm đang khom lưng chọn hoa, “Còn bao lâu mới xong? không cần thiết, cứ bao những thứ này lại đi.”
Chủ tiệm này hình như chỉ là một thanh niên, nhìn từ phía sau thấy cậu ta gầy đến đáng thương, tóc tai hơi vàng nhưng lại không giống nhuộm, trông như thiếu dinh dưỡng.
Chủ tiệm nghe vậy dừng lại, sửng sốt rất lâu không hề trả lời hắn rồi mới cúi đầu đưa hoa, thậm chí ngay cả rễ cũng cầm lên, tay run rẩy.
Chu Nhâm nhìn thấy chủ tiệm cầm hoa hồng chưa cắt gai trong tay, gai đâm vào thịt, máu thuận theo lòng bàn tay chảy xuống, “Ôi trời, tay của cậu!”
Chủ tiệm dường như không nghe thấy, khuôn mặt trắng bệch, ôm lấy hoa trong tay Chu Nhâm, bao tất cả lại.
Chu Nhâm nhún vai, cậu ta không nghe mình khuyên thì thôi.
Thẩm Hoài Ngôn vừa nhìn thấy gương mặt của cậu ta thì hô hấp lập tức ngưng lại.
Gương mặt kia rõ ràng là thứ duy nhất có thể động viên bản thân anh, nó giống như thuốc giải trong suốt bốn năm qua mỗi khi những cơn đau kéo đến, khi ác mộng làm anh tỉnh giấc.
Nhưng anh càng ngày càng cai không được, thuốc giải này cũng đã trở thành độc dược.
Thẩm Hoài Ngôn bình tĩnh đứng lại, thân ảnh cao lớn cơ hồ che hết thảy nguồn sáng.
Chu Nhâm vẫn không phát hiện có cái gì không đúng, hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm đôi tay linh hoạt của Lục Trầm, lượn qua lượn lại mấy lần là có thể tết ra một cái ruy băng rất đẹp, chọn giấy gói cũng đặc biệt tinh xảo.
Không đẹp sao mà được đây, động tác tay của Lục Trầm không khác gì máy móc, thân thể tựa như bị vật gì đó ngăn lại, làm chậm đi.
Chu Nhâm nói, hoa này là muốn tặng cho người thân yêu, nhất định phải dùng hết tâm sức để bao nó.
Hoa đã được gói kỹ, Lục Trầm tỉnh táo lại, đem hoa đưa cho Chu Nhâm. Chu Nhâm ngửi một cái, cực kỳ hài lòng nên lập tức lấy tiền từ trong túi quần ra đưa cho cậu.
“Tôi rất thích bó hoa này, cám ơn!”
Chu Nhâm cầm hoa quay đi, lúc này Thẩm Hoài Ngôn chợt động.
Anh giật lấy bó hoa từ tay Chu Nhâm, ném thẳng xuống đất, không thèm nhìn tới biểu tình của Lục Trầm mà nhẹ nhàng nói tiếp một câu tiếp: “Đi mua hoa chỗ khác đi, hoa này bẩn”
Chu Nhâm mắng anh là đồ bệnh thần kinh, ngẩng đầu muốn xin lỗi ông chủ một câu lại phát hiện bấy giờ môi của ông chủ đã trắng bệt, mờ mịt nhìn mớ hoa trên mặt đất.
Chu Nhâm không nhịn được quay lại nhìn vài lần, lúc nãy đứng trước cửa hắn liền cảm thấy người này trông rất quen, nhưng lại không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ hắn mới lục lọi được khuôn mặt này từ trong trí nhớ của mình.
Hắn rốt cục cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Thẩm Hoài Ngôn đã đi qua đường cái, hắn cũng không muốn ở đây lâu thêm nữa.
Lúc Chu Nhâm khởi động xe, nghe được âm thanh Thẩm Hoài Ngôn kiềm ném cố điều hòa lại hô hấp.
Cũng nhìn thấy Lục Trầm luống cuống mà nắm chặt tiền trong tay, cuối cùng ngồi xổm xuống, nhặt từng đóa từng đóa từng đóa hoa lên.
Chu gia và Thẩm gia là thế giao, Chu Nhâm và Thẩm Hoài Ngôn là bạn thân.
Thẩm Hoài Ngôn rời khỏi thành phố A bốn năm rồi, người bạn thân này cũng đã bốn năm không gặp.
Lần này anh trở về không thông báo cho nhiều người, kể cả Chu Nhâm cũng vậy mà không biết là ai nói ra nói vào. Dù sao Chu Nhâm đã đến đây rồi, anh cũng không thể không đi theo, vốn định gọi cho trợ lý để tới đón mà coi như thôi.
Huống hồ Chu lão gia tự mình mời, đã là tôn trọng anh lắm.
Đã lâu không gặp nhau, Chu Nhâm đổi sang một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ.
Trời vào cuối thu, thời tiết rất lạnh vậy mà tên này lại chỉ mặc một cái áo lông mỏng, kính râm đen treo ở cổ áo, cổ áo đã thấp càng bị kéo xuống thấp hơn.
Nếu không phải Thẩm Hoài Ngôn quá quen thuộc khuôn mặt của hắn thì ở sân bay nhiều người như vậy, với bộ dạng này của hắn Thẩm Hoài Ngôn liếc mắt nhìn một lần sẽ không nhìn lại lần hai.
Thẩm Hoài Ngôn bước đến trước mặt Chu Nhâm, hắn ôm lấy anh nở nụ cười: “Ây da, lão Thẩm này, chỉ mới mấy năm không gặp mà mày đã trở nên đẹp trai thế này. Chờ mày lâu lắm rồi đó, lên xe mau!”
Thẩm Hoài Ngôn nghe hắn nói như vậy cứ không được tự nhiên làm sao ấy, lập tức mười phần không khách khí vứt hành lý vào xe, vỗ vỗ cửa xe hỏi: “Mấy năm nay mày mặc cái loại trang phục gì thế này?”
Chu Nhâm ngậm thuốc lá bất mãn nói: “Mày thì biết cái gì!”
Thẩm Hoài Ngôn nhanh tay lẹ mắt dụi tàn thuốc của hắn rồi ném ra ngoài xe.
“Đệt! Mày không biết chú ý vệ sinh à, ném rác bừa bãi ra đường!”
“Nếu còn hút thuốc hút thuốc trước mặt tao nữa, lần sau tao sẽ ném mày luôn.”
“Được đó nha!” Chu Nhâm vừa khởi động xe vừa quay lại nhìn anh, Thẩm Hoài Ngôn cả người nghiêm chỉnh, quần áo thoải mái càng tôn lên thân hình cao ráo, quý phái của anh, “Chỉ mới mấy năm mà mày đã rèn giũa thành được như vậy, xem ra cha tao nói không sai, tao cũng nên tôi luyện bản thân đi thôi.”
Thẩm Hoài Ngôn thắt chặt dây an toàn, hạ phần lưng ghế xuống rồi dựa vào nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Nhâm lái xe một lúc lâu nhưng vẫn không nghe anh đáp lời, quay đầu nhìn phát hiện cái tên này đã ngủ mất rồi, liền lay anh tỉnh.
“Trên máy bay còn chưa ngủ đủ à? Đã mấy ngày mày không nghỉ ngơi rồi? Về đến nhà thì không cho phép mày như vậy! Ông nội tao vui lắm, nhìn thấy mày như vậy còn không đau lòng chết.”
Thẩm Hoài Ngôn nghiêng người, tựa đầu sang bên, “Mày sợ ông mày mắng mày không làm việc đàng hoàng thôi.”
“Tao làm việc không đàng hoàng sao? Mỗi ngày tao đều chạy đến công ty, còn muốn tao làm gì nữa?”
Công ty nhà Chu Nhâm là nơi trước sau đều có người đẹp tụ tập. Anh cũng lười nói hắn.
Chu Nhâm cũng tự cảm thấy nhục liền nói sang chuyện khác: “Ôi chao đúng rồi, chị của tao đã trở về, dù sao thì mày cũng phải có thái độ tốt với chị tao một tý, khi còn nhỏ chị luôn thương mày hơn tao, toàn bộ kẹo đều cho mày ăn, tao chỉ được ăn phần thừa thôi.”
Thẩm Hoài Ngôn bị câu nói này làm cho buồn nôn, cái gì gọi là ăn phần thừa của anh?
“Quên mang theo quà mất rồi, để bù sau đi.”
“Biết rồi!” Chu Nhâm xoay người hạ vô-lăng, từ trên con đường đó quẹo đi ra ngoài, “Lần trước đi ngang qua đường này tao nhớ phía trước hình như có một cửa hàng hoa, mày mua một bó hoa tặng cho chị ấy là được rồi, con gái mà, thích mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này lắm.”
Thẩm Hoài Ngôn nằm đó không nhúc nhích.
“Mày sao vậy? Vậy tao mua cho mày rồi mày tặng cho chị ấy cũng được phải không?”
“Ai đưa mà không như nhau.”
“Làm sao có thể như nhau được?”
Trong khi đang nói chuyện, Chu Nhâm tìm vị trí bên đường để dừng lại, đi xuống xe.
Thẩm Hoài Ngôn đưa mắt nhìn về phía đối diện, có một cửa hàng hoa không lớn không nhỏ, nhìn qua không có gì đáng chú ý, Chu Nhâm hẳn là phải chán lắm mới có thể để ý đến cửa tiệm hoa này.
Anh nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, không thấy rõ tên mà cũng chẳng cần thấy rõ, hai tay anh đặt lên nhau, cổ tay trái mơ hồ đau, chỉ chậm rãi bóp mới có thể giảm bớt đau đớn.
May mà đã đến cuối mùa thu, lượng mưa khá ít chứ không còn nhiều như mùa hạ hành đến cả hai đầu gối cũng đau. Mấy năm qua anh ở nước Mỹ anh uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không thấy khá hơn tý nào, vừa đến mùa mưa liền đau nhức, thậm chí có lúc phải uống thuốc giảm đau mới có thể giữ cho bản thân tỉnh táo.
Đau đến mức cảm thấy mơ hồ, ngay cả vết thương nằm ở chỗ nào anh cũng không rõ, những đau đớn này đều nhân cơ hội chui thẳng vào trong tâm trí.
Thẩm Hoài Ngôn đợi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy Chu Nhâm đi ra.
Anh không kiên trì được lâu, đợi thêm vài phút Chu Nhâm vẫn còn ở lì ở trong đó nên Thẩm Hoài Ngôn không nhịn được nữa mà nhìn vào trong cửa hàng. Anh thấy có một người đang khom lưng bó hoa, chắc là chủ của cửa tiệm này nhưng đã bị Chu Nhâm chắn mất.
Bó một ít hoa thôi mà cần gì phải tốn nhiều thời gian như vậy.
Thẩm Hoài Ngôn cởi dây an toàn, bước xuống xe, qua đường cái rồi đi vào trong cửa hàng.
Anh cau mày hỏi Chu Nhâm: “Sao còn chưa xong nữa?”
Chu Nhâm chỉ chăm chú nhìn bó hoa, cũng không thèm nhìn anh một cái: “Mày chờ một tý thì có sao đâu? Chủ tiệm nào cho tao chọn đâu. Mày nhìn này, rất là đẹp.” Nói xong hắn cầm bó hoa lên ngửi.
Thẩm Hoài Ngôn ghét bỏ mà đẩy ra, hỏi chủ tiệm đang khom lưng chọn hoa, “Còn bao lâu mới xong? không cần thiết, cứ bao những thứ này lại đi.”
Chủ tiệm này hình như chỉ là một thanh niên, nhìn từ phía sau thấy cậu ta gầy đến đáng thương, tóc tai hơi vàng nhưng lại không giống nhuộm, trông như thiếu dinh dưỡng.
Chủ tiệm nghe vậy dừng lại, sửng sốt rất lâu không hề trả lời hắn rồi mới cúi đầu đưa hoa, thậm chí ngay cả rễ cũng cầm lên, tay run rẩy.
Chu Nhâm nhìn thấy chủ tiệm cầm hoa hồng chưa cắt gai trong tay, gai đâm vào thịt, máu thuận theo lòng bàn tay chảy xuống, “Ôi trời, tay của cậu!”
Chủ tiệm dường như không nghe thấy, khuôn mặt trắng bệch, ôm lấy hoa trong tay Chu Nhâm, bao tất cả lại.
Chu Nhâm nhún vai, cậu ta không nghe mình khuyên thì thôi.
Thẩm Hoài Ngôn vừa nhìn thấy gương mặt của cậu ta thì hô hấp lập tức ngưng lại.
Gương mặt kia rõ ràng là thứ duy nhất có thể động viên bản thân anh, nó giống như thuốc giải trong suốt bốn năm qua mỗi khi những cơn đau kéo đến, khi ác mộng làm anh tỉnh giấc.
Nhưng anh càng ngày càng cai không được, thuốc giải này cũng đã trở thành độc dược.
Thẩm Hoài Ngôn bình tĩnh đứng lại, thân ảnh cao lớn cơ hồ che hết thảy nguồn sáng.
Chu Nhâm vẫn không phát hiện có cái gì không đúng, hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm đôi tay linh hoạt của Lục Trầm, lượn qua lượn lại mấy lần là có thể tết ra một cái ruy băng rất đẹp, chọn giấy gói cũng đặc biệt tinh xảo.
Không đẹp sao mà được đây, động tác tay của Lục Trầm không khác gì máy móc, thân thể tựa như bị vật gì đó ngăn lại, làm chậm đi.
Chu Nhâm nói, hoa này là muốn tặng cho người thân yêu, nhất định phải dùng hết tâm sức để bao nó.
Hoa đã được gói kỹ, Lục Trầm tỉnh táo lại, đem hoa đưa cho Chu Nhâm. Chu Nhâm ngửi một cái, cực kỳ hài lòng nên lập tức lấy tiền từ trong túi quần ra đưa cho cậu.
“Tôi rất thích bó hoa này, cám ơn!”
Chu Nhâm cầm hoa quay đi, lúc này Thẩm Hoài Ngôn chợt động.
Anh giật lấy bó hoa từ tay Chu Nhâm, ném thẳng xuống đất, không thèm nhìn tới biểu tình của Lục Trầm mà nhẹ nhàng nói tiếp một câu tiếp: “Đi mua hoa chỗ khác đi, hoa này bẩn”
Chu Nhâm mắng anh là đồ bệnh thần kinh, ngẩng đầu muốn xin lỗi ông chủ một câu lại phát hiện bấy giờ môi của ông chủ đã trắng bệt, mờ mịt nhìn mớ hoa trên mặt đất.
Chu Nhâm không nhịn được quay lại nhìn vài lần, lúc nãy đứng trước cửa hắn liền cảm thấy người này trông rất quen, nhưng lại không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ hắn mới lục lọi được khuôn mặt này từ trong trí nhớ của mình.
Hắn rốt cục cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Thẩm Hoài Ngôn đã đi qua đường cái, hắn cũng không muốn ở đây lâu thêm nữa.
Lúc Chu Nhâm khởi động xe, nghe được âm thanh Thẩm Hoài Ngôn kiềm ném cố điều hòa lại hô hấp.
Cũng nhìn thấy Lục Trầm luống cuống mà nắm chặt tiền trong tay, cuối cùng ngồi xổm xuống, nhặt từng đóa từng đóa từng đóa hoa lên.
Bình luận truyện