Cửu Môn Ký Sự
Chương 62
Hắc Bối Lão Lục nghe xong sắc mặt vẫn đạm mạt như trước, tay cũng không tự giác nắm chuôi đao, hỏi: “Là cái gì?”
Ngô Lão Cẩu dừng một chút, nói: “Quan Sơn Đao của Lục gia.”
Hắc Bối Lão Lục im lặng một lúc lâu không trả lời.
Không khí đột nhiên biến lạnh, xung quanh cũng thoáng chốc im lặng, ngay cả thanh âm móng vuốt của anh thi cào xuống nền đất lúc trước cũng không nghe thấy nữa.
Trương Khải Sơn bỗng nhiên nói: “Sau khi chúng ta rơi xuống nước, Trương Ngọc Lân thuyết phục cậu cùng nhau theo đường cũ trở về đại điện, hơn nữa đã tìm được cửa vào, sau đó mới vượt qua mặt bọn Tam gia, chỉ vì không ngờ Đại Bảo phát điên cướp thi kén đi. Sau lại xuất hiện ngã rẽ, Nhị gia chắc là cũng đoán được, cho nên mới cho mọi người tách ra. Ngoại trừ A Kì đã chết, cậu chính là người thứ tư biết được cửa vào, Trương Ngọc Lân không biết a Tĩnh đã bắt được Tam Thốn Đinh, kế tiếp hắn nhất định sẽ rời khỏi bọn Nhị gia để tìm Đại Bảo, hắn đánh cuộc với cậu sẽ cướp được thi kén trước A Tĩnh.”
Hắc Bối Lão Lục không hề tỏ ra kinh ngạc khi Trương Khải Sơn nói đúng được tám chín phần tình huống lúc đó, hắn cũng đoán được Ngô Lão Cẩu khinh địch dễ dàng giao Tam Thốn Đinh ra như vậy là vì bọn họ đã đoán được mục đích của A Tĩnh, hơn nữa còn chiếm được tín nhiệm của cô ta, nếu không thì trước khi đi cô ta cũng sẽ không quay lại báo tin về Hàm hương thạch. Cho nên, không chỉ có Ngô Lão Cẩu tin tưởng cô ta, mà Trương Khải Sơn cũng tin cô ta.
Đã biết rõ ở đây có những người của Cửu Môn Đề Đốc được tin luyện căn bản không có bí mật nào có thể giấu họ quá một ngày, do đó, chuyện cùng Trương Ngọc Lân quay lại chính điện một chuyến, Hắc Bối Lão Lục vốn cũng không muốn giấu ai, chỉ là cá tính trầm mặc ít nói không cho hắn cơ hội mở miệng mà thôi. Về nguyên nhân khi nãy hắn cứ luôn im lặng, chẳng qua lười giải thích mà thôi, Phật Gia cũng đã đoán được suy nghĩ của hắn nên mới thay hắn nói ——- tuy rằng hắn đứng thứ sáu trong Cửu Môn, nhưng hắn cũng chính là người duy nhất xuất thân từ đao khách trong chín người. Nói cách khác, hắn chính là một trường hợp đặc biệt, hắn không có mưu lượt và trí tuệ giống như những người trong Cửu Môn. Nhưng hắn biết sở trường của hắn là gì, hắn cũng không cần đầu óc, bởi vì đao của hắn còn mau lẹ hơn đầu của hắn. Hắn cũng biết, đây cũng chính là nguyên nhân hắn có thể sống yên ổn trong Cửu Môn.
Cho nên, hắn vĩnh viễn sẽ không lo lắng nguyên nhân mà Trương Khải Sơn dẫn hắn hạ đấu, cũng sẽ không miệt mài theo đuổi lợi ích của những người khác. Sau khi Phật gia và Ngũ gia rơi xuống ao,, hắn tin tưởng với bản lĩnh của bọn họ sẽ không dễ dàng chết như vậy, bất quá hắn quyết định sẽ không lập tức nhảy xuống cứu người giống Trương Khải Sơn. Bởi vì hắn nhận định, ở trong đấu, số mệnh của mỗi người là do trời định. Hắn cũng chưa từng hy vọng có ngày sẽ có người đến cứu mình, cũng chưa bao giờ mạo hiểm bản thân đi cứu người khác,
Lúc ấy Trương Ngọc Lân thử thăm dò nói rằng cây cột trong chính điện chính là cửa vào bí mật của chủ mộ thất, hy vọng hắn có thể giúp đỡ, lúc đó, hắn cũng không nói một lời mà đáp ứng —– nguyên tắc làm việc của hắn là không chiếm tiện nghi của người khác, nhưng nếu có đường tắt để đi, hắn cũng sẽ không bao giờ từ chối. Hơn nữa so sức lực của Trương Ngọc Lân, không phải đối thủ của hắn. Chỉ cần tìm được cửa vào, đều có lợi cho người cho mình.
Hắn đã sớm đoán được chín cây cột trong điện không phải để trang trí, chỉ là không biết phải làm sao. Nhưng khi Trương Ngọc Lân muốn mượn đao của hắn, hắn cũng đã hiểu được cách thức cơ bản để mở cửa.
“Phố xá náo nhiệt một đường đi, ven lề thiếu mất một bóng người” chính là câu nói mà người ta dùng để đánh giá đao của hắn, nhưng kỳ thật hắn nhớ lúc hắn dùng đao nhanh nhất là khi chém người, người nọ chạy như điên khoảng trăm mét thì đầu mới rơi xuống đất. Trương Ngọc Lân đương nhiên cũng có nghe qua chuyện này, cho nên mới để hắn dùng khoái đao chém qua chín cột chống trời, đảm bảo những cây cột này không gãy lìa, tìm ra một cây cột rỗng, chính là cửa vào chủ mộ thất. Đến lúc đó, mặc dù chém đứt cây cột rỗng này, tám cây cột còn lại vẫn có thể đảm bảo cân bằng cho mộ thất, đây cũng chính là nguyên ngân tại sao trong đại điện lại có chín cây cột.
Nhưng đây là một việc vô cùng mạo hiểm, lỡ mà sơ suất, sẽ khiến cho cả mộ thất sụp đổ, mọi người cũng khỏi sống sót mà trở về. Bởi vậy, lúc trước A Tĩnh đã chọn cách dùng Tam Thốn Đinh để tìm ra cây cột rỗng, khỏi phải tổn hại đến những cây khác.
Nhưng mà, lúc đó Ngũ gia mang theo Tam Thốn Đinh trong tình huống không rõ sống chết, Trương Ngọc Lân không có lựa chọn nào khác là tin tưởng vào đao khách trong truyền thuyết này, hắn nghĩ rằng nếu không lấy được đồ ra ngoài thì cũng chết, không bằng để mọi người cùng nhau chết ở đây.
Hắc Bối Lão Lục biết suy nghĩ của Trương Ngọc Lân, nhưng hắn vẫn im lặng đồng ý. Người khác có thể không tin đao của hắn, nhưng nếu những ngày trước khi đến Trường Sa hắn cũng có nhiều lúc không tin chính mình, thì cũng sẽ tuyệt đối tin tưởng chuôi đao này dường như đã dung nhập vào sinh mệnh của mình.
Đao trong tay cũng không làm hắn thất vọng, lần đầu khoái đao lướt qua, ngoài mặt cây cột nhìn không có chút thương tổn nào, nhưng bằng kinh nghiệm và cảm giác của hắn thì đây chính là cây cột đặc ruột. Sau đó lần thứ hai thứ ba, cuối cùng đến lần thứ bảy thì tìm được cây cột rỗng ruột chính là cửa vào chủ mộ thất. Nhưng khi bọn hắn chém đứt cây cột, lại phát hiện cửa tiến vào thông đạo bị Hàm hương thạch dưới vương toạ lấp kín, chỉ có thể dời Hàm hương thạch đi thì mới có thể tiếp tục đi tiếp.
Cho nên, bọn họ đuổi theo những người của Cửu Môn, cũng không biết việc Đại Bảo phát điên cướp mất thi kén của A Tứ. Về phần lúc sau chia đường đi, chỉ là nghe lệnh mà thôi, hơn nữa ai mà có thể đi trước một bước tìm được Đại Bảo lấy lại thi kén mà thoát ra được tầm mắt của hắn, hắn cũng không quan tâm cái thi kén kia có gì quan trọng ——— mấy cái này đều không nằm trong lĩnh vực của hắn, cần gì phải suy nghĩ.
Nếu bây giờ đã tìm được cửa vào chủ mộ thất, Trương Khải Sơn bỗng nhiên nói với Hắc Bối Lão Lục: “Vậy kế tiếp vẫn còn muốn mượn đao của Lục gia dùng một chút.”
Ngô Lão Cẩu dừng một chút, nói: “Quan Sơn Đao của Lục gia.”
Hắc Bối Lão Lục im lặng một lúc lâu không trả lời.
Không khí đột nhiên biến lạnh, xung quanh cũng thoáng chốc im lặng, ngay cả thanh âm móng vuốt của anh thi cào xuống nền đất lúc trước cũng không nghe thấy nữa.
Trương Khải Sơn bỗng nhiên nói: “Sau khi chúng ta rơi xuống nước, Trương Ngọc Lân thuyết phục cậu cùng nhau theo đường cũ trở về đại điện, hơn nữa đã tìm được cửa vào, sau đó mới vượt qua mặt bọn Tam gia, chỉ vì không ngờ Đại Bảo phát điên cướp thi kén đi. Sau lại xuất hiện ngã rẽ, Nhị gia chắc là cũng đoán được, cho nên mới cho mọi người tách ra. Ngoại trừ A Kì đã chết, cậu chính là người thứ tư biết được cửa vào, Trương Ngọc Lân không biết a Tĩnh đã bắt được Tam Thốn Đinh, kế tiếp hắn nhất định sẽ rời khỏi bọn Nhị gia để tìm Đại Bảo, hắn đánh cuộc với cậu sẽ cướp được thi kén trước A Tĩnh.”
Hắc Bối Lão Lục không hề tỏ ra kinh ngạc khi Trương Khải Sơn nói đúng được tám chín phần tình huống lúc đó, hắn cũng đoán được Ngô Lão Cẩu khinh địch dễ dàng giao Tam Thốn Đinh ra như vậy là vì bọn họ đã đoán được mục đích của A Tĩnh, hơn nữa còn chiếm được tín nhiệm của cô ta, nếu không thì trước khi đi cô ta cũng sẽ không quay lại báo tin về Hàm hương thạch. Cho nên, không chỉ có Ngô Lão Cẩu tin tưởng cô ta, mà Trương Khải Sơn cũng tin cô ta.
Đã biết rõ ở đây có những người của Cửu Môn Đề Đốc được tin luyện căn bản không có bí mật nào có thể giấu họ quá một ngày, do đó, chuyện cùng Trương Ngọc Lân quay lại chính điện một chuyến, Hắc Bối Lão Lục vốn cũng không muốn giấu ai, chỉ là cá tính trầm mặc ít nói không cho hắn cơ hội mở miệng mà thôi. Về nguyên nhân khi nãy hắn cứ luôn im lặng, chẳng qua lười giải thích mà thôi, Phật Gia cũng đã đoán được suy nghĩ của hắn nên mới thay hắn nói ——- tuy rằng hắn đứng thứ sáu trong Cửu Môn, nhưng hắn cũng chính là người duy nhất xuất thân từ đao khách trong chín người. Nói cách khác, hắn chính là một trường hợp đặc biệt, hắn không có mưu lượt và trí tuệ giống như những người trong Cửu Môn. Nhưng hắn biết sở trường của hắn là gì, hắn cũng không cần đầu óc, bởi vì đao của hắn còn mau lẹ hơn đầu của hắn. Hắn cũng biết, đây cũng chính là nguyên nhân hắn có thể sống yên ổn trong Cửu Môn.
Cho nên, hắn vĩnh viễn sẽ không lo lắng nguyên nhân mà Trương Khải Sơn dẫn hắn hạ đấu, cũng sẽ không miệt mài theo đuổi lợi ích của những người khác. Sau khi Phật gia và Ngũ gia rơi xuống ao,, hắn tin tưởng với bản lĩnh của bọn họ sẽ không dễ dàng chết như vậy, bất quá hắn quyết định sẽ không lập tức nhảy xuống cứu người giống Trương Khải Sơn. Bởi vì hắn nhận định, ở trong đấu, số mệnh của mỗi người là do trời định. Hắn cũng chưa từng hy vọng có ngày sẽ có người đến cứu mình, cũng chưa bao giờ mạo hiểm bản thân đi cứu người khác,
Lúc ấy Trương Ngọc Lân thử thăm dò nói rằng cây cột trong chính điện chính là cửa vào bí mật của chủ mộ thất, hy vọng hắn có thể giúp đỡ, lúc đó, hắn cũng không nói một lời mà đáp ứng —– nguyên tắc làm việc của hắn là không chiếm tiện nghi của người khác, nhưng nếu có đường tắt để đi, hắn cũng sẽ không bao giờ từ chối. Hơn nữa so sức lực của Trương Ngọc Lân, không phải đối thủ của hắn. Chỉ cần tìm được cửa vào, đều có lợi cho người cho mình.
Hắn đã sớm đoán được chín cây cột trong điện không phải để trang trí, chỉ là không biết phải làm sao. Nhưng khi Trương Ngọc Lân muốn mượn đao của hắn, hắn cũng đã hiểu được cách thức cơ bản để mở cửa.
“Phố xá náo nhiệt một đường đi, ven lề thiếu mất một bóng người” chính là câu nói mà người ta dùng để đánh giá đao của hắn, nhưng kỳ thật hắn nhớ lúc hắn dùng đao nhanh nhất là khi chém người, người nọ chạy như điên khoảng trăm mét thì đầu mới rơi xuống đất. Trương Ngọc Lân đương nhiên cũng có nghe qua chuyện này, cho nên mới để hắn dùng khoái đao chém qua chín cột chống trời, đảm bảo những cây cột này không gãy lìa, tìm ra một cây cột rỗng, chính là cửa vào chủ mộ thất. Đến lúc đó, mặc dù chém đứt cây cột rỗng này, tám cây cột còn lại vẫn có thể đảm bảo cân bằng cho mộ thất, đây cũng chính là nguyên ngân tại sao trong đại điện lại có chín cây cột.
Nhưng đây là một việc vô cùng mạo hiểm, lỡ mà sơ suất, sẽ khiến cho cả mộ thất sụp đổ, mọi người cũng khỏi sống sót mà trở về. Bởi vậy, lúc trước A Tĩnh đã chọn cách dùng Tam Thốn Đinh để tìm ra cây cột rỗng, khỏi phải tổn hại đến những cây khác.
Nhưng mà, lúc đó Ngũ gia mang theo Tam Thốn Đinh trong tình huống không rõ sống chết, Trương Ngọc Lân không có lựa chọn nào khác là tin tưởng vào đao khách trong truyền thuyết này, hắn nghĩ rằng nếu không lấy được đồ ra ngoài thì cũng chết, không bằng để mọi người cùng nhau chết ở đây.
Hắc Bối Lão Lục biết suy nghĩ của Trương Ngọc Lân, nhưng hắn vẫn im lặng đồng ý. Người khác có thể không tin đao của hắn, nhưng nếu những ngày trước khi đến Trường Sa hắn cũng có nhiều lúc không tin chính mình, thì cũng sẽ tuyệt đối tin tưởng chuôi đao này dường như đã dung nhập vào sinh mệnh của mình.
Đao trong tay cũng không làm hắn thất vọng, lần đầu khoái đao lướt qua, ngoài mặt cây cột nhìn không có chút thương tổn nào, nhưng bằng kinh nghiệm và cảm giác của hắn thì đây chính là cây cột đặc ruột. Sau đó lần thứ hai thứ ba, cuối cùng đến lần thứ bảy thì tìm được cây cột rỗng ruột chính là cửa vào chủ mộ thất. Nhưng khi bọn hắn chém đứt cây cột, lại phát hiện cửa tiến vào thông đạo bị Hàm hương thạch dưới vương toạ lấp kín, chỉ có thể dời Hàm hương thạch đi thì mới có thể tiếp tục đi tiếp.
Cho nên, bọn họ đuổi theo những người của Cửu Môn, cũng không biết việc Đại Bảo phát điên cướp mất thi kén của A Tứ. Về phần lúc sau chia đường đi, chỉ là nghe lệnh mà thôi, hơn nữa ai mà có thể đi trước một bước tìm được Đại Bảo lấy lại thi kén mà thoát ra được tầm mắt của hắn, hắn cũng không quan tâm cái thi kén kia có gì quan trọng ——— mấy cái này đều không nằm trong lĩnh vực của hắn, cần gì phải suy nghĩ.
Nếu bây giờ đã tìm được cửa vào chủ mộ thất, Trương Khải Sơn bỗng nhiên nói với Hắc Bối Lão Lục: “Vậy kế tiếp vẫn còn muốn mượn đao của Lục gia dùng một chút.”
Bình luận truyện