Cửu Tiểu Thư Phế Sài: Độc Y Tà Phi

Chương 11: Ngươi dám cường hôn ta?



Mặt Mộ Dung Bân đầy tức giận, nhưng đáy lòng lại cực kì vui mừng. Xem ra dã loại này cũng rất biết thân biết phận, như vậy vị trí Thái tử phi kia sẽ thuộc về Mộ Dung Thanh Linh rồi.

Vừa về tới viện, Mộ Dung Phong đã thấy Mộ Dung Vi đang đợi nàng ở cửa. Nàng đi đến gần, khẽ cười, nói: “Nương, ta không sao. Hôn sự đã được hủy bỏ rồi.”

“Tốt, tốt, tốt ---” Mộ Dung Vi nhẹ nhõm thở ra, nữ nhi không gả cho Mặc Trạch Minh, thật may mắn. Nếu không, người làm mẫu thân như nàng sẽ lo lắng cho Phong Nhi cả đời.

Đưa Mộ Dung Vi trở về phòng nghỉ ngơi, Mộ Dung Phong lại chuẩn bị tiếp tục tu luyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.

Một tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Dung Phong hùng hổ đi tới cửa, vừa mới mở cửa ra liền bị người kéo mạnh vào lòng.

“Nương tử, nương tử ---”

Nương tử?

Trán Mộ Dung Phong xuất hiện vài đường hắc tuyến, nàng dùng sức kéo người đang ôm nàng ra, nam tử vừa kéo ra có một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt trong suốt như hồ nước, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt cùng, làn da mềm mại nhẵn nhụi như ngọc, khiến nữ nhân như nàng nhìn qua cũng nhịn không được mà ghen tị.

Mỹ nam yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại này chính là vị Tam điện hạ bị nàng đè dưới thân ngày hôm qua -- Mặc Bắc Tà.

“Ai là nương tử của ngươi?” Mộ Dung Phong trợn mắt nhìn hắn nói.

“Đại hoàng huynh ta nói ngươi là nương tử của ta. Hơn nữa, ngày hôm qua ngươi vừa hôn ta, còn cắn vào vài nơi, nụ hôn đầu tiên của ta đã bị ngươi đoạt mất, ngươi nhất định phải chịu phụ trách với ta, ngươi không thể bội tình bạc nghĩa, đó là không tốt ---”

Mặc Bắc Tà không sợ chết tiến lên nắm chặt tay Mộ Dung Phong, mặt có chút ửng đỏ, u oán nói.

Phốc -----

Mộ Dung Phong nhịn không được cười lên một tiếng, bộ dáng nàng vốn đã là một mỹ nhân, cười thoải mái như vậy, ngay lập tức liền khiến vạn vật xung quanh đều thất sắc.

Mặc Bắc Tà ngây ngốc nhìn nàng, không chờ Mộ Dung Phong phản ứng lại, hai tay hắn đột nhiên nâng mặt nàng lên, hung hăng hôn xuống.

“A -----”

Mộ Dung Phong không ngờ Mặc Bắc Tà sẽ thình lình làm vậy, vừa định đẩy hắn ra chửi ầm lên thì Mặc Bắc Tà lại đột nhiên tự giác buông nàng ra.

Đôi mắt Mặc Bắc Tà hồn nhiên trong suốt, cánh mũi thon nhọn, cười ngu ngốc nói: “Nương tử, hôm qua ngươi đóng dấu trên môi ta, nên hôm nay ta cũng đóng dấu lại lên môi ngươi, về sau ngươi sẽ là của ta, ta là của ngươi rồi.”

“.....”

Mộ Dung Phong nắm thành một quyền hung hăng đánh đến mặt hắn, nào ngờ hắn lại có thể tránh được!

Chỉ là một ngốc tử mà tốc độ lại nhanh như vậy sao?

Nàng híp lại đôi mắt sắc bén đánh giá trên dưới hắn. Nhớ đến chuyện ngày hôm qua, hắn hình như không khờ thật ------

Nếu không thì chính là chịu nhục, cố ý để nàng làm vậy với hắn, dù sao lúc đó cũng có rất nhiều người xung quanh, nếu hắn phản kháng, vậy chẳng phải công sức ngụy trang bao năm nay của hắn trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

Nhưng mà nàng rất hiếu kì, nếu ngày hôm qua Mộ Dung Phong không chết, hắn sẽ dùng biện pháp gì để phá giải nguy cơ bị nhúng chàm.

“Nương tử, sao ngươi không nói chuyện, có phải ta nói sai cái gì không, ngươi đừng có không quan tâm ta mà ----” Mặc Bắc Tà điềm đạm đáng yêu, ủy khuất nhìn Mộ Dung Phong, trong con ngươi đen như mực nổi lên một tầng sương mù.

“Ta không phải là nương tử của ngươi.” Nàng đẩy hắn ra, đi về phía phòng.

Mặc Bắc Tà thấy nàng đi về hướng khác, dùng sức lôi kéo tay nàng không tha, trong mắt chứa hơi nước: “Ngươi phải là nương tử của ta, sau này ta nhất định sẽ nghe theo lời nương tử, sẽ đối xử tốt với nương tử, nương tử đừng vứt bỏ ta ----”

Không chờ Mộ Dung Phong đáp lời, hắn lại bá đạo ôm chặt nàng vào trong lòng.

Mộ Dung Phong cũng không biết phải nói gì, sao nàng lại xui xẻo như vậy, vừa đến đã ngay lập tức chạm phải một tên vô lại đến thế này. Hắn muốn nàng cùng diễn trò sao?

--- ----

Ta đang ở ngoài đường nên post trễ. Xin lỗi mấy thím ... :cry:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện