Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 380: Sư phó, ngươi là người tốt! (1)



Tiểu Dực nghĩ nghĩ, lắc đầu, hắn ngay cả gặp báo ứng là cái gì cũng không biết, như thế nào lại sợ?

- Vậy ngươi có sợ bị sét đánh không?

Lão giả lại hỏi.

Tiểu Dực cúi đầu trầm tư, hắn bị sét đánh qua, chỉ là cảm giác tê tê, ngứa, vì vậy lại lắc đầu nói:

- Không sợ.

- Sao lại không được, đã không sợ, đương nhiên muốn làm người xấu rồi!

Lão giả vuốt râu mỉm cười, nhìn xem Tiểu Dực cực kỳ thoả mãn, quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy.

- Cái kia làm ma đầu là được rồi, bất quá ma đầu là cái gì?

Tiểu Dực lại hỏi, hắn tràn đầy nghi hoặc.

- Cái gì là ma đầu, ma đầu là người lợi hại nhất trên cái thế giới này, giết người trăm vạn, thây người nằm xuống ngàn dặm, giết đến quỷ khóc thần gào, Thiên Địa biến sắc, thành ma đầu, cái kia chính là Duy Ngã Độc Tôn trên trời dưới đất, mỗi người đều sợ ngươi ba phần, kính ngươi ba thước!

Lão giả ưỡng ngực, lập tức cao lớn hai thốn.

- Làm ma đầu phải giết người a? Ông nội của ta nói, không cho phép ta giết người, ta vẫn là không làm ma đầu rđi.

Tiểu Dực nghe xong, lập tức đầu dao động giống như trống lúc lắc.

- Nhất định phải làm ma đầu!

Lão giả tăng thêm ngữ khí.

- Không làm ma đầu!

Tiểu Dực lắc cái đầu nhỏ, kiên định nói.

- Làm!

- Không làm!

Tiểu Dực kiên quyết vô cùng.

- Không làm ta đánh ngươi!

- Đánh chết ta cũng không làm.

Thần sắc trên mặt Tiểu Dực cực kỳ chăm chú.

Lão giả gấp đến độ ứa ra hỏa, bốn phía xoay quanh, muốn tìm đồ vật đánh Tiểu Dực.

- Sư phó giết qua người sao?

Tiểu Dực hỏi.

- Ta. . . Ta đương nhiên giết qua!

Lão giả nói ra, đôi má có chút nóng lên.

Tiểu Dực vẻ mặt không tin nhìn xem lão giả, lão giả càng cảm thấy chột dạ rồi, ho khan vài tiếng, lời nói thấm thía nói:

- Tiểu Dực, ngươi bị người khi dễ qua sao?

Tiểu Dực nhớ tới Đạm Đài Lăng, gật đầu nói:

- Ân.

- Ngươi cũng bị người khi dễ qua!

Lão giả lập tức cảm giác đã tìm được tri kỷ.

- Ta từ nhỏ cũng bị người khi dễ, lúc ba tuổi, ta bị người đẩy vào hố phân, thời năm tuổi điểm, ta bị người ám toán, đặt mông ngồi ở trên than lửa, thời điểm sáu tuổi, ta bị người lừa gạt, đi vào nhà tắm nữ, bị ném đi ra...

Lão giả nhớ tới những chuyện cũ thương tâm kia, càng nói càng thương tâm, không khỏi một bả nước mũi một bả nước mắt khóc, từ ba tuổi nói đến mười hai tuổi, từ mười hai tuổi nói đến 100 tuổi, từ 100 tuổi nói đến 1000 tuổi.

- Sư phó, ngươi thật đáng thương!

Tiểu Dực đồng tình nhìn xem lão giả, vỗ vỗ phía sau lưng lão giả, hắn thật sự chưa thấy qua người so với sư phó càng không may rồi.

- Tiểu Dực, ngươi biết ta tại sao phải thu ngươi làm đồ đệ không?

Lão giả xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói.

- Vì cái gì ah, sư phó?

Tiểu Dực tò mò mở to hai mắt hỏi.

- Bởi vì ngươi cùng ta đồng dạng đáng thương, đều là từ nhỏ bị người khi dễ.

Lão giả nói xong lại khóc ô ô, đã bao nhiêu năm, hắn rốt cuộc tìm được người có thể thổ lộ hết lịch sử cực khổ thoáng một phát rồi.

Tiểu Dực nghĩ đến nát óc, hắn giống như từ nhỏ đến lớn, trừ bị Đạm Đài Lăng khi dễ qua, thời điểm đụng phải âm hồn, còn không có bị khi phụ sỉ nhục, hắn liền tiến vào Hồn Yểm Bảo Châu, hắn rất muốn nói cho sư phó, mình chỉ bị khi phụ sỉ nhục qua một lần, nhưng khi nhìn xem sư phó đáng thương như vậy, hắn đã đến bên miệng lại thu trở lại, hắn vẫn là rất thiện lương đấy.

- Từ thời điểm hơn hai ngàn tuổi bắt đầu, ta hiểu, muốn không bị người khi dễ, phải làm Đại Ma Đầu, ma đầu nhiều phong quang a! Ta bắt đầu luyện chí cao Vô Thượng Bất Tử Bất Diệt Ám Vô Thiên Nhật tuyệt đỉnh ma công, luyện ma công phải gặp huyết, ta làm mấy vạn con gà mấy vạn con vịt, ta giết ta giết ta giết giết giết! Rốt cục ở thời điểm 2500 tuổi, ma công đại thành, sau đó ta làm một bộ quần áo như vậy, ngươi thấy được không, quần áo khí phách uy vũ cỡ nào! Từ đó về sau, ta gặp người liền cùng bọn hắn nói, ta tu luyện tuyệt thế ma công, thần công đại thành, lấy cho mình một cái tên, gọi là Phệ Thiên Ma Vương! Từ đó về sau, không còn có người dám khi dễ ta rồi!

Lão giả thu hồi nước mắt, vỗ vỗ y phục trên người, ngạo nghễ nói.

- Sư phó ngươi thật lợi hại!

Tiểu Dực sùng bái nhìn xem lão giả.

Trên mặt lão giả mặt mày hồng hào, hắn thu qua mười mấy đồ đệ, nhưng những đồ đệ kia không biết phân biệt, đều xem thường rời đi, đó là bọn hắn không nhìn được hàng, chỉ có Tiểu Dực, hợp tâm ý của hắn nhất rồi, vỗ vỗ bả vai Tiểu Dực nói:

- Về sau vi sư sẽ hảo hảo tài bồi ngươi, thế nào, có nguyện ý cùng vi sư làm ma đầu hay không?

- Thế nhưng mà, làm ma đầu phải giết người ah!

Tiểu Dực có chút không tình nguyện.

- Không giết người, giết gà giết vịt cũng giống như vậy mà!

Lão giả mặt mo ửng đỏ.

- Làm ma đầu thật sự không bị người khi dễ?

Tiểu Dực nháy mắt mấy cái nhìn xem lão giả.

- Đó là đương nhiên!

Lão giả chắc chắc nói.

- Ta đây thành ma đầu, Diệp Thần ca ca cùng A Ly tỷ tỷ có phải cũng sẽ không bị khi phụ sỉ nhục rồi hay không?

Tiểu Dực ngửa đầu hỏi.

- Đó là đương nhiên!

- Được rồi, ta đây liền làm ma đầu!

Tiểu Dực như là làm một cái quyết định gian nan, nhẹ gật đầu, từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một cái đùi dê, mấy ngụm liền nuốt vào.

- Hảo hảo hảo, thật tốt quá, chính là ngươi rồi, dùng ngươi thiên phú hơn người như thế, lo gì ma công không thành! Rốt cục có người chịu tiếp y bát của ta rồi, sau này vi sư nhất định phải hảo hảo tài bồi ngươi!

Lão giả hai mắt tỏa ánh sáng, hưng phấn vô cùng.

Tiểu Dực hướng bên trong Túi Càn Khôn nhìn nhìn, ở bên trong Túi Càn Khôn đùi dê sắp hết, không khỏi khuôn mặt u sầu.

Hồn Yểm Bảo Châu một đường bay nhanh, cho đến xâm nhập ở chỗ sâu trong đáy biển.

- Sư phó, tại sao ngươi phải trốn bên trong hạt châu này?

- Bởi vì vi sư bị người hãm hại, bị những người xấu kia luyện chế thành khỏa Hồn Yểm Bảo Châu này.

- Sư phó, ngươi không phải nói thành ma đầu liền không bị người khi dễ sao?

- Khục khục, cái này...

- Sư phó, ngươi là người tốt.

- Không cho nói vi sư là người tốt, vi sư là ma đầu, nếu ai nói ta là người tốt, ta cùng với hắn gấp!

Diệp Thần theo tấm da dê chỉ dẫn, ở trong cổ mộ xuyên thẳng qua, hắn có thể rõ ràng cảm giác được mình đang hướng lên trên leo, càng ngày càng tiếp cận mặt đất.

Tay phải bỏ vào trong ngực, nhẹ nhàng nắm Mê Huyễn Bảo Châu, Diệp Thần tựa hồ có thể cảm nhận được A Ly ôn hòa.

Từ giờ khắc này, Diệp Thần đối với cảm tình, đã có lĩnh ngộ càng khắc sâu, cho đến một khắc cảm giác được mình muốn mất đi A Ly này, hắn mới hiểu được, A Ly ở trong lòng của mình, đã là không thể xóa nhòa.

- Nguyên lai hiện tại ta mới hiểu được cái gì là cảm tình chính thức.

Diệp Thần đã minh bạch rất nhiều thứ, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, giờ khắc này, hắn xem như thành thục cùng trưởng thành rồi.

Đôi khi, phát triển là chuyện tình trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện