Cửu Trọng Tử

Chương 181-190



Chương 181: Thay Đổi


Editor: Heo Con


Nguồn: Congchuakhangiay


Phàn thị không đợi Ngụy Đình Trân mở miệng đã tiến lên, đứng trước Ngụy Đình Trân, lạnh lùng nói với Trịnh phu nhân: "Không biết vì sao Trịnh phu nhân lại nói lời này? Trịnh phu nhân có lẽ còn không biết, lão thái gia nhà ta lúc về già thích nhất là "Chu dịch", trong nhà chỉ cần có tiểu tử, cô nương nào chào đời sẽ tính một quẻ, còn từng có Long Hổ Sơn chân nhân đến bái phỏng, cho nên mấy vị lão gia nhà ta cũng đều rất thích "Chu dịch". Nhất là thất lão gia, từng tiến cung giảng giải "Chu dịch" cho Hoàng thượng nghe, trừ hung tránh quỷ chính là sở trường đó. Nếu tứ tiểu thư đúng như lời Trịnh phu nhân nói thì sao thất lão gia nhà ta chưa từng nhắc đến lấy một lần?"


Nàng nói xong xoay người liếc mắt nhìn Ngụy Đình Trân: "Hôn sự của Tứ tiểu thư nhà tôi và Tế Ninh hầu là định ra từ nhỏ, ba năm trước đây mới chính thức trao đổi canh thiếp. Lão Tế Ninh hầu vì bộc lộ sự coi trọng mà còn mới Khâm thiên giám tự mình xem bát tự cho tứ tiểu thư nhà chúng ta và Tế Ninh hầu. Lúc ấy Khâm thiê giám chỉ nói một câu "Giai ngẫu thiên thành" (Trời sinh một đôi), vì thế lão Tế Ninh hầu cao hứng tặng cho Khâm thiên giám một khối đá quý. Chuyện này hai nhà Đậu Ngụy đều biết, sao Trịnh phu nhân lại kéo việc lão Tế Ninh hầu bị bệnh mà qua đời lên người tứ tiểu thư nhà ta?"


Lại nói. "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Trịnh phu nhân và nhà chúng ta cũng không năng qua lại, Trịnh phu nhân kéo việc này đến tứ tiểu thư nhà ta, không biết là có dụng ý gì? Là nghe được lời đồn đại từ đâu ra?" Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Vương Hứa thị. "Cùng là nữ tử, ngươi còn lớn tuổi hơn tứ tiểu thư nhà ta nhiều, chẳng lẽ không biết nói như vậy sẽ làm tổn thương đến tứ tiểu thư nhà ta?"


Phàn thị cùng Trịnh phu nhân đối chọi gay gắt. Chỉ dâu mắng hòe, lời nói sắc bén, không chút nể tình. Ở đây những người chưa hiểu không khỏi im lặng xuống, hoặc nhìn Vương Hứa thị, hoặc nhìn Trịnh phu nhân, Vương Ánh Tuyết. Lại càng nhiều người nhìn qua Ngụy Đình Trân, muốn xem nàng sẽ nói thế nào. Ngụy Đình Trân là tỷ tỷ của Ngụy Đình Du, có đôi khi thái độ của nàng chính là thái độ của Điền thị, do đó cũng ảnh hưởng đến thái độ của phủ Tế Ninh hầu.


Đến ngay cả Vương phu nhân vừa rồi lảng tránh việc này cũng không khỏi nín thở tập trung, dựng thẳng lỗ tai.


Ngụy Đình Trân thầm đắc ý.


Đây chính là điều nàng mong muốn.


Đậu Chiêu có khắc thân nhân hay không không quan trọng. Chỉ cần mọi người đều biết chuyện này, nàng có thể được đà làm tới, làm cho cục diện có lợi cho Ngụy gia.


"Chuyện này..." Ngụy Đình Trân giả bộ khó xử.


Có đôi khi, không trả lời cũng chính là câu trả lời.


Có người lắc đầu tiếc hận, có người như có chút suy nghĩ, còn có người vui sướng khi người gặp họa.


Ngụy Đình Trân cố nén lắm mới không bật cười.


Phàn thị nghĩ làm như vậy là có thể bảo vệ thanh danh của Đậu Chiêu nhưng nào ngờ, nàng càng như thế, mọi người lại càng cảm thấy hứng thú, chuyện này sẽ càng được nhiều người chú ý.


Nàng đang suy nghĩ nếu lấy "Sau khi đệ đệ hầu hạ, mẫu thân liền bị bệnh" hay là lấy "Lúc xem bát tự, khâm thiên giám cũng nói bát tự của đệ đệ ta rất tốt, mặc kệ ai gả cho hắn cũng sẽ vinh hoa phú quý, không để ý đến việc bát tự của Đậu tứ tiểu thư có bất hòa với trưởng bối hay không" để chứng thực lời nói của Trịnh phu nhân thì lại thấy nha hoàn bên mình đầu đầy mồ hôi, lo lắng bước vội về phía mình.


Ngụy Đình Trân ngạc nhiên, không khỏi có chút phân tâm, lời muốn nói cũng khựng lại.


Nha hoàn bước tới gần, ngữ khí dồn dập, thì thầm: "Phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi. Tế Ninh hầu bị biểu huynh của Đậu tứ tiểu thư – tân thám hoa lang Kỷ Kiến Minh kéo đến Nam phong quán, ngủ qua đêm ở đó... Kỷ Kiến Minh kia không có hảo ý, cũng may nhờ có thế tử gia của phủ Anh Quốc công cứu giúp, Tế Ninh hầu nhắn người mau quay về."


Như sét đánh trời quang, chân Ngụy Đình Trân mềm nhũn. Nếu không có nha hoàn kia nhanh nhẹn đỡ lấy thì chỉ sợ đã lăn ra đất.


Mọi người thấy sắc mặt Ngụy Đình Trân không ổn, không hẹn mà cùng im lặng.


Nha hoàn kia trở thành cái đích ngắm của các vị phu nhân vừa hoảng vừa sợ, liên tục khẽ gọi Ngụy Đình Trân: "Phu nhân! Phu nhân!"


Ngụy Đình Trân giật mình bừng tỉnh.


Đệ đệ luôn thành thật, sao lại có chuyện bỏ chạy đến Nam Phong quán?


Còn cả Kỷ Kiến Minh kia nữa, nếu đã là biểu huynh của Đậu Chiêu, sao có thể không có hảo ý với đệ đệ?


Đệ đệ là được thế tử gia Anh Quốc công phủ cứu giúp, ngoài Tống Mặc ra thì còn bao nhiêu người biết chuyện này?


Hoang mang chồng chất, đầu óc cũng bối rối không tìm được đáp án. Nhưng nàng biết giờ phút này còn có chuyện quan trọng hơn việc truy cứu căn nguyên – phải giữ vững sự trấn định, đừng để cho đám phu nhân ham chuyện bát quái này biết được. Nếu bọn họ bắt được một chút manh mối thôi thì đừng hòng giấu được chuyện đệ đệ đến nam phong quán.


Nếu là bình thường thì đây cũng chỉ là chuyện không đáng nhắc tới. Nhưng giờ hai nhà Đậu Ngụy sắp thành thân, hành vi của đệ đệ không khác gì bạt tai Đậu gia. Đậu gia có đem việc này làm cớ rồi chủ động từ hôn, hủy hoại thanh danh của đệ đệ không?


Hơn nữa, sao lại có chuyện khéo đến thế?


Biểu huynh Kỷ Kiến Minh của Đậu Chiêu cũng ở đó, có thể nào đây vốn là một hồi âm mưu?


Ngụy Đình Trân không dám nghĩ nhiều, nàng chỉ biết là, đệ đệ xảy ra chuyện này, mình không thể tiếp tục chọc giận Đậu gia. Bằng không bị Đậu gia ghi hận, bắt được chuyện đệ đệ đến nam phong quán rồi làm to chuyện thì nguy rồi.


Nàng lập tức thay đổi lập trường, miễn cưỡng cười nói: "Trịnh phu nhân nói thế là sai rồi! Lúc trước Khâm Thiên giám xem bát tự cho Đậu gia tứ tiểu thư và đệ đệ ta có nói Đậu gia tứ tiểu thư có tướng vượng phu ích tử, chẳng may phụ thân ta qua đời, mẫu thân còn sợ Đậu gia tứ tiểu thư không thẻ chờ, muốn mau chóng lấy đậu tiểu thư vào của, dặn dò ta đến thương lượng hôn sự với Đậu gia. Chuyện này người ở phủ Chân Định đều biết đó."


Nói như vậy chính là mẹ con Vương Ánh Tuyết và Trịnh phu nhân đang bôi nhọ Đậu gia tứ tiểu thư?


Mọi người ồ lên sau đó nhìn ba người kia bằng ánh mắt khinh thường.


Mẹ con Vương Ánh Tuyết và Trịnh phu nhân kinh ngạc, Vương Ánh Tuyết vừa oán hận nhìn Ngụy Đình Trân nói được câu "Ngươi..." thì đã bị Vương Hứa thị vội kéo lại, mặt sầm xuống. Không đợi trụ trì giảng bài tiếp đã xám mặt bỏ đi.


Ngụy Đình Trân cũng rời khỏi chùa Đại Tướng Quốc, chẳng qua ba người Vương Ánh Tuyết về ngõ Liễu Diệp còn Ngụy Đình Trân về phủ Cảnh Quốc công.


Tạm không nhắc đến Trịnh phu nhân kia nhìn Vương Ánh Tuyết một cái sắc lẻm rồi nói với Vương Hứa thị một câu "Phu nhân cũng quá nuông chiều đại cô nãi nãi rồi." Sau đó lạnh mặt cùng mẹ con Vương Ánh Tuyết mỗi người một ngả. Càng khỏi phải nói Vương Ánh Tuyết hận Ngụy Đình Trân thay đổi bất thường cỡ nào, vừa lên xe ngựa đã mắng Ngụy Đình Trân máu chó đầy đầu, lại bị Vương Hứa thị quát "Câm mồm!" Bà ta giận giữ, sợ việc này khiến Vương gia mất hết mặt mũi, ném chiếc quạt trong tay về phía Vương Ánh Tuyết. Mà chỉ cần nói Ngụy Đình Trân vừa gặp mặt Ngụy Đình Du thì mặt đã như hàn băng, lạnh lùng hỏi hắn: "Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng ra cho ta!"


Ngụy Đình Du sao dám giấu diếm, chật vật nói rõ mọi chuyện đã xảy ra cho Ngụy Đình Trân.


"Ngươi đúng là đồ ngu ngốc!" Ngụy Đình Trân không nhịn được mắng. "Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Gặp người chỉ nói nửa lời, không thể dốc hết ruột gan ra được. Ngươi thì ngược lại, để cho người ta làm gì thì làm, còn dắt đến ngõ Thiên Tự! Nếu không có Thế tử phủ Anh Quốc công tới kịp thì ngươi tính sao đây..."


Ngụy Đình Du khúm núm nghe.


Sự nghi hoặc trong lòng hai tỷ đệ càng lúc càng lớn.


Vì sao Kỷ Kiến Minh lại muốn đối xử với Ngụy Đình Du như vậy?


Trong phòng lại vang lên một tiếng ho khan.


Ngụy Đình Trân và Ngụy Đình Du không hẹn mà cùng ngẩng đầu, thấy Trương Nguyên Minh mỉm cười đi đến.


"Đình Du đến rồi à!" Nụ cười của hắn đôn hậu mà ấm áp, ngữ khí thoải mái nới với Ngụy Đình Trân. "Có chuyện gì vậy? Đình Du ở đây sao lại tỏ thái độ thế kia? Sao nàng lại giận đệ ấy?" Sau đó nhìn Ngụy Đình Du ra dấu. "Tỷ phu vừa tìm được một bình rượu lê hoa hảo hạng, cùng tỷ phu đi uống hai chung đi." Rõ ràng là có ý giải vây cho Ngụy Đình Du.


Ngụy Đình Du vô cùng cảm kích.


Nếu là bình thường, hắn sớm đã chạy theo tỷ phu rồi.


Nhưng thái độ của Kỷ Vịnh thủy chung giống như thanh kiếm treo đầu tim hắn khiến cho hắn ăn không ngon, ngủ không yên, không biết khi nào thì sẽ xảy ra sự cố khiến hắn thịt nát xương tan. Sao hắn dám rời đi.


Ngụy Đình Du hoảng sợ nhìn tỷ tỷ.


Ngụy Đình Trân hừ lạnh một tiếng.


Trương Nguyên Minh thấy tình cảnh bất thường, nụ cười dần tắt, không khỏi nghiêm túc hẳn lên.


"Xảy ra chuyện gì?"


Ngụy Đình Trân giận đến không buồn nói một lời.


Ngụy Đình Du nhìn sắc mặt của tỷ tỷ, lắp bắp nói lại sự tình một lượt. Thần sắc Trương Nguyên Minh dần trở nên nghiêm trọng. Hắn nghĩ nghĩ, hỏi Ngụy Đình Du: "Ngươi nói, Cố công tử đi trước, sau đó thế tử gia Anh Quốc công phủ và Cố công tử đến giải vây giúp ngươi?"


Ngụy Đình Du thành thành thật thật gật đầu.


Thần sắc Trương Nguyên Minh càng thêm nghiêm trọng, kéo tay Ngụy Đình Du: "Đi, chúng ta đi tìm thế tử gia Anh Quốc công."


Tống Mặc không ở nhà.


Mỉm cười tiễn Cố Ngọc đầy bụng nghi hoặc đi, hắn ra ngoài sông đào cửa thành Tuyên Võ cưỡi ngựa.


Hạ Liễn đứng tránh nắng dưới tàng liễu bên sông.


Trần Hạch nhìn Tống Mặc hiên ngang oai hùng, không nhịn được lau lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Muốn cưỡi ngựa có thể đến điền trang mà, chỗ này vừa bụi vừa nóng.


Hạ Liễn cười, nhìn con đường cách đó không xa, gật gật đầu nói: "Ngươi xem tiểu cô nương bán trái cây kia đã đi qua nơi này đến lần thứ năm rồi đó. Còn cả thiếu phụ kia nữa, ngồi nghỉ chân ven đường cũng đã một canh giờ rồi, nhìn thế tử gia chẳng buồn chớp mắt nữa. Bên quán trà kia còn có mấy phụ nhân cứ ngồi đó chẳng động đậy... Ở điền trang có thể nhìn được cảnh thú vị này sao?" Hắn đùa cợt. "Cũng khỏi phải giậm chân giận dữ!"


Trần Hạch giận dữ trừng mắt nhìn Hạ Liễn một cái rồi lầu bầu: "Các nàng có thể nhìn thấy tư thái oai hùng này của thế tử gia chính là phúc khí đã tu luyện từ kiếp trước..."


Hắn chưa nói xong, Tống Mặc đã phi ngựa tới.


"Trần Hạch", mặt hắn bị phơi nắng đỏ bừng, mồ hôi mồ kê đầm đìa, áo lụa màu bạc ẩm ướt dán sát trên người để lộ ra vóc dáng rắn chắc. "Chúng ta đến điền trang Đại Hưng!"


"Bây giờ?" Trần Hạch trợn tròn mắt.


Tống Mặc "Ừm" một tiếng rồi lại giơ roi giục ngựa mà đi.


Trần Hạch không khỏi vuốt đầu.


Hạ Liễn lại ngầm đoán, thế tử gia là định đến Đại Hưng hay là đến Chân Định đây?


Nếu muốn nói chuyện của Tế Ninh hầu cho Đậu gia tứ tiểu thư thì mình có nên nhắc nhở thế tử gia không đây?


Đậu tứ tiểu thư là người trí tuệ, nhân phẩm Tế Ninh hầu thế nào chỉ sợ sớm đã rõ, có một số việc, biết còn không bằng giả câm vờ điếc. Giả câm vờ điếc, còn có thể tô son trát phấn lừa đời. Biết rồi thì phải quyết đoán, hôn sự là do phụ mẫu sắp đặt, chẳng lẽ còn có thể từ hôn sao?


Thế tử gia dù sao cũng còn quá trẻ, vị tất đã hiểu những đạo lý này.  


Chương 182: Hỏi


Tống Mặc quả thực muốn đến Chân Định.


Trước khi hắn đến ngõ Thiên Tự, đã sai người tra xét về Kỷ Vịnh một lượt.


Chỉ vì sợ bên Ngụy Đình Du gây ra chuyện gì không thể cứu vãn, không đợi đến khi Đỗ Duy phụ trách việc thu thập tin tức báo lại, hắn đã vội vàng đến ngõ Thiên Tự.


Quay về Di Chí đường, hắn nhận được tin Đỗ Duy đưa tới.


Ba năm trước Kỷ Vịnh đi du lịch, thuận đường bái phỏng cô mẫu mình cũng chính là Đậu gia lục phu nhân Kỷ thị, sau đó năm lần bảy lượt ở lại Đậu gia, trước khi tham dự kì thi Hội còn mượn Hạc Thọ đường của tổ phụ Đậu Chiêu làm nơi đọc sách, qua lại thân thiết với Đậu Chiêu.


Lòng hắn nhất thời như bài giang đảo hải, thiếu chút nữa không thể tự kiềm chế nổi cảm xúc của chính mình. Kỷ Vịnh và Ngụy Đình Du không thù không oán, vì sao muốn hãm hại Ngụy Đình Du?


Đậu Chiêu và chuyện này có vấn đề gì không?


Nếu nàng không biết, vậy Kỷ Vịnh có dụng ý gì?


Nếu nàng biết... Hay là, nàng có ý muốn từ hôn với Ngụy gia?


Lòng Tống Mặc như có tảng đá đè nặng, không chỉ nặng trịch mà còn không thể nào thở nổi.


Từ hôn có trăm ngàn cách làm, vì sao phải dùng cách thức hại người này để từ hôn?


Tống Mặc nhớ đến tiếng cười sang sảng của Đậu Chiêu, gương mặt vừa đoan trang vừa quyến rũ, nghĩ đến đôi mắt sáng bừng của nàng, mày dài tới tóc mai, giống như thiên tiên vậy.


Rốt cuộc Đậu Chiêu có biết việc này không?


Nữ tử vừa lạnh lùng lại vừa trong veo như gió mát ấy, đôi lúc lại có chút ấm áp khiến cho hắn cảm thấy nàng tựa như đóa hàn mai nở rộ trong băng tuyết, thực sự nàng sẽ làm ra chuyện như vậy sao?


Tống Mặc nghĩ đến đó lại cảm thấy lòng như đao cắt. Vừa chờ đợi vừa thất vọng vừa hoài nghi vừa áy náy, tất cả những cảm xúc ấy nảy lên trong lòng khiến lòng hắn rối loạn, không biết nên làm sao cho phải.


Hắn ở điền trang Đại Hưng lại chạy hơn nửa canh giờ, lòng mới dần dần bình tĩnh trở lại, dặn dò Trần Hạch: "Chúng ta đến Chân Định!"


Từ nhỏ, đại cữu cữu đã dạy hắn. Nếu ngươi nghi ngờ chuyện gì, so với ngồi một chỗ phán đoán, cân nhắc, suy diễn chỉ tổ lãng phí thời gian, chẳng bằng nhanh chóng chứng thực nó hoặc phủ định nó.


Trần Hạch liếc nhìn Hạ Liễn một cái, cao giọng đáp "Vâng!", trong lòng lại đang bẩm bẩm, tên kia lại đoán đúng rồi, thế tử gia đến Đại Hưng là để lấy cớ đến Chân Định.


Nhưng Hạ Liễn lại chẳng hề đắc ý, nhìn Trần Hạch cười cười, tâm tình có chút nặng nề, cân nhắc xem có nên nhắc nhở thế tử gia đừng nhúng tay vào chuyện này. Đáng tiếc, đến tận Chân Định hắn vẫn không tìm được cơ hội nhắc đến chuyện này với Tống Mặc mặt lạnh kia, Tống Mặc đã đứng ở bên sông nhỏ sau điền trang Đậu gia.


Núi mùa hè, cây cối um tùm, nước sông róc rách, vui vẻ thoải mái.


Nơi này thật đẹp!


Tống Mặc đứng dưới ba gốc đào hoang đang trổ lá xanh um bên bờ sông, sự nôn nóng trong lòng dần bình ổn lại.


Hắn nhớ Đậu Chiêu từng nói, trèo lên cây đào có thể thấy vợ của Trang lão đầu ở Lang gia trang uống rượu say rồi đuổi đánh trượng phu, nhà nọ bán hàng rong mỗi lần trở về đều mua bánh nướng cho hai đứa con gái. Cách vách có một nàng nọ bị mẹ chồng ghét bỏ nhưng đến lúc bệnh tật sinh tử quan đầu, mẹ chồng nàng lại bôn ba khắp nơi để chữa bệnh cho nàng... Nhưng lần đó, ngoài khói bếp lượn lờ, hắn không thấy gì cả.


Tống Mặc buộc gọn vạt áo bên hông, trèo lên gốc đào.


Lang gia trang và Đậu gia trang đều như chậu cảnh nho nhỏ, nhất nhất hiện ra trước mặt hắn.


Lúc Đậu Chiêu ra sau núi, thấy Tống Mặc vẫn như lần trước, dựa lưng vào cây nhìn cảnh tượng xa xa nơi chân núi kia.


Không biết hôm nay người này lại xảy ra chuyện gì?


Hôm qua nàng nhận được thư của Trần Khúc Thủy, ông đem tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay nói rõ cho nàng.


Kiếp trước hai người không ưa nhau kiếp này lại làm bạn với nhau, ngoài một mục tiêu chung, nàng không thể nghĩ ra giữa hai người đó sao lại có thể trở thành bạn bè.


Đậu Chiêu có thể chắc chắn, . Vương Ánh Tuyết cùng Ngụy Đình Trân đã cấu kết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện