Cửu Trọng Tử

Chương 506: - 510



 Chương 506: Ngăn cản


Biệt viện ở Hương Sơn.


Tiếng Tống Hàn gào rú khiến đám người Đậu Chiêu đứng hình. Trong phòng rơi vào tĩnh lặng.


- Mẹ! Con muốn đi tiểu!


Nguyên ca nhi ngái ngủ dụi mắt.


Bé ngồi trên giường, duỗi hai tay với Đậu Chiêu.


Đậu Chiêu thầm kêu khổ.


Sao tiểu tổ tông lại tỉnh lúc này!


Tổ mẫu vội ôm Nguyên ca nhi, dỗ dành bé:


- Cháu ngoan! Mẹ cháu đang bận. Cụ bế cháu đi tiểu nào!


Trẻ con rất nhạy cảm. Nếu là bình thường, bé đã nhào vào lòng tổ mẫu. Nhưng hiện tại, bé lại nằng nặc đòi Đậu Chiêu:


- Con muốn mẹ! Con muốn mẹ cơ!


Đậu Chiêu đi tới, hôn nhẹ lên má của Nguyên ca nhi, dịu dàng nói:


- Muốn đi tiểu thì đi tiểu, kêu lên như vậy là không ngoan đâu!


Nguyên ca nhi rúc vào lòng Đậu Chiêu.


Mọi người trong phòng quay lưng đi. Tổ mẫu kiếm đâu một cái chậu rửa mặt để Nguyên ca nhi đi tiểu.


Đậu Chiêu bế Nguyên ca nhi về kháng, cười nói:


- Ngủ mau! Ngủ dậy là phụ thân về rồi!


Nguyên ca nhi ôm chặt lấy tay Đậu Chiêu:


- Mẹ ở đây với con!


- Ừ!


Đâu Chiêu đang lo lắng vô cùng nhưng không dám để lộ ra mặt.


Nàng cứ tưởng Liêu Vương sẽ chờ đến khi bệnh tình Hoàng Thượng chuyển xấu mới hành động, không ngờ Liêu Vương lại lớn mật như vậy, bất chấp hậu quả mà lấy hạt dẻ trong lò lửa.


Vì càng kéo dài thời gian sẽ càng bất lợi cho y ư?


Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ nào có ngàn ngày phòng cướp. Mặc dù Tống Mặc luôn cảnh giác với Liêu Vương nhưng trước đòn đánh bất ngờ này, hắn biết chống đỡ thế nào?


Đậu Chiêu hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, vỗ về Nguyên ca nhi ngủ tiếp.


Nhưng Nguyên ca nhi không tròn mắt nhìn Đậu Chiêu thì sẽ quay sang nhìn nhóm Đoạn Công Nghĩa đứng cạnh.


Đậu Chiêu nhéo cái mũi nhỏ của bé, cười nói:


- Còn không mau nhắm mắt lại!


Nguyên ca nhi cười khanh khách, tò mò hỏi:


- Nhũ mẫu đâu rồi ạ? Vì sao nhũ mẫu lại bảo Đoạn sư phụ tới trông con?


Thật thông minh!


Đậu Chiêu cười nói:


- Hôm nay, mẹ chơi với con để nhũ mẫu được nghỉ.


Vừa dứt lời, ngoài sân lại vang lên tiếng bắn tên và tiếng Tống Hàn kêu gào.


Đoạn Công Nghĩa nhăn mặt.


Nguyên ca nhi sợ hãi rúc vào lòng mẫu thân, hoang mang gọi nàng.


Đậu Chiêu đau lòng, hận không thể ngay lập tức đánh chết Tống Hàn.


Nàng bịt tai Nguyên ca nhi, hôn lên mái tóc mềm mại đen nhánh của bé.


- Không sao! Có mẹ, có Đoạn sự phụ ở đây rồi! Không phải sợ!


Nguyên ca nhi thôi run rẩy.


Trong sân cũng dần im ắng.


Đối phương lại chiêu hàng:


- Đậu phu nhân! Thuộc hạ của phu nhân còn sống. Phu nhân nhân yêu quý thuộc hạ của mình như vậy, nỡ nhìn bọn họ chết một cách vô ích sao? Phu nhân tôn quý, chúng tôi không dám khinh nhờn. Chỉ cần phu nhân ngoan ngoãn theo chúng tôi, chúng tôi không những chữa thương cho thuộc hạ của phu nhân mà còn cung kính hộ tống phu nhân đến phủ Liêu Vương. Trời sắp sáng rồi. Trước khi hành động, chủ nhân đã chăn dặn nhất định phải đưa phu nhân về phủ trước hửng đông. Nếu trước hửng đông vẫn không thể mời được phu nhân, chúng tôi sẽ đốt phòng. Xung quanh đã chất củi đổ dầu. Ngay khi trời vừa sáng, chúng tôi sẽ châm lửa.


Nhóm Đậu Chiêu sửng sốt.


Trần Hiểu Phong rút đao, nói:


- Để tôi đi kiểm tra.


- Không cần!


Họ đã mất mấy người rồi, bây giờ có thể giữ được ai thì phải cố mà giữ. Đậu Chiêu chán nán nói:


- Bọn chúng không cần dùng thủ đoạn vặt vãnh này để lừa chúng ta.


Nói xong, nàng nhìn Nguyên ca nhi trong lòng. Nước mắt tràn mi.


Đoạn Công Nghĩa quay mặt đi.


Tổ mẫu run run nắm lấy tay Đậu Chiêu.


Đối phương tiếp tục thuyết phục Đậu Chiêu:


- Nếu Đậu phu nhân không tin, có thể phái người ra ngoài kiểm tra. Hai nước giao chiến không chém sứ thần. Miễn là người của phu nhân không rời khỏi sân, chúng tôi sẽ không bắn tên.


Đậu Chiêu coi như không nghe thấy.


Nàng kéo con trai đang rúc trong lòng mình ra, dịu dàng nói:


- Chúng ta chơi một trò chơi nhé Nguyên ca nhi? Lát nữa, Đoạn sư phụ sẽ bế con đi tìm cha. Nếu con có thể giữ im lặng từ đầu đến cuối, mẹ sẽ bảo cha dẫn con đi cưỡi ngựa. Con làm được không?


- Phu nhân!


Đám người Đoạn Công Nghĩa lập tức quỳ xuống, hồng hồng hai mắt.


Nguyên ca nhi nhìn đám người Đoạn Công Nghĩa đầy khó hiểu.


- Mọi người mau đứng lên!


Đậu Chiêu bình tĩnh nói:


- Nguyên ca nhi là con trai trưởng của Thế Tử gia và hiện tại cũng là đứa con duy nhất. Nếu nó rơi vào tay Liêu Vương, dù Thế Tử gia có quy hàng thì chưa chắc Liêu Vương sẽ thả nó. Bây giờ không thoát, sau này sẽ càng nguy hiểm cho nó!


Mọi người đều coi trọng con nối dõi hơn nữ nhân.


Trong mắt Liêu Vương, Nguyên ca nhi quan trọng hơn Đậu Chiêu.


Nhưng trong mắt những người như Đoạn Công Nghĩa, Đậu Chiêu mới là người quan trọng nhất.


- Chúng tôi trốn được. Còn phu nhân thì sao?


- Cùng lắm là ta đến quý phủ làm khách thôi.


Đậu Chiêu vuốt nhẹ mái tóc của con trai, nói:


- Lát nữa, ta ra ngoài thương lượng với bọn chúng, mọi người chớp lấy thời cơ bế Nguyên ca nhi đi.


Nàng quay sang nói với tổ mẫu:


- Lúc đấy, bọn chúng sẽ không có thời gian để ý tổ mẫu. Tổ mẫu nghĩ cách trốn đi, nhất định sẽ biến nguy thành an.


Nguyên ca nhi không hiểu. Nhưng thấy bầu không khí lại trở nên nặng nề, bé lại rúc vào lòng Đậu Chiêu.


- Con và Nguyên ca nhi đi cùng mọi người đi!


Tổ mẫu quả quyết:


- Ta ở lại lừa bọn chúng. Qua cửa sổ, bọn chúng sẽ không phát hiện đâu là ta, đâu là con.


Tổ mẫu muốn thay mận đổi đào.


Đậu Chiêu nhìn tóc bạc hai bên thái dương của tổ mẫu, lắc đầu:


- Người nghe theo con đi!


Đối phương há lại bị lừa dễ dàng như vậy!


Tổ mẫu đang định nói tiếp thì bên ngoài đột nhiên náo loạn. Hình như bên đối phương xảy ra chuyện.


Mọi người phấn chấn. Đoạn Công Nghĩa ngó qua cửa sổ.


Hắn mừng rỡ quay lại nói:


- Phu nhân! Một ai đó đang xung đột với bọn chúng.


Sở dĩ người của Liêu Vương có thể vây bắt họ ở đây là vì không ai phát hiện. Nếu có người nhận ra sự bất thường của biệt viện, nhất định sẽ đi báo quan và cuộc bao vây này sẽ được giải quyết. Đây cũng là lý do bọn chúng phải đưa mẹ con Đậu Chiêu đến phủ Liêu Vương trước khi trời sáng.


Mọi người cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Đậu Chiêu đưa Nguyên ca nhi cho tổ mẫu, đến bên cửa sổ.


Bọn chúng có vẻ rất bối rối, không biết nên chĩa nỏ về hướng nào. Rõ ràng là vị khách không mời kia đã đẩy bọn chúng vào một tình huống khó xử.


Đậu Chiêu nhíu mày.


Nàng nhìn thấy một thiếu niên còn xinh đẹp hơn cô nương đơn thương độc mã xông đến.


Hắn vừa tiến lên vừa mắng:


- Lũ chó các ngươi chán sống rồi à? Sao không nhìn xem đây là nơi nào mà dám chất củi châm lửa?


Hắn đứng giữa sân, dáng vẻ quật cường.


- Ta và Liêu Vương là anh em họ. Ta đứng ở đây. Các ngươi có giỏi thì thiêu chết ta luôn đi!


Cố Ngọc!


Không ngờ lại là Cố Ngọc!


Không phải hắn đang ở Thiên Tân ư? Hắn chạy về kinh thành làm gì?


Đậu Chiêu tròn mắt.


Đối phương bất đặc dĩ nói:


- Ngài cần gì phải vậy chứ, Cố công tử? Chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi!


- Nực cười!


Cố Ngọc tức giận quát:


- Sao biểu huynh của ta có thể làm chuyện này? Ngươi nói mình làm theo lệnh, vậy thì lấy chỉ thị viết tay của biểu huynh ra đây! Nếu thật sự là ý của biểu huynh, ta sẽ lập tức khuyên tẩu tẩu đi theo các ngươi!


Chuyện như này thì sao có thể ra chỉ thị viết tay.


Đối phương không nói gì.


Cố Ngọc đắc ý nói:


- Ta biết ngay là các ngươi nói dối mà! Nhất định là các ngươi mượn danh biểu huynh để thèm muốn gia sản của Đậu phu nhân! Các ngươi mau cút, nếu không hậu quả không gánh nổi đâu!


Nếu đã được Liêu Vương ủy thác, đương nhiên bọn chúng không phải hạng vô dụng. Đối phương quả quyết:


- Cố công tử, ngài hồ đồ như vậy thì dừng trách tại hạ vô lễ!


- Các ngươi bôi nhọ thanh danh của biểu huynh còn dám vỗ lễ với ta!


Cố Ngọc gào lên, đi về phía phòng.


- Tẩu ơi! Tẩu có ở bên trong không?


Hắn lại gần, Đậu Chiêu lập tức thấy rõ bộ dạng phong trần mệt mỏi của hắn và cả hai mắt đỏ hoe kia.


Liêu Vương tạo phản còn bắt mình và Nguyên ca nhi để uy hiếp Tống Mặc. Người tổn thương nhất có lẽ là Cố Ngọc!


Đậu Chiêu xót xa, đáp lại:


- Tiểu thúc! Ta ở đây. Ta và Nguyên ca nhi vẫn ổn.


Nguyên ca nhi nghe được giọng của Cố Ngọc, ngây thơ gọi:


- Cố thúc ơi! Cố thúc ơi!


Hai mắt Cố Ngọc càng đỏ hơn.


Hắn không vào nhà, đứng sừng sững trước cửa, lạnh lùng nói:


- Ta xem kẻ nào dám bắn tên!


Cả sân im phăng phắc.


Tống Hàn bò ra từ góc tường phía đông.


- Mau cứu ta, Cố Ngọc!


Đậu Chiêu vội nói:


- Hắn là kẻ dẫn địch đến đấy tiểu thúc!


- Không phải ta, không phải ta! Ta cũng bị ép thôi!


Tống Hàn gào lên.


Cố Ngọc do dự.


Đậu Chiêu đã quá mệt mỏi về Tống Hàn. Nàng lạnh lùng nhắc Cố Ngọc:


- Đừng quan tâm đến hắn! Hắn là kẻ hung ác độc địa.


Đậu Chiêu còn chưa dứt lời, Tống hàn đã bổ nhào về phía Cố Ngọc. Hơn nữa trong tay hắn là một con dao sắc lạnh không biết lấy từ đâu...


Đậu Chiêu hoảng hốt kêu lên.


Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phong lao ra cửa.


Cố Ngọc giật mình, đá bay Tống Hàn, cười gằn:


- Ngươi đúng là kẻ hung ác độc địa như lời tẩu tẩu.


Tống Hàn ngã ra giữa sân, lâu sau mới giật giật.


Đậu Chiêu căm phẫn nói:


- Sao hắn không bị đá chết luôn đi!


Cố Ngọc nghe vậy thì bật cười:


- Đệ cũng nghĩ giống tẩu!


Hắn đi về phía Tống Hàn, coi bộ muốn tiễn Tống Hàn đi luôn.


- Bắn tên!


Đối phương bất ngờ ra lệnh.


Đoạn Công Nghĩa thi triển khinh công, kéo Cố Ngọc vào phòng. Trần Hiểu Phong nhanh tay đóng cửa.


Bên ngoài vang lên tiếng tên xé gió.


Lại một trận mưa tên đổ xuống.


Cố Ngọc vứt kiếm qua một bên, ngồi xổm ôm đầu, thống khổ nói:


- Sao không để chúng bắn chết ta đi!


 Chương 507: Trước sau


Mọi người lặng như tờ.


Chỉ có Nguyên ca nhi ngây thơ ló đầu ra từ trong lòng tổ mẫu, líu lo gọi "Cố thúc", phá vỡ bầu không khí nặng nề.


Cố Ngọc ngẩng đâu, hai mắt đỏ hoe.


- Nguyên ca nhi! Cố thúc có lỗi với con.


Hắn gượng cười, vành mắt ánh lệ.


Đậu Chiêu ra hiệu với Đoạn Công Nghĩa, nói:


- Đệ nói linh tinh gì thế? Đệ vội vã chạy từ Thiên Tân về, tẩu và Thiên Tứ ca đã cảm kích lắm rồi. Đệ không thể làm gì trong chuyện này, sao có thể trách đệ? Mau đứng lên! Ngồi bệt dưới đất như vậy, cháu đệ cười cho bây giờ!


Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phòng đỡ hắn lên. Đoạn Công Nghĩa hỏi thẳng:


- Biết chúng tôi xảy ra chuyện, Cố công tử đã báo với Thế Tử gia chưa? Liêu Vương đã vào cung giống như lời bọn chúng nói ư?


Cố Ngọc kể với Đậu Chiêu:


- Hai tên chó thuộc hạ để lộ sơ hở, đệ thế mới biết chuyện biểu huynh. Đệ tìm cớ giam chúng lại rồi chạy gấp về kinh thành nhưng vẫn muộn... Cửa thành đã đóng. Đệ dùng lệnh bài do Hoàng Thượng ban cũng không thể vào được. Nhớ hôm trước Thiên Tứ ca nói tẩu và cháu đang nghỉ mát ở biệt viện Hương Sơn, đệ lập tức đến gặp mọi người. Ai ngờ...


Hắn thống khổ cúi đầu.


Nói cách khác, Cố Ngọc không kịp cảnh báo Tống Mặc!


Mọi người không khỏi hụt hẫng.


Nguyên ca nhi bất an gọi nàng.


Đậu Chiêu ôm con trai.


Trần Hiểu Phong mím môi, quỳ gối trước nàng:


- Phu nhân! Phu nhân cứ yên tâm giao đại thiếu gia cho chúng tôi! Chúng tôi quyết bảo vệ đại thiếu gia đến hơi thở cuối cùng.


Trời sắp sáng. Chỉ cần họ có thể câu kéo tới hửng đông thì có thể phá vòng vây rồi tìm cách liên lạc với Tống Mặc.


Chỉ khi liên lạc với Tống Mặc, tình thế ở biệt viện mới được quay chuyển.


Nhưng Đậu Chiêu vừa nghĩ tới chuyện phải rời xa con trai thì đau đớn không nguôi.


Cố Ngọc lập tức nhận ra họ muốn làm gì.


Hắn bật dậy.


- Tẩu, để đệ che chở Nguyên ca nhi vào thành!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện