Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình

Chương 14: Chương 14




Nghỉ ngơi mấy ngày, Lưu Tịnh Dung rốt cuộc xuất viện quay về trường quân đội, lại đuổi kịp sinh nhật của Tiền Bảo Bảo, thấy Thẩm Văn Đào chuẩn bị bánh sinh nhật, Hạng Hạo và mấy người Cố Tiểu Bạch nhảy nhót chúc mừng, tặng quà, Lưu Tịnh Dung liền nhìn ra kịch tính chuyện tình tay ba xem ra sắp bắt đầu rồi.

Bỗng có một người mặc quân trang trên tay cầm mấy chiếc hộp đi về phía bên này, Lưu Tịnh Dung kinh ngạc đứng lên, bước lên vài bước đón người nói:- Chú Lưu, sao chú lại đến đây?- Tiểu Dung, con lại quên rồi sao, hôm nay là sinh nhật của con, đây là quà lão gia đặc biệt chuẩn bị cho con – Lão Lưu đưa hai chiếc hộp trong tay cho Lưu Tịnh Dung.Lưu Tịnh Dung lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hôm nay đúng là sinh nhật của chủ thân thể này, cũng là sinh nhật của cô vào kiếp trước, nhưng ngày này đối với cỗ thân thể này có một câu chuyện xưa.- Cha lại tới đó rồi sao? – Lưu Tịnh Dung hỏi.Ánh mắt lão Lưu bất chợt đượm buồn, thở dài một cái gật gật đầu không nói.- Chú Lưu, cảm ơn chú đã đem quà đến, ngày mai con sẽ quay về ăn cơm cùng với cha.Lão Lưu gật đầu đồng ý, dặn dò thêm vài câu rồi mới quay về.Mấy người Thẩm Văn Đào lúc nãy đứng cách bọn họ không xa, tất nhiên nghe được câu chuyện của bọn họ, đợi Lưu Tịnh Dung xoay người, Thẩm Văn Đào lập tức lên tiếng:- Tịnh Dung, hôm nay cũng là sinh nhật của cô sao? Sao không nghe cô nói gì?Lưu Tịnh Dung cười buồn khẽ lắc đầu đáp:- Không, vào ngày hôm nay hằng năm tôi không mừng sinh nhật.


Thôi tôi hơi mệt muốn quay về nghỉ ngơi trước, mọi người cứ chơi vui đi.- Tịnh Dung, tôi đi về cùng cô – Tiền Bảo Bảo mở miệng đề nghị.- Không được, hôm nay là sinh nhật của cô, ở lại chơi cùng mọi người đi, tôi tự đi là được, tôi muốn ở một mình một lát – Lưu Tịnh Dung từ chối.Tiền Bảo Bảo đành bất đắc dĩ đồng ý, mọi người nhìn theo cô đầy khó hiểu, không khí có chút trì trệ.- Chúng ta tiếp tục nhảy đi – Cố Tiểu Bạch lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.Lưu Tịnh Dung không quay về phòng mà đi đến chỗ của con chó nhỏ đã cứu hôm trước, mặc dù cô thật sự không phải chủ của cỗ thân thể này, nhưng lòng cô vẫn buồn man mác, cô có chút nhớ mẹ, anh trai của kiếp trước, cô ra đi sẽ khiến bọn họ đau đớn khôn nguôi, nhưng mong là họ đừng buồn quá lâu.Lưu Tịnh Dung có chút rảnh rỗi định xây lại một căn nhà mới cho Tiểu Vũ, cô đang làm việc bỗng cảm thấy có người lại gần, ngước mặt nhìn lên phát hiện Thẩm Văn Đào có chút kinh ngạc hỏi:- Sao anh lại đến đây?Thẩm Văn Đào đi đến ngồi xuống bên cạnh Lưu Tịnh Dung trả lời:- Tôi đoán được cô sẽ đến đây nên thử vận may một chút.

Cô muốn dựng lại nhà cho Tiểu Vũ sao, tôi giúp cho cô.Lưu Tịnh Dung chăm chú nhìn Thẩm Văn Đào rốt cuộc gật đầu đồng ý:- Được.Hai người không nói gì chăm chú tuốt gỗ lại dùng rơm lớp ngói, xây một căn nhà xinh đẹp cho Tiểu Vũ, rốt cuộc hoàn thành, Lưu Tịnh Dung ôm lấy nó đặt vào trong căn nhà mới nhỏ giọng nói:- Mày có căn nhà mới rồi, Tiểu Vũ, mày có vui không? – Vừa nói vừa nở nụ cười.Nhìn nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lưu Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào bất chợt cảm thấy bình yên đến kì lạ.- Hôm nay là sinh nhật của tôi nhưng cũng là ngày mẹ tôi mất, vào ngày này hằng năm cha tôi thường đến mộ của mẹ tôi ngồi cả một ngày, chỉ cách một ngày mới cùng nhau ăn cơm chúc mừng sinh nhật – Lưu Tịnh Dung bỗng lên tiếng, lúc nãy cô không muốn nói quá nhiều sợ mọi người nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, nhưng bây giờ cô lại muốn nói.Thẩm Văn Đào kinh ngạc nhìn cô, mở miệng muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói thế nào, Lưu Tịnh Dung tất nhiên nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thẩm Văn Đào cười nhạt nói:- Không sao, đều là chuyện đã qua.- Cô đừng cười – Thẩm Văn Đào lại bất ngở mở miệng, nói một câu khó hiểu.- Hả? – Lưu Tịnh Dung cũng không hiểu hắn muốn nói gì.- Đừng cười, cô không muốn cười thì đừng cười, rõ ràng cô đang muốn khóc thì sao phải cười chứ - Thẩm Văn Đào lặp lại lần nữa.Vẻ mặt của Lưu Tịnh Dung cứng đờ, trên môi thu lại ý cười thở dài nói:- Khóc? Không có, tôi không hề muốn khóc, đã mười mấy năm trôi qua rồi tôi vốn đã quen, chỉ là ngày này dù sao cũng là ngày giỗ của mẹ tôi, không tiện chúc mừng sinh nhật mà thôi, vẫn có chút buồn man mác.Vấn đề này dù sao quá trầm trọng, hai người họ chuyển sang nói chuyện khác xoa dịu bầu không khí căng thẳng này.

Hai người tay ôm Tiểu Vũ, dạo bước trong vườn hoa, vừa đi vừa trò chuyện trên trời dưới đất, đợi trời sập tối mới quay về.Sáng hôm sau, khi Lưu Tịnh Dung mở cửa phòng bỗng nhiên phát hiện trước cửa được đặt một chiếc hộp, cô khó hiểu cầm lên chiếc hộp mở ra, ở bên trong có một chiếc vòng kiểu dáng đơn giản nhưng sắc sảo tuyệt đẹp, vừa nhìn cô đã vô cùng thích.


Trong hộp còn có một tờ giấy, cô mở ra xem, bên trong ghi: “Chúc mừng sinh nhật, cô chính là món quà quý giá mà ông trời đã ban cho cha cô, tôi tin rằng cha cô cũng nghĩ như vậy – Văn Đào”.

Đáy lòng của Lưu Tịnh Dung bất chợt như có dòng nước ấm chảy qua, vui vẻ đến kì lạ.Tính cách của Thẩm Văn Đào ôn hòa nhã nhặn, đối với ai cũng tốt, Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm nhanh chóng thân thiết với hắn, Hạng Hạo cũng nhận ra tình cảm của bản thân với Tiền Bảo Bảo gây ra không ít chuyện cười, Tiêu Hàm vị hôn thê trên danh nghĩa của Hạng Hạo nhìn thấy cảnh này bây giờ gặp Tiền Bảo Bảo trở nên rất gượng gạo.

Lưu Tịnh Dung tạm thời không muốn quản những chuyện này, cô còn có việc phải xử lý, chính là đi theo Tiết Thiếu Kỳ.Quả nhiên tên súc sinh Lý Thiên Hàng đã cho người mai phục muốn hãm hại Tiết Thiếu Kỳ, muốn lợi dụng cơ hội chiếm được tình cảm của Tiết Thiếu Kỳ lợi dụng cô ấy để hãm hại Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo.


Lưu Tịnh Dung luôn đi theo Tiết Thiếu Kỳ đợi kẻ kia xuất hiện lập tức ra tay ngăn cản, chỉ là một tên lưu manh cô đâu khó để xử lý, nhanh chóng đánh cho hắn ngã lăn ra đất, chân đạp lên người dùng sức hỏi:- Nói, là ai phái ngươi tới đây hãm hại Tiết Thiếu Kỳ.- Là… là…năm đó Tiết Thiếu Hoa vì Hạng Hạo mà đập gãy chân lão đại của tôi, tôi...!tôi chỉ là không tìm ra cách nào báo thù Hạng Hạo nên mới định hãm hại Tiết Thiếu Kỳ, xin tiểu thư tha mạng, xin tiểu thư tha mạng – Tên đó hoảng sợ nói.Nghe được đã vào lúc này hắn còn dám nói dối chiếm lợi, Lưu Tịnh Dung tức giận dùng thêm sức đạp lên người hắn quát:- Đến lúc này rồi ngươi còn dám nói dối, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mau khai thật cho tôi, nếu không mạng chó của ngươi đừng mong giữ nữa.- Tôi…Tôi nói là sự thật mà – Tên đó vẫn cố gắng chống chế.Giơ chân đạp mạnh vào người của tên đó một cái, miệng lại mắng:- Được, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì chết đi – Tay đưa lên, hành động dứt khoát dường như muốn lập tức giết chết tên đó, tràn đầy sát khí, làm cho tên đó hoảng sợ, vội vàng hô lên:- Ta nói, ta nói.Tay dừng trên không trung, giọng điệu đanh thép Lưu Tịnh Dung nói:- Nói, nếu có một lời gian dối cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.- Là… là có một người đàn ông đã đưa cho ta tiền muốn ta hãm hiếp vị tiểu thư này, những lời vừa rồi cũng là hắn dạy cho ta nói – Tên đó không dám một lời giả dối thành thật khai ra.- Tên đó trông như thế nào? – Lưu Tịnh Dung lại hỏi.- Hắn trông rất khôi ngô, ánh mắt sắc lạnh, những chuyện còn lại ta không biết – Tên đó vô cùng hoảng sợ nói ra những điều hắn biết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện