Chương 17: Chương 17
Lưu Tịnh Dung cúi người nhặt lại những đồng tiền trên đất, Thẩm Văn Đào cũng làm như vậy, hai đôi tay tình cờ chạm vào nhau, ngước mặt lên hai ánh mắt chạm vào nhau, trong đôi mắt ẩn chứa hình ảnh của đối phương, dường như có thứ gì đó đang lưu chuyển.
Một lát sau, Lưu Tịnh Dung mới phục hồi tinh thần, ngượng ngùng né tránh thu hồi tay, nhặt một đồng tiền khác.
Hai người nhanh chóng nhặt xong đồng tiền đặt lại vào trong hộp.
Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào lại đi tới sạp trái cây, âm thầm đặt hộp đựng tiền vào chỗ cũ.
Mờ ảo chỉ cảm nhận được người đến gần, bà lão lên tiếng:- Mua trái cây hả? Cứ lựa thoải mái đi.Ngước mặt nhìn qua bà lão lờ mờ không nhìn thấy rõ mặt nhưng lại nhìn thấy trang phục trên người của Thẩm Văn Đào, là trang phục của trường quân đội, giống với trang phục con trai bà thường mặc, bà lão vô cùng xúc động run rẩy đứng lên, khẽ khàng gọi:- Con trai – Đưa tay ôm lấy Thẩm Văn Đào, vừa khóc to vừa gọi – Con trai, con trai của mẹ, con trai à.Dù không đành lòng, Thẩm Văn Đào vẫn mở miệng:- Bác Từ, con là Văn Đào.Đánh thức sự đau lòng của bà Từ thì thầm hỏi:- Văn Đào sao?Nhìn thấy trên gương mặt vẫn còn vương lệ của bà Từ có sự đau lòng, nỗi đau mất đi đứa con trai chưa từng nguôi ngoai trong lòng người mẹ, Lưu Tịnh Dung cũng cảm thấy trái tim đau xót, đưa tay nắm lấy tay bà như đang trấn an gọi:- Má Từ, con là Dung nhi, con tới rồi.- Dung nhi? – Bà Từ cũng khẽ gọi sau đó mỉm cười, đưa tay lau lệ nói – Dung nhi, con cũng tới rồi, mau, mau vào nhà ngồi chơi.Ngồi xuống, bà Từ quờ quạng muốn rót trà cho bọn họ, Lưu Tịnh Dung đề nghị để bọn họ tự làm, rồi rót ba ly trà, bà Từ mới hỏi:- Dung nhi, sao dạo này không thấy con tới?- Dạo này con hơi bận không thể tới thăm má.
Má Từ, dạo này má có khỏe không? – Lưu Tịnh Dung cẩn thận thăm hỏi.Bà Từ mỉm cười rất vui vẻ nói:- Khỏe, rất khỏe – Quay sang nhìn Thẩm Văn Đào trong bộ đồng phục trường quân đội, đôi mắt bất chợt đỏ hoe, nói – Trường quân đội lại phát đồng phục mới rồi sao? Nếu như Thiếu Hoa nhà bác còn sống mặc bộ đồng phục này trên người không biết là đẹp trai đến như thế nào – Không nhịn được nước mắt vẫn rơi xuống.Ngay cả đôi mắt của Thẩm Văn Đào cũng đỏ hoe, ẩn chứa đau đớn xen lẫn hối hận, mở miệng ngập ngừng nói:- Con xin lỗi, con xin lỗi mọi người.Bà Từ lắc đầu nghẹn ngào nói:- Đừng, đừng nói vậy, các cháu đều là những đứa trẻ tốt, không phải lỗi của các cháu, không phải lỗi của các cháu đâu mà – Bà chưa từng trách những đứa trẻ này, chúng đều là anh em tốt của con trai, là những đứa trẻ ngoan.Thấy bọn họ có rất nhiều lời để nói, chỉ có Thẩm Văn Đào mới có thể an ủi phần nào nỗi nhớ con trai của bà Từ, cũng chỉ có lời của bà Từ mới có thể giảm bớt sự tự trách trong lòng của Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung hiểu ý đề nghị:- Má Từ, hôm nay con có đem canh gà đến, để con đi hâm nóng cho người nha.- Được – Bà Từ hiểu ý đồng ý.Lưu Tịnh Dung đứng lên rời khỏi, bà Từ than nhẹ:- Gần cả năm nay, may là có Dung nhi nếu không cuộc sống này thật sự khó qua.- Bác Từ, mấy năm nay mọi người sống thế nào? – Thẩm Văn Đào hỏi.Bà Từ thở dài một tiếng nói:- Kể từ sau khi Thiếu Hoa chết đi, ông nhà bác bị bệnh nằm liệt giường, yếu lắm rồi, tuy là ở nhà có một sạp trái cây nhưng đều do Thiếu Kỳ chăm lo, cháu cũng nhìn thấy rồi, đôi mắt này của ta không dùng được nữa cũng không nhìn được cân.
Thiếu Kỳ vẫn thường nói không muốn cho bác làm việc sợ người khác lợi dụng bác, thật ra trong lòng bác rõ ràng nó sợ bác mệt mỏi.
Gần cả năm nay, may là gặp được Dung nhi, con bé thường xuyên lui tới đây chăm sóc nhà cửa trong ngoài, còn đưa bác sĩ đến khám cho ông nhà bác.
Dù không đến con bé cũng sẽ phái người đưa thuốc và một ít đồ đều đặn đến đây, hoặc là nhờ bạn bè đến đây mua trái cây giúp đỡ cho nhà bác.
Thật sự là một cô gái tốt mà – Từ xa lạ đến thân quen, Lưu Tịnh Dung thực sự giúp cho nhà bà không ít.Từ trong bếp đi ra, Lưu Tịnh Dung tất nhiên nghe được câu cuối cùng lên tiếng:- Má Từ, má lại khen con nữa rồi, con làm gì tốt như vậy chứ.Không biết Thẩm Văn Đào đã rơi lệ từ bao giờ, thấy Lưu Tịnh Dung quay lại lập tức xoay người âm thầm lau lệ, Lưu Tịnh Dung cũng giả vờ không nhìn thấy nói tiếp:- Má Từ, canh gà đã hâm nóng rồi, má mau ăn cho nóng đi. Bà Từ vội lau lệ trên gương mặt liên tục gật đầu nói:- Được, được, hiếm khi các con rảnh hôm nay ở lại chơi lâu một chút.Lưu Tịnh Dung tất nhiên đồng ý lên tiếng ứng.
Bọn họ ở lại chơi, ngồi trò chuyện với bà Từ rất lâu rồi mới rời khỏi.
Đứng trước cửa, Thẩm Văn Đào còn ngoảnh mặt nhìn vào trong nhà nói:- Không ngờ cuộc sống mấy năm nay của nhà họ lại khổ đến như vậy, cũng trách tôi, sau khi Thiếu Hoa chết đi, tôi vì áy náy không dám đối diện với họ, đã hơn một năm rồi.
Tôi đã nghe má Từ nói gần cả năm nay may mà có cô cuộc sống mới đỡ hơn, Dung nhi, cảm ơn cô.- Đừng nói như vậy, chỉ là tiện tay mà thôi – Lưu Tịnh Dung bâng quơ đáp lại.- Sau này hãy để tôi cùng cô chăm sóc cho bọn họ - Thẩm Văn Đào đề nghị.Lưu Tịnh Dung không lý do gì không đồng ý.- Sao cô lại nghĩ tới chăm sóc cho bọn họ thế? – Thẩm Văn Đào vẫn thắc mắc.Lưu Tịnh Dung thở dài dạo bước trên đường, miệng trả lời câu hỏi của Thẩm Văn Đào:- Nói thật, ta thật sự không thích tính cách cố chấp của Tiết Thiếu Kỳ nhưng một cô gái trải qua nhiều biến cố như vậy thật sự có chút đáng thương, tôi giúp được gì thì cứ giúp thôi.
Huống chi tôi cũng không định nói cho cô ấy biết.- Dung nhi, sau này cô có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi – Thẩm Văn Đào dặn dò.- Được thôi, vậy thì bây giờ anh mau đưa tôi đi dạo một chút đi, mấy hôm nay ở bệnh viện rồi lại ở trường học, tôi sắp bị ngột ngạt chết rồi – Lưu Tịnh Dung đùa giỡn nói.Thẩm Văn Đào mỉm cười nói được, sau đó cùng Lưu Tịnh Dung dạo khắp nơi, từng nơi bọn họ đi đều lưu lại nụ cười hạnh phúc.Đến khi mặt trời lặn, Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung mới cùng nhau quay về trường quân đội, vừa bước đến gần kí túc xá, đã thấy ba người Tiền Bảo Bảo, Tiêu Hàm và Hạng Hạo, dường như đang tranh cãi gì đó.
Dạo gần đây, giữa hai người Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo rõ ràng xảy ra mâu thuẫn nhưng bởi vì cô bị thương, họ không muốn tranh cãi trước mặt cô, nên Lưu Tịnh Dung cũng giả vờ không biết.
Cô đã biết họ tranh cãi là vì Hạng Hạo, sau một màn mĩ nhân cứu anh hùng hôm trước xem ra Hạng Hạo đã nhận rõ tình cảm của mình, một người đã hứa hôn cùng Hạng Hạo, một người là người Hạng Hạo yêu, xảy ra mâu thuẫn cũng không có gì lạ.
Chuyện tình cảm thì chỉ người trong cuộc hiểu rõ, người ngoài như cô chỉ có thể đưa ra lời khuyên chứ không thể can thiệp quá sâu được.
Bây giờ thì lại khác, họ đã tranh cãi đến trước mặt cô rồi, cô không thể không quản, ngăn bọn họ quá phiền, cô phải xử lý tên gây họa trước.
Chạy đến trước, gần như không do dự ra tay đánh về phía Hạng Hạo, người vây xem càng lúc càng đông, không có ai can thiệp, một phần là vì không hiểu đang xảy ra chuyện gì, một phần là bởi một người con gái đánh với một người con trai vốn đã thua thiệt, nếu bọn họ còn xen vào e tổn hại mặt mũi đấng mày râu.
Còn Hạng Hạo vừa đỡ chiêu thức của Lưu Tịnh Dung lại không quên cô đang bị thương nên không dám thực sự ra tay, còn không quên mở miệng thắc mắc:- Tịnh Dung, cô nổi điên cái gì vậy?Lưu Tịnh Dung cúi người nhặt lại những đồng tiền trên đất, Thẩm Văn Đào cũng làm như vậy, hai đôi tay tình cờ chạm vào nhau, ngước mặt lên hai ánh mắt chạm vào nhau, trong đôi mắt ẩn chứa hình ảnh của đối phương, dường như có thứ gì đó đang lưu chuyển.
Một lát sau, Lưu Tịnh Dung mới phục hồi tinh thần, ngượng ngùng né tránh thu hồi tay, nhặt một đồng tiền khác.
Hai người nhanh chóng nhặt xong đồng tiền đặt lại vào trong hộp.
Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào lại đi tới sạp trái cây, âm thầm đặt hộp đựng tiền vào chỗ cũ.
Mờ ảo chỉ cảm nhận được người đến gần, bà lão lên tiếng:- Mua trái cây hả? Cứ lựa thoải mái đi.Ngước mặt nhìn qua bà lão lờ mờ không nhìn thấy rõ mặt nhưng lại nhìn thấy trang phục trên người của Thẩm Văn Đào, là trang phục của trường quân đội, giống với trang phục con trai bà thường mặc, bà lão vô cùng xúc động run rẩy đứng lên, khẽ khàng gọi:- Con trai – Đưa tay ôm lấy Thẩm Văn Đào, vừa khóc to vừa gọi – Con trai, con trai của mẹ, con trai à.Dù không đành lòng, Thẩm Văn Đào vẫn mở miệng:- Bác Từ, con là Văn Đào.Đánh thức sự đau lòng của bà Từ thì thầm hỏi:- Văn Đào sao?Nhìn thấy trên gương mặt vẫn còn vương lệ của bà Từ có sự đau lòng, nỗi đau mất đi đứa con trai chưa từng nguôi ngoai trong lòng người mẹ, Lưu Tịnh Dung cũng cảm thấy trái tim đau xót, đưa tay nắm lấy tay bà như đang trấn an gọi:- Má Từ, con là Dung nhi, con tới rồi.- Dung nhi? – Bà Từ cũng khẽ gọi sau đó mỉm cười, đưa tay lau lệ nói – Dung nhi, con cũng tới rồi, mau, mau vào nhà ngồi chơi.Ngồi xuống, bà Từ quờ quạng muốn rót trà cho bọn họ, Lưu Tịnh Dung đề nghị để bọn họ tự làm, rồi rót ba ly trà, bà Từ mới hỏi:- Dung nhi, sao dạo này không thấy con tới?- Dạo này con hơi bận không thể tới thăm má.
Má Từ, dạo này má có khỏe không? – Lưu Tịnh Dung cẩn thận thăm hỏi.Bà Từ mỉm cười rất vui vẻ nói:- Khỏe, rất khỏe – Quay sang nhìn Thẩm Văn Đào trong bộ đồng phục trường quân đội, đôi mắt bất chợt đỏ hoe, nói – Trường quân đội lại phát đồng phục mới rồi sao? Nếu như Thiếu Hoa nhà bác còn sống mặc bộ đồng phục này trên người không biết là đẹp trai đến như thế nào – Không nhịn được nước mắt vẫn rơi xuống.Ngay cả đôi mắt của Thẩm Văn Đào cũng đỏ hoe, ẩn chứa đau đớn xen lẫn hối hận, mở miệng ngập ngừng nói:- Con xin lỗi, con xin lỗi mọi người.Bà Từ lắc đầu nghẹn ngào nói:- Đừng, đừng nói vậy, các cháu đều là những đứa trẻ tốt, không phải lỗi của các cháu, không phải lỗi của các cháu đâu mà – Bà chưa từng trách những đứa trẻ này, chúng đều là anh em tốt của con trai, là những đứa trẻ ngoan.Thấy bọn họ có rất nhiều lời để nói, chỉ có Thẩm Văn Đào mới có thể an ủi phần nào nỗi nhớ con trai của bà Từ, cũng chỉ có lời của bà Từ mới có thể giảm bớt sự tự trách trong lòng của Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung hiểu ý đề nghị:- Má Từ, hôm nay con có đem canh gà đến, để con đi hâm nóng cho người nha.- Được – Bà Từ hiểu ý đồng ý.Lưu Tịnh Dung đứng lên rời khỏi, bà Từ than nhẹ:- Gần cả năm nay, may là có Dung nhi nếu không cuộc sống này thật sự khó qua.- Bác Từ, mấy năm nay mọi người sống thế nào? – Thẩm Văn Đào hỏi.Bà Từ thở dài một tiếng nói:- Kể từ sau khi Thiếu Hoa chết đi, ông nhà bác bị bệnh nằm liệt giường, yếu lắm rồi, tuy là ở nhà có một sạp trái cây nhưng đều do Thiếu Kỳ chăm lo, cháu cũng nhìn thấy rồi, đôi mắt này của ta không dùng được nữa cũng không nhìn được cân.
Thiếu Kỳ vẫn thường nói không muốn cho bác làm việc sợ người khác lợi dụng bác, thật ra trong lòng bác rõ ràng nó sợ bác mệt mỏi.
Gần cả năm nay, may là gặp được Dung nhi, con bé thường xuyên lui tới đây chăm sóc nhà cửa trong ngoài, còn đưa bác sĩ đến khám cho ông nhà bác.
Dù không đến con bé cũng sẽ phái người đưa thuốc và một ít đồ đều đặn đến đây, hoặc là nhờ bạn bè đến đây mua trái cây giúp đỡ cho nhà bác.
Thật sự là một cô gái tốt mà – Từ xa lạ đến thân quen, Lưu Tịnh Dung thực sự giúp cho nhà bà không ít.Từ trong bếp đi ra, Lưu Tịnh Dung tất nhiên nghe được câu cuối cùng lên tiếng:- Má Từ, má lại khen con nữa rồi, con làm gì tốt như vậy chứ.Không biết Thẩm Văn Đào đã rơi lệ từ bao giờ, thấy Lưu Tịnh Dung quay lại lập tức xoay người âm thầm lau lệ, Lưu Tịnh Dung cũng giả vờ không nhìn thấy nói tiếp:- Má Từ, canh gà đã hâm nóng rồi, má mau ăn cho nóng đi. Bà Từ vội lau lệ trên gương mặt liên tục gật đầu nói:- Được, được, hiếm khi các con rảnh hôm nay ở lại chơi lâu một chút.Lưu Tịnh Dung tất nhiên đồng ý lên tiếng ứng.
Bọn họ ở lại chơi, ngồi trò chuyện với bà Từ rất lâu rồi mới rời khỏi.
Đứng trước cửa, Thẩm Văn Đào còn ngoảnh mặt nhìn vào trong nhà nói:- Không ngờ cuộc sống mấy năm nay của nhà họ lại khổ đến như vậy, cũng trách tôi, sau khi Thiếu Hoa chết đi, tôi vì áy náy không dám đối diện với họ, đã hơn một năm rồi.
Tôi đã nghe má Từ nói gần cả năm nay may mà có cô cuộc sống mới đỡ hơn, Dung nhi, cảm ơn cô.- Đừng nói như vậy, chỉ là tiện tay mà thôi – Lưu Tịnh Dung bâng quơ đáp lại.- Sau này hãy để tôi cùng cô chăm sóc cho bọn họ - Thẩm Văn Đào đề nghị.Lưu Tịnh Dung không lý do gì không đồng ý.- Sao cô lại nghĩ tới chăm sóc cho bọn họ thế? – Thẩm Văn Đào vẫn thắc mắc.Lưu Tịnh Dung thở dài dạo bước trên đường, miệng trả lời câu hỏi của Thẩm Văn Đào:- Nói thật, ta thật sự không thích tính cách cố chấp của Tiết Thiếu Kỳ nhưng một cô gái trải qua nhiều biến cố như vậy thật sự có chút đáng thương, tôi giúp được gì thì cứ giúp thôi.
Huống chi tôi cũng không định nói cho cô ấy biết.- Dung nhi, sau này cô có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi – Thẩm Văn Đào dặn dò.- Được thôi, vậy thì bây giờ anh mau đưa tôi đi dạo một chút đi, mấy hôm nay ở bệnh viện rồi lại ở trường học, tôi sắp bị ngột ngạt chết rồi – Lưu Tịnh Dung đùa giỡn nói.Thẩm Văn Đào mỉm cười nói được, sau đó cùng Lưu Tịnh Dung dạo khắp nơi, từng nơi bọn họ đi đều lưu lại nụ cười hạnh phúc.Đến khi mặt trời lặn, Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung mới cùng nhau quay về trường quân đội, vừa bước đến gần kí túc xá, đã thấy ba người Tiền Bảo Bảo, Tiêu Hàm và Hạng Hạo, dường như đang tranh cãi gì đó.
Dạo gần đây, giữa hai người Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo rõ ràng xảy ra mâu thuẫn nhưng bởi vì cô bị thương, họ không muốn tranh cãi trước mặt cô, nên Lưu Tịnh Dung cũng giả vờ không biết.
Cô đã biết họ tranh cãi là vì Hạng Hạo, sau một màn mĩ nhân cứu anh hùng hôm trước xem ra Hạng Hạo đã nhận rõ tình cảm của mình, một người đã hứa hôn cùng Hạng Hạo, một người là người Hạng Hạo yêu, xảy ra mâu thuẫn cũng không có gì lạ.
Chuyện tình cảm thì chỉ người trong cuộc hiểu rõ, người ngoài như cô chỉ có thể đưa ra lời khuyên chứ không thể can thiệp quá sâu được.
Bây giờ thì lại khác, họ đã tranh cãi đến trước mặt cô rồi, cô không thể không quản, ngăn bọn họ quá phiền, cô phải xử lý tên gây họa trước.
Chạy đến trước, gần như không do dự ra tay đánh về phía Hạng Hạo, người vây xem càng lúc càng đông, không có ai can thiệp, một phần là vì không hiểu đang xảy ra chuyện gì, một phần là bởi một người con gái đánh với một người con trai vốn đã thua thiệt, nếu bọn họ còn xen vào e tổn hại mặt mũi đấng mày râu.
Còn Hạng Hạo vừa đỡ chiêu thức của Lưu Tịnh Dung lại không quên cô đang bị thương nên không dám thực sự ra tay, còn không quên mở miệng thắc mắc:- Tịnh Dung, cô nổi điên cái gì vậy?.
Bình luận truyện