Dạ Cậu, Em Là Mùa!

Chương 29



Cậu Ba cứ như thế mà ôm chặt lấy tôi, mãi tới khi ông Năm đi xuống hỏi han tôi, cậu mới chịu buông tôi ra một chút. Ông Năm vừa xuống thì dì Tư cũng về, chính dì thay tôi kể lại hết mọi chuyện cho ông Năm nghe. Nghe xong, ông Năm không nói gì ngoài mắng dì Tư nói điên nói khùng rồi ông kêu dì lên nhà trên để trách phạt. Tôi mặc dù tinh thần đang lơ ngơ lắm nhưng tôi vẫn nhận ra được là ông Năm đang giả vờ để kêu dì Tư ra chỗ khác nói chuyện. Lúc này tôi mới khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, con quỷ kia vẫn đứng ở chỗ đó, nó đứng nhìn tôi chăm chú… vẻ cợt nhả của nó dường như cũng không còn nữa.

Tôi từng nghe kể về chuyện ma quỷ rất nhiều nhưng khi tôi đối diện, tôi mới biết “ma quỷ” không chỉ là vô hình như người ta thường nói. Mà dường như “chúng” còn có thể hiểu được lời nói, hành động của con người, chưa kể chúng còn có cả suy nghĩ riêng nữa. Sự thật, tôi không hề nói điêu, điển hình là con ở trước mặt tôi đây. Nó theo ám tôi, nó biết rõ tôi sợ gì, tôi thích gì, nó biết cười cợt, biết hù dọa, còn biết cả châm chọc khiến tôi phát điên lên nữa. Nó không ăn thịt tôi, không đánh tôi nhưng nó làm tôi sống không yên ổn, nó quấy nhiễu khiến cả tinh thần và thể xác của tôi đều cảm thấy mệt mỏi và bế tắc. Thật sự ghê gớm, ma quỷ cũng tinh vi vô cùng…

Cũng như lúc này đây, nó khác với ban nãy, nó dường như đang lo lắng, đang bất an…

…………………..

Ông Năm và dì Tư đi được hơn một tiếng đồng hồ, lúc ông Năm đi xuống tìm tôi lần nữa thì có cả cậu Tư và cô Phi Uyển, chỉ có bà chủ đi du lịch với bạn là không xuất hiện mà thôi. Ông Năm đi tới chỗ tôi, một bên nghe điện thoại, một bên lại nghiêm túc hỏi tôi:

– Có “nó” ở đây không?

Nghe ông Năm hỏi, tôi vội nhìn quanh rồi lắc đầu:

– Không có.

Ông Năm trầm ngâm nghe tiếp điện thoại, được một lát sau, ông tắt điện thoại rồi nhét vào tay tôi cái bùa, ông nghiêm giọng, nói:

– Nó đi thông báo cho người nuôi nó rồi, con cầm chắc cái này trong tay, tạm thời nó không dám đến trêu chọc con nữa. Ông Dặn nói… nó rồi sẽ quay lại… từ giờ đến mai, nhất định phải bắt được nó.

Cậu Ba cũng vội hỏi:

– Thầy Dặn về kịp giúp cho Mùa không ông nội?

Ông Năm khẽ lắc:

– Không kịp đâu, ông ấy để lại địa chỉ cho nội… bây giờ phải đi tìm người này thì may ra cứu được con nhỏ.

Cậu Ba gấp gáp:

– Là ai hả nội? Người đó ở đâu? Thầy Dặn gọi cho ông ấy trước chưa?

Ông Năm thở dài, giọng ông nặng nề:

– Không gọi được, giờ chỉ còn cách đi tìm tới nhà rồi rước ông ấy đến đây… người này là ai… nội cũng không biết. Nhưng nếu là người thầy Dặn giới thiệu thì chắc chắn là cứu được con Mùa…

Nói tới đây, ông Năm lại quay sang nhìn tôi, ông nói:

– Ráng nha Mùa, ông sẽ cố hết sức để cứu mày… mày cố lên.

Tôi nhìn ông, nhìn mọi người đang lo lắng cho tôi… bản thân không kìm chế được mà oà lên khóc…

– Cảm ơn mọi người… con cảm ơn ông Năm… cảm ơn mọi người… cảm ơn…

Cậu Tư bước tới xoa xoa tóc tôi, cậu cười nói:

– Cảm ơn cái gì, cứu người là chuyện phước đức mà… bây giờ em ở nhà đợi tin… cậu đi tìm thầy về cứu em… em yên tâm đi…

Cậu Ba vội ngăn lại:

– Để anh đi… em ở nhà với ông nội đi.

Cậu Tư lắc đầu từ chối:

– Anh ở lại sắp xếp phụ với ông nội, chuyện tìm người cứ để em lo…

– Nhưng…

Cậu Tư cương quyết:

– Lần trước Mùa cứu em, lần này em ấy gặp chuyện, em muốn giúp lại em ấy… anh Ba bình tĩnh hơn em, có gì anh còn sắp xếp chu đáo được. Yên tâm đi, em đi nhanh rồi về liền.

Cô Phi Uyển cũng lên tiếng:

– Luân… chị đi với em, chị muốn giúp một chút để cứu Mùa.

– Vậy em với chị đi… chị lên chuẩn bị đi, mình đi liền, đi nhanh về nhanh.

– Ừ ừ… đi.

Cậu Tư với cô Phi Uyển đi được hơn một tiếng, tôi ở đây bị “hành” cho ộc ra máu tươi. Mạng sống chỉ còn mỏng manh như sợi chỉ treo chuông… tựa như một cơn gió mạnh thổi qua thôi cũng khiến sợi chỉ đứt lìa… chuông rơi xuống đất vỡ tan tành!

Kể từ lúc cô Uyển và cậu Tư đi tìm thầy, tôi một phút một giây cũng không yên ổn được. Con quỷ đó lại xuất hiện, nó đứng cách xa tôi một quãng rồi khè lưỡi dài ngoằn cùng răng nanh nhọn hoắt ra để dọa tôi. Chắc vì trong tay tôi có lá bùa nên nó không đến gần tôi được, thành ra nó chỉ còn cách hầm hừ nhe răng nhe nú ra để hù cho tôi sợ. Nhưng không có cách này thì “bọn nó” cũng có cách khác, con quỷ không tiếp cận tôi được, chủ nó lại có cách khác để đánh gục tôi.

Suốt từ nãy tới giờ, tôi nôn hơn chục lần, lần thì nôn ra sình đất, lần thì nôn ra nhớt, đến lần này… tôi nôn ra cả máu tươi. Mùi máu tươi tanh tưởi xộc vào mũi tôi, cả người tôi ngã nhào ra đất, cậu Ba phải tức tốc bế tôi trên vai rồi đưa tôi về phòng. Ông Năm cũng sốt ruột, ông ấy dặn dò chị Hồng với mọi người thắp đèn cầy trắng khắp phòng rồi bắt mọi người nói chuyện với tôi, không cho tôi nhắm mắt ngủ.

Nhưng không hiểu sao, tôi lúc này lại buồn ngủ đến như vậy, hai mắt đột nhiên nặng như trì, nó cứ ghì lại với nhau… ghì chặt lại…

Cậu Ba sợ tôi ngủ, cậu vỗ mạnh vào má tôi, cậu nói lớn:

– Dậy đi… em muốn ăn gì không hay là muốn coi phim không… tôi bắt cho em coi.

Tôi lờ đờ lắc tay:

– Không… em muốn ngủ thôi cậu… muốn ngủ thôi…

Ông Năm đi tới gần tôi, ông quát lớn:

– Con muốn chết hả mà ngủ… dậy đi… bây giờ mày mà ngủ… nó bắt hồn mày đi liền. Dậy… dậy nói chuyện với ông… dậy!

Ông Năm lay lay người tôi, tôi lại vịn tay mà ngồi thẳng dậy, lắc lắc đầu, tôi thều thào nói:

– Con không ngủ nữa… ông kể chuyện con nghe đi ông Năm… chuyện cồn mình nè ông…

– Ừ ừ ông kể cho mày nghe… để ông kể…

Sau đó, ông Năm kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, ban đầu tôi còn nghe rõ chữ nhưng chỉ vài phút sau, tôi không còn nghe rõ được ông Năm đang nói gì. Tôi vật vờ như người lên cơn nghiện, toàn thân đột nhiên như bị ai đó đánh tới tấp. Tôi ôm người mình rồi oà khóc… cảm giác đau đớn lan tỏa… từng cái đánh đấm… tôi cảm nhận được rất rõ ràng.

Cậu Ba ôm lấy tôi an ủi, chị Hồng với dì Tư thay nhau xoa bóp chân tay cho tôi đỡ nhức. Thân thể tôi mới có hơn 20 nhưng sức khỏe hiện giờ thì như bà già 70, không chỗ nào là không thấy đau nhức. Tôi biết tôi bị “hành”, con quỷ không dọa được tôi nên bọn nó “sai quân” tới đánh tôi đây mà.

Tôi ngã người trong lòng cậu Ba, trong đầu hiện lên hình ảnh của cha của mẹ, cả những hình ảnh lúc còn bé thơ, được cha cõng trên vai, mẹ ôm vào lòng. Rồi tôi lại nhớ tới cái hôn đầu tiên mà cậu Ba hôn tôi, cả lúc hai bọn tôi nói chuyện vui vẻ với nhau. Có quá nhiều lời hẹn ước mà bọn tôi vẫn chưa thực hiện được… cậu Ba vẫn hứa sẽ nói với ông Năm về chuyện của bọn tôi. Chỉ là, tôi không biết tôi có chờ được không… có chờ được không nữa đây?

Rồi tôi lại nhớ tới cha tôi, hình ảnh ông vắt cuốc trên vai, đầu nhễ nhại mồ hôi, dưới chân là bùn sình đầy đất. Mẹ tôi mất, cha tôi càng cực hơn, ông bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, bao nhiêu công sức đều mong mỏi gửi gắm vào tương lai phía trước của tôi cả. Rồi sẽ ra sao đây, nếu tôi chết… cha tôi sẽ đau đớn đến mức nào. Người ông tiều tụy lắm rồi, biết có còn sức để chống đỡ nổi nữa không?

Tôi khóc, vài giọt nước mắt lăn dài, cả đời này còn chưa được yêu ai trọn vẹn… thế mà lại trả mạng cho Diêm Vương sớm quá.

– Sao lại khóc?

Nghe tiếng cậu Ba hỏi, tôi khẽ ngước mắt lên nhìn cậu, mặt cậu lúc này buồn so, cũng chẳng còn nụ cười tỏa nắng như thường khi. Tôi cố nở nụ cười nặng nhọc, tôi nói:

– Nếu mà em… qua không được thì cậu… cậu thương tình em mà thường tới thăm cha em nghen cậu. Tội nghiệp cha em lắm… sống có một mình à… hết ai lo lắng tuổi già rồi…

Cậu Ba nheo mày nhìn tôi, cậu trách móc:

– Em nói cái gì vậy… ai chết… cha em thì em phải lo… sao em bắt tôi lo.

Tôi khẽ cười:

– Em… nói vậy mà… em dặn vậy mà…

Cậu Ba quát nhẹ:

– Ai cho em dặn như vậy… em có tin…

“Ộc… ộc…”

Trong lồng ngực nhợn lên một cái, tôi ngã ra ngoài rồi nôn hết những thứ “chứa” trong bụng ra. Tôi nôn đến chảy cả nước mắt, nôn đến bụng quặn thắt vẫn còn nôn, nôn đến khi nghe những người xung quanh rít lên những tiếng sợ hãi, tôi mới ngừng lại.

Kinh tởm quá… trong thau đầy ắp máu và tóc người!

Tôi thở dốc từng cơn rồi ôm lấy ngực mình, bên tai như có tiếng cười man rợ của con quỷ. Cậu Ba thì ôm lấy tôi, mọi người xung quanh thì khóc thương kêu gào tên tôi nhưng tôi chẳng còn sức lực nào để trả lời họ nữa. Hai mắt khép hờ, tôi nghe loáng thoáng được tiếng ông Năm nghe điện thoại của ai đó… gì mà… trễ rồi… gì mà… không thấy ở nhà… Có phải, đó có phải là cậu Tư gọi về không? Có phải vậy không?

Cậu Ba lay lay người tôi, cậu nói bằng giọng run run:

– Cố gắng lên… không được ngủ… cố lên Mùa… cố lên!

Tôi rất muốn mở mắt nhìn cậu nhưng lại không cách nào mở ra được… khẽ hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực… trước khi chết, được hít chút mùi của người mình thương… chắc cũng đủ mãn nguyện rồi…

– Ông chủ… ngoài cổng có người tới tìm… ông ấy nói tên cô Mùa…

– Cho vào… cho vào!

_________________________

Trời về khuya càng lạnh, tiếng chuông ngân lên làm tôi nhíu mày thật chặt. Bên tai cứ âm ỉ tiếng ai đó đang nói chuyện, lúc thì ồn ào, lúc lại im lặng một cách khó hiểu. Chợt, tôi tự hỏi lòng mình… là tôi còn sống… tôi chưa chết… tôi vẫn còn nghe được người khác đang nói chuyện… có phải không?

– Keng… keng… keng!

– Leng keng… leng keng!

Tiếng chuông ngân dài làm tôi bừng tỉnh, tôi mở mắt ra xem… ai vậy… người đang cầm chuông này… là ai vậy?

– Cô dậy đi, dậy để tôi còn giúp cô.

Người kia vừa nói vừa ra hiệu cho cậu Ba đỡ tôi ngồi dậy, để tôi dựa vào lòng cậu Ba, cho tôi uống chút nước gì đó rồi ông ấy lại hỏi:

– Giờ nhìn đi, con quỷ kia ở đâu?

Tôi đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, chợt thấy con quỷ ngông nghênh ban nãy đang núp sau lưng chị Liễu. Thấy nó, tôi liền chỉ tay về phía đó rồi thì thào nói:

– Ở kia… nó núp ở kia.

Người đàn ông trước mặt gật đầu, ông ta cau mày, gương mặt vốn đã dữ dằn lại càng toát lên vẻ sát khí lạnh lẽo. Ông ta chau mày nhìn chằm chằm về phía con quỷ, giọng uy lực thét lên:

– Ra đây!

Tất nhiên mọi người không ai nhìn thấy nó ngoài tôi, nó nghe ông ấy kêu một tiếng liền lụp chụp đi tới không dám chậm trễ một chút nào. Bộ dáng của nó lúc này chẳng khác gì con cún đang ngoảy đuôi khi nhìn thấy chủ.

Ông Năm và mọi người ngồi xung quanh, người đàn ông đó ngồi ở ghế, ông ta hếch cằm hỏi chuyện vào khoảng không trước mặt. Tất nhiên, với mọi người là khoảng không nhưng với tôi thì đó chính là con quỷ đang sợ hãi đứng đó.

– Tao cho mày nhập xác… tao muốn hỏi chuyện mày.

Con quỷ kia gật gật, chiếc nanh nhọn của nó cũng không dám chìa ra nữa. Nó liếc nhìn về phía tôi, ý như là muốn nhập vào xác tôi vậy. Tôi cau mày nhìn về phía nó, ngàn lần như một, không đồng ý là không đồng ý.

Thấy con quỷ nhìn, người đàn ông kia lắc đầu:

– Cổ bị chủ mày hành nên yếu lắm rồi, mày không mượn xác được đâu… khỏi nhìn.

Nói rồi, ông ấy lại chỉ chỉ tay về phía chị Liễu, giọng uy nghiêm:

– Cô lại đây chút đi.

Chị Liễu run rẩy, chị lấp bấp hỏi:

– Ý thầy kêu con cho nó mượn xác hả… thôi thôi… có chết con cũng không chịu… thầy tha cho con đi… tha cho con đi.

Người đàn ông kia chau mày, ông ta không nói gì lại tiếp tục chỉ tay về phía dì Tư.

– Bà… bà giúp cô gái này một chút.

Dì Tư có chút sợ hãi, dì ấp úng hỏi:

– Con hả thầy?

– Ừ, bà giúp người đi, góp công đức cho con cháu.

Dì Tư cười trừ:

– Con thì có con cháu đâu… nhưng nếu giúp con Mùa thì con cũng chịu. Chỉ là… cho nó mượn xác rồi nó có ra không hay ở luôn trong xác con hả thầy?

Ông Năm chậc lưỡi:

– Dì hỏi câu nghe lạ, có thầy ở đây thì lo gì mà dì hỏi.

– Tại tôi… tôi sợ chứ ông chủ. Phải là ma thì còn nhẹ… này nó là quỷ mà.

Người đàn ông mà ông Năm gọi là thầy, ông ấy lại lên tiếng:

– Ma quỷ gì cũng vậy, gặp tôi thì phải cải tà quy chánh… dì cứ cho mượn xác đi… còn tôi ở đây.

Được thầy hứa chắc chắn, dì Tư mới đồng ý cho con quỷ mượn xác. Dì Tư đi tới ghế ngồi xuống rồi để thầy làm phép, vừa làm xong, con quỷ kia liền nhập vào, nó ào tới làm dì Tư chịu không được mà ngã ngang xuống đất. Cậu Ba thấy vậy định đến đỡ dì nhưng ông thầy không cho, ông ấy muốn để dì tự ngồi dậy. Chỉ là lúc dì ngồi dậy được thì dì đã khác, không còn là dì Tư của bình thường mà thay vào đó là gương mặt cau có bặm trợn. Mắt dì đảo quanh, miệng thì thà thở phì phò lại cứ khạc nhổ nước bọt liên tục.

– Ngồi chỉnh tề… tránh làm hại người ta.

Thầy vừa quát, “dì Tư” liền ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế. Thấy “dì” chịu nghe lời, thầy liền kêu người chuẩn bị cho dì cốc cà phê sữa đá đem tới. Cà phê vừa đưa tới, dì đưa lên miệng uống một hơi sạch trơn, lại còn xin thêm cái bánh bò ăn tráng miệng.

Tôi dựa vào người cậu Ba, được cậu đỡ lấy để có sức mà nhìn chuyện đang xảy ra phía truớc. Chứ nếu mà không có cậu đỡ, chắc lúc này tôi nằm bẹp dí vì mệt rồi.

– Cố gắng một chút… sắp xong rồi.

– Dạ cậu…

Ăn uống xong xuôi, thầy bắt đầu hỏi chuyện.

– Mày chết rồi sao không đi tu để đầu thai kiếp khác, lại ở đây nghe lời người xấu hại người? Nói… cô gái này tại sao bị hành… hả?

Dì Tư cúi mặt, giọng trì xuống:

– Tôi không biết… chủ sai thì tôi làm.

– Chủ mày tên gì?

– Cường.

– Vậy người nhờ chủ mày hại người ta… mày biết tên không?

– Biết, bả cũng là thầy pháp… tên Mai.

Dì Tư vừa dứt lời, mọi người liền xì xào bàn tán sôi nổi. Ông Năm giận dữ đập bàn, miệng chửi bà Mai không ngừng. Mà tôi, tôi cũng không ngờ, người hại tôi lại là bà Mai. Nhìn người như vậy mà lòng dạ độc ác… vô nhân tính.

– Có ai khác nữa không?

– Có.

– Ai?

– Không nhớ mặt… ba người.

Nghe tới đây, da gà tôi nổi lên thành cục, may quá… may quá… xém chút nữa là chết oan mạng rồi…

Thầy khẽ gật đầu, ông ấy đánh vào lưng dì Tư một phát rồi lấy ra một cái hũ nhỏ, đốt nhang làm phép thu thập con quỷ kia vào trong hũ. Mọi người chắc không ai thấy cảnh tượng như trong phim này… ngoài tôi…

Thu thập nó xong xuôi, thầy tới giải bùa cho tôi. Thầy kêu chị Hồng đi lấy chục trứng gà sống để trên một cái dĩa sạch rồi thầy đốt nhang làm phép giải bùa. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thấy trong trứng gà sống đập ra vừa có tóc… vừa có máu… lại có cả lưỡi lam và đinh tán…

Từng quả trứng bị đập ra lại khiến những người xung quanh vỡ òa vì sợ hãi. Tôi run rẩy ôm chặt lấy cậu Ba, sợ đến mếu máo. Thầy nhìn tôi, khẽ nói:

– May cho cô là gặp tôi kịp thời, nếu không… ngày mai mấy thứ này nằm hết trong bụng cô… lúc đó hết cứu. Một tuần bảy ngày, không tiêu cũng tán.

Tôi gật gật, giờ phút này chỉ còn biết cảm ơn trời cao phù hộ cho tôi gặp được quý nhân, giúp tôi sống xót qua được cái ải chết chóc này… thật lòng cảm tạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện