Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn
Chương 59
Edit: Rika
Thân thể cứng lại, ánh mắt theo bản năng bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng: “Không được nhìn, quay đầu lại đây”. Cảm giác có một đôi môi của đàn ông chạm vào da mình, Giản Lân Nhi nổi da gà, như lời Địch Mặc nói, cô tiến vào trong lòng anh, từ góc độ của người khác nhìn vào, hai người phải thể hiện cho người khác thấy hai người là người yêu của nhau.
Không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, hương vị xa lạ vây quanh cô, cô phải cố gắng thích nghi: “Đưa tay ôm tôi, vòng ra sau thắt lưng”. Không nói gì, cô đưa cánh tay ôm chặt thắt lưng Địch Mặc, Giản Lân Nhi không ngừng nói với chính mình đây là chiến hữu, đây là hợp tác, đây là nhiệm vụ.
Khẽ nắm chặt hai tay lại, trên mặt của Địch Mặt biểu hiện sự yêu thương, say mê, hạnh phúc.
Lúc này, trong một căn phòng khác cảu biệt thự, Pablo đang cầm trong tay một điếu xì gà Brazil, rít một hơi, sau đó phun ra một làn khói, một loạt từ tiếng Tây Ban Nha từ trong miệng người này phát ra, người phía sau nhận lệnh đi ra ngoài, híp mắt, biến hóa kỳ lạ trong không khí dần dần dâng lên.
Cùng lúc này, trên một hòn đảo nhỏ không người ở Thái Bình Dương, mười hai người đã tập hợp đông đủ, chỉ còn chờ một người cuối cùng.
Cắn môi, tay nắm chặt thành quyền, tắt máy tính, đi tới bãi đậu xe, đợi cho đến khi ra khỏi thành phố, trang bị trên người thành một người khác, thừa dịp trời tối, leo lên trực thăng chờ sẵn, bay thẳng đến đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.
Bên cạnh mình là một người đàn ông xa lạ, Giản Lân Nhi động cũng không dám động, nằm cứng ngắt trên giường, trong đầu rối loạn, người đàn ông này là người Ý, vì sao lại quen thuộc với Pablo như vậy, ngày mai bọn họ có nhiệm vụ gì, nhiệm vụ này bao lâu mới hoàn thành, những suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu cô, hơn nữa hơi thở mãnh liệt của đàn ông thỉnh thoảng phả vào người cô, dưới loại tình huống này nếu cô mà ngủ được thì quả thật đã gặp quỷ.
Nhìn Địch Mặc ngủ, bỗng nhiên trên lưng cô có một bàn tay đang xoa xoa, cô kiềm tiếng thét chói tai lại, cô biết đây là đang làm nhiệm vụ. Ghé vào tai cô nói nhỏ: “Ngủ đi, không ông ta lại hoài nghi”
Cố gắng nhắm mắt lại, dần dần, Giản Lân Nhi cũng ngủ thiếp đi, dù sao cô và Địch Mặc cũng là đồng đội của nhau, cũng đã ở chung một thời gian, cho nên cũng có chút an tâm. Vì thế, cô cũng thả lỏng tinh thần. Ở nơi này có một người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, không biết cảnh này rơi vào trong mắt người ở nửa vòng Trái Đất kia thì sao?
Ngoài cửa sổ, chim hót vang đánh thức cô dậy, bên cạnh không có người, cô liền thanh tỉnh, lúc xoay người xuống giường thì có người tiến vào, nguyên lai là người hầu: “Tướng quân mời cô xuống dùng bữa sáng”. Người hầu dùng tiếng Anh không chuẩn nói với cô, Giản Lân Nhi rất nhanh đã đánh răng rửa mặt xong, liền đi xuống.
Nhìn mới thấy Địch Mặc và Pablo giống như người dân bình thường đang ngồi trước bàn ăn sáng, theo bản năng cô nhìn qua Địch Mặc một cái, nhìn thấy ánh mắt người nọ không có gì khác lạ, cô mới an tâm đi đến, chào hỏi mọi người, sau đó cúi đầu ăn sáng, an phận sắm vai một người trợ lý.
“Hi, mỹ nhân Adelaide, tối qua ngủ ngon không?” Trong lòng cô ‘lộp bộp’,chẳng lẽ cô có điều gì bất thường sao, thế nhưng cô vẫn ngẩng đầu trả lời: “Ngủ rất ngon, giường rất thoải mái”. vừa nói vừa mang theo nụ cười tự nhiên.
Mỉm cười gật đầu, Lân Nhi cúi đầu nên cổ lộ ra, Pablo bất động thanh sắc nuốt xuống một miếng trứng ốp lết.
Cơm nước xong, Pablo tự mình mang hai người đi tới nơi chuyên môn nghiên cứu thuốc phiện trong truyền thuyết kia, thế nhưng nó lại nằm ngay phía sau. Một đường đi theo phía sau Địch Mặc, thời gian cũng rất lâu rồi, phỏng chừng nơi này phải hơn 1000 mẫu, rốt cục chính phủ Colombia đối với người này có thái độ như thế nào, mới để cho một trù ma túy ngang nhiên nuôi dưỡng quân đội để nghiên cứu thuốc phiện.
Vừa mới đi qua rừng cây nhỏ, liền phát hiện ở sâu trong rừng cây có rất nhiều người, cô còn muốn nhìn kỹ liền bị Địch Mặc kéo đi. Trong lòng Giản LÂn Nhi hoảng hốt, cho dù chỉ là liếc mắt một cái, cố cũng nhìn thấy được ánh mắt những người đó ngơ ngác, gầy trơ xương, tinh thần uể oải cực độ, Pablo đúng là dùng người sống để làm thí nghiệm.
Rốt cục đến một tòa nhà kiến trúc màu trắng phía trước mới dừng lại, đoàn người canh giữ bên ngoài toàn mang võ trang hạng nặng, trên người mặc đồ vô khuẩn, chỉ lộ ra hai con mắt, Giản Lân Nhi đi theo Pablo và Địch Mặc tới trước cửa phòng nghiên cứu.
Cảm giác Pablo dừng lại một chút, trong lòng vô quýnh lên, nhưng cuối cùng, cả ba người vẫn đi chung vào.
Giản Lân Nhi không biết Địch Mặc được tin tưởng như thế nào, một trùm ma túy lớn như thế làm thế nào mà có thể cho người lạ là cô đi vào nơi này, cô biết địa phương này là cực kỳ trọng yếu, nhưng cô và Địch Mặc vẫn vào được, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy sợ hãi.
Trao đổi với đối phương vài vấn đề, sau đó hai người dùng giấy bút ghi lại, đang nhìn đến nghi vấn của mình được đối phương trả lời, Giản Lân Nhi sửng sốt nửa ngày: “ Tôi là bác sĩ nghiên cứu cho Pablo gần năm năm”. Khó trách Pablo tín nhiệm Địch Mặc như thế, khó trách ông ta lại dễ dàng mang hai người vào nơi này.
Còn một đống nghi vấn chưa kịp hỏi, nhưng xem ra Địch Mặc cũng không muốn nói nhiều nên cô lựa chọn trầm mặc, cô phải vì vấn đề an toàn của cả hai, để cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
“Làm xong cái này,tôi có thể không nhìn thấy được ánh mặt trời, cô phải cố gắng đem phương pháp này mang đi ra ngoài”. Trên giấy đưa cho cô truyền lại những lời này, cô mở to hai mắt nhìn Địch Mặc, trong lòng kinh hãi, chính là không nói nên lời. Phương pháp điều chế này có bao nhiêu trọng yếu? Trọng yếu đến mức Pablo đem người nghiên cứu ra phương pháp này giết người diệt khẩu?
“Adelaide tiểu thư, tướng quân cho mời”. Vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Giản Lân Nhi đã được báo tin này, Địch Mặc không có ở đây, lúc ăn cơm chiều xong liền không thấy.
Không còn cách nào khác, đành phải theo người tới gặp Pablo thôi.
Vừa mới vào, Giản Lân Nhi đã bị không khi dâm, mỹ làm cho kinh ngạc. Ba cô gái tóc vàng trần truồng vây quanh Pablo.
Thảm trải màu đỏ sậm, giường lớn hình tròn, màu đen, mùi hương mê ly, phụ nữ đầy sức sống, Giản Lân Nhi không biết làm sao, không dám nhìn, nghĩ mình chỉ là nghiên cứu sinh nho nhỏ, vội vàng cúi đầu nhìn chân, một giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống.
“Cạch kỷ cạch kỷ. . . .” Những âm thanh không ngừng phát ra, là ba cô gái tóc vàng đang cùng nhau hôn, giao hoan với Pablo.
Híp mắt nhìn nửa ngày, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm, Giản Lân Nhi không biết mình gọi tới làm gì, nhưng trực giác mách bảo, đêm nay khẳng định không tốt.
Cách nơi của Pablo 1000m, trong một phòng khách sạn, trên lầu hai, Dịch Nam Phong cũng tuôn mồ hôi lạnh, chỉ sợ Pablo phát hiện ra có người đang theo dõi ông ta.
Lập tức phủ định ý nghĩa của mình, tuyệt không có khả năng, trừ bỏ chính mình, tuyệt đối không có người nào biết anh dùng máy giám sát mini, anh cố ý tìm người quấy nhiễu tín hiệu, che giấu thiết bị, không có khả năng bị phát hiện, bỗng nhiên, anh nhìn lại màn hình, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Một phen đẩy người phụ nữ nằm trên người mình ra, khuôn mặt xấu xa nhìn Lân Nhi, một bàn tay đầy lông sờ sờ cằm cô, bắt cô ngẩng đầu, ngón cái còn chà xát qua lại mấy lần.
Giản Lân Nhi dừng mắt trên mặt Pablo: “Tướng quân?” Cố nén suy nghĩ một cước đá lên, Giản Lân Nhi vẫn luôn nhắc nhở mình chỉ là trợ lý nho nhỏ.
“Em thật đẹp!” Trong ánh mắt phát ra tia dâm dục, cả người tràn ngập hơi thở dục vọng.
“Vừa nhìn thấy, tôi đã muốn hung hăng tra tấn em”. Đầu lưỡi liếm lên trên mặt cô, hét một tiếng, Giản Lân Nhi lùi ra sau hai bước, lưng đụng vào tường, tự nhủ với chính mình, phải bình tĩnh, bình tĩnh, không thể để bị phát hiện được. Cô nhớ kỹ đây là nhiệm vụ, không đến phút cuối cùng thì không được phản kháng, nhắc nhở mình hiện tại không phải là Giản Lân Nhi, không phải là Giản Lân Nhi.
Trong đầu nhanh chóng đảo quanh: “Tôi là vị hôn thê của Địch Mặc, ngài không thể như vậy được!!!”
Ánh mắt mê muội nhìn Lân Nhi thành bộ dáng hoảng sợ, Pablo thậm chí còn liếm liếm môi, hưởng thụ sự run rẩy của cô, cô gái phương Đông này nhìn thật kích thích. Đi tới phía trước đè cô, thậm chí tay còn sờ đến bên đùi cô, Giản Lân Nhi giãy dụa: “Tướng quân, tướng quân, ngài không thể như vậy…”
Một phen xé toang quần áo của cô, nơi này đang là giữa mùa hè, mặc dù cô mới tắm xong, ăn mặc chỉnh tề, nhưng quần áo vẫn rất mỏng manh. Làn da đặc hữu của phương Đông lộ ra, thậm chí trước ngực còn bị ngăn bởi áo lót.
“Địch Mặc? Vị hôn thê? Ha ha ha ha”. Người này thế nhưng cười to vài tiếng, bàn tay to ghê tởm chậm rãi phủ xuống, Giản Lân Nhi chuẩn bị hất ra thì đúng lúc này có tiếng đập cửa.
Mơ hồ nghe ra một chút, đại khái là Địch Mặc đang tìm cô, ánh mắt Pablo hung ác nham hiểm, chửi mắng vài câu, cuối cùng Lân Nhi cũng nghe được một câu: “Kéo ra ngoài cho chó tha”. Môi cô trắng bệch, Địch Mặc bị quăng ra cho chó tha sao? Nhưng lúc này cả người cô được buông ra.
Mặc áo lại, lúc rời đi cũng như lúc đến, không hề báo động trước, cô bị kéo về căn phòng kia. Khi rời căn phòng dâm, mỹ này, tai Giản Lân Nhi nghe thấy âm thanh tát tai, rồi sau đó là tiếng rên của của phụ nữ.
Kéo chặt quần áo nhanh chóng rời đi, vừa mới mở cửa ra liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Địch Mặc, trong lòng buông lỏng, cảm xúc chưa kịp khôi phục lại, cô đã bị Địch Mặc ôm vào trong lòng, Giản Lân Nhi có chút không tự nhiên, trừ bỏ Dịch Nam Phong, cô tựa hồ không có thói quen ôm ấp người đàn ông khác.
“Cô không có việc gì chứ?”
Giản Lân Nhi lắc lắc đầu, trong lòng có chút an tâm, tại cái nơi nguy hiểm này, nhìn thấy người thân bên mình, tim đập loạn xạ cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Qua hơn nửa ngày mới bị buông ra, hai người không dám nói nhiều, đợi sau khi đèn trên giường tắt đi, Giản Lân Nhi mới biết được đêm nay rốt cục sẽ đến như thế nào.
Giản LÂn Nhi không biết, cuộc đời của ông trùm thuốc phiện thế giới này không có ham muốn gì ngoài phụ nữ, trong tay ông ta chơi đùa vô số người, chỉ cần ông ta coi trọng, mặc kệ thân phận gì, dùng tất cả các biện pháp mang họ tới nơi này chơi đùa, sau đó thưởng cho đàn em. Tình hình vừa nãy, lão sắc quỷ nhìn trúng Giản Lân Nhi, trọng yếu nhất là người ta nhìn ra thân phận của Giản LÂn Nhi.
Pablo này xuất thân quân nhân, đối với quân nhân có phản ứng như thế nào đều rất quen thuộc, trong lúc vô tình Giản Lân Nhi lộ ra làm cho ông ta phát hiện được, cái này cũng coi như Địch Mặc có liên quan, nhưng dù sao Địch Mặc cũng còn có chỗ sử dụng, chờ cho đưa ra phương thuốc, phỏng chừng cái còn lại chỉ là một các xác.
Rốt cục kiềm chế không đước, đi trước một bước, chuẩn bị đêm nay hảo hảo hưởng thụ Giản Lân Nhi, kết quả Địch Mặc trong lúc nhất thời về phòng lấy đồ, phát hiện Giản Lân Nhi không có ở trong phòng, vì thế mới đi tìm.
Con người ông ta háo sắc, nhưng cũng không dám vội vàng, trước tiên ổn định Địch Mặc rồi tính tiếp, vì thế trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Giản Lân Nhi đã được thả ra.
Nhỏ giọng nói một lúc lâu, Giản Lân Nhi mới hiểu được một chút: “Ngày mai rời giường, nhớ mang theo dao bên mình”.
Giản Lân Nhi cảm giác thực vô vọng.
Người quấy rối Pablo, đi theo Địch Mặc lúc này phỏng chừng đã bị chó cắn nát, trên người từng trận run rẩy, trợn tròn mắt, Giản Lân Nhi nhớ đến Dịch Nam Phong, trong lòng liền ấm áp.
Thân thể cứng lại, ánh mắt theo bản năng bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng: “Không được nhìn, quay đầu lại đây”. Cảm giác có một đôi môi của đàn ông chạm vào da mình, Giản Lân Nhi nổi da gà, như lời Địch Mặc nói, cô tiến vào trong lòng anh, từ góc độ của người khác nhìn vào, hai người phải thể hiện cho người khác thấy hai người là người yêu của nhau.
Không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, hương vị xa lạ vây quanh cô, cô phải cố gắng thích nghi: “Đưa tay ôm tôi, vòng ra sau thắt lưng”. Không nói gì, cô đưa cánh tay ôm chặt thắt lưng Địch Mặc, Giản Lân Nhi không ngừng nói với chính mình đây là chiến hữu, đây là hợp tác, đây là nhiệm vụ.
Khẽ nắm chặt hai tay lại, trên mặt của Địch Mặt biểu hiện sự yêu thương, say mê, hạnh phúc.
Lúc này, trong một căn phòng khác cảu biệt thự, Pablo đang cầm trong tay một điếu xì gà Brazil, rít một hơi, sau đó phun ra một làn khói, một loạt từ tiếng Tây Ban Nha từ trong miệng người này phát ra, người phía sau nhận lệnh đi ra ngoài, híp mắt, biến hóa kỳ lạ trong không khí dần dần dâng lên.
Cùng lúc này, trên một hòn đảo nhỏ không người ở Thái Bình Dương, mười hai người đã tập hợp đông đủ, chỉ còn chờ một người cuối cùng.
Cắn môi, tay nắm chặt thành quyền, tắt máy tính, đi tới bãi đậu xe, đợi cho đến khi ra khỏi thành phố, trang bị trên người thành một người khác, thừa dịp trời tối, leo lên trực thăng chờ sẵn, bay thẳng đến đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.
Bên cạnh mình là một người đàn ông xa lạ, Giản Lân Nhi động cũng không dám động, nằm cứng ngắt trên giường, trong đầu rối loạn, người đàn ông này là người Ý, vì sao lại quen thuộc với Pablo như vậy, ngày mai bọn họ có nhiệm vụ gì, nhiệm vụ này bao lâu mới hoàn thành, những suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu cô, hơn nữa hơi thở mãnh liệt của đàn ông thỉnh thoảng phả vào người cô, dưới loại tình huống này nếu cô mà ngủ được thì quả thật đã gặp quỷ.
Nhìn Địch Mặc ngủ, bỗng nhiên trên lưng cô có một bàn tay đang xoa xoa, cô kiềm tiếng thét chói tai lại, cô biết đây là đang làm nhiệm vụ. Ghé vào tai cô nói nhỏ: “Ngủ đi, không ông ta lại hoài nghi”
Cố gắng nhắm mắt lại, dần dần, Giản Lân Nhi cũng ngủ thiếp đi, dù sao cô và Địch Mặc cũng là đồng đội của nhau, cũng đã ở chung một thời gian, cho nên cũng có chút an tâm. Vì thế, cô cũng thả lỏng tinh thần. Ở nơi này có một người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, không biết cảnh này rơi vào trong mắt người ở nửa vòng Trái Đất kia thì sao?
Ngoài cửa sổ, chim hót vang đánh thức cô dậy, bên cạnh không có người, cô liền thanh tỉnh, lúc xoay người xuống giường thì có người tiến vào, nguyên lai là người hầu: “Tướng quân mời cô xuống dùng bữa sáng”. Người hầu dùng tiếng Anh không chuẩn nói với cô, Giản Lân Nhi rất nhanh đã đánh răng rửa mặt xong, liền đi xuống.
Nhìn mới thấy Địch Mặc và Pablo giống như người dân bình thường đang ngồi trước bàn ăn sáng, theo bản năng cô nhìn qua Địch Mặc một cái, nhìn thấy ánh mắt người nọ không có gì khác lạ, cô mới an tâm đi đến, chào hỏi mọi người, sau đó cúi đầu ăn sáng, an phận sắm vai một người trợ lý.
“Hi, mỹ nhân Adelaide, tối qua ngủ ngon không?” Trong lòng cô ‘lộp bộp’,chẳng lẽ cô có điều gì bất thường sao, thế nhưng cô vẫn ngẩng đầu trả lời: “Ngủ rất ngon, giường rất thoải mái”. vừa nói vừa mang theo nụ cười tự nhiên.
Mỉm cười gật đầu, Lân Nhi cúi đầu nên cổ lộ ra, Pablo bất động thanh sắc nuốt xuống một miếng trứng ốp lết.
Cơm nước xong, Pablo tự mình mang hai người đi tới nơi chuyên môn nghiên cứu thuốc phiện trong truyền thuyết kia, thế nhưng nó lại nằm ngay phía sau. Một đường đi theo phía sau Địch Mặc, thời gian cũng rất lâu rồi, phỏng chừng nơi này phải hơn 1000 mẫu, rốt cục chính phủ Colombia đối với người này có thái độ như thế nào, mới để cho một trù ma túy ngang nhiên nuôi dưỡng quân đội để nghiên cứu thuốc phiện.
Vừa mới đi qua rừng cây nhỏ, liền phát hiện ở sâu trong rừng cây có rất nhiều người, cô còn muốn nhìn kỹ liền bị Địch Mặc kéo đi. Trong lòng Giản LÂn Nhi hoảng hốt, cho dù chỉ là liếc mắt một cái, cố cũng nhìn thấy được ánh mắt những người đó ngơ ngác, gầy trơ xương, tinh thần uể oải cực độ, Pablo đúng là dùng người sống để làm thí nghiệm.
Rốt cục đến một tòa nhà kiến trúc màu trắng phía trước mới dừng lại, đoàn người canh giữ bên ngoài toàn mang võ trang hạng nặng, trên người mặc đồ vô khuẩn, chỉ lộ ra hai con mắt, Giản Lân Nhi đi theo Pablo và Địch Mặc tới trước cửa phòng nghiên cứu.
Cảm giác Pablo dừng lại một chút, trong lòng vô quýnh lên, nhưng cuối cùng, cả ba người vẫn đi chung vào.
Giản Lân Nhi không biết Địch Mặc được tin tưởng như thế nào, một trùm ma túy lớn như thế làm thế nào mà có thể cho người lạ là cô đi vào nơi này, cô biết địa phương này là cực kỳ trọng yếu, nhưng cô và Địch Mặc vẫn vào được, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy sợ hãi.
Trao đổi với đối phương vài vấn đề, sau đó hai người dùng giấy bút ghi lại, đang nhìn đến nghi vấn của mình được đối phương trả lời, Giản Lân Nhi sửng sốt nửa ngày: “ Tôi là bác sĩ nghiên cứu cho Pablo gần năm năm”. Khó trách Pablo tín nhiệm Địch Mặc như thế, khó trách ông ta lại dễ dàng mang hai người vào nơi này.
Còn một đống nghi vấn chưa kịp hỏi, nhưng xem ra Địch Mặc cũng không muốn nói nhiều nên cô lựa chọn trầm mặc, cô phải vì vấn đề an toàn của cả hai, để cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
“Làm xong cái này,tôi có thể không nhìn thấy được ánh mặt trời, cô phải cố gắng đem phương pháp này mang đi ra ngoài”. Trên giấy đưa cho cô truyền lại những lời này, cô mở to hai mắt nhìn Địch Mặc, trong lòng kinh hãi, chính là không nói nên lời. Phương pháp điều chế này có bao nhiêu trọng yếu? Trọng yếu đến mức Pablo đem người nghiên cứu ra phương pháp này giết người diệt khẩu?
“Adelaide tiểu thư, tướng quân cho mời”. Vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Giản Lân Nhi đã được báo tin này, Địch Mặc không có ở đây, lúc ăn cơm chiều xong liền không thấy.
Không còn cách nào khác, đành phải theo người tới gặp Pablo thôi.
Vừa mới vào, Giản Lân Nhi đã bị không khi dâm, mỹ làm cho kinh ngạc. Ba cô gái tóc vàng trần truồng vây quanh Pablo.
Thảm trải màu đỏ sậm, giường lớn hình tròn, màu đen, mùi hương mê ly, phụ nữ đầy sức sống, Giản Lân Nhi không biết làm sao, không dám nhìn, nghĩ mình chỉ là nghiên cứu sinh nho nhỏ, vội vàng cúi đầu nhìn chân, một giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống.
“Cạch kỷ cạch kỷ. . . .” Những âm thanh không ngừng phát ra, là ba cô gái tóc vàng đang cùng nhau hôn, giao hoan với Pablo.
Híp mắt nhìn nửa ngày, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm, Giản Lân Nhi không biết mình gọi tới làm gì, nhưng trực giác mách bảo, đêm nay khẳng định không tốt.
Cách nơi của Pablo 1000m, trong một phòng khách sạn, trên lầu hai, Dịch Nam Phong cũng tuôn mồ hôi lạnh, chỉ sợ Pablo phát hiện ra có người đang theo dõi ông ta.
Lập tức phủ định ý nghĩa của mình, tuyệt không có khả năng, trừ bỏ chính mình, tuyệt đối không có người nào biết anh dùng máy giám sát mini, anh cố ý tìm người quấy nhiễu tín hiệu, che giấu thiết bị, không có khả năng bị phát hiện, bỗng nhiên, anh nhìn lại màn hình, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Một phen đẩy người phụ nữ nằm trên người mình ra, khuôn mặt xấu xa nhìn Lân Nhi, một bàn tay đầy lông sờ sờ cằm cô, bắt cô ngẩng đầu, ngón cái còn chà xát qua lại mấy lần.
Giản Lân Nhi dừng mắt trên mặt Pablo: “Tướng quân?” Cố nén suy nghĩ một cước đá lên, Giản Lân Nhi vẫn luôn nhắc nhở mình chỉ là trợ lý nho nhỏ.
“Em thật đẹp!” Trong ánh mắt phát ra tia dâm dục, cả người tràn ngập hơi thở dục vọng.
“Vừa nhìn thấy, tôi đã muốn hung hăng tra tấn em”. Đầu lưỡi liếm lên trên mặt cô, hét một tiếng, Giản Lân Nhi lùi ra sau hai bước, lưng đụng vào tường, tự nhủ với chính mình, phải bình tĩnh, bình tĩnh, không thể để bị phát hiện được. Cô nhớ kỹ đây là nhiệm vụ, không đến phút cuối cùng thì không được phản kháng, nhắc nhở mình hiện tại không phải là Giản Lân Nhi, không phải là Giản Lân Nhi.
Trong đầu nhanh chóng đảo quanh: “Tôi là vị hôn thê của Địch Mặc, ngài không thể như vậy được!!!”
Ánh mắt mê muội nhìn Lân Nhi thành bộ dáng hoảng sợ, Pablo thậm chí còn liếm liếm môi, hưởng thụ sự run rẩy của cô, cô gái phương Đông này nhìn thật kích thích. Đi tới phía trước đè cô, thậm chí tay còn sờ đến bên đùi cô, Giản Lân Nhi giãy dụa: “Tướng quân, tướng quân, ngài không thể như vậy…”
Một phen xé toang quần áo của cô, nơi này đang là giữa mùa hè, mặc dù cô mới tắm xong, ăn mặc chỉnh tề, nhưng quần áo vẫn rất mỏng manh. Làn da đặc hữu của phương Đông lộ ra, thậm chí trước ngực còn bị ngăn bởi áo lót.
“Địch Mặc? Vị hôn thê? Ha ha ha ha”. Người này thế nhưng cười to vài tiếng, bàn tay to ghê tởm chậm rãi phủ xuống, Giản Lân Nhi chuẩn bị hất ra thì đúng lúc này có tiếng đập cửa.
Mơ hồ nghe ra một chút, đại khái là Địch Mặc đang tìm cô, ánh mắt Pablo hung ác nham hiểm, chửi mắng vài câu, cuối cùng Lân Nhi cũng nghe được một câu: “Kéo ra ngoài cho chó tha”. Môi cô trắng bệch, Địch Mặc bị quăng ra cho chó tha sao? Nhưng lúc này cả người cô được buông ra.
Mặc áo lại, lúc rời đi cũng như lúc đến, không hề báo động trước, cô bị kéo về căn phòng kia. Khi rời căn phòng dâm, mỹ này, tai Giản Lân Nhi nghe thấy âm thanh tát tai, rồi sau đó là tiếng rên của của phụ nữ.
Kéo chặt quần áo nhanh chóng rời đi, vừa mới mở cửa ra liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Địch Mặc, trong lòng buông lỏng, cảm xúc chưa kịp khôi phục lại, cô đã bị Địch Mặc ôm vào trong lòng, Giản Lân Nhi có chút không tự nhiên, trừ bỏ Dịch Nam Phong, cô tựa hồ không có thói quen ôm ấp người đàn ông khác.
“Cô không có việc gì chứ?”
Giản Lân Nhi lắc lắc đầu, trong lòng có chút an tâm, tại cái nơi nguy hiểm này, nhìn thấy người thân bên mình, tim đập loạn xạ cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Qua hơn nửa ngày mới bị buông ra, hai người không dám nói nhiều, đợi sau khi đèn trên giường tắt đi, Giản Lân Nhi mới biết được đêm nay rốt cục sẽ đến như thế nào.
Giản LÂn Nhi không biết, cuộc đời của ông trùm thuốc phiện thế giới này không có ham muốn gì ngoài phụ nữ, trong tay ông ta chơi đùa vô số người, chỉ cần ông ta coi trọng, mặc kệ thân phận gì, dùng tất cả các biện pháp mang họ tới nơi này chơi đùa, sau đó thưởng cho đàn em. Tình hình vừa nãy, lão sắc quỷ nhìn trúng Giản Lân Nhi, trọng yếu nhất là người ta nhìn ra thân phận của Giản LÂn Nhi.
Pablo này xuất thân quân nhân, đối với quân nhân có phản ứng như thế nào đều rất quen thuộc, trong lúc vô tình Giản Lân Nhi lộ ra làm cho ông ta phát hiện được, cái này cũng coi như Địch Mặc có liên quan, nhưng dù sao Địch Mặc cũng còn có chỗ sử dụng, chờ cho đưa ra phương thuốc, phỏng chừng cái còn lại chỉ là một các xác.
Rốt cục kiềm chế không đước, đi trước một bước, chuẩn bị đêm nay hảo hảo hưởng thụ Giản Lân Nhi, kết quả Địch Mặc trong lúc nhất thời về phòng lấy đồ, phát hiện Giản Lân Nhi không có ở trong phòng, vì thế mới đi tìm.
Con người ông ta háo sắc, nhưng cũng không dám vội vàng, trước tiên ổn định Địch Mặc rồi tính tiếp, vì thế trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Giản Lân Nhi đã được thả ra.
Nhỏ giọng nói một lúc lâu, Giản Lân Nhi mới hiểu được một chút: “Ngày mai rời giường, nhớ mang theo dao bên mình”.
Giản Lân Nhi cảm giác thực vô vọng.
Người quấy rối Pablo, đi theo Địch Mặc lúc này phỏng chừng đã bị chó cắn nát, trên người từng trận run rẩy, trợn tròn mắt, Giản Lân Nhi nhớ đến Dịch Nam Phong, trong lòng liền ấm áp.
Bình luận truyện