Dã Nha Đầu Hắn Sủng

Chương 6



Editor: Lanhna

Gương mặt và cái trán của Hề Thần Trạch tất cả đều là mồ hôi, hắn vặn vặn vai cổ, thở phào một hơi rồi nói: "Dựng xong rồi."

"Xong rồi?" Lam Yên ngó qua xem, hai cái lều trại xanh mượt xuất hiện ở trước mắt, tuy rằng nhỏ rất nhiều so với trại của bọn Đại Hùng, nhưng là tóm lại là người có thể ở được.

Lam Yên đứng lên, đi qua đi lại, xung quanh lều trại xoay quanh nhìn ngắm.

Hề Thần Trạch khóe miệng khẽ cong, cười: Đúng là ngốc mà.

"Anh lợi hại thật đó." Lam Yên tán dương.

"Ai cần cô khen chứ."

Hề Thần Trạch mạnh miệng, tâm lại như bị lời nói của Lam Yên rót mật đến mềm mại, ấm áp.

- -

"Tập hợp lại, tập hợp lại." Đại Hùng cầm loa hô to, "Tiểu Hùng, Hàn Tiếu nhanh lên lại đây, còn có Lam Yên cùng Thần Trạch."

"Lại làm gì nữa nhỉ? Cái tiết mục này cũng thật đa dạng nha." Lam Yên bĩu môi nhỏ giọng mắng. Hề Thần Trạch đã đi qua trước mặt cô, cô bất đắc dĩ mà chạy chậm đuổi theo.

"Nghĩ đến vừa rồi mọi người dựng lều trại đều mệt mỏi rồi, tổ tiết mục chuẩn bị một trò chơi thú vị cho mọi mọi người thư giãn."

Đạo diễn vừa xuất hiện chắc chắn không phải chuyện tốt, Lam Yên đã lĩnh ngộ được điều này, gãi lỗ tai, chân rung rung lên, không chút để ý hình tượng của mình.

Hề Thần Trạch đứng ở bên cạnh cô, chân dài đụng vào cái chận đang rung của cô, ý bảo cô yên tĩnh lại. Cái này, Lam Yên không run chân nữa, nhưng lại tặng cho Hề Thần Trạch một cái liếc mắt xem thường. Hề Thần Trạch vẫn biểu cảm không sao cả mà nhìn về phía nơi xa.

"Là là trò gì vậy?" Lâm Tử Hàm hứng khởi hỏi.

"Đúng vậy, là trò gì thế?" Đại Hùng lên tiếng hùa theo, sau lại nói đùa, "Chẳng lẽ là cho chúng tôi mỗi người một tấm vé xe! Để chúng tôi ngồi xe trở về nội thành. Không quay tiết mục nữa."

"Hả.. vậy đi thôi, đi thôi, không cần ghi hình nữa." Tiểu Hùng làm như thật, lôi kéo Hàn Tiếu nhảy nhót liền đi ra ngoài.

Lam Yên ngán ngẩm nghiêng đầu quay mặt sang chỗ khác: Một đám thích diễn trò.

Hề Thần Trạch vẫn trước sau như một tay để trong túi, vẻ mặt đạm mạc.

"Quay lại đây." Đạo diễn hướng về phía Tiểu Hùng hô lớn, "Các ngươi nhưng thật ra nghĩ đến thật đẹp mà."

Tiểu Hùng làm một cái mặt quỷ, sau đó vui tươi hớn hở lôi kéo Hàn Tiếu quay trở về.

"Còn có thể chơi đùa hơn nữa được không.." đạo diễn hơn bốn mươi tuổi, cũng bắt đầu làm nũng.

Đạo diễn Gameshow và đạo diễn điện ảnh loại là không giống nhau, tư duy mới mẻ sáng tạo, mà người lại càng hài hước hơn.

Thật ra Lam Yên rất thích bầu không khí thoải mái như vậy, vì thế cũng lười phải để ý cố kỵ những việc mà Lý Hạ đã dặn dò cô không được làm, cái gì mà ít nói làm nhiều chứ. Nghĩ lại, cô vẫn luôn không để vào tai những gì mà Lý Hạ nói.

Thời gian còn không đến một ngày nữa, cô không biết mình đã bị Hề Thần Trạch mắng bao nhiêu lần, còn có cái lều trại kia nữa, tất cả đều là Hề Thần Trạch làm. Cô đã có thể dự kiến sau khi tiết mục được phát sóng cô sẽ bị mắng thành cặn bã như thế nào.

Cho nên, nếu kết quả đều như vậy, còn không bằng thả bay chính mình, làm cái mà mình cảm thấy cao hứng.

Lam Yên tính chơi lớn, nên lớn tiếng đáp lại đạo diễn: "Không thể!"

"Không thể.." Đại Hùng Tiểu Hùng cũng hô lớn theo sau.

Hai người kia lớn giọng quả thực muốn đột phá phía chân trời.

Đạo diễn làm nũng bị cự tuyệt, nhất thời nghẹn lời. Lam Yên cùng một đám người lại ha ha cười rộ lên.

Đạo diễn mặt càng đen.

"Được, ta phục các ngươi. Ta đây cầu các ngươi làm nhiệm vụ tiếp theo được chưa?"

Đùa giỡn xong rồi, Đại Hùng dẫn đầu nói chuyện: "Được rồi."

Lúc này cái mặt ngăm đen của đạo diễn mới lộ ra một chút tươi cười, nói: "Nhiệm vụ tiếp theo là tìm ra 7 loại rau, củ, quả có màu sắc khác nhau ở trên đồng ruộng."

Đạo diễn vừa nói xong, Đại Hùng là người đầu tiên giơ tay nói: "Tôi tìm được rồi."

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn." Đại Hùng chỉ vào quần áo của một người nữ sinh bên ngoài nói, "Trên quần áo của nữ sinh kia có dưa chuột màu xanh lục, lúa mạch màu vàng, cà chua màu đỏ.. Trên người một nữ sinh có.."

Đại Hùng liến thoắng nói một đống lớn, kể hết tất cả rau củ và trái cây trên quần áo của một số nhân viên công tác. Lam Yên trong lòng nhẩm tính một chút, tổng cộng có 10 loại.

Thật sự cảm thán, vẫn là người từng trải như Đại Hùng lợi hại.

Ban đầu đạo diễn không nhất trí Đại Hùng chơi mẹo như vậy, nhưng mà côn phu mồm mép của Đại Hùng rất lợi hại, chỉ vài câu đã thuyết phục được đạo diễn.

Cuối cùng, chỉ còn lại tổ Lam Yên và Tiểu Hùng đi tìm 7 loại rau, củ, quả màu sắc đó. Thời điểm bọn họ bắt đầu đi tìm kiếm, Lâm Tử Hàm định đi theo Hề Thần Trạch, kết quả Đại Hùng một phen kéo lấy cô ta có lòng tốt nhắc nhở, nói: "Tổ chúng ta không cần đi tìm.

Lam Yên nhìn cái mặt bực bội và nghẹn khuất của Lâm Tử Hàm mà cảm thấy buồn cười.

Tổ của Tiểu Hùng hình như sợ tổ của Lam Yên tranh được trước, nên đã đi trước.

Lúc này..

Trên đồng ruộng trống trải, bóng một người đàn ông cao lớn, khoanh tay đi đằng trước. Một cô gái mặc bộ váy màu lam váy đi theo phía sau.

Gió thổi lay động váy mép váy của cô, lại phất qua tóc mái trên thái dương của hắn.

" Ừm, Hề Thần Trạch. "

" Làm gì? "

" Tôi đẹp không? "

" Khó coi. "

" Tôi có xinh đẹp không? "

" Không xinh đẹp. "

" Anh là đồ vật à? "

" Không phải. "

" Anh không phải đồ vật, ha ha ha.. "trên đồng ruộng vang lên tiếng pha trò vui cười của cô gái.

" Cô an tĩnh chút đi. "Hề Thần Trạch bỗng nhiên xoay người, giơ tay gõ lên đầu Lam Yên.

Lam Yên xoa đầu, trừng Hề Thần Trạch.

Đang yên tĩnh, nơi xa chợt truyền đến tiếng hoan hô củaTiểu Hùng và Hàn Tiếu khi tìm được rau màu.

Hề Thần Trạch nhìn thoáng qua, xoay người tiếp tục đi về phía trước, Lam Yên đuổi kịp.

Hề Thần Trạch đi ở phía trước, đột nhiên hắn hỏi:" Hôm đó, vì sao nửa đêm cô lại hút thuốc ở đầu đường? "

Trên mạng lan truyền phẩm hạnh của Lam Yên kém, hút thuốc ở đầu đường. Hề Thần Trạch không tin, hắn không tin cô phạm vào điều đó, chỉ đơn thuần là nghiện thuốc lá, mà phải chờ tới rạng sáng 1 giờ, đi đến nơi không người như đầu đường để hút thuốc lá, mà trong mắt chảy lệ quang.

Hắn cố ý ở trước màn ảnh hỏi cô về vấn đề này, bởi vì hắn tin tưởng cô có nguyên nhân gì đó mới như vậy, chỉ là cô không có cơ hội để giải thích rõ ràng cho mọi người.

Lam Yên bước chân khựng lại, ánh mắt trong veo chợt nhuốm lên một màu đen sâu thẳm. Cô không trả lời.

" Không muốn nói sao? "Hề Thần Trạch xoay người, từ trên cao mà nhìn xuống cô, giọng hắn hơi có chút khẩn trương, mà chính hắn cũng không nhận ra.

Hắn chỉ là bức thiết mà muốn cô nói ra nỗi khổ trong lòng mình, không thể lại bị mọi người hiểu nhầm.

Đuôi lông mi Lam Yên khẽ run rẩy, sau lại hướng về phía trước nhấc lên, đôi đồng tử tối tăm ẩn chứa một tia sáng sắc bén, sau đó đầu lưỡi liếm một chút khóe miệng, giả bộ cà lơ phất phơ hỏi lại hắn:" Năm nay, quà quà tặng của bố anh đưa, anh lại ném đi rồi sao? "

Cô không muốn cùng hắn nói về chuyện của mình, nhất là về chuyện này, cho nên dùng chuyện của bố Hề Thần Trạch để chặn hắn lại.

Quả nhiên, hàm dưới của Hề Thần Trạch căng chặt lại, sắc mặt trắng bệch, im lặng không nói gì nữa.

- -

Sống ở nhà Hề Thần Trạch, sau giờ trưa của ngày nào, Lam Yên từ bên ngoài trở về, đi ra thang máy, cô nhìn thấy bên ngoài nhà của Hề Thần Trạch có một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi đang đứng ở đó, cả người mặc tây trang thẳng tắp, trong tay cầm một cái hộp được đóng gói tinh xảo. Hắn đứng yên ở nơi này thật lâu, không ấn chuông cửa cũng không rời đi.

Lam Yên chậm rãi đi đến gần, người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cô.

Người đàn ông vừa quay đầu lại, cô thấy rõ diện mạo của hắn, chỉ cần liếc mắt một cái, Lam Yên đã nhìn ra ánh mắt người đàn ông trước mắt và Hề Thần Trạch có chút giống nhau.

Người đàn ông nhìn thấy Lam Yên đến gần cũng thật kinh ngạc, hắn hỏi:" Cháu quen biết đang người sống trong nhà này sao? "

" Cháu ư? "Lam Yên sửng sốt trong giây giây lát, sau đó bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn để lừa dối," Cháu tới để quét tước vệ sinh. "Cô không nói, thật ra hiện tại cô sống ở nơi này.

" Ừ.. "người đàn ông như suy tư gì đó gật đầu, sau đó cầm món quà trong tay để lên trong tay Lam Yên, hắn nói:" Vậy phiền toái cháu giúp ta đem phần quà này đưa cho Tiểu Trạch. Cháu nói cho hắn là có một chú đi công tác nước ngoài, nhớ đến hắn nên mua quà cho hắn. "

" Chú? "Lam Yên kinh ngạc, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy ông ấy và Hề Thần Trạch là cha con, nhìn dáng dáng vẻ hai người thật sự rất giống nhau.

"... "

Ông ấy không có đáp lại, đem hộp quà đặt lên tay Lam Yên, xoay người chuẩn bị rời đi.

" Hắn ở trên nhà. Chú không đi vào ngồi chút sao? "Lam Yên giữ lại.

Trong một tuần này Hề Thần Trạch không có lịch diễn ở ngoài, vẫn luôn ở nhà, việc này Lam Yên biết.

Người đàn ông quay đầu lại, lưu luyến mà nhìn thoáng qua cửa nhà Hề Thần Trạch, cuối cùng vẫn là nói:" Không được. "Sau đó rời đi.

Ông ấy vừa bước vào thang máy, giây tiếp theo, Hề Thần Trạch từ bên trong mở cửa ra. Thì ra hắn vẫn luôn đứng ở chỗ cửa huyền quan*, nhìn qua màn màn hình camera giám sát ở cửa.

*Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.

Giờ phút này, hắn đứng ở trước mặt Lam Yên, đôi mắt hàm chứa sự âm lãnh, Lam Yên nhìn có chút sợ hãi.

" Hề Thần.. "chữ Trạch còn chưa nói ra, Hề Thần Trạch đã một phen túm lấy hộp quà trong tay Lam Yên, hướng tới trong phòng đi đến, Lam Yên vừa tò mò lại sợ hãi mà đi theo vào.

Cô vào phòng thấy, Hề Thần Trạch đem hộp quà kia xé nát, thành từng mảnh nhỏ rơi rụng đầy đất, cuối cùng hộp đồng hồ bị ném vào thùng rác.

Nhận thức lâu vậy rồi nhưng, đây là lần đầu tiên Lam Yên nhìn thấy hắn mất khống chế như vậy. Ngày thường, hắn luôn bày ra bô dáng đạm mạc xa cách, không có việc gì có thể dễ dàng quấy nhiễu cảm xúc của hắn.

Hiện tại, hắn nắm chặt tay, cắn chặt răng răng, mái tóc ngắn mềm mại trên trán bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Hắn đang ẩn nhẫn cảm xúc của mình. Lam Yên cảm giác được điều đó.

Lam Yên đi đến trước mặt Hề Thần Trạch, ngẩng đầu lên nhìn vxem hắn. Tuy rằng sợ hãi, nhưng là cô vẫn là phồng lên lá gan kêu hắn:" Hề Thần Trạch. "

Thanh âm của cô thật nhẹ, nhưng nó lại là âm thanh duy nhất trong thế giới của Hề Thần Trạch giờ phút này.

Giây tiếp theo, không hề báo trước Hề Thần Trạch nghiêng đầu dựa vào vai của cô, lúc ấy tóc cô vẫn còn dài, hắn cọ cọ mặt vào mái tóc dài buông xuống trên vai của cô, cọ đến sát cổ cô mới dừng lại.

Một thiếu niên vóc dáng cao 1m85, giờ này lại giống như là một đứa trẻ, đang tìm kiếm một cái ôm ấm á.

Một giọt nước mắt ấm nóng từ khóe mắt hắn lăn xuống, rơi xuống trên vai Lam Yên. Lam Yên đờ người một lúc, tay lại không tự giác mà vỗ nhẹ sau lưng hắn.

Ngày Đó là Lam Yên lần đầu tiên thấy Hề Thần Trạch tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy hắn khóc chỉ bởi vì ba hắn đưa cho hắn một món quà.

Đối với Hề Thần Trạch, cô vẫn luôn có rất nhiều nghi hoặc, Hề Thần Trạch một mình sống ở bên ngoài, hắn cũng chưa từng nhắc đến cha mẹ mình.

Những nghi hoặc trong lòng này, từ bốn năm trước, khi Lam Yên sống nửa năm ở nhà của Hề Thần Trạch cô vẫn chưa hỏi ra được.

- -

Hề Thần Trạch căng chặt hàm dưới, gân xanh trên cổ từng đường một nổi lên như một con rồng dữ tợn đang nổi giận, Lam Yên nhìn Hề Thần Trạch, nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, cô biết lần này cô đã thật sự chọc giận hắn rồi.

Lam Yên không tự giác mà rụt rụt đầu lùi bước về phía sau:" Hề.. Hề Thần Trạch."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện