Dã Phượng
Chương 9
“Bình Thường! Là em a! Anh nhìn rõ xem, em là Lí Tùy Tâm!” Lí Tùy Tâm vỗ nhẹ bờ vai trúng tên, lớn tiếng la lên trước vẻ mặt lạnh như băng của Bình Thường, đáy lòng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng hắn có thể nhớ tới nàng, nhớ tới tình yêu của bọn họ.
“Ta đương nhiên biết ngươi là ai, ngươi là phượng hoàng từ Vân Tiên Động Thiên bỏ chạy, hoang dã khó thuần, ưa thích cuồng náo làm càn, ngươi đã tiêu dao lâu rồi, bây giờ tốt nhất thúc thủ chịu trói, đừng ép ta lại ra tay.” Tay Bình Thường cầm trường cung tên nhọn, vẻ mặt lãnh túc nhìn chằm chằm nàng, không chút dao động bởi tiếng kêu thâm tình của nàng.
“Anh thật sự đã quên sao? Anh đã nói anh vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn ở bên em…… Anh làm sao có thể quên?” Nàng đau lòng tức giận kêu, trên mặt tràn ngập nét không cam lòng.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thể nói những lời này với ngươi?” Bình Thường không vui phẫn nộ đáp.
“Anh……” Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, tất cả lời nói nhự kẹt trong cổ họng, rốt cuộc phát không ra tiếng.
Sự tình phát sinh rất đột nhiên, nàng căn bản không kịp phản ứng, căn bản không kịp sắp xếp lại suy nghĩ.
Chạng vạng vẫn còn là người đàn ông ôm ấp hoan ái cùng nàng, hiện giờ lại lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng như yêu vật, vì truy bắt nàng không ngại lấy tên nhọn công kích. Rõ ràng vừa mới thề thốt vĩnh viễn yêu nàng, sẽ mãi mãi là người cùng nàng dắt tay đi hết quãng đời, trong nháy mắt lại biến thành địch nhân lãnh khốc đáng sợ nhất……
Chuyện này nàng phải đối mặt như thế nào?
Bình Thường vừa thức tỉnh, cái gì cũng không nói, trực tiếp mãnh liệt tấn công nàng, nàng không ngừng né tránh, muốn thử thức tỉnh hắn lần nữa, nhưng một chút tác dụng cũng không có. Hắn không còn là Bình Thường yêu nàng tha thiết, hắn đã trở về làm “Hữu Bật đại nhân”, khôi phục dáng vẻ nghiêm khắc vốn có của hắn, ánh mắt như dao nhọn nhìn nàng, nói những lời lạnh lùng với nàng, phảng phất, hai tháng kia hết thảy chỉ là một giấc mộng.
“Bình Thường, súc sinh này dã tính quá nặng, đừng nhiều lời với nàng, tốc chiến tốc thắng.”Thối lui đến một bên Hạ Vũ Hoa nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Bình Thường cung kính nói.
Nàng mở to hai mắt, sau khi Bình Thường thanh tỉnh, nhìn thấy Hạ Vũ Hoa, tựa hồ kinh hãi sửng sốt, rồi lập tức nghiêng người hành đại lễ, bây giờ thái độ phản ứng đối với Hạ Vũ Hoa vô cùng cung kính, bộ dáng kia, quả thực tựa như đối mặt với một đại nhân vật……
Ở Thừa Thiên cung, ai có thể mệnh lệnh được người đứng đầu tứ thần quan Hữu Bật đại nhân? Ai…… Có năng lực nhường này?
“Ngươi…… Rốt cuộc là ai? Tên khốn như ngươi rốt cuộc là loại người nào?” Nàng kinh nghi nhìn Hạ Vũ Hoa.
“Làm càn! Trước mặt Ngọc Hoàng không thể vô lễ!” Bình Thường lập tức lạnh giọng trách cứ nàng,
Nàng cả kinh ngây dại.
Ngọc Hoàng? Hạ Vũ Hoa là…… quyền vị cao nhất Thừa Thiên cung…… Ngọc Hoàng?
Sao…… Làm sao có thể? Ngọc Hoàng làm sao có thể một mình hạ phàm, lưu lại bên cạnh nàng lâu như vậy?
“Ngươi có vẻ rất kinh ngạc, cũng khó trách, ngươi cũng đã quên chuyện cũ trước kia, những kí ức kinh khủng kia, vào giờ khắc ngươi biến thành phượng hoàng, đã biến mất……” Ngọc Hoàng nhìn chằm chằm nàng, trên mặt xẹt qua một thoáng yêu hận tình cừu.
“Ta…… Biến thành phượng hoàng? Đây là ý tứ gì? Ta…… Trước kia cũng là người sao? Phải không?” Nàng ngẩn người, lập tức kích động la hét.
“Đúng, ngươi vốn là ‘Người’, nhưng ngươi phạm vào một sai lầm nghiêm trọng, mới phải chịu ‘Hình Chú ’, biến thành ‘Phi Nhân’……” Ngọc Hoàng lành lạnh nói, tựa hồ đến nay đối với lỗi lầm của nàng vẫn canh cánh trong lòng.
“Ta là ai? Ta đã làm gì sai?” Nàng trợn to hai mắt.
“Phỉ chậc chậc…… Thật sự không nên để ngươi quên đi, năm đó Tòng Dung đề nghị tiêu hủy trí nhớ tứ thú các ngươi, nói cái gì như vậy mới có thể đoạn tuyệt rối loạn, quả nhân thấy ngược lại thật tiện nghi cho các ngươi, quên hết thảy, các ngươi không còn thống khổ nên không hề hối lỗi, mà người còn nhớ rõ, lại chịu đựng thống khổ gấp bội, suốt ngày nhớ lại lưu giữ lại hồi ức đau đớn các ngươi ban cho…… Nhất là ngươi! Ngươi khiến quả nhân phẫn hận, đến nay vẫn như lưỡi đao cắt nát tim gan quả nhân!” Ngọc Hoàng càng nói càng phẫn nộ, bước tới gần nàng, tát mạnh một bạt tai.
“A……” Nàng không kịp tránh né, bị đánh nổ đom đóm mắt, lảo đảo sắp ngã.
“Ngươi phản bội quả nhân, lại ngay cả một câu giải thích cũng không có, vẫn cao ngạo không cầu xin, không giải thích, không xin thương xót…… Ngươi đúng là tiện nhân! Nhọc công quả nhân nâng niu ngươi trong lòng bàn tay, coi ngươi như bảo vật, cẩn thận che chở, ngươi lại dùng phương thức này hồi báo quả nhân?” Ngọc Hoàng nói xong lại là một tát.(Gek cái ông này quá—vũ phu!!)
Nàng đau điếng ngã nằm úp sấp xuống đất, thiếu chút nữa đánh mất ý thức.
Hắn ta…… Đến tột cùng đang nói cái gì? Vì sao nàng nghe đều không hiểu?
“Biến ngươi thành phượng hoàng, còn tưởng rằng ngươi ngoan ngoãn làm sủng vật, không nghĩ tới ngươi lại lén trốn thoát hạ phàm, còn muốn xuống thế gian tìm chân ái…… Thật sự là rất buồn cười! Ngươi hiểu được cái gì là yêu sao? Bóp nát trái tim quả nhân, ngươi còn có tư cách gì được yêu?” Hắn ta nhấc nàng lên, tay thít chặt cổ nàng, gân xanh nổi lên rống to.
Nàng thiếu dưỡng khí mặt đỏ lên, liều mình giãy dụa, sau đó, vì tự bảo vệ mình, thân thể tự động kích hoạt, ngọn lửa bốc lên thiêu đốt bàn tay Ngọc Hoàng.
Ngọc Hoàng không hề e sợ bỏng, chẳng những không buông tay, ngược lại nở nụ cười chói tai.
“Ngươi cứ thoải mái thiêu đốt đi! Một lần chết trong lửa, một lần nữa tái sinh, cho dù trốn hạ phàm gian, cũng không có người nào dám nhảy vào lửa, ngươi trước nay vẫn luôn tự thiêu cháy người mình yêu, ngươi vĩnh viễn không có được tình yêu, đây là nguyền rủa quả nhân gia tặng cho ngươi!”
“Thì ra…… Này hết thảy đều là trò quỷ của ngươi? Ngươi vì sao như vậy hận ta? Vì sao?”Nàng cao giọng thét lên, hỏa diễm càng thiêu càng mãnh liệt.
“Ngươi hỏi quả nhân vì sao? Ngươi còn dám hỏi? Ngươi nguyên là ‘Lệ Phi’ của quả nhân! Ngươi vốn chỉ thuộc về duy nhất quả nhân, không phải của bất cứ kẻ nào! Ngươi sinh là người của quả nhân, chết là quỷ nhà quả nhân, ngươi bất luận thế nào cũng không thể rời đi! Nghe rõ rồi chứ? Ngươi là của quả nhân, vĩnh viễn……” Hắn ta không để ý bàn tay bị thiêu cháy đổ rực, cuồng tiếu tuyên bố.
Lệ Phi? Lí Tùy Tâm xanh mặt kinh hãi không thôi, nàng…… Từng là phi tử Ngọc Hoàng? Thì ra đây là thân phận thật của nàng?
Năm đó…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Ngọc Hoàng, thỉnh bớt giận.” Bình Thường thấy hắn ta quá mức kích động, tiến lên khuyên nhủ.
“Ngươi tránh ra! Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc nàng sao? Ngươi còn quyến luyến đối với nàng sao? Ngươi là tên đáng giận!” Ngọc Hoàng mắt đỏ rực, mạnh tay đẩy hắn ra, giận chó đánh mèo giơ tay lên kia thì bổ về phía mặt hắn.
Bình Thường không tránh không né, hắn biết, chỉ có một chưởng này mới có thể làm cho Ngọc Hoàng nguôi giận.
Nhưng Lí Tùy Tâm lại bị sự ngu trung của hắn làm sợ hãi, nàng không thể ngồi nhìn, ra sức giãy khỏi bàn tay Ngọc Hoàng, chắn ngay trước người Bình Thường, thay hắn đỡ một chưởng này.
“A……” Nàng bị đánh bay ra phía sau, té rớt xuống, phun ra một vũng máu.
Bình Thường chợt giật mình, hắn không hiểu Lí Tùy Tâm vì sao che chở hắn, lại càng không biết tại sao ngực mình lại đau nhói.
“Ngươi đến bây giờ còn muốn bảo hộ hắn? Ngươi……quả thật yêu hắn?” Ngọc Hoàng thấy nàng liều chết quên mình thay Bình Thường đỡ một chưởng, tựa đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng lại càng thêm đắng nghét.
“Đúng…… Ta yêu hắn…… Mặc kệ hắn có nhớ hay không ta, ta vẫn yêu hắn…… Vĩnh viễn không đổi thay, cho nên…… Bất luận trước kia ta là ai, ta chỉ biết, ta bây giờ không thuộc về ngươi…… Bất luận sinh hoặc tử…… Trái tim của ta…… Chỉ dành cho hắn……” Nàng ôm ngực, suy yếu nhìn Bình Thường.
Sắc mặt Bình Thường kinh dị khẽ biến, hắn tự nhận tâm mình như tĩnh lặng mặt nước hồ thu không gợn sóng, thế nhưng lại bị giọng điệu kiên định kia của nàng cảm động sâu sắc hơn bất cứ lời thề mãnh liệt nào.
“Lệ Phi” của Ngọc Hoàng này, nữ tử này năm đó kinh diễm toàn bộ thiên giới, vì sao luôn miệng nói nàng yêu hắn?
Ngọc Hoàng ghen tị đến phát cuồng, hắn ta trừng mắt nàng một lúc lâu, đột nhiên lớn tiếng cười điên cuồng.
“Ha…… Tốt lắm, ngươi điên rồi, Lí Tùy Tâm, ngươi dẫm nát trái tim quả nhân dưới chân còn chưa đủ, lại còn để quả nhân chịu loại sỉ nhục này…… Tốt lắm…… Quả nhân tuyệt đối không tha cho ngươi, bắt đầu từ bây giờ, quả nhân muốn ngươi sống không bằng chết, khiến ngươi mỗi ngày phải chịu tra tấn…… Cho đến khi ngươi mở miệng cầu xin quả nhân……”
“Ta cho dù chết một nghìn lần, cũng tuyệt đối không cầu xin ngươi.” Nàng quật cường trừng mắt nhìn hắn ta.
Ngọc Hoàng giận tím mặt, cả khuôn mặt chán nản vặn vẹo dữ tợn.
“Bình Thường! Giết nàng!” Hắn ta xoay mình rống to.
Bình Thường cả kinh, lập tức trầm giọng nói: “Ngọc Hoàng, thân phượng hoàng bất tử……”
“Quả nhân biết nàng là thân bất tử, cũng biết nàng không ngừng tái sinh, nhưng trước khi tái sinh tất phải chịu khổ hình liệt hỏa, loại đau đớn này không hề dễ chịu, huống chi, lại bị ngươi giết chết……” Ngọc Hoàng ác ý nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Lí Tùy Tâm.
“Nhưng……” trong lòng Bình Thường dâng lên một loại kháng cự không thể nói nên lời.
“Quả nhân muốn ngươi tự tay, dùng tên của ngươi, bắn thủng trái tim của nàng…… một ngàn ngày sau này, quả nhân muốn nàng mỗi ngày chết một lần, mỗi ngày…… Chết ở trong tay của ngươi.” Ngọc Hoàng ngoan độc nói.
Lí Tùy Tâm trợn to hai mắt, toàn thân vì hoảng sợ cùng phẫn nộ mà phát run.
Nàng không sợ dục hỏa đau đớn (đau đớn khi tắm trong biển lửa), không sợ tái sinh khổ, nhưng, nàng không thể chịu đựng hình phạt này lại được chấp hành bởi chính tay người nàng yêu thương nhất.
Bình Thường cũng khiếp sợ trước quyết định ngoan độc này, lần đầu tiên con người cương quyết như hắn cảm thấy khó xử trước mệnh lệnh Ngọc Hoàng.
“Ngọc Hoàng, điều này……”
“Đừng đồng tình với nàng, Bình Thường, nữ nhân này thật sự giả dối, nàng dùng máu phượng hoàng tẩy sạch hồn phách của ngươi, hai tháng qua biến ngươi thành nô bộc, sai khiến ngươi, vũ nhục ngươi, hiện tại lại giả mù sa mưa nói nàng yêu ngươi…… Ngươi đừng bị nàng ta lừa.” Ngọc Hoàng lạnh lùng nói.
Bình Thường đương nhiên nhớ rõ chuyện nàng ép hắn uống máu phượng hoàng, sự xảo quyệt giảo hoạt của nàng, hắn đã lĩnh giáo rồi, hiện tại Ngọc Hoàng nhắc tới, sự tức giận khi bị nàng đùa bỡn lại dâng lên.
“Không, không phải như vậy ……” Lí Tùy Tâm cố giải thích.
“Động thủ!” Ngọc Hoàng quát.
“Vâng.” Bình Thường nhíu mi, cài tên kéo cung, nhắm ngay Lí Tùy Tâm không chút phản kháng. Lí Tùy Tâm bất động không tránh né, nàng chỉ xuất thần nhìn hắn, cố gắng tìm trên mặt hắn thâm tình cùng ôn nhu lúc trước, cho dù chỉ một chút cũng tốt, chỉ cần một chút, cũng đủ ngăn cản việc tổn thương trái tim nàng……
Nhưng, nàng cái gì cũng không thấy, trên mặt Bình Thường, không có bóng dáng tình yêu nào, chỉ có sự trung thành tuyệt đối làm nàng tan nát cõi lòng…… Sự trung thành với Ngọc Hoàng.
Bình Thường chậm chạp không thể ra tay, nhìn ánh mắt Lí Tùy Tâm tuyệt vọng, tâm hắn vốn tĩnh như bàn thạch lần đầu tiên rối loạn……
“Bình Thường!” Ngọc Hoàng tức giận thúc giục bức bách.
Hắn hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, kéo cung bắn tên. Mũi tên xé gió lao thẳng tới trái tim Lí Tùy Tâm, lực đạo mạnh đến cơ hồ xuyên thấu thân hình mảnh khảnh của nàng.
Nàng cả người chấn động, ánh mắt mở thật lớn thật lớn……
Chung quy…… Nàng vẫn là không thể có được tình yêu sao?
Thật vất vả tìm được chạc cây vững chắc, thì trong nháy mắt lập tức rơi xuống bụi gai. Những chiếc gai nhọn hoắt đâm vào gây thương tích đau đớn đầy mình……
Điều Bình Thường làm nàng tổn thương sâu sắc nhất, không phải là mũi tên này, mà là hắn đã quên nàng!
Tâm đau cùng cực, đứt từng khúc gan ruột, hội tụ thành một giọt lệ, từ trong hốc mắt trống rỗng ứa ra, lăn dài trên má.
Lòng Bình Thường bị đả thương nghiêm trọng, giật mình cứng người không nói gì.
Ngọc Hoàng cười ha ha, khoái chí thỏa mãn.
“Ha…… Thật thê thảm! Lệ Phi, ngẩng đầu lên, sau này, còn chín trăm chín mươi chín ngày khổ hình chờ ngươi…… Ha ha……”
Như cắt đứt với mọi sự sống, thân thể nàng bén lửa, lửa cháy cuồng thiêu, liếm lấy từng tấc da thịt nàng, đến một cọng tóc cũng không chừa, da tróc thịt bong, chịu đựng gặm nhắm xương thịt tàn khốc nhất của hoả hình.
“A – a—” Nàng hóa thành phượng hoàng, gào thét quằn quại trong ngọn lửa, cho đến khi đôi cánh cháy đen, cho đến khi hài cốt thành tro.
Bình Thường nhìn cảnh tượng kinh tâm động phách này, toàn bộ lồng ngực đau đớn như không thể hô hấp, đau……
Tựa như một phần thân thể hắn cũng đã chết……
“Ta đương nhiên biết ngươi là ai, ngươi là phượng hoàng từ Vân Tiên Động Thiên bỏ chạy, hoang dã khó thuần, ưa thích cuồng náo làm càn, ngươi đã tiêu dao lâu rồi, bây giờ tốt nhất thúc thủ chịu trói, đừng ép ta lại ra tay.” Tay Bình Thường cầm trường cung tên nhọn, vẻ mặt lãnh túc nhìn chằm chằm nàng, không chút dao động bởi tiếng kêu thâm tình của nàng.
“Anh thật sự đã quên sao? Anh đã nói anh vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn ở bên em…… Anh làm sao có thể quên?” Nàng đau lòng tức giận kêu, trên mặt tràn ngập nét không cam lòng.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thể nói những lời này với ngươi?” Bình Thường không vui phẫn nộ đáp.
“Anh……” Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, tất cả lời nói nhự kẹt trong cổ họng, rốt cuộc phát không ra tiếng.
Sự tình phát sinh rất đột nhiên, nàng căn bản không kịp phản ứng, căn bản không kịp sắp xếp lại suy nghĩ.
Chạng vạng vẫn còn là người đàn ông ôm ấp hoan ái cùng nàng, hiện giờ lại lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng như yêu vật, vì truy bắt nàng không ngại lấy tên nhọn công kích. Rõ ràng vừa mới thề thốt vĩnh viễn yêu nàng, sẽ mãi mãi là người cùng nàng dắt tay đi hết quãng đời, trong nháy mắt lại biến thành địch nhân lãnh khốc đáng sợ nhất……
Chuyện này nàng phải đối mặt như thế nào?
Bình Thường vừa thức tỉnh, cái gì cũng không nói, trực tiếp mãnh liệt tấn công nàng, nàng không ngừng né tránh, muốn thử thức tỉnh hắn lần nữa, nhưng một chút tác dụng cũng không có. Hắn không còn là Bình Thường yêu nàng tha thiết, hắn đã trở về làm “Hữu Bật đại nhân”, khôi phục dáng vẻ nghiêm khắc vốn có của hắn, ánh mắt như dao nhọn nhìn nàng, nói những lời lạnh lùng với nàng, phảng phất, hai tháng kia hết thảy chỉ là một giấc mộng.
“Bình Thường, súc sinh này dã tính quá nặng, đừng nhiều lời với nàng, tốc chiến tốc thắng.”Thối lui đến một bên Hạ Vũ Hoa nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Bình Thường cung kính nói.
Nàng mở to hai mắt, sau khi Bình Thường thanh tỉnh, nhìn thấy Hạ Vũ Hoa, tựa hồ kinh hãi sửng sốt, rồi lập tức nghiêng người hành đại lễ, bây giờ thái độ phản ứng đối với Hạ Vũ Hoa vô cùng cung kính, bộ dáng kia, quả thực tựa như đối mặt với một đại nhân vật……
Ở Thừa Thiên cung, ai có thể mệnh lệnh được người đứng đầu tứ thần quan Hữu Bật đại nhân? Ai…… Có năng lực nhường này?
“Ngươi…… Rốt cuộc là ai? Tên khốn như ngươi rốt cuộc là loại người nào?” Nàng kinh nghi nhìn Hạ Vũ Hoa.
“Làm càn! Trước mặt Ngọc Hoàng không thể vô lễ!” Bình Thường lập tức lạnh giọng trách cứ nàng,
Nàng cả kinh ngây dại.
Ngọc Hoàng? Hạ Vũ Hoa là…… quyền vị cao nhất Thừa Thiên cung…… Ngọc Hoàng?
Sao…… Làm sao có thể? Ngọc Hoàng làm sao có thể một mình hạ phàm, lưu lại bên cạnh nàng lâu như vậy?
“Ngươi có vẻ rất kinh ngạc, cũng khó trách, ngươi cũng đã quên chuyện cũ trước kia, những kí ức kinh khủng kia, vào giờ khắc ngươi biến thành phượng hoàng, đã biến mất……” Ngọc Hoàng nhìn chằm chằm nàng, trên mặt xẹt qua một thoáng yêu hận tình cừu.
“Ta…… Biến thành phượng hoàng? Đây là ý tứ gì? Ta…… Trước kia cũng là người sao? Phải không?” Nàng ngẩn người, lập tức kích động la hét.
“Đúng, ngươi vốn là ‘Người’, nhưng ngươi phạm vào một sai lầm nghiêm trọng, mới phải chịu ‘Hình Chú ’, biến thành ‘Phi Nhân’……” Ngọc Hoàng lành lạnh nói, tựa hồ đến nay đối với lỗi lầm của nàng vẫn canh cánh trong lòng.
“Ta là ai? Ta đã làm gì sai?” Nàng trợn to hai mắt.
“Phỉ chậc chậc…… Thật sự không nên để ngươi quên đi, năm đó Tòng Dung đề nghị tiêu hủy trí nhớ tứ thú các ngươi, nói cái gì như vậy mới có thể đoạn tuyệt rối loạn, quả nhân thấy ngược lại thật tiện nghi cho các ngươi, quên hết thảy, các ngươi không còn thống khổ nên không hề hối lỗi, mà người còn nhớ rõ, lại chịu đựng thống khổ gấp bội, suốt ngày nhớ lại lưu giữ lại hồi ức đau đớn các ngươi ban cho…… Nhất là ngươi! Ngươi khiến quả nhân phẫn hận, đến nay vẫn như lưỡi đao cắt nát tim gan quả nhân!” Ngọc Hoàng càng nói càng phẫn nộ, bước tới gần nàng, tát mạnh một bạt tai.
“A……” Nàng không kịp tránh né, bị đánh nổ đom đóm mắt, lảo đảo sắp ngã.
“Ngươi phản bội quả nhân, lại ngay cả một câu giải thích cũng không có, vẫn cao ngạo không cầu xin, không giải thích, không xin thương xót…… Ngươi đúng là tiện nhân! Nhọc công quả nhân nâng niu ngươi trong lòng bàn tay, coi ngươi như bảo vật, cẩn thận che chở, ngươi lại dùng phương thức này hồi báo quả nhân?” Ngọc Hoàng nói xong lại là một tát.(Gek cái ông này quá—vũ phu!!)
Nàng đau điếng ngã nằm úp sấp xuống đất, thiếu chút nữa đánh mất ý thức.
Hắn ta…… Đến tột cùng đang nói cái gì? Vì sao nàng nghe đều không hiểu?
“Biến ngươi thành phượng hoàng, còn tưởng rằng ngươi ngoan ngoãn làm sủng vật, không nghĩ tới ngươi lại lén trốn thoát hạ phàm, còn muốn xuống thế gian tìm chân ái…… Thật sự là rất buồn cười! Ngươi hiểu được cái gì là yêu sao? Bóp nát trái tim quả nhân, ngươi còn có tư cách gì được yêu?” Hắn ta nhấc nàng lên, tay thít chặt cổ nàng, gân xanh nổi lên rống to.
Nàng thiếu dưỡng khí mặt đỏ lên, liều mình giãy dụa, sau đó, vì tự bảo vệ mình, thân thể tự động kích hoạt, ngọn lửa bốc lên thiêu đốt bàn tay Ngọc Hoàng.
Ngọc Hoàng không hề e sợ bỏng, chẳng những không buông tay, ngược lại nở nụ cười chói tai.
“Ngươi cứ thoải mái thiêu đốt đi! Một lần chết trong lửa, một lần nữa tái sinh, cho dù trốn hạ phàm gian, cũng không có người nào dám nhảy vào lửa, ngươi trước nay vẫn luôn tự thiêu cháy người mình yêu, ngươi vĩnh viễn không có được tình yêu, đây là nguyền rủa quả nhân gia tặng cho ngươi!”
“Thì ra…… Này hết thảy đều là trò quỷ của ngươi? Ngươi vì sao như vậy hận ta? Vì sao?”Nàng cao giọng thét lên, hỏa diễm càng thiêu càng mãnh liệt.
“Ngươi hỏi quả nhân vì sao? Ngươi còn dám hỏi? Ngươi nguyên là ‘Lệ Phi’ của quả nhân! Ngươi vốn chỉ thuộc về duy nhất quả nhân, không phải của bất cứ kẻ nào! Ngươi sinh là người của quả nhân, chết là quỷ nhà quả nhân, ngươi bất luận thế nào cũng không thể rời đi! Nghe rõ rồi chứ? Ngươi là của quả nhân, vĩnh viễn……” Hắn ta không để ý bàn tay bị thiêu cháy đổ rực, cuồng tiếu tuyên bố.
Lệ Phi? Lí Tùy Tâm xanh mặt kinh hãi không thôi, nàng…… Từng là phi tử Ngọc Hoàng? Thì ra đây là thân phận thật của nàng?
Năm đó…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Ngọc Hoàng, thỉnh bớt giận.” Bình Thường thấy hắn ta quá mức kích động, tiến lên khuyên nhủ.
“Ngươi tránh ra! Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc nàng sao? Ngươi còn quyến luyến đối với nàng sao? Ngươi là tên đáng giận!” Ngọc Hoàng mắt đỏ rực, mạnh tay đẩy hắn ra, giận chó đánh mèo giơ tay lên kia thì bổ về phía mặt hắn.
Bình Thường không tránh không né, hắn biết, chỉ có một chưởng này mới có thể làm cho Ngọc Hoàng nguôi giận.
Nhưng Lí Tùy Tâm lại bị sự ngu trung của hắn làm sợ hãi, nàng không thể ngồi nhìn, ra sức giãy khỏi bàn tay Ngọc Hoàng, chắn ngay trước người Bình Thường, thay hắn đỡ một chưởng này.
“A……” Nàng bị đánh bay ra phía sau, té rớt xuống, phun ra một vũng máu.
Bình Thường chợt giật mình, hắn không hiểu Lí Tùy Tâm vì sao che chở hắn, lại càng không biết tại sao ngực mình lại đau nhói.
“Ngươi đến bây giờ còn muốn bảo hộ hắn? Ngươi……quả thật yêu hắn?” Ngọc Hoàng thấy nàng liều chết quên mình thay Bình Thường đỡ một chưởng, tựa đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng lại càng thêm đắng nghét.
“Đúng…… Ta yêu hắn…… Mặc kệ hắn có nhớ hay không ta, ta vẫn yêu hắn…… Vĩnh viễn không đổi thay, cho nên…… Bất luận trước kia ta là ai, ta chỉ biết, ta bây giờ không thuộc về ngươi…… Bất luận sinh hoặc tử…… Trái tim của ta…… Chỉ dành cho hắn……” Nàng ôm ngực, suy yếu nhìn Bình Thường.
Sắc mặt Bình Thường kinh dị khẽ biến, hắn tự nhận tâm mình như tĩnh lặng mặt nước hồ thu không gợn sóng, thế nhưng lại bị giọng điệu kiên định kia của nàng cảm động sâu sắc hơn bất cứ lời thề mãnh liệt nào.
“Lệ Phi” của Ngọc Hoàng này, nữ tử này năm đó kinh diễm toàn bộ thiên giới, vì sao luôn miệng nói nàng yêu hắn?
Ngọc Hoàng ghen tị đến phát cuồng, hắn ta trừng mắt nàng một lúc lâu, đột nhiên lớn tiếng cười điên cuồng.
“Ha…… Tốt lắm, ngươi điên rồi, Lí Tùy Tâm, ngươi dẫm nát trái tim quả nhân dưới chân còn chưa đủ, lại còn để quả nhân chịu loại sỉ nhục này…… Tốt lắm…… Quả nhân tuyệt đối không tha cho ngươi, bắt đầu từ bây giờ, quả nhân muốn ngươi sống không bằng chết, khiến ngươi mỗi ngày phải chịu tra tấn…… Cho đến khi ngươi mở miệng cầu xin quả nhân……”
“Ta cho dù chết một nghìn lần, cũng tuyệt đối không cầu xin ngươi.” Nàng quật cường trừng mắt nhìn hắn ta.
Ngọc Hoàng giận tím mặt, cả khuôn mặt chán nản vặn vẹo dữ tợn.
“Bình Thường! Giết nàng!” Hắn ta xoay mình rống to.
Bình Thường cả kinh, lập tức trầm giọng nói: “Ngọc Hoàng, thân phượng hoàng bất tử……”
“Quả nhân biết nàng là thân bất tử, cũng biết nàng không ngừng tái sinh, nhưng trước khi tái sinh tất phải chịu khổ hình liệt hỏa, loại đau đớn này không hề dễ chịu, huống chi, lại bị ngươi giết chết……” Ngọc Hoàng ác ý nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Lí Tùy Tâm.
“Nhưng……” trong lòng Bình Thường dâng lên một loại kháng cự không thể nói nên lời.
“Quả nhân muốn ngươi tự tay, dùng tên của ngươi, bắn thủng trái tim của nàng…… một ngàn ngày sau này, quả nhân muốn nàng mỗi ngày chết một lần, mỗi ngày…… Chết ở trong tay của ngươi.” Ngọc Hoàng ngoan độc nói.
Lí Tùy Tâm trợn to hai mắt, toàn thân vì hoảng sợ cùng phẫn nộ mà phát run.
Nàng không sợ dục hỏa đau đớn (đau đớn khi tắm trong biển lửa), không sợ tái sinh khổ, nhưng, nàng không thể chịu đựng hình phạt này lại được chấp hành bởi chính tay người nàng yêu thương nhất.
Bình Thường cũng khiếp sợ trước quyết định ngoan độc này, lần đầu tiên con người cương quyết như hắn cảm thấy khó xử trước mệnh lệnh Ngọc Hoàng.
“Ngọc Hoàng, điều này……”
“Đừng đồng tình với nàng, Bình Thường, nữ nhân này thật sự giả dối, nàng dùng máu phượng hoàng tẩy sạch hồn phách của ngươi, hai tháng qua biến ngươi thành nô bộc, sai khiến ngươi, vũ nhục ngươi, hiện tại lại giả mù sa mưa nói nàng yêu ngươi…… Ngươi đừng bị nàng ta lừa.” Ngọc Hoàng lạnh lùng nói.
Bình Thường đương nhiên nhớ rõ chuyện nàng ép hắn uống máu phượng hoàng, sự xảo quyệt giảo hoạt của nàng, hắn đã lĩnh giáo rồi, hiện tại Ngọc Hoàng nhắc tới, sự tức giận khi bị nàng đùa bỡn lại dâng lên.
“Không, không phải như vậy ……” Lí Tùy Tâm cố giải thích.
“Động thủ!” Ngọc Hoàng quát.
“Vâng.” Bình Thường nhíu mi, cài tên kéo cung, nhắm ngay Lí Tùy Tâm không chút phản kháng. Lí Tùy Tâm bất động không tránh né, nàng chỉ xuất thần nhìn hắn, cố gắng tìm trên mặt hắn thâm tình cùng ôn nhu lúc trước, cho dù chỉ một chút cũng tốt, chỉ cần một chút, cũng đủ ngăn cản việc tổn thương trái tim nàng……
Nhưng, nàng cái gì cũng không thấy, trên mặt Bình Thường, không có bóng dáng tình yêu nào, chỉ có sự trung thành tuyệt đối làm nàng tan nát cõi lòng…… Sự trung thành với Ngọc Hoàng.
Bình Thường chậm chạp không thể ra tay, nhìn ánh mắt Lí Tùy Tâm tuyệt vọng, tâm hắn vốn tĩnh như bàn thạch lần đầu tiên rối loạn……
“Bình Thường!” Ngọc Hoàng tức giận thúc giục bức bách.
Hắn hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, kéo cung bắn tên. Mũi tên xé gió lao thẳng tới trái tim Lí Tùy Tâm, lực đạo mạnh đến cơ hồ xuyên thấu thân hình mảnh khảnh của nàng.
Nàng cả người chấn động, ánh mắt mở thật lớn thật lớn……
Chung quy…… Nàng vẫn là không thể có được tình yêu sao?
Thật vất vả tìm được chạc cây vững chắc, thì trong nháy mắt lập tức rơi xuống bụi gai. Những chiếc gai nhọn hoắt đâm vào gây thương tích đau đớn đầy mình……
Điều Bình Thường làm nàng tổn thương sâu sắc nhất, không phải là mũi tên này, mà là hắn đã quên nàng!
Tâm đau cùng cực, đứt từng khúc gan ruột, hội tụ thành một giọt lệ, từ trong hốc mắt trống rỗng ứa ra, lăn dài trên má.
Lòng Bình Thường bị đả thương nghiêm trọng, giật mình cứng người không nói gì.
Ngọc Hoàng cười ha ha, khoái chí thỏa mãn.
“Ha…… Thật thê thảm! Lệ Phi, ngẩng đầu lên, sau này, còn chín trăm chín mươi chín ngày khổ hình chờ ngươi…… Ha ha……”
Như cắt đứt với mọi sự sống, thân thể nàng bén lửa, lửa cháy cuồng thiêu, liếm lấy từng tấc da thịt nàng, đến một cọng tóc cũng không chừa, da tróc thịt bong, chịu đựng gặm nhắm xương thịt tàn khốc nhất của hoả hình.
“A – a—” Nàng hóa thành phượng hoàng, gào thét quằn quại trong ngọn lửa, cho đến khi đôi cánh cháy đen, cho đến khi hài cốt thành tro.
Bình Thường nhìn cảnh tượng kinh tâm động phách này, toàn bộ lồng ngực đau đớn như không thể hô hấp, đau……
Tựa như một phần thân thể hắn cũng đã chết……
Bình luận truyện