Dã Tâm Của Nam Nhân

Quyển 2 - Chương 16-2



Sau hơn bốn tiếng đồng hồ, xe đến nơi, một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thành J, tuy rằng không có cây lựu và giàn nho, nhưng thật sự có bồn sứ men xanh nuôi cá.

Trong sân đã có vài người chờ từ sớm, khi hai người thanh niên nâng lồng sắt lên, Ares đột nhiên công kích. Hai người coi như phản ứng nhanh, vội vã rút tay về, trong đó một người trên mu bàn tay có vết máu, nhưng cũng không bị cắn đứt xương.

“Đại ca, đây, đây là chó điên sao?!”

“Không phải, đừng lo lắng, bất quá vẫn đi tiêm vắc xin phòng bệnh đi!” Tư Tuấn tự mình đi tới trước lồng sắt, tay không nắm lấy song sắt, Ares nhe răng muốn cắn, Tư Tuấn nhanh chóng vươn tay ghìm lại miệng nó.

Quay đầu, nhìn Kỳ Hoán Thần len lén ra lệnh công kích, Tư Tuấn nhàn nhạt nói “Em không muốn đập gẫy răng nó.”

Kỳ Hoán Thần cắn cắn môi, ném một ánh mắt cho Ares, cho dù miệng bị ghìm lại còn không ngừng khom lưng lộ ra trạng thái công kích, chú chó lớn lập tức trầm tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trong lồng.

Tư Tuấn buông tay ra, mang lồng sắt xuống, quay đầu nói Viên Kính: “Chú Viên, cháu không có hành lý gì, làm phiền chú mua giúp cháu một ít đồ dùng sinh hoạt.”

“Đừng ngại, trong nhà đều đã chuẩn bị tốt, còn thiếu thứ gì cứ nói…” Ánh mắt Viên Kính rơi vào trên người Kỳ Hoán Thần, nghi hoặc hỏi: “Vị này là?”

“Đây là Kỳ Hoán Thần, là…” Tư Tuấn do dự một chút, đang suy nghĩ giới thiệu thế nào, Kỳ Hoán Thần lại bất ngờ giang hai tay cánh tay ôm lấy thắt lưng cậu, vô cùng nhu thuận ngả vào trong lòng cậu.

Tư Tuấn mặt đỏ lên, thuận thế ôm Kỳ Hoán Thần, nhẹ giọng nhưng nghiêm túc nói: “Anh ấy là người yêu của cháu.”

Đám người Viên Kính nhất thời trừng lớn mắt, không thể tin nhìn hai người, vài giây sau, rất ăn ý tản ra, đều tự đi bận bịu, làm như không có nghe thấy những lời này.

Cậu vốn tưởng rằng Kỳ Hoán Thần sẽ làm cậu khó xử trước mặt mọi người, nói vài lời bỉ ổi tỷ như “Tôi là người đâm mông cậu ta”, cũng đã chuẩn bị tâm lý như vậy, lại không nghĩ rằng Kỳ Hoán Thần sẽ bày ra ra một mặt mềm mại như vậy.

Chống lại ánh mắt không giải thích được của Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần lạnh lùng cười rộ lên, dựa bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Tôi đương nhiên muốn tạo uy nghiêm cho cậu, nếu không tù nhân như tôi, cuộc sống chỉ biết càng thêm gian nan!”

“Anh không phải tù nhân, anh là người yêu của em.”

Kỳ Hoán Thần trào phúng cười: “Như vậy, phương thức cậu đối đãi với người yêu, thật sự là có cá tính!”

Đem cá thả vào bồn sứ đầy nước, mang lồng sắt nhốt Ares đến chỗ râm mát ── Tư Tuấn dự định sau khi mọi người rời đi, sẽ thả nó ra.

“Chú Viên, mọi người về trước đi, còn lại cháu tự mình lo được, khổ cực các anh em rồi  ──” sau khi thu xếp tốt những thứ này, Tư Tuấn đi đến bên người Viên Kính đang chỉ huy mấy người thanh niên dọn dẹp sân,  khi dư quang khóe mắt lướt đến người đàn ông đứng ở cửa, âm điệu đột nhiên đề cao: “Huấn luyện viên Trâu?”

Viên Kính cười giới thiệu nói: “Cháu quả nhiên quen biết hắn! Mấy tháng trước trong bang có chút sự tình, Trâu huynh đệ giúp chúng ta rất nhiều. Hắn nói thời gian ở thành S được cháu chiếu cố, muốn báo đáp cháu nhưng lại không muốn ở lại thành S, cho nên đến đây chờ cháu trở về kế thừa gia nghiệp.”

Trâu Kiệt vài bước đã đi tới, trầm giọng nói: “Tôi thiếu cậu một cái mệnh, hiện tại không chỗ để đi, chỉ có thể đến tìm cậu nương tựa, một là kiếm kế sinh nhai, hai là, nếu có cơ hội, nhất định phải báo đáp cậu.”

Tư Tuấn vui mừng khôn xiết: “Huấn luyện viên, đừng nói báo ân gì đó, sau này chính là anh em rồi… Anh liền ở lại nơi này của tôi đi!”

Nghe vậy, Trâu Kiệt nhìn thoáng qua Kỳ Hoán Thần đang ngồi xổm trước lồng sắt nói chuyện cùng Ares, do dự nói: “Không thuận tiện lắm đâu?”

“Không, vốn tôi cũng muốn tìm một người tin được giúp tôi ──” Tư Tuấn dừng lại một chút, cuối cùng lựa chọn hai chữ: “Giúp tôi “bảo vệ” hắn!”

Trâu Kiệt gật đầu, lui sang một bên, không nói gì thêm.

Dọn dẹp xong xuôi, ngoại trừ Trâu Kiệt, những người khác đều rời đi, Tư Tuấn cầm chìa khóa mở lồng sắt, Ares gầm gừ một tiếng vọt ra, đang muốn công kích, lại bị Kỳ Hoán Thần ôm lấy.

“Bảo bối…” Kỳ Hoán Thần hôn lỗ tai Ares, nhẹ giọng nói: “Hiện nay chúng ta ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể cụp đuôi làm người, bất quá tao đảm bảo với mày, một ngày nào đó, tao sẽ cho mày xả cơn giận này.”

Tư Tuấn từ chiếc rương đồ mẹ cậu sử dụng khi còn sống ở lầu một, tìm ra chiếc máy sấy hiện tại không biết còn có thể dùng hay không, đi lên lầu hai, đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Kỳ Hoán Thần mới tắm rửa xong, trên người ăn mặc áo tắm rộng thùng thình, ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Tư Tuấn đi qua, kéo hắn lên: “Tóc còn chưa khô, không nên hóng gió trước cửa sổ.”

Kỳ Hoán Thần thân thể lành lạnh, mềm mại, giọng nói cũng lười biếng: “Đây là của hồi môn của cậu sao?”

“Đây là nhà của em.”

Căn nhà nhỏ này chính là nhà cậu ── không phải sau khi đến mới bố trí, mà là ngôi nhà cậu chân chân thực thực, sinh sống từ nhỏ đến lớn. Cho dù ai cũng không nghĩ ra, nhà của lão đại Tư Thiểu Phong lăn lộn lừa gạt hơn mười năm trên hắc đạo, kỳ thực là một căn nhà nhỏ đơn giản bình thường như thế này.

Nhà nhỏ hai tầng, trước sau đều có sân. Sau bữa cơm tối, vợ chồng ở trong sân hóng mát, con trai nhỏ chạy tới chạy lui bên người… Đây kỳ thực là mộng tưởng của mẹ cậu, không hơn, so với Kỳ Hoán Thần thay cậu suy nghĩ còn đơn giản hơn nhiều.

Đang xuất thần, trên cổ đột nhiên mát lạnh, cúi đầu nhìn lại, Kỳ Hoán Thần không biết nhích lại gần từ khi nào, nước chảy xuống từ mái tóc ẩm ướt, tích trên cổ cậu. Tư Tuấn giơ máy sấy lên, “Em sấy tóc cho anh…”

“Không cần sấy, một hồi nữa ra mồ hôi sẽ lại ướt…” Ánh mắt Kỳ Hoán Thần léo lên, tươi cười mang theo tà khí, xoay người một cái, áp đảo Tư Tuấn tại trên giường.

Thân thể lạnh giá, hôn môi nóng cháy, xé rách thô bạo, vỗ về ôn nhu… Y phục rất nhanh bị lột ra, hai khối thân thể xích lõa dây dưa cùng một chỗ.

Kỳ Hoán Thần vô cùng kiên trì, nằm trên ngực Tư Tuấn nhiều lần liếm hôn, một tay nắm phân thân cậu, thành thục xoa nắn, một tay thăm dò ra phía sau, mở rộng huyệt khẩu đóng chặt kia.

Thân thể đã quen thuộc tình ái rất nhanh liền nổi lên phản ứng, phía trước càng cứng rắn, mà mặt sau càng thêm mềm mại, thấy thời cơ thích hợp, Kỳ Hoán Thần rút ngón tay ra, nâng chân Tư Tuấn lên, mạnh mẽ đỉnh vào.

“A…” Đau đớn bị xỏ xuyên qua rất nhanh bị bao phủ bởi khoái cảm trừu sáp mang đến, tựa như bi thương luôn che giấu phía sau tươi cười, Tư Tuấn ôm chặt bờ vai Kỳ Hoán Thần, biết rõ người này hận không thể khiến cậu chết chìm, lại giống như ôm cọng rơm cứu mạng, vĩnh viễn không muốn buông tay.

Cao trào sắp đến, phân thân ướt át lại bị gắt gao nắm lại, Kỳ Hoán Thần nâng lên một chân Tư Tuấn, sắc tình liếm liếm sườn trong đùi cậu.

“Thoải mái không?” Va chạm phóng túng duy trì liên tục, một lần lại một lần hỏi ra câu hỏi phóng đãng: “Tôi làm cậu thoải mái không? Vẫn là tôi làm cậu thoải mái nhất, có đúng hay không?”

“A…” Tư Tuấn mở ra cặp mắt ướt át, nâng lên cánh tay, sờ sờ gương mặt Kỳ Hoán Thần vì vận động kịch liệt mà phiếm hồng, đột nhiên nghiêng người lên, hôn trụ bờ môi của hắn.

Không muốn nghe lời nói đả thương người hắn khẳng định sẽ nói ra, nếu như trái tim không thể dựa cùng một chỗ, vậy thì để thân thể lại gần hơn một chút.

Lời lẽ dây dưa, nước bọt trong miệng cùng hơi thở hoàn toàn giao hòa một chỗ, Tư Tuấn lại cảm thấy không đủ, muốn nhiều thêm một chút, lại nhiều thêm một chút, vĩnh viễn như vậy tiếp tục triền miên, không nghe được lời nói làm người đau lòng, nhìn không thấy ánh mắt lạnh lùng hờ hững.

Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, Kỳ Hoán Thần buông bàn tay ràng buộc gốc phân thân Tư Tuấn ra, nắm thắt lưng cậu, lại một phen va chạm mãnh liệt, tại một giây sau khi Tư Tuấn đạt cao trào, đem dịch thể phun vào nơi sâu trong thân thể đột nhiên co rút của cậu.

“Hô…” Tựa như hư thoát ngã vào trên người Tư Tuấn, vuốt ve thân thể ướt mồ hôi kia, phân thân đã nhuyễn xuống trượt ra từ trong cơ thể cậu, mang ra lượng lớn dịch thể bạch trọc.

Thời điểm Kỳ Hoán Thần làm cùng Tư Tuấn, chưa bao giờ dùng bảo hiểm, thế nhưng trước đây luôn tận lực khắc chế không bắn ở bên trong, tránh cho đối phương khó chịu, bất quá hiện tại hiển nhiên đã lười lo lắng những thứ này.

Kỳ Hoán Thần một bên liếm cần cổ đẫm mồ hôi của Tư Tuấn, một bên thổi khí vào lỗ tai cậu: “Thế nào, còn thoả mãn chứ? Để sống sót, tôi đã tận lực rồi…”

“Gì cơ…” Tư Tuấn trừng mắt nhìn, còn chìm đắm trong dư vị cao trào, tư duy căn bản không có biện pháp lý giải lời nói như vậy.

Kỳ Hoán Thần nở nụ cười, ôn nhu hôn nhẹ gương mặt cậu, ánh mắt lại lạnh lẽo khiến người phát run: “Lưu lại mạng này của tôi không phải là vì cái này sao? Tôi hiện tại chỉ còn lại một công dụng này… gậy xoa bóp tự động chuyên dùng của Tư tiên sinh… Nhớ nạp điện cho tôi a!”

Tư Tuấn nhắm mắt lại, không phủ nhận lời nói như vậy tạo thành thương tổn với cậu, nhưng cũng không có đau đớn như trong tưởng tượng.

Cậu thật sự là quá hiểu Kỳ Hoán Thần, cho dù là vô tình tổn thương hắn, người này cũng sẽ không thương cảm người khác, nhất định sẽ trả thù lại càng thêm nặng nề… Cậu đã hoàn toàn đắc tội hắn như vậy, người đàn ông lòng dạ hẹp hòi tới cực điểm này, không biết sẽ dùng bao nhiêu thủ đoạn để dằn vặt cậu!

Tại ngày hạ quyết tâm đó, đã làm tốt chuẩn bị như vậy. Sau khi kiến thiết toàn bộ tâm lý, tuy rằng sẽ không biến thành mình đồng da sắt, nhưng da mặt thực sự càng ngày càng dày.

Không quan tâm có bị nội thương hay không, chỉ cần không có máu chảy thành dòng, là có thể lừa dối chính mình… ta còn cố gắng được!

Tư Tuấn trở lại thành J, không phải trở về dưỡng lão, mà là chính thức kế thừa tất cả Tư Thiểu Phong lưu lại.

Ý nghĩa của thành J đối với thành S, là nơi này có bến cảng xuất khẩu thương mại lớn nhất Trung Quốc, bề ngoài là do Công ty thương mại quốc gia tự chủ kinh doanh, nhưng xí nghiệp cảng vụ bên dưới đều do Tư gia khống chế.

Vì thế, vận tải đường thuỷ của hắc đạo toàn bộ vùng châu thổ, buôn lậu cũng tốt, buôn lậu thuốc phiện cũng được, chỉ cần Tư Tuấn không cho qua, tất cả đều không cần bàn nữa.

Trước đây Tư gia và Trầm gia, Cao gia đều có hợp tác, nhưng sau khi Kỳ Tử Gia nắm quyền, một lần nữa lập ra tỉ lệ trích phần trăm hà khắc, nhất thời kích động gia tộc khác kịch liệt phản đối, đều ngừng vận chuyển để tạo áp lực.

Ai biết Kỳ Tử Gia ‘mượn sườn núi thả lừa’, thẳng thắn ngưng hẳn hợp tác cùng hai nhà, về sau cấp trên hòa giải, mới khôi phục một phần làm ăn buôn lậu, thuốc phiện lại một gam cũng không cho phép lên bờ, hầu như hoàn toàn chặt đứt sinh kế của Cao gia.

Tình huống như vậy khiến Viên Kính có chút lo lắng: “Kỳ gia bên kia chuyên quyền độc đoán như thế, chẳng khác nào đem chúng ta đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cứ thế mãi, chuyện làm ăn của bến tàu cũng không thể làm tốt…”

Tư Tuấn cầm lên một nắm thức ăn cho cá, ném vào trong bồn, đám cá vàng tranh lên trước cướp giật, làm bắn lên từng mảng bọt nước.

“Kỳ Tử Gia tự có dự định, chuyện này chúng ta làm dựa theo phân phó của hắn là được, cũng không cần sợ Cao gia đến tìm phiền toái, Kỳ Tử Gia sẽ xử lý.”

“Tiểu Tuấn, cháu tin tưởng hắn như vậy, không sợ hắn là cố ý giảm bớt không gian sinh tồn của chúng ta, sau đó nhân cơ hội nuốt chúng ta sao?” Dưới kiên trì của Tư Tuấn, Viên Kính không gọi cậu là “Đại ca”, mà khôi phục xưng hô trước đây.

“Chú Viên, đừng lo lắng, Tử Gia hắn sẽ không ── ”

“Viên Kính, cái này ông không hiểu, đại ca của các ông và Kỳ Tử Gia là quan hệ gì? Là khi sa sút giúp đỡ ái mộ nhau, lưỡng tâm tương duyệt lại phải đau khổ kiềm chế. Ba năm nằm gai nếm mật, cuối cùng lật đổ nhân vật phản diện lớn nhất, nhưng lại bị bức bách đến tình trạng hiện nay, phải trời nam đất bắc, một đôi uyên ương số khổ a!”

Kỳ Hoán Thần nghênh ngang đi đến, tiểu đệ theo hắn đi dạo phố, vẻ mặt có khổ nói không nên lời đi theo phía sau.

Tư Tuấn cũng không hạn chế tự do của Kỳ Hoán Thần, chỉ cần trong phạm vi thành J, hắn muốn đi đâu đều có thể, cũng không cần chào hỏi, điều kiện tiên quyết là có người đi theo.

Nhìn thấy Kỳ Hoán Thần, Viên Kính nhíu nhíu mày, hắn tuy rằng sẽ không nói gì không nên nói với Tư Tuấn, nhưng thái độ cũng rất rõ ràng ── cùng toàn bộ huynh đệ Tư gia nhất trí, bọn họ đều coi thường người không có liêm sỉ lại diễu võ dương oai, còn tưởng rằng chính mình là đại thiếu gia, kẻ đoạt vị Kỳ gia thất bại này.

Bất quá cái nhìn của Viên Kính, Kỳ Hoán Thần cũng không quan tâm, xoay người tiếp nhận cái hộp tiểu đệ ôm, không chút nào che lấp ném lên sô pha, gậy xoa bóp, khiêu đản, nhũ giáp, giang môn tắc*… đám đồ dùng tình thú ào ào rơi ra.

(*có cần giải thích nữa không???)

Tất cả mọi người ở đây nghẹn họng nhìn trân trối, Tư Tuấn cũng đỏ mặt, nhưng vẫn bình tĩnh đi qua, nhặt lên đám đồ gì đó lên thả lại vào hộp, xoay người nói với Kỳ Hoán Thần: “Ăn cơm tối rồi chứ? Một hồi nữa chúng ta dẫn Ares đi dạo.”

Kỳ Hoán Thần ngồi xổm trước chuồng chó, vuốt ve đầu Ares, hừ lạnh một tiếng: “Không cần, chiến thần của tôi không thèm bị người dùng xích sắt buộc đi dạo phố!”

Khi bắt đầu Tư Tuấn cũng không buộc Ares, mặc cho nó tự do hoạt động ở trong sân. Có lẽ là bởi vì tới địa phương xa lạ, có lẽ là bởi vì cảm thụ được phẫn nộ của chủ nhân, Ares trở nên rất có tính công kích.

Phàm là có người bước vào sân, nó đều sẽ xông lên cắn xé, thậm chí có một lần Ares còn nhảy ra tường tấn công người qua đường, may là Trâu Kiệt đúng lúc ngăn lại, mới không gây thành đại họa. Từ sau lần kia, Tư Tuấn vẫn dùng xích sắt buộc lại, để phòng ngừa Kỳ Hoán Thần tự mình cởi ra, còn thêm khóa vào dây xích.

Thế nhưng với Kỳ Hoán Thần mà nói, dây xích này xích lại không chỉ là Ares, còn có hắn, quả khóa kia giống như treo trên cổ hắn, nặng nề đè xuống, nhắc nhở hắn khuất nhục phía trước.

Chỉ có buổi tối, thời điểm áp trên người Tư Tuấn làm càn xâm phạm cậu, Kỳ Hoán Thần mới có thể tìm được một chút kiêu ngạo.

“Ngô…” Tư Tuấn cắn môi nằm sấp trên bệ cửa sổ, gậy xoa bóp chạy pin xoay tròn lên xuống, phát ra thanh âm “xèo xèo”, để giữa hai chân tách ra của cậu.

Kỳ Hoán Thần trong tay cầm gậy xoa bóp, hôn lên tấm lưng của rắn chắc Tư Tuấn, vui cười hỏi: “Muốn sao?”

Tư Tuấn biết nếu mình không trả lời, như vậy dằn vặt sẽ vẫn tiếp tục duy trì, vì thế vô cùng thuận theo gật đầu: “Muốn…”

Kỳ Hoán Thần dùng gậy xoa bóp đỉnh đỉnh huyệt khẩu dính đầy dịch bôi trơn, đã phi thường mềm mại ướt át, lại hỏi: “Muốn cái gì? Cái này sao?”

“Muốn… anh…”

Một tay xoa nắn cánh mông kiều vểnh của Tư Tuấn, một tay dùng gậy xoa bóp chọc khe mông cậu, Kỳ Hoán Thần được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: “Cái này không tốt sao? Toàn bộ tự động, không hạn chế thời gian, càng có thể làm cậu thỏa mãn…”

Tư Tuấn vươn cánh tay, nắm cổ tay Kỳ Hoán Thần, ưỡn thẳng lưng, thân thể dựa lại phía sau, mông dán tại bụng dưới nóng bỏng của Kỳ Hoán Thần, run rẩy mở miệng: “Chỉ có… anh… có thể thỏa mãn em…”

Kỳ Hoán Thần hoàn toàn trở nên hưng phấn, ném gậy xoa bóp đi, nắm thắt lưng rắn chắc nhỏ gầy của Tư Tuấn, hung hăng động thân, đem dục vọng sung huyết đứng thẳng, kêu gào muốn phát tiết từ lâu, đẩy vào dũng đạo bí mật mềm mại ướt át, hoàn toàn bất đồng cùng chủ nhân cường tráng kiên nghị.

“A… Nhẹ một chút…”

“Nhẹ một chút? Nhẹ một chút sao có thể khiến cậu đồ đê tiện muốn bị thao này thỏa mãn!”

Một ngụm cắn lên vai Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần bắt đầu luật động điên cuồng không tiết chế.

Bọn họ mỗi đêm đều làm tình, Kỳ Hoán Thần xuất ra trăm thủ đoạn, không phải vì đạt được khoái cảm lớn nhất, mà là vì mục đích nhục nhã Tư Tuấn đến cực hạn.

Khi dục vọng sinh lý và khoái cảm trả thù phân không rõ bên nào trọng bên nào khinh, tự nhiên trộn lẫn cùng nhau, Kỳ Hoán Thần thậm chí bắt đầu nghĩ, hắn vốn chính là một người tràn ngập dục vọng ngược đãi. Trước đây ôn nhu săn sóc với phụ nữ, chỉ là bởi vì tiềm thức còn chưa thức tỉnh, mãi đến khi gặp phải đồ đê tiện dâm đãng thích bị kiền này, bản tính mới bị kích phát ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện