Dã Tâm Của Nam Nhân

Quyển 2 - Chương 22: Dã tâm phiên ngoại – Ta chỉ cần ngươi sống không tốt



Thành J ở Giang Nam, là thành phố cảng, trước đây mặc dù là mùa đông cũng ấm áp ẩm ướt, một áo khoác lông cừu một cái khăn quàng cổ đủ để qua cả mùa đông. Bất quá mấy năm nay khí hậu khác thường, trong giọt mưa vậy mà cũng mang theo vụn băng bụi tuyết, tuy rằng rơi xuống đất liền tan, nhưng nhiệt độ cũng xuống gần âm độ.

Trong khí trời như vậy, cuộn mình trong gian phòng ấm áp, ăn một nồi lẩu nóng hầm hập sẽ vô cùng thích hợp. Vì vậy sáng sớm, Tư Tuấn lái xe đưa Kỳ Hoán Thần đi tới một siêu thị lớn mới khai trương, mua nguyên liệu nấu lẩu.

Từ khi Kỳ Hoán Thần về nước cùng cậu, đã qua hơn một tháng.

Khí hậu Anh quốc nhiều mưa thực sự không thích hợp để Kỳ Hoán Thần dưỡng thương, Tư Tuấn đề nghị quay trở lại thành J định cư, vốn đang có chút thấp thỏm, không nghĩ tới hắn đã vui vẻ đồng ý.

Trở về chốn cũ, Kỳ Hoán Thần ngược lại không có tâm tình khúc mắc gì đối với vùng đất đầy đau lòng này, chỉ là kín đáo phê bình việc căn nhà nhỏ bị phá bỏ di dời.

Vậy mà Tư Tuấn nói: “Cho dù nhà nhỏ không bị phá, chúng ta cũng sẽ không sống ở đó.”

Nghe vậy, Kỳ Hoán Thần đang chọn đồ lẩu ngẩng đầu, lông mi chớp chớp: “Thế nào, tại thế ngoại đào nguyên trong mộng của em, anh đã không có tư cách chiếm một góc nhỏ rồi?”

“Trong tương lai mà em chờ đợi, sân nhỏ, cây lựu, giàn nho cùng tất cả những thứ khác, đều là vật làm nền cho anh, không có anh, khoảnh sân kia có tươi đẹp hơn nữa, cũng không khác gì quan tài.” Tư Tuấn đẩy xe mua sắm đi theo phía sau Kỳ Hoán Thần, nhẹ giọng giải thích: “Căn nhà ấy ở cạnh sông, quá ẩm ướt, giao thông cũng không thuận tiện, không thích hợp với anh, cho dù không phá bỏ em cũng không dự định để anh sống ở đó.”

“Em họ…” Kỳ Hoán Thần quay đầu, cùng Tư Tuấn bốn mắt nhìn nhau, trong cặp mắt hoa đào xinh đẹp nhộn nhạo một hồ thu thủy, trải qua năm tháng lắng đọng, càng thêm thâm thúy mê người, đôi môi tựa cánh hoa đầu tiên là mím lại, sau đó cong lên thành một độ cung giảo hoạt: “Để báo đáp thâm tình của em… Đêm nay ăn lẩu thịt dê!”

Nói rồi, đem thận dê, xương dê đồ ăn bổ thận vân vân, toàn bộ ném vào xe đẩy.

Hành trình mua đồ ăn kế tiếp, Kỳ Hoán Thần kiên định đi trên con đường “Tráng dương”, hải đảm hải sâm, đuôi bò đuôi trâu, cẩu kỷ củ từ… mua một đống lớn, khi tính tiền, khiến cho nhân viên thu ngân cùng các bác gái xếp hàng không ngừng ghé mắt.

Lòng bàn tay Tư Tuấn đẩy xe đẩy cũng đổ mồ hôi … Cậu có dự cảm, đêm nay đã định trước sẽ là một đêm không yên ổn.

Gần cuối năm, trên đường phố rất nhiều người mua đồ ăn hàng tết, Tư Tuấn cùng Kỳ Hoán Thần bị kẹt lại trên đường cái.

Vô cùng buồn chán, Kỳ Hoán Thần lại đánh chủ ý tới Tư Tuấn, bàn tay lạnh lạnh vươn vào từ vạt áo cậu, ngắt một cái lên sườn thắt lưng vô cùng co dãn của cậu, lại trượt đến phía trước bụng dưới, một ngón tay tìm đến chỗ rốn mà chọc chọc.

Tư Tuấn kêu lên một tiếng đau đớn, đè lại móng vuốt không an phận của hắn, nhẹ giọng kêu: “Anh họ, em đang lái xe, đừng làm loạn!”

Bàn tay Kỳ Hoán Thần càng thêm xấu xa thăm dò xuống phía dưới, một ngón tay móc dây lưng cậu, kéo kéo ra bên ngoài.

“Nhìn dòng xe này, tạm thời không thể di chuyển, không bằng dừng lại ven đường, làm một lần trước đi!”

Tư Tuấn đỏ mặt, lắc đầu: “Ngô… Không được, cửa sổ xe trong suốt …”

“Nói như vậy, nếu như đục, có thể làm?” Kỳ Hoán Thần híp mắt cười rộ lên, nghiêng người tới gần, môi chạm lên vành tai Tư Tuấn thổi khí: “Ngày mai đến gara, dán giấy đục cách nhiệt, anh họ và em cùng chơi xe chấn.”

Nói rồi, lấy ngón tay đâm đâm vành tai nóng đỏ của Tư Tuấn, gần như không kiềm chế được muốn làm cậu ngay tại chỗ.

Tư Tuấn đẩy nhẹ hắn một chút, quẫn bách nói: “Về nhà lại nói, người trong xe bên cạnh đang nhìn…”

“Nào có người đang nhìn…” Kỳ Hoán Thần cười, tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy được chiếc xe hiếu kỳ nào bên cạnh, nhưng lại thấy được hai bóng người quen thuộc.

Thân thể cứng ngắc ba giây đồng hồ, Kỳ Hoán Thần ngồi thẳng lưng, cặp mắt nheo lại, lạnh lùng hỏi: “Người nào đó đã chết, chính là ý tứ này sao?”

“Ân?”

Tư Tuấn theo đường nhìn của hắn trông qua, bên ngoài cách xe bọn họ khoảng chừng ba mươi mét, Lâm Hạo một tay ôm đứa trẻ, một tay nắm tay Kỳ Tử Gia, đang qua đường lớn.

Chăm chú nhìn chằm chằm hai bóng người kia, mãi cho đến khi phía sau truyền đến tiếng còi, Kỳ Hoán Thần mới thu hồi đường nhìn, nhẹ giọng giục: “Em có muốn xuống bắt chuyện hay không? Còn không lái xe?!”

Nói cũng kỳ quái, sau lần khởi động này, lộ trình kế tiếp cư nhiên một đường đèn xanh, không trở ngại rời khỏi khu trung tâm buôn bán ngựa xe như nước, chạy hướng đường lớn rộng rãi hoang vắng tới khu nội thành mới.

Kỳ Hoán Thần co người trên ghế phó lái, nhìn chằm chằm cảnh sắc chạy nhanh ngoài cửa sổ, yếu ớt mở miệng: “Sao hắn lại gầy thành bộ dạng quỷ đó?”

Kỳ Tử Gia cả người bị bọc trong áo ấm dày cộm, dưới hai chân tuy rằng mặc quần jean dày, cũng không khó nhìn ra đôi chân quả thực nhỏ như gậy trúc.

Tư Tuấn cân nhắc mở miệng: “Sau khi hắn giả chết, chỉ có thể ra nước ngoài lánh lạn, thế nhưng bởi vì nhận nuôi đứa con mồ côi của lão đại mafia Mỹ, liên lụy đến tranh đấu nội bộ của mafia, bị tiêm thuốc phiện, là loại rất khó cai, di chứng cũng rất nghiêm trọng.”

Kỳ Hoán Thần không có bất luận đánh giá gì với chuyện này, trở nên trầm mặc, ngón tay vô ý thức kéo chốt dây an toàn, phát ra tiếng “Khách khách”.

Trái tim Tư Tuấn bị tiếng động kia khuấy thành một đống hỗn loạn, đành phải thả chậm tốc độ xe, lo lắng hỏi: “Anh họ, anh có khỏe không?”

“Tốt, phi thường tốt, biết hắn sống không ra sao, anh thấy tốt vô cùng!”

Vừa dứt lời, “Răng rắc” một tiếng, chốt an toàn bị hắn bóp hỏng.

Kỳ Hoán Thần thở phì phì cởi dây an toàn xuống ném sang một bên, tay chống cằm nhìn phía ngoài cửa sổ, thanh âm lãnh đạm: “Tiểu tạp chủng kia không phải luôn tiên phong chống thuốc phiện sao? Kết quả anh không sao, hắn ngược lại bị hại thảm, thật buồn cười!”

Tư Tuấn nghe xong, như có chút suy nghĩ gật đầu.

Số phận lúc này, quả thực khó có thể nắm lấy, lão đại hắc đạo hô mưa gọi gió thủ đoạn đầy rẫy như vậy, Kỳ Tử Gia trong lòng tràn ngập căm hận vì báo thù mà liều lĩnh không để ý chuyện gì kia, sau khi chậu vàng rửa tay, vậy mà sẽ ở trong nhà như thế này, sợ rằng tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

Cuối cùng, Tư Tuấn dùng tốc độ xe bò trở lại nhà mới của bọn họ——một căn biệt thự hai tầng riêng sân riêng cổng trong khu đô thị mới.

Vào cửa nhà, tâm tình Kỳ Hoán Thần có chút chuyển biến tốt đẹp, cởi áo khoác xắn tay áo, bắt đầu thi triển thân thủ. Mấy năm nay ở nước ngoài, hắn đã học được cách nấu ăn, cũng có mấy món sở trường, quả nhiên là vô cùng có thiên phú.

Mà Tư Tuấn hoàn toàn không có thiên phú chỉ có thể ở một bên hỗ trợ, làm vài việc nhặt rau hoàn toàn không có tính kỹ thuật.

Kỳ Hoán Thần đang thái thịt, đột nhiên lấy tay khửu tay đụng Tư Tuấn một chút: “Tóc anh che mắt rồi.”

Tư Tuấn buông rau, đơn giản rửa sạch ray, sau khi lau khô liền vén tóc mái quá dài của Kỳ Hoán Thần lên, dùng kẹp tóc kẹp lại.

Khi cậu đang làm việc này, Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu, hôn một cái lên cằm cậu: “Em họ, anh phải đối xử với em thật tốt mới được.”

Tư Tuấn hơi ngẩn ra, có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Anh hiện tại đối với em cũng tốt rồi…”

“Còn có không gian để phát triển.” Kỳ Hoán Thần nhếch mi, mặt mũi nhăn thành một đoàn, thanh âm rất nhẹ, như là đang nói với chính mình, “Tiêu chuẩn thấp nhất, cũng phải mạnh hơn tiểu tạp chủng Kỳ Tử Gia kia.”

“Cái gì?”

“Hắn có di chứng thuốc phiện, chân anh có di chứng, hắn có Lâm Hạo, anh có em, hắn có đứa trẻ kia, chúng ta còn có Cupid, hiện nay đánh ngang, anh phải đối với em tốt hơn một chút, chúng ta sống hạnh phúc thêm một ít, mới có thể thắng hắn.”

Nghe đến mấy lời này, Tư Tuấn cùng lúc nghĩ loại tâm tính này của Kỳ Hoán Thần tương đối ngây thơ đáng yêu, về phương diện khác, chua xót nhè nhẹ dâng lên trong lòng.

“Nguyên lai anh tốt với em, là vì để thắng hắn…”

“Đó là bởi vì em là kiêu ngạo còn sót lại của anh…”

Kỳ Hoán Thần đặt thịt đã thái tốt sang một bên, bật bếp, cho thêm chút dầu vào nồi, sau đó bỏ hành gừng vào sao lên, sau khi hương vị bốc lên, liền cho muối hạt vào, một bên xào một bên nói: “Kỳ Tử Gia không thích Lâm Hạo, hắn là không có cách nào, chỉ có thể đi theo kẻ còn tiếp nhận hắn khi nghèo túng. Mà điểm này, chính là điểm duy nhất anh mạnh hơn hắn, anh và em ở bên nhau, không phải tình thế bắt buộc, mà là bởi vì…”

“Bởi vì sao?”

“Bởi vì anh thích em…”

Tư Tuấn nhất thời kích động, bóp nát cả lá rau trong tay, nước rau xanh nhạt chảy ra từ khe hở cũng bất chấp, bắt lấy cánh tay Kỳ Hoán Thần.

“Anh thích em…”

Cậu đương nhiên biết, Kỳ Hoán Thần thích mình.

Cậu đã từng tận mắt thấy, tự mình đã trải qua bao hồi phong hoa tuyết nguyệt của Kỳ Hoán Thần, cậu có thể không chút tự phụ mà nói, Kỳ Hoán Thần bỏ nhiều tâm tư trên người cậu nhất, nhiệt tình với cậu cũng là duy trì lâu nhất, năm đó Kỳ Hoán Thần, khẳng định là đặc biệt thích cậu.

Thế nhưng, đã qua hơn bảy năm … Thời gian lâu như vậy, cũng đủ để Kỳ Hoán Thần vô tâm vô phế quên rất nhiều cảm giác. Mặc dù là bọn họ hợp lại, Tư Tuấn cũng không dám khẳng định Kỳ Hoán Thần bây giờ còn thích mình.

Kỳ Hoán Thần một mình ở Anh quốc sống cũng không tốt.

Không có bạn bè tin tưởng, không có người yêu hiểu lòng, không có cuộc sống an nhàn, không có thân thể khỏe mạnh… So với cảnh tượng trước đây, hắn có thể nói là ngã xuống đáy cuộc đời.

Trong khoảng thời gian trở lại đây, Tư Tuấn chìm đắm trong cuộc sống tốt đẹp cùng người trong lòng, thế nhưng trong đáy lòng vẫn có một thanh âm mơ hồ nhắc nhở chính mình, Kỳ Hoán Thần tiếp nhận cậu, so với nói không từ bỏ cậu được, trong lòng còn có cậu, không bằng nói là một loại thỏa hiệp bất đắc dĩ.

Tựa như hắn phán đoán ra quan hệ giữa Kỳ Tử Gia cùng Lâm Hạo vậy… Người em họ ngây ngốc này, là người duy nhất vào thời điểm hắn nghèo túng nhất, còn bằng lòng tiếp nhận hắn, cho nên hắn chỉ có thể trở lại bên người đứa em họ này.

Quả nhiên, như là muốn xác minh suy nghĩ của Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần thở dài nói: “Anh cái gì cũng không có, anh chỉ có em…”

Anh chỉ có em… Anh chỉ còn lại em mà thôi… Anh phải cùng em một chỗ…

Nhưng giống như xem thấu suy nghĩ trong lòng Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần lại chuyển đề tài, nở nụ cười: “Nhưng mà, cho dù để anh lựa chọn, tiền tài địa vị khỏe mạnh những thứ này đều gom lại một chỗ, chỉ có thể lưu lại một thứ, anh cũng sẽ chọn em.”

Tư Tuấn cắn môi, không dám tin tưởng: “Thật vậy sao?”

Kỳ Hoán Thần trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, gạt bàn tay Tư Tuấn ra, lạnh lùng hỏi: “Em cho là, anh đã nghèo túng đến mức cần dỗ ngon dỗ ngọt lấy lòng em, nịnh bợ em sao?”

“Em chỉ là… không thể tin được…”

“Có gì có thể hoài nghi?”

Nồi áp suất hầm xương dê phát ra tiếng kêu nhắc nhở, mở vung lên, giữa làn hơi nước tràn ngập, hương vị nồng đậm bay ra. Kỳ Hoán Thần múc ra một muôi canh lớn, đảo đảo muối đã sao vàng đổ vào nồi lẩu, quấy đều.

“Em cho tới bây giờ đều là đặc biệt, em là người duy nhất khiến anh sinh ra dục vọng chiếm dữ mạnh mẽ, dù cho dùng sức mạnh cũng sẽ không tiếc; cũng là người duy nhất khiến anh bận tâm tính mệnh của em mà buông tha thời cơ báo thù tốt nhất; càng người duy nhất giành được tín nhiệm của anh lại hung hăng phản bội anh…”

Đạy vung lại giảm nhiệt độ, xoa xoa bàn tay, lấy xuống kẹp tóc trên đỉnh đầu, đám tóc lại rơi xuống, nửa che lại cặp mắt hoa đào xinh đẹp, nhưng che không được tình ý nồng đậm trong đáy mắt.

“Nhưng cho dù em như vậy, anh vẫn thích em.”

Thẳng thắn tâm ý của mình, Kỳ Hoán Thần cũng thở dài một hơi.

Tuy rằng trong lòng hắn, chuyện Tư Tuấn phản bội năm đó vẫn chưa tiêu tan, cũng không dự định buông tha đặc quyền “dằn vặt” cậu, nhưng loại dằn vặt này chỉ giới hạn trong thân thể, trên tinh thần, hắn cũng không muốn tàn phá đứa trẻ vạn năm ngây thơ này.

Bảy năm yêu nhau mà không gặp mặt, đối với hai người mà nói, đều đã là dày vò quá lâu.

Thế nhưng hắn đã nhiệt liệt biểu lộ trắng ra như vậy, người này thế nào còn ngơ ngác, một chút phản ứng cũng không có chứ!?

“Chẳng lẽ không cảm động sao?”

Kỳ Hoán Thần nhíu nhíu mày, vươn tay ôm lấy thắt lưng Tư Tuấn, đẩy cậu lên trước bếp ga, nặng nề vỗ vỗ mông cậu một chút.

Bị hạnh phúc đột ngột xuất hiện vây quanh, Tư Tuấn vẫn bay trên mây rốt cục phục hồi lại tinh thần, có chút hoang mang gọi: “Anh họ, anh muốn làm gì?”

“Nếu cảm động, trước khi lẩu nấu xong, làm trước một lần đi!”

“Thế nhưng sẽ cháy nồi —— ”

Cái nồi trước mắt còn đang nấu nước lẩu, hương khí nồng đậm làm người thèm ăn, đây hiển nhiên không phải một hoàn cảnh thích hợp để làm tình.

Kỳ Hoán Thần đưa muôi cho Tư Tuấn, kiên trì chỉ đạo nói: “Em cầm cái này, khuấy thuận chiều kim đồng hồ, chuyện khác … giao cho anh!”

Dây lưng bị tháo ra, quần bị túm xuống dưới, phía trước đối mặt chính là nồi lẩu nóng hổi, phía còn lại là ngón tay băng lạnh thâm nhập tìm kiếm, kế tiếp sẽ xuyên vào, chính là phân thân đang đặt tại bắp đùi, so với chân giò hun khói trên thớt gỗ còn cứng rắn hơn.

“Anh họ, không được —— a —— ”

Lời còn chưa dứt, phân thân Kỳ Hoán Thần đã đỉnh vào, bởi vì mở rộng tương đối qua loa, cho nên cũng không dám quá dùng sức, chỉ là xen đỉnh vào, chậm rãi chen vào trong.

Tư Tuấn kêu lên một tiếng đau đớn, tức giận dùng muôi gõ gõ nồi ——

Kết quả một ngọn lửa bùng lên, cậu hoảng hốt lui về phía sau nửa bước, nhưng lại ở trong ý muốn của Kỳ Hoán Thần, nhân thể đem chỉnh căn đỉnh vào, bụng dưới dán sát vào mông Tư Tuấn.

Hai tay vươn vào từ vạt áo Tư Tuấn, mơn trớn bụng dưới bằng phẳng rắn chắc, một tay hướng về phía trước trượt xuống dưới, một tay đi tới ngực, ngón cái vuốt ve đầu nhũ nho nhỏ, một tay đi tới giữa hai chân cậu, cầm phân thân đã nổi lên phản ứng.

“Em họ, nhìn lửa cho tốt… anh muốn bắt đầu rồi!”

Ba mặt toàn bộ cùng tiến lên, Kỳ Hoán Thần ghé sát bên tai Tư Tuấn, một bên chỉ đạo cậu khuấy nồi lẩu, một bên bắt đầu hưởng dụng “Bữa tiệc mỹ vị” thuộc về riêng mình.

+++++

“Ăn lẩu a, vẫn là phải ăn cay mới được!”

Kỳ Hoán Thần cười meo meo gắp miếng thịt dê đã nhúng chín ra, đưa tới trước mặt Tư Tuấn: “Em họ, nếm thử tay nghề của anh đi.” Không đợi Tư Tuấn mở miệng, lại như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ai nha thật ngại quá, anh quên em hiện tại không có thể ăn cay, thật không có ý tứ, anh đành một mình hưởng mỹ thực vậy!”

Nói rồi, đem miếng thịt dê ngửi đã rất thơm, nhìn càng ngon miệng, nhét vào miệng mình.

Hung hăng trừng kẻ được tiện nghi còn khoe mẽ này, Tư Tuấn ngồi trên ghế lót nệm dày, yên lặng ăn cháo sáng.

Lúc này điện thoại di động kêu, cầm lấy nhìn thoáng qua, Tư Tuấn hơi nhíu nhíu mày, đứng lên đi tới phòng bếp nghe máy, sau một hồi mới  quay lại.

Kỳ Hoán Thần dùng chiếc đũa khuấy bát nước chấm, vẻ mặt khó chịu: “Điện thoại của ai, tình nhân ngầm? Cư nhiên còn giấu sau lưng anh!”

“Là Kỳ Tử Gia.”

Nghe được cái tên này, tay Kỳ Hoán Thần hơi trượt, chiếc đũa bay ra ngoài, làm nước tương văng đầy đất.

Tư Tuấn lấy giấy ăn, ngồi xổm trên mặt đất, một bên chà lau, một bên giải thích: “Hắn hẹn em ngày mai đi ra ngoài ăn một bữa cơm. Hắn vài năm mới về một lần, mỗi lần đều sẽ gặp em ôn chuyện một lần… Hắn không biết chuyện chúng ta ở bên nhau, ngày mai em phải đi gặp mặt… Anh…”

“Anh cũng đi!”

“A?”

Kỳ Hoán Thần trừng mắt mắt: “Thế nào, không được?”

“Đương nhiên có thể.”

Tư Tuấn sẽ không ngây thơ cho rằng, Kỳ Hoán Thần chủ động yêu cầu theo cậu đi ước hẹn, là vì muốn nắm tay giảng hòa với Kỳ Tử Gia.

Sau khi tự định ra lần “gặp mặt” này, cả người Kỳ Hoán Thần liền bị vây trong trạng thái u ám cùng phấn khởi đan xen, đêm đó đi ngủ sớm hơn bình thường, sáng sớm hôm sau liền rời giường, đi tiệm làm tóc, đi siêu thị mua quần áo, tỉ mỉ ăn mặc, quả thực giống như muốn đi xem mắt.

Tư Tuấn ngồi ở khu chờ, nhìn Kỳ Hoán Thần thay quần áo xong thần thanh khí sảng đi tới.

Mặc dù là hận, nhưng loại tình cảm nhiệt liệt này của hắn đối với Kỳ Tử Gia, cũng luôn luôn khiến đáy lòng Tư Tuấn hơi phát chua.

Rốt cục tới thời gian hẹn gặp, Kỳ Hoán Thần kéo cánh tay Tư Tuấn, diện mạo hiên ngang tiêu sái đi vào nhà hàng, dựa vào khuôn mặt tuấn tú cùng một thân khí độ, thiếu chút nữa bị nhân viên cửa hàng cùng các khách hàng khác nghĩ lầm là siêu sao điện ảnh.

Bọn họ tới sớm, ngồi ở vị trí sát cửa sổ, Kỳ Hoán Thần mới đợi ba phút liền không nhịn được đứng lên.

“Tiểu tạp chủng này, thực sự là không có gia giáo, chẳng lẽ không biết phải đến sớm mười phút trước giờ hẹn, mới là biểu hiện lễ phép sao?”

“Có lẽ là tắc đường —— ”

Tư Tuấn một câu thuận miệng nói ra, khiến cho Kỳ Hoán Thần vô cùng bất mãn: “Không được giải thích thay hắn, anh không cho em nói một câu tốt về hắn!”

“Vì sao?”

“Bởi vì em là của anh, tư tưởng linh hồn của em thân thể của em đều là của anh, trong đầu em chỉ được phép chứa một người là anh, không được nhìn người khác không được nghĩ đến người khác, nhất là tiểu tạp chủng kia!”

Bình thường Kỳ Hoán Thần tuy rằng lòng dạ hẹp hòi, nhưng sẽ không dễ nổi giận nóng nảy như thế, phát giận trước mặt mọi người, có thể thấy được cuộc gặp mặt ngày hôm nay, quả thực đã tạo cho hắn áp lực tâm lý rất lớn.

Tư Tuấn yêu cầu một ly nước ấm, đưa tới trước mặt Kỳ Hoán Thần, vỗ vỗ tay hắn, từ đáy lòng ca ngợi nói: “Anh họ, yên tâm, anh quả thực rực rõ chói mắt.”

“Cái gì? Anh cũng không phải đến khoe khoang …” Con ngươi Kỳ Hoán Thần vòng vo chuyển động, ôm cánh tay Tư Tuấn, cả người tựa ở trên người cậu, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn nâng lên, vẻ mặt đắc ý: “Anh chính là đến khoe khoang! Bất quá không phải khoe khoang anh anh đẹp trai thế nào, mà là khoe khoang chúng ta có bao nhiêu ân ái!”

Nói rồi, nghiêng người hôn một cái lên mặt Tư Tuấn, sau đó quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ: “Anh muốn chọc giận chết đôi cẩu nam nam kia…”

Nhưng mà đập vào mắt, lại là một hình ảnh khiến tròng mắt hắn gần như muốn rơi ra.

Kỳ Tử Gia cùng Lâm Hạo nắm tay bước đến trong mưa phùn tuyết nhỏ, Lâm Hạo vẫn như cũ ôm đứa trẻ nhỏ, Kỳ Tử Gia vẫn như cũ mặc trang phục mùa đông dày dặn, như một miếng bông.

Khi đợi đèn đỏ qua đường, Kỳ Tử Gia đưa ô cho Lâm Hạo, ngồi xổm xuống buộc lại dây dày cho hắn, một lần nữa buộc lại thật tốt bên dây dày bị tuột ra, bên kia không tuột ra cũng chỉnh sửa một chút, sau đó đứng lên nhận lại ô, trong trời đất chỉ có một nhà ba người bọn họ, Lâm Hạo vươn qua, liếm đi hoa tuyết rơi trên chóp mũi Kỳ Tử Gia.

Kỳ Hoán Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn hết một màn này, cầm lấy ly nước trên bàn một hơi uống cạn, sau đó cầm lấy ống tay áo Tư Tuấn, thở phì phì đi ra ngoài: “Ai muốn ăn cơm cùng hai tên nhìn đã ngán kia, chúng ta về nhà, anh làm cho em còn ăn ngon hơn!”

Lên xe, Tư Tuấn gọi điện thoại cho Kỳ Tử Gia, nói dối công ty đột nhiên có chút việc không thể đến gặp mặt.

Ngắt điện thoại, chỉ thấy Kỳ Hoán Thần ngồi nghiêng người, rất chuyên chú nhìn cậu.

Tư Tuấn bị ánh mắt nóng cháy kia trừng đến thân thể nóng lên, lắp bắp hỏi: “Anh họ, làm sao vậy?”

Kỳ Hoán Thần hỏi đông đáp tây nói: “Anh phải đối với em thật tốt mới được…”

Tư Tuấn lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: “Anh đã nói, chỉ có đối với em thật tốt, anh mới có thể thắng Kỳ Tử Gia.”

“Không phải nguyên nhân này, anh nhìn ra được, hắn thích Lâm Hạo …”

Kỳ Hoán Thần lại bắt đầu giật chốt dây an toàn mới thay: “Anh ghét Lâm Hạo, nếu không có hắn, tiểu tạp chủng kia thế nào có thể thắng anh!”

Tư Tuấn vươn tay cầm bàn tay Kỳ Hoán Thần.

Cậu không tiếc cái chốt an toàn, cậu là đau lòng ngón tay Kỳ Hoán Thần.

Cầm ngược lại tay Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt thành kính phảng phất như tín đồ Cơ đốc đang cầu nguyện: “Anh phải khiến em hạnh phúc hơn Lâm Hạo mới được, anh phải khiến cho người anh thích, so với người tiểu tạp chủng kia thích, càng hạnh phúc hơn mới được!”

Nghe vậy, Tư Tuấn đỏ viền mắt: “Em đã rất hạnh phúc …”

Chính là anh đã quên, nhưng em còn nhớ rõ.

Năm đó, anh không chỉ từng che ô cho em, giúp em đeo giày, còn thay em uống xuống chén rượu độc, anh đã từng đối xử rất tốt với em thật lòng thật dạ, anh đã từng trao cho em rất nhiều tin cậy cùng chờ mong, cho dù em phụ anh, anh cũng bằng lòng một lần nữa tiếp nhận em… Cảm tình giữa chúng ta, sẽ không thua kém bất luận kẻ nào!

“Không đủ không đủ, còn rất lâu mới đủ!” Kỳ Hoán Thần nheo mắt, đột nhiên nghĩ đến phương diện “Tính lãnh cảm” hắn tuyệt đối có thể thắng được Kỳ Tử Gia kia.

“Tối thiểu trên giường, anh tuyệt đối sẽ không để em dục cầu bất mãn!”

Cảm động nhất thời mang theo mùi vị tình sắc, Tư Tuấn đỏ mặt khởi động xe, Kỳ Hoán Thần lại dựa sát qua, ghé sát bên tai, liếm liếm vành tai cậu.

“Em họ, đến gara, dán giấy đục cách nhiệt cho cửa xe đi…”

—— Dã tâm phiên ngoại 《 Chỉ cần ngươi sống không tốt 》 hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện