Dạ Tập

Chương 6



H về với thôn làng,là lá la….

Trác Hoành Tứ ôm sát cánh tay William, hắn duyện hôn lên đôi bờ môi của y, đầu lưỡi cũng thuận lợi thâm nhập vào trong khoang miệng đối phương,không ngừng quấn lấy đầu lưỡi ẩm ướt bên trong.

Một đạo nhiệt lưu bất chợt nảy lên khiến thắt lưng của William trở nên mềm nhũn, không tự chủ được mà nằm xuống đất.

Trác Hoành Tứ thuận thế đè ép lên trên thân thể y, vòng cánh tay ra phía sau cổ, càng thêm nhiệt liệt hôn môi,gắt gao chiếm giữ lấy đôi môi đỏ mọng của y.

“Đừng… Đừng… Không nên làm như vậy…”

William muốn chống cự lại hành vi quái lạ của hắn, nhưng hoàn toàn ngăn chặn không được, trong cơ thể dường như đang bị một đoàn hỏa cuồng liệt thiêu đốt, lý trí hầu như cũng sắp cháy thành tàn tro.

Y biết rõ mình căn bản không phải là một kẻ đồng tính luyến ái, cũng không có nhu cầu *** với bất kì một nam nhân nào; thế nhưng khi bị tên nam nhân Châu Á này đặt ở dưới thân, y lại cảm thấy thật khó chia lìa hắn.

Ngay cả đầu lưỡi của y cũng lưu luyến không rời mà quấn chặt lấy hắn, chủ động tham nhập vào trong miệng của người kia, hình như cả đời y sinh ra, chính là vì khát cầu được đôi môi của hắn hôn cùng âu yếm.

“Mình… Đến tột cùng là đang làm cái gì thế này?”

William không giải thích được,chỉ biết thì thào tự hỏi (ta nói em này hay tự lẩm bẩm lắm.), thế nhưng sau một khắc, lý trí vẫn không thể chống chọi lại cỗ tình triều vựng huyễn.

Hai người vươn ra đầu lưỡi mềm nhuyễn,không ngừng hút lấy mật dịch của nhau.

William ngăn cản không được bản thân,càng lúc càng bị cuốn sâu vào bên trong dòng suối tình mãnh liệt, cho đến khi cả ngọn sóng triều hoàn toàn bao phủ lên thân thể y, William lúc này đã không thể chịu đựng được nữa,y liền chủ động lao vào trong lòng Trác Hoành Tứ.

Y phục của William bị Trác Hoành Tứ xé ra, ngay cả quần cũng bị kéo xuống đến chân, bãi cỏ mềm mại tiếp xúc với cặp mông nhỏ của y, đêm đó trên cây cỏ vẫn còn đọng lại vài giọt sương, khiến da thịt cảm giác được một trận lạnh lẽo.

Trác Hoành Tứ vội cởi áo ra, lót bên dưới mông của William, không muốn nơi đó bị cỏ xanh làm cho trầy xước, tay cũng thuận thế đặt lên đùi của y, không ngừng mơn trớn.(oa~ anh Tứ thiệt galan,iu we’.)

“Dừng tay… Trác Hoành Tứ, dừng tay!”

Một trận hoảng hốt bỗng nhiên nảy lên,khiến William lần đầu tiên gọi chính xác tên của nam nhân.

Không có đạo lý, hoàn toàn không có đạo lý, vì sao mình có thể tùy ý để tên nam nhân này “Ta cần thì ta cứ lấy” cơ chứ?

Vì sao?

Mà vấn đề này dĩ nhiên là y không nghĩ ra đáp án!

Tuy rằng nhược điểm của y đang bị Trác Hoành Tứ nắm trong tay, thế nhưng về vấn đề ảnh chụp thì y chỉ cần dùng tiền là có thể mua lại được, cho nên đây cũng không hẳn là nhược điểm, không thể uy hiếp được y.

Huống chi, hiện tại y không bị Trác Hoành Tứ kê đơn, thần trí thập phần rõ ràng, thế nhưng vì sao y lại chấp nhận để cho nam nhân này ôm chặt ( chú cũng ôm lại người ta mà), còn chấp nhận để cho hắn làm những việc này?

Trác Hoành Tứ hoàn toàn không có dừng tay, bàn tay đang trượt nhẹ trên đùi dần dần chuyển hướng, ôm choàng lấy cánh mông của William, tay kia mềm nhẹ âu yếm, vây quanh khối dục vọng nam tính của đối phương.

Một trận dậy sóng chợt ập đến,khiến William yên tâm thả lỏng phòng bị, y nhịn không được mà toàn thân đều run lẩy bẩy.

Không phải bởi vì lạnh, mà là vì nóng, hơn nữa còn nóng đến mức không chịu nổi.

“Ngô… Ngô…”

Thống khổ nhăn chặt vùng xung quanh lông mày, William cảm thụ được một tia áp lực từ nơi tư mật truyền đến, y liều mạng cắn chặt môi dưới, Trác Hoành Tứ xoa xoa cánh mông,sau đó ngón tay chậm rãi tiến nhập vào thân thể y.

“Tôi bảo anh… Dừng… Dừng tay.”

Thanh âm bởi vì vui thích hòa lẫn với thống khổ mà trở nên gián đoạn.

Trác Hoành Tứ hôn lên lỗ tai William, cũng nhanh chóng cởi quần lót của mình ra, giải thoát cho vật thể nóng rực kiên quyết đang vận sức chờ phát động.

William không thể tin nổi cơ thể mình đã từng bị cự vật to lớn kia tiến nhập, thế nhưng lại không bị xé rách.

“Tôi sẽ không dừng tay đâu, cục cưng, nói đến thì thấy buồn cười, thế nhưng mấy ngày hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi nghĩ tôi được sinh ra là vì cậu, vì thế nên tôi phải tìm gặp cậu, bảo hộ cho cậu, thậm chí …còn yêu cậu.”

Trác Hoành Tứ nói ra lý do khiến Willam sửng sốt, đây là câu chuyện hoang đường mà chỉ có người điên mới nói ra được, người bình thường tuyệt đối sẽ không nói ra những lời nhảm nhí như vậy.

Y nhịn không được liền thốt ra tiếng lòng chân thực: “Anh điên rồi sao?”

Trác Hoành Tứ lộ ra một nụ cười xán lạn, khiến cho tim William bất ngờ bị đình chỉ nhịp đập, hắn nâng mặt y lên, in lại một nụ hôn thật sâu, phảng phất như hắn cũng thừa nhận chính bản thân mình thực sự rất điên cuồng.

Không cần theo đuổi nữ nhân, nhưng nữ nhân sẽ tự động đeo bám hắn, vì sao hắn lại ngày đêm mong nhớ một người nam nhân?( đam mỹ mà …,mong nhớ nữ nhân thì ta đâu cóa edit =)))

Vấn đề này từ ngay lần đầu tiên đã xuất hiện trong đầu của hắn,nhưng lại không có đáp án, bởi vậy hắn vẫn nghĩ mãi không thông cho đến tận bây giờ.

“Tôi cũng nghĩ là tôi điên rồi, vì thế tôi mới trăm phương nghìn kế tìm cho bằng được tờ giấy mời này, chỉ để được nhìn thấy cậu một lần, có phải là tôi đã điên rồi hay không?”

Hắn hạ xuống cổ và ngực của William vô số nụ hôn, nói ra đáp án hắn vừa mới thông suốt.

“Quả nhiên là tôi đã điên rồi, tôi nhìn thấy vẻ mặt cô độc của cậu khi đứng một mình, giống như sắp khóc, trong lòng của tôi đau lắm, tôi hận không thể vì cậu mà ngăn trở tất cả nguy hiểm gian nan, chỉ cần cậu có thể cười vui…”

“Anh… Anh… Ngô… A…”

Trác Hoành Tứ tiến nhập thêm một ngón tay vào trong cơ thể y, William biết hắn đang muốn mở rộng huyệt khẩu của mình, trong cơn đau nhức, y nhịn không được vội nắm lấy cánh tay của hắn, nhiệt năng da thịt của hai người chậm rãi ma sát với nhau.

Động tác của Trác Hoành Tứ khiến y cảm thấy đau đớn, nhưng song song đó lại có một cỗ khoái hoạt vọt đến từng bộ phận bên trong thân thể.

“Tôi yêu cậu, mặc kệ cậu có tin hay không, mặc kệ là cậu nghĩ chúng ta mới gặp nhau hai lần, làm sao tôi có thể điên cuồng như thế …. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu nghe, tôi yêu cậu, mà tôi cũng chưa từng nói ra những lời này với người thứ hai.”

Dứt lời, Trác Hoành Tứ liền kéo căng hai chân y ra, phần hông đẩy mạnh một cái, đưa ngay khối dục vọng lửa nóng vào trong cơ thể của y.

William biết rõ là mình cũng nên giãy dụa một chút, … ít nhất … Cũng ra vẻ như khước từ, thế nhưng lúc này y lại giống như một nữ nhân, dùng hai chân thon dài ra sức kẹp lấy vòng lưng của nam nhân trước mắt, hắn tiến nhập càng mạnh mẽ thì y càng cảm thấy hưng phấn đến run rẩy.

Mặc dù đây là lần thứ hai cùng nam nhân làm tình, nhưng thân thể William vẫn đang đau muốn chết, trán liên tiếp nhỏ xuống mồ hôi lạnh; nhưng mà trong sự đau đớn, lại mang theo một cỗ thư sướng nói không nên lời.

Hình như được Trác Hoành Tứ ôm vào trong ngực như thế, chính là một việc vô cùng tự nhiên, hai người thân mật tiếp xúc âu yếm,cũng chính là một việc sung sướng đến mức nào.

Trác Hoành Tứ bắt đầu luật động, mà mỗi một lần hắn đánh vào, đều khiến cho trái tim của William thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi ngực, hắn luật động càng nhanh, cao trào lại càng hung mãnh, từng đợt từng đợt thủy triều theo nhau tiến đến, sắp bức y điên cuồng.

“Cục cưng, thật chặt…”

William không tự chủ được bắt đầu rên rỉ, hai chân chăm chú buộc chặt thân thể của nam nhân đang xâm phạm y, đồng thời cũng cảm thấy vui sướng không thể tưởng tượng nổi.

Lần trước y bị kê đơn, nên ký ức đối với chuyện này chỉ có mơ mơ hồ hồ, lần này thần trí vô cùng thanh tỉnh nên đã cảm thụ được sự kích thích đang xé rách thể xác và tinh thần của y.

Động tác của Trác Hoành Tứ càng lúc càng nhanh,sau đó hai người cũng không ngừng hôn môi, kích động không ngớt đạt đến cao trào, rồi nằm lăn trên mặt đất để thở dốc.

“Cục cưng, thật là tuyệt, thực sự siêu lợi hại.”

Trác Hoành Tứ ôm lấy cổ của William, cúi đầu xuống tặng cho y một nụ hôn nồng nhiệt.

Toàn thân William đều hư nhuyễn, cơ thể gần như xích lõa ngồi phịch ở trong lòng Trác Hoành Tứ, da thịt vừa tiếp xúc với nhau, làm cho dục vọng của y lại một lần nữa muốn trỗi dậy.

Thân thể dường như muốn phản bội lý trí, y không dám nhớ lại hành vi phóng đãng ban nãy của mình, càng muốn đẩy Trác Hoành Tứ ra, thuận tiện đá cho hắn một cước, ác độc mắng hắn một trận té tát, thế nhưng… toàn thân vừa mới trải qua sự vận động kịch liệt, dĩ nhiên là không có khí lực để làm ra những việc này.

“Bầu trời đêm thật đẹp…”

Trác Hoành Tứ ngước nhìn lên bầu trời cao cao phía trên rừng cây,màn đêm ám trầm tỏa sáng ánh sao, cảnh sắc mỹ lệ làm cho hắn hoa mắt thần mê, ngay cả William cũng bị ảnh hưởng.(tội nghịp thiên đình,2 em làm giữa rừng thế này thì mấy ổng thấy hết cả rồi…)

“Tôi hẳn là nên đánh chết anh vì chuyện vừa rồi mới đúng.”

William thốt ra lời giận dỗi, thế nhưng ngữ điệu đã có điểm do dự, bởi vì ngay cả y cũng không hiểu rõ vì sao lại đồng ý phát sinh quan hệ với nam nhân này.

Trác Hoành Tứ chỉ trả lời bằng cách nở nụ cười, vươn cánh tay ôm chặt William vào trong lòng.

Sau khi giao hoan thì mồ hôi dung hợp lại cùng một chỗ, dường như đang muốn chứng minh nước sữa hòa nhau (nước sữa hòa nhau: gắn bó hòa hợp) đều là do hai người cam tâm tình nguyện hoan ái.

“Trước đây chức nghiệp của tôi là trai bao, nói êm tai một chút chính là nam quan hệ xã hội, tôi đã lên giường với không ít nữ nhân, sau khi tôi trở thành số một ở Đài Bắc, thì mới có quyền chọn lựa nữ nhân để quan hệ …” Trác Hoành Tứ bắt đầu nói lên quá khứ của mình.

Bị hắn chăm chú ôm vào trong ngực, William chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn thứ bẩn thỉu gì đó, nhãn thần không hề nhu hòa như ban nãy.(chắc đang ghen)

Trác Hoành Tứ cũng không muốn lừa dối y, việc này chỉ cần William muốn thăm dò, thì hắn sẽ lập tức nói ra toàn bộ sự thật, giấu diếm như thế nào thì cũng vô dụng thôi, dù sao trước đây hắn là ngưu lang rất nổi danh.

“Đến bây giờ cũng có rất nhiều nữ nhân nguyện ý chủ động đi theo tôi, dù tôi muốn được bọn họ bao dưỡng, thì cũng không thành vấn đề.”

William lập tức ngồi bật dậy, thế nhưng Trác Hoành Tứ không cho y rời xa lòng hắn, vội ôm chặt lấy y, William càng giãy dụa thì hắn ôm càng chặt.

“Tôi không có lừa dối cảm tình của nữ nhân, tôi thu lễ vật, tiền tài, thậm chí để cho nữ nhân bao dưỡng, thế nhưng tôi chưa từng lừa dối cảm tình của họ, chỉ cần hai bên thoả thuận xong, tôi sẽ giúp họ giải sầu tịch mịch, làm cho họ hài lòng. Tôi cần tiền, rất nhiều tiền; sở dĩ tôi chọn chức nghiệp này, cũng là phi thường thích hợp.”

“Tôi không muốn nghe nữa, anh có là trai bao hay không, tôi căn bản là chả thèm quan tâm, tôi với anh không có quan hệ gì cả, anh có tư cách như thế nào, cũng không ảnh hưởng đến tôi.”

William hồi phục kiểu cách lãnh băng, thậm chí nghĩ đến dòng nhiệt lưu mà Trác Hoành Tứ vừa bắn vào trong cơ thể mình cũng phi thường dơ bẩn, vừa nghĩ đến y đã cảm thấy buồn nôn.

Không ngờ y lại cùng một nam nhân như vậy làm tình trong khu rừng của gia đình anh họ.

Trách không được kỹ xảo hắn lại cao siêu đến thế, đơn giản vì là hắn chuyên gia trong lĩnh vực này….

Ý loạn tình mê đối với hắn có là cái gì đâu, hắn chỉ là sử dụng cùng một phương thức đã làm với nữ nhân, dùng lại trên người của mình,còn nói cái gì là thương mình, sinh ra chính là vì thủ hộ mình, căn bản là hắn chỉ nói bậy.

“Để tôi đứng lên, gã đàn ông đội mũ đã đi rồi.”

Trác Hoành Tứ thấy ánh mắt khinh bỉ của y, không những không thèm để ý,mà thậm chí còn mỉm cười chống đỡ, phun ra một câu khiến William không dám tin tưởng.

“Mua tôi đi!”

“Anh nói cái gì? Anh muốn tôi… Tôi mua anh?”

William định đứng dậy nhưng động tác lại cứng đờ, nếu không phải y nghe lầm thì có lẽ là do Trác Hoành Tứ đã điên rồi…

“Mua tôi, bao dưỡng tôi… Tùy tiện cậu muốn làm gì, tôi đều có thể đáp ứng,ban ngày tôi sẽ làm bảo tiêu, buổi tối sẽ là bạn cùng giường của cậu.”

“Tôi không cần bạn cùng giường.”

Vừa nói ra những lời này, William cảm thấy thẹn đến đỏ mặt, bởi vì y vừa nghĩ đến ban nãy đã ở trong lòng Trác Hoành Tứ mà không ngừng phóng đãng tác cầu.

Biểu hiện của y lúc đó giống như là một nữ nhân đang vô cùng cơ khát, ai mà tin là y không cần bạn giường; huống chi Trác Hoành Tứ lại thỏa mãn được sự cơ khát của y, với cá tính của hắn,chắc chắn sẽ lại nói ra mấy câu trêu chọc y…

“Lẽ nào cậu không cảm thấy ban nãy rất thỏa mãn sao?”

Bị hắn nói như thế, mặt William đỏ lên, nhưng y cũng không có cách nào lừa dối chính mình.

Vừa rồi đúng là rất vui thích, rất sảng khoái, y từng có mấy người bạn gái, thế nhưng chưa từng đạt đến cao trào như vậy, đến tận bây giờ,trên cơ thể vẫn còn lưu lại vết tích mãnh liệt của tình cảm; hồi tưởng đến tư thái cuồng loạn lúc đó, dù cho đã xong việc, y vẫn giống như cũ, nhớ rõ ràng từng trận vui sướng.

“Cậu cứ xem tôi như con búp bê tình ái là tốt rồi.”

Trác Hoành Tứ càng nói càng kỳ quái.

“Tôi không thích búp bê tình ái.”

Nếu không phải William sợ người khác chú ý, thì y đã sớm rống to lên. Y nghĩ hình như mình đã biến thành loại não rỗng, nên mới chịu lắng nghe tên não rỗng kia nói chuyện.

“Vậy cậu bao dưỡng tôi đi, làm bộ như chúng ta chỉ là đôi bạn tinh khiết thích nói chuyện phiếm thôi…”

William sắp điên rồi, y gầm nhẹ một tiếng cắt đứt lời nói của hắn: “Nếu tôi muốn nói chuyện phiếm thì cũng không tìm anh, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy hả?”

Trác Hoành Tứ nói ra lời nội tâm: “Tôi không muốn cậu gặp điều gì nguy hiểm, thậm chí là chết.”

William nhìn thấy hắn tràn ngập quan tâm, ôn nhu đến mức y cũng sắp bị hòa tan trong ánh mắt của hắn, cả một khoảng thời gian y há miệng nhưng lại nói không ra lời, tuy rằng y biết rõ, có thể từ trước đến nay Trác Hoành Tứ luôn nói ra những lời này đối với nữ nhân, thế nhưng ánh mắt hắn hiện tại rất chân thật.

“Tôi chưa từng nói ra những lời này với người khác, nhưng hôm nay tôi tình nguyện nói với cậu, cũng không phải là thêm mắm thêm muối đâu.”

William nhìn vào đôi mắt của Trác Hoành Tứ, hầu như y không thể thở được, con ngươi đen láy tựa như một đáy hồ, khiến y bị hãm nịch ở trong đó.

Trác Hoành Tứ rõ ràng không cần phải nói ra quá khứ trước đây của bản thân, cho dù y muốn đi điều tra, có lẽ cũng phải mất khá lâu mới tìm được kết quả, như vậy hắn có thể trì hoãn thêm vài ngày, nhưng hắn không có làm như vậy.

“Tôi không hiểu, chúng ta mới gặp nhau hai lần…”

Trác Hoành Tứ biết y sẽ nói như thế,hắn vội chen ngang vào: “Nhưng hình như đã quen nhau từ rất lâu, lâu lắm rồi.”

“Vì thế…”

“Vì thế tôi phải bảo vệ cậu.”

Nói xong, Trác Hoành Tứ đột nhiên nhe răng cười.

William thiếu chút nữa đã giống như một tiểu nữ sinh thét chói tai, bởi vì Trác Hoành Tứ thừa dịp y đang thất thần, liền ngắt cái mông của y một cái, còn dùng ngón tay mân mê loạn xạ.

“Thuận tiện ăn luôn một ít đậu hũ, nếu như được ăn trọn vẹn thì tôi sẽ càng hài lòng hơn. Nếu như cậu bao dưỡng tôi, để cho kim chủ có được tâm tình thoải mái, tôi sẽ giúp cậu ‘thông’ một chút.”

Khi Trác Hoành Tứ nói đến chữ ‘thông’,thì thần tình hạ lưu đến cực điểm, William tức giận đến mức suýt chút nữa đã đấm một quyền vô mặt hắn, y dùng lực đẩy hắn ra, trở mình muốn ngồi dậy.

Trác Hoành Tứ từ phía sau lưng ôm chầm lấy y, lúc này hắn không phải là ôm chặt, mà chỉ là xuất ra khăn tay, ôn nhu chà lau vết ố bẩn trên người của đối phương, cuối cùng còn giúp y mặc lại quần áo thật tử tế.

“Một tháng chỉ cần một đồng là được rồi,tôi đang trong giai đoạn đại hạ giá.”

Trác Hoành Tứ nháy mắt với William một cái.

Ở đâu lại có mức giá bao dưỡng tiện nghi như thế, Trác Hoành Tứ căn bản là đang đùa với y!

William tức giận liền đứng bật dậy.

Trác Hoành Tứ ôm lấy thắt lưng y, hôn lên đũng quần của y một cái.

“Tiếp theo nếu có thời gian, chúng ta sẽ tìm một nơi thật bí ẩn, không có bất luận kẻ nào quấy rối, tôi nhất định sẽ làm cho cậu vui sướng đến thét chói tai.”

William mắc cở đỏ bừng khuôn mặt, vừa rồi chỉ mới là dã chiến đánh nhanh thắng nhanh mà y đã cảm thấy phiêu phiêu dục tiên dục tử, nếu như hai người có được một gian phòng yên tĩnh, được nhàn nhã vượt qua cả đêm, nhất định y sẽ được hắn yêu đến quên cả thần trí.

Vừa mới nhớ lại tình cảm mãnh liệt ban nãy, bên trong thân thể dường như lại nảy lên một trận ***, hô hấp trở nên dồn dập, hạ thân của y đang được Trác Hoành Tứ vừa hôn vừa vỗ về, không phục theo ý chí của chủ nhân mà lại trở nên nóng rát.

Nhìn thấy y có phản ứng, Trác Hoành Tứ nhe răng cười, ngẩng đầu lên nhìn William,ánh mắt lấp lánh,khóe môi câu dẫn ra một mạt mỉm cười, thanh âm có nhiều từ tính đưa ra một lời kiến nghị.

“Tôi biết một chỗ rất tốt, vừa bí ẩn vừa an toàn, hơn nữa giường chiếu rất mềm và lớn, lăn như thế nào cũng không bị rơi xuống đất, cách nơi này cũng không quá xa.”

Gió lạnh thổi qua thân thể đang phát nhiệt của William, y biết rõ Trác Hoành Tứ không có hảo ý,mục đích chỉ là muốn chiếm tiện nghi của mình, thế nhưng cảm giác tiêu hồn thực cốt ban nãy, lại khiến y muốn tiếp tục cảm nhận nó thêm một lần nữa.

Nếu như dựa theo quan hệ của hai người mà nói, đương nhiên y cũng không phải là đứa trẻ ngây thơ không biết đến thế sự, cũng không hồn nhiên đến mức không hiểu *** là cái gì.

Tại Anh Quốc, chuyện nam nhân bao dưỡng tình phụ, nữ nhân bao dưỡng nam kỹ thì y cũng có nghe thấy, hơn nữa còn có vài chuyện khiến y càng nghe thì càng rợn cả người.

Dù sao y chỉ bao dưỡng một người nam nhân thôi mà, có lẽ cũng không phải là chuyện kinh thế hãi tục gì cả…..

“Giá bao dưỡng quá thấp, anh coi thường tôi, anh cho là tôi không có tiền à?” William lại dùng thanh âm lạnh như băng để nói.

Trác Hoành Tứ chậm rãi đứng dậy, hai tay hắn vẫn ôm thắt lưng của William, tựa vào bên tai y nói nhỏ, phun ra mỗi một câu, mỗi một chữ, đều mang theo sự mê hoặc khó tả.

“Cậu cũng có thể trả nhiều hơn, cứ xem thử năng lực của tôi, sau đó hãy trả số tiền tương ứng cho tôi.”

Trác Hoành Tứ dùng hai tay mềm nhẹ đỡ lấy thắt lưng của William, nhiệt độ bàn tay nóng như lửa đốt, nhiệt liệt len lỏi về phía trước, thân thể dường như đang bị bốc cháy, khiến William hầu như chỉ biết há mồm thở dốc.

Mà Trác Hoành Tứ dùng ánh mắt chuyên chú hừng hực để nhìn y, giống như muốn một ngụm nuốt luôn y vào bụng, sau đó thoả thích yêu say đắm, con ngươi đen sâu thẳm đang tràn ngập đầy dục vọng cường liệt,giống như ngọn lửa đỏ đang muốn nung chảy một khối sắt thép….

——————————————————–

Ôi dạo này chây lừi we’,edit chậm ì ì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện