Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 52
Hứa Tinh thực sự là vô cùng cảm động đến rơi nước mắt, thuận theo Gia Trình mà cùng hắn dây dưa đầu lưỡi, hai cánh tay mân mê lồng ngực săn chắc của hắn, hảo ấm áp a.
- Tối mới đến nơi, chợp mắt một lát đi. -Gia Trình đưa tay xoa xoa đầu Hứa Tinh, cười nhẹ nói.
- Ân. - Hứa Tinh chậm rãi gật đầu, rồi ghé sát ôm chặt lấy thắt lưng Gia Trình, yên tâm đi vào giấc ngủ.
Tối hôm đó, thuyền bắt đầu tới địa điểm, học sinh trong trường ai cũng phấn khích mà reo lên. Tuy nhiên chỉ có mình Lam Dĩ là không tài nào vui được, từ đầu đến cuối đều chăm chăm quan sát Gia Trình và Hứa Tinh, thực sự là hảo chướng mắt đi.
- Chào mừng các em đến với Hawai, đêm nay chúng ta sẽ tổ chức Beach Party (tiệc biển) tại đây, cho nên mỗi khối phải chuẩn bị bàn ăn và ẩm thực, đương nhiên sẽ có đầu bếp Christen và nhân viên ở đây trợ giúp các em.
- Hảo a.
- Chào mọi người, tôi là Christen Lora, hôm nay tôi sẽ hướng dẫn các em chuẩn bị tiệc ở ngoài trời, vì số lượng người khá đông cho nên cần phải đặt 100 bàn ăn và ghế, việc này dành cho các em năm ba đi, yên tâm bởi vì sẽ có nhân viên ở đây chỉ dẫn, còn lại các em năm nhất và năm hai sẽ vào nhà bếp phụ tôi chuẩn bị ẩm thực. Đến, đi thôi!
Ngay lập tức học sinh ai cũng chăm chú vào làm việc của mình, các học sinh năm nhất và năm hai được phân công công việc khá nhẹ nhàng một chút, đương nhiên sẽ giải quyết thuận lợi hơn nhiều.
- Tiểu Tinh! - Hứa Tinh đang chăm chú lau sạch đĩa và bát, Helen đột nhiên bước tới.
- Chị Helen. - Thiếu niên ngẩng đầu chào cô, rồi tiếp tục công việc của mình.
- Em và Mạch Quai đang có chuyện gì sao? - Helen thở dài, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi Hứa Tinh.
- A? ... Tiểu Tinh... - Hứa Tinh nghe đến đây thì không khỏi ngạc nhiên mà nhìn Helen, lúng túng nói.
- Từ chiều đến giờ chị thấy Mạch Quai có vẻ rất tức giận, cũng không thấy em ấy nói chuyện với em, hai đứa đã cãi nhau sao? - Helen đưa tay chống lên bàn, hỏi.
- .....
- Chị không biết hai đứa đã xảy ra chuyện gì, bất quá Mạch Quai rất thích em, hai đứa cũng là bạn thân, cũng nên đến nói chuyện với nhau để giải quyết chứ, có phải không? - Helen đưa tay vỗ nhẹ vai Hứa Tinh, cười nhẹ khuyên nhủ y rồi xoay người ly khai.
Hứa Tinh thở dài trong lòng, thì ra Mạch Quai hắn vẫn còn giận y chuyện trước đó sao, y nên làm gì đây.
Đợi đến khi công việc đã hoàn thành, mọi người liền đến phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị tắm rửa, Hứa Tinh đã đứng chờ sẵn trước phòng của Mạch Quai, do dự một hồi lâu, rốt cuộc cũng chịu gõ cửa.
Mạch Quai nhân lúc vừa tắm rửa xong là bước đến mở cửa, thân ảnh quen thuộc của thiếu niên lập tức ở ngay trước mắt hắn.
- Mạch Quai, chúng ta .. nói chuyện được không? - Hứa Tinh ấp úng hỏi.
- Nếu là chuyện của Gia Trình thì mình không nghe đâu. - Mạch Quai lạnh lùng trả lời, rồi đưa tay lấy khăn lau mái tóc ướt sủng.
- Mình.. mình thực sự không muốn chúng ta cứ như vậy.. Mạch Quai, làm ơn nghe mình nói được không?
Nhìn thấy bộ dạng cầu xin kia của Hứa Tinh, Mạch Quai không còn cách nào khác, bất đắc dĩ liền mở cửa cho y.
- Vào đi!
- Cảm ơn cậu.
Mạch Quai gương mặt tối sầm dựa lưng vào tường, lạnh lùng nhìn Hứa Tinh, rồi mở miệng.
- Hai người đang yêu nhau phải không?
- A.... ân... - Hứa Tinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, rồi chậm rãi gật đầu.
- Baba cậu biết chuyện này? - Hắn lại hỏi tiếp.
- Không.. không có.. mình chưa nói cho baba biết. - Thiếu niên cảm thấy có lỗi vô cùng, liền thấp đầu nhỏ giọng.
- Hắc... hạnh phúc nhỉ? - Mạch Quai nhếch miệng cười, khinh miệt nói.
- Mạch Quai, cậu đừng như vậy.. mình rất yêu anh Trình.. mình biết cậu và baba không thích anh ấy.. bất quá...
- Bất quá??? Cậu yêu hắn ta đến mức đó sao?!! Còn việc hắn ta đã từng đánh cậu, cường bạo cậu, tổn thương cậu? Cậu cũng bỏ qua? Tiểu Tinh, mình không ngờ cậu lại ngu ngốc đến thế. - Mạch Quai đột nhiên nổi giận, hướng Hứa Tinh quát lớn.
- Mình.. xin lỗi.. nhưng mà.. hiện tại anh ấy đối xử rất tốt với mình. - Hứa Tinh bị quát đến hoảng sợ, liền thấp đầu nói.
- Vậy sao? Haha... haha... đủ rồi, cậu ra ngoài đi. - Mạch Quai ngẩng đầu cười khổ, xoay lưng lại lạnh lùng đuổi Hứa Tinh.
- Mạch Quai... cậu đừng như vậy... chúng ta... hãy là bạn tốt như trước đây, có được không? - Hứa Tinh tiến tới bờ lưng cao gầy của Mạch Quai, thanh âm run rẩy mà cầu xin hắn.
- Mình bảo cậu ra ngoài có nghe không?
- A...
Mạch Quai nổi điên một phen tiến tới đẩy Hứa Tinh ra, bất quá hắn lại nặng tay quá mức, thiếu niên ngay lập tức liền ngã xuống đất, rên rỉ đau đớn.
- Tiểu Tinh... - Hắn chập chững bước đến thiếu niên kia, cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi đi.
- Mình xin lỗi... mình lập tức ra.. thực xin lỗi.. - Hứa Tinh đưa ánh mắt tự ti nhìn Mạch Quai, chậm rãi đứng dậy định bước ra ngoài.
- Tiểu Tinh.. mình xin lỗi, mình không cố ý. - Mạch Quai chạy đến ôm lấy Hứa Tinh từ đằng sau, nghiến răng nghiến lợi. Hắn xoay người y lại, thẳng thắn nói.
- Tiểu Tinh, mình... thực ra mình .. mình thực sự rất thích cậu, khi biết được cậu và Gia Trình đang yêu nhau, mình rất đau khổ, mình ghét hắn ta, tại sao... tại sao cậu lại yêu hắn chứ, mình có chỗ nào không tốt. - Mạch Quai nhắm nghiền hai mắt nói lớn, nước mắt bất giác rơi xuống, hắn cúi đầu nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
- Mạch Quai... cậu rất tốt, thực sự rất tốt, mình rất thích cậu, bất quá chỉ là tình cảm bạn bè mà thôi... mình xin lỗi. - Hứa Tinh nhẹ nhàng nâng gương mặt Mạch Quai lên, đưa tay gạt đi nước mắt trên gương mặt hắn, nghẹn ngào.
- Mình biết chứ, mình cũng không cấm cản cậu thích người khác, cậu có quyền được yêu thích người khác mà không phải mình. Nhưng Gia Trình hắn tuyệt không thể được, hắn ta đã làm tổn thương cậu quá nhiều, mình không thể làm ngơ chuyện đó.
- Mạch Quai... anh Trình hiện tại đối xử rất tốt với mình, sẽ không sao.. cậu đừng lo.
- Tiểu Tinh.. cậu cứ một mực khẳng định như vậy sao, cậu chắc chứ? - Mạch Quai nắm lấy bờ vai nhỏ gầy của Hứa Tinh, lo lắng hỏi.
- Ừm.. - Thiếu niên kịch liệt gật đầu, cười nhẹ với hắn.
Mạch Quai thở dài, rồi đưa tay vuốt ve đầu Hứa Tinh, ôn nhu mở miệng.
- Hảo.. mình tin cậu, bất quá nếu như Gia Trình hắn có làm gì, cậu phải nói cho mình, có biết chưa?
- Ừm..
- Được rồi, cậu đợi mình ở đây, mình thay đồ rồi chúng ta cùng ra ngoài, ok?
- Ok. - Hứa Tinh cười cười đưa ngón tay ok với Mạch Quai, hắn chỉ bật cười rồi xoay người bước đến tủ quần áo thay y phục.
Xong xuôi, hai người cùng nhau bước ra bữa tiệc, tất cả học sinh đều tập trung đông đủ ở đó. Gia Trình khi nhìn thấy Hứa Tinh thì không khỏi vui mừng, bất quá bên cạnh y lại có Mạch Quai đi theo, hắn chỉ hừ lạnh, rồi chậm rãi tiến đến chỗ Hứa Tinh.
- A.. Anh Trình.. - Nhìn thấy Gia Trình đang bước tới, Hứa Tinh liền cười nhẹ với hắn. Bất quá hắn một chút cũng không mở miệng, một phen nắm lấy cổ tay y kéo đi.
Phát hiện thiếu niên đằng sau đột nhiên dừng lại, Gia Trình khẽ xoay đầu, thì ra Mạch Quai là đang kéo lấy Hứa Tinh về, đang chằm chằm trừng mắt với hắn.
- Tiểu Tinh, đi theo anh. - Gia Trình một phen đẩy Hứa Tinh về chỗ mình, cố ý lườm lườm Mạch Quai mở miệng.
Bất quá chưa đầy một giây, thiếu niên kia lại về vòng tay của Mạch Quai, Gia Trình nổi điên đưa tay nắm thành quyền, lạnh lùng nói.
- Cậu muốn gì?
- Xin lỗi. Năm nhất không được phép ngồi với năm ba, chắc mày cũng phải biết rồi nhỉ. - Mạch Quai khinh bỉ nhìn Gia Trình, rồi nhanh chóng kéo cổ tay Hứa Tinh rời đi.
Gia Trình nhất thời chỉ có thể nhìn hai người ly khai, rồi hùng hổ tiến về chỗ ngồi của mình, đôi mắt băng lãnh cứ chăm chăm nhìn bọn họ.
- Trình ca, có chuyện gì vậy a? - Phát hiện Gia Trình gương mặt chẳng khác gì một con thú hoang đang giận dữ vậy, Helen liền bước tới kéo ghế ngồi bên cạnh hắn.
- Không có gì. - Hắn lạnh lùng trả lời, nhưng hai mắt vẫn không ngừng liếc nhìn phía đằng kia.
Helen khó hiểu nhìn Gia Trình rồi theo ánh mắt hắn mà xoay đầu, thì trông thấy Mạch Quai và Hứa Tinh đang nói chuyện cười đùa với nhau, như biết hắn đang nghĩ gì, cô cười tà.
- Đang ghen phải không a? Tôi đây biết tất nhá.
- Cậu không có việc gì làm sao? - Gia Trình hừ lạnh một tiếng, xoay đầu lạnh lùng nhìn Helen.
- Đương nhiên không. Hắc hắc.. thực ra Mạch Quai và Hứa Tinh trước đó giữa người có xảy ra chút mâu thuẫn, cho nên tôi mới khuyên răn hai đứa.. cậu xem, nhìn chúng cũng đẹp đôi nhỉ? - Helen đưa tay đẩy đẩy Gia Trình, cố ý chọc tức hắn.
- Ừ.. rất đẹp đôi!! - Gia Trình quay đầu nói xỉa Helen, rồi không thèm đếm xỉa gì đến cô.
- Hắc.. hắc.. đùa chút thôi mà. Vậy, tôi hỏi cậu.. tại sao cậu không làm Tiểu Tinh ghen? - Helen ngắm nghía xung quanh, rồi ghé sát tai Gia Trình thì thầm.
Gia Trình nghe đến đây thì kinh ngạc nhìn Helen, làm.. làm thiếu niên kia ghen sao.
- Tiểu Tinh em ấy rất thiện lương, không có chuyện ghen vì tôi đâu. - Hắn cau mày nói.
- Bởi vì lý do đó, cậu phải tìm cách cho Tiểu Tinh phải ghen, giả dụ như.. cậu cố tình thân mật với nữ nhân khác, em ấy sẽ ra sao a? - Helen nhếch miệng cười nham hiểm.
- Không được. Tiểu Tinh rất tự ti và yếu đuối, làm vậy chỉ càng tổn thương em ấy thôi. - Gia Trình thẳng thắn tuyên bố.
- Woa.. Trình ca, tôi chưa bao giờ thấy cậu nghiêm túc như vậy a. Bất quá, bởi vì cậu chưa kinh nghiệm, cho nên tôi sẽ giúp cậu. Thế nào?
Gia Trình chần chừ do dự một hồi lâu, hắn có nên tin Helen không đây, nhìn vẻ mặt gian tà của cô quả thực đáng nghi ngờ đi. Bất quá không hiểu sao hắn lại thấy cô nói cũng có lý, liền bất giác ngồi sát cô.
Helen nhếch miệng cười tà, rồi ngẩng đầu thì thầm với Gia Trình gì đó.
- Thế nào? Được chứ? - Sau khi bàn bạc kế hoạch xong, cô liền hỏi ý kiến hắn.
- Không tồi. - Gia Trình nhất thời cong khóe miệng.
- Hảo, chúc Trình ca thành công. - Helen đứng dậy vỗ vai Gia Trình rồi nhấc chân ly khai.
Gia Trình đưa ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Mạch Quai và Hứa Tinh, trong đầu không ngừng suy nghĩ những lời nói lúc nãy của Helen.
- Cậu với Tiểu Tinh vẫn đối xử với nhau như bình thường, bất quá thỉnh thoảng cậu hãy thân mật với những cô gái khác trước mặt em ấy. Nhưng đừng làm thái quá, cậu vẫn là cậu, như vậy Tiểu Tinh trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, một lúc nào đó, em ấy sẽ ghen đến cực độ, rồi sẽ chủ động đến với cậu thì sao a.
Gia Trình thở mạnh một tiếng, rồi trầm tư suy nghĩ không biết phải làm thế nào đây.
- Các em đã tập trung đầy đủ chưa? Hảo, chúng ta cùng nhau dùng bữa.. vì chuyến đi tốt lành! - Các thầy cô phấn khích nâng ly.
Gia Trình cũng theo mọi người nâng ly chúc mừng, rồi mệt mỏi quay sang nhìn Hứa Tinh. Đột nhiên thiếu niên kia liền đưa mắt về phía hắn, rồi cười nhẹ với hắn.
Gia Trình liền ngây ngốc nhìn Hứa Tinh, y vẫn là đang để ý hắn sao.. hảo hạnh phúc đi.
Chốc lát, chiếc ghế bên cạnh được ai đó kéo ra, một nữ nhân ngang nhiên ngồi xuống, chống tay lên bàn mở miệng.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Gia Trình xoay đầu lại, thì ra là Lam Dĩ. Hắn chính là một chút cũng không thèm đếm xỉa đến ả, đưa tay cầm lấy ly nước lên uống.
Lam Dĩ cảm thấy bản thân hoàn toàn bị Gia Trình lơ đẹp, có chút tức giận, ả một phen giành lấy ly nước từ tay hắn.
- Anh rốt cuộc yêu thằng nhóc đó đến mức nào. Tôi với anh đã bao nhiêu lần quan hệ, vậy mà từ khi tên nhóc kia xuất hiện, anh chỉ biết lơ tôi đi. Trong khi đó.. tôi yêu anh đến như vậy..
- Mặc kệ cô. - Gia Trình hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
- Gia Trình... anh quá đáng lắm, xem như tôi đã yêu lầm người rồi.. tên máu lạnh. - Lam Dĩ thất vọng cúi đầu, trước mặt Gia Trình mà rơi nước mắt, ả cắn chặt răng rồi đứng phắt dậy, định xoay người rời đi.
Bất quá thời điểm khi ả kéo ghế ly khai, nhân viên phục vụ tay cầm đĩa thức ăn đi tới, ả liền lùi bước né tránh, nhưng vì mang chiếc giày đế khá cao, ả mất thăng bằng mà ngã về phía sau.
Gia Trình nhanh mắt phát hiện, ngay lập tức theo bản năng đưa tay đỡ lấy Lam Dĩ, chưa đầy một giây, ả đã nằm ổn định trong ngực hắn.
Mọi người liền ố ồ mà reo lên, Lam Dĩ cũng hoàn toàn đứng hình mà nhìn không rời mắt Gia Trình.
Như sực nhận ra điều gì, Gia Trình liền vội vàng buông Lam Dĩ ra, lạnh lùng nói với ả.
- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ theo bản năng thôi. Lần sau cẩn thận.
Nghe được những lời này, cả lớp ngay lập tức liền huýt sáo trêu chọc.
- Woa.. Gia Trình.. anh thật phong độ a, hai anh chị nối lại tình xưa được không?
- Phải đó a, hai người đang đẹp đôi như vậy mà.
Gia Trình thậm chí cũng không hề quan tâm đến những lời khích lệ kia, chỉ đưa ánh mắt băng lãng nhìn mọi người, rồi tiếp tục cúi đầu ăn.
- Cảm.. cảm ơn. - Bất quá lúc này Lam Dĩ lại cảm thấy có chút kinh ngạc, đồng thời cũng hạnh phúc đi, liền lúng túng cảm ơn Gia Trình.
Lam Dĩ chậm rãi đứng dậy, trước khi đi còn không quên nhìn Gia Trình, ả bất giác nở nụ cười, có phải hay không hắn đang dần cảm thấy hối hận rồi, thực không ngờ, bởi lẽ trước đó ả có ý định chia rẽ hắn và thiếu niên kia, không ngờ chưa cần động tay động chân Gia Trình đã chủ động như vậy, không liên quan bất quá ban nãy khi hắn đỡ lấy ả trông thật soái đi.
Mặc dù thái độ của Gia Trình có chút lạnh lùng, nhưng Lam Dĩ thừa biết đó là thói quen của hắn, chẳng qua có thể hắn không biết thể hiện bên ngoài thì sao a.
- Gia Trình.. tôi sẽ đợi anh.
Tình cảnh lúc nãy không phải không lọt vào mắt Hứa Tinh, mặc dù y là không phải nghi ngờ gì về Gia Trình, mà là những câu nói của mọi người khích lệ hắn và Lam Dĩ quay lại với nhau, không khỏi khiến y có chút nhói lòng.
- Tiểu Tinh.. - Phát hiện thiếu niên kia mãi ngây người nhìn về phía Gia Trình, ánh mắt tỏ vẻ u buồn, Mạch Quai liền quay sang y nói.
- A... sao vậy? - Hứa Tinh nghe đến tên mình liền giật thót cả tim, ấp a ấp úng mà hỏi Mạch Quai.
- Không có gì, thấy cậu không chịu ăn, nên mình chỉ muốn nhắc thôi. Ăn nhiều một chút. - Mạch Quai liền lắc đầu cười nhẹ, rồi gắp thức ăn vào bát Hứa Tinh.
- Cảm ơn cậu.
Helen ban nãy đã chứng kiến toàn bộ sự việc, đồng thời cô cũng quay sang quan sát từng cử chỉ của Hứa Tinh, cảm thấy đắc ý, cô liền vọt nhanh đến chỗ Gia Trình, hớn hở nói.
- Này, vừa nãy cậu diễn đạt thật đó a. Bất quá tại sao lại chọn bạn gái cũ thực hiện kế hoạch chứ? Haizz... thôi không sao, như vậy cũng được.
Gia Trình thực sự không hiểu nỗi Helen là muốn nói gì, liền lạnh lùng nói.
- Nói càn. Tôi còn chưa hành động.
- Hả? Cậu đùa tôi à? - Helen kinh ngạc nhìn Gia Trình, cau mày hỏi.
- Không. - Hắn một chút không để ý đến cô, vẫn tiếp tục cắm cúi ăn.
- A? Vậy sao? Nhưng mà... ban nãy tôi thấy Tiểu Tinh em ấy có vẻ hơi phản ứng khi nhìn thấy cậu và Lam Dĩ.... - Helen ủy khuất bĩu môi, chống tay lên vai Gia Trình nói.
- Thật? - Hắn như không thể tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi cô.
- Ừm. - Helen gật đầu.
Gia Trình liền đưa mắt quay sang nhìn thân ảnh nhỏ gầy phía đằng xa kia, thì ra y cũng có để ý lúc nãy sao, như vậy kế hoạch hắn thành công rồi a. Bất quá lần này hắn mượn Lam Dĩ tham gia vào vụ này cũng không sao, như vậy sẽ đỡ phải nghĩ cách.
Gia Trình bất giác cong khóe miệng, trong đầu không ngừng thì thầm.
" Tiểu Tinh, anh sẽ khiến em phải ghen vì anh"
HẾT CHƯƠNG 52
- Tối mới đến nơi, chợp mắt một lát đi. -Gia Trình đưa tay xoa xoa đầu Hứa Tinh, cười nhẹ nói.
- Ân. - Hứa Tinh chậm rãi gật đầu, rồi ghé sát ôm chặt lấy thắt lưng Gia Trình, yên tâm đi vào giấc ngủ.
Tối hôm đó, thuyền bắt đầu tới địa điểm, học sinh trong trường ai cũng phấn khích mà reo lên. Tuy nhiên chỉ có mình Lam Dĩ là không tài nào vui được, từ đầu đến cuối đều chăm chăm quan sát Gia Trình và Hứa Tinh, thực sự là hảo chướng mắt đi.
- Chào mừng các em đến với Hawai, đêm nay chúng ta sẽ tổ chức Beach Party (tiệc biển) tại đây, cho nên mỗi khối phải chuẩn bị bàn ăn và ẩm thực, đương nhiên sẽ có đầu bếp Christen và nhân viên ở đây trợ giúp các em.
- Hảo a.
- Chào mọi người, tôi là Christen Lora, hôm nay tôi sẽ hướng dẫn các em chuẩn bị tiệc ở ngoài trời, vì số lượng người khá đông cho nên cần phải đặt 100 bàn ăn và ghế, việc này dành cho các em năm ba đi, yên tâm bởi vì sẽ có nhân viên ở đây chỉ dẫn, còn lại các em năm nhất và năm hai sẽ vào nhà bếp phụ tôi chuẩn bị ẩm thực. Đến, đi thôi!
Ngay lập tức học sinh ai cũng chăm chú vào làm việc của mình, các học sinh năm nhất và năm hai được phân công công việc khá nhẹ nhàng một chút, đương nhiên sẽ giải quyết thuận lợi hơn nhiều.
- Tiểu Tinh! - Hứa Tinh đang chăm chú lau sạch đĩa và bát, Helen đột nhiên bước tới.
- Chị Helen. - Thiếu niên ngẩng đầu chào cô, rồi tiếp tục công việc của mình.
- Em và Mạch Quai đang có chuyện gì sao? - Helen thở dài, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi Hứa Tinh.
- A? ... Tiểu Tinh... - Hứa Tinh nghe đến đây thì không khỏi ngạc nhiên mà nhìn Helen, lúng túng nói.
- Từ chiều đến giờ chị thấy Mạch Quai có vẻ rất tức giận, cũng không thấy em ấy nói chuyện với em, hai đứa đã cãi nhau sao? - Helen đưa tay chống lên bàn, hỏi.
- .....
- Chị không biết hai đứa đã xảy ra chuyện gì, bất quá Mạch Quai rất thích em, hai đứa cũng là bạn thân, cũng nên đến nói chuyện với nhau để giải quyết chứ, có phải không? - Helen đưa tay vỗ nhẹ vai Hứa Tinh, cười nhẹ khuyên nhủ y rồi xoay người ly khai.
Hứa Tinh thở dài trong lòng, thì ra Mạch Quai hắn vẫn còn giận y chuyện trước đó sao, y nên làm gì đây.
Đợi đến khi công việc đã hoàn thành, mọi người liền đến phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị tắm rửa, Hứa Tinh đã đứng chờ sẵn trước phòng của Mạch Quai, do dự một hồi lâu, rốt cuộc cũng chịu gõ cửa.
Mạch Quai nhân lúc vừa tắm rửa xong là bước đến mở cửa, thân ảnh quen thuộc của thiếu niên lập tức ở ngay trước mắt hắn.
- Mạch Quai, chúng ta .. nói chuyện được không? - Hứa Tinh ấp úng hỏi.
- Nếu là chuyện của Gia Trình thì mình không nghe đâu. - Mạch Quai lạnh lùng trả lời, rồi đưa tay lấy khăn lau mái tóc ướt sủng.
- Mình.. mình thực sự không muốn chúng ta cứ như vậy.. Mạch Quai, làm ơn nghe mình nói được không?
Nhìn thấy bộ dạng cầu xin kia của Hứa Tinh, Mạch Quai không còn cách nào khác, bất đắc dĩ liền mở cửa cho y.
- Vào đi!
- Cảm ơn cậu.
Mạch Quai gương mặt tối sầm dựa lưng vào tường, lạnh lùng nhìn Hứa Tinh, rồi mở miệng.
- Hai người đang yêu nhau phải không?
- A.... ân... - Hứa Tinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, rồi chậm rãi gật đầu.
- Baba cậu biết chuyện này? - Hắn lại hỏi tiếp.
- Không.. không có.. mình chưa nói cho baba biết. - Thiếu niên cảm thấy có lỗi vô cùng, liền thấp đầu nhỏ giọng.
- Hắc... hạnh phúc nhỉ? - Mạch Quai nhếch miệng cười, khinh miệt nói.
- Mạch Quai, cậu đừng như vậy.. mình rất yêu anh Trình.. mình biết cậu và baba không thích anh ấy.. bất quá...
- Bất quá??? Cậu yêu hắn ta đến mức đó sao?!! Còn việc hắn ta đã từng đánh cậu, cường bạo cậu, tổn thương cậu? Cậu cũng bỏ qua? Tiểu Tinh, mình không ngờ cậu lại ngu ngốc đến thế. - Mạch Quai đột nhiên nổi giận, hướng Hứa Tinh quát lớn.
- Mình.. xin lỗi.. nhưng mà.. hiện tại anh ấy đối xử rất tốt với mình. - Hứa Tinh bị quát đến hoảng sợ, liền thấp đầu nói.
- Vậy sao? Haha... haha... đủ rồi, cậu ra ngoài đi. - Mạch Quai ngẩng đầu cười khổ, xoay lưng lại lạnh lùng đuổi Hứa Tinh.
- Mạch Quai... cậu đừng như vậy... chúng ta... hãy là bạn tốt như trước đây, có được không? - Hứa Tinh tiến tới bờ lưng cao gầy của Mạch Quai, thanh âm run rẩy mà cầu xin hắn.
- Mình bảo cậu ra ngoài có nghe không?
- A...
Mạch Quai nổi điên một phen tiến tới đẩy Hứa Tinh ra, bất quá hắn lại nặng tay quá mức, thiếu niên ngay lập tức liền ngã xuống đất, rên rỉ đau đớn.
- Tiểu Tinh... - Hắn chập chững bước đến thiếu niên kia, cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi đi.
- Mình xin lỗi... mình lập tức ra.. thực xin lỗi.. - Hứa Tinh đưa ánh mắt tự ti nhìn Mạch Quai, chậm rãi đứng dậy định bước ra ngoài.
- Tiểu Tinh.. mình xin lỗi, mình không cố ý. - Mạch Quai chạy đến ôm lấy Hứa Tinh từ đằng sau, nghiến răng nghiến lợi. Hắn xoay người y lại, thẳng thắn nói.
- Tiểu Tinh, mình... thực ra mình .. mình thực sự rất thích cậu, khi biết được cậu và Gia Trình đang yêu nhau, mình rất đau khổ, mình ghét hắn ta, tại sao... tại sao cậu lại yêu hắn chứ, mình có chỗ nào không tốt. - Mạch Quai nhắm nghiền hai mắt nói lớn, nước mắt bất giác rơi xuống, hắn cúi đầu nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
- Mạch Quai... cậu rất tốt, thực sự rất tốt, mình rất thích cậu, bất quá chỉ là tình cảm bạn bè mà thôi... mình xin lỗi. - Hứa Tinh nhẹ nhàng nâng gương mặt Mạch Quai lên, đưa tay gạt đi nước mắt trên gương mặt hắn, nghẹn ngào.
- Mình biết chứ, mình cũng không cấm cản cậu thích người khác, cậu có quyền được yêu thích người khác mà không phải mình. Nhưng Gia Trình hắn tuyệt không thể được, hắn ta đã làm tổn thương cậu quá nhiều, mình không thể làm ngơ chuyện đó.
- Mạch Quai... anh Trình hiện tại đối xử rất tốt với mình, sẽ không sao.. cậu đừng lo.
- Tiểu Tinh.. cậu cứ một mực khẳng định như vậy sao, cậu chắc chứ? - Mạch Quai nắm lấy bờ vai nhỏ gầy của Hứa Tinh, lo lắng hỏi.
- Ừm.. - Thiếu niên kịch liệt gật đầu, cười nhẹ với hắn.
Mạch Quai thở dài, rồi đưa tay vuốt ve đầu Hứa Tinh, ôn nhu mở miệng.
- Hảo.. mình tin cậu, bất quá nếu như Gia Trình hắn có làm gì, cậu phải nói cho mình, có biết chưa?
- Ừm..
- Được rồi, cậu đợi mình ở đây, mình thay đồ rồi chúng ta cùng ra ngoài, ok?
- Ok. - Hứa Tinh cười cười đưa ngón tay ok với Mạch Quai, hắn chỉ bật cười rồi xoay người bước đến tủ quần áo thay y phục.
Xong xuôi, hai người cùng nhau bước ra bữa tiệc, tất cả học sinh đều tập trung đông đủ ở đó. Gia Trình khi nhìn thấy Hứa Tinh thì không khỏi vui mừng, bất quá bên cạnh y lại có Mạch Quai đi theo, hắn chỉ hừ lạnh, rồi chậm rãi tiến đến chỗ Hứa Tinh.
- A.. Anh Trình.. - Nhìn thấy Gia Trình đang bước tới, Hứa Tinh liền cười nhẹ với hắn. Bất quá hắn một chút cũng không mở miệng, một phen nắm lấy cổ tay y kéo đi.
Phát hiện thiếu niên đằng sau đột nhiên dừng lại, Gia Trình khẽ xoay đầu, thì ra Mạch Quai là đang kéo lấy Hứa Tinh về, đang chằm chằm trừng mắt với hắn.
- Tiểu Tinh, đi theo anh. - Gia Trình một phen đẩy Hứa Tinh về chỗ mình, cố ý lườm lườm Mạch Quai mở miệng.
Bất quá chưa đầy một giây, thiếu niên kia lại về vòng tay của Mạch Quai, Gia Trình nổi điên đưa tay nắm thành quyền, lạnh lùng nói.
- Cậu muốn gì?
- Xin lỗi. Năm nhất không được phép ngồi với năm ba, chắc mày cũng phải biết rồi nhỉ. - Mạch Quai khinh bỉ nhìn Gia Trình, rồi nhanh chóng kéo cổ tay Hứa Tinh rời đi.
Gia Trình nhất thời chỉ có thể nhìn hai người ly khai, rồi hùng hổ tiến về chỗ ngồi của mình, đôi mắt băng lãnh cứ chăm chăm nhìn bọn họ.
- Trình ca, có chuyện gì vậy a? - Phát hiện Gia Trình gương mặt chẳng khác gì một con thú hoang đang giận dữ vậy, Helen liền bước tới kéo ghế ngồi bên cạnh hắn.
- Không có gì. - Hắn lạnh lùng trả lời, nhưng hai mắt vẫn không ngừng liếc nhìn phía đằng kia.
Helen khó hiểu nhìn Gia Trình rồi theo ánh mắt hắn mà xoay đầu, thì trông thấy Mạch Quai và Hứa Tinh đang nói chuyện cười đùa với nhau, như biết hắn đang nghĩ gì, cô cười tà.
- Đang ghen phải không a? Tôi đây biết tất nhá.
- Cậu không có việc gì làm sao? - Gia Trình hừ lạnh một tiếng, xoay đầu lạnh lùng nhìn Helen.
- Đương nhiên không. Hắc hắc.. thực ra Mạch Quai và Hứa Tinh trước đó giữa người có xảy ra chút mâu thuẫn, cho nên tôi mới khuyên răn hai đứa.. cậu xem, nhìn chúng cũng đẹp đôi nhỉ? - Helen đưa tay đẩy đẩy Gia Trình, cố ý chọc tức hắn.
- Ừ.. rất đẹp đôi!! - Gia Trình quay đầu nói xỉa Helen, rồi không thèm đếm xỉa gì đến cô.
- Hắc.. hắc.. đùa chút thôi mà. Vậy, tôi hỏi cậu.. tại sao cậu không làm Tiểu Tinh ghen? - Helen ngắm nghía xung quanh, rồi ghé sát tai Gia Trình thì thầm.
Gia Trình nghe đến đây thì kinh ngạc nhìn Helen, làm.. làm thiếu niên kia ghen sao.
- Tiểu Tinh em ấy rất thiện lương, không có chuyện ghen vì tôi đâu. - Hắn cau mày nói.
- Bởi vì lý do đó, cậu phải tìm cách cho Tiểu Tinh phải ghen, giả dụ như.. cậu cố tình thân mật với nữ nhân khác, em ấy sẽ ra sao a? - Helen nhếch miệng cười nham hiểm.
- Không được. Tiểu Tinh rất tự ti và yếu đuối, làm vậy chỉ càng tổn thương em ấy thôi. - Gia Trình thẳng thắn tuyên bố.
- Woa.. Trình ca, tôi chưa bao giờ thấy cậu nghiêm túc như vậy a. Bất quá, bởi vì cậu chưa kinh nghiệm, cho nên tôi sẽ giúp cậu. Thế nào?
Gia Trình chần chừ do dự một hồi lâu, hắn có nên tin Helen không đây, nhìn vẻ mặt gian tà của cô quả thực đáng nghi ngờ đi. Bất quá không hiểu sao hắn lại thấy cô nói cũng có lý, liền bất giác ngồi sát cô.
Helen nhếch miệng cười tà, rồi ngẩng đầu thì thầm với Gia Trình gì đó.
- Thế nào? Được chứ? - Sau khi bàn bạc kế hoạch xong, cô liền hỏi ý kiến hắn.
- Không tồi. - Gia Trình nhất thời cong khóe miệng.
- Hảo, chúc Trình ca thành công. - Helen đứng dậy vỗ vai Gia Trình rồi nhấc chân ly khai.
Gia Trình đưa ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Mạch Quai và Hứa Tinh, trong đầu không ngừng suy nghĩ những lời nói lúc nãy của Helen.
- Cậu với Tiểu Tinh vẫn đối xử với nhau như bình thường, bất quá thỉnh thoảng cậu hãy thân mật với những cô gái khác trước mặt em ấy. Nhưng đừng làm thái quá, cậu vẫn là cậu, như vậy Tiểu Tinh trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, một lúc nào đó, em ấy sẽ ghen đến cực độ, rồi sẽ chủ động đến với cậu thì sao a.
Gia Trình thở mạnh một tiếng, rồi trầm tư suy nghĩ không biết phải làm thế nào đây.
- Các em đã tập trung đầy đủ chưa? Hảo, chúng ta cùng nhau dùng bữa.. vì chuyến đi tốt lành! - Các thầy cô phấn khích nâng ly.
Gia Trình cũng theo mọi người nâng ly chúc mừng, rồi mệt mỏi quay sang nhìn Hứa Tinh. Đột nhiên thiếu niên kia liền đưa mắt về phía hắn, rồi cười nhẹ với hắn.
Gia Trình liền ngây ngốc nhìn Hứa Tinh, y vẫn là đang để ý hắn sao.. hảo hạnh phúc đi.
Chốc lát, chiếc ghế bên cạnh được ai đó kéo ra, một nữ nhân ngang nhiên ngồi xuống, chống tay lên bàn mở miệng.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Gia Trình xoay đầu lại, thì ra là Lam Dĩ. Hắn chính là một chút cũng không thèm đếm xỉa đến ả, đưa tay cầm lấy ly nước lên uống.
Lam Dĩ cảm thấy bản thân hoàn toàn bị Gia Trình lơ đẹp, có chút tức giận, ả một phen giành lấy ly nước từ tay hắn.
- Anh rốt cuộc yêu thằng nhóc đó đến mức nào. Tôi với anh đã bao nhiêu lần quan hệ, vậy mà từ khi tên nhóc kia xuất hiện, anh chỉ biết lơ tôi đi. Trong khi đó.. tôi yêu anh đến như vậy..
- Mặc kệ cô. - Gia Trình hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
- Gia Trình... anh quá đáng lắm, xem như tôi đã yêu lầm người rồi.. tên máu lạnh. - Lam Dĩ thất vọng cúi đầu, trước mặt Gia Trình mà rơi nước mắt, ả cắn chặt răng rồi đứng phắt dậy, định xoay người rời đi.
Bất quá thời điểm khi ả kéo ghế ly khai, nhân viên phục vụ tay cầm đĩa thức ăn đi tới, ả liền lùi bước né tránh, nhưng vì mang chiếc giày đế khá cao, ả mất thăng bằng mà ngã về phía sau.
Gia Trình nhanh mắt phát hiện, ngay lập tức theo bản năng đưa tay đỡ lấy Lam Dĩ, chưa đầy một giây, ả đã nằm ổn định trong ngực hắn.
Mọi người liền ố ồ mà reo lên, Lam Dĩ cũng hoàn toàn đứng hình mà nhìn không rời mắt Gia Trình.
Như sực nhận ra điều gì, Gia Trình liền vội vàng buông Lam Dĩ ra, lạnh lùng nói với ả.
- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ theo bản năng thôi. Lần sau cẩn thận.
Nghe được những lời này, cả lớp ngay lập tức liền huýt sáo trêu chọc.
- Woa.. Gia Trình.. anh thật phong độ a, hai anh chị nối lại tình xưa được không?
- Phải đó a, hai người đang đẹp đôi như vậy mà.
Gia Trình thậm chí cũng không hề quan tâm đến những lời khích lệ kia, chỉ đưa ánh mắt băng lãng nhìn mọi người, rồi tiếp tục cúi đầu ăn.
- Cảm.. cảm ơn. - Bất quá lúc này Lam Dĩ lại cảm thấy có chút kinh ngạc, đồng thời cũng hạnh phúc đi, liền lúng túng cảm ơn Gia Trình.
Lam Dĩ chậm rãi đứng dậy, trước khi đi còn không quên nhìn Gia Trình, ả bất giác nở nụ cười, có phải hay không hắn đang dần cảm thấy hối hận rồi, thực không ngờ, bởi lẽ trước đó ả có ý định chia rẽ hắn và thiếu niên kia, không ngờ chưa cần động tay động chân Gia Trình đã chủ động như vậy, không liên quan bất quá ban nãy khi hắn đỡ lấy ả trông thật soái đi.
Mặc dù thái độ của Gia Trình có chút lạnh lùng, nhưng Lam Dĩ thừa biết đó là thói quen của hắn, chẳng qua có thể hắn không biết thể hiện bên ngoài thì sao a.
- Gia Trình.. tôi sẽ đợi anh.
Tình cảnh lúc nãy không phải không lọt vào mắt Hứa Tinh, mặc dù y là không phải nghi ngờ gì về Gia Trình, mà là những câu nói của mọi người khích lệ hắn và Lam Dĩ quay lại với nhau, không khỏi khiến y có chút nhói lòng.
- Tiểu Tinh.. - Phát hiện thiếu niên kia mãi ngây người nhìn về phía Gia Trình, ánh mắt tỏ vẻ u buồn, Mạch Quai liền quay sang y nói.
- A... sao vậy? - Hứa Tinh nghe đến tên mình liền giật thót cả tim, ấp a ấp úng mà hỏi Mạch Quai.
- Không có gì, thấy cậu không chịu ăn, nên mình chỉ muốn nhắc thôi. Ăn nhiều một chút. - Mạch Quai liền lắc đầu cười nhẹ, rồi gắp thức ăn vào bát Hứa Tinh.
- Cảm ơn cậu.
Helen ban nãy đã chứng kiến toàn bộ sự việc, đồng thời cô cũng quay sang quan sát từng cử chỉ của Hứa Tinh, cảm thấy đắc ý, cô liền vọt nhanh đến chỗ Gia Trình, hớn hở nói.
- Này, vừa nãy cậu diễn đạt thật đó a. Bất quá tại sao lại chọn bạn gái cũ thực hiện kế hoạch chứ? Haizz... thôi không sao, như vậy cũng được.
Gia Trình thực sự không hiểu nỗi Helen là muốn nói gì, liền lạnh lùng nói.
- Nói càn. Tôi còn chưa hành động.
- Hả? Cậu đùa tôi à? - Helen kinh ngạc nhìn Gia Trình, cau mày hỏi.
- Không. - Hắn một chút không để ý đến cô, vẫn tiếp tục cắm cúi ăn.
- A? Vậy sao? Nhưng mà... ban nãy tôi thấy Tiểu Tinh em ấy có vẻ hơi phản ứng khi nhìn thấy cậu và Lam Dĩ.... - Helen ủy khuất bĩu môi, chống tay lên vai Gia Trình nói.
- Thật? - Hắn như không thể tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi cô.
- Ừm. - Helen gật đầu.
Gia Trình liền đưa mắt quay sang nhìn thân ảnh nhỏ gầy phía đằng xa kia, thì ra y cũng có để ý lúc nãy sao, như vậy kế hoạch hắn thành công rồi a. Bất quá lần này hắn mượn Lam Dĩ tham gia vào vụ này cũng không sao, như vậy sẽ đỡ phải nghĩ cách.
Gia Trình bất giác cong khóe miệng, trong đầu không ngừng thì thầm.
" Tiểu Tinh, anh sẽ khiến em phải ghen vì anh"
HẾT CHƯƠNG 52
Bình luận truyện