Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 2 - Chương 21
Sau khi tắm xong, Trình Trí Viễn dùng tấm khăn bao bọc đến là chặt, đóng gói ôm vào phòng, đặt lên trên giường.
Trình Trí Viễn từ một ngăn bí mật trong tường lấy ra một hộp thuốc, cực kì thuần thục phối được thuốc hạ sốt, dùng kim tiêm đâm vào mạch máu anh ở mu bàn tay trái.
Lăng Thịnh Duệ dường như rất sợ đau, ngay cả trong lúc hôn mê cũng cau mày gắt gao, trong vô thức mà muốn rút tay khỏi.
Trình Trí Viễn giữ yên tay anh, an ủi nói: “Đừng sợ, một chốc sẽ không đau nữa.”
Sau khi chích xong, Trình Trí Viễn lau khô người cho Lăng Thịnh Duệ, sau dùng chăn bông bao bọc anh thật kín kẽ.
Cảm nhận được sự chăm sóc cẩn thận của Trình Trí Viễn, vẻ mặt Lăng Thịnh Duệ dần dần thả lỏng, chỉ là đôi mày vẫn nhíu lại như cũ.
“Nước…”
Trình Trí Viễn vừa muốn chui vào chăn nệm êm ấm, tiếng rên trong vô thức của Lăng Thịnh Duệ lại vang tới lần nữa, Trình Trí Viễn xoay đầu, nhìn đôi môi đang hơi hơi hé mở, có chút khô nứt kia của anh, tà ác cười cười.
Muốn uống nước à…
Lấy một chai nước tinh khiết từ trên tủ đầu giường, Trình Trí Viễn vặn nắp chai, ngước đầu lên, uống một ngụm nước, ngậm lấy trong miệng, hạ thân sang, canh ngay chóc đôi môi của anh.
Cảm giác ẩm ướt đang tản mác giữa cánh môi, Lăng Thịnh Duệ mở miệng theo vô thức, nhè nhẹ liếm lấy một cái.
Trình Trí Viễn cứng người, một loại cảm giác kì dị dập dờn trong lòng, giống như bỗng dưng được ngâm mình trong hũ mật vậy, ngọt đến mức không thể nào ngọt hơn.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thịnh Duệ chủ động hôn hắn…
Nhè nhẹ nhắm mắt lại, Trình Trí Viễn nhẹ nhàng hé miệng, mớm một miếng nước vào miệng Lăng Thịnh Duệ.
Cảm giác được phần nước đang “chảy” từ trên xuống, Lăng Thịnh Duệ đã khát đến không chịu nổi mà hăm hở đem một phần nước ít đến đáng thương kia nuốt xuống, nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ, cổ họng của anh đã khô khát đến sắp nổi lửa. Tuy thần trí vẫn đang trong trạng thái nửa hôn mê, nhưng cơ thể của anh vẫn vô cùng thành thực xuôi theo nhu cầu về sinh lý, tham lam cướp đoạt dòng chất lỏng thanh khiết từ trong khoang miệng Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn cũng không phản kháng, tự lấy làm vui sướng mà hưởng thụ lúc này, tùy ý Lăng Thịnh Duệ cứ thế “hôn” hắn “mãnh liệt”, mỗi khi ngụm nước trong miệng được Lăng Thịnh Duệ “uống” hết, hắn liền ngậm tiếp một ngụm mới, một lần nữa lại dùng phương thức cũ đút vào miệng Lăng Thịnh Duệ.
Rất nhanh, cả chai nước đã mau chóng thấy đáy.
Cơn dục vọng của Trình Trí Viễn lại lần nữa bị dấy lên, vừa đúng lúc hắn chuẩn bị “ăn” Lăng Thịnh Duệ một cách triệt triệt để để lần nữa thì cái người vừa giải quyết xong cơn khát của mình là Lăng Thịnh Duệ đã đẩy cái mặt của hắn ra, ôm lấy cái gối cuộn người, ngủ vo vo đến say sưa.
Bên trán của Trình Trí Viễn nhất thời giật giật vài cái.
Tướng ngủ của Lăng Thịnh Duệ, quả thật không có… khó coi như thế đâu, ít nhất thì, theo hắn thấy, một người trưởng thành khi ngủ còn ôm lấy đồ vật, chuyện này thật “lôi” người ta quá.
Đối với một kẻ đang ngủ, Trình Trí Viễn quả thực không tấn công được gì nhiều, thế là dự định sẽ dùng một phương thức đặc biệt nào đó để “dạy dỗ” anh ta thật kĩ vào.
Trình Trí Viễn nắm lấy tay của Lăng Thịnh Duệ nhưng tách chúng ra hai bên, đem thân hắn xoay lại, đè anh xuống dưới thân.
Người nào đó đang ngủ ngon đang rất yên bình, không có chút phản ứng, dáng vẻ hiền hòa ngoan ngoãn, tựa như một con cừu để mặc người ta đụng chạm.
Tâm sói trong người Trình Trí Viễn khởi dậy, cúi đầu xuống, hung hăng gặm cắn cần cổ của chú cừu kia.
Lăng Thịnh Duệ bị gặm đến rất không thoải mái, vươn hai tay, mạnh mẽ ôm lấy Trình Trí Viễn vào lòng, tay phải xoa xoa mái tóc hắn một cách thân mật.
Trình Trí Viễn trong lòng vui mừng, lẽ nào anh ta có cảm giác, cho nên chủ động phối hợp hắn?
Vừa lúc hắn đang mừng như bắt được vàng chuẩn bị làm bước tiếp theo, cơ thể Lăng Thịnh Duệ cũng chẳng làm ra động tác gì khác, chỉ là lẳng lặng ôm lấy hắn.
Nét cười trên mặt Trình Trí Viễn nhất thời cứng đờ.
Giãy khỏi lòng Lăng Thịnh Duệ, Trình Trí Viễn nhìn vào người đàn ông đang ngủ say như chết kia, khóe mắt không ngăn được mà giật giật liên hồi.
Trình Trí Viễn giống như bị tạt gáo nước lạnh vào đầu, dục hỏa hừng hực bốc cháy của hắn trong nháy mắt tắt lụi, trong lòng buồn bực đến cực điểm.
Làm sát thủ bao nhiêu năm nay, hắn chưa bao giờ trải qua thời khắc nghẹn khuất đến như vầy.
Trong lòng đấu tranh một phen, Trình Trí Viễn vẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gạt đi cái suy nghĩ đánh thức Lăng Thịnh Duệ xong rồi hung hăng chà đạp anh một phen, dịu dàng ôm lấy anh vào lòng mình.
Trình Trí Viễn từ một ngăn bí mật trong tường lấy ra một hộp thuốc, cực kì thuần thục phối được thuốc hạ sốt, dùng kim tiêm đâm vào mạch máu anh ở mu bàn tay trái.
Lăng Thịnh Duệ dường như rất sợ đau, ngay cả trong lúc hôn mê cũng cau mày gắt gao, trong vô thức mà muốn rút tay khỏi.
Trình Trí Viễn giữ yên tay anh, an ủi nói: “Đừng sợ, một chốc sẽ không đau nữa.”
Sau khi chích xong, Trình Trí Viễn lau khô người cho Lăng Thịnh Duệ, sau dùng chăn bông bao bọc anh thật kín kẽ.
Cảm nhận được sự chăm sóc cẩn thận của Trình Trí Viễn, vẻ mặt Lăng Thịnh Duệ dần dần thả lỏng, chỉ là đôi mày vẫn nhíu lại như cũ.
“Nước…”
Trình Trí Viễn vừa muốn chui vào chăn nệm êm ấm, tiếng rên trong vô thức của Lăng Thịnh Duệ lại vang tới lần nữa, Trình Trí Viễn xoay đầu, nhìn đôi môi đang hơi hơi hé mở, có chút khô nứt kia của anh, tà ác cười cười.
Muốn uống nước à…
Lấy một chai nước tinh khiết từ trên tủ đầu giường, Trình Trí Viễn vặn nắp chai, ngước đầu lên, uống một ngụm nước, ngậm lấy trong miệng, hạ thân sang, canh ngay chóc đôi môi của anh.
Cảm giác ẩm ướt đang tản mác giữa cánh môi, Lăng Thịnh Duệ mở miệng theo vô thức, nhè nhẹ liếm lấy một cái.
Trình Trí Viễn cứng người, một loại cảm giác kì dị dập dờn trong lòng, giống như bỗng dưng được ngâm mình trong hũ mật vậy, ngọt đến mức không thể nào ngọt hơn.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thịnh Duệ chủ động hôn hắn…
Nhè nhẹ nhắm mắt lại, Trình Trí Viễn nhẹ nhàng hé miệng, mớm một miếng nước vào miệng Lăng Thịnh Duệ.
Cảm giác được phần nước đang “chảy” từ trên xuống, Lăng Thịnh Duệ đã khát đến không chịu nổi mà hăm hở đem một phần nước ít đến đáng thương kia nuốt xuống, nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ, cổ họng của anh đã khô khát đến sắp nổi lửa. Tuy thần trí vẫn đang trong trạng thái nửa hôn mê, nhưng cơ thể của anh vẫn vô cùng thành thực xuôi theo nhu cầu về sinh lý, tham lam cướp đoạt dòng chất lỏng thanh khiết từ trong khoang miệng Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn cũng không phản kháng, tự lấy làm vui sướng mà hưởng thụ lúc này, tùy ý Lăng Thịnh Duệ cứ thế “hôn” hắn “mãnh liệt”, mỗi khi ngụm nước trong miệng được Lăng Thịnh Duệ “uống” hết, hắn liền ngậm tiếp một ngụm mới, một lần nữa lại dùng phương thức cũ đút vào miệng Lăng Thịnh Duệ.
Rất nhanh, cả chai nước đã mau chóng thấy đáy.
Cơn dục vọng của Trình Trí Viễn lại lần nữa bị dấy lên, vừa đúng lúc hắn chuẩn bị “ăn” Lăng Thịnh Duệ một cách triệt triệt để để lần nữa thì cái người vừa giải quyết xong cơn khát của mình là Lăng Thịnh Duệ đã đẩy cái mặt của hắn ra, ôm lấy cái gối cuộn người, ngủ vo vo đến say sưa.
Bên trán của Trình Trí Viễn nhất thời giật giật vài cái.
Tướng ngủ của Lăng Thịnh Duệ, quả thật không có… khó coi như thế đâu, ít nhất thì, theo hắn thấy, một người trưởng thành khi ngủ còn ôm lấy đồ vật, chuyện này thật “lôi” người ta quá.
Đối với một kẻ đang ngủ, Trình Trí Viễn quả thực không tấn công được gì nhiều, thế là dự định sẽ dùng một phương thức đặc biệt nào đó để “dạy dỗ” anh ta thật kĩ vào.
Trình Trí Viễn nắm lấy tay của Lăng Thịnh Duệ nhưng tách chúng ra hai bên, đem thân hắn xoay lại, đè anh xuống dưới thân.
Người nào đó đang ngủ ngon đang rất yên bình, không có chút phản ứng, dáng vẻ hiền hòa ngoan ngoãn, tựa như một con cừu để mặc người ta đụng chạm.
Tâm sói trong người Trình Trí Viễn khởi dậy, cúi đầu xuống, hung hăng gặm cắn cần cổ của chú cừu kia.
Lăng Thịnh Duệ bị gặm đến rất không thoải mái, vươn hai tay, mạnh mẽ ôm lấy Trình Trí Viễn vào lòng, tay phải xoa xoa mái tóc hắn một cách thân mật.
Trình Trí Viễn trong lòng vui mừng, lẽ nào anh ta có cảm giác, cho nên chủ động phối hợp hắn?
Vừa lúc hắn đang mừng như bắt được vàng chuẩn bị làm bước tiếp theo, cơ thể Lăng Thịnh Duệ cũng chẳng làm ra động tác gì khác, chỉ là lẳng lặng ôm lấy hắn.
Nét cười trên mặt Trình Trí Viễn nhất thời cứng đờ.
Giãy khỏi lòng Lăng Thịnh Duệ, Trình Trí Viễn nhìn vào người đàn ông đang ngủ say như chết kia, khóe mắt không ngăn được mà giật giật liên hồi.
Trình Trí Viễn giống như bị tạt gáo nước lạnh vào đầu, dục hỏa hừng hực bốc cháy của hắn trong nháy mắt tắt lụi, trong lòng buồn bực đến cực điểm.
Làm sát thủ bao nhiêu năm nay, hắn chưa bao giờ trải qua thời khắc nghẹn khuất đến như vầy.
Trong lòng đấu tranh một phen, Trình Trí Viễn vẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gạt đi cái suy nghĩ đánh thức Lăng Thịnh Duệ xong rồi hung hăng chà đạp anh một phen, dịu dàng ôm lấy anh vào lòng mình.
Bình luận truyện