Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 2 - Chương 30
Chân Lăng Thịnh Duệ bị vướng phải cái gì đó, không cách nào bước đi được, thân thể cả người bất ổn, anh cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện quần của mình đã bị tuột xuống, một cảnh xuân đầy gợi tình. Trận gió chung quanh ngày càng lớn, nhiệt độ đang dần dần hạ xuống, nửa thân dưới của anh trở nên lạnh ngắt.
Lăng Thịnh Duệ nhất thời mặt đỏ tới tận mang tai, vội vàng khom lưng kéo quần lên lại, thắt lại sợi dây lưng.
Tất thảy điều này, hoàn toàn chiếm lấy ánh nhìn của chàng trai Tây phương trước mặt anh đó, ánh mắt hắn nhất thời có chút nghiền ngẫm.
Chàng trai vốn dĩ chỉ dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi dùng dây thép nhảy tới lầu một, sau đó rời đi mà không phát ra một tiếng động nào, thế nhưng lúc nãy vừa hạ mình xuống chưa lâu, lại chứng kiến người đàn ông phương Đông này đang bị một người khác đè lên lan can quấy rối, dáng dấp cực kì đáng thương, thế là chàng trai nhất thời xung động, đánh hôn mê cái gã đang thi bạo kia.
Thế nhưng, có vẻ như cảnh này lại không phải cưỡng gian…
Chàng trai nhẹ nhàng híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào hạ thân Lăng Thịnh Duệ, nơi đó vẫn còn trong trạng thái bừng bừng phấn chấn, khiến đũng quần độn lên thành một độ cong cao tròn.
Xem ra mình đã nhiều chuyện rồi…
Trong cặp mắt xanh biếc hiện lên một tia khinh bỉ, nhưng cũng chỉ là nhất thời, sự khinh bỉ kia đã nhanh chóng biến mất, tựa như một mảnh lá đáp xuống mặt sông, không hề dậy lên một tia gợn sóng.
Lăng Thịnh Duệ chú ý đến ánh mắt của hắn, biết rằng nhất định đã có hiểu lầm, vội vàng giải thích ngay: “Tôi bị anh ta hạ dược, cho nên…” Những lời sau anh quả thực nói không nên lời, anh xưa nay bảo thủ, có những từ hơi chút trực tiếp hay lộ liễu một tí thì không thể nào khiến anh bật được ra miệng.
“Ồ?” Khóe miệng chàng trai giương lên một tia cười nghiền ngẫm, đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với nam nhân phương Đông đang có chút ngượng ngùng này.
Hắn bước tới trước một bước, đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ, cười bảo: “Anh thật thú vị.”
Đường nhìn bị một mảng tối lớn che khuất, Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, vóc người chàng trai cực kì cao lớn, đứng đối diện một Lăng Thịnh Duệ dáng người cũng cao lớn không kém, thậm chí còn cao hơn nửa cái đầu so với anh, có cảm giác áp bách vô cùng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi máu tươi nhàn nhạt trên thân chàng trai kia ngày càng nồng hơn, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy buồn nôn, trong vô thức lùi về sau một chút.
Anh cực kì chán ghét loại mùi này.
“Anh sợ tôi?” Nhận thấy động tác của anh, chàng trai thế mà không để tâm lắm, cười hỏi.
Lăng Thịnh Duệ mang vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm chàng trai: “Cậu là người nào?” Theo anh suy đoán thì kẻ này chín mười phần là sát thủ, loại thân thủ này, còn có mùi máu tươi vô cùng khả nghi trên người hắn ta, những dấu vết mấu chốt nói rõ, cái tên này tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì.
“Có thể gọi tôi Đức Duy Hoàn.” Đường nhìn của chàng trai dừng lại tại một điểm, ngưng trệ trên mặt anh.
Lăng Thịnh Duệ vừa định mở miệng nói cậu tên gì thì cũng không liên quan đến anh, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một tia ý nghĩ, ngay lập tức ngậm miệng lại.
Anh bỗng dưng nhớ lại, Trình Trí Viễn cũng là sát thủ, hơn nữa còn biết dịch dung…
“Cậu là Trình Trí Viễn phải không.” Lăng Thịnh Duệ nhíu mày nhìn kẻ tự xưng là Đức Duy Hoàn này, nhàn nhạt nói. Ngữ khí của anh không có một tia do dự, cực kì chắc chắn người này là Trình Trí Viễn cải trang thành.
Nghe được cái tên Trình Trí Viễn từ miệng Lăng Thịnh Duệ, Đức Duy Hoàn có chút kinh ngạc, thế nhưng sự bất ngờ chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, đã nhanh chóng bị hắn che giấu đi.
Nụ cười của hắn xán lạn như trước, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại vô cùng nhạy cảm, bắt được một tia nguy hiểm từ bên kia, từ khắp người hắn mang lại cho Lăng Thịnh Duệ loại cảm giác tựa như một con dã thú đang thu lại móng vuốt của mình. Vẻ mặt lúc này tuy vô hại, nhưng khí tức hoang dã toàn thân hắn tản mác ra là không cách nào che giấu đi được.
“Anh quen Trình Trí Viễn à?” Đức Duy Hoàn biếng nhác hỏi.
Lăng Thịnh Duệ nhìn chằm chằm Đức Duy Hoàn, do dự một chốc, sau đó gật gật đầu, bất quá trong nháy mắt anh đã phản ứng lại, người này căn bản là đang nói lảng sang chủ đề khác, thế là anh cắn răng, oán hận nhìn vào hắn: “Anh biết rõ rồi còn cố hỏi.” Phản ứng của anh có chút trì trệ, song trong mắt Đức Duy Hoàn lại trở nên thú vị, có điểm đáng yêu.
“Ồ? Sao anh nói thế?” Đức Duy Hoàn cười đến thâm sâu khó lường.
Lăng Thịnh Duệ bị nụ cười của hắn kích đến cả người sởn ốc, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Không phải cậu chứ còn ai nữa, cậu tưởng mình hóa trang thành thế này thì tôi không nhận ra chắc?”
Tuy lời anh nói trăm phần trăm khẳng định thế, nhưng trong lòng lại ngày càng thấy khó hiểu, anh có cảm giác cái tên tự xưng Đức Duy Hoàn này đích xác rất giống Trình Trí Viễn, song bọn họ lại có một sự khác biệt nhỏ, nhưng cụ thể khác ra sao thì anh không tài nào nói được, chỉ nghĩ, tên sát thủ này dường như còn nguy hiểm hơn cả Trình Trí Viễn.
Đức Duy Hoàn nhất thời bị anh chọc cười, hắn vốn dĩ cũng không định để ý quá nhiều tới Lăng Thịnh Duệ, chỉ thầm muốn trà trộn vào sảnh tiệc, nhưng từ giọng điệu của người đàn ông này nghe ra, dường như anh ta có mối quan hệ gì đó với Trình Trí Viễn.
Điều này đã khơi gợi được hứng thú của Đức Duy Hoàn.
Hơn nữa…
Trông thấy bộ dạng hoảng hốt lúng túng của Lăng Thịnh Duệ, tiếu ý trên gương mặt Đức Duy Hoàn càng thêm sâu xa, mối quan hệ giữa người này và Trình Trí Viễn thật là mờ ám quá đi mà…
Đức Duy Hoàn nghĩ, đột nhiên dang rộng hai tay, dùng tốc độ chớp đánh ôm Lăng Thịnh Duệ vào lòng mình.
Lăng Thịnh Duệ nhất thời hóa đá.
“Tôi không phải Trình Trí Viễn, so với hắn thì tôi ‘khỏe’ hơn nhiều…” Đức Duy Hoàn ghé vào tai Lăng Thịnh Duệ, mập mờ nói.
Lăng Thịnh Duệ ngay từ đầu đã không rõ ý tứ của hắn, nhưng trông thấy nụ cười có chút xấu xa (*) trên mặt hắn ta, nhất thời phát hiện chữ “khỏe” của hắn mang nghĩa gì, nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai.
“Nếu anh còn nghi ngờ tôi thì có thể kiểm tra, xem tôi rốt cuộc có phải Trình Trí Viễn hay không?”
Đức Duy Hoàn càng cười càng thấy hắn không có gì tốt lành, ngôn từ ngày càng tràn ngập tính khiêu khích. Bàn tay đang ôm lấy hông Lăng Thịnh Duệ tham nhập vào bên trong lớp áo của anh, vén lên tầng sơ mi mỏng manh, phóng đãng chu du trên da lưng anh.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ nhất thời mềm rũ.
Có lẽ là do nhiều năm dùng súng, lòng bàn tay của Đức Duy Hoàn có một lớp chai mỏng, có chút cứng, có chút thô ráp, ma sát làn da mẫn cảm của Lăng Thịnh Duệ, kích thích nó mang lại thật đúng là loại mãnh liệt một cách khác biệt, hơn nữa dược hiệu của thuốc trong người còn chưa tiêu tan đi, càng làm cho cảm nhận ấy của cơ thể thêm phần sâu sắc một cách chân thực.
Lăng Thịnh Duệ căn bản đã không còn sức chống trả, chỉ có thể lần theo động tác của Đức Duy Hoàn mà thở dốc, mặc dù anh đã cực lực áp chế nó.
Anh hiện đã có thể xác minh, tên sát thủ này đích xác không phải Trình Trí Viễn, bởi trên tay Trình Trí Viễn trơn láng, tay cũng thon dài thanh tú, khác xa loại bàn tay rắn chắn hữu lực hiện đang mặc sức tung hoành trên lưng anh.
Lăng Thịnh Duệ bị thủ pháp cao siêu của hắn ta khiến cho ý loạn tình mê, giữa những cơn thở dốc, miệng anh không tuân theo tâm trí mà kháng nghị bảo: “Buông, buông tôi ra…”
Giọng của anh khàn khàn trầm thấp, tựa như tơ lụa mềm mại sượt qua trong lòng Đức Duy Hoàn.
Thật là gợi cảm đến đáng chết…
Ẩn trong đôi mắt xanh biếc trong trẻo mà lạnh lùng của Đức Duy Hoàn, dần dần nhuộm lên một tầng dục vọng mờ mỏng, càng ngày càng mãnh liệt.
Mái tóc vàng óng của hắn đang bị gió thổi khiến nó có chút mất trật tự, gia tăng vài phần mỹ cảm hoang dã, ánh xanh biếc của đôi mắc dưới ánh sáng của ngọn đèn hôn ám, lại càng chấn động nhân tâm, chỉ là trong đấy lại tràn ngập dục tình: “Anh thật sự là một người tràn ngập mị lực, tôi thích anh mất rồi, tôi thật muốn thượng anh.” Hắn nói chuyện trực tiếp, vẻ mặt thản nhiên, giống như chuyện hắn đang làm cũng là thiên kinh địa nghĩa vậy.
Lăng Thịnh Duệ vừa sợ vừa giận, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa trực tiếp ngất xỉu: “Bỏ ra, cậu dựa vào cái gì mà làm như vậy với tôi?”
Đức Duy Hoàn sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ một chút, rồi mới nói: “Trình Trí Viễn đã thượng anh rồi đúng không?”
Lăng Thịnh Duệ nổi giận trừng hắn, không nói câu nào, chỉ là vẻ hổ thẹn trong mắt anh đã sớm đáp lại thay anh, Đức Duy Hoàn nắm lấy cằm anh, cười đến rất bá đạo: “Chỉ dựa vào điều này thôi, nếu hắn ta đã thượng qua anh, vậy tôi đây đương nhiên cũng muốn thượng, hơn nữa về số lần thì chí ít cũng phải gấp đôi…”
______________________________
Chú thích:
(*) Nguyên văn của từ “xấu xa” này là 痞气 (pǐ qì – bĩ khí): “Từ tận xương tủy là một người chính nghĩa, lương thiện, có tình cảm, hơn nữa lại tự tin, có năng lực, tràn ngập nội hàm (?, có thể tra từ này trên google), nhưng từ lời nói, hành động và cử chỉ, thỉnh thoảng sẽ toát ra một ít tính cách/tính chất đặc biệt gọi là “ngầu” và khá “lạnh”, không coi ai ra gì, khiến người nhìn và những ai tiếp xúc có loại cảm giác “hư hỏng, xấu xa”, cái “xấu xa” đó không phải là đang làm chuyện xấu, chuyện ác, mà là một loại cảm giác, một loại thần thái, là biểu hiện của một người đàn ông tự tin và bản lĩnh.” (Dịch bậy theo một trong nhiều nghĩa tra trên trang baike)
Lăng Thịnh Duệ nhất thời mặt đỏ tới tận mang tai, vội vàng khom lưng kéo quần lên lại, thắt lại sợi dây lưng.
Tất thảy điều này, hoàn toàn chiếm lấy ánh nhìn của chàng trai Tây phương trước mặt anh đó, ánh mắt hắn nhất thời có chút nghiền ngẫm.
Chàng trai vốn dĩ chỉ dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi dùng dây thép nhảy tới lầu một, sau đó rời đi mà không phát ra một tiếng động nào, thế nhưng lúc nãy vừa hạ mình xuống chưa lâu, lại chứng kiến người đàn ông phương Đông này đang bị một người khác đè lên lan can quấy rối, dáng dấp cực kì đáng thương, thế là chàng trai nhất thời xung động, đánh hôn mê cái gã đang thi bạo kia.
Thế nhưng, có vẻ như cảnh này lại không phải cưỡng gian…
Chàng trai nhẹ nhàng híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào hạ thân Lăng Thịnh Duệ, nơi đó vẫn còn trong trạng thái bừng bừng phấn chấn, khiến đũng quần độn lên thành một độ cong cao tròn.
Xem ra mình đã nhiều chuyện rồi…
Trong cặp mắt xanh biếc hiện lên một tia khinh bỉ, nhưng cũng chỉ là nhất thời, sự khinh bỉ kia đã nhanh chóng biến mất, tựa như một mảnh lá đáp xuống mặt sông, không hề dậy lên một tia gợn sóng.
Lăng Thịnh Duệ chú ý đến ánh mắt của hắn, biết rằng nhất định đã có hiểu lầm, vội vàng giải thích ngay: “Tôi bị anh ta hạ dược, cho nên…” Những lời sau anh quả thực nói không nên lời, anh xưa nay bảo thủ, có những từ hơi chút trực tiếp hay lộ liễu một tí thì không thể nào khiến anh bật được ra miệng.
“Ồ?” Khóe miệng chàng trai giương lên một tia cười nghiền ngẫm, đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với nam nhân phương Đông đang có chút ngượng ngùng này.
Hắn bước tới trước một bước, đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ, cười bảo: “Anh thật thú vị.”
Đường nhìn bị một mảng tối lớn che khuất, Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, vóc người chàng trai cực kì cao lớn, đứng đối diện một Lăng Thịnh Duệ dáng người cũng cao lớn không kém, thậm chí còn cao hơn nửa cái đầu so với anh, có cảm giác áp bách vô cùng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi máu tươi nhàn nhạt trên thân chàng trai kia ngày càng nồng hơn, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy buồn nôn, trong vô thức lùi về sau một chút.
Anh cực kì chán ghét loại mùi này.
“Anh sợ tôi?” Nhận thấy động tác của anh, chàng trai thế mà không để tâm lắm, cười hỏi.
Lăng Thịnh Duệ mang vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm chàng trai: “Cậu là người nào?” Theo anh suy đoán thì kẻ này chín mười phần là sát thủ, loại thân thủ này, còn có mùi máu tươi vô cùng khả nghi trên người hắn ta, những dấu vết mấu chốt nói rõ, cái tên này tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì.
“Có thể gọi tôi Đức Duy Hoàn.” Đường nhìn của chàng trai dừng lại tại một điểm, ngưng trệ trên mặt anh.
Lăng Thịnh Duệ vừa định mở miệng nói cậu tên gì thì cũng không liên quan đến anh, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một tia ý nghĩ, ngay lập tức ngậm miệng lại.
Anh bỗng dưng nhớ lại, Trình Trí Viễn cũng là sát thủ, hơn nữa còn biết dịch dung…
“Cậu là Trình Trí Viễn phải không.” Lăng Thịnh Duệ nhíu mày nhìn kẻ tự xưng là Đức Duy Hoàn này, nhàn nhạt nói. Ngữ khí của anh không có một tia do dự, cực kì chắc chắn người này là Trình Trí Viễn cải trang thành.
Nghe được cái tên Trình Trí Viễn từ miệng Lăng Thịnh Duệ, Đức Duy Hoàn có chút kinh ngạc, thế nhưng sự bất ngờ chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, đã nhanh chóng bị hắn che giấu đi.
Nụ cười của hắn xán lạn như trước, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại vô cùng nhạy cảm, bắt được một tia nguy hiểm từ bên kia, từ khắp người hắn mang lại cho Lăng Thịnh Duệ loại cảm giác tựa như một con dã thú đang thu lại móng vuốt của mình. Vẻ mặt lúc này tuy vô hại, nhưng khí tức hoang dã toàn thân hắn tản mác ra là không cách nào che giấu đi được.
“Anh quen Trình Trí Viễn à?” Đức Duy Hoàn biếng nhác hỏi.
Lăng Thịnh Duệ nhìn chằm chằm Đức Duy Hoàn, do dự một chốc, sau đó gật gật đầu, bất quá trong nháy mắt anh đã phản ứng lại, người này căn bản là đang nói lảng sang chủ đề khác, thế là anh cắn răng, oán hận nhìn vào hắn: “Anh biết rõ rồi còn cố hỏi.” Phản ứng của anh có chút trì trệ, song trong mắt Đức Duy Hoàn lại trở nên thú vị, có điểm đáng yêu.
“Ồ? Sao anh nói thế?” Đức Duy Hoàn cười đến thâm sâu khó lường.
Lăng Thịnh Duệ bị nụ cười của hắn kích đến cả người sởn ốc, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Không phải cậu chứ còn ai nữa, cậu tưởng mình hóa trang thành thế này thì tôi không nhận ra chắc?”
Tuy lời anh nói trăm phần trăm khẳng định thế, nhưng trong lòng lại ngày càng thấy khó hiểu, anh có cảm giác cái tên tự xưng Đức Duy Hoàn này đích xác rất giống Trình Trí Viễn, song bọn họ lại có một sự khác biệt nhỏ, nhưng cụ thể khác ra sao thì anh không tài nào nói được, chỉ nghĩ, tên sát thủ này dường như còn nguy hiểm hơn cả Trình Trí Viễn.
Đức Duy Hoàn nhất thời bị anh chọc cười, hắn vốn dĩ cũng không định để ý quá nhiều tới Lăng Thịnh Duệ, chỉ thầm muốn trà trộn vào sảnh tiệc, nhưng từ giọng điệu của người đàn ông này nghe ra, dường như anh ta có mối quan hệ gì đó với Trình Trí Viễn.
Điều này đã khơi gợi được hứng thú của Đức Duy Hoàn.
Hơn nữa…
Trông thấy bộ dạng hoảng hốt lúng túng của Lăng Thịnh Duệ, tiếu ý trên gương mặt Đức Duy Hoàn càng thêm sâu xa, mối quan hệ giữa người này và Trình Trí Viễn thật là mờ ám quá đi mà…
Đức Duy Hoàn nghĩ, đột nhiên dang rộng hai tay, dùng tốc độ chớp đánh ôm Lăng Thịnh Duệ vào lòng mình.
Lăng Thịnh Duệ nhất thời hóa đá.
“Tôi không phải Trình Trí Viễn, so với hắn thì tôi ‘khỏe’ hơn nhiều…” Đức Duy Hoàn ghé vào tai Lăng Thịnh Duệ, mập mờ nói.
Lăng Thịnh Duệ ngay từ đầu đã không rõ ý tứ của hắn, nhưng trông thấy nụ cười có chút xấu xa (*) trên mặt hắn ta, nhất thời phát hiện chữ “khỏe” của hắn mang nghĩa gì, nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai.
“Nếu anh còn nghi ngờ tôi thì có thể kiểm tra, xem tôi rốt cuộc có phải Trình Trí Viễn hay không?”
Đức Duy Hoàn càng cười càng thấy hắn không có gì tốt lành, ngôn từ ngày càng tràn ngập tính khiêu khích. Bàn tay đang ôm lấy hông Lăng Thịnh Duệ tham nhập vào bên trong lớp áo của anh, vén lên tầng sơ mi mỏng manh, phóng đãng chu du trên da lưng anh.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ nhất thời mềm rũ.
Có lẽ là do nhiều năm dùng súng, lòng bàn tay của Đức Duy Hoàn có một lớp chai mỏng, có chút cứng, có chút thô ráp, ma sát làn da mẫn cảm của Lăng Thịnh Duệ, kích thích nó mang lại thật đúng là loại mãnh liệt một cách khác biệt, hơn nữa dược hiệu của thuốc trong người còn chưa tiêu tan đi, càng làm cho cảm nhận ấy của cơ thể thêm phần sâu sắc một cách chân thực.
Lăng Thịnh Duệ căn bản đã không còn sức chống trả, chỉ có thể lần theo động tác của Đức Duy Hoàn mà thở dốc, mặc dù anh đã cực lực áp chế nó.
Anh hiện đã có thể xác minh, tên sát thủ này đích xác không phải Trình Trí Viễn, bởi trên tay Trình Trí Viễn trơn láng, tay cũng thon dài thanh tú, khác xa loại bàn tay rắn chắn hữu lực hiện đang mặc sức tung hoành trên lưng anh.
Lăng Thịnh Duệ bị thủ pháp cao siêu của hắn ta khiến cho ý loạn tình mê, giữa những cơn thở dốc, miệng anh không tuân theo tâm trí mà kháng nghị bảo: “Buông, buông tôi ra…”
Giọng của anh khàn khàn trầm thấp, tựa như tơ lụa mềm mại sượt qua trong lòng Đức Duy Hoàn.
Thật là gợi cảm đến đáng chết…
Ẩn trong đôi mắt xanh biếc trong trẻo mà lạnh lùng của Đức Duy Hoàn, dần dần nhuộm lên một tầng dục vọng mờ mỏng, càng ngày càng mãnh liệt.
Mái tóc vàng óng của hắn đang bị gió thổi khiến nó có chút mất trật tự, gia tăng vài phần mỹ cảm hoang dã, ánh xanh biếc của đôi mắc dưới ánh sáng của ngọn đèn hôn ám, lại càng chấn động nhân tâm, chỉ là trong đấy lại tràn ngập dục tình: “Anh thật sự là một người tràn ngập mị lực, tôi thích anh mất rồi, tôi thật muốn thượng anh.” Hắn nói chuyện trực tiếp, vẻ mặt thản nhiên, giống như chuyện hắn đang làm cũng là thiên kinh địa nghĩa vậy.
Lăng Thịnh Duệ vừa sợ vừa giận, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa trực tiếp ngất xỉu: “Bỏ ra, cậu dựa vào cái gì mà làm như vậy với tôi?”
Đức Duy Hoàn sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ một chút, rồi mới nói: “Trình Trí Viễn đã thượng anh rồi đúng không?”
Lăng Thịnh Duệ nổi giận trừng hắn, không nói câu nào, chỉ là vẻ hổ thẹn trong mắt anh đã sớm đáp lại thay anh, Đức Duy Hoàn nắm lấy cằm anh, cười đến rất bá đạo: “Chỉ dựa vào điều này thôi, nếu hắn ta đã thượng qua anh, vậy tôi đây đương nhiên cũng muốn thượng, hơn nữa về số lần thì chí ít cũng phải gấp đôi…”
______________________________
Chú thích:
(*) Nguyên văn của từ “xấu xa” này là 痞气 (pǐ qì – bĩ khí): “Từ tận xương tủy là một người chính nghĩa, lương thiện, có tình cảm, hơn nữa lại tự tin, có năng lực, tràn ngập nội hàm (?, có thể tra từ này trên google), nhưng từ lời nói, hành động và cử chỉ, thỉnh thoảng sẽ toát ra một ít tính cách/tính chất đặc biệt gọi là “ngầu” và khá “lạnh”, không coi ai ra gì, khiến người nhìn và những ai tiếp xúc có loại cảm giác “hư hỏng, xấu xa”, cái “xấu xa” đó không phải là đang làm chuyện xấu, chuyện ác, mà là một loại cảm giác, một loại thần thái, là biểu hiện của một người đàn ông tự tin và bản lĩnh.” (Dịch bậy theo một trong nhiều nghĩa tra trên trang baike)
Bình luận truyện