Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 2 - Chương 7
Tuy rằng sắc mặt anh rất bình tĩnh, nhưng trong lồng ngực Lăng Thịnh Duệ hiện giờ đã sớm bị cuốn vào bể xoáy sóng lớn mà cuộn quặn cả lên, Phương Nhược Thần đối với anh mà nói không chỉ là mối đe dọa ngầm, mà càng là một loại cám dỗ vô hình, tuy rằng anh vẫn luôn là người có tính bảo thủ, nhưng nói đi nói lại cũng là một gay, cho nên nhìn thấy một chàng trai quá mức đẹp như Phương Nhược Thần thế này trần trụi đứng trước mặt anh, là không tài nào không nảy sinh tạp niệm được.
“Trước lúc anh ngẩn người, có thể giúp tôi tắm xong xuôi chưa?”
Âm thanh không lớn, nhưng lại mang loại cảm giác áp bức khó hiểu, đâm thẳng vào màng nhĩ của Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ chấn chỉnh tinh thần, ngẩng đầu nhìn Phương Nhược Thần, Phương Nhược Thần lại chau mày nhìn anh, không thể hiểu nổi một người làm sao có thể từ sáng tới tối đều cứ để tâm trí bay cao bay xa, đây quả thực là cử chỉ của một tên ngốc mà.
Lăng Thịnh Duệ vừa bắt gặp cái nhìn bất mãn của cậu thì ngay lập tức cúi đầu, trái tim cuồng đập không ngừng, tuy rằng chỉ là trong khoảng thời gian chớp mắt thôi, nhưng anh lại nhìn ra một cái gì đó hết sức khác thường từ trong ánh mắt của Phương Nhược Thần, về phần đó là cái gì, anh không dám nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cái điều chất chứa trong ánh nhìn ấy là một chuyện quá mức phức tạp, quá mức là nguy hiểm.
Ngồi xổm xuống quá lâu, Lăng Thịnh Duệ có hơi tê chân, thế là anh đứng thẳng người dậy.
Chỉ là anh quên mất, một người ngồi xổm xuống quá lâu khi đứng lên thì trong tức khắc ấy sẽ bị chóng mặt hoa mắt, lại cộng thêm động tác anh quá vội vàng, cho nên khi vừa mới đứng phắt dậy, trước mắt anh liền trở nên tối đen, trời đất bắt đầu chao đảo.
Thân thể đứng không vững, Lăng Thịnh Duệ theo phản xạ vươn tay, hướng đến trước mặt nắm lấy, muốn tìm một điểm tựa nào đó, nhưng vừa khéo bắt được cánh tay của Phương Nhược Thần, xúc cảm ấm áp rắn chắc khiến anh một trận chấn động, vội vàng buông tay ra khỏi.
Mất đi chống đỡ, Lăng Thịnh Duệ ngã hẳn về một phía.
Vốn tưởng rằng bản thân sẽ đập mạnh người xuống mặt đất, nhưng một cánh tay vừa cường tráng lại hữu lực đã ngay tức khắc vòng qua eo của anh.
Lăng Thịnh Duệ nội tâm lại chấn động, trong lúc ấy, cơ thể anh lại bị ai dùng sức ghì chặt vào cái ôm ấm áp nào đó.
“Đứng một chút mà mất thăng bằng như vậy, cẩn thận chảy máu đầu.” Thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai anh, ngữ khí lại bao hàm một tia quan tâm hết sức nhẹ, đường nhìn của Lăng Thịnh Duệ dần dần trở nên rõ hơn, nhưng cùng lúc lại phát hiện bản thân đang bị dính chặt với cái cơ thể trần truồng của Phương Nhược Thần.
Tuy anh vẫn đang mặc quần áo, nhưng cái thân nhiệt nóng ấm của Phương Nhược Thần cứ liên tục truyền đến người anh, Lăng Thịnh Duệ nhất thời cứng đơ cả người, trong lòng anh đã bắt đầu kéo còi báo động, chuyện anh lo ngại nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi…
Lăng Thịnh Duệ vốn cho rằng Phương Nhược Thần sẽ “bá vương ngạnh thượng cung”, vừa đang muốn chống trả, thì Phương Nhược Thần lại nhanh chóng bỏ anh ra, xoay người đi, tự đối diện với cái bồn tắm cực lớn.
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Phương Nhược Thần mà hơi chút sững sờ.
Sự việc dường như không có kinh khủng như anh đã nghĩ…
“Còn đứng ngơ ngác làm cái gì?” Người sau lưng đã lâu không thấy phản ứng lại, Phương Nhược Thần có hơi thiếu kiên nhẫn xoay đầu: “Lẽ nào vừa nãy não anh bị máu xung lên nên hư mất, biến thành tên ngốc luôn rồi?”
Nhìn thấy biểu tình mang phần nào mỉa mai trên mặt cậu, Lăng Thịnh Duệ không biết vì sao, lòng anh đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách khó hiểu, tựa như hồ nước sau cơn giông, giờ đang đối mặt với trời xanh mây trắng, thời tiết đẹp vậy.
“Không có gì, lúc nãy chỉ đang nghĩ làm cách nào tắm giúp cậu thôi.” Lăng Thịnh Duệ phủ lên gương mặt một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp, thanh bình.
Phương Nhược Thần hơi sửng sốt một chút, xoay đầu sang nơi khác, không nói thêm gì nữa.
Tảng đá nặng nề trong lòng được gỡ bỏ, Lăng Thịnh Duệ bắt đầu chuyên tâm giúp Phương Nhược Thần tẩy sạch thân thể.
Lăng Thịnh Duệ dùng hai cái túi nhựa trong suốt bọc lấy đôi tay của Phương Nhược Thần, lại dùng một sợi dây nhỏ buộc chặt miệng túi trên cánh tay, lúc đã xác định được băng vải sẽ không bị thấm nước, anh mới bắt đầu mở nước vòi sen ra.
Dòng nước ấm nóng chảy ào, rưới lên thân người Phương Nhược Thần, lại còn chầm chậm trượt xuống cơ thể cao ráo của cậu, tuy rằng cậu không làm ra tư thế gì quyến rũ người ta, nhưng lại trông dị thường nóng bỏng.
Gắng gượng hết sức mà kiềm lại sự xao động kì quặc trong người, Lăng Thịnh Duệ cụp mi xuống, bóp một ít sữa tắm từ trong chai vào lòng bàn tay, rồi lại lấy bông tắm tạo những bọt xà phòng mịn mượt trên đó.
Phương Nhược Thần không hề rời mắt, luôn nhìn chăm chăm vào động tác của anh, chỉ là trên mặt thì lại không có cảm xúc gì cả.
Tắt đi vòi nước, Lăng Thịnh Duệ đem bông tắm đã nhào đầy bọt xoa lên thân người Phương Nhược Thần, chậm rãi chà xát lên cơ thể cậu.
Những bọt nước nhỏ mịn dần dần chiếm đầy trên cơ thể Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ ép buộc bản thân một cách mãnh liệt để không phải nghĩ đến chuyện khác.
Lăng Thịnh Duệ động tác tỉ mỉ, lực đạo vừa phải, khiến Phương Nhược Thần có loại lỗi giác mình đang được hưởng thụ xoa dầu mát-xa, cực kì dễ chịu, không khỏi nhè nhẹ nhếch lên khóe miệng.
“Thủ pháp của anh không tồi.”
Từ trước đến nay chưa từng nghe đến một lời khen nào từ Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy rất vui, ngẩng đầu lên, trao cho Phương Nhược Thần một nụ cười dịu dàng: “Ha ha, lúc trước tôi tắm cho con quen rồi.”
Sắc mặt khó có lúc hòa hoãn được của Phương Nhược Thần ngay lập tức đen lại.
Có đôi lúc, cậu thật sự rất muốn đem lão nam nhân đáng ghét này ra đánh một trận…
Lăng Thịnh Duệ không chú ý đến sự biến hóa trong tâm tư của Phương Nhược Thần, tiếp tục chà xát một cách tỉ mỉ lên thân người cậu.
Hai tay đi đến cái vị trí nào đó, sắc mặt Lăng Thịnh Duệ cứng đờ, động tác nhất thời ngưng lại.
Toàn thân trên dưới của Phương Nhược Thần cơ bản đều kì cọ hết rồi, ngoại trừ cái nơi này ra thôi…
Lăng Thịnh Duệ vốn dự định bỏ qua luôn cái chỗ đó, nhưng Phương Nhược Thần dường như lại vô cùng không thích cử chỉ của anh lúc này, lạnh lùng mà nói: “Cái nơi đó lẽ nào anh lại không rửa?”
Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt ngượng ngùng nhìn cậu: “Ách, vậy cũng được.”
“Rửa sạch một chút.”
Không biết có phải là bản thân sinh lỗi giác hay không, nhưng Lăng Thịnh Duệ luôn cảm thấy đằng sau ngữ khí bình tĩnh đó của Phương Nhược Thần, lại ẩn chứa một tia mong đợi cường liệt…
Trên mặt Lăng Thịnh Duệ có đôi chút phát nóng, nhưng vẫn không thể không lao đầu vào nắm lấy bộ phận chủ chốt của cậu.
Cách một tầng bọt xà bông mỏng manh, Lăng Thịnh Duệ không dám dùng lực quá lớn, thân sợ động tác chỉ cần mạnh một chút thôi thì đối phương sẽ phát sinh cái phản ứng không nên phát sinh.
Chỉ là, cứ coi như anh đã rất cẩn trọng rồi đấy, vậy mà sự việc anh lo ngại nhất vẫn cứ xảy ra…
Lăng Thịnh Duệ sửng sốt, sau đó giống như bị phỏng vậy, lập tức bỏ tay ra, lùi về sau một bước, vẻ mặt mất tự nhiên.
Phản ứng quá mức cường điệu, khiến trong lòng Phương Nhược Thần cực kì không thoải mái.
Cậu luôn luôn tự tin trăm phần trăm vào bản thân, vậy mà Lăng Thịnh Duệ lại giống như trông thấy thứ gì đó buồn nôn lắm, khiến cậu cảm thấy hơi bị đả kích. Cái tên đàn ông này không phải là đồng tính luyến hay sao? Cái loại tình huống này, hẳn là nên hưng phấn mới đúng chứ, sao lại có cái vẻ bài xích thế kia? Lẽ nào, là giả vờ thôi sao?
Phương Nhược Thần vô cùng không vui mà chau mày. Bởi vì anh không thích phải chạm vào nơi này, vậy hôm nay để tôi cho anh chạm tới đủ luôn…
“Làm gì thế, sao lại dừng tay?” Phương Nhược Thần nhìn về phía Phương Nhược Thần đang đứng trân trân, lạnh lùng nói.
Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, biểu tình trên gương mặt cứng rắn không gì lay chuyển được.
Phương Nhược Thần không cho là đúng: “Anh cứ đụng qua chạm lại như vậy, tôi đương nhiên là có phản ứng.” Cậu mỉa mai đảo mắt sang bộ hạ anh một cái: “Anh cho rằng tôi là anh sao, tôi còn trẻ tuổi lắm.”
Cùng là đấng mày râu như nhau, Lăng Thịnh Duệ tự nhiên nghe được ý giễu ngầm trong câu nói kia, bị cái loại tựa như “coi khinh” này, tự tôn đàn ông của anh rất chịu phải đả kích.
“Tôi cũng đâu có lớn tuổi lắm, mới lớn hơn cậu có vài tuổi thôi, vẫn rất trẻ trung, ai nói tôi không được cơ chứ.” Lăng Thịnh Duệ không chút tự tin mà phản bác.
“Anh so với tôi thì lớn hơn mười tuổi.” Phương Nhược Thần không chút cảm xúc mà nhấn mạnh.
Giống như bị một tảng đá cực to đập xuống, trái tim yếu ớt của Lăng Thịnh Duệ nhất thời lại lần nữa bị đả kích một cách trầm trọng, anh đã luôn cảm thấy bản thân vẫn còn rất trẻ, thế nhưng đứng trước mặt một Phương Nhược Thần thanh xuân bức người, anh đã sâu sắc cảm nhận được mình đã già mất rồi…
Khoảng thời gian 31 năm lận đó, nháy mắt một cái liền trôi qua như thế luôn, cái thứ thời gian đáng ghét này…
“Muốn rửa thì nhanh rửa đi, đừng có lãng phí thời gian nữa.”
Vừa lúc Lăng Thịnh Duệ trong lòng đang than vãn tốc độ đường bay của thời gian, thì giọng nói lạnh như băng của Phương Nhược Thần lại lần nữa vang lên, đánh loạn đi mất cái suy nghĩ hỗn loạn của anh.
Người đàn ông đáng thương như anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà làm theo.
“Rửa sạch sẽ một chút.” Phương Nhược Thần lạnh lùng nhìn anh, bổ sung thêm câu: “Trước khi tôi nói ngưng, anh không được dừng lại.”
Lăng Thịnh Duệ cứng nhắc gật gật đầu, anh biết bản thân mình chạy không khỏi, cho nên chỉ có thể vâng lời.
Khóe miệng Phương Nhược Thần nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một tia cười hài lòng, chỉ là trông thế nào cũng có chút hương vị độc ác.
Tiếp đó, Lăng Thịnh Duệ chịu đựng tất, thực hiện một động tác mà mỗi một nam giới trên trời dưới đất đều có thể làm được. Đương nhiên, Lăng Thịnh Duệ không giống bọn họ, không phải là làm với chính mình, mà là làm với Phương Nhược Thần… (…aka sóc lọ?)
“Trước lúc anh ngẩn người, có thể giúp tôi tắm xong xuôi chưa?”
Âm thanh không lớn, nhưng lại mang loại cảm giác áp bức khó hiểu, đâm thẳng vào màng nhĩ của Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ chấn chỉnh tinh thần, ngẩng đầu nhìn Phương Nhược Thần, Phương Nhược Thần lại chau mày nhìn anh, không thể hiểu nổi một người làm sao có thể từ sáng tới tối đều cứ để tâm trí bay cao bay xa, đây quả thực là cử chỉ của một tên ngốc mà.
Lăng Thịnh Duệ vừa bắt gặp cái nhìn bất mãn của cậu thì ngay lập tức cúi đầu, trái tim cuồng đập không ngừng, tuy rằng chỉ là trong khoảng thời gian chớp mắt thôi, nhưng anh lại nhìn ra một cái gì đó hết sức khác thường từ trong ánh mắt của Phương Nhược Thần, về phần đó là cái gì, anh không dám nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cái điều chất chứa trong ánh nhìn ấy là một chuyện quá mức phức tạp, quá mức là nguy hiểm.
Ngồi xổm xuống quá lâu, Lăng Thịnh Duệ có hơi tê chân, thế là anh đứng thẳng người dậy.
Chỉ là anh quên mất, một người ngồi xổm xuống quá lâu khi đứng lên thì trong tức khắc ấy sẽ bị chóng mặt hoa mắt, lại cộng thêm động tác anh quá vội vàng, cho nên khi vừa mới đứng phắt dậy, trước mắt anh liền trở nên tối đen, trời đất bắt đầu chao đảo.
Thân thể đứng không vững, Lăng Thịnh Duệ theo phản xạ vươn tay, hướng đến trước mặt nắm lấy, muốn tìm một điểm tựa nào đó, nhưng vừa khéo bắt được cánh tay của Phương Nhược Thần, xúc cảm ấm áp rắn chắc khiến anh một trận chấn động, vội vàng buông tay ra khỏi.
Mất đi chống đỡ, Lăng Thịnh Duệ ngã hẳn về một phía.
Vốn tưởng rằng bản thân sẽ đập mạnh người xuống mặt đất, nhưng một cánh tay vừa cường tráng lại hữu lực đã ngay tức khắc vòng qua eo của anh.
Lăng Thịnh Duệ nội tâm lại chấn động, trong lúc ấy, cơ thể anh lại bị ai dùng sức ghì chặt vào cái ôm ấm áp nào đó.
“Đứng một chút mà mất thăng bằng như vậy, cẩn thận chảy máu đầu.” Thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai anh, ngữ khí lại bao hàm một tia quan tâm hết sức nhẹ, đường nhìn của Lăng Thịnh Duệ dần dần trở nên rõ hơn, nhưng cùng lúc lại phát hiện bản thân đang bị dính chặt với cái cơ thể trần truồng của Phương Nhược Thần.
Tuy anh vẫn đang mặc quần áo, nhưng cái thân nhiệt nóng ấm của Phương Nhược Thần cứ liên tục truyền đến người anh, Lăng Thịnh Duệ nhất thời cứng đơ cả người, trong lòng anh đã bắt đầu kéo còi báo động, chuyện anh lo ngại nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi…
Lăng Thịnh Duệ vốn cho rằng Phương Nhược Thần sẽ “bá vương ngạnh thượng cung”, vừa đang muốn chống trả, thì Phương Nhược Thần lại nhanh chóng bỏ anh ra, xoay người đi, tự đối diện với cái bồn tắm cực lớn.
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Phương Nhược Thần mà hơi chút sững sờ.
Sự việc dường như không có kinh khủng như anh đã nghĩ…
“Còn đứng ngơ ngác làm cái gì?” Người sau lưng đã lâu không thấy phản ứng lại, Phương Nhược Thần có hơi thiếu kiên nhẫn xoay đầu: “Lẽ nào vừa nãy não anh bị máu xung lên nên hư mất, biến thành tên ngốc luôn rồi?”
Nhìn thấy biểu tình mang phần nào mỉa mai trên mặt cậu, Lăng Thịnh Duệ không biết vì sao, lòng anh đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách khó hiểu, tựa như hồ nước sau cơn giông, giờ đang đối mặt với trời xanh mây trắng, thời tiết đẹp vậy.
“Không có gì, lúc nãy chỉ đang nghĩ làm cách nào tắm giúp cậu thôi.” Lăng Thịnh Duệ phủ lên gương mặt một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp, thanh bình.
Phương Nhược Thần hơi sửng sốt một chút, xoay đầu sang nơi khác, không nói thêm gì nữa.
Tảng đá nặng nề trong lòng được gỡ bỏ, Lăng Thịnh Duệ bắt đầu chuyên tâm giúp Phương Nhược Thần tẩy sạch thân thể.
Lăng Thịnh Duệ dùng hai cái túi nhựa trong suốt bọc lấy đôi tay của Phương Nhược Thần, lại dùng một sợi dây nhỏ buộc chặt miệng túi trên cánh tay, lúc đã xác định được băng vải sẽ không bị thấm nước, anh mới bắt đầu mở nước vòi sen ra.
Dòng nước ấm nóng chảy ào, rưới lên thân người Phương Nhược Thần, lại còn chầm chậm trượt xuống cơ thể cao ráo của cậu, tuy rằng cậu không làm ra tư thế gì quyến rũ người ta, nhưng lại trông dị thường nóng bỏng.
Gắng gượng hết sức mà kiềm lại sự xao động kì quặc trong người, Lăng Thịnh Duệ cụp mi xuống, bóp một ít sữa tắm từ trong chai vào lòng bàn tay, rồi lại lấy bông tắm tạo những bọt xà phòng mịn mượt trên đó.
Phương Nhược Thần không hề rời mắt, luôn nhìn chăm chăm vào động tác của anh, chỉ là trên mặt thì lại không có cảm xúc gì cả.
Tắt đi vòi nước, Lăng Thịnh Duệ đem bông tắm đã nhào đầy bọt xoa lên thân người Phương Nhược Thần, chậm rãi chà xát lên cơ thể cậu.
Những bọt nước nhỏ mịn dần dần chiếm đầy trên cơ thể Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ ép buộc bản thân một cách mãnh liệt để không phải nghĩ đến chuyện khác.
Lăng Thịnh Duệ động tác tỉ mỉ, lực đạo vừa phải, khiến Phương Nhược Thần có loại lỗi giác mình đang được hưởng thụ xoa dầu mát-xa, cực kì dễ chịu, không khỏi nhè nhẹ nhếch lên khóe miệng.
“Thủ pháp của anh không tồi.”
Từ trước đến nay chưa từng nghe đến một lời khen nào từ Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy rất vui, ngẩng đầu lên, trao cho Phương Nhược Thần một nụ cười dịu dàng: “Ha ha, lúc trước tôi tắm cho con quen rồi.”
Sắc mặt khó có lúc hòa hoãn được của Phương Nhược Thần ngay lập tức đen lại.
Có đôi lúc, cậu thật sự rất muốn đem lão nam nhân đáng ghét này ra đánh một trận…
Lăng Thịnh Duệ không chú ý đến sự biến hóa trong tâm tư của Phương Nhược Thần, tiếp tục chà xát một cách tỉ mỉ lên thân người cậu.
Hai tay đi đến cái vị trí nào đó, sắc mặt Lăng Thịnh Duệ cứng đờ, động tác nhất thời ngưng lại.
Toàn thân trên dưới của Phương Nhược Thần cơ bản đều kì cọ hết rồi, ngoại trừ cái nơi này ra thôi…
Lăng Thịnh Duệ vốn dự định bỏ qua luôn cái chỗ đó, nhưng Phương Nhược Thần dường như lại vô cùng không thích cử chỉ của anh lúc này, lạnh lùng mà nói: “Cái nơi đó lẽ nào anh lại không rửa?”
Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt ngượng ngùng nhìn cậu: “Ách, vậy cũng được.”
“Rửa sạch một chút.”
Không biết có phải là bản thân sinh lỗi giác hay không, nhưng Lăng Thịnh Duệ luôn cảm thấy đằng sau ngữ khí bình tĩnh đó của Phương Nhược Thần, lại ẩn chứa một tia mong đợi cường liệt…
Trên mặt Lăng Thịnh Duệ có đôi chút phát nóng, nhưng vẫn không thể không lao đầu vào nắm lấy bộ phận chủ chốt của cậu.
Cách một tầng bọt xà bông mỏng manh, Lăng Thịnh Duệ không dám dùng lực quá lớn, thân sợ động tác chỉ cần mạnh một chút thôi thì đối phương sẽ phát sinh cái phản ứng không nên phát sinh.
Chỉ là, cứ coi như anh đã rất cẩn trọng rồi đấy, vậy mà sự việc anh lo ngại nhất vẫn cứ xảy ra…
Lăng Thịnh Duệ sửng sốt, sau đó giống như bị phỏng vậy, lập tức bỏ tay ra, lùi về sau một bước, vẻ mặt mất tự nhiên.
Phản ứng quá mức cường điệu, khiến trong lòng Phương Nhược Thần cực kì không thoải mái.
Cậu luôn luôn tự tin trăm phần trăm vào bản thân, vậy mà Lăng Thịnh Duệ lại giống như trông thấy thứ gì đó buồn nôn lắm, khiến cậu cảm thấy hơi bị đả kích. Cái tên đàn ông này không phải là đồng tính luyến hay sao? Cái loại tình huống này, hẳn là nên hưng phấn mới đúng chứ, sao lại có cái vẻ bài xích thế kia? Lẽ nào, là giả vờ thôi sao?
Phương Nhược Thần vô cùng không vui mà chau mày. Bởi vì anh không thích phải chạm vào nơi này, vậy hôm nay để tôi cho anh chạm tới đủ luôn…
“Làm gì thế, sao lại dừng tay?” Phương Nhược Thần nhìn về phía Phương Nhược Thần đang đứng trân trân, lạnh lùng nói.
Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, biểu tình trên gương mặt cứng rắn không gì lay chuyển được.
Phương Nhược Thần không cho là đúng: “Anh cứ đụng qua chạm lại như vậy, tôi đương nhiên là có phản ứng.” Cậu mỉa mai đảo mắt sang bộ hạ anh một cái: “Anh cho rằng tôi là anh sao, tôi còn trẻ tuổi lắm.”
Cùng là đấng mày râu như nhau, Lăng Thịnh Duệ tự nhiên nghe được ý giễu ngầm trong câu nói kia, bị cái loại tựa như “coi khinh” này, tự tôn đàn ông của anh rất chịu phải đả kích.
“Tôi cũng đâu có lớn tuổi lắm, mới lớn hơn cậu có vài tuổi thôi, vẫn rất trẻ trung, ai nói tôi không được cơ chứ.” Lăng Thịnh Duệ không chút tự tin mà phản bác.
“Anh so với tôi thì lớn hơn mười tuổi.” Phương Nhược Thần không chút cảm xúc mà nhấn mạnh.
Giống như bị một tảng đá cực to đập xuống, trái tim yếu ớt của Lăng Thịnh Duệ nhất thời lại lần nữa bị đả kích một cách trầm trọng, anh đã luôn cảm thấy bản thân vẫn còn rất trẻ, thế nhưng đứng trước mặt một Phương Nhược Thần thanh xuân bức người, anh đã sâu sắc cảm nhận được mình đã già mất rồi…
Khoảng thời gian 31 năm lận đó, nháy mắt một cái liền trôi qua như thế luôn, cái thứ thời gian đáng ghét này…
“Muốn rửa thì nhanh rửa đi, đừng có lãng phí thời gian nữa.”
Vừa lúc Lăng Thịnh Duệ trong lòng đang than vãn tốc độ đường bay của thời gian, thì giọng nói lạnh như băng của Phương Nhược Thần lại lần nữa vang lên, đánh loạn đi mất cái suy nghĩ hỗn loạn của anh.
Người đàn ông đáng thương như anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà làm theo.
“Rửa sạch sẽ một chút.” Phương Nhược Thần lạnh lùng nhìn anh, bổ sung thêm câu: “Trước khi tôi nói ngưng, anh không được dừng lại.”
Lăng Thịnh Duệ cứng nhắc gật gật đầu, anh biết bản thân mình chạy không khỏi, cho nên chỉ có thể vâng lời.
Khóe miệng Phương Nhược Thần nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một tia cười hài lòng, chỉ là trông thế nào cũng có chút hương vị độc ác.
Tiếp đó, Lăng Thịnh Duệ chịu đựng tất, thực hiện một động tác mà mỗi một nam giới trên trời dưới đất đều có thể làm được. Đương nhiên, Lăng Thịnh Duệ không giống bọn họ, không phải là làm với chính mình, mà là làm với Phương Nhược Thần… (…aka sóc lọ?)
Bình luận truyện