Dạ Vương
Chương 103
.
Hôm sau, tiệc chúc mừng cho album bản chỉnh sửa của Hoắc An Đạt đã được tiến hành.
Tiệc chúc mừng diễn ra thật long trọng, hoàn toàn khác những công ty khác. Kiều Sanh là một người có quan hệ rộng, Kiều gia lại là thế gia giàu có nhất nhì, cho dù người ta không biết y cũng sẽ nể mặt Kiều gia mà tới.
Phóng viên tới phỏng vấn cũng vậy, nhưng chỉ có một số người được vào trong, còn lại chỉ có thể chụp ảnh từ nơi cách ly, dĩ nhiên điều này cũng không ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của họ.
Là nhân vật chính của buổi tiệc, Hoắc An Đạt đã tới hiện trường từ rất sớm, còn kẻ làm ông chủ như Kiều Sanh dĩ nhiên là tới muộn rồi.
Thật ra thì buổi tiệc mừng này phải nói chính xác là một bữa tiệc rượu lớn, có không ít nhân vật tiếng tăm tới dự, phi thường long trọng.
Trịnh Lâm Na cũng tới.
Vừa liếc một cái, Kiều Sanh đã nhìn thấy cô ta, cả anh chồng mới toanh của cô.
Mấy tháng trước, Trịnh Lâm Na kết hôn chớp nhoáng, chồng cô là người thừa kế một tập đoàn nào đó, tuy diện mạo và năng lực đều kém xa Kiều Sanh, nhưng có vẻ như anh ta rất yêu cô nàng.
Dẫu không thích người phụ nữ này, nhưng Kiều Sanh vẫn cảm thấy mừng cho cô ta.
Xã giao với khách rất phiền, một mình Kiều Sanh ngồi trong góc uống rượu.
Đi xuyên qua đám đông, Trịnh Lâm Na hết nhìn trái rồi nhìn phải, giống như đang tìm gì đó, mãi cho tới khi cô ta thấy Kiều Sanh.
Cô ta quay qua nói gì đó với chồng mình, sau đó cả hai cùng đi về phía y.
Đi tới trước mặt y, Trịnh Lâm Na cất tiếng gọi: “A Sanh!”
Kiều Sanh ngẩng đầu.
Trịnh Lâm Na mỉm cười: “Đã lâu không gặp, A Sanh!”
Kiều Sanh cong khóe môi, thản nhiên đáp một câu: “Đã lâu không gặp!”
Trịnh Lâm Na ôm chặt tay chồng mình, hai người đứng sát vào nhau, rất thân mật.
Kiều Sanh liếc anh ta một cái.
Dường như Trịnh Lâm Na đang chờ cái thời khắc ấy, cô ta dựa vào người chồng, giới thiệu với Kiều Sanh: “Đây là chồng em, Giang Ly, chủ tịch tập đoàn XX, chắc là hai người biết nhau đấy!”
Cô ta cố tình nhấn mạnh từ chồng, mắt chằm chằm nhìn Kiều Sanh, như đang chờ phản ứng của y.
Nhưng cô ta đã thất vọng rồi.
Kiều Sanh không hề có biểu hiện gì là ghen tuông cả.
“Chào anh!” Giang Ly vươn tay với Kiều Sanh.
“Chào anh!” Kiều Sanh mỉm cười nhưng không đưa tay ra đáp lại.
Y vốn ưa sạch, nên không thích tiếp xúc chân tay với người lạ.
Giang Ly xấu hổ rút tay về.
Thái độ lạnh lùng của Kiều Sanh khiến Trịnh Lâm Na lắc đầu: “A Sanh, anh vẫn không biết cách đối nhân xử thế như vậy!”
Kiều Sanh đáp: “Tôi vẫn luôn như thế!”
Ánh mắt Trịnh Lâm Na có chút ai oán: “Em biết mà, không có người phụ nữ nào có thể hiểu anh hơn em!”
Kiều Sanh thản nhiên đáp: “Chắc vậy!”
Cuộc trò chuyện của hai người càng lúc càng xa lạ, có phần mờ ám, Giang Ly nhìn hai người, bắt đầu lo lắng.
Chuyện trước đây giữa vợ mình và Kiều Sanh anh ta cũng biết, nhưng không để ý, anh ta luôn cho rằng đó là chuyện đã qua. Cha anh ta và Trịnh Thắng là thế giao, cho nên anh ta và Trịnh Lâm Na biết nhau từ nhỏ, anh ta vẫn luôn yêu thầm cô, nhưng ánh mắt của Trịnh Lâm Na lại rất cao, chẳng ngó ngàng gì tới anh ta, mãi cho tới cái lần đính hôn ầm ĩ với Kiều Sanh. Anh ta vẫn nghĩ rằng mình không có hi vọng gì, sau đó bỗng nhiên Trịnh gia từ hôn, Kiều Sanh bị bắt cóc, rất nhiều chuyện xảy ra đã khiến anh ta đến được với người mình yêu.
Trong suy nghĩ của Giang Ly, đó chính là do ông trời sắp xếp.
Có lẽ Trịnh Lâm Na đã hết hi vọng. Tuy rằng cô vẫn không thương anh ta, nhưng vẫn đón nhận, cô còn vừa có thai cách đây không lâu.
Nhưng hiện tại, ánh mắt khi Trịnh Lâm Na nhìn Kiều Sanh vẫn tràn ngập tình yêu, thậm chí còn có phần ai oán, cộng không cam lòng.
Điều này khiến Giang Ly lo sợ.
Cố nhân tái ngộ, nhưng không có vẻ gì là thân quen cả, Kiều Sanh vẫn rất lạnh lùng. Ban đầu Trịnh Lâm Na còn bình tĩnh, nhưng khi đối diện với một Kiều Sanh mà cô ta vẫn luôn thầm thương trộm nhớ, cô ta bắt đầu không kìm được lòng mình.
“A Sanh, dạo này anh có khỏe không?” Cô ta hỏi.
“Bình thường!”
“Bác trai qua đời, em rất buồn!” Trịnh Lâm Na tỏ vẻ bi thương.
“Cảm ơn!”
Kiều Sanh vẫn lãnh nhạt khiến Trịnh Lâm Na ấm ức mà cắn môi dưới, hỏi: “Giờ anh có để ý ai không?”
Kiều Sanh trả lời không chút do dự: “Có!”
Trịnh Lâm Na sửng sốt, đôi mắt trở nên ảm đạm.
“Là ai vậy?” Cô ta hoàn toàn quên mất người chồng đang đứng cạnh mình mà truy hỏi.
“Chị Giang à, chị không thấy câu hỏi của mình có hơi quá sao?” Kiều Sanh mỉm cười nhìn cô ta: “Đó là chuyện riêng của tôi, tôi không cần phải nói với người khác!”
Lúc này Trịnh Lâm Na mới thấy câu hỏi của mình có hơi quá, cô ta đỏ mặt vì xấu hổ. Sau đó phân bua: “Xin lỗi, em vẫn cho rằng chúng ta vẫn là bạn…”
Kiều Sanh nhìn vẻ mặt khó coi của Giang Ly bằng ánh mắt thích thú: “Sợ là chồng chị lại không nghĩ như thế!”
Trịnh Lâm Na nhìn về phía Giang Ly.
Tính tình Giang Ly rất tốt, anh ta không nổi giận mà chỉ cười, không nói gì.
Cuối cùng thì Trịnh Lâm Na cũng thoát khỏi ảo tưởng, trở về với hiện thực, cô ta liếc người chồng bình thường, yếu đuối của mình, lại nhìn người đàn ông chói lóa như Kiều Sanh, sự chênh lệch hai bên khiến cô ta thiếu chút nữa phát điên.
Đều là đàn ông, sao có thể hơn kém nhau nhiều như vậy.
Cô ta phát hiện mình vẫn còn yêu Kiều Sanh lắm.
Tiếc là, bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng ở cùng nhau…
Mắt Trịnh Lâm Na hơi đỏ lên.
Trước tình hình này, cho dù có là người tốt tính như Giang Ly cũng chịu không nổi nữa. Tuy nhiên, anh ta vẫn dịu dàng: Na Na, chúng ta đi thôi!”
Trịnh Lâm Na cắn môi dưới, gật đầu.
“A Sanh, tạm biệt!” Cô ta nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt lưu luyến.
“Tạm biệt, chúc hạnh phúc!” Kiều Sanh rất ít nói mấy câu như thế, nhưng lần này là y thật lòng chúc phúc.
Không phải nói với Trịnh Lâm Na, mà là nói với Giang Ly bên cạnh cô ta: Yêu phải một người phụ nữ không biết quý trọng tình cảm như vậy, với bất cứ người nào cũng là bất hạnh.
Cuối cùng Trịnh Lâm Na cũng nhịn không được nữa, bật khóc.
Giang Ly kéo cô ta đi.
Hai người họ đi rồi, Kiều Sanh cũng muốn rời đi. Tuy là buổi tiệc rất náo nhiệt, nhưng y lại không thích bầu không khí này chút nào.
Vừa đứng dậy, đã bị ai đó gọi lại.
“A Sanh!”
Người gọi y là Hoắc An Đạt.
Kiều Sanh nhìn anh ta. Chú ý, hôm nay Hoắc An Đạt không gọi y là Kiều tổng mà gọi thẳng là A Sanh.
Cách một ngày không gặp mà thái độ đã trở nên thân mật như thế sao…
Kiều Sanh có chút không hài lòng.
Hoắc An Đạt hỏi: “Anh định đi sao?”
“Ừ, ở đây chán quá!”
“Đợi tôi một lát, chúng ta cùng đi!”
“Về trước? Đây là tiệc mừng của anh chứ nhỉ!” Kiều Sanh nhíu mày.
Hoắc An Đạt nói: “Không sao, những gì cần làm đều đã làm rồi, tôi không thích mấy bữa tiệc tùng thế này!”
Với tính cách của anh, đúng là không thích mấy trường hợp như thế này, vừa rồi anh còn bị mấy fan cuồng bám lấy, không có cách thoát thân, mà anh cũng không rành về xử lý mấy chuyện này, bởi vậy không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Kiều Sanh nhún vai, không nói gì.
Hai người cùng rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, Hoắc An Đạt lại lên tiếng: “Đi uống một tách cafe đi!”
Kiều Sanh nhìn anh ta bằng ánh thú vị: “Anh đang hẹn hò với tôi à?”
Hoắc An Đạt gật đầu.
Kiều Sanh cong khóe môi: “Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý?”
Hoắc An Đạt: “Chuyện này là do anh quyết định!”
Kiều Sanh thản nhiên nói: “Uống cafe thì cũng được thôi, chỉ có điều không phải đi với anh, tôi sẽ tự đi!”
Hoắc An Đạt: “…”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bãi đỗ xe, Kiều Sanh lên xe.
Hoắc An Đạt vẫn chưa từ bỏ ý định, chặn cửa xe lại: “Anh ghét tôi tới vậy sao?”
Kiều Sanh hỏi lại: “Sao tôi phải ghét anh?”
Hoắc An Đạt nhìn y: “Thái độ của anh với tôi rất lạnh nhạt!”
Kiều Sanh cười mỉm, giễu cợt: “Với ai tôi cũng đều như thế, hơn nữa làm sao tôi có thể ghét bỏ cây hái tiền như anh được phải không, Hoắc thiên vương!”
Hoắc An Đạt vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chẳng lẽ chúng ta không thể làm bạn được sao?”
Nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của Hoắc An Đạt, Kiều Sanh mỉm cười, nếu nói trước đây y không thể xác định được suy nghĩ của Hoắc An Đạt, thì giờ y đã rõ ràng rồi.
Kiều Sanh nhìn anh ta: “E là anh không đơn giản chỉ muốn làm bạn với tôi thôi đâu!”
Bị nói trúng tim đen, Hoắc An Đạt không biện giải mà im lặng.
“Tôi không có hứng thú với anh!” Kiều Sanh nói.
“Tôi biết!” Hoắc An Đạt đáp.
“Thế thì được rồi!” Kiều Sanh nhếch mép: “Vậy thì ai đi đường nấy thôi!”
“Nhưng tôi lại có hứng thú với anh!” Hoắc An Đạt thành thật nói.
“Có hứng thú với tôi?” Kiều Sanh nhíu mày.
Hoắc An Đạt gật đầu: “Có thể nói là thích!”
Kiều Sanh: “…”
Hoắc An Đạt đột nhiên thổ lộ khiến Kiều Sanh cảm thấy bất ngờ, trong mắt y, Hoắc An Đạt luôn là người trầm tĩnh, cho dù là với giới truyền thông hay các fan đều luôn giữ thái độ nhàn nhạt, không ngờ lúc thổ lộ lại thẳng thắn như thế.
Hôm sau, tiệc chúc mừng cho album bản chỉnh sửa của Hoắc An Đạt đã được tiến hành.
Tiệc chúc mừng diễn ra thật long trọng, hoàn toàn khác những công ty khác. Kiều Sanh là một người có quan hệ rộng, Kiều gia lại là thế gia giàu có nhất nhì, cho dù người ta không biết y cũng sẽ nể mặt Kiều gia mà tới.
Phóng viên tới phỏng vấn cũng vậy, nhưng chỉ có một số người được vào trong, còn lại chỉ có thể chụp ảnh từ nơi cách ly, dĩ nhiên điều này cũng không ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của họ.
Là nhân vật chính của buổi tiệc, Hoắc An Đạt đã tới hiện trường từ rất sớm, còn kẻ làm ông chủ như Kiều Sanh dĩ nhiên là tới muộn rồi.
Thật ra thì buổi tiệc mừng này phải nói chính xác là một bữa tiệc rượu lớn, có không ít nhân vật tiếng tăm tới dự, phi thường long trọng.
Trịnh Lâm Na cũng tới.
Vừa liếc một cái, Kiều Sanh đã nhìn thấy cô ta, cả anh chồng mới toanh của cô.
Mấy tháng trước, Trịnh Lâm Na kết hôn chớp nhoáng, chồng cô là người thừa kế một tập đoàn nào đó, tuy diện mạo và năng lực đều kém xa Kiều Sanh, nhưng có vẻ như anh ta rất yêu cô nàng.
Dẫu không thích người phụ nữ này, nhưng Kiều Sanh vẫn cảm thấy mừng cho cô ta.
Xã giao với khách rất phiền, một mình Kiều Sanh ngồi trong góc uống rượu.
Đi xuyên qua đám đông, Trịnh Lâm Na hết nhìn trái rồi nhìn phải, giống như đang tìm gì đó, mãi cho tới khi cô ta thấy Kiều Sanh.
Cô ta quay qua nói gì đó với chồng mình, sau đó cả hai cùng đi về phía y.
Đi tới trước mặt y, Trịnh Lâm Na cất tiếng gọi: “A Sanh!”
Kiều Sanh ngẩng đầu.
Trịnh Lâm Na mỉm cười: “Đã lâu không gặp, A Sanh!”
Kiều Sanh cong khóe môi, thản nhiên đáp một câu: “Đã lâu không gặp!”
Trịnh Lâm Na ôm chặt tay chồng mình, hai người đứng sát vào nhau, rất thân mật.
Kiều Sanh liếc anh ta một cái.
Dường như Trịnh Lâm Na đang chờ cái thời khắc ấy, cô ta dựa vào người chồng, giới thiệu với Kiều Sanh: “Đây là chồng em, Giang Ly, chủ tịch tập đoàn XX, chắc là hai người biết nhau đấy!”
Cô ta cố tình nhấn mạnh từ chồng, mắt chằm chằm nhìn Kiều Sanh, như đang chờ phản ứng của y.
Nhưng cô ta đã thất vọng rồi.
Kiều Sanh không hề có biểu hiện gì là ghen tuông cả.
“Chào anh!” Giang Ly vươn tay với Kiều Sanh.
“Chào anh!” Kiều Sanh mỉm cười nhưng không đưa tay ra đáp lại.
Y vốn ưa sạch, nên không thích tiếp xúc chân tay với người lạ.
Giang Ly xấu hổ rút tay về.
Thái độ lạnh lùng của Kiều Sanh khiến Trịnh Lâm Na lắc đầu: “A Sanh, anh vẫn không biết cách đối nhân xử thế như vậy!”
Kiều Sanh đáp: “Tôi vẫn luôn như thế!”
Ánh mắt Trịnh Lâm Na có chút ai oán: “Em biết mà, không có người phụ nữ nào có thể hiểu anh hơn em!”
Kiều Sanh thản nhiên đáp: “Chắc vậy!”
Cuộc trò chuyện của hai người càng lúc càng xa lạ, có phần mờ ám, Giang Ly nhìn hai người, bắt đầu lo lắng.
Chuyện trước đây giữa vợ mình và Kiều Sanh anh ta cũng biết, nhưng không để ý, anh ta luôn cho rằng đó là chuyện đã qua. Cha anh ta và Trịnh Thắng là thế giao, cho nên anh ta và Trịnh Lâm Na biết nhau từ nhỏ, anh ta vẫn luôn yêu thầm cô, nhưng ánh mắt của Trịnh Lâm Na lại rất cao, chẳng ngó ngàng gì tới anh ta, mãi cho tới cái lần đính hôn ầm ĩ với Kiều Sanh. Anh ta vẫn nghĩ rằng mình không có hi vọng gì, sau đó bỗng nhiên Trịnh gia từ hôn, Kiều Sanh bị bắt cóc, rất nhiều chuyện xảy ra đã khiến anh ta đến được với người mình yêu.
Trong suy nghĩ của Giang Ly, đó chính là do ông trời sắp xếp.
Có lẽ Trịnh Lâm Na đã hết hi vọng. Tuy rằng cô vẫn không thương anh ta, nhưng vẫn đón nhận, cô còn vừa có thai cách đây không lâu.
Nhưng hiện tại, ánh mắt khi Trịnh Lâm Na nhìn Kiều Sanh vẫn tràn ngập tình yêu, thậm chí còn có phần ai oán, cộng không cam lòng.
Điều này khiến Giang Ly lo sợ.
Cố nhân tái ngộ, nhưng không có vẻ gì là thân quen cả, Kiều Sanh vẫn rất lạnh lùng. Ban đầu Trịnh Lâm Na còn bình tĩnh, nhưng khi đối diện với một Kiều Sanh mà cô ta vẫn luôn thầm thương trộm nhớ, cô ta bắt đầu không kìm được lòng mình.
“A Sanh, dạo này anh có khỏe không?” Cô ta hỏi.
“Bình thường!”
“Bác trai qua đời, em rất buồn!” Trịnh Lâm Na tỏ vẻ bi thương.
“Cảm ơn!”
Kiều Sanh vẫn lãnh nhạt khiến Trịnh Lâm Na ấm ức mà cắn môi dưới, hỏi: “Giờ anh có để ý ai không?”
Kiều Sanh trả lời không chút do dự: “Có!”
Trịnh Lâm Na sửng sốt, đôi mắt trở nên ảm đạm.
“Là ai vậy?” Cô ta hoàn toàn quên mất người chồng đang đứng cạnh mình mà truy hỏi.
“Chị Giang à, chị không thấy câu hỏi của mình có hơi quá sao?” Kiều Sanh mỉm cười nhìn cô ta: “Đó là chuyện riêng của tôi, tôi không cần phải nói với người khác!”
Lúc này Trịnh Lâm Na mới thấy câu hỏi của mình có hơi quá, cô ta đỏ mặt vì xấu hổ. Sau đó phân bua: “Xin lỗi, em vẫn cho rằng chúng ta vẫn là bạn…”
Kiều Sanh nhìn vẻ mặt khó coi của Giang Ly bằng ánh mắt thích thú: “Sợ là chồng chị lại không nghĩ như thế!”
Trịnh Lâm Na nhìn về phía Giang Ly.
Tính tình Giang Ly rất tốt, anh ta không nổi giận mà chỉ cười, không nói gì.
Cuối cùng thì Trịnh Lâm Na cũng thoát khỏi ảo tưởng, trở về với hiện thực, cô ta liếc người chồng bình thường, yếu đuối của mình, lại nhìn người đàn ông chói lóa như Kiều Sanh, sự chênh lệch hai bên khiến cô ta thiếu chút nữa phát điên.
Đều là đàn ông, sao có thể hơn kém nhau nhiều như vậy.
Cô ta phát hiện mình vẫn còn yêu Kiều Sanh lắm.
Tiếc là, bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng ở cùng nhau…
Mắt Trịnh Lâm Na hơi đỏ lên.
Trước tình hình này, cho dù có là người tốt tính như Giang Ly cũng chịu không nổi nữa. Tuy nhiên, anh ta vẫn dịu dàng: Na Na, chúng ta đi thôi!”
Trịnh Lâm Na cắn môi dưới, gật đầu.
“A Sanh, tạm biệt!” Cô ta nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt lưu luyến.
“Tạm biệt, chúc hạnh phúc!” Kiều Sanh rất ít nói mấy câu như thế, nhưng lần này là y thật lòng chúc phúc.
Không phải nói với Trịnh Lâm Na, mà là nói với Giang Ly bên cạnh cô ta: Yêu phải một người phụ nữ không biết quý trọng tình cảm như vậy, với bất cứ người nào cũng là bất hạnh.
Cuối cùng Trịnh Lâm Na cũng nhịn không được nữa, bật khóc.
Giang Ly kéo cô ta đi.
Hai người họ đi rồi, Kiều Sanh cũng muốn rời đi. Tuy là buổi tiệc rất náo nhiệt, nhưng y lại không thích bầu không khí này chút nào.
Vừa đứng dậy, đã bị ai đó gọi lại.
“A Sanh!”
Người gọi y là Hoắc An Đạt.
Kiều Sanh nhìn anh ta. Chú ý, hôm nay Hoắc An Đạt không gọi y là Kiều tổng mà gọi thẳng là A Sanh.
Cách một ngày không gặp mà thái độ đã trở nên thân mật như thế sao…
Kiều Sanh có chút không hài lòng.
Hoắc An Đạt hỏi: “Anh định đi sao?”
“Ừ, ở đây chán quá!”
“Đợi tôi một lát, chúng ta cùng đi!”
“Về trước? Đây là tiệc mừng của anh chứ nhỉ!” Kiều Sanh nhíu mày.
Hoắc An Đạt nói: “Không sao, những gì cần làm đều đã làm rồi, tôi không thích mấy bữa tiệc tùng thế này!”
Với tính cách của anh, đúng là không thích mấy trường hợp như thế này, vừa rồi anh còn bị mấy fan cuồng bám lấy, không có cách thoát thân, mà anh cũng không rành về xử lý mấy chuyện này, bởi vậy không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Kiều Sanh nhún vai, không nói gì.
Hai người cùng rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, Hoắc An Đạt lại lên tiếng: “Đi uống một tách cafe đi!”
Kiều Sanh nhìn anh ta bằng ánh thú vị: “Anh đang hẹn hò với tôi à?”
Hoắc An Đạt gật đầu.
Kiều Sanh cong khóe môi: “Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý?”
Hoắc An Đạt: “Chuyện này là do anh quyết định!”
Kiều Sanh thản nhiên nói: “Uống cafe thì cũng được thôi, chỉ có điều không phải đi với anh, tôi sẽ tự đi!”
Hoắc An Đạt: “…”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bãi đỗ xe, Kiều Sanh lên xe.
Hoắc An Đạt vẫn chưa từ bỏ ý định, chặn cửa xe lại: “Anh ghét tôi tới vậy sao?”
Kiều Sanh hỏi lại: “Sao tôi phải ghét anh?”
Hoắc An Đạt nhìn y: “Thái độ của anh với tôi rất lạnh nhạt!”
Kiều Sanh cười mỉm, giễu cợt: “Với ai tôi cũng đều như thế, hơn nữa làm sao tôi có thể ghét bỏ cây hái tiền như anh được phải không, Hoắc thiên vương!”
Hoắc An Đạt vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chẳng lẽ chúng ta không thể làm bạn được sao?”
Nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của Hoắc An Đạt, Kiều Sanh mỉm cười, nếu nói trước đây y không thể xác định được suy nghĩ của Hoắc An Đạt, thì giờ y đã rõ ràng rồi.
Kiều Sanh nhìn anh ta: “E là anh không đơn giản chỉ muốn làm bạn với tôi thôi đâu!”
Bị nói trúng tim đen, Hoắc An Đạt không biện giải mà im lặng.
“Tôi không có hứng thú với anh!” Kiều Sanh nói.
“Tôi biết!” Hoắc An Đạt đáp.
“Thế thì được rồi!” Kiều Sanh nhếch mép: “Vậy thì ai đi đường nấy thôi!”
“Nhưng tôi lại có hứng thú với anh!” Hoắc An Đạt thành thật nói.
“Có hứng thú với tôi?” Kiều Sanh nhíu mày.
Hoắc An Đạt gật đầu: “Có thể nói là thích!”
Kiều Sanh: “…”
Hoắc An Đạt đột nhiên thổ lộ khiến Kiều Sanh cảm thấy bất ngờ, trong mắt y, Hoắc An Đạt luôn là người trầm tĩnh, cho dù là với giới truyền thông hay các fan đều luôn giữ thái độ nhàn nhạt, không ngờ lúc thổ lộ lại thẳng thắn như thế.
Bình luận truyện