Dạ Vương

Chương 58



.

Hai tay Kiều Mộ Đình lại từ từ trượt tới mông Kiều Sanh, nắn nắn mông y.

Mông Kiều Sanh rất căng, rất có sức co dãn, đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn của y trong khoảng thời gian y tập luyện. Chân của y cũng từ từ thon lại, vô cùng mê người.

Kiều Sanh nhíu mày: “Đừng đụng chỗ đó!”

Kiều Mộ Đình gật đầu, “Ừm!”

Tuy là đã đồng ý rất nhanh, nhưng tay của Kiều Mộ Đình lại chẳng chịu rời khỏi nơi đó.

Kiều Sanh có chút không vui, nhưng Kiều Mộ Đình mát xa khiến y rất thoải mái, cho nên y không muốn nhúc nhích, cũng không để ý lắm.

Nhưng Kiều Mộ Đình lại ngày càng quá đáng, bóp ngày càng mạnh, thi thoảng ngón tay còn lướt tới giữa đùi y, chạm vào nơi bí ẩn của y mấy cái, có mấy lần thiếu chút nữa còn chui vào.

Mày Kiều Sanh nhăn ngày càng chặt.

Kiều Mộ Đình cố y đổ thật nhiều dầu lên chân và mông y, dầu đang chảy xuống quần lót, chảy xuống ra giường, ướt một mảng…

“Tôi nói đừng đụng vào chỗ đó!” Giọng Kiều Sanh rất lạnh.

“Được!” Kiều Mộ Đình ra sức lấy lòng Kiều Sanh, thấy y nổi giận, cậu lập tức rút tay về, xoa trên lưng y.

Quá trình mát xa lại được tiếp tục, Kiều Mộ Đình không có làm ra hành động khác người nào nữa nhưng Kiều Sanh vẫn cảm thấy bầu không khí có gì là lạ. Bàn tay của Kiều Mộ Đình để phía sau y, thong thả lên xuống, Kiều Sanh có cảm giác là cậu ta đang cố ý vuốt ve mình. Kiều Mộ Đình đang ngồi trên người Kiều Sanh, thành ra phần dưới của cậu cũng dán vào mông y, dường như nơi đó đã có phản ứng. Qua lớp vải, y có thể cảm giác được cái nóng đang truyền vào người mình.

Tất cả những chuyện này khiến y khó chịu, rất khó chịu.

“Được rồi, đã đủ lắm rồi!” Kiều Sanh nói.

“Còn chưa xong, A Sanh, chờ thêm chút nữa đi!” Kiều Mộ Đình cúi người, nói khẽ vào tai y. Trong lúc cậu nói chuyện, hơi nóng phả vào tai Kiều Sanh, giọng cậu rất trầm, rất lắng, rất hấp dẫn.

Lưng Kiều Sanh hơi run lên.

Không thể không nói, Kiều Mộ Đình rất biết cách mê hoặc lòng người. Thân thể Kiều Sanh lại bắt đầu thả lỏng, cảm giác khó chịu trong lòng cũng vơi đi.

Y nhắm mắt lại, cảm nhận kỹ thuật mát xa của Kiều Mộ Đình, có thể nói là thích tới từng tế bào.

Kiều Sanh thấy hơi buồn ngủ…

Kiều Mộ Đình nhìn lên lưng Kiều Sanh chăm chăm, dưới ngọn nến âm u, da thịt y bị nhuộm thành màu vàng nhạt. Trên lưng y đã được thoa rất nhiều dầu, rất sáng, trơn bóng như gốm sứ.

Hô hấp của Kiều Sanh ngày một đều đặn, giống như là đang ngủ. Khóe môi Kiều Mộ Đình từ từ câu lên, lộ ra nụ cười tà mị rất không hợp với khí chất của cậu.

Cậu ngừng tay, hai tay chống hai bên người Kiều Sanh, tựa vào người y, đồi ngực ôm lấy lưng y…

Kiều Sanh rất điềm tĩnh, vẫn không nhúc nhích.

Mặt Kiều Mộ Đình vùi vào cổ y, khẽ hôn một bên mặt.

Có lẽ hương đốt trong phòng có tác dụng thôi miên quá mạnh, hoặc là mấy ngày rồi Kiều Sanh thật sự rất mệt, cho nên một người hay giật mình như y lại ngủ quên tới lúc Kiều Mộ Đình xâm nhập mới tỉnh lại.

Y mở to mắt, phát hiện mình đang ngồi trên người Kiều Mộ Đình, đang tựa vào ngực cậu ta, thân thể nhấp nhô theo từng động tác.

Kiều Sanh sửng sốt, tức giận: “Kiều Mộ Đình, cậu đang làm gì vậy?”

“Yêu anh!” Kiều Mộ Đình đáp khẽ, sau đó hôn y.

“Cậu chán sống rồi à?” Kiều Sanh nghiêng mặt đi, muốn đẩy cậu ra, nhưng lại bị Kiều Mộ Đình đâm mạnh một cái, ngả trở vào ngực cậu ta.

“A Sanh, hôm nay là sinh nhật của tôi!”

Kiều Sanh cười lạnh, “Cho nên cậu gạt tôi lên giường?”

“Anh còn chưa có tặng quà cho tôi đó!”

“Hử? Vậy đưa cậu tới nhà xác bệnh viện thế nào?” Kiều Sanh lạnh lùng nói.

“A Sanh, tôi muốn anh…” Kiều Mộ Đình đâm xuyên vào người Kiều Sanh, giọng điệu gần như dụ dỗ.

Toàn thân Kiều Sanh như bị chạm điện, khẽ run lên…

Kiều Sanh thoải mái tới không nói thành lời, nhưng y vẫn thấy phẫn nộ, y không chịu được như thế, hơn nữa Kiều Mộ Đình còn cố tình lấy sinh nhật mình ra làm cớ.

Kiều Mộ Đình biết y đang suy nghĩ chuyện gì, vì thế mới khẽ thề thốt: “A Sanh, đừng cự tuyệt tôi. Qua đêm nay, cơ thể, trái tim thậm chí là linh hồn của tôi đều sẽ là của anh, tôi sẽ là người hầu trung thành nhất của anh!”

Mỗi một từ mà Kiều Mộ Đình nói ra rất chân thành.

Kiều Sanh bị mê hoặc.

Kiều Mộ Đình ôm chặt y, mỗi lần va chạm đều rất dịu dàng. Thế là y thu đi móng vuốt của mình, bắt đầu tiếp nhận cậu.

Y chìm đắm trong bể tình của Kiều Mộ Đình, động tác của Kiều Mộ Đình rất nhanh, khiến y cảm thấy thật thoải mái.

Quả nhiên đàn ông là loài dùng nửa thân dưới suy nghĩ…

Trong lúc mê muội, Kiều Sanh đã nghĩ thế.

… …

Sau một đêm mãnh liệt, hôm sau Kiều Sanh ngủ một giấc tới chiều mới tỉnh lại.

Mở mắt ra, thấy trong phòng còn lại mỗi mình y, dường như Kiều Mộ Đình đã tới công ty.

Kiều Sanh ngồi dậy.

Tấm chăn nhung khẽ trượt xuống vai y, lộ ra nửa thân trên trần trụi. Phía trên đầy những dấu hôn xanh xanh tím tím, từ đó có thể thấy tối qua hai người làm kịch liệt bao nhiêu.

Vén chăn lên, Kiều Sanh xoay người xuống giường.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, rạng rỡ, ấm áp khiến y nheo mắt lại, không muốn nhúc nhích.

Cả người y nhẹ nhàng, khoan khoái. Tối qua sau khi làm xong, Kiều Mộ Đình ôm y vào phòng tắm, vừa tắm vừa làm, làm xong thì hai người cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Kiều Sanh còn nhớ khi đó hai chân mình như không nghe lời, luôn quấn chặt trên lưng Kiều Mộ Đình. Thể lực của Kiều Mộ Đình rất tốt, nhịp thở rất vững vàng, đến cả chân mày cũng chưa từng nhăn lại…

Về chuyện mình mê muội tối qua, Kiều Sanh có chút không vui. Y ghét nhất là bị người khác kiềm chế và hành động tối qua của Kiều Mộ Đình đã vượt xa giới hạn của y.

Eo y, tới giờ vẫn còn ê ẩm.

Phía sau, vẫn còn chưa khép lại…

Nhưng mà, Kiều Sanh cũng còn nhớ câu nói tối qua của Kiều Mộ Đình, cậu ta sẽ là người hầu của Kiều Sanh.

Kiều Sanh câu khóe môi, vẽ nên một nụ cười lạnh lùng, sau đó gọi cho Kiều Mộ Đình một cú điện thoại.

Cuộc gọi được đón rất nhanh, giọng nói dịu dàng của Kiều Mộ Đình vang lên, mang theo ý cười: “Dậy sớm thế?”

“Thế cậu mong tôi bao giờ mới dậy?” Giọng của Kiều Sanh rất không khách khí.

“Xin lỗi, tối qua tôi làm có hơi kịch liệt rồi!”

“Nếu như cậu thật lòng muốn xin lỗi, vậy tới phòng làm việc của tôi đi. Trong ngăn kéo cuối cùng ở bàn làm việc của tôi có một khẩu súng, đạn được lắp đầy đủ, hãy để tôi nghe tiếng viên đạn bắn nát sọ cậu, cậu hiểu ý của tôi không?” Giọng của Kiều Sanh rất lười biếng, nhưng nội dung lại khá là bạo lực.

“Ha ha!” Kiều Mộ Đình cười khẽ, “A Sanh, anh nỡ làm vậy sao?”

“Sao lại không nỡ?”

“Anh không nhớ tối qua tôi nói gì sao?”

“Quên rồi!”

“Tôi biết anh không có quên, A Sanh! Tôi nói rồi, tôi sẽ là người hầu trung thành nhất của anh!”

“Nhà tôi còn rất nhiều người hầu, tôi muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, hơn nữa bọn họ cũng không càn rỡ tới mức trèo lên giường chủ nhân mình!”

“Nhưng tôi là trung thành nhất!”

“Vậy thì thế nào?” Kiều Sanh giễu cợt.

“Mấy ngày qua, tôi đang điều tra tài khoản của tập đoàn Kiều thị!”

“Cho nên?” Nụ cười trên mặt Kiều Sanh dần biến mất, diễn cảm cũng lạnh hẳn.

“Tôi phát hiện trong một tháng gần đây, tài chính lưu động của tập đoàn có vấn đề. Có một ít đã chuyển vào một tài khoản ngân hàng lạ bằng nhiều cách khác nhau, sau đó lại chuyển vào tài khoản Phi Long bang. Tất cả những chuyện này được thực hiện tỉ mỉ, cho dù có thanh tra hoàn toàn cũng khó lòng phát hiện. Hơn nữa mỗi lần rút đi cũng không lớn, nhưng tới giờ con số thất thoát tổng cộng đã hơn năm trăm ngàn!”

“Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?” Kiều Sanh lại đáp.

“Đừng nói với tôi là anh không biết Phi Long bang là băng đảng lớn nhất ở thành phố Y thậm chí là toàn quốc!”

“Sau đó?”

“Mặc dù Kiều gia khởi đầu từ hắc đạo, nhưng cũng đã sớm tẩy trắng, không thể nào còn lui tới với băng đảng xã hội đen đó, cho nên nhất định phần tài chính trên có vấn đề, có người âm thầm hợp tác với Phi Long bang chuyển đi tiền bạc của tập đoàn Kiều thị!”

“Cậu nghi ngờ tôi?”

“Không phải nghi, mà tôi xác định người đó là anh.”

“Cậu có chứng cớ không?”

“Không có!” Kiều Mộ Đình lại khẳng định, “Nhưng tôi xác định người đó chính là anh!”

Kiều Sanh bật cười, “Cậu đúng là khôi hài!”

Giọng Kiều Mộ Đình thật sự rất cương quyết, “A Sanh, anh muốn phá hủy tập đoàn Kiều thị!” Giọng của Kiều Mộ Đình rất khẳng định, không phải là hoài nghi.

“Vậy… Cậu muốn ngăn cản tôi?” Đôi mắt của Kiều Sanh rất lạnh lùng.

“Tôi sẽ giúp anh!”

“…”

“Mặc kệ anh muốn làm gì, tôi đều giúp anh. A Sanh, cho dù anh có làm gì tôi cũng sẽ hết lòng giúp anh, phá hủy một tập đoàn Kiều thị có là gì?” Giọng của Kiều Mộ Đình rất tỉnh táo, nhưng lời nói ra lại rất điên cuồng.

Trầm mặc một hồi. Kiều Sanh lại cong khóe môi lên: “Đây là cách cậu làm người hầu cho tôi?”

“Ừm!”

“Tôi thích!” Kiều Sanh rất hài lòng với câu trả lời của Kiều Mộ Đình, nhưng y cũng nói: “Tuy nhiên, tôi không có ý định phá hủy tập đoàn Kiều thị!”

“Vậy anh muốn…”

“Tôi muốn có được nó!”

Ở đầu dây bên kia, Kiều Mộ Đình cũng trầm mặt một hồi mới nghiêm túc đáp: “Tôi sẽ giúp anh!”

“Tốt lắm!” Kiều Sanh nói.

Khế ước, cứ như vậy được lập ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện