Dạ Vương

Chương 76



.

Kiều Sanh về nước không bao lâu, bỗng dưng tập đoàn Kiều thị vốn không có liên quan gì tới ngành giải trí đột nhiên thu mua một công ty giải trí sắp phá sản.

Vì chuyện quá bất ngờ, lại không báo trước, sự kiện này đã trở thành tin tức đáng chú ý nhất của giới truyền thông. Theo như phía truyền thông phân tích, chuyện này hoàn toàn do Kiều Tử Việt chủ trương, bởi vì nam nghệ sĩ nổi tiếng có tin đồn tình cảm với Kiều Tử Việt đang làm ở công ty đó.

Ngay khi phía truyền thông đang sôi nổi đoán Kiều Tử Việt sẽ trở thành boss mới của công ty giải trí này, thì tập đoàn Kiều thị lại trịnh trọng tổ chức một buổi họp báo, mời các phóng viên tới dự, đồng thời tuyên bố Kiều Sanh sẽ nhậm chức tổng giám đốc, công ty đổi tên thành Tinh Quang.

Sau buổi họp báo, phía truyền thông kinh ngạc. Trước đây ai ai cũng biết quan hệ giữa Kiều Tử Việt và Kiều Sanh rất kém, nếu thật sự Tinh Quang là do Kiều Tử Việt thu mua, vậy với cá tính anh ta, sao lại để Kiều Sanh ôm lợi, cho nên sự kiện thu mua lần này trở thành đề tài nóng hổi. Cái gọi là ‘Ân oán’ giữa Kiều Tử Việt và Kiều Sanh cũng bị các giới truyền thông đào bới, càng biên càng quá đáng, càng về sau càng át vụ tai tiếng tình cảm giữa Kiều Tử Việt và nam nghệ sĩ chủ bài của Tinh Quang.

Thật ra thì chuyện rất đơn giản, Tinh Quang đúng thật là do Kiều Tử Việt thua mua, dĩ nhiên anh ta muốn làm boss rồi, nhưng khổ nổi dạo này tin đồn tình cảm của anh ta quá nhiều, làm ảnh hưởng không tốt tới công ty, vượt giới hạn cho phép của Kiều Mạc Nhiên, cho nên cuối cùng đã bị cưỡng chế rời khỏi chiếc ghế này.

Sau đó, Kiều Sanh tiếp nhận.

Thật ra Kiều Sanh không hứng thú mấy tới giới giải trí, nhưng y vẫn nhận lấy. Sau khi nhậm chức, y chỉnh đốn, cải cách, đuổi việc một số lượng lớn người đại diện và nhân viên làm việc không hiệu quả, hủy bỏ hợp đồng với một số nghệ sĩ hơi nổi hoặc hết thời, sau đó hợp tác với mấy đài truyền hình, xây dựng vài tiết mục tuyển chọn nghệ sĩ để thu về một số người mới có tiền năng.

Dựa vào thực lực tài chính và mối quan hệ của Kiều thị, sau một thời gian cải cách, Tinh Quang vốn đang đầy rẫy nguy cơ bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

Công việc của Kiều Sanh cũng chuyển dần từ Kiều thị sang Tinh Quang.

Y biết thật ra Kiều Mạc Nhiên đang dùng Tinh Quang thăm dò năng lực của y, nên y vẫn luôn cố gắng hết mình. Dù sao vẫn còn Kiều Mộ Đình ở Kiều thị, hiện tại Kiều Mạc Nhiên vẫn chưa có ý định thoái vị, y không lo quyền hành sẽ rơi vào tay Kiều Tử Việt.

Làm tổng giám đốc của Tinh Quang, Kiều Sanh rỗi rãi rất nhiều, mỗi ngày ngoài duyệt một vài kế hoạch, cũng không còn việc gì nữa.

Cho nên, mỗi ngày y tới công ty rất trễ, thậm chí có ngày cũng không tới luôn.

Nhưng có người còn nhàn tản hơn cả y.

Người đó chính là nghệ sĩ số một của Tinh Quang – Hoắc An Đạt.

Thật ra thì y cũng không chú ý tới người nghệ sĩ không sợ tai tiếng đồng tính, lại rất thân với Kiều Tử Việt này, y chỉ nhớ người nọ có cái mặt rất khá. Do xuất thân từ người mẫu, dáng người anh ta rất chuẩn, ngoại hình xuất sắc được ưa chuộng, còn là một nghệ sĩ duy nhất không bị Tinh Quang làm liên lụy.

Lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau không phải lúc làm việc mà là tại một quán bar.

Khi rảnh rỗi, Kiều Sanh sẽ tới quán bar. Có lúc y đi một mình, có lúc y đi với Kiều Mộ Đình. Gia thế, ngoại hình của y rất nổi, có không ít người muốn làm quen với y, nhưng Kiều Sanh lại không để tâm tới, đa số thời gian y đều lẳng lặng ngồi trước quầy bar uống rượu, lâu dần những kẻ tới bắt chuyện không thành ấy cũng phải lảng đi.

Tối hôm đó, Kiều Sanh tới một quán bar y hay tới. Y vẫn ngồi trước quầy, và gọi một ly cocktail.

Bầu không khí trong bar rất khá, ánh đèn nhàn nhạt và giọng hát êm đềm của ca sĩ khiến y thả lỏng tinh thần. Tuy nhiên, lúc y sắp đi, cái cảm giác ấy hoàn toàn bị phá hỏng hết.

Cũng khuya rồi, uống xong hớp rượu cuối cùng trong ly, Kiều Sanh đứng dậy chuẩn bị về.

Trước đó, y vào nhà vệ sinh một lát.

Trong nhà vệ sinh không có ai, giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Kiều Sanh tới bồn rửa tay.

Vào lúc này, cửa phòng vệ sinh bị mở ra, một người thanh niên cao cao đi vào, cả người đầy mùi rượu.

Dường như người nọ uống hơi nhiều, nhưng coi tướng tá cũng có vẻ tỉnh táo, bước chân cũng rất ổn. Nhìn vào gương, Kiều Sanh nhìn thoáng qua người nọ một cái, đập vào mắt y là mái tóc ngắn màu bạc và cả chiếc áo khoác da màu đen nhìn như côn đồ, tuy nhiên mặt đối phương lại rất khá. Kiều Sanh cảm thấy người này trông rất quen, nhưng y lại không nhớ nổi là mình đã gặp ở đâu.

Người nọ đi tới cạnh Kiều Sanh, mở vòi nước, lấy nước lạnh rửa mặt.

Kiều Sanh xoay người đi ra cửa.

Đi chưa được mấy bước, cửa lại bị mở ra. Một cô gái ăn mặc tương đối xinh đẹp dẫn theo một đám lưu manh đi tới.

Đúng vậy, đó là một đám lưu manh. Có ít nhất khoảng hai mươi tên, vây phòng vệ sinh nhỏ hẹp chật như nêm cối.

Đám người kia vừa bước vào, cô gái nọ lập tức khóa trái cửa, sau đó lệnh cho vài tên ra canh cửa.

Vì thế, tự dưng Kiều Sanh lại bị nhốt trong nhà vệ sinh. Tuy nhiên, mục tiêu của đám người đó không phải y, mà là người thanh niên đang đứng ở bồn rửa tay đằng kia.

Cô gái xông vào nhà vệ sinh đó không hề ý thức được sự tùy tiện của mình, mà còn dẫn theo đám lưu manh đi tới phía sau người thanh niên đang rửa mặt cho tỉnh rượu.

Nghe tiếng bước chân, người nọ ngẩng đầu, nhìn thấy đám người phía sau mình, nhíu mày.

Anh ta xoay người, nhìn về phía bọn họ.

“Cô tới đây làm gì?” Người thanh niên lại nhíu mày.

“Xem ra cuộc sống của anh rất tốt, cảm giác làm Thiên vương như thế nào?” Cô gái cười lạnh, giọng nói đầy châm chọc.

“Cũng tốt!” Người thanh niên thản niên mỉa mai lại, “Nếu cô không xuất hiện ở đây, vậy thì càng tốt hơn!”

Lời của anh ta đã chọc giận cô gái nọ: “Hoắc An Đạt, thái độ của anh là sao? Nếu không phải ban đầu do tôi xin ba tôi trả nợ giúp anh, anh đã bị bán đi làm Ngưu lang từ lâu rồi, giờ anh lại đối xử với ân nhân cứu mạng của mình bằng thái độ thế này sao? Quả nhiên anh giống y như bà mẹ làm *** của anh, không phải thứ gì tốt, kiêu ngạo, vong ân bội nghĩa!”

“Tôi nghĩ cô vẫn chưa rõ tình hình!” Mặt người thanh niên tên Hoắc An Đạt lạnh xuống, nhưng giọng anh ta vẫn rất bình tĩnh, nói: “Tiền của ba cô tôi đã trả hết từ lâu, huống chi ban đầu tôi cũng không muốn cô giúp tôi trả nợ, là tự cô mặt dày mày dạn muốn làm thôi!”

“Anh!” Cô gái vốn đang rất kiêu ngạo đó đỏ mặt, chỉ thẳng mặt anh ta, mắng: “Tôi nhìn trúng anh là phúc của anh, anh nghĩ anh là ai? Trở thành ngôi sao thì có thể vênh mặt sao? Anh có tin là ngày mai tôi bảo ba tôi cho người rạch nát mặt anh không? Chẳng phải là anh đang theo Kiều Tử Việt sao? Không có gương mặt này, xem gã ta còn để ý tới anh không!”

“Mạc Lâm Lâm, cô vẫn ngây thơ như thế!” Hoắc An Đạt gạt ngón ta sắp chỉ tới mặt mình ra, thản nhiên nói: “Nghe nói ba cô sắp về hưu rồi, cô nên khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn, đừng làm xấu mặt mình!”

“Khốn kiếp! Anh nghĩ anh là ai? Ba tôi về hưu thì sao? Chỉ cần tôi thôi cũng đủ giết chết anh!”

Mạc Lâm Lâm giơ tay đấm vào mặt Hoắc An Đạt, Hoắc An Đạt lại thoải mái đỡ được quả đấm của cô ta, nhìn như không dùng chút sức, vậy mà bất kể cô ta có giãy thế nào cũng không thoát ra được.

Mạc Lâm Lâm nổi trận lôi đình, nhấc chân đá mạnh liên tục vào đùi Hoắc An Đạt.

Cô ta mang giày cao gót, mũi giày rất nhọn, đá mạnh vào đúng là chẳng phải đùa, Hoắc An Đạt không trốn tránh, khóe mắt anh ta giật giật, dường như sắp không nhịn được nữa.

Người của Mạc Lâm Lâm như thần giữ cửa trấn ở đó, không hề có ý định tránh ra. Kiều Sanh không muốn đánh nhau với bọn họ ở nơi này, cho nên im lặng đứng một bên.

Cái tên Hoắc An Đạt này rất quen, Kiều Sanh nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra người nọ là ai.

Đây không phải làm nam nghệ sĩ số một của Tinh Quang sao, hơn nữa cô gái tên Mạc Lâm Lâm đó còn nhắc tới Kiều Tử Việt.

Có lẽ là cùng một người…

Kiều Sanh chưa từng gặp mặt Hoắc An Đạt, y chỉ thấy hình anh ta trên mấy tạp chí lá cải, trong ấn tượng của y anh ta rất tao nhã, sạch sẽ, hiện giờ xem ra đúng là hai người.

Quả nhiên ngôi sao nào cũng thích ngụy trang, Kiều Sanh mỉa mai, nghĩ.

Bị buộc phải xem một tuồng kịch chẳng ra sao thế này, y thấy chán ngắt.

Ngay khi y định cưỡng chế để ra ngoài, Mạc Lâm Lâm bắt đầu khóc lóc, không ngừng đá Hoắc An Đạt: “Buông ra! Anh là đồ đê tiện, anh và bà mẹ không biết xấu hổ của anh đều không phải thứ gì tốt, bà ta cũng chết rồi, sao anh không chết theo bà ta đi?”

Mắt Hoắc An Đạt dần lạnh xuống: “Mạc Lâm Lâm, tôi là nể mặt ba cô mới nhịn cô, nếu cô còn quậy nữa đừng trách tôi không nể tình!”

“Không nể tình? Để tôi xem anh có thể không nể tình thế nào!” Mạc Lâm Lâm cười lạnh: “Hôm nay tôi dẫn những người này tới đây là muốn phế anh đó!”

“Chỉ với bọn họ?” Hoắc An Đạt thản nhiên liếc đám lưu manh phía sau một cái, trong mắt là vẻ khinh thường.

“Khốn kiếp!” Đám lưu manh bị chọc giận, nhanh chóng rút vũ khí ra, chỉ vào người Hoắc An Đạt, “Mẹ kiếp, mày dám khinh thường bọn tao? Để xem tao giết mày như thế nào!”

Cuối cùng Hoắc An Đạt cũng buông tay Mạc Lâm Lâm ra, Mạc Lâm Lâm lập tức xoay qua tát cho anh ta một cái.

Hoắc An Đạt nghiêng đầu, lấy tay cản lại, khó chịu.

Mạc Lâm Lâm đánh mạnh quá, giày cao gót dưới chân trẹo qua, gót giày gãy lìa, người cũng nghiêng qua, thiếu chút nữa là ngã xuống, may mà có thuộc hạ phía sau đỡ lấy.

Đây vốn là lỗi của mình, nhưng cô ta lại thẹn quá hóa giận, đổ hết lỗi lên Hoắc An Đạt: “Dám đánh trả, mẹ kiếp, chém chết nó cho tao!”

Đám thuộc hạ lập tức nghe lệnh, nhào tới vây quanh Hoắc An Đạt.

Hoắc An Đạt liếc bọn họ một cái, cởi áo khoác ra, đặt lên bồn, bẻ bẻ ngón tay.

Anh ta chỉ mặc một chiếc T-shirt màu trắng, trông anh ta rắn chắc ngoài dự đoán của mọi người.

Tuy lâu rồi không làm người mẫu, nhưng thân hình của anh ta vẫn hơn vô số người mẫu nổi tiếng.

Đám lưu lanh hét to, nhào tới, tên đầu lĩnh cầm một ống tuýp, đánh về phía đầu Hoắc An Đạt.

Hoắc An Đạt nghiêng người tránh né, rồi túm cổ tay gã nọ, đá gã ta văng ra. Gã lưu manh tội nghiệp nọ bay ra ngoài, đụng ngã một số tên.

Xem ra, có đôi lúc chiến thuật số đông lại quá rườm rà…

Kiều Sanh nghĩ.

Tình huống có chút khó khống chế, Hoắc An Đạt di chuyển tới lui giữa đám lưu manh, vừa phản kích vừa tránh né, thân thủ vô cùng đẹp mắt, động tác của anh ta nhìn không mạnh nhưng nắm đấm lại rất có lực, một quyền dư sức đánh bay một gã.

Kiều Sanh vốn cho rằng đây chỉ là một gã mặt trắng chỉ biết dùng mặt mà kiếm cơm, không ngờ lại khiến ấn tượng của y thay đổi rất nhiều.

Xem ra đây là một gã mặt trắng nhờ thực lực tiến thân…

Mắt nhìn người của Kiều Tử Việt rất khá.

Nhìn màn đánh trả hào hứng của Hoắc An Đạt, Kiều Sanh bắt đầu nghĩ miên man, thân thủ bá đạo thế này, … không biết anh ta và Kiều Tử Việt ai trên ai dưới.

Vào lúc này, Kiều Tử Việt đang họp ở công ty đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh, rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện