Dạ Vương

Chương 96



.

Về tới nhà, chuyện đầu tiên Kiều Sanh làm chính là tới bệnh viện. Hiện giờ những người khác trong Kiều gia cũng đang ở bệnh viện chăm sóc cho Kiều Mạc Nhiên.

Trên đường, Kiều Sanh gọi cho Kiều Mộ Đình.

“Alo?” Điện thoại được tiếp, giọng của Kiều Mộ Đình vang lên, dường như có chút mỏi mệt.

“Là tôi!”

Kiều Mộ Đình ngạc nhiên: “A Sanh?”

“Ừ, tôi đã về!”

“…”

Cậu im lặng một hồi, dường như không biết phải nói gì.

Một hồi lâu mới hỏi lại: “Giờ anh đang ở đâu?”

“Đang trên đường tới bệnh viện!”

“Anh không sao chứ?”

“Không sao. Người có sao chính là Alex!”

“Anh trốn khỏi nơi của gã?”

“Không phải trốn mà là đường đường chính chính rời khỏi đó!” Kiều Sanh cong khóe môi.

“…”

“Tôi cúp máy đây, có chuyện gì để tối nay tới bệnh viện rồi nói!”

“Ừm!”

Kiều Sanh vừa định cúp máy, lại nghe tiếng Kiều Mộ Đình truyền sang: “Anh không sao thì tốt rồi. A Sanh, tôi rất nhớ anh…”

Kiều Sanh ngây ra một chút, mỉm cười: “Tôi cũng vậy!”

Hai người nói chuyện, Liên Mặc Sinh ở cạnh bên nghe hết. Cậu ta vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt thản nhiên, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc hai người tới bệnh viện, Kiều Sanh nhận được một cú điện thoại.

Là Jam gọi.

“Tìm tôi có gì không? Đã quay thành clip chưa?”

“Chưa…”

“Hử?” Kiều Sanh nhíu mày: “Đừng nói với tôi là trùm Mafia sắp nhậm chức làm việc kém tới vậy!”

“Không phải…”

“Nói rõ nào, tôi không thích quanh co!” Kiều Sanh không kiên nhẫn.

“Alex chạy thoát rồi!”

“…”

Trầm mặc một hồi, Kiều Sanh lại nhíu mày: “Chạy thoát?”

“Đúng vậy!” Giọng Jam ở đầu bên kia có chút khẩn trương: “Tối vốn làm theo lời cậu, chọn mười gã cường tráng trong đám thuộc hạ, máy quay cũng đã sẵn sàng. Nhưng không biết Alex đã giở trò gì lại lừa được một tên thuộc hạ của tôi nới lỏng dây trói, lúc đó không có ai cả, với lại mười tên thuộc hạ của tôi đều uống thuốc kích dục, thần trí không rõ ràng, cho nên…”

“Anh không xem tình hình à?”

“Không có…”

Kiều Sanh không nói gì, mày nhíu ngày càng chặt.

Jam cẩn thận: “Tốt nhất là cậu nên chú ý một chút, trước giờ Alex nổi tiếng là có thù tất báo, cậu hại gã thành ra như vậy, gã nhất định sẽ tới tìm cậu!”

Kiều Sanh nghĩ một hồi, hỏi: “Bao giờ anh nhậm chức?”

“Mấy ngày nữa!”

“Đã diệt hết thế lực của Alex hay chưa?”

“Sắp rồi!”

“Vậy thì còn chưa tới nỗi!” Kiều Sanh thản nhiên, “Anh hãy thông báo treo thưởng cho toàn bộ giới hắc đạo, bỏ mấy triệu đô ra mua đầu gã là được. Không cần chúng ta ra tay, cũng sẽ có người khác diệt gã!”

“Chuyện này…” Jam do dự.

“Nói…”

“Thanh danh của Alex rất cao, tôi lại vừa mới đoạt vị thành công, làm như vậy đúng là có hơi quá!”

Kiều Sanh có chút không kiên nhẫn. Nói về thể lực, Jam đúng là rất mạnh, nhưng tính cách thì không phải kém quả quyết bình thường.

Người làm lãnh đạo kiêng kị nhất là điều này.

Alex nói rất đúng, người này quả thật không có tư cách ngồi vào vị trí trùm Mafia.

Nhưng Kiều Sanh chẳng quan tâm.

Y nhẹ giọng: “Như anh hiện nay, cho dù có thật sự lên làm thủ lĩnh thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó củng cố căn cơ. Nếu anh không sợ Alex nghỉ ngơi rồi quay trở về thì anh cứ do dự. Cũng như anh đã nói, thanh danh của gã ta rất cao, nếu phải đối đầu trực diện với gã, anh vốn không có phần thắng!”

Jam trầm mặc.

Qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Vậy làm theo lời cậu đi!”

“Ừ!”

Cúp máy, Kiều Sanh u ám.

Y thấy hối hận vì sự sơ suất của mình.

Với tính của Alex, sao có thể ngoan ngoãn chịu trói như thế? Lẽ ra lúc đó mình nên bắn chết gã, thay vì cho tên ngu xuẩn Jam ấy xử lý.

Kiều Sanh cười lạnh.

Alex, giờ mày cứ việc trốn đi. Tao đã nói rồi, tao sẽ cho mày xuống Địa Ngục, tao nói được ắt sẽ làm được.



Trong bệnh viện.

Có Liên Mặc Sinh dẫn đường, Kiều Sanh đã đi tới phòng bệnh của Kiều Mạc Nhiên.

Vào phòng, Kiều Sanh lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người và cả người nằm trên giường bệnh – Kiều Mạc Nhiên – vừa mới tỉnh không bao lâu.

Kiều Mộ Đình đi về phía Kiều Sanh: “A Sanh!”

Kiều Sanh gật đầu, thản nhiên nói với mọi người: “Tôi về rồi!”

Chú Chu ngồi bên giường Kiều Mạc Nhiên đứng dậy: “Cậu Sanh, cuối cùng cậu cũng về rồi, mấy ngày qua ông chủ luôn lo lắng cho cậu!”

Mặt mày chú Chu tiều tụy, mắt đầy tơ máu, phỏng chừng là cả đêm rồi không chợp mắt.

Kiều Sanh đi tới trước giường bệnh.

Nếu không phải đã sớm biết, sợ là Kiều Sanh không thể tin nổi người đàn ông nằm trên giường bệnh đó là Kiều Mạc Nhiên.

Người trước mặt y gầy như cái que, mặt không có chút máu, hai má hõm xuống, xương gò má lồi ra, đôi mắt lờ đờ, cả người không chút sinh khí, như có thể bị tử thần mang đi bất cứ lúc nào.

Hoàn toàn giống một người khác.

Trong nhất thời, Kiều Sanh không biết nên nói gì.

Kiều Mạc Nhiên nhìn y, thều thào: “A Sanh, con về rồi!”

Giọng rất nhẹ, đứt quãng.

Cảm thấy lòng mình dịu xuống, y gật đầu, khẽ đáp: “Ba, con đã về rồi!”

“Về thì tốt rồi…”

Kiều Mạc Nhiên thì thào, có lẽ vì quá mệt mỏi, nói xong câu mắt lại nhắm nghiền.

Mọi người không dám quấy rầy ông nghỉ ngơi, đều lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ để lại mình chú Chu ở cạnh chăm sóc.

Ngoài cửa phòng bệnh.

Kiều Sanh rất nghiêm túc.

Tình huống của Kiều Mạc Nhiên nghiêm trọng hơn y nghĩ rất nhiều, bác sĩ nói ông có thể sống mười ngày, nhưng theo y thấy là chừng hai, ba ngày nữa thôi.

Y thấy lòng mình phức tạp.

Có chút khó chịu.

Kiều Sanh vẫn luôn nghĩ mình là một người máu lạnh, giờ xem ra, vẫn chưa làm được.



Kiều Sanh vừa trở về, Kiều Mộ Đình có rất nhiều chuyện muốn nói với y. Trong bệnh viện không thể ồn ào, vì thế đoàn người lại lục tục ra ngoài.

Ra khỏi cửa bệnh viện, Kiều Uất Lệ và Kiều Thục Lệ về nhà ngay, dù sao thì quan hệ giữa hai người họ và Kiều Sanh không tốt lắm, cho dù Kiều Sanh có làm sao cũng chẳng liên quan tới họ.

Trước lúc đi, Kiều Uất Lệ mắng mỏ: “Phong lưu khoái hoạt bên ngoài lâu như vậy, giờ mới trở về, không biết có ý gì. Em nói đúng không, Thục Lệ?”

Kiều Thục Lệ vốn không thân thiết với Kiều Sanh nhưng với Kiều Uất Lệ thì ngược lại, cô gật đầu phụ họa.

Nói xong, còn đắc ý liếc Kiều Sanh một cái.

Với bà chị này, Kiều Sanh luôn lười ngó tới, nhưng hiện giờ tâm trạng đang rất kém, thái độ của cô ta khiến y khó chịu.

Kiều Tử Việt nãy giờ luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Uất Lệ, chị có thôi đi không? Chị không nói chẳng ai bảo chị câm đâu. Không phải chị đang lo A Sanh sẽ giành tài sản với chị sao? Ba đã lập di chúc lâu rồi, ai ít ai nhiều đã định ngay từ đầu, trừ khi ba lâm thời đổi ý, bằng không thì ván cũng đã đóng thuyền. Lại nói chị là con gái, có thế nào cũng chẳng lấy được cổ phần công ty Kiều thị, xưa nay A Sanh đâu có làm gì chị, chị còn cố kiếm chuyện à?”

Kiều Uất Lệ giật mình.

Cô ta nhìn Kiều Tử Việt bằng ánh mắt kinh ngạc.

Mặt Kiều Tử Việt rất khó coi, dĩ nhiên những gì nói ra cũng chẳng khách khí.

Kiều Sanh cùng Kiều Mộ Đình nhất thời cùng nhìn về phía Kiều Tử Việt.

Đây là lần đầu tiên anh ta ra mặt thay Kiều Sanh. Trước đây, bất kể là chuyện gì, chỉ cần có liên quan tới Kiều Sanh, anh ta đều giữ im lặng, ít khi lên tiếng. Giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ, khiến Kiều Sanh bất ngờ.

Kiều Uất Lệ thẹn quá hóa giận, châm chọc lại: “Cậu bảo tôi? Ngoài mặt nói như vậy, ai biết trong lòng cậu đang nghĩ gì? Đúng vậy, tôi là nữ lưu, không được chia cổ phần công ty, Kiều Sanh cũng chẳng uy hiếp gì tới tôi cả. Nhưng cậu thì khác, giờ ba còn chưa chết, chờ đến lúc ba thẳng cẳng rồi ai biết cậu sẽ giở trò gì? Đừng ở đây ra vẻ thánh mẫu, nghe giả dối lắm. Cậu nói tôi ngấp nghé cổ phần công ty, chỉ e người để ý nhất chính là cậu đấy!”

Vừa nói xong, một cái tát đã giáng vào mặt cô ta.

Người ra tay là Kiều Thục Lệ.

Kiều Uất Lệ bụm mặt, nhìn đối phương bằng ánh mắt không tin nổi.

“Thục Lệ, em làm cái gì vậy?”

“Những gì chị vừa thốt ra là người nói à? Tuy ba xem thường con gái, nhưng ba luôn rất tốt với chị, vậy mà chị lại nguyền rủa ba chết?” Giờ này người luôn yếu đuối như Kiều Thục Lệ như biến thành một người khác, mặt lạnh như băng.

Mặt Kiều Uất Lệ lúc xanh lúc trắng, cô ta tự biết mình đuối lý, cắn cắn môi dưới, không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện