Chương 32
Chương 32:
“Món hàng đấu giá kế tiếp là một chiếc nhẫn, mang tên Tình Yêu Vĩnh Hằng, giá khởi điểm 2 tỷ 800 triệu!” Ngay khi Trương Húc Đông đang định hỏi gì đó thì tiếng nói vang lên trên sân khấu.
“Tôi trả 3 tỷ 150 triệu!” Dương Nghị không hề do dự giơ bảng tên.
“Tôi trả 3 tỷ 500 triệu!” Người khác cũng kêu giá.
Dương Nghị liếc nhìn người đó, khẽ hừ: “4 tỷ 200 triệu!”
Chiếc nhẫn này là phiên bản giới hạn, cho nên mặc dù là hàng second-hands vì vẫn rất đắt khách. Chỉ thoáng chốc, giá của nó đã được nâng lên tới 5 tỷ 250 triệu.
“5 tỷ 600 triệu!” Dương Nghị hô to.
Lần này, trên sân khấu đã bắt đầu trở nên yên tĩnh. Dương Nghị không khỏi nở nụ cười đắc ý, ra vẻ chắc thắng. Lâm Khinh Thiền tựa vào lòng Dương Nghị, nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, anh tốt với em quá.”
“5 tỷ 600 triệu lần thứ nhất! 5 tỷ 600 triệu lần thứ hai, 5 tỷ 600 triệu..”
“Tôi trả 7 tỷ!” Ngay khi sắp thành giao thì Lâm Tâm Di bỗng giơ bảng số lên. Trương Húc Đông kinh ngạc nhìn Lâm Tâm Di: “Cô làm gì vậy?”
Lâm Tâm Di cười nói: “Tôi có làm gì đâu. Tôi thích mà, không được à?”
Trương Húc Đông cười khổ. Đối với những người giàu thì có lẽ 7 tỷ cũng chẳng đáng là bao.
“Mẹ kiếp, cô ta có ý gì vậy?” Cách đó không xa, Lâm Khinh Thiền tức giận trợn trắng mắt, hờn dỗi nói: “Chồng ơi, dù gì đi nữa anh cũng phải mua được chiếc nhẫn đó cho em.”
“Em yên tâm” Dương Nghị tràn đầy tự tin, giơ tay hô: “”8 tỷ 750 triệu.”
“10 tỷ 500 triệu.” Lâm Tâm Di không hề nghĩ ngợi giơ bảng số lên.
Giờ thì sắc mặt Dương Nghị trở nên rất khó coi. Mặc dù anh ta rất muốn có được chiếc nhẫn này, nhưng mức giá 10 tỷ 500 triệu vẫn khiến anh ta vô cùng đau lòng. Sau nhiều lần rối rắm, cuối cùng Dương Nghị cắn răng hô: “12 tỷ 250 triệu.”
“17 tỷ 500 triệu.” Lâm Tâm Di vẫn tỉnh bơ nói.
Mọi người liên tục hít hà, rất nhiều người còn quay lại nhìn sang bên này.
“Con kỹ nữ này!” Lâm Khinh Thiền hùng hổ nói: “Chồng ơi, tăng giá tiếp đi!”
“Tăng cái búa!” Dương Nghị không
“Anh có chuyện gì?” Lâm Tâm Di thờ ơ hỏi.
Dương Nghị cười nói: “Không ngờ cô cũng thích chiếc nhẫn này. Nếu cô nói sớm thì tôi có thể nhường lại nó cho cô, coi như là kết bạn”
“Kết bạn?” Lâm Tâm Di thoáng nhướng mày: “Anh mà cũng xứng à?”
Nụ cười trên môi Dương Nghị nhất thời cứng đờ. Từ nhỏ đến lớn anh ta luôn được người chung quanh nịnh bợ, chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này.
“Ai bảo tôi thích chiếc nhẫn này?” Lâm Tâm Di lấy chiếc nhẫn Tình Yêu Vĩnh Hằng từ trong túi áo, liếc nhìn một chút rồi cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy hai vị không xứng với tên của chiếc nhẫn này mà thôi. À, đương nhiên mẫu mã của chiếc nhẫn này còn chưa đủ để lọt vào mắt tôi.”
Dứt lời, Lâm Tâm Di thuận tay ném nó vào cống thoát nước.
“Nếu hai vị thích thì xuống cống nước nhặt nó đi.
Sắc mặt của Dương Nghị và Lâm Khinh Thiền nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, chỉ có mình Trương Húc Đông đau đớn đứng bên cạnh. Mẹ nó, 17 tỷ 500 triệu đấy, cứ thế ném đi luôn à? Thế thì đáng tiếc quá!
“Không được, mình phải tìm thời cơ nhặt nó lên mới được.” Trương Húc Đông thầm nghĩ.
“Cô à, cô làm thế thì hơi quá đáng” Dương Nghị lạnh mặt nói: “Cô biết chúng tôi là ai không?”
Lâm Tâm Di cười khẽ không nói một lời, nhưng ánh mắt khinh miệt lại khiến người ta khó chịu hơn.
“Chúng ta đi thôi.” Không biết có phải là cố ý hay không, Lâm Tâm Di thân thiết kéo cổ tay Trương Húc Đông rời đi.
Sau khi họ rời đi, Lâm Khinh Thiền lập tức nổi điên, giậm chân mắng: “Con đĩ này! Cô ta có ý gì vậy? Giả vờ giả vịt cái gì! Dám sỉ nhục chúng ta!”
Dương Nghị không ngờ Lâm Khinh Thiền lại ngu ngốc đến thế. Anh ta nhìn theo hướng Lâm Tâm Di rời đi, thầm nghĩ: Rốt cuộc cô gái này là ai mà nói ném là ném luôn 17 tỷ 500 triệu như thế? Dương Nghị không lấy làm lạ khi có người chi 17 tỷ 500 triệu mua một chiếc nhẫn, nhưng vừa mua xong đã vứt đi, ngay cả nhà họ Dương cũng không hào phóng đến mức đó.
Bình luận truyện