Đặc Chủng Dong Binh

Chương 41: Gần gũi



Phòng tắm đơn trong ký túc xá rất nhỏ, hai người đàn ông đứng chung rất chật chội, cử động một chút là đụng trúng nhau ngay. Tiêu Minh Hiên chăm chú nhìn người trước mặt, nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tống Phong trần truồng, tuy lần trước thân thiết với nhau Tống Phong cũng không mặc bao nhiêu quần áo, nhưng ít ra còn có quần lót, hơn nữa lúc ấy hắn chỉ lo nghĩ đến hậu quả của sự việc, vì vậy không có tâm tình nhìn kĩ, rốt cuộc hôm nay có thể thưởng thức mà không cần e dè rồi.

Cơ thể Tống Phong hơi gầy, nhưng sức bật lại mạnh đến kinh người, Tiêu Minh Hiên từng nhìn thấy thân thủ của Tống Phong vài lần, bất luận là tốc độ hay độ lực đều không có chỗ chê, mạnh mẽ như báo săn, vô cùng hấp dẫn, hắn không khỏi cố gắng nhớ lại cảm giác khi tiến vào cơ thể này là cảm giác gì.

Tống Phong đứng dưới vòi sen tắm rửa, phát hiện ánh mắt của người nào đó thì quay đầu lại, tiếp theo dời tầm mắt xuống dưới, đánh giá lồng ngực của Tiêu Minh Hiên qua lớp hơi nước, cười tủm tỉm khen: “Vết roi này trông nổi bật thật, có phải Phù Sơn Minh vừa quất vừa hỏi anh sướng hay khó chịu không?”

Tiêu Minh Hiên tỉnh lại, lập tức nhớ tới cảnh tượng lúc đó, thầm nghĩ vậy mà cậu cũng đoán đúng, hắn bắt đầu cảm thấy đau đầu: “Đừng nhắc tới tên kia vào lúc này.”

“Tại sao? Người yêu nhỏ của anh năng nổ quá chừng, lúc trước hắn còn bày trò phá tôi, nhiều khi tôi chỉ muốn xé hợp đồng đè hắn xuống giường đập hắn một trận rồi chạy trốn,” Tống Phong nói xong, chợt nhớ tới ảnh chụp người đẹp trong email, im lặng một lát rồi nghiêm túc nói, “Thật ra thỉnh thoảng hắn vẫn tốt bụng lắm, làm vệ sĩ của hắn cũng không tệ…”

Tiêu Minh Hiên nhắc nhở: “Tôi nhớ cậu từng nói trong nhà hắn có một phần mộ cho cậu.”

“Phải rồi, mộ,” Tống Phong bày ra vẻ mặt vô tội, “Tôi quên chưa nói cho anh biết, trên đó viết tên anh.”

“…”

“Thật ra có mộ cũng đâu có gì, không phải tôi đã ngoan cường sống sót sao,” Tống Phong ngẫm nghĩ, “À đúng rồi, sau đó hắn còn nói ở chung với tôi rất vui, hừm…” Tống Phong vừa cười vừa tiếp tục tưởng tượng, “Nói không chừng tôi còn có thể làm bạn với hắn.”

Tiêu Minh Hiên nhíu mày: “Bạn gái?”

“…”

Tống Phong không tiếp tục đề tài này nữa, lầm bầm vài tiếng rồi bắt đầu rửa mặt, sau đó lau hết bọt trên mặt: “Sạch chưa?”

Tiêu Minh Hiên liếc mắt nhìn, kẻ mắt của Tống Phong còn chưa được rửa hết, chòm lông mi giả trông cực kì kinh khủng. Tiêu Minh Hiên bước lên nắm cằm Tống Phong: “Chưa, đừng nhúc nhích.”

Tống Phong ngửa đầu, từ từ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để Tiêu Minh Hiên rửa cho mình.

Tiêu Minh Hiên cẩn thận giúp Tống Phong rửa sạch sẽ, hắn nhìn gương mặt thanh tú này ở khoảng cách gần, ngón cái chậm rãi vuốt ve da đối phương, thấp giọng thì thào: “Tống Phong.”

Tống Phong nhạy cảm phát hiện hơi thở của hai người đang hòa lẫn vào nhau, không khỏi mở mắt ra, trong con ngươi mang theo một tầng hơi nước, trông càng gợi cảm hơn.

Tiêu Minh Hiên giữ nguyên khoảng cách, không nhúc nhích: “Tôi nhớ cậu nói nụ hôn tối nay không tệ.”

Tống Phong nghe xong liền biết tiếp theo sẽ là cái gì, hắn có chút do dự, nói thật hắn không ghét người này, nhưng hắn không chắc nếu cứ phát triển như thế sẽ gây ra hậu quả gì.

Tiêu Minh Hiên hiển nhiên không muốn đợi, ngay lúc Tống Phong cúi đầu suy nghĩ, hắn đã trực tiếp hôn xuống, đồng thời ôm lấy eo Tống Phong, kéo Tống Phong vào trong lòng. Mảng lớn da thịt dán sát vào nhau, xúc cảm mềm mại này có thể gợi lên nhiệt huyết toàn thân. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tống Phong có thể cảm giác rõ ràng người này cương rồi, vật nóng hổi kia đang cạ vào người hắn, càng ngày càng cứng. Cả hai đều là đàn ông, bây giờ càng giãy dụa chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, vì vậy Tống Phong ráng nhịn không nhúc nhích.

Động tác của Tiêu Minh Hiên rất nhẹ nhàng, không khiến người ta phản cảm, hắn không vội vã xâm nhập, chỉ liếm quanh bờ môi của Tống Phong, kiên nhẫn chờ đợi.

Tống Phong bắt đầu nhớ lại nụ hôn tối nay, gần như không thể chống cự lực cám dỗ của cảm giác mềm mại này, hắn bắt lấy cánh tay Tiêu Minh Hiên, khẽ hé miệng ra. Tiêu Minh Hiên lập tức xông vào, hôn sâu, Tống Phong phối hợp đáp lại, động tác của hai người từ mềm nhẹ trở nên mạnh bạo, bầu không khí xung quanh cũng dần dần nóng lên, hơi thở của cả hai đều nặng nề. Tiêu Minh Hiên xoay người đẩy Tống Phong vào tường, giữ sau gáy của hắn, để bản thân xâm nhập càng sâu hơn.

Gạch men lạnh buốt làm cho Tống Phong run rẩy, theo bản năng muốn tránh ra, nhưng lồng ngực nóng rực của người phía trước đã chặn hắn lại, vốn dĩ tránh không được, cảm giác vừa nóng vừa lạnh không ngừng kích thích thần kinh của hắn. Tống Phong thở hổn hển, vội vàng nghiêng đầu né tránh: “Ngừng!”

Ánh mắt của Tiêu Minh Hiên trầm xuống, trông vừa thâm thúy vừa gợi cảm, hắn giảm nhẹ độ lực, cúi đầu liếc một cái, cười nghiền ngẫm: “Cương thế này rồi mà còn ngừng?”

Cặp mắt xinh đẹp của Tống Phong bị phủ một tầng khoái cảm tình dục, mơ hồ mang theo chút nguy hiểm, hắn liếm liếm môi: “Nếu anh đồng ý trả món nợ ở Myanmar, chúng ta không cần phải ngừng, nếu không thì thôi.”

“Cậu nhịn được sao?”

“Không nhịn thì biết làm thế nào? Tôi không có đam mê cạ súng…” Tống Phong ngừng một chút, cười tủm tỉm nhìn người nào đó, “Vậy còn anh Tiêu thiếu gia, anh nhịn được sao?”

Tiêu Minh Hiên cười cười, biết ý tứ của những lời này, hắn tiếp tục hôn lần nữa, bàn tay sờ soạng từ bờ vai xuống phía dưới, cuối cùng cầm hạ thể của Tống Phong, vuốt ve vô cùng chuyên nghiệp.

Tống Phong thở gấp một tiếng, đưa tay nắm lấy vật căng phồng và nóng rực của đối phương, chậm rãi chuyển động lên xuống. Tiêu Minh Hiên thở hổn hển, tách môi ra, chuyển sang hôn cổ của Tống Phong, động tác tay vẫn không dừng lại, tiếp tục lấy lòng Tống Phong. Không lâu sau, Tống Phong nhịn không được rên rỉ: “Nhanh nữa…”

Tiêu Minh Hiên hôn vành tai của hắn, khàn khàn nói: “Cùng nhau.”

Tống Phong sắp thở hết nổi, nhưng vẫn còn sức hỏi lại một câu: “Tại sao?”

Tiêu Minh Hiên cắn xương quai xanh của hắn một cái: “Bởi vì tôi vui.”

Tống Phong không thể hiểu nổi suy nghĩ của người này, hắn chỉ cần thoải mái là được, nhưng bây giờ hắn không rảnh để ý đến việc đó, từng đợt khoái cảm đánh thẳng vào đầu óc, không được phát tiết khiến người ta càng phát điên, Tống Phong không khỏi tăng nhanh động tác tay.

Trong phòng tắm, nước vẫn chảy ào ào, nhưng cho dù là vậy cũng không thể giấu được hơi thở nặng nề của hai người. Trong lúc động tác kịch liệt, hai người lại hôn nhau lần nữa, không biết qua bao lâu, Tống Phong chộp lấy cánh tay trên vai mình, thân thể giật một cái, run rẩy bắn ra. Hắn lười biếng tựa vào vách tường, khoái cảm lên đỉnh chảy khắp toàn thân, khiến cho cả người đều thoải mái.

Đến khi cả hai đều xong xuôi, Tiêu Minh Hiên kề sát trán mình vào trán Tống Phong, thở hổn hển mấy hơi, cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”

“Thích.” Tống Phong thành thật trả lời, ánh mắt thể hiện rõ sự thích thú và lười biếng sau khi phát tiết, trông vô cùng gợi cảm.

Tiêu Minh Hiên hôn lên môi Tống Phong mấy cái, đột nhiên cảm thấy quan hệ giữa hai người cực kì thân thiết, hắn thậm chí muốn hỏi một câu yêu anh không, nhưng biết chắc có thể mình sẽ nhận được một câu trả lời đùa cợt —— Yêu. Từ lâu Tiêu Minh Hiên biết rõ lịch sử phong lưu của Tống Phong, nói không chừng chính Tống Phong cũng không nhớ mình đã nói ba chữ “anh yêu em” bao nhiêu lần rồi, đúng là tức chết.

Tống Phong hoàn toàn không biết Tiêu Minh Hiên đang nghĩ gì, hắn vừa ngâm nga khúc nhạc vừa vui vẻ tắm gội, sau đó vẫy vẫy tay bỏ của chạy lấy người, không hề lưu luyến chút nào.

Nhìn Tống Phong chạy ra ngoài, Tiêu Minh Hiên bất đắc dĩ thở dài, đành phải tự an ủi vẫn còn nhiều thời gian.

Lúc Tiêu Minh Hiên đi ra ngoài, Tống Phong đang tựa vào đầu giường hút thuốc, cặp mắt xinh đẹp hơi híp lại, mang theo vẻ thích thú khó diễn tả. Tóc của Tống Phong đã dài hơn nhiều, tóc mái rũ xuống mắt, trông càng phong lưu hơn, chiều dài này không hợp quy tắc của quân đội, nhưng người nào đó quả quyết rằng nếu sau này cả đội muốn làm nhiệm vụ của lính đánh thuê thì không được hạn chế nhiều như vậy, cuối cùng Tiêu Minh Hiên đành phải thỏa hiệp. Vệ Tiểu Nghiễn thấy thế cũng không chịu cắt tóc, những người còn lại vẫn tuân theo kỉ cương quân đội, giữ nguyên kiểu tóc thống nhất.

Tiêu Minh Hiên bước lên phía trước, lấy điếu thuốc trong miệng Tống Phong hút một hơi, chậm rãi thở ra rồi trả lại cho Tống Phong: “Cậu cũng biết hưởng thụ nhỉ.”

“Đương nhiên rồi.” Tống Phong cười cười nhận lại điếu thuốc, tiếp tục hút.

Tiêu Minh Hiên ngồi bên cạnh rũ mắt đánh giá, làn da của Tống Phong rất tốt, dưới ánh đèn trông vừa bóng loáng vừa mịn màng, không hề có vết sẹo nào. Tiêu Minh Hiên kinh ngạc: “Bác sĩ của Tống Triết còn nghiên cứu mỹ phẩm nữa sao?”

Tống Phong ngẩn ra, sờ sờ ngực: “Anh nói vết đạn hả? Tôi thấy xấu quá nên nhờ bác sĩ xoá rồi.”

“Không,” Tiêu Minh Hiên nhéo tay Tống Phong một cái, “Làn da không tệ.”

“Ồ, vậy à,” Tống Phong hút một hơi, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, “Tôi đã cấy ghép da diện rộng, hai lần.”

Tiêu Minh Hiên giật mình: “Tại sao?”

“Bỏng.”

“Tôi biết là bỏng, nhưng bỏng cái gì? Bom?”

Tống Phong ừ một tiếng cho có, liếc mắt nhìn đồng hồ rồi dập tắt điếu thuốc: “Ngủ chưa?”

Tiêu Minh Hiên nhíu mày, biết người nọ không muốn nói nhiều, giống như chuyện lần trước vậy, hắn xuống giường lấy hai chai bia, đưa một lon cho Tống Phong: “Uống xong rồi ngủ.”

Tống Phong không từ chối, bây giờ đúng lúc hắn đang thả lỏng, rất dễ nói chuyện.

Tiêu Minh Hiên ngồi bên cạnh Tống Phong, hai người trò chuyện một lát, thấy tâm trạng của Tống Phong không tệ, Tiêu Minh Hiên thuận miệng hỏi: “Lần trước cậu tìm trung đoàn để làm gì?”

Tống Phong nhíu mày: “Có gì không?”

“Tò mò thôi, cậu không muốn nói cũng được,” Tiêu Minh Hiên dừng một chút, “Nhưng tôi cảm thấy có một số việc nói ra sẽ thoải mái hơn, huống chi trước mặt tôi cậu có gì phải giấu, trên đời này người mà tôi không thể làm hại nhất chính là cậu.”

Tống Phong im lặng vài giây, uống một hớp bia: “Nếu anh làm sai một chuyện, gây ra hậu quả không thể cứu vãn, anh chỉ mong có người cầm gậy đánh anh một trận hoặc dứt khoát nã một súng vào đầu anh, nhưng kết quả mọi người đều nói đây không phải là lỗi của anh, anh sẽ làm thế nào?”

Tiêu Minh Hiên ngẫm nghĩ: “Cái này giống như lúc ở Malaysia, tôi cũng mong cậu đánh tôi một trận, nhưng cậu lại nói tôi không cần để ý, tôi chỉ có thể cố gắng sống thật tốt, không để chuyện này xảy ra nữa.”

Tống Phong ngơ ngẩn: “Không phải tôi vẫn ổn à?”

“Cậu là người cứu tôi, nếu cậu không ổn thì sao?” Nhớ tới tình huống lúc đó, Tiêu Minh Hiên lại cảm thấy sợ, “Nếu lúc đó cảnh sát không xuất hiện đúng lúc, có thể cậu đã chết rồi, cậu cảm thấy sau khi tôi quay về Bắc Kinh, Tống tư lệnh và bố mẹ cậu sẽ nói gì với tôi?”

“Đương nhiên bọn họ sẽ nói không liên quan tới anh, nhưng anh hai tôi sẽ xử anh.”

“…” Tiêu Minh Hiên nói, “Bỏ qua anh ta.”

Tống Phong giật giật khóe miệng: “Ồ…”

“Có ông và bố mẹ cậu quan sát, Tống Triết không thể giết tôi được, cuối cùng tôi vẫn không có việc gì. Chúng ta đổi sang góc độ khác, lấy góc độ của cậu đi, mặc kệ lúc trước cậu có bao nhiêu việc chưa làm, mặc kệ cậu không muốn chết cỡ nào, cuối cùng cậu vẫn chết vì tôi,” Tiêu Minh Hiên nhìn hắn, “Sau khi chết cậu sẽ oán hận tôi, cho rằng đó là lỗi của tôi sao?”

“Sao tôi biết được…” Tống Phong đột nhiên có chút choáng váng, suýt chút nữa đã làm rơi chai bia.

Tiêu Minh Hiên nhíu mày, tuy rằng người này thường xuyên làm mấy chuyện ngu ngốc, nhưng khả năng tự chủ rất cao, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng thế này, giống như không kịp kiểm soát tâm tình của mình vậy.

“… Tống Phong?”

Tống Phong hoàn hồn: “Không có gì… Chỉ là tôi chưa từng nghĩ như thế.”

Trên mặt Tống Phong vẫn còn đọng lại chút hoảng hốt, Tiêu Minh Hiên có thể loáng thoáng đoán được chuyện gì, hắn hiểu rõ cảm giác này, nếu lúc ấy Tống Phong thật sự chết vì hắn, hắn sẽ lâm vào tình trạng chán ghét bản thân, cho dù người xung quanh có nói không liên quan đến hắn cũng vô dụng, mấu chốt là bản thân hắn không nghĩ như thế, chính hắn không thể tha thứ cho bản thân mình, cảm giác áy náy xếp chồng lên nhau, càng ngày càng nhiều, hòa vào từng hơi thở, ăn sâu vào sinh mệnh.

Tiêu Minh Hiên không hỏi gì nữa, tuy rất muốn hiểu thêm về Tống Phong, nhưng hắn không muốn Tống Phong cảm thấy khó chịu. Tiêu Minh đóng nắp chai, sờ sờ đầu Tống Phong: “Ngủ chưa?”

Tống Phong đã khôi phục trạng thái bình thường, chỉ ừ một tiếng rồi xoay người nằm xuống. Tiêu Minh Hiên tắt đèn, nhìn bóng lưng người nào đó trong đêm, im lặng một lát rồi nhích lại gần, ôm đối phương vào trong lòng.

Tống Phong ngẩn ra: “Nếu anh dám thượng tôi, tôi sẽ thiến anh.”

“…” Tiêu Minh Hiên bất đắc dĩ, “Ngủ đi.”

Tống Phong im lặng một lúc, nhưng không có đẩy Tiêu Minh Hiên ra.

Tiêu Minh Hiên siết chặt cánh tay, nhắm mắt lại, tuy chưa biết Tống Phong đã trải qua chuyện gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy hiện giờ mình đã gần gũi với Tống Phong hơn trước nhiều. Tống Phong không còn giống một luồng gió không chạm vào được, mà là một con người yên ổn nằm trong ngực mình.

Sáng hôm sau, hai người tỉnh dậy rất sớm. Sau khi phát tiết, Tống Phong cảm thấy thần thanh khí sảng, hắn cười tủm tỉm đứng ở hành lang, chờ mọi người dọn đồ qua.

“Tiểu Nghiễn, anh và em ngủ một phòng.”

Vệ Tiểu Nghiễn xách túi đồ của mình, theo bản năng định gật đầu, ai ngờ vừa giương mắt liền nhìn thấy Tiêu Minh Hiên đứng phía sau, trên tay cầm điếu thuốc, dùng ánh mắt có thâm ý nhìn mình. Vệ Tiểu Nghiễn im lặng một lát: “Lão đại, em và Đoàn Thanh thường xuyên luyện tập với nhau, tối qua em đã đồng ý ngủ chung phòng với anh ta.” Vệ Tiểu Nghiễn quay đầu lại, thấy Đoàn Thanh vừa đi tới thì vội vàng chạy qua kéo hắn: “Anh đến rồi, tốt quá, chúng ta đi thôi.” Nói xong bỏ chạy mất hút, thân ảnh lập tức biến mất.

Tống Phong nháy mắt mấy cái, nhìn Bạch Húc Nghiêu đi theo sau bọn họ: “Được rồi, vậy anh và em ngủ một phòng.”

Bạch Húc Nghiêu thường xuyên nghe câu “liệu mà học theo sư huynh của em”, bây giờ Vệ Tiểu Nghiễn là tấm gương của cậu, cậu cũng biết quan hệ giữa người này và thủ trưởng, bây giờ nên làm gì đã quá rõ ràng rồi. Bạch Húc Nghiêu lắc đầu nguầy nguậy: “Em cũng bàn bạc với người khác rồi.” Nói xong túm lấy một người chưa có bạn cùng phòng phía sau, quay đầu chạy như điên.

Tống Phong lại nháy mắt mấy cái, nhìn sang những người khác, tuy những người kia không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng ai chẳng biết Tống Phong là tai họa, hiển nhiên không ai muốn chịu chết, bọn họ nhanh chóng tìm bạn cùng phòng, sau đó lập tức biến mất. Bọn họ còn lại chín người, lẻ ra mỗi mình Tống Phong, đã vậy gian phòng cuối cùng còn sát rạt ký túc xá của người nào đó. Tống Phong ngơ ngẩn, nghẹn ngào nói: “Tại sao lại như vậy?”

Tiêu Minh Hiên ném thuốc lá cho Vệ Tiểu Nghiễn, đi đến bên cạnh an ủi Tống Phong: “Không có gì, thân là đội trưởng, tôi có trách nhiệm quan tâm đội viên mọi lúc mọi nơi, tôi và cậu ngủ một phòng.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện