Chương 14: Công phu diễn kịch thiên phú
Trong lòng Tô lão thái gia âm thầm tính toán, nhưng hắn lại không biết, Tô Tất hiện nay đã không còn là tiểu cô nương nhu nhược, có thể tùy tiện nắm trong lòng bàn tay như trước.
Tô lão thái gia không vui nhìn về phía Tô Tất, chắp tay ngạo nghễ đứng thẳng: «Những tin đồn bậy bạ lan truyền bên ngoài kia, ngươi nói rõ cho ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?»
Đáy mắt Tô Tất lóe lên sự trào phúng, nhưng trên mặt lại bày ra bộ dáng tiểu bạch thỏ bị dọa cho kinh hãi, mở to đôi mắt vô tội: «Gia gia, tin đồn bậy bạ nào? Sao ta không biết gì hết a?»
«Ngươi thật sự không biết? Những năm gần đây ngươi chưa từng bước ra ngoài một bước? Cũng chưa từng có tranh chấp cùng người khác?» Tô lão thái gia hơi nhíu mày.
Hắn nghĩ lại Tô Tất từ trước đến nay vẫn luôn ở trong Thanh Trúc viên, hầu như chưa từng bước ra khỏi phủ, dần dần bị người khác cho vào quên lãng, nàng nói không biết việc này, đúng là cũng có một chút đạo lý.
Công phu diễn kịch của Tô Tất là thiên phú, nàng đã sớm nhập vào vai chú cừu nhỏ đáng thương bị khi dễ, chỉ thấy nàng cắn nhẹ môi dưới, hốc mắt đỏ lên, giống như sắp khóc.
«Gia gia, mấy điều này còn phải hỏi sao? Ta vào phủ nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở trong Thanh Trúc viên, một nơi yên tĩnh đến hạ nhân còn không lai vãng đến, ta làm sao có thể biết được tin tức gì? Hơn nữa muốn xuất phủ đều cần lệnh bài, gia gia người cẩn thận nhớ lại xem có từng cho ta lệnh bài chưa? Nếu nói muốn cùng người khác tranh chấp….»
Tô Tất ngẩng đầu, bất động thanh sắc liếc mắt về khuôn mặt tái mét của Tô Tình, ánh mắt hết sức giằng co, đáy mắt hiện lên một tia âm lãnh chỉ Tô Tình mới thấy được, nàng quay người lại tiếp tục khóc nức nở: «Chỗ ở của ta yên tĩnh, bình thường rất ít người đến, cũng chỉ có Tứ tỷ tình cờ cầm roi đi ngang qua đùa giỡn một chút mà thôi. Mặc dù nhà cửa đơn sơ, khó tránh khỏi tiếp đãi không chu đáo, thế nhưng Tứ tỷ hẳn sẽ không trách tiểu muội đâu, đúng không?»
Tô Tất vừa khóc vừa kể, khuôn mặt già nua của Tô lão thái gia ửng đỏ, sắc mặt Tô Tình lại càng trắng bệnh.
Tô lão thái gia sao có thể không hiểu điều Tô Tất đang nói? Tính cách của Tô Tình hắn chẳng lẽ không rõ? Tô Tất đây là đang ám chỉ Tô Tình cố ý động tay động chân với nàng.
«Mấy năm nay phải ủy khuất tỷ đệ các ngươi rồi, thế nhưng với thân phận của ngươi mà nói, chịu khó nhẫn nhịn như vậy cũng chưa hẳn không phải là một loại may mắn.» Tô lão thái gia hiểu rõ, với tính cách nhát gan yếu ớt của Tô Tất, tuyệt đối không thể tung ra những tin đồn ấy, dễ dàng nhận ra rằng nàng là người vô tội.
Tô lão thái gia còn hiểu rằng, nếu muốn khiến cho Tô Tất ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của hắn, khiến cho nàng trở thành con cờ hy sinh cho Tô phủ, nhất định phải cho nàng một chút ngon ngọt, tránh việc nàng cảm thấy không cam lòng.
Hắn càng hiểu rõ hơn, đe dọa cùng dụ dỗ, trừ dụ dỗ ra, quan trọng hơn hết là đe dọa, hắn phải đặt Tô Niệm trong sự giám sát của mình, như vậy Tô Tất sẽ chạy không thoát khỏi bàn tay hắn.
Tô Tất nghe vậy, trong lòng liên tục cười lạnh.
Nghe ra ý tứ của Tô lão thái gia, mấy năm nay nàng chịu khổ nhưng lại được ăn không cần trả tiền, giờ hắn muốn nàng quay lại cảm ơn? Mấy loại việc đổi trắng thay đen này, trên dưới Tô phủ không một ai là không làm được.
Tô lão thái gia không thấy sự trào phúng lóe lên trong mắt Tô Tất, hắn nhớ lại trước kia Tô Tình chạy đến hung hăng tố cáo Tô Tất một tràng, nói vậy ngày ấy nhất định là Tô Tất bị hàm oan.
Nghĩ đến đây, Tô lão thái gia vung cẩm bào lên, hừ lạnh một tiếng: «Tình Nhi, qua đây xin lỗi Lục muội của ngươi.»
Những lời này của Tô lão thái gia hoàn toàn làm bùng lên lửa giận của Tô Tình.
Lúc nãy thấy Tô Tất giả bộ nhu nhược nàng đã muốn nổi giận, nếu không phải phụ thân gắt gao nắm lấy cổ tay nàng, chỉ sợ nàng đã sớm lao tới mắng vào mặt Tô Tất.
Lúc này, ánh mắt của gia gia từng yêu thương nàng nhất đã thay đổi, hắn nhìn về phía Tô Tất, trong mắt mang theo yêu thương cùng đau lòng, nhưng lại tức giận gầm lên với nàng, hơn nữa lại còn không phân biệt tốt xấu bắt nàng đi xin lỗi Tô Tất.
Xin lỗi Tô Tất? Không có cửa đâu!
Tô Tình giật mạnh cánh tay bị phụ thân nàng áp chế, lao tới chỉ vào mũi Tô Tất: «Tiểu tiện nhân, ngươi rốt cuộc là sử dụng ma pháp gì hả, hiện giờ ngay cả gia gia cũng đứng về phía ngươi!»
«Tình Nhi, ngươi làm gì vậy? Không được vô lễ.» Tô lão thái gia giận dữ.
«Gia gia! Người đừng bị nàng ta lừa, nàng cũng không phải là tiểu bạch thỏ thiện lương vô tội gì đâu, nàng rất lợi hại, các người để ta bức nàng lộ ra nguyên hình!» Tô Tình không quen nhìn bộ dáng giả vờ yếu đuối của Tô Tất, nàng vung trường tiên trong tay lên, không nói hai lời đánh về phía Tô Tất.
Tô Tất hơi nhếch khóe miệng nhìn Tô Tình, nhưng trong chớp mắt roi da đánh xuống, nàng lại giống như tiểu bạch thỏ bị kinh sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch, thân mình vẫn đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng là bị tình huồng bất ngờ trước mắt dọa đến bất động.
Tô Tất biết, ở đây không có lấy một người tin tưởng lời Tô Tình nói, tất cả đều cho rằng nàng là một nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt.
Ngày ấy nàng nấp bên cửa sổ nghe được kế hoạch của bọn họ định lợi dụng khuôn mặt xinh đẹp của nàng để mưu cầu lợi ích, thái độ cải thiện của Tô lão thái gia hôm nay, tuyệt đối không phải vì lương tâm hắn đột nhiên trỗi dậy, mà bởi trong giây phút hắn nhìn thấy nàng, đã ý thức được nàng còn có giá trị lợi dụng lớn hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp có giá trị lợi dụng lớn như vậy, ai có thể cam lòng để cho nó bị hủy đi? Hơn nữa một khi nó bị hủy, trước mặt bao người, thanh danh của Tô Tình chỉ có tệ hơn.
«Dừng tay!»
Roi da rẽ gió quét xuống, khi roi chỉ còn cách khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Tất một tấc, thì Tô lão thái gia nổi giận lôi đình, tay không bắt lấy roi da, giây tiếp theo liền trực tiếp đoạt roi từ tay Tô Tình, hung hăng vứt ra ngoài sân.
Hắn nhìn Tô Tình, trên mặt không có sự thất vọng, chỉ có sự lạnh lùng và tàn khốc: «Người đâu, đem Tô Tình nhốt vào sài phòng*, bà ngày không được ăn cơm!»
(*) Sài phòng: Phòng chứa củi.
Được lớn lên trong vòng tay che chở của Tô lão thái gia, Tô tứ tiểu thư đâu thể chịu nổi bị ủy khuất như vậy, việc đầu tiên nàng làm không phải cầu xin Tô lão thái gia tha thứ, mà là xoay người to tiếng mắng Tô Tất: «Tiểu tiện nhân! Ngươi dám cố ý hãm hại ta, ta với ngươi không đội trời chung! Người chờ đấy, sau này ta ra ngoài, không đem ngươi chém thành tám mảnh thì ta sẽ không phải họ Tô!»
«Gia gia…..» Tô Tất hiển nhiên đã bị hù dọa, giữa gió lạnh, thân thể nàng run run, khẩn trương túm chặt ống tay áo của Tô lão thái gia.
Tô Tình này, ỷ vào việc bản thân ngày thường được sủng ái, không biết thức thời chút nào, cô phụ tấm lòng bồi dưỡng của hắn.
Tô lão thái gia thực sự giận dữ, sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: «Bịt miệng nàng lại, đánh ba mươi đại bản rồi nhốt vào sài phòng, không một ai được đến thăm, ai trái lệnh xử phạt như nàng!»
Trái ngược với ánh mắt hoảng sợ của Tô Tình, Tô Tất cười cười nhún vai, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng.
«Tô Tất, ngươi sẽ không được……Ngô ngô……Ngô ngô…..»
Thấy Tô Tình bị kéo đi còn không cam tâm mà giãy dụa muốn ngoảnh đầu lại, tâm tình Tô Tất nhất thời tốt lên rất nhiều.
Nàng biết, đối phó với Tô Tình, mấy loại dùng roi đánh lên người vẫn chưa phải là thủ đoạn trả thù hay nhất.
Chỉ có lấy đi thứ mà nàng ta muốn có nhất, còn khiến cho nàng ta phải chịu hết oan uổng, có nỗi khổ không nói nên lời, nghẹn đến ói máu, lúc này mới có thể khiến cho Tô Tình chân chính sụp đổ.
Bình luận truyện