Đặc Công Hoàng Phi

Chương 168: Toàn diện phản công



Edit: Leticia

Beta: Sakura

Sắc trời biến dạng, gió nổi mây phun.

Trời đất mênh mông, ta mặc kệ hắn là ai.

Cả vùng đất tối tăm mờ mịt, hắc khí dử tợn đang cắn nuốt trời đất, khiến cho ban ngày rực rỡ cũng lâm vào một mảng bóng tối.

Vô số thành thị, vô số thị trấn nhỏ, vô số người lâm vào trong bóng tối vô tận.

Hoảng sợ vì cả thế giới sắp diệt vong.

Đại quân Vong linh của Thần Minh vực đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quơ lưỡi hái tử thần giày xéo sát phạt khắp đại lục.

Tiếng cười càn rỡ của Liễu Bích Dao xuyên thấu qua bầu trời tối đen kia, vang dội tứ phương.

Vô tận âm u, vô tận máu tanh.

“Không. . . . . .”

“A, đây là quái vật gì vậy. . . . . .”

“Trời ạ, tất cả đều là đầu lâu khô, đầu lâu khô. . . . . .”

Những âm thanh kinh hoàng, hoảng sợ cực lớn vang lên dưới bầu trời tối tăm.

Bóng tối bao phủ từ đường lớn cho đến ngõ nhỏ, dân chúng bình thường đều có vẻ mặt như không còn giọt máu nào đang kinh hãi chạy trốn.

Tiếng thét chói tai bén nhọn hòa cùng tiếng khóc ở trong bóng tối tạo thành khúc hát bi thảm có một không hai.

Màu đỏ của máu ngày càng lan rộng do quân đội vong linh, tính mạng con người trước móng vuốt sắc bén của đầu lâu khô thì tan thành mây khói.

Màu đỏ này dưới trời đất đen kịt cũng không che dấu được sự chói mắt của nó.

Tường thành đẹp đẽ trước công kích của quân đội vong linh ầm ầm sụp đổ.

Thành thị lớn trước tiến công của đại quân khô lâu biến thành đống đổ nát.

Dân chúng bình dân mệt mỏi giống như kiến không đầu, chạy trốn khắp nơi.

Nhưng, bốn bề đều là đại quân khô lâu, tám phương đều là quân đội vong linh.

Không có chỗ có thể trốn, không có chỗ có thể trốn.

“Ha ha…” Liễu Bích Dao bay ở giữa không trung, nhìn tình huống bi thảm ở phía dưới, kìm không được ngửa đầu cuồng tiếu.

Toàn bộ đại lục ngay lập tức sẽ bị nàng chinh phục.

Bắt đầu từ hôm nay, đất này, người này, vật này toàn bộ đều là của nàng.

Từ đó không cần nhìn ánh mắt của bất kì ai, từ nay về sau nàng xem người nào dám phản kháng, từ nay về sau nàng nói một còn ai dám nói hai.

Ha ha, không trách được những nam nhân này muốn chinh phục thiên hạ, muốn làm vua như thế.

Thì ra là, như vậy thì có thể chỉ huy tất cả, cảm giác có được tất cả thì ra là tốt đẹp như vậy.

Tiếng sáo của Liễu Bích Dao nhanh chóng lan tràn ở trên bầu trời.

Đại quân Vong linh của Thần Minh vực tiến công với tốc độ càng ngày càng nhanh.

“Tốc độ của bọn chúng quá nhanh, chúng ta căn bản không trụ nổi nữa rồi.”

Trong lúc Liễu Bích Dao đang thổi sáo, Song Diệp thành chủ vẫn bị đại quân vong linh Thần Minh vực đuổi theo, bỗng ai thán.

Không được, đại quân vong linh Thần Minh vực quá kinh khủng.

Bọn họ căn bản không phải là đối thủ, căn bản không có cách nào ngăn cản sự tiến công của bọn chúng.

Lúc này mới ngắn ngủn một hai ngày, bọn chúng đã chiếm được phía Đông Nam của đại lục Vong Xuyên, lúc này sắp đến gần trung tâm của Vong xuyên đại lục rồi.

Mà bọn họ, bọn họ một đường tân tân khổ khổ đuổi theo, một đường liều mạng đánh giết.

Lúc này, vẫn như cũ chỉ có thể ở bên ngoài Tinh Thành chống lại đại quân vong linh của Thần Minh vực .

Nhưng, căn bản có xông vào cũng không ngăn cản nổi vong linh đại quân đang chém giết dân chúng.

Bọn họ. . . . . . căn bản xông vào không nổi, căn bản là bất lực.

“Không cho nhụt chí, tỉnh lại cho ta.” Vẫn chém giết ở phía trước, Ngân Tông cả người là máu, nghe thấy rống giận lên tiếng.

Một móng vuốt xé rách siêu cấp ma thú khô lâu ngăn trở trước mặt, giọng nói của Ngân Tông âm trầm như nước: “Bất kể con đường phía trước khó khăn cỡ nào, chúng ta cũng phải đi tiếp.

Nếu cả chúng ta cũng buông tha, thì đại lục còn có hi vọng gì nữa? Những dân chúng vô vọng còn có hi vọng sống gì nữa.

Không được phép buông tha cho, giết cho ta.”

Tiếng rống giận lạnh lùng vang dội ở trên bầu trời, đó là chân chính quyết tuyệt vì đại nghĩa.

“Đúng, không thể buông tha cho, chúng ta giết được một con, bọn chúng ít đi một con, đại lục ngàn vạn vạn người, còn sợ giết không hết bọn chúng sao.” Hải Thần tông chủ lau tia máu ở khóe miệng nói.

“Không nên nhụt chí, chúng ta còn có Quân vương và Vương hậu, bọn họ ngay lập tức sẽ tới.” Phong Vô Tâm tung mình chém một kiếm vào khô lâu trước mặt, kêu to rồi phóng đi chém một con khô lâu khác.

“Là nam nhân thì đứng thẳng lên đừng bò xuống.” Đầu lĩnh ở bên kia, Minh Trần Dạ một thân đầy máu rống to lên.

“Đừng nâng chí khí của kẻ thù, diệt uy phong của mình cho ta, nếu không có chúng ta liều mạng ngăn cản bọn chúng, đám khô lâu chết tiệt này đã sớm không biết giết đến chỗ nào đi.

Tất cả, không được nhụt chí, đúng là chúng ta đã làm chậm tiến độ của bọn chúng, chúng ta nên cảm thấy tự hào và coi đó động lực, mà không phải là nhụt chí, TMD.”

Minh Trần Dạ giống như một con mãnh hổ, xông vào vong linh đại quân Thần Minh vực chém giết.

Chính là lời này, đừng ai nói vớ vẩn, ai dám nhụt chí lúc này, ta để ma thú đưa hắn về chầu ông bà trước.

Tiểu Hồng hét lớn lên ngay sau lời nói của Minh Trần Dạ.

Nhóm tứ vương theo ta chém giết, giết một người đủ vốn, giết hai là buôn bán lời.

Tiểu Hồng rống xong, quay về phía sau thét dài một tiếng với bốn thủ lĩnh đại quân ma thú.

“Ngao ô. . . . . .” Trong nháy mắt, đã hoàn toàn kích thích thú tính của các ma thú, tất cả nhất tề ngẩng đầu gào thét, tranh giành trước sau đánh tới vong linh đại quân.

“TMD, đừng kêu ma thú mà xem thường chúng ta, giết a.” Gia chủ Lăng Nam vung thần binh trong tay, tru lên phóng tới đám khô lâu quân đoàn.

“Giết a.” Vốn đã mỏi mệt không chịu nổi, thế lực còn sót lại của thất tông nghe thấy vậy liền tràn ngập phấn khởi nhiệt huyết, gào thét đánh về phía trước.

Giết một người đủ vốn, giết hai buôn bán lời.

Chính là lời này, chính là lời này.

Gió đến đột ngột, vốn là giữa hè cực nóng, nhưng lại mang theo những luồng âm hàn lạnh lẽo.

Song, những lời nhiệt huyết và phẫn nộ kia so với giữa hè thì còn nóng bức hơn nữa.

Vong linh vô tình, người thì có nghĩa.

“Hừ, một bầy kiến hôi.” Mắt nhìn xuống phía dưới huyết đỏ chói mắt, Thế lực Thất tông không muốn sống xông lên đánh tới khô lâu đại quân, Liễu Bích Dao lạnh lùng hừ một tiếng.

“Các ngươi đã không muốn sống thì ta sẽ giải quyết các ngươi trước.” Giọng nói lạnh như băng từ phía chân trời truyền ra, vô tình mà cực kỳ càn rỡ.

Ngay sau đó cây sáo trong tay Liễu Bích Dao chuyển hướng về phía thế lực của Thất Tông thổi lên.

Ngay sau đó, đại quân ma thú ở phía sau vẫn đem lực chú ý vào việc công thành, lập tức xoay người, bao vây thế lực Thất tông ở phía sau.

Đằng đằng sát khí, trong nháy mắt trăm triệu vong linh đại quân bao vây Thất Tông lực lượng.

Mà cách đó không xa, nhóm vong linh công thành ở phía trước vẫn không dừng lại.

Tiếng kêu thảm thiết chói tai vẫn không ngừng vang lên như trước.

Huyết sắc, nhanh chóng lan tràn nhiễm đỏ cả vùng đất.

Đồng thời, màu đen âm trầm trên bầu trời nương theo gió lạnh cuốn đi, nhanh chóng lan tràn khắp nơi, che khuất bầu trời.

Thế giới, thật giống như không có một tia sáng nào nữa.

Chém giết, vô tận chém giết.

Không biết thời gian, không biết bao lâu.

Có lẽ chỉ là trong nháy mắt, có lẽ, đã ngàn năm.

“Con mẹ nó, Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ các ngươi chết ở nơi nào rồi, nếu không tới lão tử sẽ phải chầu trời đấy.”

Chiến đấu lâu như vậy, chém giết toàn lực như vậy.

Mụ nội nó, hắn đã không duy trì được nữa rồi.

Khí lực cứng lại, tay Minh Trần Dạ mềm nhũn, khô lâu trước mặt dùng một móng vuốt đánh xé về phía hắn, Minh Trần Dạ nhìn móng vuốt xương cốt đó nhưng không đủ sức để tránh ra.

“Vân Thí Thiên, tên khốn kiếp nhà ngươi, lão tử chết cũng muốn ngươi không được sống yên ổn.” Minh Trần Dạ hoàn toàn tiêu hao khí lực.

“Vèo.” Móng vuốt khổng lồ đánh tới, Minh Trần Dạ cho là sau một khắc nữa sẽ không còn được nhìn thấy bình minh nữa.

Chợt cảm giác được thân thể dao động mạnh, một đạo lực lượng nắm lấy hắn ném hắn ra ngoài, cách xa chỗ đó.

“Phanh.” Ngay sau đó thấy một đạo ánh sáng ngân hồng xuất hiện trước mặt hắn, diệt con khô lâu kia.

Đi theo ta.

Ngân quang chợt lóe Tiểu Hồng xuất hiện trước người Minh Trần Dạ, quát lạnh.

Minh Trần Dạ lảo đảo một cái đứng lên, nhìn người giúp hắn giải vây Tiểu Hồng một thân gồ ghề, lợi cơ hồ bị cắn đến bật máu.

Người của bọn họ ngày càng ít.

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ ai cũng không cầm cự được bao lâu nữa.

Lệ quang chợt lóe, bên cạnh có một người bị đánh văng tới, là Phong Vô Tâm bị trúng một móng vuốt .

Huyết sắc từ trên người của hắn chảy xuôi xuống, ngực cơ hồ đã bị xé rách.

Nhất thời tim Minh Trần Dạ như bị xiết chặt, mạnh mẽ chống đỡ, đưa tay dìu Phong Vô Tâm.

“Quân vương, Vương hậu, các ngươi ở đâu vậy, các ngươi làm sao còn chưa tới? Còn chưa. . . . . .” Phong Vô Tâm vô lực dựa vào Minh Trần Dạ, ngửa đầu nói, thần sắc rất dữ tợn.

Nếu không đến, nếu không đến kịp, mọi người ở đây sẽ……

“Nhìn, các ngươi mau nhìn, mau nhìn.”

Trong lúc Phong Vô Tâm đang vô cùng buồn bả, gào thét thảm thiết, cách đó không xa một đệ tử của Thất Tông đột nhiên mừng như điên, nhảy dựng lên hét lớn.

Thần sắc kích động, trợn to hai mắt, nhìn về phía trước.

Lập tức, trong lòng Minh Trần Dạ và Phong Vô Tâm chấn động, đồng thời quay đầu nhìn về phương hướng hắn chỉ.

Tia sáng trắng lóng lánh, ẩn động phía chân trời.

Phương hướng Tây Nam rõ ràng đã bị tử khí màu đen hoàn toàn cắn nuốt bầu trời, trong lúc này, bất chợt tỏa ra kim quang chói mắt.

Thật giống như đi qua đêm tối thì sẽ thấy ánh sáng rực rỡ khi mặt trời mọc.

Một luồng bạch quang từ hướng Tây Nam tỏa ra.

Ngay sau đó với tốc độ mà bằng mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng cắn nuốt tử khí màu đen âm u kia.

Địch tiến ta lui, bạch quang càng ngày càng sáng, càng ngày càng lan rộng.

Bầu trời vốn bị hắc khí bao phủ giống như một màn che, trước bạch quang chói mắt cũng phải nhanh chóng lui về phía sau.

Trên bầu trời, màu xanh vốn có của nền trời chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người một lần nữa.

“Hả? Đây là có chuyện gì xảy ra?” Liễu Bích Dao kinh ngạc, dừng công kích đối với lực lượng còn lại của Thất Tông, quay đầu nhìn bạch quang chói mắt kia.

Là lực lượng gì lại có thể chế trụ được tử khí màu đen của Thần Minh vực?

Mà lại cắn nuốt và khôi phục một cách nhanh chóng như thế?

Bạch quang càng ngày càng mạnh, ánh sáng chói mắt đó khiến mọi người vốn bị bóng tối bao phủ, cơ hồ đều không thể mở mắt ra ngay được.

Nhưng, lúc này tuyệt đối không có người nào lựa chọn nhắm mắt lại.

Ban ngày của bọn họ đã biết mất lại xuất hiện, này…này…

“Ngao. . . . . .” Kèm theo bạch quang chói mắt xuất hiện, xa xa trên bầu trời truyền đến một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa chấn kinh thiên địa.

Tia sáng chói mắt, uy danh kinh người.

Tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn về phương hướng đó.

Trong ánh sáng rực rỡ của ban ngày, rõ ràng nhìn thấy, đón bóng tối mà đến, toàn thân tản ra kim quang, thật giống như mặt trời thần thánh, xé rách bóng tối vô tận, gào thét mà tới.

Kim ngân tỏa ra, ngạo thị thiên hạ.

Hai thân thể khổng lồ giương nanh múa vuốt từ trong kim quang lộ ra, là hai con cự long còn sống sờ sờ.

“Kim ngân long, kim ngân long của Lâu tinh chúng ta .”

Trong Thất tông có người biết đại trận phong ấn song long kim ngân của gia tộc Lâu tinh, nhất thời hét to lên.

“Phía trên lưng rồng có người.” Ngay sau đó có người mắt tinh lại lần nữa kêu to.

“Rống. . . . . .” Cự Long xoay quang, phi không mà tới.

Trên đầu rồng khổng lồ, Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ đứng thẳng, gió lạnh thấu xương thổi qua vạt áo của bọn họ, phần phật bay múa, giống như thần thánh.

Tia sang màu bạc từ trên hai người họ tản mát ra, rực rỡ chói mắt.

Tử khí màu đen che khuất bầu trời, gặp phải ánh sáng màu bạc chói mắt, thật giống như chuột gặp phải mèo, nhanh chóng thối lui.

“Là Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ.” Hai mắt Ngân Tông cơ hồ nhỏ ra máu, bình tĩnh nói.

“Là Vọng Thiên Nhai Quân vương và Vương hậu tới, bọn họ tới. . . . . .”

“Tới, rốt cuộc đã tới rồi.”

“Ha ha, chúng ta có trợ thủ rồi, trợ thủ của chúng ta tới rồi.”

Gió thổi qua bốn phương, những người còn lại của Thất tông mới vừa rồi gần như muốn chết liền hưng phấn lên, tru lên, mừng rỡ, điên cuồng.

Tới, tới, bọn họ vẫn chờ cứu tinh tới.

“Hai tên đáng chết các ngươi, rốt cuộc đã tới.” Minh Trần Dạ đỡ Phong Vô Tâm, hai người đặt mông ngồi dưới đất, rốt cuộc đã tới.

“Xá…..” Tiếng quát trong trẻo lạnh lùng ở trên bầu trời đến.

Kèm theo tiếng hét lớn của Lạc Vũ, ngọn lửa màu bạc trong nháy mắt tỏa ra thiêu đốt tất cả tử khí màu đen, màu lam và ánh sáng không màu khiến khắp nơi được trọng sinh.

Âm trầm cùng rét lạnh từ đất đai nơi này thối lui.

Thay vào đó là ngày hè cực nóng vốn có.

“Cứu tinh tới, cứu tinh tới rồi.”

“A, chúa cứu thế tới cứu chúng ta rồi, cứu chúng ta…”

“Ô ô, được cứu rồi, được cứu rồi. . . . . .”

Bóng tối thối lui, ngửa đầu thấy rõ ràng hết thảy, vô số bách tính cảm động đến rơi nước mắt, mọi người lệ rơi đầy mặt, thét nói với Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ đang bay đến.

Bọn họ không biết vì sao trời đất lại được tái sinh một lần nữa?

Bọn họ không rõ ràng lắm cái gì khắc chế và đốt hủy được.

Bọn họ chỉ biết là, hai người này khống chế rồng vẫn còn sống trong thần thoại xuất hiện, đuổi đi đêm tối, nghênh đón ban ngày.

Nhất định bọn họ chính là chúa cứu thế.

“Này.” Liễu Bích Dao nhìn thấy tình huống như vậy, sợ ngây người.

Điều này sao có thể? Lực lượng Thần Minh vực của bọn hắn là vô địch, Thần Minh vực của bọn hắn bất luận là kẻ nào cũng không thể chống cự được.

Làm sao Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ lại, lại…

“Thần Minh vực, ngày chết của các ngươi đã đến.” Giá Hiên Mặc Viêm ở sát phía sau Lạc Vũ, quơ thần binh trong tay, rống to kinh thiên.

“Ngày chết của các ngươi đến rồi.” Ngay sau đó, đám người Hải Mặc Phong, Lạc Lê, Lâu Tinh gia chủ ngồi ở trên lưng hai con rồng nhất tề hét to lên.

Gió mạnh phiêu đãng, tuy chỉ có mấy người, nhưng khí thế kinh thiên.

“Liễu Bích Dao, ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều do hành động hôm nay của ngươi.” Lạc Vũ cất tiếng nói lạnh như băng, thân hình chợt lóe phóng về phía khô lâu đại quân của Liễu Bích Dao.

Mà ngân long mà nàng ngồi thét một tiếng dài, thân thể khổng lồ co lại, vọt đến chỗ vong linh đại quân.

Từng tiếng rồng gầm, khí thế kinh người.

Cao cao đứng thẳng trên đỉnh đầu của Kim long, Vân Thí Thiên thì lạnh lùng nhìn lướt qua phía dưới chi chít vong linh đại quân của Thần Minh vực cùng mọi người.

Vung tay lên, lời nói uy nghiêm mà thần thánh vang lên trên bầu trời.

“Mọi người cực khổ, hiện tại mọi người ở phía dưới nghe đây, lũ khô lâu trước mặt không có gì đáng sợ, bổn quân bảo đảm an toàn của các ngươi.

Lúc này cầm lấy vũ khí của các ngươi, đi theo người của chúng ta xông lên. Ai dám muốn mạng của các ngươi, các ngươi liều mạng với bọn chúng.

Có oán báo oán, có thù báo thù.”

Giọng nói Vân Thí Thiên lạnh như băng nhưng vô cùng uy nghiêm, phiêu đãng trên bầu trời, truyền rõ ràng vào trong tai của từng người ở phía dưới.

Dứt lời, hai tay Vân Thí Thiên kết một đạo pháp quyết, hào quang rực rỡ lấy hắn làm trung tâm thật giống như nắng hạn gặp mưa rào lan tỏa ra, chiếu xuống đám người ở dưới mặt đất.

Ánh sáng rực rỡ đó chiếu vào thể xác và tinh thần của những người còn lại của thế lực Thất tông, và vào những vết thương chồng chất trên người dân chúng.

Mọi người vốn vết thương chồng chất, trong nháy mắt giống như được đắm chìm trong mưa thuận gió hòa, toàn thân mệt nhọc cùng thương thế cơ hồ đều được tiêu trừ.

Này….tất cả mọi người của Thất Tông nhất tề cả kinh, sau đó nhiệt huyết sôi trào.

“Là Phiêu Miểu Cam Lâm quyết.” Hải Thần tông chủ mừng rỡ nói.

“Hiện tại lão tử ta tràn đầy sức mạnh a.” Lăng Nam gia chủ chấn phấn.

“Xông lên, giết chết bọn khốn kiếp này. . . . . .”

“. . . . . .”

Tất cả các cao thủ của đại lục đều điên cuồng rồi, nhất thời đều gào thét rồi xông về phía vong linh đại quân của Thần Minh vực ở bốn phương tám hướng.

“Lạc Lê, chịu trách nhiệm phía đông.” Vân Thí Thiên thấy vậy hư không mà đứng, trầm giọng uy nghiêm phân phó nói.

“Vâng” Lạc Lê bay vọt xuống, nhảy từ trên Kim long xuống.

“Giá Hiên Mặc Viêm, phía tây.”

“Được.”

“Hải Mặc Phong, phía nam.”

“Được”

“Tiểu Ngân, phía bắc.”

“Ngao ô.”

Tiếng quát lạnh như băng vang lên, tứ tướng nhất tề lớn tiếng tuân lệnh, phi không mà xuống, tiếp nhận thế lực của Thất Tông ở bốn phía.

Vân Thí Thiên thì càng đứng mũi chịu sào, vọt xuống chỗ có chi chít vong linh đại quân.

Chỉ thấy chỗ nào có kiếm quang ngân sắc lướt qua, đám Thần Minh vực khô lâu đại quân giống như đậu hủ bị bóp nát bấy.

Mọi người bên dưới thấy vậy, không khỏi phấn chấn cùng kích động.

“Không có gì đáng sợ hết, đi theo chúng ta xông lên, bọn chúng dám phá hư nhà của chúng ta, chúng ta sẽ để bọn chúng chết không có chỗ chôn.”

Lạc Lê, Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong thấy đám người thống lĩnh Hải Thần tông chủ đã mọi mệt, liền dẫn đầu thế lực Thất Tông đã bình phục, sinh long hoạt hổ xông về phía vong linh đại quân ở trước mặt.

Tiểu Hồng, đi, chúng ta cùng nhau đi tiêu diệt bọn chúng.

Tiểu Ngân từ trên trời giáng xuống tới trước mặt Tiểu Hồng, móng vuốt nhỏ nhấc lên, ôm lấy Tiểu Hồng toàn thân gồ ghề, hung hăng hôn một cái, trầm giọng quát lên.

Đi, Tiểu Hồng rống to một tiếng, sóng vai cùng Tiểu Ngân phóng về đám khô lâu đại quân.

Tứ phương công kích, có cứu viện cùng chúa cứu thế đến.

Mặc dù nhân số rất ít ỏi, nhưng khí thế kia không phải là lúc trước có thể so sánh.

Thất Tông, nguyên một đám người hung mãnh dị thường nhào tới.

Mà hứng chịu Phiêu Miểu Cam Lâm quyết của Vân Thí Thiên, Thần Minh vực vong linh đại quân trong nháy mắt lại có chút trì độn.

Phiêu Miểu Cam Lâm quyết ở trong tay Vân Thí Thiên có thể cho vật còn sống thêm sức sống.

Như vậy, mang đến cho vật đã chết chỉ có thể là tan rã.

Hàng vạn hàng nghìn vong linh đại quân, trong nháy mắt thật giống như bị hút mất tử khí, trở nên đần độn.

“Có oán báo oán, có oan báo oan, bọn chúng giết người nhà của chúng ta, chúng ta giết chúng….”

“Đúng, không sợ, có chúa cứu thế của chúng ta ở đây, không sợ. . . . . .”

“Giết…”

Dân chúng bình thường xung quanh vốn thúc thủ vô sách chỉ có thể chờ chết, nhìn thấy khô lâu đại quân không dữ tợn như lúc trước, mà bọn họ lại có núi dựa lớn sau lưng.

Trố mắt nhìn, e ngại trong giây lát rồi ầm ầm xông lên.

Chỉ trong chốc lát, dân chúng bình thường người thì cầm dao phay, người khiêng cái cuốc, người cầm dao mổ heo , người cầm ghế băng, gậy gộc, từ bốn phía điên cuồng đánh tới nhóm khô lâu đại quân.

Căm hận, đó là căm hận thấu xương.

Lực lượng của Thất Tông còn lại là thiểu số.

Nhưng vô số dân chúng bình dân gia nhập vào, trận thế có thể lớn mạnh hơn so với hàng ngàn vạn đại quân vong linh.

Khô Lâu đại quân có bao nhiêu, tối đa chỉ chiếm giữ được một Thần Minh vực.

Dân chúng đại lục Vong Xuyên có bao nhiêu chứ, mỗi người một ngụm là có thể nhấn chìm Thần Minh vực.

Lúc này, được Vân Thí Thiên khơi dậy lòng phản kháng, cảm thấy tràn đầy năng lượng, dân chúng bộc phát, đánh chết những thứ khô lâu này, đánh chết.

Tình thần quần chúng kích động, người người chiến đấu.

Thế lực Thất tông đi trước, nghiền nát khô lâu đã bị Vân Thí Thiên thiêu đốt bằng Phiêu Miểu Cam Lâm quyết.

Bách tính ở phía sau, chen chúc đi lên vung băng ghế, dao phay nện vào các vong linh đã trọng thương, ngây ngốc đứng ở đó.

Nát bấy, hoàn toàn nát bấy.

Oán khí cực lớn cùng phẫn nộ, ở thời điểm đập nát khô lâu thứ nhất đã hoàn toàn bộc phát.

Vô số dân chúng ào ào xông lên như nước chảy tuôn về phía khô lâu đại quân, những nơi đi qua lũ khô lâu khổng lồ kia đều bị mọi người nện cho nát bấy, một chút cặn bã cũng không lưu lại.

Gió thổi nhẹ, trời xanh biếc.

“Oanh.” Ngân long ở trên bầu trời quanh quẩn, phá hủy tất cả ma thú khô lâu có thể bay ở trên bầu trời.

“Phanh.” Kim Long trên mặt đất quét ngang mà đi, tiêu diệt hết thảy vong linh vượt xa Thế lực Thất tông.

Một Kim một Ngân một trên bầu trời, một dưới mặt đất cùng nhau giáp công.

Lạc Lê, Hải Mặc Phong, Giá Hiên Mặc Viêm, Tiểu Ngân Tiểu Hồng thống lĩnh Thất Tông cùng vạn thú, bốn bề vây công.

Vô số dân chúng đi theo sau, thanh thế kinh thiên.

Đây là một tràng phản kích, một tràng phản công toàn diện.

Bị đè nén lâu như vậy, bị tàn sát lâu như vậy , hôm nay, nhân loại bị đè nén, huyết tính rốt cục hoàn toàn bộc phát.

Trong lúc nhất thời, sát phạt ngập trời, trên trời dưới đất tất cả đều là giết chóc.

“Vù.” Mà lúc này, trên bầu trời Lạc Vũ bay vụt tới, sợi kim tơ ngân hồng chợt lóe, trực tiếp xiết cổ Liễu Bích Dao còn chưa kịp chạy trốn.

“Ta biết giết không chết ngươi, nhưng hôm nay ta muốn nhìn ngươi có thể sống lại bao nhiêu lần.” Vẻ mặt Lạc Vũ tràn đầy phẫn nộ, tay xiết chặt, Liễu Bích Dao trong nháy mắt bị xiết thành nát bấy.

Tiêu thất giữa trời xanh, Liễu Bích Dao biến mất trong không gian, rồi từ từ hiện ra ở nơi khác, lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng còn không đợi nàng hiển lộ hoàn toàn, Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, đã đứng ở trước mặt nàng, một kiếm chém tới.

Liễu Bích Dao bị áp bách bởi hơi thở cường đại của Lạc Vũ, rõ ràng không phải là một sinh mệnh sống thực sự, nhưng lại cảm thấy bị đè ép đến nỗi hít thở không thông.

Hắc ảnh lắc lư, Liễu Bích Dao bị trực tiếp nát bấy hơn mười lần, về sau ít dám xuất hiện ở khoảng cách gần trước mặt Lạc Vũ, chạy trốn rất xa.

“Này, chuyện gì đang xảy ra?” Liễu Bích Dao hoàn toàn kinh hãi.

Hơi thở cường đại trên người Quân Lạc Vũ hoàn toàn chế trụ nàng, giống như đặc biệt để khắc chế nàng.

Chuyện này, đây rốt cuộc là tại sao?

“Đế quân, ngài đang ở đâu? Ngài đang ở đâu?” Liễu Bích Dao ẩn nấp trong hư không, lo lắng liên lạc với Đế Phạm Thiên bằng phương pháp đặc biệt chỉ mỗi hắn có.

“Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ đột nhiên xuất hiện, phá vỡ tất cả tiến công cùng kế hoạch của chúng ta, thật giống như bọn hắn có thể đặc biệt khắc chế vong linh của chúng ta, rất tà môn.

Đế quân, hiện tại ta phải làm sao? Vong linh đại quân giống như sa vào vũng bùn, không nghe chỉ huy nữa rồi.” Liễu Bích Dao khẩn trương.

Ánh sáng trắng trên người Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ thật yêu dị, quá yêu dị.

Rõ ràng có thể đè ép vong linh đại quân của nàng, nàng chỉ huy bọn chúng thật là gian nan.

“Ta biết.” Không khí ba động, giọng nói lạnh băng của Đế Phạm Thiên ở liễu Bích Dao vang lên bên tai.

“Ngươi tiếp tục tiến công, dù sao ta không chết, người cũng sẽ không chết, sợ cái gì. Hai người bọn họ, ta tự có biện pháp đối phó.” Giọng nói của Đế Phạm Thiên lạnh như băng.

Liễu Bích Dao nghe thấy vậy, trong nội tâm dần ổn định: “Tốt.”

Một lời nói ra, thân hình Liễu Bích Dao chợt lóe, một lần nữa xuất hiện trên bầu trời, nở nụ cười dữ tợn với Lạc Vũ, muốn nói chuyện.

Mà vừa rồi gắt gao bức bách Lạc Vũ thấy vậy hừ lạnh một tiếng, căn bản không cho Liễu Bích Dao nói chuyện, trực tiếp lấy hai tay hợp lại, một đạo hào quang thủy sắc nhanh như tia chớp bao phủ lấy Liễu Bích Dao.

Liễu Bích Dao được Đế Phạm Thiên chỉ thị, trong lòng tự đại, ý niệm trong đầu khuyến khích, né tránh không kịp, đã bị Lạc Vũ giam vào bên trong màn hào quang thủy sắc này.

“A. . . . . .” Khi Liễu Bích Dao bị giam lại, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.

Nàng không thể động, hào quang này hoàn toàn chế trụ nàng.

Nàng không chỉ không thể động đậy, ngay cả muốn biến mất cũng không làm được rồi.”

Liễu Bích Dao, khi ngươi còn sống không phải là đối thủ của ta, đã chết cũng như thế, bất quá chỉ là tôm tép nhãi nhép.” Lạc Vũ thấy vậy hừ lạnh một tiếng.

Ngay sau đó kim tơ ngân hồng ở đầu ngón tay khẽ quấn: “Thì ra là các ngươi liên lạc với nhau như vậy, Đế Phạm Thiên, Thần Minh vực, chạy trốn thật nhanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện