Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học
Quyển 1 - Chương 39: Gặp gỡ
“Ăn mày thối! Mẹ nó không phải dựa vào mở cái xe cũ làm giàu sao, đắc ý cái gì!” Mạc Quân Bảo đứng dậy hung hăng xì một tiếng khinh miệt về phía cửa!
“Người ta đi rồi anh mới giỏi thế!” Sắc mặt Vương Phượng Anh cũng không dễ coi, bà đứng lên thở dài, “Tử Hàm à, đỡ bà nội con lên lầu nghỉ ngơi trước, nếu chưa ăn no, lát nữa mẹ đi mua cặp lồng cơm lên cho con.”
Mạc Tử Hàm gật đầu, Mạc Quân Bảo lại nâng tay chặn lại nói, “Từ từ, ngồi xuống ăn đã, dựa vào cái gì không ăn?” Dứt lời tự mình ra vẻ trầm ổn ngồi xuống, nâng chiếc đũa gắp miếng thức ăn cho vào miệng.
Ăn được hai miếng đồ ăn, trong lòng Mạc Quân Bảo cũng khó chịu, bình thường tiếp xúc đều là chút hồ bằng cẩu hữu, mọi người ngày thường hay nịnh hót hắn, hôm nay cùng Hoàng Bột Nam ăn bữa cơm này, xác thực hung hăng đả kích hắn một phen, trong lòng lên men.
“Mẹ nó.” Mạc Quân Bảo còn chưa nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hùng hùng hổ hổ đi lấy bình Mao Đài kia, “Bố mày dựa vào cái gì không thể uống Mao Đài, thị trưởng Bạch chưa khó chịu cho bố mày xem, mẹ nó mày tính cái rắm!”
Dứt lời đổ đầy một ly, ọt ọt vào trong bụng, thở phào khẩu khí nói, “Cũng chẳng ngon hơn Tán Bạch là mấy.”
Nhân viên phục vụ ở phía sau thật cẩn thận đẩy cửa ra, thấy trong phòng chỉ có mấy người Mạc Quân Bảo, vẻ mặt chuyên nghiệp mỉm cười tiêu sái vào cửa, “Chào ngài, hôm nay tổng cộng tiêu phí 3880 nguyên, là quét thẻ hay trả tiền mặt ạ?”
Cô không phải là không hiểu quy củ mạo muội vào cửa, theo lý thuyết trong phòng khách chưa dùng cơm xong, chưa hô tính tiền, phục vụ sẽ không không có quy củ vào cửa báo giá như vậy.
Kì thực là vừa mới Hoàng Bột Nam vẻ mặt xui xẻo rời khách sạn, quản lí khách sạn biết thân phận của hắn, càng nhìn ra được già trẻ đám người nghèo đi vào cùng hắn, thấy Hoàng Bột Nam bị tức giận rời đi, lại không đài thọ, thế này mới nóng nảy an bài phục vụ tiến vào xem thử.
Mạc Quân Bảo nghe xong chính là ngẩn ngơ, đồ ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống, lăng lăng hỏi, “Cô nói… Bao nhiêu?”
“3880!” Phục vụ tươi cười như trước.
Mạc Quân Bảo lập tức đứng dậy, làm đổ ghế dựa phía sau cạch xuống đất, “Hoàng Bột Nam rùa con kia chưa thanh toán đã bước đi?”
Phục vụ bị hắn rống hoảng sợ, tươi cười cứng ngắc nói, “Hoàng tiên sinh nói bữa này là ngài tính tiền…”
Mạc Quân Bảo trừng mắt liếc về phía bình Mao Đài, chỉ chỉ hỏi, “Rượu này có thể lui không?”
Phục vụ nhìn bình Mao Đài đã bị uống mất một ít, sắc mặt không tốt nói, “Thực xin lỗi tiên sinh, rượu mở nắp sẽ không lùi được, huống chi ngài đã uống rồi.”
Mạc Quân Bảo nhất thời ưu sầu nhìn về phía Vương Phượng Anh, tiền của hắn còn sạch hơn cả mặt, chạy đi đâu thu xếp bốn ngàn đồng tiền?
Vương Phượng Anh lại lo lắng nhìn hắn, bà công tác một tháng mới một ngàn khối, ăn uống chi phí trong nhà, nộp tiền học phí cho con, việc nào mà không phải dựa vào bà? Mặc dù tiết kiệm chi tiêu, trong tay cũng không có tiền dư, đi nơi nào lập tức thu xếp bốn ngàn khối.
Cụ bà càng không cần phải nói, quần áo đều là Vương Phượng Anh giặt cho, trên người căn bản không có tiền…
“Tiền đền bù ngày mai mới được lấy, vậy phải làm sao bây giờ?” Sắc mặt Vương Phượng Anh đỏ lên nói.
Phục vụ nghe vậy khinh bỉ, ăn bữa cơm còn phải chờ lấy tiền đền bù mới trả được sao?
Vương Phượng Anh đột nhiên sáng mắt lên, “Đúng rồi, chúng tôi ở trên tầng, tiền cơm có thể ghi vào khoản trên đó hay không?”
Phục vụ nghe vậy sửng sốt, những người này là khách của khách sạn, lúc này mỉm cười nói, “Đương nhiên có thể, nhưng xin đợi tôi một chút ạ.”
Lập tức báo tên Vương Phượng Anh và Mạc Quân Bảo, còn không quên báo tên Mạc Quân Nghĩa, trời biết phòng đó đứng tên ai.
Phục vụ chốc lát sau trở lại, “Thật có lỗi, tiền cơm đã cao hơn tiền đặt cọc phòng của các ngài, chỗ chúng tôi có quy định, chi phí bên ngoài phải thấp hơn tiền đặt cọc phòng mới được tính vào tiền phòng.”
Mạc Tử Hàm ngồi ở một bên nghe vậy không nhịn được đau đớn xoa lông mày, mặc dù thật sự được ghi vào tiền phòng cũng không gánh nổi vụ này.
Cô lấy từ trong ngực ra một xấp tiền, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Phượng Anh và Mạc Quân Bảo rút ra bốn ngàn nguyên đưa cho phục vụ, nói giọng lãnh đạm, “Trả tiền mặt.”
Phục vụ cũng kinh ngạc một chút, vốn tưởng rằng hôm nay gặp được ăn cơm bá vương phải dây dưa một phen, không ngờ trong tay cô bé này có nhiều tiền như vậy.
Đợi khi nhân viên phục vụ đi rồi, Vương Phượng Anh kinh thanh hỏi, “Tử Hàm à, tiền này lấy ở đâu vậy?”
Mạc Tử Hàm nâng cụ bà dậy đi ra cửa, vừa nói, “Thím ba cho.” Nói xong còn không quên thêm một câu, “Tiền mừng tuổi.”
Cô không nghĩ được ra cách nào để giải thích việc Thẩm Đồng Vân vì sao cho cô tiền. Cho nên tùy tiện bịa một lí do.
Vương Phượng Anh lăng lăng nhìn Mạc Tử Hàm đi ra ngoài, hiện tại là tháng chín, cho tiền mừng tuổi gì chứ?
Thấy Vương Phượng Anh phải đi, Mạc Quân Bảo vội ngăn bà lại, “Đợi lát nữa, còn chưa lấy tiền thừa đấy! Tôi nói chị ba thật hào phóng, mà đứa bé này, người ta cho mấy ngàn nguyên cũng dám nhận, về nhà cũng không nói với chúng ta!”
Thứ hai, bầu trời trong xanh mây trắng phiêu đãng, hơi thở hoa cỏ chui vào chóp mũi, vạn vật sinh cơ bừng bừng, như tâm tình Mạc Tử Hàm giờ phút này.
Hít thở không khí sáng sớm mát mẻ lại thoải mái.
Hôm nay cô chỉ mặc một bộ áo sơ mi trắng ngắn tay, lộ ra cánh tay gầy nhỏ, tuy rằng áo sơmi thực cũ nhưng được giặt thật sự sạch sẽ, mang theo mùi khô mát thơm ngát.
Bên dưới là chiến quần thể dục rộng và một đôi giày vừa cũ vừa cứng.
Dù vậy cũng tươi tỉnh hơn bộ dáng trước kia rất nhiều, nhìn qua hơn một chút tinh thần phấn chấn bồng bột.
Mới vừa đi ra khách sạn, một chiếc xe màu đỏ chót dừng lại trước khách sạn.
Khi cửa xe mở ra, thấy Trần Khả Dương nhô đầu ra từ vị trí điều khiển, “Mạc Tử Hàm?”
“Thầy Trần.” Mạc Tử Hàm đi ra phía trước.
Trần Khả Dương chào hỏi một tiếng, “Lên xe đi, tôi đưa em tới trường.”
“Cảm ơn.” Mạc Tử Hàm gật đầu, ngồi vào cạnh ghế điều khiển
Khởi động xe, Trần Khả Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Sao em lại đi ra từ khách sạn?”
“Nhà em bị phá bỏ và rời đi nơi khác, tạm thời chỉ có thể ở khách sạn.” Mạc Tử Hàm nói.
“Khách sạn này không rẻ đâu.” Trần Khả Dương cười nhìn cô một cái, “Khách sạn bốn sao duy nhất Lan Thành, không phải nhà ai chuyển nhà đều có thể ở đây.”
Mạc Tử Hàm cười không nói tiếp.
Trần Khả Dương lại liếc mắt nhìn cô nhỏ bên cạnh một cái, trên người nhóc này có một loại cực kì ổn trọng. Đúng, không phải chất phác, mà là ổn trọng.
Như thế, hắn cười cười, trong lòng thấy thú vị.
“Đúng rồi, bệnh khá hơn chút nào không?” Trần Khả Dương hỏi.
Mạc Tử Hàm gật đầu cười, đúng lúc này khóe mắt phiêu đến trước cửa một quán trà giữa phố, Hoàng Bột Nam đang trò chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi thật vui dắt tay đi vào, tuy chỉ là bóng dáng nhưng cô biết đó là Hoàng Bột Nam.
Mà người bên cạnh hắn, giờ phút này nhìn thoáng sườn mặt, đôi mắt Mạc Tử Hàm ngưng lại.
Là thanh niên đứng ở đối diện bên đường đêm Mạc Quân Nghĩa lọt vào ám sát.
Tuy rằng lúc ấy chỉ là liếc mắt một cái, nhưng Mạc Tử Hàm rất ấn tượng với hắn!
Hết
“Người ta đi rồi anh mới giỏi thế!” Sắc mặt Vương Phượng Anh cũng không dễ coi, bà đứng lên thở dài, “Tử Hàm à, đỡ bà nội con lên lầu nghỉ ngơi trước, nếu chưa ăn no, lát nữa mẹ đi mua cặp lồng cơm lên cho con.”
Mạc Tử Hàm gật đầu, Mạc Quân Bảo lại nâng tay chặn lại nói, “Từ từ, ngồi xuống ăn đã, dựa vào cái gì không ăn?” Dứt lời tự mình ra vẻ trầm ổn ngồi xuống, nâng chiếc đũa gắp miếng thức ăn cho vào miệng.
Ăn được hai miếng đồ ăn, trong lòng Mạc Quân Bảo cũng khó chịu, bình thường tiếp xúc đều là chút hồ bằng cẩu hữu, mọi người ngày thường hay nịnh hót hắn, hôm nay cùng Hoàng Bột Nam ăn bữa cơm này, xác thực hung hăng đả kích hắn một phen, trong lòng lên men.
“Mẹ nó.” Mạc Quân Bảo còn chưa nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hùng hùng hổ hổ đi lấy bình Mao Đài kia, “Bố mày dựa vào cái gì không thể uống Mao Đài, thị trưởng Bạch chưa khó chịu cho bố mày xem, mẹ nó mày tính cái rắm!”
Dứt lời đổ đầy một ly, ọt ọt vào trong bụng, thở phào khẩu khí nói, “Cũng chẳng ngon hơn Tán Bạch là mấy.”
Nhân viên phục vụ ở phía sau thật cẩn thận đẩy cửa ra, thấy trong phòng chỉ có mấy người Mạc Quân Bảo, vẻ mặt chuyên nghiệp mỉm cười tiêu sái vào cửa, “Chào ngài, hôm nay tổng cộng tiêu phí 3880 nguyên, là quét thẻ hay trả tiền mặt ạ?”
Cô không phải là không hiểu quy củ mạo muội vào cửa, theo lý thuyết trong phòng khách chưa dùng cơm xong, chưa hô tính tiền, phục vụ sẽ không không có quy củ vào cửa báo giá như vậy.
Kì thực là vừa mới Hoàng Bột Nam vẻ mặt xui xẻo rời khách sạn, quản lí khách sạn biết thân phận của hắn, càng nhìn ra được già trẻ đám người nghèo đi vào cùng hắn, thấy Hoàng Bột Nam bị tức giận rời đi, lại không đài thọ, thế này mới nóng nảy an bài phục vụ tiến vào xem thử.
Mạc Quân Bảo nghe xong chính là ngẩn ngơ, đồ ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống, lăng lăng hỏi, “Cô nói… Bao nhiêu?”
“3880!” Phục vụ tươi cười như trước.
Mạc Quân Bảo lập tức đứng dậy, làm đổ ghế dựa phía sau cạch xuống đất, “Hoàng Bột Nam rùa con kia chưa thanh toán đã bước đi?”
Phục vụ bị hắn rống hoảng sợ, tươi cười cứng ngắc nói, “Hoàng tiên sinh nói bữa này là ngài tính tiền…”
Mạc Quân Bảo trừng mắt liếc về phía bình Mao Đài, chỉ chỉ hỏi, “Rượu này có thể lui không?”
Phục vụ nhìn bình Mao Đài đã bị uống mất một ít, sắc mặt không tốt nói, “Thực xin lỗi tiên sinh, rượu mở nắp sẽ không lùi được, huống chi ngài đã uống rồi.”
Mạc Quân Bảo nhất thời ưu sầu nhìn về phía Vương Phượng Anh, tiền của hắn còn sạch hơn cả mặt, chạy đi đâu thu xếp bốn ngàn đồng tiền?
Vương Phượng Anh lại lo lắng nhìn hắn, bà công tác một tháng mới một ngàn khối, ăn uống chi phí trong nhà, nộp tiền học phí cho con, việc nào mà không phải dựa vào bà? Mặc dù tiết kiệm chi tiêu, trong tay cũng không có tiền dư, đi nơi nào lập tức thu xếp bốn ngàn khối.
Cụ bà càng không cần phải nói, quần áo đều là Vương Phượng Anh giặt cho, trên người căn bản không có tiền…
“Tiền đền bù ngày mai mới được lấy, vậy phải làm sao bây giờ?” Sắc mặt Vương Phượng Anh đỏ lên nói.
Phục vụ nghe vậy khinh bỉ, ăn bữa cơm còn phải chờ lấy tiền đền bù mới trả được sao?
Vương Phượng Anh đột nhiên sáng mắt lên, “Đúng rồi, chúng tôi ở trên tầng, tiền cơm có thể ghi vào khoản trên đó hay không?”
Phục vụ nghe vậy sửng sốt, những người này là khách của khách sạn, lúc này mỉm cười nói, “Đương nhiên có thể, nhưng xin đợi tôi một chút ạ.”
Lập tức báo tên Vương Phượng Anh và Mạc Quân Bảo, còn không quên báo tên Mạc Quân Nghĩa, trời biết phòng đó đứng tên ai.
Phục vụ chốc lát sau trở lại, “Thật có lỗi, tiền cơm đã cao hơn tiền đặt cọc phòng của các ngài, chỗ chúng tôi có quy định, chi phí bên ngoài phải thấp hơn tiền đặt cọc phòng mới được tính vào tiền phòng.”
Mạc Tử Hàm ngồi ở một bên nghe vậy không nhịn được đau đớn xoa lông mày, mặc dù thật sự được ghi vào tiền phòng cũng không gánh nổi vụ này.
Cô lấy từ trong ngực ra một xấp tiền, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Phượng Anh và Mạc Quân Bảo rút ra bốn ngàn nguyên đưa cho phục vụ, nói giọng lãnh đạm, “Trả tiền mặt.”
Phục vụ cũng kinh ngạc một chút, vốn tưởng rằng hôm nay gặp được ăn cơm bá vương phải dây dưa một phen, không ngờ trong tay cô bé này có nhiều tiền như vậy.
Đợi khi nhân viên phục vụ đi rồi, Vương Phượng Anh kinh thanh hỏi, “Tử Hàm à, tiền này lấy ở đâu vậy?”
Mạc Tử Hàm nâng cụ bà dậy đi ra cửa, vừa nói, “Thím ba cho.” Nói xong còn không quên thêm một câu, “Tiền mừng tuổi.”
Cô không nghĩ được ra cách nào để giải thích việc Thẩm Đồng Vân vì sao cho cô tiền. Cho nên tùy tiện bịa một lí do.
Vương Phượng Anh lăng lăng nhìn Mạc Tử Hàm đi ra ngoài, hiện tại là tháng chín, cho tiền mừng tuổi gì chứ?
Thấy Vương Phượng Anh phải đi, Mạc Quân Bảo vội ngăn bà lại, “Đợi lát nữa, còn chưa lấy tiền thừa đấy! Tôi nói chị ba thật hào phóng, mà đứa bé này, người ta cho mấy ngàn nguyên cũng dám nhận, về nhà cũng không nói với chúng ta!”
Thứ hai, bầu trời trong xanh mây trắng phiêu đãng, hơi thở hoa cỏ chui vào chóp mũi, vạn vật sinh cơ bừng bừng, như tâm tình Mạc Tử Hàm giờ phút này.
Hít thở không khí sáng sớm mát mẻ lại thoải mái.
Hôm nay cô chỉ mặc một bộ áo sơ mi trắng ngắn tay, lộ ra cánh tay gầy nhỏ, tuy rằng áo sơmi thực cũ nhưng được giặt thật sự sạch sẽ, mang theo mùi khô mát thơm ngát.
Bên dưới là chiến quần thể dục rộng và một đôi giày vừa cũ vừa cứng.
Dù vậy cũng tươi tỉnh hơn bộ dáng trước kia rất nhiều, nhìn qua hơn một chút tinh thần phấn chấn bồng bột.
Mới vừa đi ra khách sạn, một chiếc xe màu đỏ chót dừng lại trước khách sạn.
Khi cửa xe mở ra, thấy Trần Khả Dương nhô đầu ra từ vị trí điều khiển, “Mạc Tử Hàm?”
“Thầy Trần.” Mạc Tử Hàm đi ra phía trước.
Trần Khả Dương chào hỏi một tiếng, “Lên xe đi, tôi đưa em tới trường.”
“Cảm ơn.” Mạc Tử Hàm gật đầu, ngồi vào cạnh ghế điều khiển
Khởi động xe, Trần Khả Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Sao em lại đi ra từ khách sạn?”
“Nhà em bị phá bỏ và rời đi nơi khác, tạm thời chỉ có thể ở khách sạn.” Mạc Tử Hàm nói.
“Khách sạn này không rẻ đâu.” Trần Khả Dương cười nhìn cô một cái, “Khách sạn bốn sao duy nhất Lan Thành, không phải nhà ai chuyển nhà đều có thể ở đây.”
Mạc Tử Hàm cười không nói tiếp.
Trần Khả Dương lại liếc mắt nhìn cô nhỏ bên cạnh một cái, trên người nhóc này có một loại cực kì ổn trọng. Đúng, không phải chất phác, mà là ổn trọng.
Như thế, hắn cười cười, trong lòng thấy thú vị.
“Đúng rồi, bệnh khá hơn chút nào không?” Trần Khả Dương hỏi.
Mạc Tử Hàm gật đầu cười, đúng lúc này khóe mắt phiêu đến trước cửa một quán trà giữa phố, Hoàng Bột Nam đang trò chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi thật vui dắt tay đi vào, tuy chỉ là bóng dáng nhưng cô biết đó là Hoàng Bột Nam.
Mà người bên cạnh hắn, giờ phút này nhìn thoáng sườn mặt, đôi mắt Mạc Tử Hàm ngưng lại.
Là thanh niên đứng ở đối diện bên đường đêm Mạc Quân Nghĩa lọt vào ám sát.
Tuy rằng lúc ấy chỉ là liếc mắt một cái, nhưng Mạc Tử Hàm rất ấn tượng với hắn!
Hết
Bình luận truyện