Đặc Thù Không Gian
Quyển 4 - Chương 29: Quyết định của Hương Hương
Mã Chính Phong cười hắc hắc, nói một câu nước đôi:
- Hai vị, nói thật là vị huynh đệ của ta thực không phải người thường...
- Ý là sao?
Thiết Lang gãi gãi đầu, tựa như không hiểu ý tứ của Mã Chính Phong.
Nhưng thật ra Văn Nguyệt Thiên thì ngược lại lại nghĩ:
- Thánh điện?
Mã Chính Phong sứng sờ một chút lập tức cười nói:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Văn Nguyệt Thiên ném cho Mã Chính Phong một cái nhìn ý tứ.
- Hai người các ngươi rốt cuộc có ý gì?
Thiết Lang dường như còn chưa rõ ánh mắt của hai người, vội vàng hỏi.
- Quay về ta cho người biết..
Văn Nguyệt Thiên ra hiệu, thấp giọng nói:
- Hiện tại đừng hỏi gì cả, tóm lại, những điều chúng ta nhìn thấy, nghe thấy, không nên nói cho người khác... Nếu không, ta và ngươi gặp vận hạn lớn...
Thánh điện ở Huyền Cảnh là một truyền thuyết. Nghe nói, địa vị của điện chủ thánh điện thậm chí còn cao hơn cả Ngũ phương thiên địa lệnh chủ. Thậm chí có người nói, Ngũ phương thiên địa lệnh chỉ cũng chịu quản thúc của Thánh điện.
Còn có một truyền thuyết lớn hơn nói Thánh điện nắm bí mật của cử định, nắm trong tay hàng tỷ sinh mạng của Huyền Cảnh.
Nếu người tu đạo đến từ thánh điện, chỉ tùy tiện phất tay một cái, có thế làm cho Huyền Cảnh long trời lở đất.
Đương nhiên đó chỉ là truyền thuyết, không ai có thể chứng minh được. cũng không ai gặp của người tu đạo của thánh điện. nhưng từ khi truyền thuyết này bắt đầu đến giờ, không có người tu đạo nào dám khinh nhờn thánh điện.
Địa vị của Thánh điện tại Huyền Cảnh là không thể nghi ngờ. Tại chỗ hạ trại, Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên chủ động đi săn thú, đem về mấy con trĩ và thỏ. Mã Chính Phong nhóm lửa thêm gia vị đem nướng, xem thủ pháp hiển nhiên là rất tinh tế.
Thiên Dực Hổ sau khi ăn một con thỏ của Mã Chính Phong, thái độ đối với ông ta rõ là tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên đối với Văn Nguyệt Thiên và Thiết Lang nó cũng không chút hảo cảm, ánh mắt khinh thường còn nồng đậm hơn.
Ăn hết thịt nướng, Long Vũ sang một bên nghỉ ngơi. Hắn cùng La Lâm thương nghị xong, liền quyết định từ hôm nay trở đi sẽ tu luyên Ngũ Cầm Hí Cửu Đầu Sư.
Cửu Đầu Sư là bộ động tức thứ ba của Ngũ Cầm Hí, độ khó thuộc loại trung bình. Trọng tâm của nó là khai mở tiềm năng tinh thần. Đối với dị năng của Long Vũ có trợ giúp rất lớn.
Đương nhiên động tác tu luyện Cửu Đầu Sư cũng vô cùng gian nan. Bất kể là trên tính thần thì cũng phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm lớn.
Người tu luyện tất phải có nghị lực lớn và sức chịu đựng mới được.
Long Vũ để Thiên Dực Hổ hộ pháp, tự mình để cho ý thức tiến vào không gian ảo của La Lâm, rồi bắt đầu tu luyện bộ động tác thứ nhất của Cửu Đầu Sư.
Cửu Đầu Sư cũng có bảy bộ động tác, từ dễ đến khó.
Nhưng bộ động tác thứ nhất của Cửu Đầu Sư đã khó hơn động tác thứ bảy của Thiên Dực Hổ. Tu luyện cực kỳ khó khăn.
Sau mấy trăm lần bắt chước, căn cứ vào kiểm tra của La Lâm, Long Vũ vẫn còn sai một phần ngàn. La Lâm cũng không có phép, nhất định bắt Long Vũ phải đạt tới độ chính xác 100%.
Mất nửa đêm, Long Vũ mới ngừng ty luyện, dục bất tốc đạt, tương lai còn dài.
Long Vũ tiến vào Huyền Cảnh đã qua một ngày. Tuyết Cơ sốt ruột vạn phần, nhưng lại không thể làm gì. Nàng căn bản là không thể tiến vào Huyền Cảnh.
Trong lòng Mã Hiểu Mai cũng buồn bực, Long Vũ là bạn trai của nàng, cũng là hy vọng quật khởi của Mã gia. Tuy rằng nàng không thích hắn, nhưng nàng không muốn hắn xảy ra chuyện.
- Chị Tuyết Cơ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Mã Hiểu Mai cắn môi nói:
- Lấy tu vi của Tiểu vũ, không thể ở trong Huyền Cảnh quá hai mươi ngày, cũng chính là hai ngày của thế giới này. Hiện tại đã hơn một ngày, nếu ngày mai anh ấy không trở về ắt lành ít dữ nhiều...
Tuyết Cơ nghe vậy trong lòng càng thêm lo lắng.
Nhưng lúc này, nàng chỉ có thể chờ đợi. Ngoài chờ đợi nàng căn bản không có làm được gì. Huyền Cảnh và thế giới này không thể bắc cầu, trừ phi có cơ duyên lớn. Còn không, căn bản không thể tùy tiện ra vào.
- Hiểu Mai... chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi...
Tuyết Cơ cố gắng làm cho lòng mình yên tĩnh lại. Nàng khuyên giải Hiểu Mai:
- Yên tâm đi, nó sẽ không sao đâu, chúng ta phải tin tưởng tiểu Vũ.
- Cốc, cốc...
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
- Là Hương Hương..Hiểu Mai đi mở cửa đi.
Tuyết Cơ nói.
Mã Hiểu Mai đi tới mở cửa phòng, quả nhiên là Hương Hương. Nàng mặc một bộ váy thanh lệ, tôn lên dáng vẻ yêu kiều lung linh. Đồng thời khuôn mặt xinh đẹp như mang theo một tầng sương lạnh, trên trán mơ hồ có chút đau đớn.
- Sư tôn, con muốn trở về tổng bộ Huyền Môn.
Đường Hương Hương nói với Tuyết Cơ
- Con muốn bế quan.
- Hương Hương, nói cho sư tôn nghe, ở âm sơn rốt cục đã xảy ra chuyên gì? Ta cảm thấy có gì đó... có phải là ai đã khiến con chịu ủy khuất không?
Tuyết Cơ ân cần hỏi han.
- Không có việc gì đâu...
Đường Hương Hương nghiêm túc nói
- Sư tôn, con thật sự không có việc gì đâu, việc ở Âm Sơn chứng minh tu vi của con không đủ, con muốn bế quan...
Mắt thấy thái độ kiên định của Đường Hương Hương, Tuyết Cơ cũng không cố miễn cưỡng, liền gật đầu. Nàng đứng dậy nắm tay Đường Hương Hương, ôn nhu nói:
- Hương Hương, ta và con tuy là thầy trò nhưng mấy năm nay trong lòng ta đã đối xử với con như là con gái. Con nhớ kỹ, không quản việc gì xảy ra, sư tôn cũng ủng hộ con. Nếu quả có chuyện xảy ra, nhất định nhớ kỹ, sư phụ sẽ làm chủ cho con.
- Con biết...
Đường Hương Hương trong mặt hiện lên một tia ấm áp.
- Sự tôn, con tính là trưa hôm nay sẽ đi. Uông Kiếm hai vị sư huynh cùng đưa con về, người không phải lo lắng cho con...
Đường Hương Hương nói.
- Ừ.
Tuyết Cơ gật đầu.
Sau đó Tuyết Cơ, Đường Hương Hương, Mã Hiểu Mai cùng hàn huyên vài chuyện. Sắc mặt Đường Hương Hương tuy hơi âm trầm nhưng không khí cũng khá sôi nổi.
Sau một lúc, Đường Hương Hương đứng dậy cáo từ.
Ngay lúc nàng sắp ra cửa, đột nhiên quay người hỏi:
- Sư tôn, Long Vũ sư huynh có tin gì không?
- Không có...
Tuyết Cơ thở dài.
- Tiều Vũ lần này sợ lành ít dữ nhiều
- Vâng.
Thấp giọng trả lời một tiếng, Đường Hương Hương xoay người rời đi. Biết được tin tức Long Vũ, trong lòng này mơ hồ như có một cỗ khoái cảm. Ác ma ắt phải bị trừng phạt.
Mỗi khi nhớ đến lần đó bị chà đạp, trong nội tâm nàng đều oán hận tột đỉnh.
Mặc dù trong trí nhớ là nàng chủ động, nhưng nàng thủy chung cho là Long Vũ đã làm bẩn sự trong sạch của nàng.
- Chị Tuyết Cơ... Có mấy lời không biết em có nên nói ra hay không?
Mã Hiểu Mai đóng chặt cửa phòng nhìn qua Tuyết Cơ nói:
- Biểu hiện không bình thường gần đây của Hương Hương, em cảm thấy có thể có liên quan đến tiểu Vũ.
- Là sao?
Tuyết Cơ nhíu mày hỏi.
- Chị Tuyết Cơ, chị ngẫm kỹ lại xem. Thái độ của Hương Hương với tiểu Vũ trước kia ra sao...
Mã Hiểu Mai nói:
- Chị Tuyết Cơ, em cảm thấy tiểu Vũ và Hương Hương có thể đã phát sinh chuyện gì đó.
- Có thể phát sinh chuyện gì đây?
Tuyết Cơ nhíu mày trầm tư một chút:
- Xem ra chỉ có thể chờ khi tiểu Vũ trở về.
Nói đến Long Vũ, khuôn mặt Tuyết Cơ lại trầm xuống, Mã Hiểu Mai nói có lý, nếu qua một ngày nữa hắn không trở về, ắt là lành ít dữ nhiều.
Chỉ là chuyện bọn họ có khả năng làm lúc này chỉ là chờ đợi.
Long Vũ tiến vào Huyền Cảnh đã đến mười ngày, hắn cùng Thiên Dực Hổ đã trở nên thân thiết hơn, tuy nhiên muốn Thiên Dực Hổ hoàn toàn thừa nhận, còn phải cố gắng nhiều.
Mấy ngày này, Long Vũ cùng ba người Mã Chính Phong đi du ngoạn sơn thủy. Tới hoàng hôn ngày thứ mười, bốn người đã tới rừng cây cách thành Đoan Mộc không xa. Bởi vì trời đã rồi, thành Đoan Mộc đã đóng cửa, muốn vào phải chờ tới hửng đông.
Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên vội dựng lều trại mang theo, bên cạnh đốt lên đám lửa trại tính sẽ qua đêm chỗ này. Long Vũ mang theo Thiên Dực Hổ đến phụ cận kiếm chim thú để làm món ăn. Mã Chính Phong thì dựng giá nướng thịt, và lấy ra gia vị chuẩn bị trổ tài nướng thịt. Sau khi công tác chuẩn bị kết thúc, mấy người vây quanh đống lửa đỏ bừng. Thiên Dực Hổ đưa tới xâu nướng mấy miếng da heo và tai thỏ đặt dưới ngọn lửa hồng. Từng giọt mỡ vạng nhỏ trên đám lửa. Dưới thủ pháp lật qua lật lại cái giá nướng thịt của Mã Chính Phong, tùy thời rải thêm gia vị, chỉ chốc lát, bốn phía mùi hương phiêu dật mê người. Ngay cả Thiên Dực Hổ cũng chảy nước miếng.
Đợi cho thịt nướng đã xong, Mã Chính Phong đem toàn bộ phần da heo cho Thiên Dực Hổ còn bốn người chưa nhau hai cái tai thỏ.
Ban ngày đi hơi mệt nên mọi người chỉ sau mấy phút ăn sạch thịt nướng, ngay cả Thiên Dực Hổ cũng trơ mắt nhìn Mã Chính Phong hy vọng ông ta có thể nướng thêm một ít nữa.
Long Vũ lau mỡ bên miệng, chỉ vào Thiên Dực Hổ mắng:
- Ngươi.. không được ăn nữa. Ngươi xem, hiện tại ngươi thế nào rồi, ăn nữa không biết chừng sẽ thành cái dạng gì....
- Phì.
Lỗ mũi Thiên Dực Hổ phun ra khói trắng dường như có ý kháng nghị.
Sắc trời tuy đã tối, nhưng mọi người cũng không có ý đi ngủ. Có Long Vũ khơi chuyện, mọi người bắt đầu tán gẫu chuyện Huyền Cảnh.
Long Vũ không ngừng hỏi những nghi vấn trong lòng. Trong lòng Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên băn khoăn thân phận của Long Vũ, đối với hắn thêm phần cung kính, nên hoàn toàn chân thực không gì không nói.
Sau một phen hỏi đáp, hiểu biết của hắn tăng lên không ít.
Sau khi xong việc, Long Vũ kéo Mã Chính Phong sang một bên thấp giọng hỏi:
- Mã đại ca, chuyện của ta hỏi thăm thế nào rồi?
- Tiểu Vũ... Long Thiên Trạch cùng Thủy Tiên không có tin tức gì cả. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã liên hệ với nhiều tổ chức tình báo đặc biệt, còn dự định sẽ trả thù lao cao, chỉ cần họ xuất hiện tại Huyền Cảnh, ta nghĩ sẽ có tin tức. Mặt khác về Long Thiên Trạch... bản thân ta có một tin tức giá trị. Đại khái là khoảng một tháng trước ở thành Đoan Mộc có người đã gặp một người tên là Long Thiên Trạch. Có điều nghe nói hắn là người biến chủng không phải là người tu đạo.
Mã Chính Phong nói.
- Người biến chủng?
Long Vũ hơi kinh hãi:
- Huyển Cảnh có rất nhiều người biến chủng sao?
- Không nhiều lắm.
Mã Chính Phong nói:
- Tại thế giời thực, bọn họ gọi là dị năng giả, nhưng ở Huyền Cảnh, mọi người quen gọi là người biến chủng. Huyền Cảnh là một đại gia đình, không bài ngoại như thế giới thật. ở đây người biến chủng và người tu đạo địa vị không khác nhau lớn. Lực lượng của họ đồng dạng có thể dùng Cửu đỉnh kiểm tra. Huyền Cảnh chức nghiệp công hội cũng vẫn chứng nhận cho thân phận và chức vị của họ. Đúng rồi, có người nói Long Thiên Trạch đã lấy được chứng nhận tam đỉnh thuật sĩ do công hội công bố.
- Vậy người đó xuất hiện ở đâu?
Trong lòng Long Vũ mừng thầm, cuối cùng thì cũng tìm được tung tích người thân. Tuy nhiên hắn vẫn còn chút nghi hoặc. hắn không rõ thúc thúc Long Thiên Trạch rốt cuộc sao lại tiến vào Huyền Cảnh.
- Không rõ.
Mã Chính Phong xin lỗi nói:
- Hắn làm việc rất kín đáo, không trao đổi cùng ai. Từ khi hắn rời khỏi thành Đoan Mộc, không ai biết biết người đó ở chỗ nào nữa. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần người còn ở Huyền Cảnh, ta vẫn có thể tìm được hắn.
- Mã đại ca, cảm ơn huynh.
Long Vũ nói.
- Ha ha...
Mã Chính Phong cười cười:
- Tiểu Vũ, ta và ngươi lúc này nói cảm ơn làm gì, hơn nữa giữa chúng ta không phải có thỏa thuận sao? Đúng rồi, sao lần này ngươi không mang Hiểu Mai cùng vào.
- Ài.
Long Vũ thở dài nói:
- Mã đại ca, huynh không biết, đệ tiến vào Huyền Cảnh lần này có chút bất đắc dĩ.
Sau đó, Long Vũ kể chuyện mình gặp phải một lượt.
Nghe xong Mã Chính Phong kinh ngạc:
- Người nói là người mở Huyền Cảnh là cao nhân Huyền Môn.. Hắn đồng dạng thì triển thiên sư kiếm quyết sao?
- Đúng như vậy, đệ tận mắt thấy. Nếu không mắt thấy tai nghe, đệ cũng không thể tin lại có chuyện như vậy.
- Chẳng lẽ là hắn?
Mã Chính Phong dường như nghĩ tới điều gì đó.
- Là ai?
Long Vũ tò mò hỏi.
Mã Chính Phong thoáng chút do dự, trầm giọng nói:
- Tiểu Vũ, chuyện này bây giờ ta không thể nói, hơn nữa chưa thể xác định Hắc y nhân đó có phải là vị kia hay không.. Chuyện lớn như thế ta không dám nói bừa.
- Ồ
Long Vũ gật đầu. Mọi người thu hồi lều trại chuẩn bị vào thành Đoan Mộc. Bốn người vừa đi vừa tán gẫu, phút chốc đã qua cổng thành, vào đường cái.
Long Vũ mặc dù nhiều lần tiến vào Huyền Cảnh nhưng hầu như đề ở Huyết Quật sơn, Tử Vong sâm lâm nên thành Đoan Mộc lại là lần đầu tiên hắn vào.
Kiến trúc nhà cửa nơi này có chút cổ kính, hoặc có thể nói là lập lên từ cổ đại, trông rất cổ điển, huy hoàng. Nhưng mọi người đi trên đường thì không theo lối nào cả, có cổ điển, có hiện đại. Cửa hàng bên đường san sát, tiếng rao hàng không ngớt, chỗ này ngớt,chỗ kia lại rộ lên, rất náo nhiệt.
- Hai vị, nói thật là vị huynh đệ của ta thực không phải người thường...
- Ý là sao?
Thiết Lang gãi gãi đầu, tựa như không hiểu ý tứ của Mã Chính Phong.
Nhưng thật ra Văn Nguyệt Thiên thì ngược lại lại nghĩ:
- Thánh điện?
Mã Chính Phong sứng sờ một chút lập tức cười nói:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Văn Nguyệt Thiên ném cho Mã Chính Phong một cái nhìn ý tứ.
- Hai người các ngươi rốt cuộc có ý gì?
Thiết Lang dường như còn chưa rõ ánh mắt của hai người, vội vàng hỏi.
- Quay về ta cho người biết..
Văn Nguyệt Thiên ra hiệu, thấp giọng nói:
- Hiện tại đừng hỏi gì cả, tóm lại, những điều chúng ta nhìn thấy, nghe thấy, không nên nói cho người khác... Nếu không, ta và ngươi gặp vận hạn lớn...
Thánh điện ở Huyền Cảnh là một truyền thuyết. Nghe nói, địa vị của điện chủ thánh điện thậm chí còn cao hơn cả Ngũ phương thiên địa lệnh chủ. Thậm chí có người nói, Ngũ phương thiên địa lệnh chỉ cũng chịu quản thúc của Thánh điện.
Còn có một truyền thuyết lớn hơn nói Thánh điện nắm bí mật của cử định, nắm trong tay hàng tỷ sinh mạng của Huyền Cảnh.
Nếu người tu đạo đến từ thánh điện, chỉ tùy tiện phất tay một cái, có thế làm cho Huyền Cảnh long trời lở đất.
Đương nhiên đó chỉ là truyền thuyết, không ai có thể chứng minh được. cũng không ai gặp của người tu đạo của thánh điện. nhưng từ khi truyền thuyết này bắt đầu đến giờ, không có người tu đạo nào dám khinh nhờn thánh điện.
Địa vị của Thánh điện tại Huyền Cảnh là không thể nghi ngờ. Tại chỗ hạ trại, Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên chủ động đi săn thú, đem về mấy con trĩ và thỏ. Mã Chính Phong nhóm lửa thêm gia vị đem nướng, xem thủ pháp hiển nhiên là rất tinh tế.
Thiên Dực Hổ sau khi ăn một con thỏ của Mã Chính Phong, thái độ đối với ông ta rõ là tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên đối với Văn Nguyệt Thiên và Thiết Lang nó cũng không chút hảo cảm, ánh mắt khinh thường còn nồng đậm hơn.
Ăn hết thịt nướng, Long Vũ sang một bên nghỉ ngơi. Hắn cùng La Lâm thương nghị xong, liền quyết định từ hôm nay trở đi sẽ tu luyên Ngũ Cầm Hí Cửu Đầu Sư.
Cửu Đầu Sư là bộ động tức thứ ba của Ngũ Cầm Hí, độ khó thuộc loại trung bình. Trọng tâm của nó là khai mở tiềm năng tinh thần. Đối với dị năng của Long Vũ có trợ giúp rất lớn.
Đương nhiên động tác tu luyện Cửu Đầu Sư cũng vô cùng gian nan. Bất kể là trên tính thần thì cũng phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm lớn.
Người tu luyện tất phải có nghị lực lớn và sức chịu đựng mới được.
Long Vũ để Thiên Dực Hổ hộ pháp, tự mình để cho ý thức tiến vào không gian ảo của La Lâm, rồi bắt đầu tu luyện bộ động tác thứ nhất của Cửu Đầu Sư.
Cửu Đầu Sư cũng có bảy bộ động tác, từ dễ đến khó.
Nhưng bộ động tác thứ nhất của Cửu Đầu Sư đã khó hơn động tác thứ bảy của Thiên Dực Hổ. Tu luyện cực kỳ khó khăn.
Sau mấy trăm lần bắt chước, căn cứ vào kiểm tra của La Lâm, Long Vũ vẫn còn sai một phần ngàn. La Lâm cũng không có phép, nhất định bắt Long Vũ phải đạt tới độ chính xác 100%.
Mất nửa đêm, Long Vũ mới ngừng ty luyện, dục bất tốc đạt, tương lai còn dài.
Long Vũ tiến vào Huyền Cảnh đã qua một ngày. Tuyết Cơ sốt ruột vạn phần, nhưng lại không thể làm gì. Nàng căn bản là không thể tiến vào Huyền Cảnh.
Trong lòng Mã Hiểu Mai cũng buồn bực, Long Vũ là bạn trai của nàng, cũng là hy vọng quật khởi của Mã gia. Tuy rằng nàng không thích hắn, nhưng nàng không muốn hắn xảy ra chuyện.
- Chị Tuyết Cơ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Mã Hiểu Mai cắn môi nói:
- Lấy tu vi của Tiểu vũ, không thể ở trong Huyền Cảnh quá hai mươi ngày, cũng chính là hai ngày của thế giới này. Hiện tại đã hơn một ngày, nếu ngày mai anh ấy không trở về ắt lành ít dữ nhiều...
Tuyết Cơ nghe vậy trong lòng càng thêm lo lắng.
Nhưng lúc này, nàng chỉ có thể chờ đợi. Ngoài chờ đợi nàng căn bản không có làm được gì. Huyền Cảnh và thế giới này không thể bắc cầu, trừ phi có cơ duyên lớn. Còn không, căn bản không thể tùy tiện ra vào.
- Hiểu Mai... chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi...
Tuyết Cơ cố gắng làm cho lòng mình yên tĩnh lại. Nàng khuyên giải Hiểu Mai:
- Yên tâm đi, nó sẽ không sao đâu, chúng ta phải tin tưởng tiểu Vũ.
- Cốc, cốc...
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
- Là Hương Hương..Hiểu Mai đi mở cửa đi.
Tuyết Cơ nói.
Mã Hiểu Mai đi tới mở cửa phòng, quả nhiên là Hương Hương. Nàng mặc một bộ váy thanh lệ, tôn lên dáng vẻ yêu kiều lung linh. Đồng thời khuôn mặt xinh đẹp như mang theo một tầng sương lạnh, trên trán mơ hồ có chút đau đớn.
- Sư tôn, con muốn trở về tổng bộ Huyền Môn.
Đường Hương Hương nói với Tuyết Cơ
- Con muốn bế quan.
- Hương Hương, nói cho sư tôn nghe, ở âm sơn rốt cục đã xảy ra chuyên gì? Ta cảm thấy có gì đó... có phải là ai đã khiến con chịu ủy khuất không?
Tuyết Cơ ân cần hỏi han.
- Không có việc gì đâu...
Đường Hương Hương nghiêm túc nói
- Sư tôn, con thật sự không có việc gì đâu, việc ở Âm Sơn chứng minh tu vi của con không đủ, con muốn bế quan...
Mắt thấy thái độ kiên định của Đường Hương Hương, Tuyết Cơ cũng không cố miễn cưỡng, liền gật đầu. Nàng đứng dậy nắm tay Đường Hương Hương, ôn nhu nói:
- Hương Hương, ta và con tuy là thầy trò nhưng mấy năm nay trong lòng ta đã đối xử với con như là con gái. Con nhớ kỹ, không quản việc gì xảy ra, sư tôn cũng ủng hộ con. Nếu quả có chuyện xảy ra, nhất định nhớ kỹ, sư phụ sẽ làm chủ cho con.
- Con biết...
Đường Hương Hương trong mặt hiện lên một tia ấm áp.
- Sự tôn, con tính là trưa hôm nay sẽ đi. Uông Kiếm hai vị sư huynh cùng đưa con về, người không phải lo lắng cho con...
Đường Hương Hương nói.
- Ừ.
Tuyết Cơ gật đầu.
Sau đó Tuyết Cơ, Đường Hương Hương, Mã Hiểu Mai cùng hàn huyên vài chuyện. Sắc mặt Đường Hương Hương tuy hơi âm trầm nhưng không khí cũng khá sôi nổi.
Sau một lúc, Đường Hương Hương đứng dậy cáo từ.
Ngay lúc nàng sắp ra cửa, đột nhiên quay người hỏi:
- Sư tôn, Long Vũ sư huynh có tin gì không?
- Không có...
Tuyết Cơ thở dài.
- Tiều Vũ lần này sợ lành ít dữ nhiều
- Vâng.
Thấp giọng trả lời một tiếng, Đường Hương Hương xoay người rời đi. Biết được tin tức Long Vũ, trong lòng này mơ hồ như có một cỗ khoái cảm. Ác ma ắt phải bị trừng phạt.
Mỗi khi nhớ đến lần đó bị chà đạp, trong nội tâm nàng đều oán hận tột đỉnh.
Mặc dù trong trí nhớ là nàng chủ động, nhưng nàng thủy chung cho là Long Vũ đã làm bẩn sự trong sạch của nàng.
- Chị Tuyết Cơ... Có mấy lời không biết em có nên nói ra hay không?
Mã Hiểu Mai đóng chặt cửa phòng nhìn qua Tuyết Cơ nói:
- Biểu hiện không bình thường gần đây của Hương Hương, em cảm thấy có thể có liên quan đến tiểu Vũ.
- Là sao?
Tuyết Cơ nhíu mày hỏi.
- Chị Tuyết Cơ, chị ngẫm kỹ lại xem. Thái độ của Hương Hương với tiểu Vũ trước kia ra sao...
Mã Hiểu Mai nói:
- Chị Tuyết Cơ, em cảm thấy tiểu Vũ và Hương Hương có thể đã phát sinh chuyện gì đó.
- Có thể phát sinh chuyện gì đây?
Tuyết Cơ nhíu mày trầm tư một chút:
- Xem ra chỉ có thể chờ khi tiểu Vũ trở về.
Nói đến Long Vũ, khuôn mặt Tuyết Cơ lại trầm xuống, Mã Hiểu Mai nói có lý, nếu qua một ngày nữa hắn không trở về, ắt là lành ít dữ nhiều.
Chỉ là chuyện bọn họ có khả năng làm lúc này chỉ là chờ đợi.
Long Vũ tiến vào Huyền Cảnh đã đến mười ngày, hắn cùng Thiên Dực Hổ đã trở nên thân thiết hơn, tuy nhiên muốn Thiên Dực Hổ hoàn toàn thừa nhận, còn phải cố gắng nhiều.
Mấy ngày này, Long Vũ cùng ba người Mã Chính Phong đi du ngoạn sơn thủy. Tới hoàng hôn ngày thứ mười, bốn người đã tới rừng cây cách thành Đoan Mộc không xa. Bởi vì trời đã rồi, thành Đoan Mộc đã đóng cửa, muốn vào phải chờ tới hửng đông.
Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên vội dựng lều trại mang theo, bên cạnh đốt lên đám lửa trại tính sẽ qua đêm chỗ này. Long Vũ mang theo Thiên Dực Hổ đến phụ cận kiếm chim thú để làm món ăn. Mã Chính Phong thì dựng giá nướng thịt, và lấy ra gia vị chuẩn bị trổ tài nướng thịt. Sau khi công tác chuẩn bị kết thúc, mấy người vây quanh đống lửa đỏ bừng. Thiên Dực Hổ đưa tới xâu nướng mấy miếng da heo và tai thỏ đặt dưới ngọn lửa hồng. Từng giọt mỡ vạng nhỏ trên đám lửa. Dưới thủ pháp lật qua lật lại cái giá nướng thịt của Mã Chính Phong, tùy thời rải thêm gia vị, chỉ chốc lát, bốn phía mùi hương phiêu dật mê người. Ngay cả Thiên Dực Hổ cũng chảy nước miếng.
Đợi cho thịt nướng đã xong, Mã Chính Phong đem toàn bộ phần da heo cho Thiên Dực Hổ còn bốn người chưa nhau hai cái tai thỏ.
Ban ngày đi hơi mệt nên mọi người chỉ sau mấy phút ăn sạch thịt nướng, ngay cả Thiên Dực Hổ cũng trơ mắt nhìn Mã Chính Phong hy vọng ông ta có thể nướng thêm một ít nữa.
Long Vũ lau mỡ bên miệng, chỉ vào Thiên Dực Hổ mắng:
- Ngươi.. không được ăn nữa. Ngươi xem, hiện tại ngươi thế nào rồi, ăn nữa không biết chừng sẽ thành cái dạng gì....
- Phì.
Lỗ mũi Thiên Dực Hổ phun ra khói trắng dường như có ý kháng nghị.
Sắc trời tuy đã tối, nhưng mọi người cũng không có ý đi ngủ. Có Long Vũ khơi chuyện, mọi người bắt đầu tán gẫu chuyện Huyền Cảnh.
Long Vũ không ngừng hỏi những nghi vấn trong lòng. Trong lòng Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên băn khoăn thân phận của Long Vũ, đối với hắn thêm phần cung kính, nên hoàn toàn chân thực không gì không nói.
Sau một phen hỏi đáp, hiểu biết của hắn tăng lên không ít.
Sau khi xong việc, Long Vũ kéo Mã Chính Phong sang một bên thấp giọng hỏi:
- Mã đại ca, chuyện của ta hỏi thăm thế nào rồi?
- Tiểu Vũ... Long Thiên Trạch cùng Thủy Tiên không có tin tức gì cả. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã liên hệ với nhiều tổ chức tình báo đặc biệt, còn dự định sẽ trả thù lao cao, chỉ cần họ xuất hiện tại Huyền Cảnh, ta nghĩ sẽ có tin tức. Mặt khác về Long Thiên Trạch... bản thân ta có một tin tức giá trị. Đại khái là khoảng một tháng trước ở thành Đoan Mộc có người đã gặp một người tên là Long Thiên Trạch. Có điều nghe nói hắn là người biến chủng không phải là người tu đạo.
Mã Chính Phong nói.
- Người biến chủng?
Long Vũ hơi kinh hãi:
- Huyển Cảnh có rất nhiều người biến chủng sao?
- Không nhiều lắm.
Mã Chính Phong nói:
- Tại thế giời thực, bọn họ gọi là dị năng giả, nhưng ở Huyền Cảnh, mọi người quen gọi là người biến chủng. Huyền Cảnh là một đại gia đình, không bài ngoại như thế giới thật. ở đây người biến chủng và người tu đạo địa vị không khác nhau lớn. Lực lượng của họ đồng dạng có thể dùng Cửu đỉnh kiểm tra. Huyền Cảnh chức nghiệp công hội cũng vẫn chứng nhận cho thân phận và chức vị của họ. Đúng rồi, có người nói Long Thiên Trạch đã lấy được chứng nhận tam đỉnh thuật sĩ do công hội công bố.
- Vậy người đó xuất hiện ở đâu?
Trong lòng Long Vũ mừng thầm, cuối cùng thì cũng tìm được tung tích người thân. Tuy nhiên hắn vẫn còn chút nghi hoặc. hắn không rõ thúc thúc Long Thiên Trạch rốt cuộc sao lại tiến vào Huyền Cảnh.
- Không rõ.
Mã Chính Phong xin lỗi nói:
- Hắn làm việc rất kín đáo, không trao đổi cùng ai. Từ khi hắn rời khỏi thành Đoan Mộc, không ai biết biết người đó ở chỗ nào nữa. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần người còn ở Huyền Cảnh, ta vẫn có thể tìm được hắn.
- Mã đại ca, cảm ơn huynh.
Long Vũ nói.
- Ha ha...
Mã Chính Phong cười cười:
- Tiểu Vũ, ta và ngươi lúc này nói cảm ơn làm gì, hơn nữa giữa chúng ta không phải có thỏa thuận sao? Đúng rồi, sao lần này ngươi không mang Hiểu Mai cùng vào.
- Ài.
Long Vũ thở dài nói:
- Mã đại ca, huynh không biết, đệ tiến vào Huyền Cảnh lần này có chút bất đắc dĩ.
Sau đó, Long Vũ kể chuyện mình gặp phải một lượt.
Nghe xong Mã Chính Phong kinh ngạc:
- Người nói là người mở Huyền Cảnh là cao nhân Huyền Môn.. Hắn đồng dạng thì triển thiên sư kiếm quyết sao?
- Đúng như vậy, đệ tận mắt thấy. Nếu không mắt thấy tai nghe, đệ cũng không thể tin lại có chuyện như vậy.
- Chẳng lẽ là hắn?
Mã Chính Phong dường như nghĩ tới điều gì đó.
- Là ai?
Long Vũ tò mò hỏi.
Mã Chính Phong thoáng chút do dự, trầm giọng nói:
- Tiểu Vũ, chuyện này bây giờ ta không thể nói, hơn nữa chưa thể xác định Hắc y nhân đó có phải là vị kia hay không.. Chuyện lớn như thế ta không dám nói bừa.
- Ồ
Long Vũ gật đầu. Mọi người thu hồi lều trại chuẩn bị vào thành Đoan Mộc. Bốn người vừa đi vừa tán gẫu, phút chốc đã qua cổng thành, vào đường cái.
Long Vũ mặc dù nhiều lần tiến vào Huyền Cảnh nhưng hầu như đề ở Huyết Quật sơn, Tử Vong sâm lâm nên thành Đoan Mộc lại là lần đầu tiên hắn vào.
Kiến trúc nhà cửa nơi này có chút cổ kính, hoặc có thể nói là lập lên từ cổ đại, trông rất cổ điển, huy hoàng. Nhưng mọi người đi trên đường thì không theo lối nào cả, có cổ điển, có hiện đại. Cửa hàng bên đường san sát, tiếng rao hàng không ngớt, chỗ này ngớt,chỗ kia lại rộ lên, rất náo nhiệt.
Bình luận truyện