Đặc Thù Không Gian
Quyển 4 - Chương 40: Vách đá cheo leo tìm vô tình thiên đạo
- Long Vũ kẻ phế... Thực xin lỗi Đại sư huynh ta quen mồm rồi.
Uông kiếm vội vàng xin lỗi, lập tức nói thêm:
- Đại sư huynh, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp, đem toàn bộ hi vọng kí thác trên người khác thì không được. Ngươi xem như vậy được không? Làm cho Thiên Cơ sư bá ra mặt can thiệp đi? Thiên Cơ sư bá đứng đầu Huyền Môn, hắn ra mặt hẳn có thể ngăn cản Tiểu sư muội.
- Không thể.
Lữ Minh sáng suốt bỏ qua đề nghị của Uông kiếm:
- Quy củ Huyền Môn ngươi cũng biết, ngoại trừ chuyện bắt buộc trong Huyền Môn ra, còn tu luyện đều cho mình làm chủ. Hương Hương là đệ tử Huyền Môn, nàng có quyền tự lựa chọn. Ngay cả đứng đầu Huyền Môn cũng không thể can thiệp.
- Ta biết, nhưng ngươi muốn trơ mắt nhìn tiểu sư muội luyện vô tình thiên đạo, không còn là người trần mắt thịt nữa sao?
Uông kiếm nói:
- Cái này tốt thôi... Vạn nhất nàng thất bại tan thành tro bụi.
- Phó mặc cho trời thôi.
Lữ Minh thản nhiên nói:
- Sư đệ,chúng ta chờ đi.
Tuyết Cơ đi rồi, Đường Hương Hương vẫn cứng đầu. Thần sắc nàng vẫn tràn ngập lo âu. Tuy rằng nàng vẫn tỏ vẻ sẽ tôn trọng lựa chọn của Hương Hương. Nhưng sâu trong lòng thì không tán thành Hương Hương luyện vô tình thiên đạo.
- Chị Tuyết Cơ, tiểu sư muội thế nào?
Cắm đầu cắm cổ đi tới, Long Vũ vội hỏi.
- Ài.
Tuyết Cơ u oán thở dài, lắc đầu:
- Tiểu Vũ, chị bất lực, dường như Hương Hương đã hạ quyết tâm.
Tuyết Cơ dùng uy nghi sư tôn, mãnh mẽ ngăn cản, Đường Hương Hương tự nhiên không dám không nghe. Chỉ là Tuyết Cơ không muốn như vậy.
Bởi vì nàng biết việc này không thể miễn cưỡng.
Dưa xanh không ngọt, miễn cưỡng thì càng rắc rối.
- Chị Tuyết Cơ, để em vào xem tiểu sư muộ thế nào?
Dù sao cũng phải đối mặt. Lấy dùng khí, Long Vũ quyết định đi gặp Hương Hương. Chính là theo lời hứa với Lữ Minh.Cố hết sức.
- Được rồi.
Tuyết Cơ gật đầu,nói:
- Em vào đi. Hương Hương chưa nghỉ ngơi. Tiểu Vũ, chị hy vọng em làm cho chị bất ngờ.
Chuyện tới đây. Cũng chỉ có thể là cứu ngựa chết thành ngựa sống. Tuy rằng không tin Long Vũ thành công nhưng Tuyết Cơ vẫn hy vọng vào kỳ tích.
Hơn nữa, Tuyết Cơ cảm thấy Tiểu Vũ và Hương Hương trong lúc đó hắn là xảy ra gì đó. Nếu không đi Âm Sơn xong. Đường Hương Hương cũng không vội vã về tổng bộ Huyền Môn như thế.
Đường Hương Hương vốn là đã hạ quyết tâm. Nhưng khi gặp Vân di, Tuyết Cơ xong, tâm nàng lại lung lay.
Tuy rằng Vân di cùng Tuyết Cơ sư tôn không mạnh mẽ ngăn cản. Nhưng nàng hiểu, hai người này đều không hi vọng nàng luyện vô tình thiên đạo.
Thiên đạo vô tình. Vô tình thiên đạo.
Đường Hương Hương trong lòng rất mâu thuẫn.
Lúc này, nàng không hy vọng người thân lo lắng vì mình. Còn mặt khác, trong nội tâm thống khổ muốn cắt đứt thất tình lục dục, dùng cái này để trốn tránh chuyện tình đáng ghét kia. Vả lại, vô tình thiên đạo là con đường dễ nhất tiếp cận vô vi pháp môn. Là một loại pháp quyết tu luyện cấp tốc.
Đối với khát vọng lực lượng như Đường Hương Hương mà nói, hấp dẫn cực lớn.
- Rầm rầm.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa truyền đến.
Đường Hương Hương nghĩ sư tôn quay lại, vội bình tĩnh đi tới mở cửa. Lại không nghĩ, đứng đó là nam nhân mình oán hận nhất.
- Là anh?
Đường Hương Hương liếc Long Vũ một cái, tức giận nói:
- Anh tới làm gì? Chỗ tôi không tiếp anh, té đi.
Nói xong nàng liền muốn đóng cửa.
- Đợi đã.
Long Vũ dùng sức đẩy mạnh mà vào phòng nói:
- Tiểu sư muội, vì cái gì mà không cho anh cơ hội giải thích. Chuyện này có ẩn tình. Hãy nghe anh, phải bình tĩnh. Không nên vì vậy mà giày vò bản thân. Không nên tu luyện vô tình thiên đạo, đó là tử lộ.
- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.
Trong mắt Đường Hương Hương vẫn duy trì địch ý:
- Tôi với anh không có gì để nói, mời anh đi đi. Nếu không tôi hét lên đấy.
- Kêu đi?
Long Vũ hừ một tiếng, ngồi xuống ghế, khóe miệng tươi cười:
- Tiểu sư muội, anh nói anh tới giải thích... Em cứ không cho anh cơ hội giải thích. Anh không muốn bị oan.
Tuy rằng Long Vũ lấy đi lần đầu của nàng. Nhưng chuyện đó có nguyên nhân. Chủ quan mà nói, không phải Long Vũ cố tình, cũng không phải hắn chủ động.
Hết thảy là họa do yêu hồ.
- Giải thích?
Đường Hương Hương khinh bỉ nhìn Long Vũ nói:
- Anh giải thích cái gì? Anh không bằng cầm thú. Anh cút đi, nếu không tôi kêu người đấy.
- Vô tư đi...
Long Vũ cũng cảm thấy ủy khuất. Ngày đó hai người bị yêu hồ ám toán, phát sinh quan hệ là do ý thức không khống chế được bản thân. Dù là hắn hay Đường Hương hương, đều là trong mơ hồ làm ra sự tình đó. Về lí mà nói, hai người như nhau. Nàng là nữ nhân trong trắng thì hắn cũng thuần khiết đồng nam. Dựa vào cái gì mà chỉ hắn chịu trách nhiệm.(Biên: Cái này hay đó)
- Kêu đi, em có thể nói cho toàn bộ đệ tử Huyền Môn, anh cưỡng gian em.
Long Vũ nói.
- Anh... Đồ vô sỉ.
Đường Howng Hương tức đến nóng mặt, tức giận quát:
- Anh đứt dây thần kinh xấu hổ à... Anh tin hay không tôi sẽ liều mạng với anh?
- Chả tin.
Long Vũ nói:
- Em sẽ không tự sát. Tuy rằng anh không biết thân thế ngươi, nhưng anh biết, trên vai em gánh vác sứ mệnh nhất định.
- Anh khốn nạn, lưu manh.
Đường Hương Hương hoàn toàn bó tay.
Chỉ có thể nói, người này vô sỉ vô địch thiên hạ.
Lúc này Long Vũ cứ như thế.
- Tiểu sư muội, anh nói rồi, anh không muốn tiếp tục quýt làm cam chịu. Anh phải giải thích, nghe hay không, tin hay không tùy em. Nhưng anh phải giải thích.
Long Vũ trầm giọng nói:
- Ngày đó chúng ta đều bị yêu hồ ám toán. Ý loạn tình mê,chúng ta mới làm ra như vậy.
- Hừ.
Đường Hương Hương khinh bỉ cười lạnh:
- Anh cho là anh nói lung tung là tôi sẽ tin... Tôi không ngu như thế.. Long Vũ, cút đi, tôi không muốn gặp lại anh.
- Anh nói thật.
Long Vũ thành khẩn nói:
- Ngày đó, anh và em đều gặp yêu hồ. Đương nhiên là đàn ông ta sẽ chịu trách nhiệm.(DG: nghe giống mấy thằng ở bệnh viện Hà Nội, bảo chịu trách nhiệm xong móc tiền bảo phá. Vãi hàng Biên: Bệnh viện ở đâu chẳng thế, riêng gì HN)
- hịu trách nhiệm?
Đường Hương Hương khinh miệt nhìn Long Vũ. hóe miệng khinh thường nói:
- àm sao phụ trách.. Anh làm được gì. Anh trả lại thân thể thanh bạch cho tôi sao?
- Không thể.
Long Vũ thản nhiên nói:
- Tiểu sư muội, em trong sạch thì anh cũng đồng nam. Trước kia anh chưa từng chạm tay nữ sinh.
- Im miệng.
Đường Hương Hương quát lớn:
- Tôi không muốn nghe anh nói nữa, cút đi... Không được xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn thấy anh.
Nói xong, Đường Hương Hương cắn môi hung tợn nói:
- Nếu không phải sư tôn quan tâm nhất, tôi thực sẽ giết anh.
- Hừ.
Long Vũ cười khổ một tiếng:
- Tiểu sư muội, anh đột nhiên cảm thấy em rất đáng thương. Bởi vì chính thủ phạm em mà không biết. Nếu là anh thì anh sẽ tỉnh táo lại. Cẩn thận nghĩ lại chuyện ngày đó. Không phải xúc động như thế.
Dùng một chút, Long Vũ hỏi tiếp:
- Anh hỏi câu cuối. Em thực muốn luyện vô tình thiên đạo sao? Một chút cũng không nghĩ lại sao?
- Ta nói rồi, chuyện của tôi không cần anh quan tâm.
Đường Hương Hương không chịu khuất phục.
- Một khi đã như vậy, anh cũng không nhiều lời, hy vọng tương lai em không hối hận.
Đối mặt với Đường Hương Hương cực lực bài xích, Long Vũ cũng bất lực.
Hắn dĩ nhiên quyết định buông tha.
Lúc này, hắn đã chẳng thể cho Tuyết Cơ thấy kì tích. Thiên Cơ Tử đứng đầu Huyền Môn tự mình mở ra thông đạo đến Vô Tình phong, thông đạo Tuyệt Bích Nhai. Chỉ có nơi này, Đường Hương Hương mới có thể lấy được pháp quyết tu luyện vô tình thiên đạo.
- Hương Hương, ngươi thực sự quyết định?
Thiên Cơ đạo nhân thờ dại một tiếng nói:
- Ngươi là kỳ tài tu đạo, bổn tọa thực không muốn ngươi đi vào tử lộ đâu?
- Thiên Cơ sư bá.
Đường Hương Hương hành lễ nói:
- Cám ơn người quan tâm. Con đã nghĩ kĩ, sẽ không đổi ý. Dù là tử lộ hay sinh lộ, con đều kiên trì.
- Tiểu sư muội, không nên đi.
Uông kiếm lòng như lửa đốt chạy lại, cản trước mặt Hương Hương nói:
- Tiểu sư muội, vì cái gì mà phải như vậy. Đi nào, muội quay đầu lại thôi. Nói cho ta biết, đến cùng là việc khó gì, ta giúp muội, ta sẽ không tiếc giá nào giúp muội. Ta chỉ muốn muội không luyện vô tình thiên đạo.
- Cảm tạ sư huynh yêu mến.
Đường Hương Hương mỉm cười nói:
- Chuyện của muội, muội tự xử lí... Mời huynh tránh ra.
- Tránh ra.
Lữ Minh đi tới, nói với Uông Kiếm:
- Tiểu sư muội lớn rồi, nàng có quyền quyết định tương lai của mình.
- Đại sư huynh ngươi… Ngươi chẳng lẽ muốn quên đi?
Uông kiếm không chịu nhường đường. Hắn thích Đường Hương Hương. Tuy rằng nàng không thích hắn. Chỉ cần người còn ở lại, tương lai sẽ có cơ hội. Nhưng nàng muốn tu luyện vô tình thiên đạo, vậy thì vĩnh viễn mất đi cơ hội.
- Tránh ra.
Lữ Minh sáng suốt quát một tiếng nói:
- Uông kiếm sư đệ, đây là việc của Hương Hương. Dù là Huyền Môn hay là chúng ta cũng không thể can thiệp.
- Đai sư huynh, ngươi không thích Hương Hương sao? Ngươi không phải muốn Hương Hương làm đạo lữ sao? Vì sao ngươi buông tha? Nếu tiểu sư muội đi vào Vô Tình phong, vậy thì hết rồi. Ngươi cũng biết mà?
Uông Kiếm nói.
- Câm mồm.
Lữ Minh nói:
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
- Uông Kiếm tránh ra.
Thiên Cơ Tử cũng đã tới, đem Uông Kiếm kéo qua một bên, thấp giọng nói;
- Sao ngươi hồ đồ như thế? Sư tôn ngươi ta cũng không ngăn cản, ngươi ngăn cản cái gì? Nếu ngươi thích nữ đệ tử xinh đẹp, ta tìm cho ngươi, làm gì phải treo cổ trên một thân cây.
- Đây là bản đồ.
Thiên Cơ Đạo nhân chậm rãi bay tới. Hắn duỗi tay đưa cho Hương Hương một cái bản đồ nói:
- Vô Tình phong là cấm địa Thái Huyền sơn, chỉ nguyện ý tu luyện vô tình thiên đạo mới có thể vào. Mấy chục năm qua, dù là ta cũng chưa đặt chân vào nửa bước, bên trong hung hiểm dị thương. Ngươi mang bản đồ thì sẽ dễ dàng một chút.
- Tạ ơn sư bá.
Đường Hương Hương nhận lấy,vội vàng cảm ơn.
- Không cần cảm tạ. Đây là sư bá đưa ngươi tới đường cùng.
Thiên Cơ đạo nhân thở dài, vẻ mặt tiếc hận, xoay người đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói:
- Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.... Tại Vô Tình phong, không thể ngự kiếm phi hành cho nên ngươi phải cẩn thận...
- Hương Hương, bảo trọng.
Tuyết Cơ luôn không nói gì, đến lúc Hương Hương bước đi, nàng mới mở miệng nói một câu.
- Sư tôn,Hương Hương bất hiếu.
Đường Hương Hương liền quỳ rạp xuống đất. Lại hướng Tuyết Cơ quỳ lạy.
Lạy xong, nàng đứng dậy quay đầu, sắc mặt kiên định.
- Đợi đã.
Long Vũ vội vàng chạy đến, sau lưng mang túi du lịch. Nhìn bộ dáng chuẩn bị cẩn thận, hắn đi tới nói với Đường Hương Hương:
- Anh đi vào với em.
- Không cần.
Ngữ khí Đường Hương Hương vẫn lạnh băng như cũ:
- Đây là chuyện của tôi. Không cần anh quan tâm. Tôi không muốn người khác nhúng tay.
- Vô Tình phong nguy hiểm dị thường, nguy cơ trùng trùng. Mình em đi vào có thể còn không tìm được vô tình thiên đạo mà đã mất mạng.
Long Vũ trước đó đã cho La Lâm phân tích tình hình Vô Tình phong, Tuyệt Bích nhai, cho ra kết luận, bên trong nguy hiểm đủ để cho Đường Hương Hương toi mạng.
- Tiểu Vũ...
Tuyết Cơ há hốc miệng, vốn muốn hỏi gì đó. Thấy mắt Long Vũ tràn ngập tự tin, nàng liền bình thường trở lại.
- Hương Hương, không bằng cho Tiểu Vũ đi cùng với con đi.
Tuyết Cơ đề nghị nói.
- Đi thôi.
Long Vũ không đợi Đường Hương Hương tỏ thái độ, bản thân đã bước vào Vô Tình Phong.
Đường Hương Hương bất đắc dĩ, đành phải theo sau.
Lữ Minh tán dương nói:
- Tiểu Vũ sư đệ quả không tệ, Vô Tình Phong này không phải bình thường, ngươi dám can đảm đi vào?
Tuy rằng cùng ở Thái Huyền Sơn, nhưng tiến vào phạm vi Vô Tình Phong, cảnh sắc lại bất đồng. Nơi này sương khói lượn lờ, làm lòng người bất ổn. Trong mơ hồ, thậm chí có một cỗ tiếng vang nhè nhẹ nhiếp nhân tâm phách. Hơn nữa chung quanh không khí cũng âm rầm đáng sợ.
- Sợ sao?
Long Vũ hỏi.
- Hừ!
Đường Hương Hương hừ một tiếng, không thèm trả lời.
- Anh đã nói rõ ràng, em vì sao còn thù hằn anh?
Long Vũ nói:
- Tiểu sư muội, làm người phải có lương tâm. Anh tuy rằng chưa phải đại anh hùng, nhưng vẫn biết thiện ác. Sự tình Âm sơn, không oán anh được... Em không có lý do gì mà trừng mắt với anh, đó là do anh bị hại mà.
- Câm mồm.
Đường Hương Hương nói:
- Chuyện tình Âm Sơn đã là quá khứ, tôi không muốn nhắc lại.
Nói xong nàng liền bước nhanh hơn.
- Chậm đã.. Cẩn thận lạc đường.
Long Vũ nói một tiếng, cũng vội vã chạy theo.
- Chủ nhân, cẩn thận một chút, nơi này cổ quái.
La Lâm nhắc nhở:
- Từ khi tiến vào vô tình phong, tôi tìm ra một cỗ khí tức kì quái. Không thể nói là chính hay tà, phi thường không tốt. Cậu phải luôn bảo trì cảnh giác.
La Lâm báo hiệu xong, Long Vũ vội vàng nói:
- Tiểu sư muội, chú ý một chút, không khí nơi này cổ quái.
Đường Hương Hương nghe vậy cũng không nói gì. Cũng không làm gì.
Nàng bước nhanh hơn một chút.
Nơi này nguy hiểm, Long Vũ sợ hai người lạc nhau, vội bước nhanh theo.
Đường Hương Hương muốn bỏ xa Long Vũ, nhưng không làm được. Long Vũ sớm đã cho La Lâm tập trung khi tức của nàng, không cần biết nàng đi đâu, La Lâm đều có thể tìm ra.
Đường Hương Hương không ngừng xem trứ địa đồ, hướng Tuyệt bích nhai đi tới. Dọc đường, hai người không nói gì, tốc độ càng lúc càng nhanh, dường như đang chạy.
Đáng tiếc nơi này không thể ngự kiếm, nếu không tốc độ còn nhanh hơn.
Đại khái hơn một giờ, La Lâm đột nhiên lại báo hiệu:
- Chủ nhân, chúng ta luôn đi lòng vòng chung quanh. Trong gần nửa giờ căn bản không có đi tới trước một bước.
- A?
Long Vũ kinh hãi vội dụng tâm hỏi:
- Cô nói thực sự? Chúng ta đi quanh một chỗ, vì cái gì mà tôi không cảm giác được?
- Thật sự.
La Lâm giải thích nói:
- Nơi này hẳn là có trận pháp nào đó... Chủ nhân, thực xin lỗi, tôi không thể phá giải trận pháp này, các người cẩn thận một chút... Tôi sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp.
- Dừng.
Long Vũ thu tâm, vội nói với Đường Hương Hương phía trước:
- Tiểu sư muội, dừng đã, dừng đã. Chúng ta đi quanh một chỗ, nơi này co huyễn trận.
- Anh nói nhảm cái gì đó?
Đường Hương Hương dường như không tin Long Vũ.
- Em nhìn kỹ cảnh vật đi, có phải rất quen hay không? Em xem khối nham thạch lớn, có phái rất giống không, không phải thấy nhiều lần sao?
Long Vũ hỏi.
- Nói nhảm.
Đường Hương Hương nói:
- Chẳng lẽ không có tảng đá giống nhau.
- Em không tin anh phải không?
Long Vũ đi tới lấy thiên sư pháp kiếm khắc lên mấy chữ to trên hòn đá nói:
- Chúng ta đi tiếp đi. Đợi tẹo nữa thì biết.
Long Vũ nắm chắc mười phần, bởi vì La Lâm không rỗi hơi. Nàng làm việc cẩn thận tỉ mỉ, một chút sai số cũng không có.
Quả nhiên, hai người đi chừng hai mươi phút, hai người lại thấy khối nham thạch kia. Chữ Long Vũ khắc vẫn còn nguyên.
Đường Hương Hương bất đắc dĩ, đành phải dừng lại. Hung hăng liếc nhìn Long Vũ một cái, trong lòng khó tin. Chẳng lẽ mình đi nhầm sao?
Nhìn bản đồ, Đường Hương Hương cũng không cảm thấy mình sai đường.
- Tiếp tục đi.
Cắn răng, Đường Hương Hương không tin, lại muốn thử.
Hơn một giờ sau, Đường Hương Hương rốt cục cam chịu số phận, thực sự là bọn hắn lâm vào trong huyễn trận.
Một giờ sau, Long Vũ ngồi dưới đất cau mày, mà Đường Hương Hương thì đi qua đi lại, tận lực suy tư,hy vọng có thể mau chóng phá giải huyễn trận. Nhưng mà cảm thấy vô lực.
Nhìn nhìn, Long Vũ đột nhiên cảm thấy trong bụng có tiếng óc ách, đói bụng rồi. Hắn với ra sau lưng, muốn lấy ra vài thứ ăn đỡ đói, không ngờ chả thấy gì, nghĩ đến lúc trước hắn chạy vội vàng, chẳng qua là đeo túi du lịch phía sau mà quên bỏ mấy cái kia vào.
- Anh đói bụng?
Đường Hương Hương cười lạnh nhìn Long Vũ nói:
- Một khi đã như vậy, anh hà tất phải đi theo.
- Tiểu sư muội, cần gì phải cay nghiệt thế. Anh và em hiện tại nên là đồng tâm hiệp lực, nếu không chết bị vây chết ở đây.
Long Vũ nói.
- Tôi tuyệt đối sẽ không chết cùng chỗ với anh.
Nói xong nàng tiếp tục nghĩ biện pháp. Chỉ là hai giờ trôi qua, nàng vẫn bó tay.
Cảm giác đói bụng của Long Vũ càng tăng, càng ngày càng khó chịu. Cũng may sơn đạo bên cạnh có một dòng suối.
Hắn cho La Lâm kiểm tra đo lường chất nước, sau đó mới dùng tay vốc vài ngụm lên uống.
Mời đầu uống nước còn có tác dụng. Nhưng lâu sau, thì cũng hết cách. Hắn thở dài ngao ngán, chỉ sợ phải chết đói ở đây.
Đường Hương Hương hoàn toàn không thấy đói, tâm tư nàng hoàn toàn ở vô tình thiên đạo. Chẳng qua chuyện như vậy cũng là ngoài ý muốn, nàng biết, Long Vũ đúng. Nếu không phái giải huyễn trận, bọn hắn sẽ chết ở đây.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chẳng có gì, chán nản ngồi xuống. Đường Hương Hương nhìn thấy mấy chữ to Long Vũ khắc trên nham thạch nghĩ xuất thần.
Long Vũ nhìn bộ dáng nàng, không nhịn được nhắc nhở:
- Em xem cái kia có tác dụng gì? Chúng ta nếu không nghĩ cách đi ra ngoài, chỉ sợ là chết đói ở đây... Bản đồ đâu, đưa anh xem nào.
Đường Hương Hương chuyển động, xoay đầu nhìn hắn một cái, do dự một chút rồi cũng đưa bản đồ cho Long Vũ.
Nhận lấy bản đồ, Long Vũ vội cho La Lâm phân tích.
Mấy phút sau, La Lâm tỏ dấu hiệu khó khăn. Bởi vì hệ thống công năng không đầy đủ, cho nên không thể từ bản đồ nhìn ra pháp môn phá trận. Chẳng qua nàng tỏ vẻ muốn tiếp tục cố gắng.
- Ọc ọc, ọc ọc.
Lúc này bụng Long Vũ lại réo.
- Anh đói sao?
Đường Hương Hương nói:
- Không ăn điểm tâm sao?
- Đúng vậy.
Long Vũ gật đầu nói:
- Anh chỉ biết Vô Tình phong hung hiểm vạn phần, cho nên sáng sớm rời giường liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, đem chút vật tư chuẩn bị tốt. Ai biết sốt ruột trước sau lại quên vài thứ...
- Vì cái gì gấp như vậy?
Đường Hương Hương hỏi.
- Bởi vì anh lo cho em.
Long Vũ nói.
- Óc óc óc..
Bụng Long Vũ réo không ngừng.
- Xem ra anh đói thực sự...
Đường Hương Hương nhịn không được bật cười, Long Vũ thẹn đỏ mặt, chỉ muốn kiếm cái lỗ nào mà chui xuống. Đường Hương Hương cười hai tiếng, lại mặt lạnh băng nói:
- Ngồi nhẫn nại đi, tôi sẽ nghĩ cách.
Cứ như vậy hai người tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
Nhưng là đến khí mặt trời xuống núi, bọn hắn vẫn không nghĩ ra được gì. Trong lúc Long Vũ không biết uống bao nhiêu nước. Đáng tiếc càng nốc vào càng đói.
Ngươi tu đạo nếu không có thành tựu lớn, thì không có khả năng rời khỏi thức ăn phàm trần. Đương nhiên người tu đạo trên cảnh giới tụ linh, mỗi ngày ăn rất ít, có thể vài ngày không ăn.
Đến hơn nửa đêm, Đường Hương Hương luôn trầm tư đột nhiên nghĩ ra gì đó, trong đôi mắt của nàng hiện ra tinh quang:
- Tôi nghĩ tôi đã hiểu chút xíu...
Nói xong nàng đứng lên hướng tảng nham thạch lớn nói:
- Không quản như thế nào, tôi đều phải thử một chút.
- Đợi đã.
Long Vũ gọi nàng nói:
- Để anh tới... Anh nghĩ anh cũng hiểu một chút... Em đứng sau anh, nếu có gì ngoài ý muốn thì em tránh ra sau.
Nghe Long Vũ nói vậy, Đường Hương Hương thoáng chốc nhớ lại hành trình lên Âm Sơn. Mới vừa lúc bắt đầu, dường như chính là Long Vũ bảo hộ nàng.
Nếu không có sự tình sau đó, Đường Hương Hương nghĩ thầm, chính mình sẽ có hảo cảm với hắn.
- Ài!
Sự tình đã phát sinh, Đường Hương Hương nỗ lực bình tâm, lạnh giọng nói:
- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm. Tránh ra, tự tôi làm.
Long Vũ dành đi trước dựa theo bát quái chi số trên tảng đá ấn vài cái, chỉ trong khoảnh khắc, tảng nham thạch quả nhiên có phản ứng.
Một bộ đồ án bát quái màu vàng rõ ràng có thể thấy được.
- Là bản đồ.
La Lâm nhắc nhở một tiếng.
Mà lúc này, Đường Hương Hương cùng Long Vũ cũng phát hiện điểm này, vội vàng ghi nhớ bản đồ kia.
- Xuống nước.
Đường Hương Hương nói một tiếng, Bích Thủy pháp kiếm trong tay hiện một đạo kiếm quang, lập tức hướng dòng suối bắn tới.
- Ầm.
Dòng suối bị đánh vào, bọt nước rơi xuống hai người. Đòng thời một dòng lũ hướng hai người đánh tới. Hai người vội tránh đi. Đợi cơn lũ qua đi nước trong máng vốn khôn cạn nhất thời liền đầy nước trong veo. Hai người đạp trong nước, dọc theo dòng suối nhỏ đi tới.
- Cẩn thận một chút.
Long Vũ nhắc nhở một tiếng, lập tức đem ánh mắt nhìn nữ nhân, bọt nước trong suốt từ lọn tóc đen nhánh chảy xuống, váy trắng bị ướt. Một phần trở nên trong suốt. Có thể thấy được hình dáng lả lướt uyển chuyển, duyên dáng yêu kiều, giống như đóa hoa mới nở.
Long Vũ bỗng ngây ngốc.
- Đi nhanh lên, còn chần chờ cái gì.
Đường Hương Hương nghiêng đầu nói, vẻ mặt ngưng lại, ánh mắt nàng cùng Long Vũ giao nhau giây lát rồi lại quay lại.
- Hừ.
Hừ lạnh một tiếng, Hương Hương bước nhanh hơn. Đồng thời đạo lực trong cơ thể nàng nhanh quay trở lại trong cơ thể, đem nước bốc hơi, để tránh sắc lang tiếp tục dòm ngó.
Long Vũ ngầm cười khổ, niệm phổ thiện thanh tâm chú.
Dựa theo Kim Phượng nói, cách này có thể đem tà niệm gạt bỏ, khiến cho hai nhân cách dung hợp. Chẳng qua lúc này chẳng có tí hiệu quả(DG: Trái tim không mạnh bằng trái tờ rym)
Đương nhiên cũng trách Long Vũ hấp tấp.
Loại chuyện này hiển nhiên cần thời gian chán chê.
Đi thật nhanh, hai người không nói gì, không khí yên tĩnh vắng lặng. Long Vũ luôn dặn dò La Lâm để nàng thu thập tin tức nơi này, để báo động trước.
Đồng thời hắn nắm chặt thiên sư pháp kiếm, không dám một chút lơ là.
Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai, hai ngươi mới dọc theo con suối đi lên bờ. Nhìn quanh, xa xa phía trước là bích tuyền phong.
Long Vũ tâm hơi động, trên bản đồ đánh dấu, chỗ kia là Bích Tuyền phong cất dấu vô tình thiên đạo. Đường Hương Hương chậm rãi lên bờ, tự nhủ:
- Cuối cùng đã tới...
- Chúc mừng.
Long Vũ bất động thanh sắc nói.
Đường Hương Hương giật mình, nhưng nhìn hàn ý trong mắt không giảm, thanh âm lạnh lẽo nói:
- Anh thực sự hy vọng tôi quên thất tình lục dục. Nói như vậy là có thể che dấu tội ác của anh?
Long Vũ bó tay. Thực khổ tâm, trên mặt có chút mất tự nhiên. Bước tới bên cạnh, hắn cố ý cách xa Hương Hương một chút:
- Em bây giờ hối hận cũng không sao.
Đường Hương Hương nhìn hắn, bỗng nhiên cười:
- Ngươi cảm thấy bây giờ tôi còn có thể quay đâu sao?
- Anh không biết.
Long Vũ trầm giọng nói:
- Quyết định là ở em, không phải người khác... Tiểu sư muội, anh lại nhấn mạnh, địch nhân của chúng ta là ma hồ không phải hai ta. Em vì cái gì mà oán hận anh? Chẳng lẽ trong trí nhớ của em, chỉ có chuyện kia, anh đối với em không tốt sao?
Đường Hương Hương nhìn hắn thật lâu. Gật đầu nhưng hàn ý chưa giảm nói:
- Long Vũ, anh không phải nữ nhân. Anh căn bản không thể lý giải, trinh tiết với nữ nhi quan trọng như thế nào.
- Xã hội bây giờ, coi trọng vật chất, anh thật sự không biết còn có nữ nhân nào đem trinh tiết coi như sinh mệnh.
Long Vũ hỏi.
Đường Hương Hương hừ một tiếng nói:
- Nữ nhân Thục trung Đường Môn.
Long Vũ ngây người, gãi đầu nói:
- Coi như em nói đúng đi... Quên đi, hiện tại không phải lúc nói mấy cái này, chúng ta đi đến Tuyệt Bích phong đã. Dù sao anh cũng cảm thấy có chút không tốt.
- Nếu sợ thì về đi, dù sao cũng không phải tôi mời tới...
Đường Hương Hương hừ một tiếng, lập tức bước nhanh tới trước.
Long Vũ cũng theo sát.
Đại khái nửa giờ, hai người tới chân Tuyệt Bích phong, ngẩng đầu nhìn lại, ngọn của Tuyệt Bích phong kia dường như chạm vào mây, không thấy biên giới.
Trước mặt họ là một cái sơn đạo không biết là tự nhiên hay con người tạo ra. Đường Hương Hương không chút do dự, cất bước đi tới, Long Vũ chần chờ nhưng cuối cùng cũng di theo.
Đây là một cái sơn đạo vô cùng nguy hiểm, chỉ có thể một người qua. Đi qua sơn đạo, nhánh cây hai bên núi cũng đã che ánh nắng mặt trời, ánh sáng mờ mịt. Đường Hương Hương lấy ra hỏa linh phù chiếu sáng. Trên đường đi, an bình, cũng không phát sinh gì ngoài ý muốn. Chỉ là không thấy cuối đường, cũng không biết khí nào mới đến nơi.
Thái Huyền sơn Thái Dương Phong, Thiên Cơ đạo nhân đứng đầu Huyền Môn cùng ba vị trưởng lão Vân Dương phong, Hành Dương phong, Ngọc Dương phong, cùng Tuyết Cơ, Uông Kiếm, Lữ Minh,... Đám người đợi đều ngồi xếp bằng. Bọn họ dựng lên một tế đàn cao mười thước, tế đàn có hai ngọn đèn bát quái. Đèn đuốc lập lòe, không mấy sáng sủa.
- Sư tôn, Hương Hương cùng Tiểu Vũ không sao chứ?
Tuyết Cơ đưa mắt nhìn sang sư tôn Thiên Cơ đạo nhân. (DG: bó tay,lão này là sư tôn Tuyết Cơ,Hương Hương là đệ tử Tuyết Cơ, vậy mà lão lại là sư bá của Hương Hương,loạn. Biên: Lúc trên ta thấy vậy, định sửa. Nhưng thôi)
- Không cần lo lắng.
Thiên Cơ đạo nhân nhìn đèn bát quái trên tế đàn, cười nói:
- Hai ngọn đèn bát quái này gắn ngày sinh của Hương Hương cùng Tiểu Vũ, đại biểu cho sinh mạng của bọn chúng. Chỉ cần đèn chưa tắt thì người vô sự. Đèn càng sáng thì bọn hắn càng an toàn.
Tuyết Cơ nghe vậy, nhìn kĩ hai ngọn đèn, khóe miệng lộ ra tia cười.
Cả đàn tràng, lòng nàng lúc nào cũng như lửa đốt.
Bởi vì hai người kia dù là Long Vũ hay Hương Hương, đều là người quan trọng nhất trong đời nàng.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tuyết Cơ hỏi:
- Ý của ta là chúng ta có thể giúp gì cho chúng?
- Không thể.
Thiên Cơ đạo nhân nói:
- Chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ... Đợi bọn họ trở về, Tuyệt Tình phong là cấm địa Huyền Môn, là trưởng bối thì lại càng không thể đặt chân. Tuyết Cơ, ta biết Hương Hương và Long Vũ đều là người ngươi quan tâm nhất. Nhưng việc hôm nay, chỉ có thể dựa vào số mệnh của họ.
- Sư tôn, ta hiểu.
Tuyết Cơ gật đầu.
- Được rồi, giải tán hết đi, ta ở lại canh cái đèn...
Thiên Cơ đạo nhân nói.
Tuyết Cơ, Lữ Minh, Uông Kiếm dường như không muốn đi. Chẳng qua lời Thiên Cơ đạo nhân, bọn hắn không thể không nghe.
Nửa đêm, Hương Hương cùng Long Vũ hái một ít hoa quả hai bên núi ăn cho đỡ đói. Căn cứ vào địa đồ, bọn hắn đã tới giữa sườn núi.
Long Vũ liền yêu cầu, hai người nghỉ tại chỗ hai giờ.
Thời gian nghỉ ngắn ngủi, bọn hắn lại lên đường. Mặt trời ló ra khỏi chân trời, thời gian đã là năm giờ sáng, bốn phía trống trải yên tĩnh. Thậm chí yên tĩnh đến phát sợ.
- Đi.
Hương Hương cất bản đồ, khoe miệng mỉm cười thắng lợi:
- Cuối cùng cũng tới..
Long Vũ đang muốn thả lỏng, không ngờ La Lâm báo hiệu, Tuyệt Bích phong dường như truyền đến một cỗ tà khí. Long Vũ không dám lơ là, vội đem tin tức báo cho Đường Hương Hương.
Đường Hương Hương nhìn kĩ, thật khó tin, Tuyệt Bích phong đối diện trong rừng Loạn Thạch có một cỗ hắc khí nhàn nhạt chậm rãi tản ra.
Long Vũ dùng sức ném một tảng đá, hướng tới bên kia bay tới, rất lâu sau mới nghe tiếng, sơn cốc trống trải vang lên từng âm thanh vọng lại, mãi không dứt.
- Anh làm gì thế?
Hương Hương khẽ nhíu mày:
- Chẳng lẽ anh muốn chúng ta bị lộ?
- Không cần lo.
Long Vũ cười giải thích:
- Nơi này là cấm địa Huyền Môn, ngày thường không có vết chân. Cũng bởi vì vậy, động vật nhỏ không ít, khe núi có tiếng đá vụn rơi xuống là bình thường, không bị nghi đâu.
- A.
Hương Hương nghe vậy, cảm thấy được Long Vũ nói có lý, lập tức không nói nữa.
Ánh mắt nàng nhìn quanh, tìm một chỗ có công sự che chắn. Lập tức đi qua, thò đầu ra, cẩn thân quan sát phản ứng bên kia.
Long Vũ thấy vạt áo Đường Hương Hương hơi xộc xệch, mông hơi vểnh, thân thể mềm mại chưa phát dục thành thục tạo thành một đường cong tuyệt diệu, tâm thần mỉm cười lay động.
- Chúng ta giờ nên làm gì?
Hương Hương quay đầu hỏi. Nàng liền thấy ánh mắt Long Vũ nhìn vào mông nàng. Đỏ mặt thẹn thùng. Giọng nói nàng căm hận:
- Đồ vô sỉ, đang muốn có chủ ý đồi bại gì?(DG: Hic đã làm giai đoạn Z rồi mà bây giờ chỉ có B với C mà đã nóng)
Uông kiếm vội vàng xin lỗi, lập tức nói thêm:
- Đại sư huynh, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp, đem toàn bộ hi vọng kí thác trên người khác thì không được. Ngươi xem như vậy được không? Làm cho Thiên Cơ sư bá ra mặt can thiệp đi? Thiên Cơ sư bá đứng đầu Huyền Môn, hắn ra mặt hẳn có thể ngăn cản Tiểu sư muội.
- Không thể.
Lữ Minh sáng suốt bỏ qua đề nghị của Uông kiếm:
- Quy củ Huyền Môn ngươi cũng biết, ngoại trừ chuyện bắt buộc trong Huyền Môn ra, còn tu luyện đều cho mình làm chủ. Hương Hương là đệ tử Huyền Môn, nàng có quyền tự lựa chọn. Ngay cả đứng đầu Huyền Môn cũng không thể can thiệp.
- Ta biết, nhưng ngươi muốn trơ mắt nhìn tiểu sư muội luyện vô tình thiên đạo, không còn là người trần mắt thịt nữa sao?
Uông kiếm nói:
- Cái này tốt thôi... Vạn nhất nàng thất bại tan thành tro bụi.
- Phó mặc cho trời thôi.
Lữ Minh thản nhiên nói:
- Sư đệ,chúng ta chờ đi.
Tuyết Cơ đi rồi, Đường Hương Hương vẫn cứng đầu. Thần sắc nàng vẫn tràn ngập lo âu. Tuy rằng nàng vẫn tỏ vẻ sẽ tôn trọng lựa chọn của Hương Hương. Nhưng sâu trong lòng thì không tán thành Hương Hương luyện vô tình thiên đạo.
- Chị Tuyết Cơ, tiểu sư muội thế nào?
Cắm đầu cắm cổ đi tới, Long Vũ vội hỏi.
- Ài.
Tuyết Cơ u oán thở dài, lắc đầu:
- Tiểu Vũ, chị bất lực, dường như Hương Hương đã hạ quyết tâm.
Tuyết Cơ dùng uy nghi sư tôn, mãnh mẽ ngăn cản, Đường Hương Hương tự nhiên không dám không nghe. Chỉ là Tuyết Cơ không muốn như vậy.
Bởi vì nàng biết việc này không thể miễn cưỡng.
Dưa xanh không ngọt, miễn cưỡng thì càng rắc rối.
- Chị Tuyết Cơ, để em vào xem tiểu sư muộ thế nào?
Dù sao cũng phải đối mặt. Lấy dùng khí, Long Vũ quyết định đi gặp Hương Hương. Chính là theo lời hứa với Lữ Minh.Cố hết sức.
- Được rồi.
Tuyết Cơ gật đầu,nói:
- Em vào đi. Hương Hương chưa nghỉ ngơi. Tiểu Vũ, chị hy vọng em làm cho chị bất ngờ.
Chuyện tới đây. Cũng chỉ có thể là cứu ngựa chết thành ngựa sống. Tuy rằng không tin Long Vũ thành công nhưng Tuyết Cơ vẫn hy vọng vào kỳ tích.
Hơn nữa, Tuyết Cơ cảm thấy Tiểu Vũ và Hương Hương trong lúc đó hắn là xảy ra gì đó. Nếu không đi Âm Sơn xong. Đường Hương Hương cũng không vội vã về tổng bộ Huyền Môn như thế.
Đường Hương Hương vốn là đã hạ quyết tâm. Nhưng khi gặp Vân di, Tuyết Cơ xong, tâm nàng lại lung lay.
Tuy rằng Vân di cùng Tuyết Cơ sư tôn không mạnh mẽ ngăn cản. Nhưng nàng hiểu, hai người này đều không hi vọng nàng luyện vô tình thiên đạo.
Thiên đạo vô tình. Vô tình thiên đạo.
Đường Hương Hương trong lòng rất mâu thuẫn.
Lúc này, nàng không hy vọng người thân lo lắng vì mình. Còn mặt khác, trong nội tâm thống khổ muốn cắt đứt thất tình lục dục, dùng cái này để trốn tránh chuyện tình đáng ghét kia. Vả lại, vô tình thiên đạo là con đường dễ nhất tiếp cận vô vi pháp môn. Là một loại pháp quyết tu luyện cấp tốc.
Đối với khát vọng lực lượng như Đường Hương Hương mà nói, hấp dẫn cực lớn.
- Rầm rầm.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa truyền đến.
Đường Hương Hương nghĩ sư tôn quay lại, vội bình tĩnh đi tới mở cửa. Lại không nghĩ, đứng đó là nam nhân mình oán hận nhất.
- Là anh?
Đường Hương Hương liếc Long Vũ một cái, tức giận nói:
- Anh tới làm gì? Chỗ tôi không tiếp anh, té đi.
Nói xong nàng liền muốn đóng cửa.
- Đợi đã.
Long Vũ dùng sức đẩy mạnh mà vào phòng nói:
- Tiểu sư muội, vì cái gì mà không cho anh cơ hội giải thích. Chuyện này có ẩn tình. Hãy nghe anh, phải bình tĩnh. Không nên vì vậy mà giày vò bản thân. Không nên tu luyện vô tình thiên đạo, đó là tử lộ.
- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.
Trong mắt Đường Hương Hương vẫn duy trì địch ý:
- Tôi với anh không có gì để nói, mời anh đi đi. Nếu không tôi hét lên đấy.
- Kêu đi?
Long Vũ hừ một tiếng, ngồi xuống ghế, khóe miệng tươi cười:
- Tiểu sư muội, anh nói anh tới giải thích... Em cứ không cho anh cơ hội giải thích. Anh không muốn bị oan.
Tuy rằng Long Vũ lấy đi lần đầu của nàng. Nhưng chuyện đó có nguyên nhân. Chủ quan mà nói, không phải Long Vũ cố tình, cũng không phải hắn chủ động.
Hết thảy là họa do yêu hồ.
- Giải thích?
Đường Hương Hương khinh bỉ nhìn Long Vũ nói:
- Anh giải thích cái gì? Anh không bằng cầm thú. Anh cút đi, nếu không tôi kêu người đấy.
- Vô tư đi...
Long Vũ cũng cảm thấy ủy khuất. Ngày đó hai người bị yêu hồ ám toán, phát sinh quan hệ là do ý thức không khống chế được bản thân. Dù là hắn hay Đường Hương hương, đều là trong mơ hồ làm ra sự tình đó. Về lí mà nói, hai người như nhau. Nàng là nữ nhân trong trắng thì hắn cũng thuần khiết đồng nam. Dựa vào cái gì mà chỉ hắn chịu trách nhiệm.(Biên: Cái này hay đó)
- Kêu đi, em có thể nói cho toàn bộ đệ tử Huyền Môn, anh cưỡng gian em.
Long Vũ nói.
- Anh... Đồ vô sỉ.
Đường Howng Hương tức đến nóng mặt, tức giận quát:
- Anh đứt dây thần kinh xấu hổ à... Anh tin hay không tôi sẽ liều mạng với anh?
- Chả tin.
Long Vũ nói:
- Em sẽ không tự sát. Tuy rằng anh không biết thân thế ngươi, nhưng anh biết, trên vai em gánh vác sứ mệnh nhất định.
- Anh khốn nạn, lưu manh.
Đường Hương Hương hoàn toàn bó tay.
Chỉ có thể nói, người này vô sỉ vô địch thiên hạ.
Lúc này Long Vũ cứ như thế.
- Tiểu sư muội, anh nói rồi, anh không muốn tiếp tục quýt làm cam chịu. Anh phải giải thích, nghe hay không, tin hay không tùy em. Nhưng anh phải giải thích.
Long Vũ trầm giọng nói:
- Ngày đó chúng ta đều bị yêu hồ ám toán. Ý loạn tình mê,chúng ta mới làm ra như vậy.
- Hừ.
Đường Hương Hương khinh bỉ cười lạnh:
- Anh cho là anh nói lung tung là tôi sẽ tin... Tôi không ngu như thế.. Long Vũ, cút đi, tôi không muốn gặp lại anh.
- Anh nói thật.
Long Vũ thành khẩn nói:
- Ngày đó, anh và em đều gặp yêu hồ. Đương nhiên là đàn ông ta sẽ chịu trách nhiệm.(DG: nghe giống mấy thằng ở bệnh viện Hà Nội, bảo chịu trách nhiệm xong móc tiền bảo phá. Vãi hàng Biên: Bệnh viện ở đâu chẳng thế, riêng gì HN)
- hịu trách nhiệm?
Đường Hương Hương khinh miệt nhìn Long Vũ. hóe miệng khinh thường nói:
- àm sao phụ trách.. Anh làm được gì. Anh trả lại thân thể thanh bạch cho tôi sao?
- Không thể.
Long Vũ thản nhiên nói:
- Tiểu sư muội, em trong sạch thì anh cũng đồng nam. Trước kia anh chưa từng chạm tay nữ sinh.
- Im miệng.
Đường Hương Hương quát lớn:
- Tôi không muốn nghe anh nói nữa, cút đi... Không được xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn thấy anh.
Nói xong, Đường Hương Hương cắn môi hung tợn nói:
- Nếu không phải sư tôn quan tâm nhất, tôi thực sẽ giết anh.
- Hừ.
Long Vũ cười khổ một tiếng:
- Tiểu sư muội, anh đột nhiên cảm thấy em rất đáng thương. Bởi vì chính thủ phạm em mà không biết. Nếu là anh thì anh sẽ tỉnh táo lại. Cẩn thận nghĩ lại chuyện ngày đó. Không phải xúc động như thế.
Dùng một chút, Long Vũ hỏi tiếp:
- Anh hỏi câu cuối. Em thực muốn luyện vô tình thiên đạo sao? Một chút cũng không nghĩ lại sao?
- Ta nói rồi, chuyện của tôi không cần anh quan tâm.
Đường Hương Hương không chịu khuất phục.
- Một khi đã như vậy, anh cũng không nhiều lời, hy vọng tương lai em không hối hận.
Đối mặt với Đường Hương Hương cực lực bài xích, Long Vũ cũng bất lực.
Hắn dĩ nhiên quyết định buông tha.
Lúc này, hắn đã chẳng thể cho Tuyết Cơ thấy kì tích. Thiên Cơ Tử đứng đầu Huyền Môn tự mình mở ra thông đạo đến Vô Tình phong, thông đạo Tuyệt Bích Nhai. Chỉ có nơi này, Đường Hương Hương mới có thể lấy được pháp quyết tu luyện vô tình thiên đạo.
- Hương Hương, ngươi thực sự quyết định?
Thiên Cơ đạo nhân thờ dại một tiếng nói:
- Ngươi là kỳ tài tu đạo, bổn tọa thực không muốn ngươi đi vào tử lộ đâu?
- Thiên Cơ sư bá.
Đường Hương Hương hành lễ nói:
- Cám ơn người quan tâm. Con đã nghĩ kĩ, sẽ không đổi ý. Dù là tử lộ hay sinh lộ, con đều kiên trì.
- Tiểu sư muội, không nên đi.
Uông kiếm lòng như lửa đốt chạy lại, cản trước mặt Hương Hương nói:
- Tiểu sư muội, vì cái gì mà phải như vậy. Đi nào, muội quay đầu lại thôi. Nói cho ta biết, đến cùng là việc khó gì, ta giúp muội, ta sẽ không tiếc giá nào giúp muội. Ta chỉ muốn muội không luyện vô tình thiên đạo.
- Cảm tạ sư huynh yêu mến.
Đường Hương Hương mỉm cười nói:
- Chuyện của muội, muội tự xử lí... Mời huynh tránh ra.
- Tránh ra.
Lữ Minh đi tới, nói với Uông Kiếm:
- Tiểu sư muội lớn rồi, nàng có quyền quyết định tương lai của mình.
- Đại sư huynh ngươi… Ngươi chẳng lẽ muốn quên đi?
Uông kiếm không chịu nhường đường. Hắn thích Đường Hương Hương. Tuy rằng nàng không thích hắn. Chỉ cần người còn ở lại, tương lai sẽ có cơ hội. Nhưng nàng muốn tu luyện vô tình thiên đạo, vậy thì vĩnh viễn mất đi cơ hội.
- Tránh ra.
Lữ Minh sáng suốt quát một tiếng nói:
- Uông kiếm sư đệ, đây là việc của Hương Hương. Dù là Huyền Môn hay là chúng ta cũng không thể can thiệp.
- Đai sư huynh, ngươi không thích Hương Hương sao? Ngươi không phải muốn Hương Hương làm đạo lữ sao? Vì sao ngươi buông tha? Nếu tiểu sư muội đi vào Vô Tình phong, vậy thì hết rồi. Ngươi cũng biết mà?
Uông Kiếm nói.
- Câm mồm.
Lữ Minh nói:
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
- Uông Kiếm tránh ra.
Thiên Cơ Tử cũng đã tới, đem Uông Kiếm kéo qua một bên, thấp giọng nói;
- Sao ngươi hồ đồ như thế? Sư tôn ngươi ta cũng không ngăn cản, ngươi ngăn cản cái gì? Nếu ngươi thích nữ đệ tử xinh đẹp, ta tìm cho ngươi, làm gì phải treo cổ trên một thân cây.
- Đây là bản đồ.
Thiên Cơ Đạo nhân chậm rãi bay tới. Hắn duỗi tay đưa cho Hương Hương một cái bản đồ nói:
- Vô Tình phong là cấm địa Thái Huyền sơn, chỉ nguyện ý tu luyện vô tình thiên đạo mới có thể vào. Mấy chục năm qua, dù là ta cũng chưa đặt chân vào nửa bước, bên trong hung hiểm dị thương. Ngươi mang bản đồ thì sẽ dễ dàng một chút.
- Tạ ơn sư bá.
Đường Hương Hương nhận lấy,vội vàng cảm ơn.
- Không cần cảm tạ. Đây là sư bá đưa ngươi tới đường cùng.
Thiên Cơ đạo nhân thở dài, vẻ mặt tiếc hận, xoay người đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói:
- Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.... Tại Vô Tình phong, không thể ngự kiếm phi hành cho nên ngươi phải cẩn thận...
- Hương Hương, bảo trọng.
Tuyết Cơ luôn không nói gì, đến lúc Hương Hương bước đi, nàng mới mở miệng nói một câu.
- Sư tôn,Hương Hương bất hiếu.
Đường Hương Hương liền quỳ rạp xuống đất. Lại hướng Tuyết Cơ quỳ lạy.
Lạy xong, nàng đứng dậy quay đầu, sắc mặt kiên định.
- Đợi đã.
Long Vũ vội vàng chạy đến, sau lưng mang túi du lịch. Nhìn bộ dáng chuẩn bị cẩn thận, hắn đi tới nói với Đường Hương Hương:
- Anh đi vào với em.
- Không cần.
Ngữ khí Đường Hương Hương vẫn lạnh băng như cũ:
- Đây là chuyện của tôi. Không cần anh quan tâm. Tôi không muốn người khác nhúng tay.
- Vô Tình phong nguy hiểm dị thường, nguy cơ trùng trùng. Mình em đi vào có thể còn không tìm được vô tình thiên đạo mà đã mất mạng.
Long Vũ trước đó đã cho La Lâm phân tích tình hình Vô Tình phong, Tuyệt Bích nhai, cho ra kết luận, bên trong nguy hiểm đủ để cho Đường Hương Hương toi mạng.
- Tiểu Vũ...
Tuyết Cơ há hốc miệng, vốn muốn hỏi gì đó. Thấy mắt Long Vũ tràn ngập tự tin, nàng liền bình thường trở lại.
- Hương Hương, không bằng cho Tiểu Vũ đi cùng với con đi.
Tuyết Cơ đề nghị nói.
- Đi thôi.
Long Vũ không đợi Đường Hương Hương tỏ thái độ, bản thân đã bước vào Vô Tình Phong.
Đường Hương Hương bất đắc dĩ, đành phải theo sau.
Lữ Minh tán dương nói:
- Tiểu Vũ sư đệ quả không tệ, Vô Tình Phong này không phải bình thường, ngươi dám can đảm đi vào?
Tuy rằng cùng ở Thái Huyền Sơn, nhưng tiến vào phạm vi Vô Tình Phong, cảnh sắc lại bất đồng. Nơi này sương khói lượn lờ, làm lòng người bất ổn. Trong mơ hồ, thậm chí có một cỗ tiếng vang nhè nhẹ nhiếp nhân tâm phách. Hơn nữa chung quanh không khí cũng âm rầm đáng sợ.
- Sợ sao?
Long Vũ hỏi.
- Hừ!
Đường Hương Hương hừ một tiếng, không thèm trả lời.
- Anh đã nói rõ ràng, em vì sao còn thù hằn anh?
Long Vũ nói:
- Tiểu sư muội, làm người phải có lương tâm. Anh tuy rằng chưa phải đại anh hùng, nhưng vẫn biết thiện ác. Sự tình Âm sơn, không oán anh được... Em không có lý do gì mà trừng mắt với anh, đó là do anh bị hại mà.
- Câm mồm.
Đường Hương Hương nói:
- Chuyện tình Âm Sơn đã là quá khứ, tôi không muốn nhắc lại.
Nói xong nàng liền bước nhanh hơn.
- Chậm đã.. Cẩn thận lạc đường.
Long Vũ nói một tiếng, cũng vội vã chạy theo.
- Chủ nhân, cẩn thận một chút, nơi này cổ quái.
La Lâm nhắc nhở:
- Từ khi tiến vào vô tình phong, tôi tìm ra một cỗ khí tức kì quái. Không thể nói là chính hay tà, phi thường không tốt. Cậu phải luôn bảo trì cảnh giác.
La Lâm báo hiệu xong, Long Vũ vội vàng nói:
- Tiểu sư muội, chú ý một chút, không khí nơi này cổ quái.
Đường Hương Hương nghe vậy cũng không nói gì. Cũng không làm gì.
Nàng bước nhanh hơn một chút.
Nơi này nguy hiểm, Long Vũ sợ hai người lạc nhau, vội bước nhanh theo.
Đường Hương Hương muốn bỏ xa Long Vũ, nhưng không làm được. Long Vũ sớm đã cho La Lâm tập trung khi tức của nàng, không cần biết nàng đi đâu, La Lâm đều có thể tìm ra.
Đường Hương Hương không ngừng xem trứ địa đồ, hướng Tuyệt bích nhai đi tới. Dọc đường, hai người không nói gì, tốc độ càng lúc càng nhanh, dường như đang chạy.
Đáng tiếc nơi này không thể ngự kiếm, nếu không tốc độ còn nhanh hơn.
Đại khái hơn một giờ, La Lâm đột nhiên lại báo hiệu:
- Chủ nhân, chúng ta luôn đi lòng vòng chung quanh. Trong gần nửa giờ căn bản không có đi tới trước một bước.
- A?
Long Vũ kinh hãi vội dụng tâm hỏi:
- Cô nói thực sự? Chúng ta đi quanh một chỗ, vì cái gì mà tôi không cảm giác được?
- Thật sự.
La Lâm giải thích nói:
- Nơi này hẳn là có trận pháp nào đó... Chủ nhân, thực xin lỗi, tôi không thể phá giải trận pháp này, các người cẩn thận một chút... Tôi sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp.
- Dừng.
Long Vũ thu tâm, vội nói với Đường Hương Hương phía trước:
- Tiểu sư muội, dừng đã, dừng đã. Chúng ta đi quanh một chỗ, nơi này co huyễn trận.
- Anh nói nhảm cái gì đó?
Đường Hương Hương dường như không tin Long Vũ.
- Em nhìn kỹ cảnh vật đi, có phải rất quen hay không? Em xem khối nham thạch lớn, có phái rất giống không, không phải thấy nhiều lần sao?
Long Vũ hỏi.
- Nói nhảm.
Đường Hương Hương nói:
- Chẳng lẽ không có tảng đá giống nhau.
- Em không tin anh phải không?
Long Vũ đi tới lấy thiên sư pháp kiếm khắc lên mấy chữ to trên hòn đá nói:
- Chúng ta đi tiếp đi. Đợi tẹo nữa thì biết.
Long Vũ nắm chắc mười phần, bởi vì La Lâm không rỗi hơi. Nàng làm việc cẩn thận tỉ mỉ, một chút sai số cũng không có.
Quả nhiên, hai người đi chừng hai mươi phút, hai người lại thấy khối nham thạch kia. Chữ Long Vũ khắc vẫn còn nguyên.
Đường Hương Hương bất đắc dĩ, đành phải dừng lại. Hung hăng liếc nhìn Long Vũ một cái, trong lòng khó tin. Chẳng lẽ mình đi nhầm sao?
Nhìn bản đồ, Đường Hương Hương cũng không cảm thấy mình sai đường.
- Tiếp tục đi.
Cắn răng, Đường Hương Hương không tin, lại muốn thử.
Hơn một giờ sau, Đường Hương Hương rốt cục cam chịu số phận, thực sự là bọn hắn lâm vào trong huyễn trận.
Một giờ sau, Long Vũ ngồi dưới đất cau mày, mà Đường Hương Hương thì đi qua đi lại, tận lực suy tư,hy vọng có thể mau chóng phá giải huyễn trận. Nhưng mà cảm thấy vô lực.
Nhìn nhìn, Long Vũ đột nhiên cảm thấy trong bụng có tiếng óc ách, đói bụng rồi. Hắn với ra sau lưng, muốn lấy ra vài thứ ăn đỡ đói, không ngờ chả thấy gì, nghĩ đến lúc trước hắn chạy vội vàng, chẳng qua là đeo túi du lịch phía sau mà quên bỏ mấy cái kia vào.
- Anh đói bụng?
Đường Hương Hương cười lạnh nhìn Long Vũ nói:
- Một khi đã như vậy, anh hà tất phải đi theo.
- Tiểu sư muội, cần gì phải cay nghiệt thế. Anh và em hiện tại nên là đồng tâm hiệp lực, nếu không chết bị vây chết ở đây.
Long Vũ nói.
- Tôi tuyệt đối sẽ không chết cùng chỗ với anh.
Nói xong nàng tiếp tục nghĩ biện pháp. Chỉ là hai giờ trôi qua, nàng vẫn bó tay.
Cảm giác đói bụng của Long Vũ càng tăng, càng ngày càng khó chịu. Cũng may sơn đạo bên cạnh có một dòng suối.
Hắn cho La Lâm kiểm tra đo lường chất nước, sau đó mới dùng tay vốc vài ngụm lên uống.
Mời đầu uống nước còn có tác dụng. Nhưng lâu sau, thì cũng hết cách. Hắn thở dài ngao ngán, chỉ sợ phải chết đói ở đây.
Đường Hương Hương hoàn toàn không thấy đói, tâm tư nàng hoàn toàn ở vô tình thiên đạo. Chẳng qua chuyện như vậy cũng là ngoài ý muốn, nàng biết, Long Vũ đúng. Nếu không phái giải huyễn trận, bọn hắn sẽ chết ở đây.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chẳng có gì, chán nản ngồi xuống. Đường Hương Hương nhìn thấy mấy chữ to Long Vũ khắc trên nham thạch nghĩ xuất thần.
Long Vũ nhìn bộ dáng nàng, không nhịn được nhắc nhở:
- Em xem cái kia có tác dụng gì? Chúng ta nếu không nghĩ cách đi ra ngoài, chỉ sợ là chết đói ở đây... Bản đồ đâu, đưa anh xem nào.
Đường Hương Hương chuyển động, xoay đầu nhìn hắn một cái, do dự một chút rồi cũng đưa bản đồ cho Long Vũ.
Nhận lấy bản đồ, Long Vũ vội cho La Lâm phân tích.
Mấy phút sau, La Lâm tỏ dấu hiệu khó khăn. Bởi vì hệ thống công năng không đầy đủ, cho nên không thể từ bản đồ nhìn ra pháp môn phá trận. Chẳng qua nàng tỏ vẻ muốn tiếp tục cố gắng.
- Ọc ọc, ọc ọc.
Lúc này bụng Long Vũ lại réo.
- Anh đói sao?
Đường Hương Hương nói:
- Không ăn điểm tâm sao?
- Đúng vậy.
Long Vũ gật đầu nói:
- Anh chỉ biết Vô Tình phong hung hiểm vạn phần, cho nên sáng sớm rời giường liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, đem chút vật tư chuẩn bị tốt. Ai biết sốt ruột trước sau lại quên vài thứ...
- Vì cái gì gấp như vậy?
Đường Hương Hương hỏi.
- Bởi vì anh lo cho em.
Long Vũ nói.
- Óc óc óc..
Bụng Long Vũ réo không ngừng.
- Xem ra anh đói thực sự...
Đường Hương Hương nhịn không được bật cười, Long Vũ thẹn đỏ mặt, chỉ muốn kiếm cái lỗ nào mà chui xuống. Đường Hương Hương cười hai tiếng, lại mặt lạnh băng nói:
- Ngồi nhẫn nại đi, tôi sẽ nghĩ cách.
Cứ như vậy hai người tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
Nhưng là đến khí mặt trời xuống núi, bọn hắn vẫn không nghĩ ra được gì. Trong lúc Long Vũ không biết uống bao nhiêu nước. Đáng tiếc càng nốc vào càng đói.
Ngươi tu đạo nếu không có thành tựu lớn, thì không có khả năng rời khỏi thức ăn phàm trần. Đương nhiên người tu đạo trên cảnh giới tụ linh, mỗi ngày ăn rất ít, có thể vài ngày không ăn.
Đến hơn nửa đêm, Đường Hương Hương luôn trầm tư đột nhiên nghĩ ra gì đó, trong đôi mắt của nàng hiện ra tinh quang:
- Tôi nghĩ tôi đã hiểu chút xíu...
Nói xong nàng đứng lên hướng tảng nham thạch lớn nói:
- Không quản như thế nào, tôi đều phải thử một chút.
- Đợi đã.
Long Vũ gọi nàng nói:
- Để anh tới... Anh nghĩ anh cũng hiểu một chút... Em đứng sau anh, nếu có gì ngoài ý muốn thì em tránh ra sau.
Nghe Long Vũ nói vậy, Đường Hương Hương thoáng chốc nhớ lại hành trình lên Âm Sơn. Mới vừa lúc bắt đầu, dường như chính là Long Vũ bảo hộ nàng.
Nếu không có sự tình sau đó, Đường Hương Hương nghĩ thầm, chính mình sẽ có hảo cảm với hắn.
- Ài!
Sự tình đã phát sinh, Đường Hương Hương nỗ lực bình tâm, lạnh giọng nói:
- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm. Tránh ra, tự tôi làm.
Long Vũ dành đi trước dựa theo bát quái chi số trên tảng đá ấn vài cái, chỉ trong khoảnh khắc, tảng nham thạch quả nhiên có phản ứng.
Một bộ đồ án bát quái màu vàng rõ ràng có thể thấy được.
- Là bản đồ.
La Lâm nhắc nhở một tiếng.
Mà lúc này, Đường Hương Hương cùng Long Vũ cũng phát hiện điểm này, vội vàng ghi nhớ bản đồ kia.
- Xuống nước.
Đường Hương Hương nói một tiếng, Bích Thủy pháp kiếm trong tay hiện một đạo kiếm quang, lập tức hướng dòng suối bắn tới.
- Ầm.
Dòng suối bị đánh vào, bọt nước rơi xuống hai người. Đòng thời một dòng lũ hướng hai người đánh tới. Hai người vội tránh đi. Đợi cơn lũ qua đi nước trong máng vốn khôn cạn nhất thời liền đầy nước trong veo. Hai người đạp trong nước, dọc theo dòng suối nhỏ đi tới.
- Cẩn thận một chút.
Long Vũ nhắc nhở một tiếng, lập tức đem ánh mắt nhìn nữ nhân, bọt nước trong suốt từ lọn tóc đen nhánh chảy xuống, váy trắng bị ướt. Một phần trở nên trong suốt. Có thể thấy được hình dáng lả lướt uyển chuyển, duyên dáng yêu kiều, giống như đóa hoa mới nở.
Long Vũ bỗng ngây ngốc.
- Đi nhanh lên, còn chần chờ cái gì.
Đường Hương Hương nghiêng đầu nói, vẻ mặt ngưng lại, ánh mắt nàng cùng Long Vũ giao nhau giây lát rồi lại quay lại.
- Hừ.
Hừ lạnh một tiếng, Hương Hương bước nhanh hơn. Đồng thời đạo lực trong cơ thể nàng nhanh quay trở lại trong cơ thể, đem nước bốc hơi, để tránh sắc lang tiếp tục dòm ngó.
Long Vũ ngầm cười khổ, niệm phổ thiện thanh tâm chú.
Dựa theo Kim Phượng nói, cách này có thể đem tà niệm gạt bỏ, khiến cho hai nhân cách dung hợp. Chẳng qua lúc này chẳng có tí hiệu quả(DG: Trái tim không mạnh bằng trái tờ rym)
Đương nhiên cũng trách Long Vũ hấp tấp.
Loại chuyện này hiển nhiên cần thời gian chán chê.
Đi thật nhanh, hai người không nói gì, không khí yên tĩnh vắng lặng. Long Vũ luôn dặn dò La Lâm để nàng thu thập tin tức nơi này, để báo động trước.
Đồng thời hắn nắm chặt thiên sư pháp kiếm, không dám một chút lơ là.
Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai, hai ngươi mới dọc theo con suối đi lên bờ. Nhìn quanh, xa xa phía trước là bích tuyền phong.
Long Vũ tâm hơi động, trên bản đồ đánh dấu, chỗ kia là Bích Tuyền phong cất dấu vô tình thiên đạo. Đường Hương Hương chậm rãi lên bờ, tự nhủ:
- Cuối cùng đã tới...
- Chúc mừng.
Long Vũ bất động thanh sắc nói.
Đường Hương Hương giật mình, nhưng nhìn hàn ý trong mắt không giảm, thanh âm lạnh lẽo nói:
- Anh thực sự hy vọng tôi quên thất tình lục dục. Nói như vậy là có thể che dấu tội ác của anh?
Long Vũ bó tay. Thực khổ tâm, trên mặt có chút mất tự nhiên. Bước tới bên cạnh, hắn cố ý cách xa Hương Hương một chút:
- Em bây giờ hối hận cũng không sao.
Đường Hương Hương nhìn hắn, bỗng nhiên cười:
- Ngươi cảm thấy bây giờ tôi còn có thể quay đâu sao?
- Anh không biết.
Long Vũ trầm giọng nói:
- Quyết định là ở em, không phải người khác... Tiểu sư muội, anh lại nhấn mạnh, địch nhân của chúng ta là ma hồ không phải hai ta. Em vì cái gì mà oán hận anh? Chẳng lẽ trong trí nhớ của em, chỉ có chuyện kia, anh đối với em không tốt sao?
Đường Hương Hương nhìn hắn thật lâu. Gật đầu nhưng hàn ý chưa giảm nói:
- Long Vũ, anh không phải nữ nhân. Anh căn bản không thể lý giải, trinh tiết với nữ nhi quan trọng như thế nào.
- Xã hội bây giờ, coi trọng vật chất, anh thật sự không biết còn có nữ nhân nào đem trinh tiết coi như sinh mệnh.
Long Vũ hỏi.
Đường Hương Hương hừ một tiếng nói:
- Nữ nhân Thục trung Đường Môn.
Long Vũ ngây người, gãi đầu nói:
- Coi như em nói đúng đi... Quên đi, hiện tại không phải lúc nói mấy cái này, chúng ta đi đến Tuyệt Bích phong đã. Dù sao anh cũng cảm thấy có chút không tốt.
- Nếu sợ thì về đi, dù sao cũng không phải tôi mời tới...
Đường Hương Hương hừ một tiếng, lập tức bước nhanh tới trước.
Long Vũ cũng theo sát.
Đại khái nửa giờ, hai người tới chân Tuyệt Bích phong, ngẩng đầu nhìn lại, ngọn của Tuyệt Bích phong kia dường như chạm vào mây, không thấy biên giới.
Trước mặt họ là một cái sơn đạo không biết là tự nhiên hay con người tạo ra. Đường Hương Hương không chút do dự, cất bước đi tới, Long Vũ chần chờ nhưng cuối cùng cũng di theo.
Đây là một cái sơn đạo vô cùng nguy hiểm, chỉ có thể một người qua. Đi qua sơn đạo, nhánh cây hai bên núi cũng đã che ánh nắng mặt trời, ánh sáng mờ mịt. Đường Hương Hương lấy ra hỏa linh phù chiếu sáng. Trên đường đi, an bình, cũng không phát sinh gì ngoài ý muốn. Chỉ là không thấy cuối đường, cũng không biết khí nào mới đến nơi.
Thái Huyền sơn Thái Dương Phong, Thiên Cơ đạo nhân đứng đầu Huyền Môn cùng ba vị trưởng lão Vân Dương phong, Hành Dương phong, Ngọc Dương phong, cùng Tuyết Cơ, Uông Kiếm, Lữ Minh,... Đám người đợi đều ngồi xếp bằng. Bọn họ dựng lên một tế đàn cao mười thước, tế đàn có hai ngọn đèn bát quái. Đèn đuốc lập lòe, không mấy sáng sủa.
- Sư tôn, Hương Hương cùng Tiểu Vũ không sao chứ?
Tuyết Cơ đưa mắt nhìn sang sư tôn Thiên Cơ đạo nhân. (DG: bó tay,lão này là sư tôn Tuyết Cơ,Hương Hương là đệ tử Tuyết Cơ, vậy mà lão lại là sư bá của Hương Hương,loạn. Biên: Lúc trên ta thấy vậy, định sửa. Nhưng thôi)
- Không cần lo lắng.
Thiên Cơ đạo nhân nhìn đèn bát quái trên tế đàn, cười nói:
- Hai ngọn đèn bát quái này gắn ngày sinh của Hương Hương cùng Tiểu Vũ, đại biểu cho sinh mạng của bọn chúng. Chỉ cần đèn chưa tắt thì người vô sự. Đèn càng sáng thì bọn hắn càng an toàn.
Tuyết Cơ nghe vậy, nhìn kĩ hai ngọn đèn, khóe miệng lộ ra tia cười.
Cả đàn tràng, lòng nàng lúc nào cũng như lửa đốt.
Bởi vì hai người kia dù là Long Vũ hay Hương Hương, đều là người quan trọng nhất trong đời nàng.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tuyết Cơ hỏi:
- Ý của ta là chúng ta có thể giúp gì cho chúng?
- Không thể.
Thiên Cơ đạo nhân nói:
- Chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ... Đợi bọn họ trở về, Tuyệt Tình phong là cấm địa Huyền Môn, là trưởng bối thì lại càng không thể đặt chân. Tuyết Cơ, ta biết Hương Hương và Long Vũ đều là người ngươi quan tâm nhất. Nhưng việc hôm nay, chỉ có thể dựa vào số mệnh của họ.
- Sư tôn, ta hiểu.
Tuyết Cơ gật đầu.
- Được rồi, giải tán hết đi, ta ở lại canh cái đèn...
Thiên Cơ đạo nhân nói.
Tuyết Cơ, Lữ Minh, Uông Kiếm dường như không muốn đi. Chẳng qua lời Thiên Cơ đạo nhân, bọn hắn không thể không nghe.
Nửa đêm, Hương Hương cùng Long Vũ hái một ít hoa quả hai bên núi ăn cho đỡ đói. Căn cứ vào địa đồ, bọn hắn đã tới giữa sườn núi.
Long Vũ liền yêu cầu, hai người nghỉ tại chỗ hai giờ.
Thời gian nghỉ ngắn ngủi, bọn hắn lại lên đường. Mặt trời ló ra khỏi chân trời, thời gian đã là năm giờ sáng, bốn phía trống trải yên tĩnh. Thậm chí yên tĩnh đến phát sợ.
- Đi.
Hương Hương cất bản đồ, khoe miệng mỉm cười thắng lợi:
- Cuối cùng cũng tới..
Long Vũ đang muốn thả lỏng, không ngờ La Lâm báo hiệu, Tuyệt Bích phong dường như truyền đến một cỗ tà khí. Long Vũ không dám lơ là, vội đem tin tức báo cho Đường Hương Hương.
Đường Hương Hương nhìn kĩ, thật khó tin, Tuyệt Bích phong đối diện trong rừng Loạn Thạch có một cỗ hắc khí nhàn nhạt chậm rãi tản ra.
Long Vũ dùng sức ném một tảng đá, hướng tới bên kia bay tới, rất lâu sau mới nghe tiếng, sơn cốc trống trải vang lên từng âm thanh vọng lại, mãi không dứt.
- Anh làm gì thế?
Hương Hương khẽ nhíu mày:
- Chẳng lẽ anh muốn chúng ta bị lộ?
- Không cần lo.
Long Vũ cười giải thích:
- Nơi này là cấm địa Huyền Môn, ngày thường không có vết chân. Cũng bởi vì vậy, động vật nhỏ không ít, khe núi có tiếng đá vụn rơi xuống là bình thường, không bị nghi đâu.
- A.
Hương Hương nghe vậy, cảm thấy được Long Vũ nói có lý, lập tức không nói nữa.
Ánh mắt nàng nhìn quanh, tìm một chỗ có công sự che chắn. Lập tức đi qua, thò đầu ra, cẩn thân quan sát phản ứng bên kia.
Long Vũ thấy vạt áo Đường Hương Hương hơi xộc xệch, mông hơi vểnh, thân thể mềm mại chưa phát dục thành thục tạo thành một đường cong tuyệt diệu, tâm thần mỉm cười lay động.
- Chúng ta giờ nên làm gì?
Hương Hương quay đầu hỏi. Nàng liền thấy ánh mắt Long Vũ nhìn vào mông nàng. Đỏ mặt thẹn thùng. Giọng nói nàng căm hận:
- Đồ vô sỉ, đang muốn có chủ ý đồi bại gì?(DG: Hic đã làm giai đoạn Z rồi mà bây giờ chỉ có B với C mà đã nóng)
Bình luận truyện