Đặc Thù Không Gian

Quyển 4 - Chương 43: Vãng sự của Hương Hương



Tuyết Cơ?

Bạch Mi đạo nhân cau mày nói:

- Xem ra là tiểu bối nào đó. Nhưng trong ký ức của ta thì Huyền Môn không có người nào như vậy... Có điều cũng chẳng sao, việc này nào liên quan đến ta. Đúng rồi, các ngươi có tính toán gì không?

- Tiếp tục tìm kiếm vô tình thiên đạo. Hương Hương nói rất nghiêm túc:

- Cho dù là tiền bối không giúp, chúng ta cũng không từ bỏ

Đúng! Long Vũ cũng nói: Ta cùng tiểu sư muội đi tìm vô tình thiên đạo cho được mới thôi.

- Cũng được... Xem ra các ngươi đã quyết tâm, ta chỉ điểm một chút.

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Cuối sơn động, còn lại thuận theo thiên địa, có thể tìm vô tình thiên đạo. Chẳng qua ta báo cho các ngươi, vào dễ nhưng ra thì khó.

- Ta không sợ! Đường Hương Hương nói xong liền bước đi.

- Đợi đã!

Long Vũ nhớ ra gì đó nói: - Người còn không cho chúng ta biết nên xưng hô thế nào?

- Bạch Mi đạo nhân!

Bạch Mi đạo nhân? Long Vũ lẩm nhẩm một câu nói: - Vậy không tốt sao?Người hẳn là tiền bối Huyền Môn... Trực tiếp xưng hô danh tự như vậy thì...

Không sao! Bạch Mi đạo nhân nói: - Danh tự chẳng qua là để gọi. Ta không để ý. Ngươi chấp nhất làm gì chứ?

- Ồ!

Long Vũ đáp một tiếng rồi lập tức hỏi: - Bạch Mi tiền bối. Người cũng biết rõ phản đồ Huyền Môn kia. Kẻ đó ở Vô Tình Phong dùng Thiên Sư kiếm quyết...

- Ừm!

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Từ khi hắn vào Vô Tình Phong thì ta đã biết. Tiểu oa nhi. Ta biết tâm tư của ngươi nhưng sự tình không tiện nói. Ta không tiện nhúng tay mà cũng không chỉ chỗ của hắn cho các ngươi. Đương nhiên, ta sẽ tận lực cứu những kẻ mà hắn làm hại.

Đây là thế nào? Long Vũ to gan đoán: - Hay là các ngươi có giao tình...

- Đáp án thì tự ngươi đi tìm.

Vừa dứt lời, thân ảnh Bạch Mi đạo nhân liền biến mất.

Ra vẻ thần bí, nói không chừng thì cùng hắc y nhân kia là... Long Vũ lẩm bẩm.

Ân tâm chạy đi! Đường Hương Hương lẩm bẩm một câu liền bước nhanh hơn. Long Vũ cũng không thèm nói nữa mà chạy lên trước.

Về phần thân phận Bạch Mi đạo nhân, hắn quyết định khi trở về phải hỏi Tuyết Cơ tỷ tỷ một lần.

Hai người đi theo đường Bạch Mi đạo nhân chỉ dẫn, rất nhanh đã thấy một cái cửa. Đường Hương Hương bước nhanh qua. Đi ra ngoài quả nhiên thuận theo thiên địa. Nơi này chim ca hoa nở, nước chảy êm đềm, bóng chiều ngả về tây. Giống như thế ngoại đào nguyên.

Đương nhiên hai người nào có tâm tình thưởng thức cảnh vật. Đôi mắt Đường Hương Hương xem xét chung quanh, cách đó không xa trên một tảng đá thấy bốn chữ.

Vô tình thiên đạo!

- Chúng ta tới đó!

Đường Hương Hương nói xong lập tức bước tới, để tỏ thành ý của mình, nàng quỳ rạp xuống đất lạy ba lạy:

- Hương Hương thành tâm tu luyện vô tình thiên đạo, mong thành toàn cho.

- Đứng lên đi. Cô lạy cái gì, nơi này có ai đâu.

Long Vũ đã sớm cho La Lâm kiểm tra. Bốn phía căn bản không có ai.

Đường Hương Hương đứng lên phủi bụi nơi đầu gối rồi liếc Long Vũ một cái, thấy vẻ mặt hài hước của hắn thì nhíu mày nhưng không nói gì.

- Chúng ta cẩn thận tìm. Hẳn sẽ có thu hoạch. Long Vũ nói.

- Khỏi cần!

Đường Hương Hương nhìn một vòng, cuối cùng dừng trên bốn chữ to đùng. Cũng không biết tại sao nàng cảm thấy chúng là mấu chốt. Chỉ là nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra.

- Ngươi đứng cách xa ta một chút... Ta muốn yên tĩnh. Khóe miệng Đường Hương Hương thoáng hiện chút lạnh lùng nói: - Trong một canh giờ, đừng quấy rầy ta.

Long Vũ nghe vậy không nói nữa mà xoay người rời đi.

Vô tình thiên đạo! Đường Hương Hương ngồi trên tảng đá, không chớp mắt nhìn bốn chữ kia. Thể bút cứng cáp mạnh mẽ giống như long xà cuồng vũ.

Ban đầu không thấy gì nhưng quan sát kỹ, bốn chữ kia đột nhiên có chút biến hóa, xuất hiện một chút lốm đốm.

Đường Hương Hương hít sâu một hơi, vội vàng tập trung tinh thần.

Cơ duyên rõ ràng trước mắt.

Phải xem nàng nắm lấy thế nào.

Một lát sau, trong mắt Đường Hương Hương nhìn thấy một màn thần kì, bốn chữ vô tình thiên đạo to kia hóa thành vô số vết sáng.

Lập tức những vết sáng không ngừng biến ảo rồi tụ lại. Hình thành vài chữ mới cùng phù chú. Nàng dụng tâm ghi nhớ.

Đại khái qua một khác, Đường Hương Hương đột nhiên cảm giác đầu óc choáng váng, tình thần rã rời như lao lực quá độ. Nàng cố gắng dời ánh mắt đi.

Trong phút chốc đau đớn trong óc biến mất.

Đảo mắt qua, Đường Hương Hương phát hiện bốn chữ trên tảng đá vẫn như cũ, không có chút biến đổi.

Cách đó không xa, Long Vũ phát hiện mấy bộ xương hình dạng ngay ngắn nằm ở đó. Nhưng khi hắn mới nhẹ chạm vào thì liền hóa thành tro bụi.

Hiển nhiên bộ xương đã lâu lắm rồi.

Đường Hương Hương thu hồi tâm thần, điều tức một hồi thì lộ vẻ vui mừng, lại nhịn không được hoan hô lên: - Ta hiểu được vô tình thiên đạo...

Thân thể Long Vũ chấn động vội đi tới.

Mắt thấy sắc mặt nàng tái nhợt cùng vẻ mặt u ám. Trông giống như bộ xương kia thì vội vàng nói: - Tiểu sư muội, không thể quá lưu luyến lao lực quá độ mà chết...

Đường Hương Hương trừng mắt liếc hắn một cái nói: - Không cần ngươi quan tâm..

Long Vũ quay đầu đi nhìn chằm chằm lên bốn chữ trên tảng đá. Một lúc sau thấp giọng nói: - Vì cái gì ta nhìn không ra... Không phải là ảo giác sao?

Sắc mặt Đường Hương Hương trầm xuống nói: - Vô tình thiên đạo dành cho người hữu duyên. Long Vũ, ngươi không cần khuyên ta, ta vất vả tiến vào Vô Tình Phong chính là tìm kiếm vô tình thiên đọa. Hôm nay thấy trước mắt sao có thể bỏ qua.

Long Vũ dường như không nghe thấy. Mắt nhìn chằm chằm vào chữ vô tình thiên đạo nhưng vẫn không thấy biến hóa gì.

Cho dù La Lâm phân tích cũng không có thu hoạch.

Long Vũ thầm suy nghĩ, xem ra hắn vô duyên với vô tình thiên đạo (Tất nhiên, râm đạo làm sao mà vô tình được ^^)

- Tiểu sư muội.. Ta.. ta cảm giác, chuyện này không ổn. Chi bằng chúng ta trở về đi. Long Vũ không hy vọng Đường Hương Hương tu luyện vô tình thiên đạo.

Dừng một chút hắn lại nói: - Tiểu sư muội. Nếu cô tu luyện vô tình thiên đạo, tương lai thành kẻ máu lạnh vô tình. Đến lúc đó cả tình thân, tình yêu đều không cảm thụ được. Cô thấy sống như vậy có ý nghĩa sao? Cái khác không nói, chẳng lẽ cô muốn quên tình thầy trò với Tuyết Cơ tỷ tỷ? Đúng rồi, còn dì Vân..Cô quên sao?

Long Vũ nói tiếp: - Ta biết trên người cô gánh vác đại hận, nhưng cô có nghĩ tới, chỉ cần tu luyện vô tình thiên đạo thì cừu hận trong lòng cô cũng tự biến mất. Vậy còn tu luyện làm gì. Cho dù may mắn luyện thành vô tình thiên đạo, vô địch thiên hạ thì thế nào?

Lời vừa nói ra khiến sắc mặt Đường Hương Hương thay đổi. Nàng hừ một tiếng như đang tức giận nhưng nghĩ lại rồi không nói gì. Bình tĩnh xem xét, Long Vũ nói cũng có lí.

Quay đầu nhìn Long Vũ, nàng nhớ tới chuyện Âm Sơn, tâm tình lại căm hận đứng lên: - Chuyện của ta không cần ai xen vào. Mời ngươi đi xa một chút, ta muốn tiếp tục tham ngộ vô tình thiên đạo...

Tiểu sư muội... Ai! Long Vũ thầm khẽ dài một tiếng, xoay người rời đi.

Đường Hương Hương lại ngồi xuống, tập trung toàn bộ tình thần, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn chằm chằm vào bốn chữ kia.

Cũng như trước, bốn chữ kia chậm rãi diễn biến pháp môn vô tình thiên đạo. Đường Hương Hương vừa nhớ kĩ vừa nỗ lực tìm hiểu.

Từ đoạn pháp môn này nàng lại đột nhiên phát hiện, cái gọi là vô tình thiên đạo cùng Huyền Môn đạo gia cùng theo đuổi đại đạo.

Huyền Môn đạo gia đoạn tuyệt thất tình lục dục là thành. Chỉ là gian nguy trong chuyện này vượt xa người ta nghĩ. Dựa theo lẽ thường, đoạn tu đạo tình cũng là một cảnh giới. Cần tu luyện rất lâu khiến tâm tính phát sinh biến hóa.

Đây là một quá trình biến đổi từ từ chậm chạp.

Mà vô tình thiên đạo thì khác hẳn, nó là dụng một loại công pháp riêng mạnh mẽ cắt đứt thất tình lục dục. Làm như vậy có thể vứt bỏ tạp niệm chuyên tâm tu luyện nhưng có nhược điểm trí mạng, con người sinh ra đã có thất tình lục dục, là một bộ phận không thể tách rời. Mạnh mẽ cắt đứt thì ý thức tâm trí sẽ bị ảnh hưởng. Mà quá trình dứt bỏ thất tình lục dục nếu có chút sai lầm sẽ tẩu hỏa nhập ma, lâm vào vạn kiếp bất phục.

Không ngừng tìm hiểu, sắc mặt Đường Hương Hương dần tái nhợt.

Bất kể tinh thần hay thân thể đều trở nên mỏi mệt. Nhất là pháp môn vô tình thiên đạo làm nàng run sợ.

Một ý niệm chưa bao giờ có nhưng không thể xua tan được quẩn quanh trong đầu nàng.

Cuối cùng nên làm gì mới phải?

Tâm thần Đường Hương Hương xuất hiện một tia buông lỏng.

Không thể buông tha! Đường Hương Hương cắn môi, tâm trạng xao động, lòng dần xuất hiện một chút điên cuồng.

Long Vũ đứng xa thấy thân hình nàng không ngừng run rẩy thì lo lắng liền bước tới. Nhìn nửa ngày hắn thấy nàng vẫn nhìn vào bốn chữ kia, bộ dáng cổ quái giống như tiến vào cảnh giới vong ngã.

Vốn định đánh thức nhưng sợ quấy rầy nàng.

Cứ như vậy, qua hơn một giờ, Đường Hương Hương mới tỉnh lại, Giờ phút này trán nàng đẫm mồ hôi, vẻ mặt mệt mỏi cực độ.

Hai người ở đây đã mấy ngày.

Đường Hương Hương đều tìm hiểu vô tình thiên đạo. Long Vũ khuyên nhủ không được, cũng bắt đầu tu luyện. Hiện là giai đoạn tu luyện cửu đầu sư, hắn đã hoàn thành động tác thứ tư. Càng về sau lại càng cật lực, hiệu quả cũng rất rõ ràng.

Ty luyện đạo pháp Huyền Môn mặc dù có thể lên trời xuống biển nhưng cuối cùng vẫn là người phàm, cảnh giới Long Vũ cùng Hương Hương chưa tới ích cốc. Ăn uống vẫn không thể thiếu. Liên tục vài ngày, bọn họ đều dùng quả dại lấp bụng, dù không chết đói nhưng cũng chẳng được lâu.

Theo ý Hương Hương, nhất định phải nhớ kĩ pháp môn vô tình thiên đạo kia mới rời đi.

Như vây không biết bao lâu, tinh thần hai người ngày một kém. Nhất là Hương Hương, da thịt trắng ngọc giờ này đã có chút vàng vọt, khô nẻ.

Mà Long Vũ cũng tiều tụy hơn trước nhiều.

Một ngày nọ, hai người hẹn nhau tìm hái quả dại ăn. Đường Hương Hương đi trước, Long Vũ đi sau.

Long Vũ ngắm đôi mông nàng thì thở dài một tiếng, ăn uống không tốt cùng tinh thần kém, ngay cả vẻ đáng yêu cũng đâu mất.

Đang suy nghĩ biện pháp để có thể ngăn cản Hương Hương tu luyện vô tình thiên đạo đến xuất thần. Không ngờ Hương Hương quay lại thấy Long Vũ ngơ ngác nhìn phía dưới của nàng từ lúc nào. Trên mặt đỏ ửng sẵng giọng: - Ngươi nhìn cái gì...

Long Vũ hoảng sợ vội thu mắt nhìn nói: - Không phải thế.. Ta suy nghĩ. Phản đồ Huyền Môn kia có còn đối phó chúng ta hay không.

Hừ!

Đường Hương Hương đáp một tiếng nhưng không nói nữa.

Nàng vẫn đi trước, yên lặng thật lâu rồi thở dài nói: - Lần sau phản đồ Huyền Môn kia còn cướp đoạt Ngũ Phương Thiên lệnh, ngươi cứ đi trước, ta sẽ nghĩ biện pháp giữ hắn lại.

Long Vũ sững sờ nói: - Tiểu sư muội, đa tạ.

- Không phải cảm ơn ta! Đường Hương Hương xoay người lại, gò má gầy gò nhưng vẫn xinh đẹp nói:

- Ta không vì ngươi mà vì chính nghĩa. Ngũ Phương Thiên lệnh là chuyện lớn, ngộ nhỡ rơi vào tay phản đồ, thế giới sẽ gặp nạn, chỉ bằng điểm này ta sẽ cố sức bảo vệ ngươi. Vì thế hãy nhớ cho kĩ, không phải vì ngươi.

Long Vũ giật mình lắc đầu thấp giọng nói: - Dù thế nào cũng cảm ơn cô...

Đường Hương Hương nhìn hắn thản nhiên nói: - Ngươi hận ta sao?

Hận?

Long Vũ cười: - Ta hận cô vì cái gì. Là do cô tỏ thái độ với ta? Cái này có thể hiểu được, tuy rằng hai ta cùng gặp chuyện, nhưng cô vẫn là phận nhi nữ.

Sắc mặt Hương Hương bình thản nói:- Chuyện của chúng ta, sớm muộn cũng sẽ giải quyết... Rời Vô Tình Phong, ta cùng ngươi sẽ đồng tâm hiệp lực.

Oa!Long Vũ thầm vui sướng, dù thế nào thái độ của nàng cũng đã hòa hoãn.

Sau đó hai người không nói nữa.

Trên đường chừng mười mấy phút, phía trước xuất hiện mấy cây quả dại. Hai người nhanh chóng hái xuống rồi ngồi trên thảm cỏ bắt đầu ăn.

Hương vị thật ngọt ngào.

Long Vũ hy vọng Đường Hương Hương có thể ăn một miếng thật lớn.

Hai người ăn xong, Long Vũ quay sang nói: - Tiểu sư muội... Nếu ta chết... Nhờ cô chuyển lời đến Tuyết Cơ tỷ tỷ, mong nàng tìm cha mẹ ta. Mong nàng thay ta nói câu xin lỗi... Đời này, ta không thể báo hiếu, kiếp sau xin làm trâu ngựa đền ơn sinh thành. Còn nữa, nhờ Tuyết Cơ tỷ tỷ nói với thúc thúc Long Thiên Trạch rằng ta cảm ơn người, cám ơn công dưỡng dục... Đúng rồi, cô giúp ta cảm ơn Tuyết Cơ tỷ tỷ...

- Ngươi phát khùng à? Đường Hương Hương cau mày nói: - Đang nói hậu sự hả...

Ân!

Long Vũ nói: Ta nói rõ hậu sự, vì ta cảm thấy điềm xấu... Phản đồ Huyền Môn kia có thể ở ngoài động chờ chúng ta...

- Ngươi sợ? Đường Hương Hương hỏi.

- Ta sợ gì?

Long Vũ cười khổ nói: - Tiểu sư muội, ta từ sáu tuổi đã biết mình chết lúc mười tám... Qua những năm tháng, mỗi lần sống với chết chóc. Hiện giờ ta đã quên mất sống chết. Quên đi, không nói cái này, cô không thể hiểu được...

- Ai nói ta không thể hiểu...

Sắc mặt Đường Hương Hương biến đổi, dường như đang nhớ lại. Trên mặt Long Vũ hiện ra một vẻ mặt mà nàng chưa bao giờ thấy.

Cái đó không phải sợ hãi hay hốt hoảng... Tóm lại, đó là một vẻ mặt thống khổ.

- Long Vũ, tư vị chết đi, ta cũng đã thể nghiệm... Đường Hương Hương thấp giọng nói: - Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi từ nhỏ đã thống khổ, ta nhận được cũng không ít hơn ngươi. Nói xong, sắc mặt nàng có chút bi thương.

Long Vũ giật mình, mơ hồ phát hiện dường như nàng có ẩn tình khác. Hắn hiếu kì nói: - Tiểu sư muội, có thể nói cho ta chuyện của cô chăng?

Khóe mắt Đường Hương Hương co giật, không biết tại sao, đột nhiên trong lòng nàng không cảm thấy chán ghét Long Vũ như vậy.

Thở dài một hơi, Đường Hương Hương ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn nói: - Hiện giờ sống chết chưa biết, nói cũng không sao.. Năm ta sáu tuổi, ông ta sống thọ và ra đi, đáng lẽ vị trí gia chủ Đường Môn phải là phụ thân ta đảm nhiệm, nhưng Tam thúc công cùng nhị thúc không phục. Bọn họ âm thầm bày kế, hãm hại cha ta. Mẫu thân mang ta trốn vào mật thất. Nhưng bọn họ vẫn tìm ra. Vì cứu ta, chiến đấu cùng Tam thúc công cùng nhị thúc... Cuối cùng chết thảm dưới độc công của Tam thúc công... Sai khi mẫu thân ta chết. Ta..

Thân mình Long Vũ bỗng rũ rẩy, lập tức trong lòng nổi lên cảm giác lạnh lẽo.

Đường Hương Hương đã hoàn toàn chìm trong hồi ức thống khổ. Ánh mắt nhìn thẳng phía trước có chút trống rỗng: - Tam thúc công vốn muốn giết ta nhưng nhị thúc nói giữ ta lại còn hữu dụng. Cuộc sống sau đó. Ta bị Nhị thúc hạ Cổ độc... Dưới uy hiếp của hắn, ta phải làm theo mọi việc. Cuối cùng hắn có cớ đường hoàng lên vị trí gia chủ

Nói tới đây, thanh âm nàng đột nhiên nức nở: - Ta vốn tưởng rằng. Nhị thúc làm gia chủ sẽ thỏa mãn... Nhưng không ngờ, ta mất đi giá trị lợi dụng thì hắn cũng động sát tâm

Long Vũ hỏi: - Hắn đối xử với cô như thế nào...

Hừ!

Đường Hương Hương khẽ cười: - Nhị thúc am hiểu tâm kế, không trực tiếp giết ta. Hắn lập ra một kế sách, để ta mạo phạm gia quy. Sau đó hắn lấy thân phận giám hộ sau người đem ta tới Độc Uyên nhận trừng phạt nghiêm khắc nhất của Đường gia...

Long Vũ hỏi theo bản năng: - Độc Uyên là cái gì?

- Độc uyên.. Đó là một cái địa ngục nhân gian! Đường Hương Hương nói: - Độc uyên là tổ tiên Đường gia tạo nên, bên trong tập hợp sinh vật độc nhất thế gian, lại có địa linh thi ăn thịt người. Chỉ có đệ tử tội ác tày trời mới bị trừng phạt. Mà khi đó ta chỉ tám tuổi mà thôi... Thử nghĩ một hài nhi tám tuổi tới địa phương khủng bố như vậy, ta làm sao tới được...

- Đúng vậy, cô vượt qua thế nào. Trong giọng nói của Long Vũ có chút tò mò, cũng có chút thân thiết.

Ta... Ta ở trong nơi tăm tối đó khóc rống một hồi... Thậm chí nghĩ sắp chết rồi... Đường Hương Hương yếu ớt nói: - Khi đó ta đã chuẩn bị để chết. Ta đã sớm giấu độc dược, tính tự sát. Nhưng rất nhanh liền phát hiện, độc vật chung quanh không có đi tới phía ta. Chúng dường như kính sợ ta, thâm chí có điểm quy phục...

Nghe đến đây, sắc mặt Long Vũ trở nên khá một chút: - Tiểu sư muội, đây không phải là tốt sao?

Tốt?

Sắc mặt nàng âm trầm dị thường: - Ngươi không phải ta, ngươi làm sao biết là tốt... Vận rủi của ta còn phía sau. Nói ra lời này, sắc mặt Đường Hương Hương lại hiện lên vẻ sợ hãi.

Long Vũ nín thở tập trung, lắng nghe.

- Nhị thúc nhanh chóng phát hiện Độc Uyên có điểm khác thường.

Đường Hương Hương nhìn Long Vũ nói: - Hắn khiến đám linh thi không có nhân tính dẫn ta ra. Cẩn thận kiểm tra, hắn phát hiện thân thể ta đủ độc căn, lập tức muốn đem ta đưa vào độc lô, luyện chế độc nhân xưa nay chưa từng có...

Nói tới đây sắc mặt Đường Hương Hương dần trở nên trắng bệch, hiển nhiên là do đoạn quá khứ khủng bố. Chẳng qua nàng cũng không ngừng lại, thanh âm run rẩy:

- Ta bắt đầu cầu xin hắn, ta tình nguyện để hắn giết ta cũng không muốn thành độc nhân gì đó... nhưng...

Dường như lúc Đường Hương Hương nói, Long Vũ thấy thân thể nàng run rẩy.

- Nhị thúc tàn nhẫn. Cuối cùng đem ta đưa vào độc lô... Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn Long Vũ, biểu tình bi thương, oán hận làm trái tim Long Vũ rét lạnh:

- Long Vũ. Ta nghĩ cả đời ngươi cũng không thể nghĩ đến cảm giác toàn thân bị dìm trong lò độc. Phẫn nộ, sợ hãi, bi thương.. Nhân gian ngũ vị, nhân tình ấm lạnh, tàn nhẫn thô bạo... Ta dường như đã biết hết toàn bộ thảm kịch nhân gian.

- Vậy cuối cùng cô làm sao chịu được đến giờ? Long Vũ đoán rằng, Đường Hương Hương nhất định là hữu kinh vô hiểm. Nếu không thì nàng không thể ở đây nói chuyện với mình.

Nghe Long Vũ hỏi, Đường Hương Hương trầm mặc nhưng ánh mắt hốt hoảng: - Ta cũng không rõ làm thế nào.. Khi đó ta đã đợi chết. Nhưng độc hỏa không làm sao luyện hóa được ta. Ba ngày sau, độc căn của ta bị luyện ra. Thì Vân di cũng xuất hiện..

- Ta biết. Là dì Vân cứu cô. Long Vũ nói

Ừm!

Đường Hương Hương gật đầu nói: - là Vân di đã cứu ta, nếu, độc căn bị luyện hóa xong thì ta không còn cơ hội nào

- Nguy hiểm quá! Long Vũ nói.

- Độc căn là cái gì? Lúc trước những độc vật kia thuần phục cô, có phải là do độc căn?

Ừm!Đường Hương Hương yếu ớt nói: Mới đầu ta không biết, nhưng gặp Vân di thì biết. Độc căn là khi ta còn trong bụng mẹ, cha ta dùng linh dược trân quý đào tạo. Ai biết... Đúng rồi, nếu thân ta vẫn còn độc căn thì lần đó tại Âm Sơn, anh đã sớm hóa thành vũng máu.

Lão tử tốt phúc a! Long Vũ hít một hơi, may nhờ mạng tốt nếu không thì toi.

- Đúng rồi, tiểu sư muội. Cô làm sao gặp Tuyết Cơ tỷ tỷ. Long Vũ hỏi.

Thanh âm Đường Hương Hương đột nhiên trầm mặc, Long Vũ kinh hãi nhìn nàng, đã thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cả người ngã xuống ngất xỉu. Theo bản năng Long Vũ xông tới đỡ nàng, cẩn thận kiểm tra một phen thì do nhớ lại chuyện cũ, tâm lao lực quá độ mới ngất đi.

Nhìn thấy mặt Đường Hương Hương tái nhợt, Long Vũ thầm thở dài, thầm nghĩ thật sự là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Nói đến Đường Hương Hương, nàng còn đáng thương hơn cả hắn.

Cha mẹ hắn sống chết chưa rõ, ít nhất còn có hy vọng.

Nhưng cha mẹ Đường Hương Hương bị hạ độc thủ.

Trong nàng nàng sợ rằng chỉ có oán cừu cùng bi thương.

Đường Hương Hương đang hôn mê không ngừng gọi to cha mẹ, trán đẫm mồ hôi lạnh. Lúc vô ý, cánh tay ôm lấy Long Vũ. Thời khắc này, nàng giống như có nơi dựa vào, mới dần yên lặng mà ngủ. Nhưng đôi tay này vẫn gắt gao ôm lấy tay Long Vũ. Dùng nhiều sức thậm chí làm cho Long Vũ có chút đau đớn.

Chẳng qua hắn cũng không kêu ca.

Không biết bao lâu, Long Vũ đột nhiên cảm giác trên mặt tê rần nóng rát. Mở mắt ra, đã thấy Đường Hương Hương đang trợn mắt hung tợn nhìn mình

Sững sờ, Long Vũ liền hiểu xảy ra chuyện gì.

- Tiểu sư muội, nghe ta nói, không phải là ta thừa cơ hội chiếm tiện nghi, thực sự là cô ngất nên ta... Long Vũ nói: - Cánh tay của ta cũng là cô chủ động ôm...

- Im miệng!

Đường Hương Hương trợn mắt, cả giận nói: Còn không buông ra.. Ngươi là đồ vô... Đường Hương Hương vốn định mắng chửi nhưng lại do dự, nàng đang nhớ lại chuyện hôm qua.

Không hiểu sao, trong lòng nàng lại không nỡ.

Long Vũ buông nàng ra, đi tới trước vài bước ánh mắt nhìn chăm chú. Vừa cảm giác tỉnh ngủ, tinh thần tỉnh táo, hắn lại nhớ tới những gì hôm qua nàng nói. Một cô gái đáng thương!

Thở dài, Long Vũ quay đầu đã không thấy bóng dáng Đường Hương Hương.

Hắn nhíu mày, liền bắt đầu đi tìm.

Nghe được tiếng khóc. Tuy thanh âm nhỏ nhưng thính lực rất tốt, hắn vẫn nghe được.

Long Vũ vội đi tới. Chỉ thấy Đường Hương Hương đứng nhìn vách đã thẳng đứng. Đầu vai run rẩy, tuy cực lực áp chế nhưng vẫn cúi đầu nghẹn ngào.

Long Vũ thừ ra nhất thời không biết làm gì, chậm rãi đi tới thấp giọng hỏi: - Tiểu sư muội, xảy ra chuyện gì...

Đường Hương Hương nghe vậy, không quay lại, không nói gì. Vẫn đứng đó run rẩy, khóc.

- Tiểu sư muội, trong lòng có gì nên nói ra, như vậy tốt hơn, giống như hôm qua nói hết với ta vậy. Long Vũ nói.

Lời vừa nói ra, ủy khuất bi thương cố nén trong lòng của Đường Hương Hương đột ngột bạo phát, tiếng khóc thảm thiết lớn hơn, gương mặt tràn ngập lệ châu.

Long Vũ sao hiểu được tâm tư nữ nhi, luống cuống tay chân mà không biết an ủi thế nào.

- Tiểu sư muội, có phải ta nói sai không? Long Vũ khẽ hỏi.

Hai mắt Đường Hương Hương đẫm lệ xoay người lại, nàng thấy bộ dáng hắn thân thiết. Cắn chặt răng, nước mắt không ngừng chảy.

- Ta không nên nói những lời này cho ngươi.

Thanh âm nàng mang theo vài phần thống khổ, ai oán.

Long Vũ giật mình, giờ phút này, nhìn nàng mỏng manh không chỗ nương tựa. Trong lòng hốt hoảng nói: - Hương Hương, thực xin lỗi, là ta tò mò.

Nói xong hắn bước tới, giọng ôn nhu trầm thấp nói: - Tiểu sư muội, mắng ta, đánh ta đi, chỉ cần trong lòng cô dễ chịu một chút, làm gì cũng được. Ta không oán một câu

Đường Hương Hương nức nở nói: Tâm sự này, ngay cả sư tôn ta cũng chưa nói, nhưng lại nói cho ngươi, ta thực sự hối hận...

Long Vũ thấp giọng: - Tiểu sư muội, cô giết ta đi...

Thân mình nàng run rảy, khuôn mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Long Vũ thật lâu không nói gì. Một lúc lâu sau, nàng u oán nói: - Vì sao ta phải giết ngươi?

Long Vũ mỉm cười: - Giết ta, kẻ biết tâm sự của cô sẽ không còn...

Đường Hương Hương dần ngừng khóc, lau nước mắt thở dài: Nếu ta giết ngươi... Tuyết Cơ sư tôn sẽ thương tâm.

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nói: - Ngươi nghe kĩ, ta đã nói với ngươi chuyện này, vạn lần không được nói với bất kì ai. Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi...

Ừm!Long Vũ nghiêm túc gật đầu.

Dừng một chút hắn còn nói thêm: - Tiểu sư muội, cô dấn thân vào Huyền Môn vì báo thù?

Vừa nghe thì sắc mặt Đường Hương Hương trầm xuống nói: - Hừ, chuyện của ta không khiến ngươi quan tâm... Ta hy vọng ngươi hãy quên những lời hôm qua đi

Thái độ Đường Hương Hương không tốt nhưng Long Vũ cũng không để ý. Hắn nhìn nàng liếc mắt một cái, thở dài nói: - Tiểu sư muội, ta biết trong lòng cô hận ta. Chẳng qua ta hy vọng có thể giúp cô.

Sắc mặt Đường Hương Hương âm trầm, nhìn hắn, im lặng thật lâu đột nhiên nói: Ngươi thương hại ta?

Không phải!

Long Vũ u oán nói: - Muốn nói đáng thương, ta cũng không khá hơn cô

Đường Hương Hương dời đi nói: - Ít nhất, người còn có hy vọng, còn ta...

- Tiểu sư muội, trong lòng ta chưa hắn đã dễ chịu hơn cô. Long Vũ nói: Chờ đợi cũng là một loại dày vò... Vừa nói đến đây, Long Vũ thở dài, kiềm chế đau khổ xoay người đi ra.

Nhìn bóng lưng hắn, Đường Hương Hương suy nghĩ xuất thần.

Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi quay đầu lẩm bẩm: - Đều là người đáng thương...

Rất nhanh đã qua mấy ngày.

Đường Hương Hương gần như đem toàn bộ thời gian đặt trên tảng đá khắc vô tình thiên đạo, mà Long Vũ cũng nhân cơ hội siêng năng tu luyện.

Cho tới giờ nguy cơ vẫn chưa thấy. Có trời mới biết phản đồ Huyền Môn lúc nào xuất hiện.

Long Vũ muốn mau rời đi, tính toán cho tốt.

- Tiểu sư muội, pháp môn vô tình thiên đạo cô hiểu hết chưa? Chúng ta mau rời khỏi đây... Long Vũ nói: - Ở càng lâu thì chúng ta càng nguy hiểm

Ta biết!

Từ hôm qua Đường Hương Hương đã hoàn toàn hiểu vô tình thiên đạo. Đương nhiên tìm hiểu chính là pháp môn từ bốn chữ trên tảng đá.

Muốn hoàn thành vô tình thiên đạo còn phải trải qua nỗ lực cùng gian khổ.

Là phúc hay họa còn chưa biết.

- Chúng ta đi thôi, nhớ kỹ, trở về không nhắc tới chuyện của ta với ai. Trước khi đi Đường Hương Hương lại dặn lần nữa.

Ân!

Long Vũ đáp, liền yên lặng bước đi.

Mới vài bước, hắn cảm nhận một cỗ khí tức âm hàn, ngay sau đó một trận cười quái dị truyền đến: - Khà khà, hai oa nhi các ngươi chạy đâu?

- Không xong!

Lòng Long Vũ căng thẳng, vội lên tiếng: - Là Hắc y nhân... Chúng ta phải cẩn thận, tiểu sư muội, nghe ta nói, nếu tình huống không tốt, ta giữ chân hắn, cô nhân cơ hội rời đi. Nhỡ kĩ chuyện ta đã nhờ.

Đường Hương Hương nghe vậy đang muốn nói gì thì phản đồ kia đã đến trước mặt, hắn vẫn mặc đồ đen. Chỉ là hôm nay hắn không lừa gạt nữa. Một lão già gầy nhom, bộ dáng đáng khinh có chút âm hiểm, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

- Phản đồ Huyền Môn, đây là địa bàn Huyền Môn, lá gan ngươi cũng lớn quá đó. Long Vũ cả gan kêu.

Hắc y nhân khinh thường cười lạnh: - Oa đầu, ngươi nói cũng vô dụng... Hơn nữa phế vật Huyền Môn này, ngươi tưởng ta sợ sao...

Hừ!

Đường Hương Hương nhướng mày, lạnh lùng nói: - Yêu đạo, bản thân ta muốn xem ngươi có bao nhiêu bổn sự... - Ta hỏi ngươi, ngươi tính làm gì chúng ta?

Ha ha!

Hắc y nhân nheo mắt lại cười: - Ngươi muốn biết ta cũng không muốn nói.. Chẳng qua chờ lúc ngươi chết, có lẽ ta sẽ có lòng từ bi

- Tiểu sư muội, đừng quên lời ta vừa nói. Long Vũ nhìn nàng, nói một câu thâm ý.

Nói xong, Long Vũ xoay người đối mặt Hắc y nhân, sắc mặt bình tĩnh: - Phản đồ Huyền Môn, hôm nay ta phải thanh lý môn hộ...

- Không biết lượng sức! Sát khí hắc y nhân nồng đậm.

- Ít nói nhảm, đánh đi rồi biết... Nhiều lời vô ích. Đường Hương Hương rõ ràng có chút nóng nảy.

- Tốt lắm, như ngươi muốn... Hắc y nhân nói xong, thân ảnh như điện đánh tới Đường Hương Hương. Thoáng chốc, sát khí đã ngút trời.

Cảm nhận cỗ khí tức cường đại kia, Long Vũ toát mồ hôi lạnh. Không biết hóa giải sát chiêu cường đại này thế nào.

Đường Hương Hương thì không dám chậm trễ, khẽ quát, đôi mắt hiện lên vẻ tự tin cuồng nhiệt.

Theo một tiếng chói tái, công kích hai người va chạm, khí kình tán ra bốn phía. Chỉ một chút công phu, hắc y nhân vẫn đứng yên, dường như chưa từng xuất thủ.

Hắn lạnh lùng đối mặt Đường Hương Hương, dường như xem xét kĩ nàng.

Không tồi, một cái lô đỉnh không tệ! Hắc y nhân tự cười nói, nhưng sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn: - Ngươi là người Thục trung Đường Môn, ta hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết Độc Kinh pháp môn Đường Môn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện