Đặc Thù Không Gian
Quyển 4 - Chương 5: Tuyết Cơ bồi luyện
Khốn khổ hơn chính là, sau nhiều lần Mã Hiểu Mai làm cơm, Long Vũ cũng nhận ra rằng nàng không có thiên phú về nấu ăn. Vì vậy cuối tuần Long Vũ tự mình vào bếp, còn Mã Hiểu Mai phụ trách nhặt rau, cọ nồi, rửa bát.
Nửa tháng trôi qua, còn ba ngày nữa là tới ngày Huyền Môn tụ hội.
Vì rửa nhục, mỗi đêm Long Vũ đều tu luyện, thậm chí hắn còn cố gắng đột phá cảnh giới màu lam. Đáng tiếc tại thế giới thật, suy nghĩ như vậy chính là tham vọng không tưởng.
Trong thời gian nửa tháng, Hàn Hùng nhiều lần liên hệ với hắn đến nhà lão xem phong thủy. Thậm chí trong trường học, Hàn Duyệt cũng tìm hắn mấy lần, nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Tất cả cũng nằm trong kế hoạch của hắn, hắn muốn phóng trường tuyến điếu đại ngư ( Buông cần dài câu cá lớn) nhằm nâng giá.
Tuy rằng tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền cũng không được. Đi học, ăn cơm, mua sắm quần áo ( Cả tán gái nữa, giờ phải lo cả đổ xăng) cái gì cũng phải cần tiền. Hơn nữa trong nhà lúc này còn một bà cô, tiêu phí càng nhiều.
Nguyên lai là Long Vũ muốn Mã Hiểu Mai từ Mã gia kiếm ít tiền tiêu, nhưng mà cả nửa tháng nay hắn cũng không được một xu. Khi hắn có nhắc đến chuyện này, Mã Hiểu Mai ném cho hắn một ánh mắt xem thường. Nói cái gì là đàn ông, cả ngày chỉ biết đòi tiền của con gái, làm cho hắn xấu hổ không thôi.
Người ta đã nói đến nước này, Long Vũ còn có thể làm được gì nữa?
…………………………………………� �………………………..
…………………………………………� �………………………..
Chẳng mấy chốc thời gian đã trồi qua ba ngày, chỉ còn một ngày nữa là đến ngày Huyền Môn tụ họp. Sáng sớm, Long Vũ vừa rời giường liền nghe có tiếng gõ cửa.
- Tiểu Vũ. Có ở trong phòng không?
Long Vũ ban đầu tường là Mã Hiểu Mai. Nhưng mà thanh âm này là của Tuyết Cơ. Long Vũ vội sửa sang lại quần áo. Hắn mở cửa phòng, Tuyết Cơ đang đứng đó, nàng mặc một bộ đồ chức nghiệp màu đen, cùng với thân thể hoàn mỹ của nàng nhìn rất mê người. Đưa mắt nhìn nhìn, bộ ngực nàng thật vĩ đại. Nếu như có thể bước thêm một bước, hắn thậm chí có thể nhìn thấy khe rãnh sâu trước ngực. Chiếc eo nhỏ nhắn cùng với kiều đồn căng tròn, vểnh cao tạo nên cái nhìn tương phản. Nàng cũng đeo đôi giày cao gót màu đen, cùng với cặp đùi thon dài càng thêm hoàn mỹ.
Nhìn Tuyết Cơ ngoài cửa, Long Vũ có chút sửng sốt. Sau một lúc hắn mới hồi phục tinh thần, tấm tắc khen ngợi:
- Em còn tưởng là tiên tử hạ phàm tới chơi, thì ra là chị Tuyết Cơ.
Nghe Long Vũ khen ngợi, đôi mắt Tuyết Cơ chớp chớp, hé miệng mỉm cười:
- Tiểu Vũ. Có bạn gái rồi có khác. Miệng lưỡi càng ngày càng ngọt.
Đôi mắt nàng mang theo vài phần vui sướng. Hiển nhiên, lời khen ngợi của Long Vũ đã có tác dụng.
Ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại. Long Vũ hỏi:
- Chị Tuyết Cơ. Sáng sớm tới đây. Có phải là có chuyện gì quan trọng phải không?
- Đung rồi. Không biết bà cô kia đi đâu rồi.
Long Vũ nhìn nhìn xung quanh, không có phát hiện bóng dáng Mã Hiểu Mai.
Tuyết Cơ hé miệng mỉm cười:
- Em hỏi Mã Hiểu Mai à? Ngày mai là ngày Huyền Môn tụ họp, lần này có mời mấy gia tộc tu đạo, trong đó có Mã gia. Cô ấy là đệ tự xuất sắc nhất Mã gia, tất nhiên là phải về nhà chuẩn bị.
Híp đôi mắt lại, Long Vũ nhún vai, khóe miệng thoáng hiện nụ cười bất đắc dĩ:
- Xem ra em không thoát khỏi bà cô này rồi…
- Ha ha…
Tuyết Cơ khẽ cười một tiếng:
- Nhìn bộ dáng của em thì oán hận rất lớn với Mã Hiểu Mai thì phải. Nhưng mà cô ấy đánh giá em rất tốt. Tiểu Vũ, chị cho rằng em nên có một chút phong độ thân sĩ.
- Hừ.
Long Vũ thở phì phì nói:
- Cô ta cũng thực biết làm người. Trước mặt em thì chê bai, sau lưng lại khen ngược. Hiện tại bản thân em là không có phong độ…
- Ha ha.
Tuyết Cơ lại cười nói:
- Tiểu Vũ, không nói việc này nữa. Ngày mai là ngày Huyền Môn tụ họp, em hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Long Vũ nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự tin, nghiêm túc nói:
- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm, em sẽ rửa được mối nhục này. Lần trước, bọn họ sỉ nhục em, em còn nhớ rất rõ. Lần tụ họp này, toàn bộ em sẽ trả lại hết cho bọn họ. Em muốn cho bọn họ biết, đứa con của Thủy Tiên với Long Thiên Diệu không phải là phế vật.
Nói tới đây, bàn tay Long Vũ nắm chặt, nghiến răng nói:
- Em muốn cho bọn họ biết, cái gì gọi là báo ứng.
Nhìn Long Vũ mười phần tin tưởng, Tuyết Cơ khẽ cười nói:
- Tiểu Vũ, tin tưởng là chuyện tốt, nhưng mà em không được chủ quan. Theo chị được biết, trong Huyền Môn có mấy người đã đạt đến cảnh giới màu tím.
Long Vũ bĩu môi:
- Không sao cả. Cảnh giới màu tím đối với em mà nói, em có thể chiến thắng.
Nhìn thấy Long Vũ tự tin, Tuyết Cơ mỉm cười, khẽ gật đầu:
- Chị tin tưởng em. Đúng rồi, chúng ta đi tới núi Hoa Lê cùng luyện tập, để chị xem bản lãnh của em.
- Vâng.
[CENTER]…………………………………………� �…………………….
…………………………………………� �…………………….[CENTER]
Trong một sơn động trên núi Hoa Lê, hai đạo nhân ảnh đan xem nhau. Thỉnh thoảng có âm thanh quát nhẹ, tiếng kiếm va vào nhau truyền ra. Xung quanh đá vụn bị phá tan tung bay.
- Tiểu Vũ, không cần kiêng nể, hãy công kích hết sức của mình.
Hai người không phải ai khác mà chính là Long Vũ cùng Tuyết Cơ.
Nhìn thấy kiếm Tuyết Cơ bổ tới, Long Vũ vội vàng lui về phía sau từng bước giữ vững thân hình. Hai tay cầm kiếm giơ lên ngăn cản. Hắn hét lớn một tiếng, chặn công kích của Tuyết Cơ.
Khi hai kiếm va chạm nhau, khuôn mặt Long Vũ nhăn nhó. Sóng công kích cường đại ép hắn lui về phía sau vài bước, Tuyết Cơ mỉm cười, giương giọng nói:
- Tiểu Vũ, tiếp tục nè.
Long Vũ liếm liếm miệng, chiến ý dâng cao, trong lòng đã quyết định không để cho nữ nhân coi khinh.
Hai chân đột nhiên dậm một cái, thân hình Long Vũ xông lên, giống như một tia chớp. Miệng nhỏ nhắn của Tuyết Cơ lại nhếch lên, kiếm quyết trong tay phóng xuất ra kinh thiên hàn khí, không chút do dự đánh về phía Long Vũ.
- Ầm ầm.
Binh khí hai người va vào nhau, phát ra sóng xung kích cường đại, làm cho đất đá vỡ tan, bụi đất bay đầy trời.
Sau đó, thân hình hai người tách ra.
Sau khi đứng vững trên mặt đất, Long Vũ chép miệng, hít sâu một hơi, nói:
- Chị Tuyết Cơ, vừa rồi chị thi triển bao nhiêu lực lượng.
- Đạo lực cảnh giới màu lam. Trên lý luận, lực lượng mà chị sử dụng ngang hàng với em.
Tuyết Cơ cười dài:
- Mặc dù là đạo lực cùng cảnh giới, nhưng cách đánh bất đồng với nhau.
Tuyết Cơ khẽ cười nói:
- Kỳ thực bổn sự của em hiện tại không tồi, nếu có đủ thời gian, có thể để cao kỹ năng chiến đấu của em lên nữa.
Lau mồ hôi trên trán, Long Vũ gật gật đầu nói:
- Chị Tuyết Cơ, dựa theo lực lượng cùng kỹ năng chiến đấu của em, chị thử đoán xem xác suất rửa nhục của em là bao nhiêu?
Nửa tháng trôi qua, còn ba ngày nữa là tới ngày Huyền Môn tụ hội.
Vì rửa nhục, mỗi đêm Long Vũ đều tu luyện, thậm chí hắn còn cố gắng đột phá cảnh giới màu lam. Đáng tiếc tại thế giới thật, suy nghĩ như vậy chính là tham vọng không tưởng.
Trong thời gian nửa tháng, Hàn Hùng nhiều lần liên hệ với hắn đến nhà lão xem phong thủy. Thậm chí trong trường học, Hàn Duyệt cũng tìm hắn mấy lần, nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Tất cả cũng nằm trong kế hoạch của hắn, hắn muốn phóng trường tuyến điếu đại ngư ( Buông cần dài câu cá lớn) nhằm nâng giá.
Tuy rằng tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền cũng không được. Đi học, ăn cơm, mua sắm quần áo ( Cả tán gái nữa, giờ phải lo cả đổ xăng) cái gì cũng phải cần tiền. Hơn nữa trong nhà lúc này còn một bà cô, tiêu phí càng nhiều.
Nguyên lai là Long Vũ muốn Mã Hiểu Mai từ Mã gia kiếm ít tiền tiêu, nhưng mà cả nửa tháng nay hắn cũng không được một xu. Khi hắn có nhắc đến chuyện này, Mã Hiểu Mai ném cho hắn một ánh mắt xem thường. Nói cái gì là đàn ông, cả ngày chỉ biết đòi tiền của con gái, làm cho hắn xấu hổ không thôi.
Người ta đã nói đến nước này, Long Vũ còn có thể làm được gì nữa?
…………………………………………� �………………………..
…………………………………………� �………………………..
Chẳng mấy chốc thời gian đã trồi qua ba ngày, chỉ còn một ngày nữa là đến ngày Huyền Môn tụ họp. Sáng sớm, Long Vũ vừa rời giường liền nghe có tiếng gõ cửa.
- Tiểu Vũ. Có ở trong phòng không?
Long Vũ ban đầu tường là Mã Hiểu Mai. Nhưng mà thanh âm này là của Tuyết Cơ. Long Vũ vội sửa sang lại quần áo. Hắn mở cửa phòng, Tuyết Cơ đang đứng đó, nàng mặc một bộ đồ chức nghiệp màu đen, cùng với thân thể hoàn mỹ của nàng nhìn rất mê người. Đưa mắt nhìn nhìn, bộ ngực nàng thật vĩ đại. Nếu như có thể bước thêm một bước, hắn thậm chí có thể nhìn thấy khe rãnh sâu trước ngực. Chiếc eo nhỏ nhắn cùng với kiều đồn căng tròn, vểnh cao tạo nên cái nhìn tương phản. Nàng cũng đeo đôi giày cao gót màu đen, cùng với cặp đùi thon dài càng thêm hoàn mỹ.
Nhìn Tuyết Cơ ngoài cửa, Long Vũ có chút sửng sốt. Sau một lúc hắn mới hồi phục tinh thần, tấm tắc khen ngợi:
- Em còn tưởng là tiên tử hạ phàm tới chơi, thì ra là chị Tuyết Cơ.
Nghe Long Vũ khen ngợi, đôi mắt Tuyết Cơ chớp chớp, hé miệng mỉm cười:
- Tiểu Vũ. Có bạn gái rồi có khác. Miệng lưỡi càng ngày càng ngọt.
Đôi mắt nàng mang theo vài phần vui sướng. Hiển nhiên, lời khen ngợi của Long Vũ đã có tác dụng.
Ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại. Long Vũ hỏi:
- Chị Tuyết Cơ. Sáng sớm tới đây. Có phải là có chuyện gì quan trọng phải không?
- Đung rồi. Không biết bà cô kia đi đâu rồi.
Long Vũ nhìn nhìn xung quanh, không có phát hiện bóng dáng Mã Hiểu Mai.
Tuyết Cơ hé miệng mỉm cười:
- Em hỏi Mã Hiểu Mai à? Ngày mai là ngày Huyền Môn tụ họp, lần này có mời mấy gia tộc tu đạo, trong đó có Mã gia. Cô ấy là đệ tự xuất sắc nhất Mã gia, tất nhiên là phải về nhà chuẩn bị.
Híp đôi mắt lại, Long Vũ nhún vai, khóe miệng thoáng hiện nụ cười bất đắc dĩ:
- Xem ra em không thoát khỏi bà cô này rồi…
- Ha ha…
Tuyết Cơ khẽ cười một tiếng:
- Nhìn bộ dáng của em thì oán hận rất lớn với Mã Hiểu Mai thì phải. Nhưng mà cô ấy đánh giá em rất tốt. Tiểu Vũ, chị cho rằng em nên có một chút phong độ thân sĩ.
- Hừ.
Long Vũ thở phì phì nói:
- Cô ta cũng thực biết làm người. Trước mặt em thì chê bai, sau lưng lại khen ngược. Hiện tại bản thân em là không có phong độ…
- Ha ha.
Tuyết Cơ lại cười nói:
- Tiểu Vũ, không nói việc này nữa. Ngày mai là ngày Huyền Môn tụ họp, em hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Long Vũ nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự tin, nghiêm túc nói:
- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm, em sẽ rửa được mối nhục này. Lần trước, bọn họ sỉ nhục em, em còn nhớ rất rõ. Lần tụ họp này, toàn bộ em sẽ trả lại hết cho bọn họ. Em muốn cho bọn họ biết, đứa con của Thủy Tiên với Long Thiên Diệu không phải là phế vật.
Nói tới đây, bàn tay Long Vũ nắm chặt, nghiến răng nói:
- Em muốn cho bọn họ biết, cái gì gọi là báo ứng.
Nhìn Long Vũ mười phần tin tưởng, Tuyết Cơ khẽ cười nói:
- Tiểu Vũ, tin tưởng là chuyện tốt, nhưng mà em không được chủ quan. Theo chị được biết, trong Huyền Môn có mấy người đã đạt đến cảnh giới màu tím.
Long Vũ bĩu môi:
- Không sao cả. Cảnh giới màu tím đối với em mà nói, em có thể chiến thắng.
Nhìn thấy Long Vũ tự tin, Tuyết Cơ mỉm cười, khẽ gật đầu:
- Chị tin tưởng em. Đúng rồi, chúng ta đi tới núi Hoa Lê cùng luyện tập, để chị xem bản lãnh của em.
- Vâng.
[CENTER]…………………………………………� �…………………….
…………………………………………� �…………………….[CENTER]
Trong một sơn động trên núi Hoa Lê, hai đạo nhân ảnh đan xem nhau. Thỉnh thoảng có âm thanh quát nhẹ, tiếng kiếm va vào nhau truyền ra. Xung quanh đá vụn bị phá tan tung bay.
- Tiểu Vũ, không cần kiêng nể, hãy công kích hết sức của mình.
Hai người không phải ai khác mà chính là Long Vũ cùng Tuyết Cơ.
Nhìn thấy kiếm Tuyết Cơ bổ tới, Long Vũ vội vàng lui về phía sau từng bước giữ vững thân hình. Hai tay cầm kiếm giơ lên ngăn cản. Hắn hét lớn một tiếng, chặn công kích của Tuyết Cơ.
Khi hai kiếm va chạm nhau, khuôn mặt Long Vũ nhăn nhó. Sóng công kích cường đại ép hắn lui về phía sau vài bước, Tuyết Cơ mỉm cười, giương giọng nói:
- Tiểu Vũ, tiếp tục nè.
Long Vũ liếm liếm miệng, chiến ý dâng cao, trong lòng đã quyết định không để cho nữ nhân coi khinh.
Hai chân đột nhiên dậm một cái, thân hình Long Vũ xông lên, giống như một tia chớp. Miệng nhỏ nhắn của Tuyết Cơ lại nhếch lên, kiếm quyết trong tay phóng xuất ra kinh thiên hàn khí, không chút do dự đánh về phía Long Vũ.
- Ầm ầm.
Binh khí hai người va vào nhau, phát ra sóng xung kích cường đại, làm cho đất đá vỡ tan, bụi đất bay đầy trời.
Sau đó, thân hình hai người tách ra.
Sau khi đứng vững trên mặt đất, Long Vũ chép miệng, hít sâu một hơi, nói:
- Chị Tuyết Cơ, vừa rồi chị thi triển bao nhiêu lực lượng.
- Đạo lực cảnh giới màu lam. Trên lý luận, lực lượng mà chị sử dụng ngang hàng với em.
Tuyết Cơ cười dài:
- Mặc dù là đạo lực cùng cảnh giới, nhưng cách đánh bất đồng với nhau.
Tuyết Cơ khẽ cười nói:
- Kỳ thực bổn sự của em hiện tại không tồi, nếu có đủ thời gian, có thể để cao kỹ năng chiến đấu của em lên nữa.
Lau mồ hôi trên trán, Long Vũ gật gật đầu nói:
- Chị Tuyết Cơ, dựa theo lực lượng cùng kỹ năng chiến đấu của em, chị thử đoán xem xác suất rửa nhục của em là bao nhiêu?
Bình luận truyện