Đặc Thù Không Gian
Quyển 5 - Chương 17: Thành Hoành Thủy, thiên đường hay địa ngục
Trở lại thế giới sự thật, đầu tiên Long Vũ gọi điện cho Hàn Duyệt, nhờ nàng giúp mình xin nghỉ học nửa tháng, cũng chính là năm tháng ở Huyền Cảnh.
Theo suy nghĩ của Long Vũ, năm tháng là đủ giải quyết công việc.
Hàn Duyệt cũng không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý.
Nhưng Hàn Duyệt cũng có yêu cầu nhỏ, đó là trước khi hắn rời đi, muốn gặp mặt một lần. Long Vũ tất nhiên đáp ứng, trước khi đi sẽ liên lạc với nàng.
Sau đó, Long Vũ gọi điện cho Tuyết Cơ.
Trước mặt Tuyết Cơ, hắn không chút giấu diếm, nói rõ sự việc. Tuyết Cơ nghe vậy, cũng tỏ ý mình muốn đi cùng. Long Vũ không có lý do cự tuyệt, gật đầu đáp ứng.
Buổi tối, hắn trở lại phòng ngủ, ngoài ý muốn gặp được “ bạn gái” Mã Hiểu Mai đã lâu không thấy bóng dáng. Cũng gần nửa năm hắn không gặp Mã Hiểu Mai.
Từ lần hắn đưa cha con nàng tới Huyền Cảnh, lão già Mã Chính Phong đưa cho hai người chút chỗ tốt, liền trở về Mã gia bế quan tu luyện.
Bởi vậy, Long Vũ trong hơn nửa năm một mình một thế giới, tha hồ bật sếch weitei mà không sợ bị bắt quả tang.
Nguyên bản Long Vũ đang có cảm giác vô cùng thoải mái, nhưng bây giờ thình lình gặp người đẹp, hắn cũng có chút bất ngờ.
- Ồ. Cô gái này, nửa năm rồi mà không có lớn hơn tẹo nào sao?
Khóe miệng Long Vũ tủm tỉm cười, giọng nói rất mỉa mai.
- Anh Vũ, em vẫn tốt. Nửa năm không gặp, anh có nhớ em không?
Mã Hiểu Mai không tức giận lời nói đùa của Long Vũ, ngược lại ôn nhu trả lời.
Long Vũ có chút sững sờ, cảm giác Mã Hiểu Mai có chút thay đổi, dường như ôn nhu hơn một chút, dịu dàng một chút, nữ tính hơn rất nhiều.
Tóm lại, so với trước kia khác xa một trời một vực.
- Mọi sự việc ở gia tộc đã giải quyết xong hết rồi?
Long Vũ hỏi.
- Đúng vậy.
Gật gật đầu, nàng uống nước không quên người đào giếng. Mã Hiểu Mai cười nói:
- Anh Vũ. Em có lời muốn cám ơn anh. Hành trình Huyền Cảnh vừa rồi đối với Mã gia có trợ giúp rất lớn. Không tới năm năm, Mã gia có thể trở thành gia tộc tu đạo đứng đầu.
- Chúc mừng, chúc mừng.
Đối với khuôn mặt tươi cười của Mã Hiểu Mai, Long Vũ cũng tạo khuôn mặt tươi cười đáp lại.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, bỏ bớt mấy vấn đề cảm ơn linh tinh rẻ tiền, hai người bắt đầu chuyển chủ đề sang tu đạo.
Nhắc đến tu đạo, trong đôi mắt Mã Hiểu Mai hiện ra một niềm hưng phấn. Long Vũ tuy không biết Mã Chính Phong cho bọn họ bảo bối gì, nhưng nhìn đôi mắt hưng phấn của Mã Hiểu Mai, hắn đoán chắc đó là đồ tốt.
Sau khi kết thúc vấn đề tu đạo, hai người chuyển sang vấn đề chuyện học hành.
Đối với vấn đề này, Mã Hiểu Mai liền phản đối. Như lời nàng nói, kỳ thực nàng đang tự học hướng tới tiến sĩ.
Long Vũ cảm thấy xấu hổ, bởi vì hắn lúc này đang hì hục học chương trình khóa học năm hai.
Đương nhiên, hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy có gì hổ thẹn cho lắm. Vạn Lý Trường Thành không phải ngày một ngày hai là xây xong, mập mạp không phải ăn một bát cơm mà thành. Việc làm gì cũng phải từ từ.
Hai người tán gẫu đến hơn một giờ đêm, sau đó hai người tạm biệt về phòng ngủ của mình. Hắn nằm trên giường lăn qua lăn lại, thế nào cũng không ngủ được.
Không hiểu sao, nửa năm không gặp, hắn cảm thấy Mã Hiểu Mai lại có chút thân thiết.
Đương nhiên, đó chỉ là cảm giác mà thôi.
Thực tế, Long Vũ cũng không có ý tưởng nào khác.
Cho nên, cảm giác đó là một loại rất kỳ diệu.
…………………………………………� �………………………
…………………………………………� �……………………….
Trằn trọc đến hai giờ đêm, Long Vũ mở hai mắt. Theo như lời La Lâm, hôm nay hắn có chút phấn chấn.(Có lẽ nó cho thằng này bản full Thiên Sư kiếm quyết)
- Phù.
Thở ra một hơi, Long Vũ đứng dậy bật đèn, chuẩn bị đi ra phòng vệ sinh.
Nhưng khi hắn ngó qua cửa kính phòng vệ sinh, có chút ngoài ý muốn. Bởi vì trước bàn trang điểm trong đó có người.
Hiển nhiên, là một cô gái. Cô gái mặc một bộ váy ngủ hồng nhạt, nhìn qua thấy thoang thoáng bờ mông nàng.
Váy ngủ rất mỏng, có thể dùng từ hơi mờ để hình dung.
Ở vị trí của Long Vũ, có thể thấy rõ nàng mặc áo ngực màu đen, quần lót tam giác cũng màu đen nhãn hiệu Lace.
Nhìn thấy tấm lưng mảnh khảnh, mông rất tròn, đùi gày thon trắng mịn, trong đầu Long Vũ có chút mơ hồ, máu mũi chực dâng lên, bàn tay bắt đầu ngứa ngáy.
Từ sau khi tu vi tiến vào cảnh giới màu tím, Long Vũ luôn suy nghĩ thử sử dụng Thiên Nhãn nhìn trộm Mã Hiểu Mai một lần. Nhưng hôm nay, hắn lại tự nhiên nhìn thấy cảnh tượng bên trong kín kín hở hở của cô gái này.
Cùng thấy cảnh tượng này, cái đồ vật mà không bao giờ to nhỏ theo ý chủ nhân đã bắt đầu rục rịch, nhanh trong muốn tung quần hắn tìm tự do, nhô cao trong quần… cảm giác vô cùng khó chịu.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Mã Hiểu Mai phát hiện Long Vũ đang đứng bên ngoài.
Theo bản năng, nàng quay người lại. Kết quả là, Long Vũ thấy hơn nửa bộ ngực to tròn trắng mịn của nàng.
Trước cảnh tượng hiếm có này, Long Vũ tiện mắt nhìn xuống dưới, ngoại trừ quần lót tam giác màu đen bên ngoài, hắn còn thấy được đám lông đen quăn tít.
Hắn cũng từng nghe mấy thằng bạn đầu đường xó chợ nói, lông rậm, đen, quăn biểu tượng cho vấn đề gì.
Nhìn một màn trước mắt này, Mã Hiểu Mai hiển nhiên là dâm vô đối.
Mà phụ nữ Mã gia chỉ có có thể hàng yêu trừ ma. Nếu như vậy, Long Vũ đang ngẫm nghĩ, bình thường nàng phải giải quyết sinh lý như thế nào?
Long Vũ trợn mắt nhỏ dãi. Mã Hiểu Mai cũng quên quát to, trừng mắt nhìn Long Vũ đối diện.
Ước chừng hơn mười giây, Mã Hiểu Mai mới kịp phản ứng, hô to:
- Anh nhìn cái gì vậy… Lưu manh…
- Tôi muốn đi cầu.
Biểu hiện của Long Vũ coi như trấn tĩnh, ánh mắt liếc qua liếc lại hai cặp đùi lấy vốn sau đó mới rời đi.
- Kỳ thực, tôi không nhìn thấy cái gì hết.
Đi một đoạn xa xa có thể né được gạch rồi, hắn phun ra một câu thối hoắc.
Lúc hắn xoay người, Mã Hiểu Mai cũng nhìn thấy dưới đũng quần hắn có một túp lều nhỏ.
Vì thế, trên hai má của nàng đỏ ửng.
…………………………………………� �…………………………….
…………………………………………� �…………………………….
Trở lại phòng ngủ của mình, nhìn cái ngọn núi dưới đũng quần, Long Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu. Trong đầu hắn vừa suy nghĩ, định mở cửa quay lại phòng vệ sinh, hành quyết Mã Hiểu Mai tại chỗ.
Nhưng mà hắn cũng chưa phải thú vật hoàn toàn, vội vàng mặc niệm Phổ Thiện Thanh Tâm Chú ngăn chặn ý đồ yêu râu xanh của mình.
- Phù.
Thở ra một hơi, Long Vũ bình tĩnh suy nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy cũng có chút tiếc nuối.
- Bang bang.
Mười phút sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sau khi mở cửa, hắn thấy Mã Ngọc cùng Mã Hiểu Mai.
- Bác trai, làm sao bác tới đây?
Long Vũ xưng huynh gọi đệ cùng Mã Chính Phong, nhưng cùng Mã Ngọc cũng không dám xưng loạn. Theo như lời Mã Chính Phong, mỗi người một khác, không có gì đáng ngại.
- Tiểu Vũ, cháu ra ngoài này một chút, bác có việc muốn nói cùng với cháu.
Sắc mặt Mã Ngọc có chút không tốt. Không hề nghi ngờ, sự tình có quan hệ tới chuyện này.
Đi vào phòng khách, Long Vũ ngồi xuống nghiêng đầu nhìn. Mã Hiểu Mai đã sớm chuồn đi, trong phòng khách lúc này chỉ còn có hai người đàn ông.
Trên khuôn mặt Mã Ngọc giống như cha chết, trong lòng Long Vũ càng phức tạp. Ánh mắt hắn tuy thản nhiên nhưng trong lòng có chút khó chịu.
Bởi vì hắn không biết cuối cùng là xảy ra chuyện gì.
- Anh Vũ, anh phải chịu trách nhiệm. ( Mới có nhìn qua thôi mà đã ăn vạ rồi)
Mã Hiểu Mai đột nhiên từ trong phòng ngủ đi ra, trên má đỏ hồng. Không biết là ngượng ngùng hay phẫn nộ.
Nhưng mà Long Vũ thấy nàng đã thay đổi quần áo. Nhưng mà hắn khẳng định, quần áo lót của nàng không thay đổi.
Đương nhiên, trong phòng khách không có ai để cá cược với hắn.
Long Vũ có chút nghi hoặc. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Mã Ngọc. Tại sao nửa đêm, ông ta tự dưng tới nơi này. Chẳng lẽ hai cha con nhà này lại đưa mình vào tròng?
Nghĩ vậy, Long Vũ lập tức cảnh giác.
Mã Ngọc làm bộ ho khan một tiếng:
- Hiểu Mai, chuyện này con để cho chúng ta giải quyết. Con tạm thời tránh đi một chút…
Mã Hiểu Mai nghe vậy, uốn éo cái mông đi vào phòng ngủ.
Long Vũ nghiêng đầu hỏi:
- Bác trai, vất vả cho bác. Cháu cùng Mã Hiểu Mai trong lúc đó….
- Chờ một chút.
Mã Ngọc xua tay cắt đứt lời nói của Long Vũ:
- Tiểu Vũ, bác nghĩ cháu hiểu lầm bác. Bác vội vã tới đây không phải để trách tội cháu. Bác muốn cùng cháu bàn bạc một chút, các cháu khi nào thì đăng ký kết hôn đây?
- Kết hôn?
Long Vũ có chút mơ hồ.
- Đúng vậy.
Mã Ngọc cười nói:
- Tuy rằng hai đứa đều là sinh viên, tuổi của cháu không tính là lớn. Nhưng mà hai đứa ở chung với nhau cũng khá lâu rồi, bác muốn hai đứa có cái gì cần làm thì làm luôn…
- Chờ một chút.
Lần này đến lượt Long Vũ kêu ngừng, hắn dở khóc dở cười nhìn Mã Ngọc:
- Bác trai, bác đang đùa phải không?
- Tiểu Vũ, bác nói nghiêm túc.
Mã Ngọc nói.
- Cháu cũng nghiêm túc.
Long Vũ nói:
- Bác trai, coi như cháu không nói, bác cũng rõ chuyện của cháu cùng Hiểu Mai, hoàn toàn là bị động yêu đương. Hơn nữa, phụ nữ Mã gia cũng không thích hợp làm vợ. Cái khác cháu không quan tâm, nhưng phụ nữ Mã gia thực sự không thể làm tròn bổn phận của người vợ. Làm bạn gái đã là cố hết sức rồi.
Vác Mã Hiểu Mai làm vợ á, chẳng khác gì khói trong gương, trăng rằm trong nước.
Hoàn toàn là vác nợ về nhà.
Khóe miệng Mã Ngọc lạnh lùng cười:
- Tiểu Vũ, nói như cháu nghĩa là việc cháu vừa làm cháu không để trong lòng, hiện tại cháu…
- Chờ một chút.
Long Vũ lại vác đá chặn vào họng Mã Ngọc, nghi hoặc hỏi:
- Ý bác muốn nói cháu đã làm cái gì à? Không dối gạt bác, cháu cùng Hiểu Mai thuần khiết như tờ giấy trắng. Đương nhiên, tính cả chuyện đêm nay, cháu chỉ nói, toàn bộ là cô ấy đưa vào mắt cháu thôi…
Nghe Long Vũ nói vậy, Mã Ngọc lập tức ngây người.
Dừng một chút, hắn mở miệng:
- Như thế này, cháu trước tiên ngồi xuống, bác đi hỏi Hiểu Mai…
Nói xong, Mã Ngọc liền đẩy cửa đi vào phòng con gái.
Đóng chặt cửa phòng lại, Mã Ngọc lập tức chất vấn:
- Hiểu Mai, nói thật cho cha biết, hai đứa đã làm những gì? Nhìn bộ dạng của tiểu Vũ, giữa hai đứa dường như cái gì cũng…
- Cha…
Mã Hiểu Mai cắn môi thở phì phì:
- Nhiệm vụ của cha cùng các trưởng lão con làm không nổi. Huống hồ con cũng không muốn mất đi đạo lực, biến thành một cô vợ bình thường. Con xin lỗi.
- Ai
Mã Ngọc thở dài một tiếng:
- Quên đi, cha cũng không bắt buộc con, lựa chọn là của con. Tóm lại, con nhớ kỹ cho cha, không được tách rời tiểu Vũ. Cậu ta chính là hi vọng quật khởi của Mã gia. Hiểu chưa?
- Con biết.
Mã Hiểu Mai lau nước mắt, phụ nữ Mã gia thường không dễ rơi lệ.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ của Mã Hiểu Mai, Mã Ngọc chỉ nói một tiếng xin lỗi, liền vội vàng rời đi. Mà lúc này, Long Vũ cũng đã hiểu ra một vài vấn đề.
Thở dài một tiếng, Long Vũ đứng ở cửa phòng Mã Hiểu Mai nói:
- Có chút khó khăn sao?
- Em thích anh.
Trong phòng thốt ra một câu làm cho Long Vũ có chút sững sờ.
…………………………………………� �………………………
…………………………………………� �………………………
Ngày hôm sau, Long Vũ dậy rất sớm, ít nhất là hơn Mã Hiểu Mai.
Sáng sớm, khi mặt trời vừa mọc, ngay tại dưới vườn hoa nhà hắn đã thấy Hàn Duyệt đã đứng chờ ở đó. Nàng mặc một bộ thường phục, nhưng vẫn không thể che được khí chất anh hùng trên người nàng.
Hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, chính là phong thái lúc này của nàng.
- Tiểu Vũ. Cậu lại chuẩn bị đi đâu à?
Vừa thấy mặt, Hàn Duyệt đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa nàng rất thích đánh đòn phủ đầu.
Long Vũ thấy đây chính là bệnh nghề nghiệp của nàng.
- Bí mật.
Long Vũ cũng không muốn cho Hàn Duyệt biết quá nhiều, hắn vội vã xoay đổi đề tài:
- Nói đi, chị muốn tôi giúp việc gì?
- Làm sao cậu biết tôi có việc cần cậu giúp đỡ?
Hàn Duyệt hỏi.
- Cái này còn cần phải hỏi tại sao à?
Long Vũ nói:
- Chị thông minh như vậy. Chị giúp tôi, tất nhiên là chị cũng muốn có chút chỗ tốt.
- Hừ.
Hàn Duyệt trừng mắt nhìn Long Vũ, có ý khác nói:
- Chỗ tốt của tôi, cậu còn không chiếm được bao nhiêu. Quên đi, không nhắc lại những thứ này. Tôi hỏi cậu, cậu có quen biết cùng Lâm Phong hay không. Cậu nói giúp tôi một tiếng, để tôi xin gia nhập vào tổ của cậu ta.
- Chị đã đi tìm anh ta? Anh ta nói thế nào?
Long Vũ hỏi.
- Tôi chưa gặp. Nhưng mà tôi nghe người khác nói, không có cửa gia nhập vào đó.
Hàn Duyệt thở phì phì nói:
- Nhưng tôi không cam lòng. Hơn nửa năm qua, có quá nhiều sự việc kỳ dị xảy ra. Tôi cũng không tham gia, anh ta dựa vào cái gì khinh thường tôi. Tiểu Vũ, chuyện này thực sự nhờ cậu. Nếu cậu giúp tôi giải quyết chuyện này, sau này cậu muốn gì từ chỗ tôi, tôi đều không hai lời đáp ứng.
- Để tôi suy nghĩ chút…
Long Vũ do dự một chút nói:
- Như vậy đi, tôi lấy danh nghĩa Huyền Môn liên lạc, xem có thể giúp chị được hay không. Nhưng mà tôi nói trước, tôi chỉ cố hết sức, được hay không tôi không thể đảm bảo.
- Tốt.
Long Vũ chịu giúp đỡ, Hàn Duyệt vô cùng cảm kích.
- Chỉ có việc này thôi à?
Long Vũ nói:
- Chị Hàn, nói thật, mấy ngày này tôi có rất nhiều việc. Nếu không có chuyện gì, tôi phải đi ngay. Đúng rồi, Trương Đại Ngưu còn phiền chị chiếu cố.
- Việc này cậu yên tâm.
Hàn Duyệt liếc mắt nhìn Long Vũ, đột nhiên nhắc lại:
Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ thế nào?
- Chuyện gì?
Long Vũ cũng không biết là hồ đồ hay là giả bộ hồ đồ.
- Chính là…
Hàn Duyệt đang khó khăn mở miệng, lại không nghĩ di động của Long Vũ vang lên, hắn vội vàng nói:
- Thực xin lỗi, tôi có việc phải đi ngay. Có thời gian chúng ta tán gẫu.
Nói xong, không đợi Hàn Duyệt nói gì, Long Vũ vội vàng xoay người rời đi.
…………………………………………� �………..
…………………………………………� �………..
Thời gian buổi tối, Hàn Duyệt cố gắng lấy dũng khí bấm điện thoại, nhưng mấy lần đều không cách nào liên lạc được.
Trên thực tế, Long Vũ đã mang theo Mã Hiểu Mai tiến nhập Huyền Cảnh.
Sau khi chỉnh đốn vài ngày tại Thanh Tân Tiểu Trúc, ba người Kim Phượng, Long Vũ, Mã Hiểu Mai vào ngày mười lăm thành công vượt qua hồ Linh Uyên.
Sau khi vượt qua hồ Linh Uyên, sau ba bốn ngày mọi người đã dừng tại một ngã tư đường trong thành Hoành Thủy. Đi đường thuận lợi như vậy, hoàn toàn là công lao của Kim Phượng.
Nếu không có Kim Phượng, hai người Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai chỉ đi đò qua hồ Linh Uyên cũng rất khó khăn.
Kim Phượng dường như sợ có người nhận ra mình, cố ý đội một cái mũ rơm trên đầu, chung quanh còn mang hắc sa che mặt, trông rất thần bí. Tuy nàng làm thế nhưng Long Vũ cũng không quan tâm, vì cả ngày đa số thời gian hắn chỉ có nhìn bộ ngực phập phòng của nàng là chính.
Hiện giờ tại Huyền Cảnh đang là mùa đông, nhưng mà nhiệt độ trong không khí cũng không thấp, ngược lại còn có chút nóng. Long Vũ không biết Huyền Cảnh có bị ảnh hưởng hiệu ứng nhà kính giống thế giới sự thật hay không.
Dọc đường đi, Long Vũ cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao thành Hoành Thủy được người ta gọi là nơi hỗn tạp. Riêng trên đường, có rất nhiều chủng tộc đi lại, vượt qua thành Đoan Mộc rất nhiều.
Thậm chí hắn có thể chứng kiến một hắc ám tu chân cùng với người tu đạo lục đỉnh thiên sư kề vai bên nhau tại một sòng bạc.
Làm cho hắn kinh ngạc chính là, cách vài bước về phía trước, là một thanh lâu phong cách giống hệt thời cổ đại hắn coi trên ti vi. Ở ban công tầng hai, là một cô gái trang điểm xinh đẹp, hướng xuống dưới chào mời.
- Chủ nhân ở thanh lâu là người từ thế giới sự thật sao?
Long Vũ bản năng cho rằng cái này chỉ có ở thế giới sự thật mới có.
- Em đoán sai rồi.
Kim Phượng cười cười nói:
- Toàn bộ người tồn tại đều có suy nghĩ giống nhau. Toàn bộ nhân loại, không phân biệt chủng tộc đều có sinh hoạt giống hệt nhau.
- Vâng.
Long Vũ đột nhiên cảm giác được Huyền Cảnh cũng giống như thế giới sự thật.
Nó cũng có những nơi giải trí tương tự như nhau.
Dọc đường đi, Mã Hiểu Mai đều không nói gì, chỉ tò mò đánh giá xung quanh. Từ vẻ mặt nàng biểu hiện ra, chỗ này làm cho nàng rung động tuyệt đối không nhỏ.
Chỉ chốc lát, ba người đi tới một ngã ba, Kim Phượng chỉ chỉ con đường hướng phía Bắc nói:
- Dọc theo con đường này, tới lúc buổi tối, chúng ta có thể tới được Hoan Hỉ lâu.
- Hoan Hỉ lâu?
Cả ba từ này khi nghe đều giống như tới một cái kỹ viện, đến cả Mã Hiểu Mai cũng phải đỏ mặt.
Kim Phượng trầm giọng nói:
- Đó là trang trí bên ngoài của Bách Hoa hội. Theo thông tin tình báo, Long Thiên Trạch có thể bị nhốt trong đó.
Theo suy nghĩ của Long Vũ, năm tháng là đủ giải quyết công việc.
Hàn Duyệt cũng không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý.
Nhưng Hàn Duyệt cũng có yêu cầu nhỏ, đó là trước khi hắn rời đi, muốn gặp mặt một lần. Long Vũ tất nhiên đáp ứng, trước khi đi sẽ liên lạc với nàng.
Sau đó, Long Vũ gọi điện cho Tuyết Cơ.
Trước mặt Tuyết Cơ, hắn không chút giấu diếm, nói rõ sự việc. Tuyết Cơ nghe vậy, cũng tỏ ý mình muốn đi cùng. Long Vũ không có lý do cự tuyệt, gật đầu đáp ứng.
Buổi tối, hắn trở lại phòng ngủ, ngoài ý muốn gặp được “ bạn gái” Mã Hiểu Mai đã lâu không thấy bóng dáng. Cũng gần nửa năm hắn không gặp Mã Hiểu Mai.
Từ lần hắn đưa cha con nàng tới Huyền Cảnh, lão già Mã Chính Phong đưa cho hai người chút chỗ tốt, liền trở về Mã gia bế quan tu luyện.
Bởi vậy, Long Vũ trong hơn nửa năm một mình một thế giới, tha hồ bật sếch weitei mà không sợ bị bắt quả tang.
Nguyên bản Long Vũ đang có cảm giác vô cùng thoải mái, nhưng bây giờ thình lình gặp người đẹp, hắn cũng có chút bất ngờ.
- Ồ. Cô gái này, nửa năm rồi mà không có lớn hơn tẹo nào sao?
Khóe miệng Long Vũ tủm tỉm cười, giọng nói rất mỉa mai.
- Anh Vũ, em vẫn tốt. Nửa năm không gặp, anh có nhớ em không?
Mã Hiểu Mai không tức giận lời nói đùa của Long Vũ, ngược lại ôn nhu trả lời.
Long Vũ có chút sững sờ, cảm giác Mã Hiểu Mai có chút thay đổi, dường như ôn nhu hơn một chút, dịu dàng một chút, nữ tính hơn rất nhiều.
Tóm lại, so với trước kia khác xa một trời một vực.
- Mọi sự việc ở gia tộc đã giải quyết xong hết rồi?
Long Vũ hỏi.
- Đúng vậy.
Gật gật đầu, nàng uống nước không quên người đào giếng. Mã Hiểu Mai cười nói:
- Anh Vũ. Em có lời muốn cám ơn anh. Hành trình Huyền Cảnh vừa rồi đối với Mã gia có trợ giúp rất lớn. Không tới năm năm, Mã gia có thể trở thành gia tộc tu đạo đứng đầu.
- Chúc mừng, chúc mừng.
Đối với khuôn mặt tươi cười của Mã Hiểu Mai, Long Vũ cũng tạo khuôn mặt tươi cười đáp lại.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, bỏ bớt mấy vấn đề cảm ơn linh tinh rẻ tiền, hai người bắt đầu chuyển chủ đề sang tu đạo.
Nhắc đến tu đạo, trong đôi mắt Mã Hiểu Mai hiện ra một niềm hưng phấn. Long Vũ tuy không biết Mã Chính Phong cho bọn họ bảo bối gì, nhưng nhìn đôi mắt hưng phấn của Mã Hiểu Mai, hắn đoán chắc đó là đồ tốt.
Sau khi kết thúc vấn đề tu đạo, hai người chuyển sang vấn đề chuyện học hành.
Đối với vấn đề này, Mã Hiểu Mai liền phản đối. Như lời nàng nói, kỳ thực nàng đang tự học hướng tới tiến sĩ.
Long Vũ cảm thấy xấu hổ, bởi vì hắn lúc này đang hì hục học chương trình khóa học năm hai.
Đương nhiên, hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy có gì hổ thẹn cho lắm. Vạn Lý Trường Thành không phải ngày một ngày hai là xây xong, mập mạp không phải ăn một bát cơm mà thành. Việc làm gì cũng phải từ từ.
Hai người tán gẫu đến hơn một giờ đêm, sau đó hai người tạm biệt về phòng ngủ của mình. Hắn nằm trên giường lăn qua lăn lại, thế nào cũng không ngủ được.
Không hiểu sao, nửa năm không gặp, hắn cảm thấy Mã Hiểu Mai lại có chút thân thiết.
Đương nhiên, đó chỉ là cảm giác mà thôi.
Thực tế, Long Vũ cũng không có ý tưởng nào khác.
Cho nên, cảm giác đó là một loại rất kỳ diệu.
…………………………………………� �………………………
…………………………………………� �……………………….
Trằn trọc đến hai giờ đêm, Long Vũ mở hai mắt. Theo như lời La Lâm, hôm nay hắn có chút phấn chấn.(Có lẽ nó cho thằng này bản full Thiên Sư kiếm quyết)
- Phù.
Thở ra một hơi, Long Vũ đứng dậy bật đèn, chuẩn bị đi ra phòng vệ sinh.
Nhưng khi hắn ngó qua cửa kính phòng vệ sinh, có chút ngoài ý muốn. Bởi vì trước bàn trang điểm trong đó có người.
Hiển nhiên, là một cô gái. Cô gái mặc một bộ váy ngủ hồng nhạt, nhìn qua thấy thoang thoáng bờ mông nàng.
Váy ngủ rất mỏng, có thể dùng từ hơi mờ để hình dung.
Ở vị trí của Long Vũ, có thể thấy rõ nàng mặc áo ngực màu đen, quần lót tam giác cũng màu đen nhãn hiệu Lace.
Nhìn thấy tấm lưng mảnh khảnh, mông rất tròn, đùi gày thon trắng mịn, trong đầu Long Vũ có chút mơ hồ, máu mũi chực dâng lên, bàn tay bắt đầu ngứa ngáy.
Từ sau khi tu vi tiến vào cảnh giới màu tím, Long Vũ luôn suy nghĩ thử sử dụng Thiên Nhãn nhìn trộm Mã Hiểu Mai một lần. Nhưng hôm nay, hắn lại tự nhiên nhìn thấy cảnh tượng bên trong kín kín hở hở của cô gái này.
Cùng thấy cảnh tượng này, cái đồ vật mà không bao giờ to nhỏ theo ý chủ nhân đã bắt đầu rục rịch, nhanh trong muốn tung quần hắn tìm tự do, nhô cao trong quần… cảm giác vô cùng khó chịu.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Mã Hiểu Mai phát hiện Long Vũ đang đứng bên ngoài.
Theo bản năng, nàng quay người lại. Kết quả là, Long Vũ thấy hơn nửa bộ ngực to tròn trắng mịn của nàng.
Trước cảnh tượng hiếm có này, Long Vũ tiện mắt nhìn xuống dưới, ngoại trừ quần lót tam giác màu đen bên ngoài, hắn còn thấy được đám lông đen quăn tít.
Hắn cũng từng nghe mấy thằng bạn đầu đường xó chợ nói, lông rậm, đen, quăn biểu tượng cho vấn đề gì.
Nhìn một màn trước mắt này, Mã Hiểu Mai hiển nhiên là dâm vô đối.
Mà phụ nữ Mã gia chỉ có có thể hàng yêu trừ ma. Nếu như vậy, Long Vũ đang ngẫm nghĩ, bình thường nàng phải giải quyết sinh lý như thế nào?
Long Vũ trợn mắt nhỏ dãi. Mã Hiểu Mai cũng quên quát to, trừng mắt nhìn Long Vũ đối diện.
Ước chừng hơn mười giây, Mã Hiểu Mai mới kịp phản ứng, hô to:
- Anh nhìn cái gì vậy… Lưu manh…
- Tôi muốn đi cầu.
Biểu hiện của Long Vũ coi như trấn tĩnh, ánh mắt liếc qua liếc lại hai cặp đùi lấy vốn sau đó mới rời đi.
- Kỳ thực, tôi không nhìn thấy cái gì hết.
Đi một đoạn xa xa có thể né được gạch rồi, hắn phun ra một câu thối hoắc.
Lúc hắn xoay người, Mã Hiểu Mai cũng nhìn thấy dưới đũng quần hắn có một túp lều nhỏ.
Vì thế, trên hai má của nàng đỏ ửng.
…………………………………………� �…………………………….
…………………………………………� �…………………………….
Trở lại phòng ngủ của mình, nhìn cái ngọn núi dưới đũng quần, Long Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu. Trong đầu hắn vừa suy nghĩ, định mở cửa quay lại phòng vệ sinh, hành quyết Mã Hiểu Mai tại chỗ.
Nhưng mà hắn cũng chưa phải thú vật hoàn toàn, vội vàng mặc niệm Phổ Thiện Thanh Tâm Chú ngăn chặn ý đồ yêu râu xanh của mình.
- Phù.
Thở ra một hơi, Long Vũ bình tĩnh suy nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy cũng có chút tiếc nuối.
- Bang bang.
Mười phút sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sau khi mở cửa, hắn thấy Mã Ngọc cùng Mã Hiểu Mai.
- Bác trai, làm sao bác tới đây?
Long Vũ xưng huynh gọi đệ cùng Mã Chính Phong, nhưng cùng Mã Ngọc cũng không dám xưng loạn. Theo như lời Mã Chính Phong, mỗi người một khác, không có gì đáng ngại.
- Tiểu Vũ, cháu ra ngoài này một chút, bác có việc muốn nói cùng với cháu.
Sắc mặt Mã Ngọc có chút không tốt. Không hề nghi ngờ, sự tình có quan hệ tới chuyện này.
Đi vào phòng khách, Long Vũ ngồi xuống nghiêng đầu nhìn. Mã Hiểu Mai đã sớm chuồn đi, trong phòng khách lúc này chỉ còn có hai người đàn ông.
Trên khuôn mặt Mã Ngọc giống như cha chết, trong lòng Long Vũ càng phức tạp. Ánh mắt hắn tuy thản nhiên nhưng trong lòng có chút khó chịu.
Bởi vì hắn không biết cuối cùng là xảy ra chuyện gì.
- Anh Vũ, anh phải chịu trách nhiệm. ( Mới có nhìn qua thôi mà đã ăn vạ rồi)
Mã Hiểu Mai đột nhiên từ trong phòng ngủ đi ra, trên má đỏ hồng. Không biết là ngượng ngùng hay phẫn nộ.
Nhưng mà Long Vũ thấy nàng đã thay đổi quần áo. Nhưng mà hắn khẳng định, quần áo lót của nàng không thay đổi.
Đương nhiên, trong phòng khách không có ai để cá cược với hắn.
Long Vũ có chút nghi hoặc. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Mã Ngọc. Tại sao nửa đêm, ông ta tự dưng tới nơi này. Chẳng lẽ hai cha con nhà này lại đưa mình vào tròng?
Nghĩ vậy, Long Vũ lập tức cảnh giác.
Mã Ngọc làm bộ ho khan một tiếng:
- Hiểu Mai, chuyện này con để cho chúng ta giải quyết. Con tạm thời tránh đi một chút…
Mã Hiểu Mai nghe vậy, uốn éo cái mông đi vào phòng ngủ.
Long Vũ nghiêng đầu hỏi:
- Bác trai, vất vả cho bác. Cháu cùng Mã Hiểu Mai trong lúc đó….
- Chờ một chút.
Mã Ngọc xua tay cắt đứt lời nói của Long Vũ:
- Tiểu Vũ, bác nghĩ cháu hiểu lầm bác. Bác vội vã tới đây không phải để trách tội cháu. Bác muốn cùng cháu bàn bạc một chút, các cháu khi nào thì đăng ký kết hôn đây?
- Kết hôn?
Long Vũ có chút mơ hồ.
- Đúng vậy.
Mã Ngọc cười nói:
- Tuy rằng hai đứa đều là sinh viên, tuổi của cháu không tính là lớn. Nhưng mà hai đứa ở chung với nhau cũng khá lâu rồi, bác muốn hai đứa có cái gì cần làm thì làm luôn…
- Chờ một chút.
Lần này đến lượt Long Vũ kêu ngừng, hắn dở khóc dở cười nhìn Mã Ngọc:
- Bác trai, bác đang đùa phải không?
- Tiểu Vũ, bác nói nghiêm túc.
Mã Ngọc nói.
- Cháu cũng nghiêm túc.
Long Vũ nói:
- Bác trai, coi như cháu không nói, bác cũng rõ chuyện của cháu cùng Hiểu Mai, hoàn toàn là bị động yêu đương. Hơn nữa, phụ nữ Mã gia cũng không thích hợp làm vợ. Cái khác cháu không quan tâm, nhưng phụ nữ Mã gia thực sự không thể làm tròn bổn phận của người vợ. Làm bạn gái đã là cố hết sức rồi.
Vác Mã Hiểu Mai làm vợ á, chẳng khác gì khói trong gương, trăng rằm trong nước.
Hoàn toàn là vác nợ về nhà.
Khóe miệng Mã Ngọc lạnh lùng cười:
- Tiểu Vũ, nói như cháu nghĩa là việc cháu vừa làm cháu không để trong lòng, hiện tại cháu…
- Chờ một chút.
Long Vũ lại vác đá chặn vào họng Mã Ngọc, nghi hoặc hỏi:
- Ý bác muốn nói cháu đã làm cái gì à? Không dối gạt bác, cháu cùng Hiểu Mai thuần khiết như tờ giấy trắng. Đương nhiên, tính cả chuyện đêm nay, cháu chỉ nói, toàn bộ là cô ấy đưa vào mắt cháu thôi…
Nghe Long Vũ nói vậy, Mã Ngọc lập tức ngây người.
Dừng một chút, hắn mở miệng:
- Như thế này, cháu trước tiên ngồi xuống, bác đi hỏi Hiểu Mai…
Nói xong, Mã Ngọc liền đẩy cửa đi vào phòng con gái.
Đóng chặt cửa phòng lại, Mã Ngọc lập tức chất vấn:
- Hiểu Mai, nói thật cho cha biết, hai đứa đã làm những gì? Nhìn bộ dạng của tiểu Vũ, giữa hai đứa dường như cái gì cũng…
- Cha…
Mã Hiểu Mai cắn môi thở phì phì:
- Nhiệm vụ của cha cùng các trưởng lão con làm không nổi. Huống hồ con cũng không muốn mất đi đạo lực, biến thành một cô vợ bình thường. Con xin lỗi.
- Ai
Mã Ngọc thở dài một tiếng:
- Quên đi, cha cũng không bắt buộc con, lựa chọn là của con. Tóm lại, con nhớ kỹ cho cha, không được tách rời tiểu Vũ. Cậu ta chính là hi vọng quật khởi của Mã gia. Hiểu chưa?
- Con biết.
Mã Hiểu Mai lau nước mắt, phụ nữ Mã gia thường không dễ rơi lệ.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ của Mã Hiểu Mai, Mã Ngọc chỉ nói một tiếng xin lỗi, liền vội vàng rời đi. Mà lúc này, Long Vũ cũng đã hiểu ra một vài vấn đề.
Thở dài một tiếng, Long Vũ đứng ở cửa phòng Mã Hiểu Mai nói:
- Có chút khó khăn sao?
- Em thích anh.
Trong phòng thốt ra một câu làm cho Long Vũ có chút sững sờ.
…………………………………………� �………………………
…………………………………………� �………………………
Ngày hôm sau, Long Vũ dậy rất sớm, ít nhất là hơn Mã Hiểu Mai.
Sáng sớm, khi mặt trời vừa mọc, ngay tại dưới vườn hoa nhà hắn đã thấy Hàn Duyệt đã đứng chờ ở đó. Nàng mặc một bộ thường phục, nhưng vẫn không thể che được khí chất anh hùng trên người nàng.
Hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, chính là phong thái lúc này của nàng.
- Tiểu Vũ. Cậu lại chuẩn bị đi đâu à?
Vừa thấy mặt, Hàn Duyệt đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa nàng rất thích đánh đòn phủ đầu.
Long Vũ thấy đây chính là bệnh nghề nghiệp của nàng.
- Bí mật.
Long Vũ cũng không muốn cho Hàn Duyệt biết quá nhiều, hắn vội vã xoay đổi đề tài:
- Nói đi, chị muốn tôi giúp việc gì?
- Làm sao cậu biết tôi có việc cần cậu giúp đỡ?
Hàn Duyệt hỏi.
- Cái này còn cần phải hỏi tại sao à?
Long Vũ nói:
- Chị thông minh như vậy. Chị giúp tôi, tất nhiên là chị cũng muốn có chút chỗ tốt.
- Hừ.
Hàn Duyệt trừng mắt nhìn Long Vũ, có ý khác nói:
- Chỗ tốt của tôi, cậu còn không chiếm được bao nhiêu. Quên đi, không nhắc lại những thứ này. Tôi hỏi cậu, cậu có quen biết cùng Lâm Phong hay không. Cậu nói giúp tôi một tiếng, để tôi xin gia nhập vào tổ của cậu ta.
- Chị đã đi tìm anh ta? Anh ta nói thế nào?
Long Vũ hỏi.
- Tôi chưa gặp. Nhưng mà tôi nghe người khác nói, không có cửa gia nhập vào đó.
Hàn Duyệt thở phì phì nói:
- Nhưng tôi không cam lòng. Hơn nửa năm qua, có quá nhiều sự việc kỳ dị xảy ra. Tôi cũng không tham gia, anh ta dựa vào cái gì khinh thường tôi. Tiểu Vũ, chuyện này thực sự nhờ cậu. Nếu cậu giúp tôi giải quyết chuyện này, sau này cậu muốn gì từ chỗ tôi, tôi đều không hai lời đáp ứng.
- Để tôi suy nghĩ chút…
Long Vũ do dự một chút nói:
- Như vậy đi, tôi lấy danh nghĩa Huyền Môn liên lạc, xem có thể giúp chị được hay không. Nhưng mà tôi nói trước, tôi chỉ cố hết sức, được hay không tôi không thể đảm bảo.
- Tốt.
Long Vũ chịu giúp đỡ, Hàn Duyệt vô cùng cảm kích.
- Chỉ có việc này thôi à?
Long Vũ nói:
- Chị Hàn, nói thật, mấy ngày này tôi có rất nhiều việc. Nếu không có chuyện gì, tôi phải đi ngay. Đúng rồi, Trương Đại Ngưu còn phiền chị chiếu cố.
- Việc này cậu yên tâm.
Hàn Duyệt liếc mắt nhìn Long Vũ, đột nhiên nhắc lại:
Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ thế nào?
- Chuyện gì?
Long Vũ cũng không biết là hồ đồ hay là giả bộ hồ đồ.
- Chính là…
Hàn Duyệt đang khó khăn mở miệng, lại không nghĩ di động của Long Vũ vang lên, hắn vội vàng nói:
- Thực xin lỗi, tôi có việc phải đi ngay. Có thời gian chúng ta tán gẫu.
Nói xong, không đợi Hàn Duyệt nói gì, Long Vũ vội vàng xoay người rời đi.
…………………………………………� �………..
…………………………………………� �………..
Thời gian buổi tối, Hàn Duyệt cố gắng lấy dũng khí bấm điện thoại, nhưng mấy lần đều không cách nào liên lạc được.
Trên thực tế, Long Vũ đã mang theo Mã Hiểu Mai tiến nhập Huyền Cảnh.
Sau khi chỉnh đốn vài ngày tại Thanh Tân Tiểu Trúc, ba người Kim Phượng, Long Vũ, Mã Hiểu Mai vào ngày mười lăm thành công vượt qua hồ Linh Uyên.
Sau khi vượt qua hồ Linh Uyên, sau ba bốn ngày mọi người đã dừng tại một ngã tư đường trong thành Hoành Thủy. Đi đường thuận lợi như vậy, hoàn toàn là công lao của Kim Phượng.
Nếu không có Kim Phượng, hai người Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai chỉ đi đò qua hồ Linh Uyên cũng rất khó khăn.
Kim Phượng dường như sợ có người nhận ra mình, cố ý đội một cái mũ rơm trên đầu, chung quanh còn mang hắc sa che mặt, trông rất thần bí. Tuy nàng làm thế nhưng Long Vũ cũng không quan tâm, vì cả ngày đa số thời gian hắn chỉ có nhìn bộ ngực phập phòng của nàng là chính.
Hiện giờ tại Huyền Cảnh đang là mùa đông, nhưng mà nhiệt độ trong không khí cũng không thấp, ngược lại còn có chút nóng. Long Vũ không biết Huyền Cảnh có bị ảnh hưởng hiệu ứng nhà kính giống thế giới sự thật hay không.
Dọc đường đi, Long Vũ cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao thành Hoành Thủy được người ta gọi là nơi hỗn tạp. Riêng trên đường, có rất nhiều chủng tộc đi lại, vượt qua thành Đoan Mộc rất nhiều.
Thậm chí hắn có thể chứng kiến một hắc ám tu chân cùng với người tu đạo lục đỉnh thiên sư kề vai bên nhau tại một sòng bạc.
Làm cho hắn kinh ngạc chính là, cách vài bước về phía trước, là một thanh lâu phong cách giống hệt thời cổ đại hắn coi trên ti vi. Ở ban công tầng hai, là một cô gái trang điểm xinh đẹp, hướng xuống dưới chào mời.
- Chủ nhân ở thanh lâu là người từ thế giới sự thật sao?
Long Vũ bản năng cho rằng cái này chỉ có ở thế giới sự thật mới có.
- Em đoán sai rồi.
Kim Phượng cười cười nói:
- Toàn bộ người tồn tại đều có suy nghĩ giống nhau. Toàn bộ nhân loại, không phân biệt chủng tộc đều có sinh hoạt giống hệt nhau.
- Vâng.
Long Vũ đột nhiên cảm giác được Huyền Cảnh cũng giống như thế giới sự thật.
Nó cũng có những nơi giải trí tương tự như nhau.
Dọc đường đi, Mã Hiểu Mai đều không nói gì, chỉ tò mò đánh giá xung quanh. Từ vẻ mặt nàng biểu hiện ra, chỗ này làm cho nàng rung động tuyệt đối không nhỏ.
Chỉ chốc lát, ba người đi tới một ngã ba, Kim Phượng chỉ chỉ con đường hướng phía Bắc nói:
- Dọc theo con đường này, tới lúc buổi tối, chúng ta có thể tới được Hoan Hỉ lâu.
- Hoan Hỉ lâu?
Cả ba từ này khi nghe đều giống như tới một cái kỹ viện, đến cả Mã Hiểu Mai cũng phải đỏ mặt.
Kim Phượng trầm giọng nói:
- Đó là trang trí bên ngoài của Bách Hoa hội. Theo thông tin tình báo, Long Thiên Trạch có thể bị nhốt trong đó.
Bình luận truyện