Đặc Thù Không Gian

Quyển 7 - Chương 7: May mắn không làm nhục sứ mệnh



Tác giả: Xích Tuyết

Dịch Giả: Cung Tử Loan

Biên Tập: Cường Thuần Khiết

Nhóm Dịch: Nòng Nọc

- Sao vậy? Cũng có thể từ bụng nữ nhân bò được ra ngoài à?

Bàn Chiến giọng giễu cợt:

- Vì sao không giết thần Vận Mệnh?

Long Vũ hỏi ngược lại:

- Thiên Nguyên không nói cho ngươi biết sao? Ta không tìm được thì giết kiểu gì? Nếu ngươi chỉ rõ, ta sẽ đi ngay.

- Ngươi không nên thất hứa.

Bàn Chiến lạnh lùng nói.

Long Vũ quay đầu đi, nhìn Bàn Chiến chằm chằm:

- Ta tự biết, không cần nhắc, không phải tỏ vẻ.

Bàn Chiến cười nhạt không đáp. Long Vũ bước tới thản nhiên nói:

- Có thể ta có hứng đi chu du? Ngươi có muốn đi cùng không?

Bàn Chiến đáp:

- Ta không có hứng.

Long Vũ cười nói:

- Ngươi thích ở vũ nội?

Bàn Chiến gật đầu:

- Không sai, bảo vệ vũ nội là nhiệm vụ của Bàn Cổ tộc. Cho dù chỉ còn một người, bọn ta vẫn sẽ làm.

- Vì sao? Vì các ngươi khai thiên?

Long Vũ hỏi.

- Ha Ha!

Bàn Chiến đáp:

- Cứ cho là đúng đi.

- Tại sao không thể chung sống cùng thần Vận Mệnh?

Long Vũ đột nhiên hỏi.

Bàn Chiến cười nhạt:

- Một núi không thể có hai hổ. Ngươi quên sao?

Long Vũ không phản ứng gì. Nhưng trong lòng còn nhiều khúc mắc:

- Tương lai ngươi có dự định gì không?

- Chấn hưng Bàn Cổ tộc.

Bàn Chiến tự tin:

- Chỉ cần ta còn, Bàn Cổ tộc sẽ phục hưng. Chỉ cần trăm năm, bọn ta sẽ phục hưng.

Long Vũ vừa cười vừa hỏi:

- Ngươi không định làm ngựa giống chứ?

Bàn Chiến đáp:

- Ta hiểu ý ngươi. Thì sao? Ta có thể hi sinh thân mình.

Long Vũ cười nói:

- Không sợ tạp chủng sao?

Bàn Chiến tỏ vẻ cười cợt:

- Ta mang dòng máu Bàn Cổ tộc, chỉ cần ta còn, không thể có chuyện đó.

Long Vũ thầm nghĩ, cho ta một nữ nhân, ta có thể tạo ra cả bộ tộc.

Hắn hạ giọng:

- Ngươi sẽ chọn nhân loại sao?

- Đương nhiên!

Bàn Chiến đáp:

- Nhân loại là vạn vật chi linh, nữ nhân chỉ để sinh đẻ. Tất nhiên nữ nhân được ta chọn, là vinh hạnh của họ.

- Chắc gì họ đã cảm thấy vinh quang, may mắn.

Long Vũ lạnh giọng.

- Sao?

Bàn Chiến khẽ cười:

- Ngươi không phải họ sao biết được. Ta nghĩ tất cả họ sẽ thấy vậy.

- Có lẽ thế!

Long Vũ đáp.

- Long Vũ, đâ chỉ là chuyện nhỏ. Mấu chốt hiện tại là tìm được thần Vận Mệnh. Ả còn sống ngày nào thì ngày ấy vũ trụ không được bình yên.

- Tìm không được mà giết Quang Minh Tôn Thần cũng không được.

Long Vũ hỏi:

- Ác Thần Cổ, có cách giải quyết sao?

- Không có!

Bàn Chiến lắc đầu:

- Ác Thần Cổ luyện thành từ tử khí, oán niệm, là vật chí âm trong thiên địa, ngay cả ta cũng không có cách. Ta từng nghe Huyết Anh Đại Đế nói, kể cả thần cũng không có cách.

- Người luyện cổ cũng không được?

Sắc mặt Long Vũ hơi đổi.

- Có lẽ vậy, có thể loại bỏ khả năng Quang Minh Tôn Thần không có cách?

Bàn Chiến nói:

- Bất kể ra sao, mười ngày sau sẽ rõ.

“Cũng đúng!

Long Vũ gật gật:

- Đợi thử xem sao? Không có khả năng hắn làm được nhưng không ngoại trừ khả năng hắn làm được?

- Một thế giới rất khả ái!

Bàn Chiến thở dài:

- Xã hội loại người phát triển đến mức này đã vượt qua sự hiểu biết của ta.

- Ngươi có ý gì?

Long Vũ hỏi.

- Ý kiến?

Bàn Chiến lắc đầu:

- Ta có thể sao. Ta thấy thế là rất tốt. Nhân loại có thể phát triển đến lúc này thật bất ngờ.



- Ngươi cho rằng không thể ư?

Long Vũ thâm ý.

- Ý gì ư?

Bàn Chiến cười híp mắt:

- Long Vũ, ngươi nghi ngờ ta? Ngươi không tin ta? Hay ngươi đã nghe được gì?

- Ha Ha!

Long Vũ khẽ cười một tiếng:

- Ngươi quá đa nghi. Nhàn cư vi bất thiện, ngươi nên ra ngoài xem có dấu vết của thần Vận Mệnh. Ta cũng hi vọng mau chóng tìm được nàng, mau chóng giải quyết một số việc. Ngươi nói đi?

- Đúng!

Bàn Chiến đáp:

- Ta cũng đã sắp bình phục, ta có thể đi tìm ả ta. Nhưng mà ngươi cũng không nên lơi lỏng, đừng quá gởi gắm hi vọng vào ta. Mấu chốt còn phải nhìn ngươi.

- Long Vũ, dù ta khôi phục sức mạnh, ngươi cũng không nên nghi ngờ ta.

Bàn Chiến nghiêm túc nói:

- Ta là Bàn Cổ tộc trưởng, người bảo vệ vũ nội, ta tuyệt đối không hại ngươi, cũng như hàng triệu sinh linh này. Lời của kẻ khác, không thể tin. Không nên như vậy, ngươi hiểu chưa?

- Ta biết.

Long Vũ khẽ cười một tiếng trả lời.

Bàn Cổ nhìn trong mắt Long Vũ hiện lên một đạo hàn ý. Thật ra hắn không tin Long Vũ, hắn cảm thấy Long Vũ đã gặp vữ thần Vận Mệnh. Hơn nữa, nhất đinh có thỏa thuận. Nếu không thì Long Vũ hoàn toàn tin y

Suy nghĩ một lúc, Bàn Chiến ra quyết định.

…………………..

…………………..

Khoảng mười ngày sau, rảnh rỗi, Long Vũ đã tính chuyện đi thành phố Thiên Hải. hắn muốn cùng Hàn Hùng bàn chuyện. Nhận lời Hàn Duyệt.

Lúc trở lại thành phố Thiên Hải, hắn vốn định đi tìm mẫu thân Trương Đại Ngưu trước.

Do lần trước ở đây để lại đan dược, tinh thần thoải mái, sắc mặt hồng hào. Chỉ hơi buồn phiền vì con.

Long Vũ cùng mẹ hắn nói chuyện phiến một lúc, có vẻ mong muốn gặp Trương Đại Ngưu. Đón bà hưởng phúc, nên bà có vẻ vui mừng.

Đến tập đoàn Tinh Vũ đã là giữ trưa, Hàn Hùng đã đứng trước cửa. Thấy Long Vũ, hắn hỏi:

- Tiểu Vũ, chú phải đi có việc, cháu giúp chú chứ. Có thể có rắc rối, hi vọng cháu nên chuẩn bị tâm lý.

Long Vũ thoáng do dự, gật gật:

- Không vấn đề.

Trên xe, Hàn Hùng thấp giọng nói:

- Tiểu Vũ, Tiểu Duyệt dạo này ra sao? Nó có khỏe không? Hiện tại, chú muốn gặp nó có vẻ như rất khó?

- Thật ra hai người vẫn có thể ở cùng nhau.

Long Vũ ý vị thâm trường.

- Tu đạo?

Hàn Hùng cười:

- Không phải là cháu đến đây làm khách đấy chứ?

Long Vũ nhún vai, không đáp.

- Quên chuyện này đi. Được không? Chúng ta cần đế giải quyết việc trước mắt, chuyện này để sau. Được chứ?

Hàn Hùng hỏi.

- Được!

Long Vũ nói:

- Có thể cháu ở lại ít ngày.

- Vậy được rồi.

Hàn Hùng đáp.

Hàn Hùng dừng xe tại khách sạn Hoàng Thái Hậu. Hắn cùng Long Vũ lên tầng tám.

- Tiểu Vũ, hôm nay chú tìm cháu là có việc cần cháu giúp, nhiều chuyện nên bỏ qua.

Hàn Hùng đẩy cửa nhẹ giọng nói.

Long Vũ khẽ gật đầu.

Trong phòng sương khói mờ ảo.

Bảy tám người đã đến trước. Long Vũ xuất hiện làm mọi người xôn xao, nhất là nữ nhân gần Hàn Hùng, ánh mắt dõi theo Long Vũ, có vẻ thích thú…

Đây là lần đầu tiên thấy Long Vũ. Bọn họ không ngờ người trẻ tuổi như vậy đến đây làm gì?

Thực tế, Long Vũ thu liễm khí thế, nếu không, bọn họ cũng không cho là như vậy.

- Hàn tổng, ngày hôm nay là buổi họp quan trọng, nhưng ông mang cái vật nhỏ bé này đến đây là sao?

Một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, cầm chén sứ, đeo kính, ẩn hiện trong làn khói nói. Người này tướng mạo bình thường nhưng có vẻ tà đạo, vẻ mặt cười cợt tiếu lí tang đao, hắn muốn gây chuyện với Hàn Hùng.

- Đúng!

Nam nhân bên cạnh Hàn Hùng cau mày nói:

- Từ trước tới nay, nơi này chỉ cho phép người trong hội vào, người ngoài không thể vào. Hàn Hùng ông định phá vỡ quy tắc sao?

Theo bản năng, Long Vũ nhìn sang, hắn lộ ra bộ mặt cương nghị, toàn thân tỏa dương khí, có vẻ quỷ quái.

- Hàn tổng, đây là bảo vệ của ông?

Cô gái phía trước nhìn Long Vũ chằm chằm:

- Vậy sao? Ngươi lo chúng ta xử cậu?

Dứt lời, phòng họp ồ tiếng cười.

Nữ nhân này khiến Long Vũ để ý, rất đẹp. Dáng không tồi, nhìn cũng biết là chăm tập tành. Cũng biết qua việc làm ăn. Long Vũ đoán nữ nhân này cũng chỉ được cái bề ngoài.

Thật đáng cười?

- Yến tỷ!

Hàn hùng nhíu mày, không có vẻ giận:

- Tất cả mọi người, không phân biệt lớn nhỏ, cũng không sợ chê cười.

Người tên là Yến tỷ khẽ cười:

- Hàn Tổng, tôi đến đây không phải nghe ông nói, tôi chỉ muốn nghe một câu. Mảnh đất phía Tây không chủ, ông tính sao? Ông muốn độc chiếm? Từng vào sinh ra tử, cí phúc cùng hưởng, trong lòng ông hẳn biết?

Lạnh lùng nhìn Yến tỷ, chậm rãi nói:

- Nha đầu, cô muốn sao? Một phần ba hay một nửa?

Yến tử hừ lạnh một tiếng không thèm nhắc lại.

Hàn Hùng không phải kẻ quyền lực nhất ở đây.

Dừng lại, hắn nhìn bốn phía:

- Hôm nay, đến đây là để bàn bạc, mọi người không cần khách khí… Chỉ cần yêu cầu, Hàn Hùng này không phải loại người không hiểu chuyện.

Long Vũ cũng đã hiểu, bọn người này tất cả chỉ vì tranh giành địa bàn.

- Tôi muốn hai.

Nam nhân mặt chữ quốc thản nhiên nói.

Cả hội nghị tĩnh mịch, dừng trà, buông thuốc, ai cũng có vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm nam nhân. Ít nhất cũng có tám người đòi ba phần, có thể chia sao?

- Lão Tam, ông to gan lắm?

Nam nhân lúc trước khiêu khích Hàn Hùng quay sang chất vấn nam nhân mặt chữ quốc.

Lão Tam khẽ cười một tiếng:

- Ngũ Gia, đừng quên mọi người đang ngồi đây, ngoại trừ Hàn Tổng ngoài công ty, còn tất cả mọi thứ thuộc quyền công ty. Hơn nữa, kinh tế vững mạnh, tôi mạnh không, không đủ sao? Huống hồ nhiều hơn nữa, cũng có thể giải quyết. Các người giống nhau, có kẻ muốn nuốt chửng mà không nổi…

Ngũ Gia ánh mắt thô bạo âm thầm nhìn lão Tam, khinh thường:

- Ông không thế sao? Chúng ta muốn nuốt chửng, ông thì không?

Ngũ Gia hừ nói:

- Tôi cũng đã nói, tôi ít nhất hai phần…

- Tôi cũng vậy, hai phần…

Yến tỉ dứt khoát:

- Đừng cho tôi là nữ nhân mà làm bừa, nếu không đừng trách tôi trở mặt.

Không khí càng lúc càng căng thẳng.

- Xem ra các vị ai cũng muốn phần nhiều?

Hai ngón tay Hàn Hùng chuyển thế, mắt nheo lại, tỏ vẻ nhàn nhã.

Ngũ gia liếc mắt:

- Ông có ý gì…. Hay ông muốn nhiều hơn?

Lão Tam trừng mắt:

- Ông định độc chiếm sao?

- Hàn Hùng, nói đi.

Yến tỉ nói.

Long VŨ liếc nhìn, sắc mặt Yến tỷ lạnh băng.

Hàn Hùng ném điếu thuốc trong tay, uống ngụm trà, thuận giọng nói:

- Đây là con rể của tôi, hôm nay, các người có chuyện gì hãy nói với con rể của tôi.

Dứt lời, cả đám người nháo nhào.

Phòng họp ồn ã.

Thấy vậy, Hàn Hùng cũng vẻ không lo lẳng, hai tay y cầm chắc chén trà, xem thường tất cả trước mắt.

- Hàn tổng, đây là sự thật?

Ngũ Gia tươi cười, nhìn tinh quái.

- Đúng vậy.

Hàn Hùng ra vẻ bí ẩn.

- Tôi nói này, Hàn Tổng, không phải ông thấy chuyện này quá lớn, muốn đẩy sang cho người khác đó chứ?

Lão Tam âm hiểm cười.

Hàn Hùng nhíu mày, theo bản năng nhìn Long Vũ. Lão thấy Long Vũ cũng không vì những lời nói này mà cảm thấy tức giận.

Bầu không khí căng thẳng, chuẩn bị xem cuộc vui. Y biết rõ con rể có khả năng xử lí tốt việc này.

- Tiểu tử, ngươi đã ngủ cùng Hàn gia khuê nữ?

Lão Tam âm trầm.

- Chưa làm…. Không thể là con rể.

Ngũ Gia cúi đầu, cười nhếch mép.

- Ta còn tưởng, hắn định chơi cho vui?

Yến tỉ cười, ngồi xổm trên ghê hung hăng càn quấy.

Hằn Hùng cười lạnh không nói, chỉ làm ra vẻ.

Long Vũ cùng Hàn Hùng trầm mặc, tựa hồ khiến hắn trở nên bệ vệ.

Bọn hắn càng thêm kiêng sợ.

Lão Tam cười:

- Tiểu tử, hôm nào cho ta thử. Hàn gia khuê nữ ta vốn đã muốn, kết quả ngươi giành trước….

Hán Hùng nắm chặt chén trà trong tay.

- Hỗn lão không biết phải trái!

Hàn Hùng khẽ cười nói, hắn lặng nhìn Long Vũ khẽ lắc đầu, đừng giết hắn.

Lao Tam khinh thường:

- Ngươi cho là ta sợ hắn sao. Ta không phải là loại người chỉ biết hầu giường cho đàn bà. Hắn có thể chinh phục khuê nữ, trước mặt ta cũng chỉ là đống phân.

- Ha Ha, ngươi muốn đi tìm cái chết.

Hàn Hùng vắt chéo chân, giả cười.

Long Vũ âm trầm:

- Lão Tam, ngươi nhất định phải chết.

Long Vũ đầy sát khí.

Sắc mặt lão Tam biến hóa:

- Sao? Ngươi muốn giết ta?

Hàn Hùng vuốt chén trà trong tay cười nói:

- Bỏ đi, chú sẽ không can dự vào chuyện này, cháu tùy tiện xử lý đi.

Long Vũ cười nhếch mép:

- Cháu biết rồi.

- Hàn Hùng, ngươi nói sao?

Lão Tam cảm thấy có gì không ổn.

Long Vũ chạm rãi:

- Ngươi sẽ phải trả giá.

- Lão Tam, Ngũ Gia… rất nhiều lời không nên nói.

Hàn hùng nheo mắt.

- Các ngươi đều phải chết!

Long Vũ quay đầu ra phía cửa sổ, thoáng nét làng lạnh.

Hàn Hùng cầm chén trà, hít sâu một hơi:

- Đừng quá huyết tinh.

- Cháu biết, chú cứ yên tâm!

Long Vũ trả lời đơn giản. Lúc này, Hán Hùng lại cảm thấy sợ hãi.

Yến tỷ nhìn Long Vũ cươi khinh khỉnh, tỏ vẻ nói:

- Hàn Tổng, các ngươi đang diễn trò. Không giống ngươi cho lắm.

Sau đó nàng nhìn Long Vũ nói:

- Cậu nhóc, tuy ta không thích diện mạo ngươi…. Nhưng ta thích khí chất của ngươi. Nếu ngươi muốn làm người tình của ta, ta sẽ vì ngươi mà giết người.

- Ả điếm, trong mắt ta ngươi cùng đám đàn bà dâm đãng không khác gì nhau. Ngươi không xứng làm đồ chơi của ta.

Long Vũ cười lạnh.

- Chưa ráo máu đầu!

Yến tỷ nóng giận, đập bàn, nhìn Hàn Hùng:

- Hàn tổng, ngươi muốn đàm phán hay gây rối.

Long Vũ thấy sát ý của Yến tỷ….cười trừ, suy tư:

- Ngươi muốn chơi đùa cùng ta sao? Ngươi còn kém xa…

Dứt lời, Long Vũ cầm cây đao lạnh lùng đi tới, sát khí càng lúc càng đậm.

Tay nàng chỉ vào Long Vũ:

- Nếu ngươi dám động thủ, tiểu gia hỏa, ta không dọa……..ngươi thử xem.

- Không tự lượng sức mình.

Long Vũ khẽ quát, thanh đao bay tới. Một đường vụt qua đầu Yến tỉ, máu tươi tràn ra. Long Vũ đưa tay qua, liếc nhìn:

- Kẻ nào nữa…

Dứt lời, Lão Tam rút ra một cây súng, nhắm thẳng vào đầu Long Vũ cười nhạt:

- Nhóc con, xem ra ngươi có chút bản lĩnh nhưng ngươi đừng quên súng mới là vô địch.

- Ha ha!

Long Vũ khẽ cười:

- Buồn cười, súng lục có thể vô địch sao?

Hàn Hùng nhìn Yến tỷ, mới biết Long Vũ ra tay thật ác độc. Bọn chúng đáng chết, kẻ thì cướp của người thì bắt cóc tống tiền, y đã chịu đủ rồi. Đã đến lúc đưa chúng về địa ngục.

Ngũ Gia lạnh lùng nhìn Long Vũ, lấy trong tay một khẩu súng, hướng thẳng Long Vũ.

Hàn Hùng có chút vì Long Vũ mà lo lắng

Hai cây súng lấy Long Vũ làm mục tiêu, hẳn y có sự lo lắng.

Nhưng Long Vũ có vẻ bất cần.

- Nổ súng đi!

Long Vũ thản nhiên:

- Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi. Nếu không ra tay, vĩnh viễn không có cơ hội.

Dứt lời, lão tam bắt đầu tháo chốt an toàn.

Đám đông kinh hãi, súng ống sẵn sàng, nhắm ngay Long Vũ. Nhìn cảnh này thì có võ công cao cường như Lý Tiểu Long cũng tắt điện.

- Tốt!

Long Vũ khẽ cười:

- Cứ vậy đi……….

- Bang Bang!

Không hiểu vì sao, Tam gia, Ngũ gia trong lòng sợ hãi, chân tay run rẩy, rốt cuộc đã nổ súng.

Lúc tiếng súng vang lên, Hàn Hùng vội vàng nhắm mắt lại.

Hắn biết Long Vũ không hề gì. Công phu và đạo thuật cao siêu. Con gái nói tu đạo có thể lên trời xuống biển, trường sinh bất lão, không lý nào đối phó không nổi súng lục.

Dù vậy, hắn cũng có chút lo lắng.

Đạn bay rất nhanh nhưng đối với Long Vũ chỉ như ốc sên. Khẽ cười một tiếng, y đã bắt lấy toàn bộ trong tay.

Đồng thời, thi triển Vấn Thiên Thần Long, tốc độ như tia chớp, bay khắp phòng ngoại trừ chỗ Hàn Hùng, phá tan mọi thứ.

Ngay cả thi thể Yến tỷ cũng không thấy.

Rất rõ ràng, Long Vũ đã khiến toàn bộ bốc hơi hoàn toàn.

Hàn Hùng cảm thấy đầu ngón tay chạm vào một luồng sáng thần kì. Trong giây lát, hắn thiếu chút nữa đã hô lớn……

Cố gắng lấy lại bình tình, Hàn Hùng hỏi:

- Người đâu? Chết hết rồi sao?

- Đã chết hết!

Long Vũ gật đầu nghiêm túc nói:

- Ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có. Hồn cũng không còn. Yên tâm, cháu sẽ lo liệu, không để chú gặp phiền toái.

- Cảm ơn!

Hàn Hùng đáp.

Long Vũ chỉ cười, không nói gì mà gọi điện cho Lâm Phong, kêu hắn đến giải quyết hậu quả. Giải pháp hợp lý, quan trọng là không để liên ngụy đến tập đoàn Tinh Vũ.

Trong điện thoại, Lâm Phong đảm bản sẽ hoàn thành tốt.

Hàn Hùng cười hỏi:

- Ai vậy?

- Là cấp trên của tiểu Duyệt trước kia.

Long Vũ giải thích:

- Ở trong cơ quan nhà nước… Yên tâm, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến chú.

- Chú không sợ.

Hàn Hùng nói:

- Những kẻ cặn bã này chết, chú rất vui. Hôm nay, chú được tận mắt thấy chúng bị giết.

- Sao chú không nói trước?

Long Vũ hỏi:

- Bọn họ muốn vơ vét tài sản của chú, tại sao luôn nhịn nhục. Nếu không có cháu, hôm nay chú định thế nào?

- Đương nhiên là phải chia cho bọn chúng.

Hàn Hùng nói.

- Một khoản cho chúng?

Long Vũ hỏi.

- Đúng vậy.

Hàn Hùng nói:

- Mảnh đất kia là tâm huyết của chú, chính là dùng thủ đoạn mới lấy được. Cái lợi dù lớn nhưng cũng phải chấp nhận. Chúng muốn đập phá, kiếm lợi.

- Nhưng trên thực tế không thể đàm phán.

Long Vũ nói:

- Có lẽ bọn chúng sẽ để lại cho chú một phần?

- Đúng.

Hàn Hùng nói:

- Chú đánh giá cao suy nghĩ của bọn chúng, một lũ tham lam toàn đồ bỏ đi….Nghĩ lại chú thật yếu đuối.

- Kẻ mạnh nuốt kẻ yếu….Xã hội là vậy!

Long Vũ thêm lời:

- Chú Hàn, chú muốn trở lên mạnh hơn nữa sao? Cho dù không muốn thoát khỏi xã hội này, chú vẫn có thể tu đạo, mạnh mẽ. Nói như vậy, chú sẽ không sợ bọn vô sỉ hăm dọa, vơ vét.

- Cháu đúng là có tài ăn nói.

Hàn Hùng cười:

- Tiểu Duyệt đã có chỗ dựa… Chú cũng bớt lo.

- Thế nào? Chú không muốn mất tất cả chỉ vì tiền chứ? Không phải cháu đã nói rồi sao. Chú vẫn có thể tiếp tục ở đây.

Long Vũ nói:

- Tu đạo cùng sự nghiệp không ảnh hưởng. Thực ra, rất nhiều đệ tử Huyền Môn người giàu có.

- Đây không phải vấn đề.

Hàn Hùng nói:

- Quan trọng là chú cảm thấy lạ lẫm với thế giới kia….Không cần hỏi, một khi bước vào thế giới mới, nhân sinh quan sẽ thay đổi. Chú đã già….gần này tuổi, sống hơn bốn mươi năm ở đây vốn đã có sự thân quen. Nhiều khi chú nghĩ, nếu một ngày kia có được sức mạnh đặc biệt hay có một cỗ máy siêu năng sẽ có rất nhiều thứ thay đổi.

- Cháu hiểu. chú không muốn ở cùng tiểu Duyệt sao?

Long Vũ nói:

- Nếu tu đạo, hai người có thẻ gặp nhau. Nếu không, sau trăm tuổi, chú và tiểu Duyệt vĩnh viễn cách xa. Cô ấy sẽ rất buồn…

- Cháu cũng muốn chú tu đạo?

Hàn Hùng hỏi.

- Vâng.

Long Vũ nghiêm túc gật đầu:

- Cháu giúp tiểu Duyệt, đồng thời, làm con rể của chú, cháu cũng muốn vậy. Không quan trọng là người thường hay tu đạo, quan trọng nhất là tâm tính. Mấu chốt là chú nghĩ sao?

Hàn Hùng đột nhiên hỏi:

- Cháu có cảm thấy cháu có thể hòa nhập tốt với thế giới loài người này không?

- Có thể.

Long Vũ đáp.

- Không! Cháu không thể.

Hàn Hùng nói:

- Từ cách cháu hạ thủ, cho thấy cháu không có khả năng hòa nhập. Trong lòng cháu cảm thấy thế nhưng thực tế, cháu tài trí hơn người. Nếu so sánh với chúng ta, cháu rất mạnh. Trong mắt cháu, nhân loại chỉ là con kiến, đúng không?

- Không phải, cháu không có ý này.

Long Vũ đáp:

- Ngược lại, cháu muốn cứu vớt nhân loại.”

- Sao lại thế?

Hàn Hùng nhíu mày hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Sự tình rất phức tạp, cháu không có cách giải thích.

Long Vũ đáp:

- Chú không nên cố chấp, nếu không tiểu Duyệt sẽ buồn chết mất.

- Nếu có thể tiếp tục sự nghiệp, chú sẽ đồng ý.

Hàn Hùng nói:

- Mỗi người đều có đường riêng. Các người làm việc đại sự, chú cũng có sự nghiệp. Cháu nói đi?

- Cháu đồng ý.

Long Vũ cười nói:

- Chuyện này cứ nhất định như vậy.

- Được.

Hàn Hùng sảng khoái đáp.

- Nếu chú đổi ý thì sao?

Long Vũ hỏi.

- Nếu tiểu Duyệt ở đây nói như thế, chú cũng sẽ làm vậy.

Hàn Hùng nói.

- Không thay đổi?

Long Vũ hỏi.

- Uh!

Hàn Hùng gật đầu liên tục, thở dài:

- Nhân thế đạo đức đã thay dổi, muốn làm chút chuyện, thật không dễ dàng. Không có tiềm lực, khó làm được gì.

- Nghĩ kĩ rồi là tốt rồi.

Long Vũ nói:

- Hồi đầu tiểu Duyệt nói, vận mệnh đã an bài, tin tưởng sẽ nhanh được gặp chú.

- Hi vọng thế!

Hàn Hùng nói.

Thuyết phục Hàn Hùng tu đạo, Long âm thầm cười, cuối cùng cũng hoàn thành sư mệnh. Có thể báo cáo lão bà Hàn Duyệt rồi.





Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó tha. Sau đó, Quang Minh Tôn Thần theo Đại Đế về Thiên Ngoại Thiên, dường như lúc này hắn đang trải qua cuộc sống vô cùng tàn ác.

Vì có khả năng át chế ác thần thần cổ. Huyết Anh Đại Đế vừa đấm vừa xoa: xử dụng cách này là đúng nhưng đến bây giờ không có chút tiến triển.

Huyết Anh Đại Đế có một ý niệm trong đầu, có lẽ Ác Thần Cổ không thể át chế, không gì có thể.

Nó sẽ có một kết cục bi thảm.

Quang Minh Tôn Thần cũng chặn hết đường lui.

Nghĩ đến đây, hắn mất hết can đảm. Nhiều khi y nghĩ liều chết một mình tấn công Quang Minh Tôn Thần. Thời gian không còn nhiều, có lẽ nên đi nói chuyện cùng thê tử. Long Vũ là hi vọng duy nhất bây giờ.

Hắn hi vọng Long Vũ có cách giải quyết.

Ban đêm, một luồng ánh sáng soi rọi trong đại điện của Quang Minh Tôn Thần. Hắn cũng thương tích toàn thân, không còn chút sức lực.

Sống không bằng chết. Nhưng hắn vẫn cười, bởi hắn biết rằng Huyết Anh Đại Đế còn thống khổ gấp trăm lần so với hắn bây giờ.

Hắn không có khả năng đưa người vợ yêu quí trở lại bình thường.

Bi kịch. Không ai có thể thay đổi, cho dù là hắn cũng không thể.

Một kết cục bế tắc.

Quang Minh Tôn Thần hít một hơi thật sâu. Nhưng hắn cũng đã thắng, hắn trả thù Huyết Anh Đại Đế đồng thời có thể khiến cho vũ nội hủy diệt.

Hắn đã thắng.

- Bành Bạch!

Đột nhiên có tiếng vỗ tay. Quang Minh Tôn Thần trông thấy một lão nhân chậm rãi đi tới. Thấy quen quen, nhưng không nhớ ra, rốt cuộc gặp ở đâu.

- Ngươi là ai?

Quang Minh Tôn Thần hỏi, nhìn chằm chằm người kia:

- Ngươi tới đây làm gì? Hắn vẫn muốn tiếp tục? Ha ha, ngươi hãy báo với hắn, ta không sợ, dù bất cứ gì, ta cung không sợ. Ta đã thắng, vũ nội này không ai có thể giải quyết Ác Thần Cổ. Ha ha…

- Thật hiểm độc!

Lão cười nói:

- Tôn Thần, lâu quá rồi, ngươi không quên ta chứ?

- Ngươi là?

Quang Minh Tôn Thần híp mắt, mỉm cười:

- Bàn Chiến đúng không… Đúng là Bàn Chiến rồi, tuy ngươi già đi rất nhiều nhưng thanh âm không chút thay đổi. Ngươi tới đây làm gì? Để cười ta hay muốn giết ta. Ta với ngươi có thâm thù đại hận sao?

- Ta tới cứu ngươi.

- Cứu ta?

Quang Minh Tôn Thần lạnh nhạt:

- Cứu ta? Thật hài hước, ngươi nói cứu ta, đừng giả từ bi, ta có kết quả như bây giờ cũng là do ngươi ban tặng? Nếu không phải ngươi, sao Long Vũ dám bức ta tới tuyệt cảnh…

- Không phải.

Bàn Chiến nhìn Quang Minh Tôn Thần lắc đầu, thu mình:

- Ngày hôm nay, là báo ứng. Trong lòng ngươi không nên có ý định diệt thế. Nếu không, sẽ là đối địch với Bàn Cổ tộc, ta phải ngăn cản ngươi.

Quang Minh Tôn Thần cười khổ:

- Ra vậy. Vậy sao muốn cứu ta?

Bàn Chiến đáp:

- Bởi ngươi còn chút giá trị lợi dụng.

Quang Minh Tôn Thần hỗn loạn, bình tĩnh đáp:

- Ta hiểu, ngươi muốn ta đối phó Long Vũ, sự hợp tác giữa hai người là giả?

Bàn Chiến mỉm cười:

- Ngươi rất thông minh.

- Thông mình? Ta lại thấy mình là kẻ ngu nhất. Nếu không phải ta nuôi ong tay ao, ta cũng không có kết cục này.

Quang Minh Tôn Thần lắc đầu:

- Huyết Anh Đại Đế và Long Vũ đều do ta nuôi dưỡng, bây giờ bọn chúng lại là địch nhân lớn nhất.

- Biết sai là tốt.

Bàn Chiến cười:

- Ta có thể chỉ cho ngươi cách sửa sai, ngươi muốn hay không?

Quang Minh Tôn Thần mỉm cười:

- Đương nhiên…..ngươi giúp ta, cho Huyết Anh Đại Đế không kịp trở tay.

Bàn Chiến không nóng vội, vội mỉm cười, nhìn kẻ chí tôn này, yên lặng, lại là kẻ diệt cỏ diệt tận gốc.

Một lúc sau, Bàn Chiến thở dài, đưa hai mắt mở ra. Trong mắt hẳn đã có ý, cười nhẹ:

- Ta muốn ngươi tập hợp toàn lực Thiên Ngoại Thiên giết chết Long Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện