Đại Bảo Bối
Chương 53
Chúc Chu ngũ quan đoan chính, da dẻ mịn màng, đôi mắt sáng ngời trong veo, tất cả tụ lại đủ để người ta không đoán được tuổi thật của anh. Thật ra anh hơn hắn 3 tuổi, cũng không thấy được hơn kém thế nào, thậm chí nếu đứng cùng một chỗ thì không chừng người ta sẽ thấy hắn mới là người lớn tuổi hơn.
Hẳn đây là vấn đề khí chất, đương nhiên cũng dính dáng đến những thứ khác, ví dụ như một anh chàng luôn làm mọi chuyện gọn gàng lưu loát cũng có thể thu xếp cho bản thân nhẹ nhàng, khoan khoái, sạch sẽ, không giống một người trưởng thành đã 33 tuổi chút nào. Quanh năm mặc đồ nhàn nhã, mùa hè mặc T-shirt trắng, thu đông là sweater hoặc áo len, dù làm chuyện gì cũng không mặc đồ quá trang trọng thành thục, cứ vậy là ổn rồi.
Ngoại trừ vì ban đầu còn xa lạ mà quá mức chính thức, hiện tại đã như người nhà rồi.
Thời Đường nhịn không được, bắt đầu tưởng tượng, phải chăng sinh hoạt gia đình ấm áp là giống như cái hắn đang trải nghiệm?
Thời Đường chưa bao giờ được thể nghiệm sự ấm áp của cuộc sống gia đình, chưa từng được cảm nhận tình yêu của cha mẹ hay tình cảm giữa anh em, cho nên hắn không biết như vậy có phải là… cuộc sống ấm cúng tiêu chuẩn hay không.
Mà giờ phút này đây, căn phòng luôn lãnh lẽo như băng của hắn chậm rãi tan ra, nói đúng hơn là mặt băng bắt đầu xuất hiện những vết nứt, có thể nhìn thấy dòng sông bên dưới lớp băng từ từ lưu động, không cứng rắng lạnh cóng như vậy, như thể có thể mãi mãi sinh hoạt như vậy đến khi chết đi.
Chúc Chu không biết tại sao Thời Đường lại đứng ngây người ở huyền quan, anh kêu Quan Quan đi uống nước, rồi lại gọi Thời Đường một câu.
“Thời tiên sinh, ăn cơm thôi, thừa dịp ăn lúc nóng mới ngon.” Món nóng để nguội thực sự sẽ không còn ngon nữa.
Câu nói này khiến Thời Đường đang sững người lấy lại tinh thần, hắn nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay người đổi giày, như không có chuyện gì xảy ra, tiện tay đóng cửa lại.
Lúc trước Thời Đường ngồi đay ăn cơm một mình cũng không thấy ánh đèn trên đầu có vến đề gì. Nhưng từ khi bắt đầu ăn cơm cùng hai cha con nọ, có giọng nói non nớt của trẻ con, có âm thanh dạy dỗ dịu dàng, hắn hòa mình vào hai loại âm thanh này, như thấy ánh đèn trở nên mềm mại, cách trang trí lành lạnh cũng trở nên ấm áp.
Cái cảm giác này rất kỳ diệu.
“Baba, cái này ngon này. Đúng không chú?” Quan Quan nói xong thì quay qua nhìn Thời Đường, tìm kiếm đồng minh cho mình.
Thời Đường nhìn sang, trên thìa của Quan Quan có một đoạn râu mực, hôm nay có món râu mực xào cần tây, Thời Đường còn chưa ăn, hắn gắp một miếng râu mực kèm rau cần, nghiền ngẫm, mùi vị tươi ngon đưa miệng. Hắn nuốt rồi mới gật đầu đáp: “Đúng là ngon.”
Quan Quan lập tức thấy kiêu ngạo, cầm thìa lắc lư nói: “Con biết ngay chú cũng thích ăn mà! Chú cũng thích ăn canh rong biển giống con mà!” Nói đoạn bé bưng canh rong biển lên húp xì xụp.
Thời Đường nghe Quan Quan nói mà tim mềm nhũn, đưa nhỏ này thật đáng yêu, dù nói gì cũng thấy thật thú vị, hồn nhiên.
Được hai người cùng khen món ăn ngon khiến Chúc Chu thấy rất vui vẻ, nhưng trên mặt không biểu hiện quá đắc ý, anh không phải người tự cao tự đại, chỉ nhẹ nhàng mím môi cười nho nhã, sau một lát mới nói: “Mau ăn đi, chỉ có nhãi con nhà con là nói nhiều nhất thôi. Ở nhà thích nói như thế, sao đi học lại không thích nói nữa, cô giáo có mách ba đấy nhá. Ở trên lớp con cũng phải biểu hiện hết mình, muốn nói gì muốn làm gì thì phải biểu hiện ra, đừng lúc nào cũng chẳng nói chẳng rằng.” Chúc Chu tận dụng mọi cơ hội để cổ vũ Quan Quan mạnh dạn hơn, ở trường đừng yên tĩnh như vậy.
Quan Quan bị nói còn thấy xấu hổ, cười hì hì cúi đầu tập trung ăn cơm.
Có đứa trẻ sẽ như vậy, ở nhà với ba mẹ thì ríu ra ríu rít như chim sẻ nhỏ, chuyện nói mãi không hết, nhưng vừa đến vườn trẻ liền trở nên yên tĩnh hướng nội.
Ăn cơm xong, Quan Quan chạy về phòng khách nhà mình chơi, Chúc Chu dọn dẹp xong thì đi nói với Thời Đường chuyện nghỉ phép. Tuần sau là có thể nghỉ phép, cần báo sớm cho Thời Đường.
Thời Đường đã ngồi trong thư phòng, nghe thấy Chúc Chu gọi mình thì chủ động đi ra ngoài, hai người đứng ngoài hành lang. Đèn ngoài hành lang là đèn trắng, soi cho da Thời Đường và Chúc Chu phát trắng, nhưng đường nét khuôn mặt của Thời Đường kiên nghị hơn, Chúc Chu lại cho người ta cảm giác rất ôn nhu, có thể là do khí chất nữa, khiến hai người tỏa ra cảm giác rất tương phản, nhưng bất ngờ thay, hình ảnh này lại rất hợp mắt.
“Tuần sau tôi nghỉ ngơi, báo cho Thời tiên sinh biết sớm chút.”
Thời Đường định cau mày, nhưng nhịn được. Không phải hắn cau mày với Chúc Chu, mà là với ba ngày mình sẽ không được ăn đồ ăn bình thường, phải tự mình đi kiếm ăn, có chút xoaăn xuýt thôi.
“Được, vậy hai ngày nay anh làm chút vằn thắn với sủi cảo đem cấp đông. Trước khi nghỉ thì làm thêm chút canh trữ trong tủ lạnh nữa.”
Chúc Chu vừa nghe đã đã hiểu, thoải mái đáp ứng, sau đó hai bên chúc nhau ngủ ngon, quay người rời đi, một người về thư phòng, một người về nhà.
Sau khu Chúc Chu về đến nhà, không vội cho Quan Quan đi tắm đi ngủ, nhìn thời gian một chút, còn sớm, hôm nay trời không trở gió, không lạnh lắm.
Chúc Chu quyết định đưa Quan Quan xuống lầu chơi ở khu vui chơi trẻ em của tiểu khu. Xuống dưới nhìn quanh, giờ này trẻ con đi chơi cũng không ít, có mấy bé còn là bạn cùng lớp của Quan Quan, đa số đều học chung một vườn trẻ.
Chúc Chu đứng một bên nói: “Con đi chơi đi, ba ở đây chờ con, con chơi xong muốn về thì qua đây tìm ba.”
Khoảng mười bạn nhỏ đủ lứa tuổi chơi chung trong một khu vực rộng lớn như này cũng không có vẻ gì là chen chúc. Người lớn ngồi rải rác trên những ghế dài nghỉ ngơi, tán gẫu. Bọn nhỏ chơi đuổi bắt, cười đùa không ngừng, có rất nhiều thiết bị vui chơi, mấy bé lớn hơn đều chơi mấy trò khá lớn, những bé nhỏ hơn thì đa số đều vây quanh ghế xoay (1) hoặc bập bênh (2) hay mấy cái cầu trượt thấp (3) hơn. Quan Quan thì lại đi loanh quanh, đầu tiên chơi cầu trượt, sau đó thấy trên xích đu (4) có hai ghế trống, mừng rỡ chạy qua.
Đáng tiếc, bé không tự leo lên được, Chúc Chu nhìn thấy nhưng không nhúc nhích, chờ Quan Quan nghiêng đầu qua nhìn mình như mong được chi viện, cha già như anh mới cười cười đi tới, ôm bé lên đặt vào xích đu, sau đó đẩy cho bé.
Cảm giác được con cần đến là một loại cảm giác thoả mãn mà chỉ người làm cha mẹ mới cảm nhận được.
Quan Quan không phải kiểu thích theo đuổi cảm giác kích thích, nên bé không muốn Chúc Chu đẩy mình lên thật cao thật cao, cứ chậm rãi đung đưa trên xích đu nhìn các bạn nhỏ khác chơi cũng vô cùng an nhàn.
Lam Lam ăn cơm xong, mượn điện thoại ba gửi tin nhắn cho Chúc Chu.
“Chú ơi, Quan Quan có ở đó không ạ, bạn ấy ăn cơm xong chưa ạ? Cháu muốn nói chuyện với bạn ấy.”
Chúc Chu gửi tin thoại trả lời nhóc: “Quan Quan ăn xong rồi, bọn chú đang ở dưới nhà chơi xích đu. Chú đưa điện thoại cho bạn ấy nhé, cháu nói chuyện với bạn đi.”
Xích đu có ghế dựa, cũng có thanh chắn an toàn, mấy bạn nhỏ ngồi trong sẽ không sợ bị ngã. Quan Quan đưa tay nhận điện thoại, chào hỏi với Lam Lam qua điện thoại.
“Hello, Lam Lam.”
Lam Lam nghe thấy Quan Quan đang ở dưới nhà, lập tức hỏi lại Quan Quan.
“Quan Quan, cậu đang ở dưới lầu sao? Tại sao không gọi tớ, tớ cũng phải xuống, cậu đợi tớ nhá.”
Quan Quan vừa mới xuống, trong chốc lát cũng chưa về nhà ngay, ừm một tiếng: “Được, cậu xuống đi, bên cạnh tớ còn một ghế xích đu có thể ngồi.”
“Được.”
Hai bạn nhỏ bàn bạc xong, đầu kia Lam Lam cúp điện thoại xong thì đi tìm bà nội, lắc lắc tay bà nói muốn xuống dưới lầu chơi.
Bà nội Lam Lam cũng định đi bộ tiêu cơm, không đắn đo, đứng dậy khỏi ghế salon, nắm tay Lam Lam nói với con trai và con dâu: “Mẹ đưa Lam Lam xuống lầu đi dạo.” báo xong thì bà cùng Lam Lam xuống lầu.
Xuống đến dưới lầu, hai bà cháu đi thẳng ra khu vui chơi trẻ em, dọc đường Lam Lam còn nói với bà bạn mình cũng đang ở đây, nhóc muốn chơi cùng với bạn, cùng ngồi xích đu.
Tích cách bà nội Lam Lam lạc quan, cười nói: “Vậy cũng tốt, các con là bạn tốt, chơi cùng nhau thì càng vui.” Đi thẳng đến chỗ xích đu.
Người lớn còn chưa để ý, hai đứa nhỏ đã giơ tay lên vẫy nhau rồi.
“Quan Quan, tớ đến rồi!”
“Mau lại đây, còn một chỗ này!”
Bà nội Lam Lam cùng Chúc Chu nhìn nhau cười, gật đầu với nhau, sau đố chào hỏi. Chúc Chu ôm Lam Lam đang xông tới đặt lên ghế xích đu, đẩy cho mỗi đứa một cái, sau đó đứng sang bên cạnh.
Chúc Chu thấy là bà nội Lam Lam, chủ dộng chào hỏi đối phương, dù sao cũng là trưởng bối.
Bà của Lam Lam nói: “Các cháu cũng vừa ăn xong nhỉ, bên cô cũng vậy.”
Chúc Chu gật đầu đáp: “Vâng, bọn cháu cũng vừa xuống đây không được mấy phút.”
Bà nội Lam Lam nhìn dáng vẻ dong dỏng cao của Chúc Chu, vai eo nhỏ, tuy nhìn dịu dàng nhưng khí chất không tệ, mặt mày đều dễ nhìn. Bà càng nhìn càng có cảm tình, sau đó lại nghĩ đến đứa con trai thứ vô dụng nhà mình, cũng đã hơn 30 tuổi rồi, vì không muốn về nước để bị giục kết hôn, chớp nhoáng thi lấy bằng tiến sĩ, mấy tháng nữa sẽ về nước. Trong lòng bà vừa mong đợi vừa trong nhịn được mắng thằng con này không giúp bà bớt lo.
Cứ mấy ngày liên tục như vậy, khí trời cũng không tệ, mỗi tối Quan Quan và Lam Lam đi theo người lớn xuống nhà chơi một giờ đồng hồ mới lên nhà, bà nội Lam Lam và Chúc Chu càng lúc càng quen thuộc, biết được không ít thông tin cá nhân của Chúc Chu.
Ví dụ như Chúc Chu rất phóng khoáng nói mình là ba đơn thân, nhiều năm như vậy vẫn luôn độc thân, không phản đối việc yêu đương, nhưng không gặp được người mình thích cũng sẽ không tạm bợ, thông tin của người này đều bị bà nội Lam Lam hỏi cho bằng hết.
Ngoài ra, bà nội Lam Lam cũng kết tính cách Chúc Chu, đơn thuần ôn hòa, mặc dù là ba đơn thân nhưng thu xếp cho mình và con rất khéo, đứa nhỏ cũng được anh dạy rất ngoan.
Lúc này đây, trong đầu bà nội Lam Lam nảy ra một ý nghĩ vô cùng vui vẻ, càng lúc càng thấy ý tưởng của mình hay.
Tính tình con trai thứ nhà bà quái gở, không phải lập chí độc thân nhưng nhiều năm qua cũng không đề cập đến chuyện này, sau đó bà nội Lam Lam nghiêm túc phân tích một chút, là con trai quá mê muội học thuật, rảnh ra lúc nào thì lại ru rú trong nhà, tính cách con bà lại gàn bướng, không sôi nổi. Mấy điểm này cản trở cậu ta giải quyết vấn đề cá nhân. Bởi vậy bà nội Lam Lam qua lại với baba của Quan Quan mấy lần, càng thấy cậu trai trẻ Chúc Chu này thực sự là một đối tượng kết giao không tồi.
Quả rất hợp làm bạn trai của con trai, thậm chí là chồng tương lai!
Rất tốt, tính cách tốt, biết nhẫn lại, ôn hòa thích cười, thích nấu ăn, lại có chuyện mình muốn làm, có nguyên tắc.
Gia cảnh gì đó đối với nhà bà không quan trọng, tính cách hai người hợp nhau là được!
Buổi tối một hôm nào đó, tại khu vui chơi trẻ em, cuối cùng bà nội Lam Lam cũng không nhịn được, nhắc đến chuyện này với Chúc Chu.
“Chúc Chu này, cô muốn giới thiệu đối tượn cho cháu, không biết cháu có đồng ý gặp gỡ không. Cô thấy hai đứa vô cùng xứng đôi, tính sách bổ sung cho nhau, nhất định sẽ hợp, có muốn thử một lần không? Sau này thấy không hợp thì thôi, cô sẽ phụ trách kết nối cho hai đứa, cháu không cần thấy áp lực.”
Hẳn đây là vấn đề khí chất, đương nhiên cũng dính dáng đến những thứ khác, ví dụ như một anh chàng luôn làm mọi chuyện gọn gàng lưu loát cũng có thể thu xếp cho bản thân nhẹ nhàng, khoan khoái, sạch sẽ, không giống một người trưởng thành đã 33 tuổi chút nào. Quanh năm mặc đồ nhàn nhã, mùa hè mặc T-shirt trắng, thu đông là sweater hoặc áo len, dù làm chuyện gì cũng không mặc đồ quá trang trọng thành thục, cứ vậy là ổn rồi.
Ngoại trừ vì ban đầu còn xa lạ mà quá mức chính thức, hiện tại đã như người nhà rồi.
Thời Đường nhịn không được, bắt đầu tưởng tượng, phải chăng sinh hoạt gia đình ấm áp là giống như cái hắn đang trải nghiệm?
Thời Đường chưa bao giờ được thể nghiệm sự ấm áp của cuộc sống gia đình, chưa từng được cảm nhận tình yêu của cha mẹ hay tình cảm giữa anh em, cho nên hắn không biết như vậy có phải là… cuộc sống ấm cúng tiêu chuẩn hay không.
Mà giờ phút này đây, căn phòng luôn lãnh lẽo như băng của hắn chậm rãi tan ra, nói đúng hơn là mặt băng bắt đầu xuất hiện những vết nứt, có thể nhìn thấy dòng sông bên dưới lớp băng từ từ lưu động, không cứng rắng lạnh cóng như vậy, như thể có thể mãi mãi sinh hoạt như vậy đến khi chết đi.
Chúc Chu không biết tại sao Thời Đường lại đứng ngây người ở huyền quan, anh kêu Quan Quan đi uống nước, rồi lại gọi Thời Đường một câu.
“Thời tiên sinh, ăn cơm thôi, thừa dịp ăn lúc nóng mới ngon.” Món nóng để nguội thực sự sẽ không còn ngon nữa.
Câu nói này khiến Thời Đường đang sững người lấy lại tinh thần, hắn nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay người đổi giày, như không có chuyện gì xảy ra, tiện tay đóng cửa lại.
Lúc trước Thời Đường ngồi đay ăn cơm một mình cũng không thấy ánh đèn trên đầu có vến đề gì. Nhưng từ khi bắt đầu ăn cơm cùng hai cha con nọ, có giọng nói non nớt của trẻ con, có âm thanh dạy dỗ dịu dàng, hắn hòa mình vào hai loại âm thanh này, như thấy ánh đèn trở nên mềm mại, cách trang trí lành lạnh cũng trở nên ấm áp.
Cái cảm giác này rất kỳ diệu.
“Baba, cái này ngon này. Đúng không chú?” Quan Quan nói xong thì quay qua nhìn Thời Đường, tìm kiếm đồng minh cho mình.
Thời Đường nhìn sang, trên thìa của Quan Quan có một đoạn râu mực, hôm nay có món râu mực xào cần tây, Thời Đường còn chưa ăn, hắn gắp một miếng râu mực kèm rau cần, nghiền ngẫm, mùi vị tươi ngon đưa miệng. Hắn nuốt rồi mới gật đầu đáp: “Đúng là ngon.”
Quan Quan lập tức thấy kiêu ngạo, cầm thìa lắc lư nói: “Con biết ngay chú cũng thích ăn mà! Chú cũng thích ăn canh rong biển giống con mà!” Nói đoạn bé bưng canh rong biển lên húp xì xụp.
Thời Đường nghe Quan Quan nói mà tim mềm nhũn, đưa nhỏ này thật đáng yêu, dù nói gì cũng thấy thật thú vị, hồn nhiên.
Được hai người cùng khen món ăn ngon khiến Chúc Chu thấy rất vui vẻ, nhưng trên mặt không biểu hiện quá đắc ý, anh không phải người tự cao tự đại, chỉ nhẹ nhàng mím môi cười nho nhã, sau một lát mới nói: “Mau ăn đi, chỉ có nhãi con nhà con là nói nhiều nhất thôi. Ở nhà thích nói như thế, sao đi học lại không thích nói nữa, cô giáo có mách ba đấy nhá. Ở trên lớp con cũng phải biểu hiện hết mình, muốn nói gì muốn làm gì thì phải biểu hiện ra, đừng lúc nào cũng chẳng nói chẳng rằng.” Chúc Chu tận dụng mọi cơ hội để cổ vũ Quan Quan mạnh dạn hơn, ở trường đừng yên tĩnh như vậy.
Quan Quan bị nói còn thấy xấu hổ, cười hì hì cúi đầu tập trung ăn cơm.
Có đứa trẻ sẽ như vậy, ở nhà với ba mẹ thì ríu ra ríu rít như chim sẻ nhỏ, chuyện nói mãi không hết, nhưng vừa đến vườn trẻ liền trở nên yên tĩnh hướng nội.
Ăn cơm xong, Quan Quan chạy về phòng khách nhà mình chơi, Chúc Chu dọn dẹp xong thì đi nói với Thời Đường chuyện nghỉ phép. Tuần sau là có thể nghỉ phép, cần báo sớm cho Thời Đường.
Thời Đường đã ngồi trong thư phòng, nghe thấy Chúc Chu gọi mình thì chủ động đi ra ngoài, hai người đứng ngoài hành lang. Đèn ngoài hành lang là đèn trắng, soi cho da Thời Đường và Chúc Chu phát trắng, nhưng đường nét khuôn mặt của Thời Đường kiên nghị hơn, Chúc Chu lại cho người ta cảm giác rất ôn nhu, có thể là do khí chất nữa, khiến hai người tỏa ra cảm giác rất tương phản, nhưng bất ngờ thay, hình ảnh này lại rất hợp mắt.
“Tuần sau tôi nghỉ ngơi, báo cho Thời tiên sinh biết sớm chút.”
Thời Đường định cau mày, nhưng nhịn được. Không phải hắn cau mày với Chúc Chu, mà là với ba ngày mình sẽ không được ăn đồ ăn bình thường, phải tự mình đi kiếm ăn, có chút xoaăn xuýt thôi.
“Được, vậy hai ngày nay anh làm chút vằn thắn với sủi cảo đem cấp đông. Trước khi nghỉ thì làm thêm chút canh trữ trong tủ lạnh nữa.”
Chúc Chu vừa nghe đã đã hiểu, thoải mái đáp ứng, sau đó hai bên chúc nhau ngủ ngon, quay người rời đi, một người về thư phòng, một người về nhà.
Sau khu Chúc Chu về đến nhà, không vội cho Quan Quan đi tắm đi ngủ, nhìn thời gian một chút, còn sớm, hôm nay trời không trở gió, không lạnh lắm.
Chúc Chu quyết định đưa Quan Quan xuống lầu chơi ở khu vui chơi trẻ em của tiểu khu. Xuống dưới nhìn quanh, giờ này trẻ con đi chơi cũng không ít, có mấy bé còn là bạn cùng lớp của Quan Quan, đa số đều học chung một vườn trẻ.
Chúc Chu đứng một bên nói: “Con đi chơi đi, ba ở đây chờ con, con chơi xong muốn về thì qua đây tìm ba.”
Khoảng mười bạn nhỏ đủ lứa tuổi chơi chung trong một khu vực rộng lớn như này cũng không có vẻ gì là chen chúc. Người lớn ngồi rải rác trên những ghế dài nghỉ ngơi, tán gẫu. Bọn nhỏ chơi đuổi bắt, cười đùa không ngừng, có rất nhiều thiết bị vui chơi, mấy bé lớn hơn đều chơi mấy trò khá lớn, những bé nhỏ hơn thì đa số đều vây quanh ghế xoay (1) hoặc bập bênh (2) hay mấy cái cầu trượt thấp (3) hơn. Quan Quan thì lại đi loanh quanh, đầu tiên chơi cầu trượt, sau đó thấy trên xích đu (4) có hai ghế trống, mừng rỡ chạy qua.
Đáng tiếc, bé không tự leo lên được, Chúc Chu nhìn thấy nhưng không nhúc nhích, chờ Quan Quan nghiêng đầu qua nhìn mình như mong được chi viện, cha già như anh mới cười cười đi tới, ôm bé lên đặt vào xích đu, sau đó đẩy cho bé.
Cảm giác được con cần đến là một loại cảm giác thoả mãn mà chỉ người làm cha mẹ mới cảm nhận được.
Quan Quan không phải kiểu thích theo đuổi cảm giác kích thích, nên bé không muốn Chúc Chu đẩy mình lên thật cao thật cao, cứ chậm rãi đung đưa trên xích đu nhìn các bạn nhỏ khác chơi cũng vô cùng an nhàn.
Lam Lam ăn cơm xong, mượn điện thoại ba gửi tin nhắn cho Chúc Chu.
“Chú ơi, Quan Quan có ở đó không ạ, bạn ấy ăn cơm xong chưa ạ? Cháu muốn nói chuyện với bạn ấy.”
Chúc Chu gửi tin thoại trả lời nhóc: “Quan Quan ăn xong rồi, bọn chú đang ở dưới nhà chơi xích đu. Chú đưa điện thoại cho bạn ấy nhé, cháu nói chuyện với bạn đi.”
Xích đu có ghế dựa, cũng có thanh chắn an toàn, mấy bạn nhỏ ngồi trong sẽ không sợ bị ngã. Quan Quan đưa tay nhận điện thoại, chào hỏi với Lam Lam qua điện thoại.
“Hello, Lam Lam.”
Lam Lam nghe thấy Quan Quan đang ở dưới nhà, lập tức hỏi lại Quan Quan.
“Quan Quan, cậu đang ở dưới lầu sao? Tại sao không gọi tớ, tớ cũng phải xuống, cậu đợi tớ nhá.”
Quan Quan vừa mới xuống, trong chốc lát cũng chưa về nhà ngay, ừm một tiếng: “Được, cậu xuống đi, bên cạnh tớ còn một ghế xích đu có thể ngồi.”
“Được.”
Hai bạn nhỏ bàn bạc xong, đầu kia Lam Lam cúp điện thoại xong thì đi tìm bà nội, lắc lắc tay bà nói muốn xuống dưới lầu chơi.
Bà nội Lam Lam cũng định đi bộ tiêu cơm, không đắn đo, đứng dậy khỏi ghế salon, nắm tay Lam Lam nói với con trai và con dâu: “Mẹ đưa Lam Lam xuống lầu đi dạo.” báo xong thì bà cùng Lam Lam xuống lầu.
Xuống đến dưới lầu, hai bà cháu đi thẳng ra khu vui chơi trẻ em, dọc đường Lam Lam còn nói với bà bạn mình cũng đang ở đây, nhóc muốn chơi cùng với bạn, cùng ngồi xích đu.
Tích cách bà nội Lam Lam lạc quan, cười nói: “Vậy cũng tốt, các con là bạn tốt, chơi cùng nhau thì càng vui.” Đi thẳng đến chỗ xích đu.
Người lớn còn chưa để ý, hai đứa nhỏ đã giơ tay lên vẫy nhau rồi.
“Quan Quan, tớ đến rồi!”
“Mau lại đây, còn một chỗ này!”
Bà nội Lam Lam cùng Chúc Chu nhìn nhau cười, gật đầu với nhau, sau đố chào hỏi. Chúc Chu ôm Lam Lam đang xông tới đặt lên ghế xích đu, đẩy cho mỗi đứa một cái, sau đó đứng sang bên cạnh.
Chúc Chu thấy là bà nội Lam Lam, chủ dộng chào hỏi đối phương, dù sao cũng là trưởng bối.
Bà của Lam Lam nói: “Các cháu cũng vừa ăn xong nhỉ, bên cô cũng vậy.”
Chúc Chu gật đầu đáp: “Vâng, bọn cháu cũng vừa xuống đây không được mấy phút.”
Bà nội Lam Lam nhìn dáng vẻ dong dỏng cao của Chúc Chu, vai eo nhỏ, tuy nhìn dịu dàng nhưng khí chất không tệ, mặt mày đều dễ nhìn. Bà càng nhìn càng có cảm tình, sau đó lại nghĩ đến đứa con trai thứ vô dụng nhà mình, cũng đã hơn 30 tuổi rồi, vì không muốn về nước để bị giục kết hôn, chớp nhoáng thi lấy bằng tiến sĩ, mấy tháng nữa sẽ về nước. Trong lòng bà vừa mong đợi vừa trong nhịn được mắng thằng con này không giúp bà bớt lo.
Cứ mấy ngày liên tục như vậy, khí trời cũng không tệ, mỗi tối Quan Quan và Lam Lam đi theo người lớn xuống nhà chơi một giờ đồng hồ mới lên nhà, bà nội Lam Lam và Chúc Chu càng lúc càng quen thuộc, biết được không ít thông tin cá nhân của Chúc Chu.
Ví dụ như Chúc Chu rất phóng khoáng nói mình là ba đơn thân, nhiều năm như vậy vẫn luôn độc thân, không phản đối việc yêu đương, nhưng không gặp được người mình thích cũng sẽ không tạm bợ, thông tin của người này đều bị bà nội Lam Lam hỏi cho bằng hết.
Ngoài ra, bà nội Lam Lam cũng kết tính cách Chúc Chu, đơn thuần ôn hòa, mặc dù là ba đơn thân nhưng thu xếp cho mình và con rất khéo, đứa nhỏ cũng được anh dạy rất ngoan.
Lúc này đây, trong đầu bà nội Lam Lam nảy ra một ý nghĩ vô cùng vui vẻ, càng lúc càng thấy ý tưởng của mình hay.
Tính tình con trai thứ nhà bà quái gở, không phải lập chí độc thân nhưng nhiều năm qua cũng không đề cập đến chuyện này, sau đó bà nội Lam Lam nghiêm túc phân tích một chút, là con trai quá mê muội học thuật, rảnh ra lúc nào thì lại ru rú trong nhà, tính cách con bà lại gàn bướng, không sôi nổi. Mấy điểm này cản trở cậu ta giải quyết vấn đề cá nhân. Bởi vậy bà nội Lam Lam qua lại với baba của Quan Quan mấy lần, càng thấy cậu trai trẻ Chúc Chu này thực sự là một đối tượng kết giao không tồi.
Quả rất hợp làm bạn trai của con trai, thậm chí là chồng tương lai!
Rất tốt, tính cách tốt, biết nhẫn lại, ôn hòa thích cười, thích nấu ăn, lại có chuyện mình muốn làm, có nguyên tắc.
Gia cảnh gì đó đối với nhà bà không quan trọng, tính cách hai người hợp nhau là được!
Buổi tối một hôm nào đó, tại khu vui chơi trẻ em, cuối cùng bà nội Lam Lam cũng không nhịn được, nhắc đến chuyện này với Chúc Chu.
“Chúc Chu này, cô muốn giới thiệu đối tượn cho cháu, không biết cháu có đồng ý gặp gỡ không. Cô thấy hai đứa vô cùng xứng đôi, tính sách bổ sung cho nhau, nhất định sẽ hợp, có muốn thử một lần không? Sau này thấy không hợp thì thôi, cô sẽ phụ trách kết nối cho hai đứa, cháu không cần thấy áp lực.”
Bình luận truyện