Đại Bảo Bối
Chương 78
Triệu Nhiên lật xem toàn bộ ảnh trong thư mục, có khoảng 10 tấm, không cùng một giai đoạn, có cái chụp lúc mới quen nhau một tháng, còn có của 100 ngày, một năm, gộp lại nhiều lắm.
Hai người trẻ tuổi ngây ngô cũng ưa nhìn, cùng nhìn vào ống kính, khiến người ta thất rất đẹp mắt. Lúc ấy Triệu Nhiên còn dong dỏng cao, thoạt nhìn có vẻ cao to đẹp trai, Chúc Chu thanh tú đáng yêu, có vẻ hơi trẻ con, rõ ràng là đàn anh sắp lên năm hai đại học mà nhìn qua như học sinh cấp ba vậy.
Triệu Nhiên nhìn Chúc Chu trong hình, lẩm bẩm với máy tính bảng.
“Em vĩnh viễn nhìn còn trẻ hơn người cùng lứa vài tuổi.”
Đứng trước chuyện ly hôn, với Vương Ngọc Tỳ lạnh lùng, vô tình, quyết đoán tuyệt tình, bỗng nhiên Triệu Nhiên lại hoài niệm năm xưa. Gã quên sạch những bất mãn trước đó với Chúc Chu, chỉ nhớ Chúc Chu tốt với gã thế nào. Chúc Chu ôn hòa, tính cách tốt, vung tay hào phóng, chỉ hơi ngại ngùng, không thích giao du cùng một nhóm người xa lạ, cho nên không thích đi tiệc tùng tụ tập với gã, nhưng tính gã lại thích giao tiếp, nhiều bữa tiệc tụ tập gã đều đi, hơn nữa còn rất tích cực.
Xét diện mạo thời còn đi học, thật ra Chúc Chu còn kém Triệu Nhiên một chút, nhưng thân phận công tử nhà giàu của Chúc Chu lại điểm thêm cho anh một vầng sáng, ít nhất trong lòng Triệu Nhiên thì vầng sáng ấy thêm cho anh một sao rưỡi.
Tuy Chúc Chu không cố ý vung tay biểu hiện mình là thổ hào một cách rõ ràng, nhưng trong lúc vô tình Triệu Nhiên đã thấy cha Chúc Chu lái một con siêu xe đẳng cấp đưa Chúc Chu đi học, bấy giờ gã mới chú ý tới Chúc Chu, lén lút thu thập thông tin. Khi chắc chắn cha của đối phương không phải hạng linh ta linh tinh gì, Triệu Nhiên chủ động kết bạn với anh, biểu hiện vô cùng khiêm tốn, dịu dàng, lại còn dí dỏm, tình thú, cậu chàng Chúc Chu chưa từng yêu đương đâu biết phân biệt, lập tức sa vào lưới tình.
Cảm thấy Triệu Nhiên quá tốt, anh có thể gặp được một người yêu như vậy thật là may mắn, lúc ấy Chúc Chu tràn đầy tích cực và cầu tiến với tất cả mọi thứ, nhiệt tình yêu đời, thân thiện, nỗ lực cố gắng.
Anh hoàn toàn tin tưởng Triệu Nhiên, cho nên những phiền não và lo lắng trong cuộc sống anh đều chia sẻ với người yêu, trong đó đương nhiên có chuyện thân thể của cha dần xấu đi, doanh thu của công ty cũng gặp chút vấn đề, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, Triệu Nhiên hoàn toàn không ngờ cuối cùng công ty lại thuộc về đứa em trai kia của anh.
Điều này khiến Triệu Nhiên rất bất mãn, điểm hấp dẫn nhất ở Chúc Chu là thân phận con nhà giàu của anh, điểm sáng này không còn, còn có thể trở thành gánh nặng của gã, Triệu Nhiên bắt đầu bạo hành lạnh1, thường xuyên nói mình bận, không rảnh, không chủ động đi gặp Chúc Chu, cũng không sắp xếp những buổi hẹn hò. Niềm vui nhỏ thường xuất hiện trong cuộc sống cũng đã biến mất, mặc dù có lúc chỉ là một cành hoa hoặc một cái thẻ đánh dấu sách, nhưng trong mắt Chúc Chu, những thứ đó đều là niềm vui.
Triệu Nhiên lật tới lật lui những tấm ảnh này, thầm cảm khái, sau đó gửi từng cái vào điện thoại.
Triệu Nhiên nằm trên giường khóa màn hình điện thoại lại, nghĩ về một khả năng.
“Nếu lúc trước không chia tay, mình không ở bên Vương Ngọc Tỳ, không dựa dẫm vào nhà họ Vương, hẳn cũng tìm được một công việc tốt có thể diện, chỉ là sẽ phải khổ cực chút mà thôi, nhưng được ở bên một người yêu mình rất nhiều, nhất định sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhỉ?”
Triệu Nhiên than thở này nọ rồi rồi dần chìm vào giấc ngủ trong cơn say.
Tết năm nay Triệu Nhiên trải qua trong không vui, không đắc ý.
Chúc Chu cùng Quan Quan thì lại rất vui vẻ, đặc biệt là Quan Quan là vui vẻ nhất, sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa bò dậy khỏi giường, vừa đưa mắt nhìn đã thấy món quà to ơi là to trên tủ đầu giường, giấy gói bóng kính, nhìn lấp la lấp lánh. Quan Quan vốn định mếu máo gọi baba, nhìn thấy quà một cái thì ngay lập tức toét miệng cười đưa tay ôm.
Lúc Chúc Chu vào thì thấy Quan Quan ngồi trên giường ôm quà cười khúc khích, thấy anh vào thì gọi một tiếng baba thật là ngọt.
Chúc Chu đi tới, xoa mạnh tóc của nhóc con, làm cho mái tóc vốn rối bời kia càng bù xù hơn.
“Còn chưa mở quà sao, đợi ba đến mở cho à?” Nói đoạn anh làm bộ định đưa tay mở quà, Quan Quan la lên: “Không được không được, con tự làm cơ!” chỉ lo Chúc Chu làm hỏng món quà năm mới này của bé.
Có lúc mở quà cũng là một thú vui, là một chuyện khiến người ta rất có cảm giác nghi thức.
Chúc Chu cười híp mắt nhìn Quan Quan mở quà, sau đó ôm hộp Lego hò reo vui sướng một trận.
“Oa, là Lego ạ! Con siêu thích Lego! Cảm ơn baba!” Sau đó dụi đầu vào người Chúc Chu, không ôm Chúc Chu vì bé còn đang ôm đồ chơi, không nỡ buông tay ra ấy mà.
“Được rồi, nhanh nhanh rời giường đi thôi, lát nữa baba còn phải đi làm cơm nữa. Nào, bỏ đồ chơi xuống trước, đi đánh răng rửa mặt đã. Quan Quan ngoan quá, đúng là cục vàng cục bạc của ba mà, đợi lát nữa rửa mặt thay quần áo xong con lại ra chơi đồ chơi nhé, được không?”
Quan Quan buông tay ra mà lưu luyến không rời, được Chúc Chu bế lên, nghe vậy thì gật gật đầu.
Sắp xếp xong xuôi cho Quan Quan, để bé chơi trong phòng khách, Chúc Chu sang chỗ Thời Đường chuẩn bị bữa sáng.
Chúc Chu sang khá sớm, tối qua Thời Đường uống thuốc nên ngủ rất sâu, không dậy sớm như mọi khi, khi Chúc Chu sắp nấu nướng xong thì Thời Đường mới ra khỏi phòng.
Hai người chạm mặt trong phòng khách, khách sáo nói chúc mừng năm mới, Thời Đường khách khí xong thì sờ sờ bao lì xì trong túi mình.
Đến giờ ăn sáng, Chúc Chu dắt Quan Quan vui vẻ nhảy nhót sang nhà Thời Đường ăn. Chúc Chu đã sớm dặn dò bé phải chúc tết, cho nên Quan Quan vừa nhìn thấy Thời Đường liền nói ngay mấy lời chúc cát tường, còn chắp tay, rất ra dáng, trong sáng đáng yêu như một chú gấu mèo nhỏ, khiến người ta thương yêu.
Sau đó Thời Đường lấy bao đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho Chúc Chu và Quan Quan, bao lì xì được để trong túi rất lâu, bị nhiệt độ cơ thể của Thời Đường ủ ấm cho nóng hầm hập.
Chúc Chu thoải mái nhận, cũng để Quan Quan nhận, bao lì xì này phải nhận, bởi vì phát âm giống “may mắn” hoặc “thuận lợi”2, để lấy may, hơn nữa, Thời Đường là ông chủ của Chúc Chu, cũng là trưởng bối của Quan Quan, cho nên Thời Đường phát lì xì cho họ là rất bình thường, Chúc Chu không cần đưa, Quan Quan lại càng không.
Phần lớn lì xì cấp trên phát cho cấp dưới mệnh giá không lớn lắm, chủ yếu lấy may thôi, cho nên Chúc Chu mới thản nhiên nhận.
Sau khi nhận Chúc Chu cũng không mở ra xem, ăn xong về nhà anh cất giúp Quan Quan, hai bao đều để trong ngăn kéo. Hiện tại họ rất ít khi dùng đến tiền mặt, bình thường số tiền lì xì này đều bị bỏ xó một bên.
Cho nên Chúc Chu không biết mệnh giá tiền trong bao không hề nhỏ, có lẽ là nhỏ với Thời Đường thôi.
Vốn Chúc Chu còn tưởng Thời Đường khỏi bệnh thì sẽ về nhà, nhưng sau ba ngày truyền nước liên tục, Thời Đường hết ho khan, bệnh viêm đường hô hấp cũng đỡ, thân thể không còn yếu đuối như trước nữa, nhưng hắn vẫn không hề có ý về nhà.
Giờ đã là năm mới rồi, hẳn điều đó làm Chúc Chu có chút buồn bực, có thể Chúc Chu để lộ hết cảm xúc lên mặt, Thời Đường nói thẳng một câu.
“Quan hệ của tôi với cha mẹ cũng không tốt, nên không về.”
Chúc Chu im lặng, vốn định khuyên một câu, cha mẹ còn sống, dù có hiểu nhầm hay mâu thuẫn gì đều nên thừa dịp đang trong kỳ nghỉ về gặp cha mẹ cho tận hiếu. Nhưng anh biết không phải cha mẹ nào cũng là cha mẹ tốt, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, tốt nhất anh đừng có lắm miệng, nên anh cũng không nói gì nữa.
Chúc Chu không hỏi thêm, Thời Đường thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn không muốn nói cho người khác quá nhiều chuyện liên quan đến mình, tuy hắn vẫn luôn thờ ơ với chuyện quan hệ giữa mình và cha mẹ không tốt.
Sau tất niên là Tết Nguyên Tiêu3, tuy không đón Tết Nguyên tiêu cùng mẹ kế và em trai, nhưng một ngày trước Tết Nguyên Tiêu Tô Tuyết Chi vẫn mời Chúc Chu tới nhà cùng ăn mừng.
“Bốn người chúng ta cũng nên tụ họp lại thôi.”
Chúc Chu không từ chối, báo cho Thời Đường một tiếng. Đến hôm Nguyên Tiêu, anh về căn nhà ba cùng mẹ kế ở ngày trước, là một khu nhà kiểu Tây nhỏ, bởi đã có tuổi, lại thêm phong cách thiết kế theo hướng nghệ thuật nên rất trang nhã, sang trọng, đường vào tiểu khu rất nên thơ, công tác xanh hóa xũng tốt.
Có thể nhờ có lần nói chuyện trước đó cùng Tô Tuyết Chi, Chúc Chu nhìn thấy Chúc Phạn cũng không nhàn nhạt như trước mà chủ động chào hỏi, nở nụ cười, cả người thả lỏng vô cùng.
Chúc Phạn cũng biết được cách Chúc Chu nhìn y từ chỗ mẹ mình, vẻ mặt và thái độ cũng mềm mỏng hơn, còn chủ động hàn huyên tán gẫu với Quan Quan, dù không nhiệt tình với Chúc Chu nhưng không còn vẻ khó ở giống trước đây nữa.
Bởi vì thỉnh thoảng Chúc Chu lại cho Quan Quan xem ảnh Tô Tuyết Chi và Chúc Phạn, Quan Quan vừa thấy hai người đã gọi bà nội cùng ba nhỏ rất chuẩn xác, ngược lại còn khiến Tô Tuyết Chi và Chúc Phạn bất ngờ, bất ngờ xong lại cảm động, bởi vì từ cách xưng hô của Quan Quan có thể thấy trong lòng Chúc Chu không có thành kiến gì với họ cũng không có chuyện không chấp nhận họ.
Tết năm nay với Chúc Chu mà nói là tràn đầy cảm giác ấm áp cùng chút thân thuộc, trước đây anh thấy mình chỉ có mỗi Quan Quan là người thân duy nhất, nhưng sau khi tiếp xúc với Tô Tuyết Chi vào Chúc Phạn, anh lại thấy thật ra không phải mình không có gì, càng không phải chỉ có mỗi Quan Quan là người thân, còn có mẹ kế và em trai nữa.
Đây là lần đầu tiên Quan Quan đến nơi này, nhìn đâu cũng thấy tò mò, Chúc Chu đưa bé thăm thú từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới một lần, nhóc con mới chịu yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách ăn điểm tâm, miệng nhỏ rất ngọt, ăn một miếng gọi bà nội một tiếng, ăn một miếng lại gọi ba nhỏ một tiếng. Hai người cực kỳ lạnh lùng mà vẫn bị sự ngọt ngào của bé làm cho không nhịn được phải mỉm cười, thân thiết với bé cực kỳ.
Có bé con như có chất bôi trơn giữa những người lớn vậy, có thể giúp bầu không khí ngày càng tốt hơn, ngày càng thư thả.
Bình thường theo quy định của nhà nước thì nghỉ tới mùng sáu sẽ quay lại làm việc, Thời Đường cũng không ngoại lệ, mùng sáu là quay lại làm việc. Chúc Chu lại có thêm mấy ngày nghỉ, bởi vì trong lúc nghỉ tết Thời Đường đã chiếm mất ngày nghỉ của anh nên mới bồi thường bằng mấy ngày nghỉ này, cho Chúc Chu nghỉ tết đến tận sau Tết Nguyên Tiêu mới tiếp tục đi đưa cơm cho hắn.
Điều này lại dẫn đến một chuyện.
Trước khi chuyện này bắt đầu, Triệu Nhiên vô công rồi nghề buồn chán lên baidu tra thử thông của Thời Đường, sau khi biết hắn lợi hại thế nào, giàu có ra sao, địa vị cao nhường nào, gã hơi động lòng, một kế hoạch âm thầm hình thành.
Gã biết nơi Thời Đường làm việc, vì muốn rình rập gặp Chúc Chu, từ mùng sáu đến Tết Nguyên Tiêu, ngày nào gã cũng canh ở dưới lầu công ty của Thời Đường, mà Chúc Chu chẳng mảy may xuất hiện.
Triệu Nhiên cũng sắp từ bỏ rồi, nghĩ bụng hay là Chúc Chu là ông chồng nội trợ toàn thời gian nên không có việc gì thì sẽ không tới công ty tìm Thời Đường?
Hai người trẻ tuổi ngây ngô cũng ưa nhìn, cùng nhìn vào ống kính, khiến người ta thất rất đẹp mắt. Lúc ấy Triệu Nhiên còn dong dỏng cao, thoạt nhìn có vẻ cao to đẹp trai, Chúc Chu thanh tú đáng yêu, có vẻ hơi trẻ con, rõ ràng là đàn anh sắp lên năm hai đại học mà nhìn qua như học sinh cấp ba vậy.
Triệu Nhiên nhìn Chúc Chu trong hình, lẩm bẩm với máy tính bảng.
“Em vĩnh viễn nhìn còn trẻ hơn người cùng lứa vài tuổi.”
Đứng trước chuyện ly hôn, với Vương Ngọc Tỳ lạnh lùng, vô tình, quyết đoán tuyệt tình, bỗng nhiên Triệu Nhiên lại hoài niệm năm xưa. Gã quên sạch những bất mãn trước đó với Chúc Chu, chỉ nhớ Chúc Chu tốt với gã thế nào. Chúc Chu ôn hòa, tính cách tốt, vung tay hào phóng, chỉ hơi ngại ngùng, không thích giao du cùng một nhóm người xa lạ, cho nên không thích đi tiệc tùng tụ tập với gã, nhưng tính gã lại thích giao tiếp, nhiều bữa tiệc tụ tập gã đều đi, hơn nữa còn rất tích cực.
Xét diện mạo thời còn đi học, thật ra Chúc Chu còn kém Triệu Nhiên một chút, nhưng thân phận công tử nhà giàu của Chúc Chu lại điểm thêm cho anh một vầng sáng, ít nhất trong lòng Triệu Nhiên thì vầng sáng ấy thêm cho anh một sao rưỡi.
Tuy Chúc Chu không cố ý vung tay biểu hiện mình là thổ hào một cách rõ ràng, nhưng trong lúc vô tình Triệu Nhiên đã thấy cha Chúc Chu lái một con siêu xe đẳng cấp đưa Chúc Chu đi học, bấy giờ gã mới chú ý tới Chúc Chu, lén lút thu thập thông tin. Khi chắc chắn cha của đối phương không phải hạng linh ta linh tinh gì, Triệu Nhiên chủ động kết bạn với anh, biểu hiện vô cùng khiêm tốn, dịu dàng, lại còn dí dỏm, tình thú, cậu chàng Chúc Chu chưa từng yêu đương đâu biết phân biệt, lập tức sa vào lưới tình.
Cảm thấy Triệu Nhiên quá tốt, anh có thể gặp được một người yêu như vậy thật là may mắn, lúc ấy Chúc Chu tràn đầy tích cực và cầu tiến với tất cả mọi thứ, nhiệt tình yêu đời, thân thiện, nỗ lực cố gắng.
Anh hoàn toàn tin tưởng Triệu Nhiên, cho nên những phiền não và lo lắng trong cuộc sống anh đều chia sẻ với người yêu, trong đó đương nhiên có chuyện thân thể của cha dần xấu đi, doanh thu của công ty cũng gặp chút vấn đề, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, Triệu Nhiên hoàn toàn không ngờ cuối cùng công ty lại thuộc về đứa em trai kia của anh.
Điều này khiến Triệu Nhiên rất bất mãn, điểm hấp dẫn nhất ở Chúc Chu là thân phận con nhà giàu của anh, điểm sáng này không còn, còn có thể trở thành gánh nặng của gã, Triệu Nhiên bắt đầu bạo hành lạnh1, thường xuyên nói mình bận, không rảnh, không chủ động đi gặp Chúc Chu, cũng không sắp xếp những buổi hẹn hò. Niềm vui nhỏ thường xuất hiện trong cuộc sống cũng đã biến mất, mặc dù có lúc chỉ là một cành hoa hoặc một cái thẻ đánh dấu sách, nhưng trong mắt Chúc Chu, những thứ đó đều là niềm vui.
Triệu Nhiên lật tới lật lui những tấm ảnh này, thầm cảm khái, sau đó gửi từng cái vào điện thoại.
Triệu Nhiên nằm trên giường khóa màn hình điện thoại lại, nghĩ về một khả năng.
“Nếu lúc trước không chia tay, mình không ở bên Vương Ngọc Tỳ, không dựa dẫm vào nhà họ Vương, hẳn cũng tìm được một công việc tốt có thể diện, chỉ là sẽ phải khổ cực chút mà thôi, nhưng được ở bên một người yêu mình rất nhiều, nhất định sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhỉ?”
Triệu Nhiên than thở này nọ rồi rồi dần chìm vào giấc ngủ trong cơn say.
Tết năm nay Triệu Nhiên trải qua trong không vui, không đắc ý.
Chúc Chu cùng Quan Quan thì lại rất vui vẻ, đặc biệt là Quan Quan là vui vẻ nhất, sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa bò dậy khỏi giường, vừa đưa mắt nhìn đã thấy món quà to ơi là to trên tủ đầu giường, giấy gói bóng kính, nhìn lấp la lấp lánh. Quan Quan vốn định mếu máo gọi baba, nhìn thấy quà một cái thì ngay lập tức toét miệng cười đưa tay ôm.
Lúc Chúc Chu vào thì thấy Quan Quan ngồi trên giường ôm quà cười khúc khích, thấy anh vào thì gọi một tiếng baba thật là ngọt.
Chúc Chu đi tới, xoa mạnh tóc của nhóc con, làm cho mái tóc vốn rối bời kia càng bù xù hơn.
“Còn chưa mở quà sao, đợi ba đến mở cho à?” Nói đoạn anh làm bộ định đưa tay mở quà, Quan Quan la lên: “Không được không được, con tự làm cơ!” chỉ lo Chúc Chu làm hỏng món quà năm mới này của bé.
Có lúc mở quà cũng là một thú vui, là một chuyện khiến người ta rất có cảm giác nghi thức.
Chúc Chu cười híp mắt nhìn Quan Quan mở quà, sau đó ôm hộp Lego hò reo vui sướng một trận.
“Oa, là Lego ạ! Con siêu thích Lego! Cảm ơn baba!” Sau đó dụi đầu vào người Chúc Chu, không ôm Chúc Chu vì bé còn đang ôm đồ chơi, không nỡ buông tay ra ấy mà.
“Được rồi, nhanh nhanh rời giường đi thôi, lát nữa baba còn phải đi làm cơm nữa. Nào, bỏ đồ chơi xuống trước, đi đánh răng rửa mặt đã. Quan Quan ngoan quá, đúng là cục vàng cục bạc của ba mà, đợi lát nữa rửa mặt thay quần áo xong con lại ra chơi đồ chơi nhé, được không?”
Quan Quan buông tay ra mà lưu luyến không rời, được Chúc Chu bế lên, nghe vậy thì gật gật đầu.
Sắp xếp xong xuôi cho Quan Quan, để bé chơi trong phòng khách, Chúc Chu sang chỗ Thời Đường chuẩn bị bữa sáng.
Chúc Chu sang khá sớm, tối qua Thời Đường uống thuốc nên ngủ rất sâu, không dậy sớm như mọi khi, khi Chúc Chu sắp nấu nướng xong thì Thời Đường mới ra khỏi phòng.
Hai người chạm mặt trong phòng khách, khách sáo nói chúc mừng năm mới, Thời Đường khách khí xong thì sờ sờ bao lì xì trong túi mình.
Đến giờ ăn sáng, Chúc Chu dắt Quan Quan vui vẻ nhảy nhót sang nhà Thời Đường ăn. Chúc Chu đã sớm dặn dò bé phải chúc tết, cho nên Quan Quan vừa nhìn thấy Thời Đường liền nói ngay mấy lời chúc cát tường, còn chắp tay, rất ra dáng, trong sáng đáng yêu như một chú gấu mèo nhỏ, khiến người ta thương yêu.
Sau đó Thời Đường lấy bao đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho Chúc Chu và Quan Quan, bao lì xì được để trong túi rất lâu, bị nhiệt độ cơ thể của Thời Đường ủ ấm cho nóng hầm hập.
Chúc Chu thoải mái nhận, cũng để Quan Quan nhận, bao lì xì này phải nhận, bởi vì phát âm giống “may mắn” hoặc “thuận lợi”2, để lấy may, hơn nữa, Thời Đường là ông chủ của Chúc Chu, cũng là trưởng bối của Quan Quan, cho nên Thời Đường phát lì xì cho họ là rất bình thường, Chúc Chu không cần đưa, Quan Quan lại càng không.
Phần lớn lì xì cấp trên phát cho cấp dưới mệnh giá không lớn lắm, chủ yếu lấy may thôi, cho nên Chúc Chu mới thản nhiên nhận.
Sau khi nhận Chúc Chu cũng không mở ra xem, ăn xong về nhà anh cất giúp Quan Quan, hai bao đều để trong ngăn kéo. Hiện tại họ rất ít khi dùng đến tiền mặt, bình thường số tiền lì xì này đều bị bỏ xó một bên.
Cho nên Chúc Chu không biết mệnh giá tiền trong bao không hề nhỏ, có lẽ là nhỏ với Thời Đường thôi.
Vốn Chúc Chu còn tưởng Thời Đường khỏi bệnh thì sẽ về nhà, nhưng sau ba ngày truyền nước liên tục, Thời Đường hết ho khan, bệnh viêm đường hô hấp cũng đỡ, thân thể không còn yếu đuối như trước nữa, nhưng hắn vẫn không hề có ý về nhà.
Giờ đã là năm mới rồi, hẳn điều đó làm Chúc Chu có chút buồn bực, có thể Chúc Chu để lộ hết cảm xúc lên mặt, Thời Đường nói thẳng một câu.
“Quan hệ của tôi với cha mẹ cũng không tốt, nên không về.”
Chúc Chu im lặng, vốn định khuyên một câu, cha mẹ còn sống, dù có hiểu nhầm hay mâu thuẫn gì đều nên thừa dịp đang trong kỳ nghỉ về gặp cha mẹ cho tận hiếu. Nhưng anh biết không phải cha mẹ nào cũng là cha mẹ tốt, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, tốt nhất anh đừng có lắm miệng, nên anh cũng không nói gì nữa.
Chúc Chu không hỏi thêm, Thời Đường thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn không muốn nói cho người khác quá nhiều chuyện liên quan đến mình, tuy hắn vẫn luôn thờ ơ với chuyện quan hệ giữa mình và cha mẹ không tốt.
Sau tất niên là Tết Nguyên Tiêu3, tuy không đón Tết Nguyên tiêu cùng mẹ kế và em trai, nhưng một ngày trước Tết Nguyên Tiêu Tô Tuyết Chi vẫn mời Chúc Chu tới nhà cùng ăn mừng.
“Bốn người chúng ta cũng nên tụ họp lại thôi.”
Chúc Chu không từ chối, báo cho Thời Đường một tiếng. Đến hôm Nguyên Tiêu, anh về căn nhà ba cùng mẹ kế ở ngày trước, là một khu nhà kiểu Tây nhỏ, bởi đã có tuổi, lại thêm phong cách thiết kế theo hướng nghệ thuật nên rất trang nhã, sang trọng, đường vào tiểu khu rất nên thơ, công tác xanh hóa xũng tốt.
Có thể nhờ có lần nói chuyện trước đó cùng Tô Tuyết Chi, Chúc Chu nhìn thấy Chúc Phạn cũng không nhàn nhạt như trước mà chủ động chào hỏi, nở nụ cười, cả người thả lỏng vô cùng.
Chúc Phạn cũng biết được cách Chúc Chu nhìn y từ chỗ mẹ mình, vẻ mặt và thái độ cũng mềm mỏng hơn, còn chủ động hàn huyên tán gẫu với Quan Quan, dù không nhiệt tình với Chúc Chu nhưng không còn vẻ khó ở giống trước đây nữa.
Bởi vì thỉnh thoảng Chúc Chu lại cho Quan Quan xem ảnh Tô Tuyết Chi và Chúc Phạn, Quan Quan vừa thấy hai người đã gọi bà nội cùng ba nhỏ rất chuẩn xác, ngược lại còn khiến Tô Tuyết Chi và Chúc Phạn bất ngờ, bất ngờ xong lại cảm động, bởi vì từ cách xưng hô của Quan Quan có thể thấy trong lòng Chúc Chu không có thành kiến gì với họ cũng không có chuyện không chấp nhận họ.
Tết năm nay với Chúc Chu mà nói là tràn đầy cảm giác ấm áp cùng chút thân thuộc, trước đây anh thấy mình chỉ có mỗi Quan Quan là người thân duy nhất, nhưng sau khi tiếp xúc với Tô Tuyết Chi vào Chúc Phạn, anh lại thấy thật ra không phải mình không có gì, càng không phải chỉ có mỗi Quan Quan là người thân, còn có mẹ kế và em trai nữa.
Đây là lần đầu tiên Quan Quan đến nơi này, nhìn đâu cũng thấy tò mò, Chúc Chu đưa bé thăm thú từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới một lần, nhóc con mới chịu yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách ăn điểm tâm, miệng nhỏ rất ngọt, ăn một miếng gọi bà nội một tiếng, ăn một miếng lại gọi ba nhỏ một tiếng. Hai người cực kỳ lạnh lùng mà vẫn bị sự ngọt ngào của bé làm cho không nhịn được phải mỉm cười, thân thiết với bé cực kỳ.
Có bé con như có chất bôi trơn giữa những người lớn vậy, có thể giúp bầu không khí ngày càng tốt hơn, ngày càng thư thả.
Bình thường theo quy định của nhà nước thì nghỉ tới mùng sáu sẽ quay lại làm việc, Thời Đường cũng không ngoại lệ, mùng sáu là quay lại làm việc. Chúc Chu lại có thêm mấy ngày nghỉ, bởi vì trong lúc nghỉ tết Thời Đường đã chiếm mất ngày nghỉ của anh nên mới bồi thường bằng mấy ngày nghỉ này, cho Chúc Chu nghỉ tết đến tận sau Tết Nguyên Tiêu mới tiếp tục đi đưa cơm cho hắn.
Điều này lại dẫn đến một chuyện.
Trước khi chuyện này bắt đầu, Triệu Nhiên vô công rồi nghề buồn chán lên baidu tra thử thông của Thời Đường, sau khi biết hắn lợi hại thế nào, giàu có ra sao, địa vị cao nhường nào, gã hơi động lòng, một kế hoạch âm thầm hình thành.
Gã biết nơi Thời Đường làm việc, vì muốn rình rập gặp Chúc Chu, từ mùng sáu đến Tết Nguyên Tiêu, ngày nào gã cũng canh ở dưới lầu công ty của Thời Đường, mà Chúc Chu chẳng mảy may xuất hiện.
Triệu Nhiên cũng sắp từ bỏ rồi, nghĩ bụng hay là Chúc Chu là ông chồng nội trợ toàn thời gian nên không có việc gì thì sẽ không tới công ty tìm Thời Đường?
Bình luận truyện