Đại Bát Hầu

Chương 125: Dù sao ta không phải



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_Bird

Trong lối đi nhỏ hẹp, tiếng Khỉ Đá gào rống tê tâm liệt phế.

Hành Vân côn trong tay múa may như chớp giật, ào ào nện lên người từng tên thiên binh, rồi nện lên cả bức tường kim loại cứng rắn.

Máu tươi đã sớm tung tóe đến từng góc nhỏ.

Những nơi Hành Vân côn đi qua, từng gương mặt vặn vẹo pha lẫn tiếng kêu rên xuất hiện trước mặt hắn.

Trong cái thế giới đỏ tươi này, hắn mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt dữ tợn lướt qua, như thể ác quỷ.

Một thanh trường thương từ phía sau đâm tới, xuyên thấu giáp lưng của hắn đâm rách thịt. Mắt thấy sẽ đâm thẳng tới tim mình, hắn thoắt cái quay người lại.

Vặn mình, Hành Vân côn nặng nề đập thẳng xuống mặt tên thiên binh kia, xương sọ vỡ nát, óc văng tung tóe.

Ba gã thiên binh khác nhân cơ hội nhanh chóng tới gần.

Mây mù dưới chân ngưng tụ, hắn bay lên trời, tốc độ nhanh đến chóng mặt. Hành Vân côn bị cạ sát vào vách tường kim loại bên cạnh tóe lên những tia lửa. Đúng lúc này, ba tên thiên binh tiến sát tới đã bị xoắn thành thịt vụn.

Nhưng đám thiên binh tuôn tới không vì thế mà chùn chân. Đám sau đẩy đám trước, bọn chúng lại nhào về phía Khỉ Đá.

Một thanh đao dài chém lên lưng Khỉ Đá, kẹt ở áo giáp bị hắn túm được, rút ra. Máu tươi lại vung vãi.

Hắn trở tay bổ vào giáp vai thiên binh, chém thẳng xuống tim gã rồi nhấc chân đá vào phần bụng, đạp bay cả gã và đám ở phía sau. Nhờ vậy hắn đã có thêm chút ít thời gian thở dốc.

Chẳng qua đó chỉ là chốc lát. Hắn lại lập tức chuyển hướng, đưa Hành Vân côn chống đỡ lấy ba thanh trường đao từ trên xuống dưới bổ tới.

Đây là chiến đấu không ngừng nghỉ, rơi vãi đầy máu và mồ hôi.

Đang lúc đó, trong đám thiên binh có người bắn ra một mũi tên nỏ ngưng tụ toàn bộ linh lực, một tiếng phù vang lên rồi đâm vào đùi hắn. Mũi tên sâu tới tận xương cốt.

Hắn nghiêng cả người, một gối quỳ xuống.

Nhưng tên thiên binh vốn nên nhào tới lại giật mình. Bọn chúng nắm chặt vũ khí, lại không biết nên ra tay từ đâu.

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha.

Hắn dựng Hành Vân côn, nhìn qua những khuôn mặt sợ hãi đến vặn vẹo cả lên, dữ tợn mà cười.

Tiếng kinh khủng này dần lan tỏa ra khắp không gian nhỏ hẹp này, vang vọng, cộng hưởng, kích thích tâm trí của từng tên thiên binh, khiến cho người người phải khiếp sợ đến cực hạn.

Đám thiên binh đưa mắt nhìn nhau.

Hắn khẽ cong người thở hổn hển. Toàn thân hắn đều đã bị thương, nhiều đến mức ngay cả hắn cũng không rõ rốt cục mình đã bị trúng bao nhiêu thương tích rồi.

Có điều, vẫn phải tiếp tục chiến đấu.

Cảnh tượng trước mắt hắn đã dần có chút mơ hồ, nhưng nhiệt huyết trong người lại trào dâng lên. Một cảm giác bị đè nén ở sâu trong tâm hồn đang dâng lên, khiến hắn không nhịn được muốn thét to.

- Nếu đã sinh ra làm yêu, thì ta sẽ làm một con yêu thật tài giỏi, là một con yêu mà các người đều muốn làm.

Trước ánh mắt chăm chú của đám thiên binh kia, hắn nhếch môi, duỗi cánh tay run rẩy rút mũi tên ra. Hắn cúi đầu dùng một loại thuật pháp vừa học được che đậy miệng vết thương đang tràn máu, rồi chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt lại lộ ra dáng tươi cười:

- Lại đến đi...

- Giết!

Sau chốc lát, lối đi hẹp dài lại vang lên tiếng gào thét động trời, thiên binh như dòng nước lũ dũng mãnh lao tới hắn. Chém giết cuồng loạn lại bắt đầu lần nữa.

Trong lối đi hẹp dài này, không có thuật pháp, không có pháp khí, chỉ có chém giết đơn thuần.

Khỉ Đá cắn răng nhịn đau, vung vẩy Hành Vân côn bước từng bước một về phía trước. Huyết nhục tung tóe bốn phía như thể ma thần lâm thế. Mỗi một bước đi, lại có vài thi thể mơ hồ đầy huyết nhục ngã xuống.

Thiên quân không ngừng nghỉ từ ngoài thuyền dũng mãnh kéo vào, vai kề vai, tay sát tay, như thể vô cùng vô tận.

Trong hỗn chiến đó, hắn đã không còn phân rõ đâu là máu, đâu là mồ hôi, không phân rõ óc hay da thịt. Những nơi hắn đi qua, tất cả như bị cối xay thịt xoắn qua, quật cường từng bước một tiến về phía trước, cuồng loạn gào rú.

Thời gian dần qua, đau nhức đã chuyển sang chết lặng. Trong đầu Khỉ Đá trống rỗng, chỉ còn lại hai tay máy móc vung vẩy binh khí, chỉ còn lại hai chân cứ theo lộ tuyến dự định bước về phía trước.

Hắn đã từng đứng dưới một gốc cây nơi Hoa Quả Sơn suy ngẫm lấy lối đi cho tương lai mình. Thế nhưng hắn lại không biết, ngay tích tắc khi giáng sinh làm yêu, hắn đã không còn đường có thể đi rồi.

Muốn tồn tại ở cái thế giới này, đã định trước lối đi đấy chỉ có thể đầy máu tanh.

Hành Vân côn nện lên vách tường kim loại, tia lửa bắn ra, lộ ra một cái lỗ to, khiến cả tàu chiến hạm đang kịch liệt rung lắc.

Tràng cảnh vô cùng kinh người.

Nhìn chiến hạm không ngừng rung lắc, trên mặt Trác thiên tướng đã không còn chút máu:

- Tên này... Rốt cục là yêu quái nơi nào chứ?

- Tướng quân, nơi đây không thích hợp ở lâu. Nếu không...

Trác thiên tướng cúi đầu xuống, nhìn thấy biển lửa phía dưới đầy những tiếng kêu rên.

Biển lửa từ đạn liệt diễm mà đám thiên quân bắn ra có thể thiêu đốt hết tất cả mọi thứ tiếp xúc với nó. Dù là thiên binh hay là đám yêu quái thì đều không có đặc quyền nào khi đối mặt với biển lửa này cả.

Trong ngọn lửa hừng hực đó, thiên quân hầu như tổn thất không còn kẻ nào. Mà đám yêu quái phô thiên cái địa lúc trước hiện cũng đang hỗn loạn không chịu nổi, chạy trốn tứ phía, đạp lên nhau mà kêu rên.

Trác thiên tướng vươn tay trái, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Phía trên đó là mây mù bay lượn, ánh sao sáng chói, ánh trăng trắng bạc.

- Không có mưa?

Viên tiểu tướng bên kia nhíu mày, khó hiểu.

- Không có mưa, nói như vậy, tức là Giao Ma Vương không ở chỗ này rồi?

Trên mặt Trác thiên tướng chậm rãi biểu lộ chút ít vui vẻ.

- Giao Ma Vương?

- Rồng chuyên hô mưa gọi mây, đứng thứ hai là thuồng luồng. Ta từng gặp qua Giao Ma Vương một lần. Theo tính cách của gã, nếu đã ở chỗ này nhất định đã gọi mưa xuống dập tắt lửa.

Y khẽ nheo nheo mắt, nhàn nhạt nhìn tiểu tướng bên cạnh nói, vui vẻ trong mắt càng nhiều.

Có lẽ, có lẽ ván này y còn có cơ hội vãn hồi!

Không đợi tiểu tướng kia kịp phản ứng, Trác thiên tướng hung hăng cắn răng, rút thanh trường đao bên hông ra, quát lên:

- Tất cả mọi người nghe đây, lưu lại một ngàn binh lực đối phó với yêu hầu, còn lại theo ta xuống dưới đó. Đánh tan đám yêu quân kia!

Nếu Giao Ma Vương không ở đây, đừng nói là hai vạn, có đến mười vạn yêu quái thì làm được gì nào?

- Rõ!

Chỉ còn tàu chiến hạm có Khỉ Đá là ở lại, các chiến hạm còn lại cũng bắt đầu chậm rãi hạ xuống.

...

Trong biển lửa, sư tử tinh cầm cự phủ trong tay đứng trên mỏm đá cao, ngẩng đầu nhìn hạm đội đang che khuất cả bầu trời phía trên đỉnh đầu.

Bên cạnh của gã, một con yêu quái toàn thân đầy lửa giãy giụa lấy té nhào xuống, hóa thành tro tàn.

Thiên binh trên mặt đất đều đã bị đám yêu quái tiêu diệt cả, thế còn yêu quái chúng nó thì sao?

Đưa mắt nhìn qua, có rất nhiều yêu quái đang chạy trốn tứ phía trong biển lửa, thi hài khắp nơi, kêu rên ngút trời.

Đạn Liệt Diễm bắn ra tạo thành thương vong chưa hẳn là chí mạng, nhưng toàn bộ đội ngũ đã bị đánh tan. Trọng yếu hơn, là sĩ khí đã dễ dàng tan vỡ như trở bàn tay.

Thời gian dần trôi qua, ngọn lửa không ngọn nguồn kia đã giảm bớt đi, đám yêu quái phân tán khắp mặt đất lại tụ tập lại, sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên đỉnh đầu của bọn hắn là những chiến hạm lơ lửng, vô số thiên binh bay ra, như thác lũ rót xuống mặt đất.

Nghênh đón đầu tiên chính là hơn ngàn yêu quái phi cầm.

Thế nhưng bọn chúng nó còn chưa va chạm vào dòng thác lũ đó, thì đã thấy mấy tấm Phược Yêu võng từ trên trên chiến hạm phun ra. Lập tức đã có đến mấy trăm yêu quái phi cầm bị bao lại.

Vừa tiếp xúc với Phược Yêu võng, bọn chúng đã cảm thấy tất cả sức lực trên người bị rút sạch, đến vỗ cánh cũng không đủ sức.

Đám yêu quái phi cầm này tựa như một đàn cá vô lực bị bao trong tấm lưới Phược Yêu võng.

Vô số thiên binh vây lại, cầm trường thương của mình đâm xuyên qua những mắt lưới đó.

Tình cảnh này khiến tất cả yêu quái, dù là bay lượn trên bầu trời hay đứng dưới mặt đất đều phải trợn mắt há hốc mồm.

Rất nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của đám yêu quái vô biên vô hạn dưới mặt đất, trong tấm Phược Yêu võng trên không trung kia đã không có chút tiếng động nào nữa, chỉ còn lại những giọt máu nhỏ giọt xuống bên dưới như thể một bộ quần áo vừa bị nhúng nước lên vậy.

Tấm lưới xổ tung ra, thi thể của mấy trăm con yêu quái phi cầm như phế vật bị ném bỏ.

Khóe miệng của Trác thiên tướng giương lên dáng tươi cười:

- Dám đấu với ta? Hừ! Ha ha ha...

Tràng cảnh này, với đám yêu quái mà nói thì tuyệt đối chính là sởn cả gai ốc.

Luận về lực lượng, thiên quân tuyệt đối không phải là đối thủ của đám yêu quái đã trải qua đủ thứ sinh tử này. Thế nhưng bọn họ cần phải so đấu khí lực với yêu quái sao?

Tất cả yêu quái đều mở to hai mắt nhìn, một tràng cảnh lạnh người.

Vào giờ khắc này, trong trời đất cũng chỉ còn đám lửa không ngọn nguồn thiêu đốt, và cả đám yêu quái đang bị kinh hãi.

- Đây chính là thiên quân?

Sư tử tinh ngơ ngác nhìn một màn này:

- Hắn đã sớm biết vậy... Vì sao còn muốn lưu lại chứ? Ha ha ha ha.

Gã nở nụ cười, cười đến đắng chát vô cùng.

Từ cảnh giới Ngưng Thần đến cảnh giới Luyện Thần, sư tử tinh đã giao thủ vô số lần với nanh vuốt của Thiên Đình, thế nhưng đa phần cũng chỉ là tuần thiên tướng, nếu không thì cũng là tuần thiên tướng lạc đàn. Trận chiến đối kháng thế này chính là lần giao thủ đầu tiên của gã.

Đây cũng là lần đầu tiên gã nhận thức được thiên quân lợi hại.

Con dơi yêu vốn còn đang phóng tới thiên quân đã lạnh run lui về phía sau, nhanh chóng bị thiên binh vây giết thành từng mảnh nhỏ.

Ngựa tinh có vóc dáng to lớn thất kinh chạy trối chết, bị một mũi tên của tên thiên binh bay trên đỉnh đầu đâm xuyên tim, không chút tiếng động ngã xuống đất.

Máu huyết tươi mới bắt đầu chảy tràn ra trên mặt đất cháy đen, dập tắt hết những đống lửa còn lại chung quanh.

Hơn mười con yêu quái tụ tập cùng một chỗ, cầm thuẫn gỗ trong tay run rẩy, bị một tên thiên binh ném một đám lửa tới xua tán đi. Tiếp đó, cả đám lần lượt bị bắn chết.

Những thiên binh kia đang giương cánh vờn quanh bốn phía chiến hạm, được các loại hỏa lực của chiến hạm trợ giúp thêm.

Bọn họ chậm rãi di chuyển sát mặt đất, nhưng tiết tấu vây săn rõ ràng dứt khoát. Những nơi đi qua, không có yêu quái còn sống sót.

Có lẽ nếu như không có Khỉ Đá, không có khẽ hở mà Khỉ Đá tạo ra kia, thì có lẽ hiện giờ chỉ là một cuộc săn bắn mà thôi.

Vào lúc này, dù là cảnh giới Ngưng Thần hay là cảnh giới Nạp Thần, dù là thú trên mặt đất hay phi cầm biết bay, dù là đám yêu quái hay thủ lĩnh thì trước mặt bọn họ cũng giống hệt nhau mà thôi.

Trước mắt chẳng qua chỉ là hơn một ngàn thiên quân còn sống sót, chỉ hơn một ngàn thiên quân...

Bọn hắn có tới hai vạn yêu quái. Thế nhưng trước mặt một ngàn thiên quân, hơn hai vạn yêu quái lại không hề có sức chống cự lại. Như thể không đáng là gì!

- Ha ha ha ha... Hắn nói đúng, chúng ta không có chút hiểu biết nào đối với thiên quân. Rõ ràng cho rằng may mắn thắng một lần là có thể chiến thắng được mãi.

Sư tử tinh bất đắc dĩ nở nụ cười khô khốc. Tiếng cười kia đầy thê lương bi ai.

Hổ tinh cùng thằn lằn tinh gom lại kéo đến bên cạnh gã.

- Làm sao bây giờ? Chạy sao?

Thằn lằn tinh hỏi.

- Chạy đi đâu?

Hổ tinh hỏi ngược lại.

Thằn lằn tinh im lặng.

Đám yêu quái bốn phía đều đang nhìn về sư tử tinh, chờ đợi quyết định của gã.

Sư tử tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời bị vô số thiên binh bao quanh như trước, nhìn chiếc chiến hạm đơn độc đang lung lay kia, rồi cúi đầu lau lau lưỡi búa dính đầy máu tươi của đám thiên binh.

Gã lại nở nụ cười, cười đến đầy yên tĩnh hiền hòa.

Rồi gã mím môi, nói:

- Hắn không bỏ chạy, chúng ta muốn bỏ chạy sao?

Ngẩng đầu lên thở ra một luồng sương nhàn nhạt, lần đầu tiên trong ánh mắt con sư tử sống tới hơn bốn trăm năm này nhiễm chút điểm sáng óng ánh:

- Thiên Đình nói chúng ta là yêu, nói chúng ta không hiểu tam cương ngũ thường, không tuân theo luân lý đạo đức, ném tất cả tội danh lên đầu chúng ta. Các ngươi có phải như thế hay không thì ta không biết, nhưng ta thì không phải. Ta sẽ không chạy.

Trong biển lửa, một thân yêu quái, cầm theo cự phủ, trước ánh nhìn chăm chú của vô số yêu quái từng bước tiến đến thiên địch của mình. Gã bước về phía đám thiên quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện