Đại Bát Hầu
Chương 13: Kim Thiền Tử
- Ha ha ha ha, hầu tử nói không muốn làm hầu tử?
Một tiếng cười sảng lãng từ đàng xa truyền đến.
- Kim Thiền Tử sư thúc.
Nữ đồng vội vàng đứng dậy hành lễ.
- Kim Thiền Tử? Huyền Trang?
Thân hình thạch hầu chợt cứng đờ, trái cây trong tay rơi xuống.
Từ rất xa, một bóng người đằng vân mà đến.
Lúc tới gần, thạch hầu mới nhìn rõ người tới.
Là một hòa thượng, anh tuấn, gầy gò, một bộ áo cà sa màu xám khoác rất tùy ý, cầm trong tay một chuỗi phật châu một trăm lẻ tám hạt, thoạt nhìn vô cùng phóng túng.
- Sư thúc đây là...
Thấy bộ dáng của người này, Phong Linh rõ ràng có chút buồn cười, nhưng sau đó giật mình hoảng sợ.
- Ngươi muốn nói tới phật quang của ta?
Phong Linh gật gật đầu.
Kim Thiền Tử thở dài:
- Hôm qua ở trên Linh sơn biện pháp (tranh luận phật pháp), đã mất phật quang.
- Mất phật quang?!
Phong Linh há hốc miệng.
Phật quang mất đi đồng nghĩa không còn là phật!
Kim Thiền Tử cười cười giống như không thèm để ý, nhìn thạch hầu một chút, hỏi:
- Ngươi thật sự muốn tu tiên?
Thạch hầu cắn chặt răng, không lên tiếng.
Kim Thiền Tử, chuyển thế thành Huyền Trang, chính là sư phụ của mình sau này, lại gặp mình theo cái cách này.
Thế giới này tựa hồ đang dùng một phương thức đặc thù tiết lộ một đoạn vận mệnh khác cho hắn, một đoạn vận mệnh mà hắn không chịu nổi.
Nhưng vô luận như thế nào, thạch hầu cũng sẽ không để bản thân mình khuất phục bọn họ, đúng vậy, vô luận như thế nào!
Thấy bộ dạng căm tức của thạch hầu, Kim Thiền Tử khẽ nhíu mày, hỏi:
- Ta và ngươi có quen nhau?
Thạch hầu không đáp.
- Bần tăng có dự cảm, ta và ngươi có duyên.
- Tốt nhất là không có!
Thạch hầu lạnh lùng nói.
Kim Thiền Tử bật cười:
- Có chính là có, không chính là không, tốt nhất là không có là thế nào?
Thạch hầu quay phắt mặt đi, không nhìn hắn.
- Cũng được, ngươi muốn cầu tiên, bần tăng sẽ thỏa mãn ước nguyện này của ngươi.
Kim Thiền Tử ngẩng đầu nhìn đạo quan hỏi:
- Sư tôn ngươi có đây không?
Phong Linh cung kính cúi người chào:
- Bẩm Kim Thiền Tử sư thúc, sư tôn ở trong Tiềm Tâm điện tu hành.
- Được, ta đi sau đó sẽ quay lại.
Dứt lời, Kim Thiền Tử phất tay áo, một đạo mây mù ngưng tụ ở dưới chân, chớp mắt đã bay vụt vào trong.
Sau khi Kim Thiền Tử rời đi, Phong Linh cuộn phất trần lên nhẹ nhàng gõ đầu thạch hầu:
- Thạch hầu ngươi thật không biết điều! Ngươi có biết Kim Thiền Tử sư thúc là người nào không?
- Biết, hắn chính là hòa thượng cố chấp trong Tây Du Ký!
Nếu như rơi vào trong tay hắn, bất luận có thể lấy được chân kinh hay không, kết quả đều không quan trọng. Bởi vì bản thân chuyện này chính là bi kịch.
Phong Linh tự động bỏ ngoài tai câu trả lời không đầu không đuôi của hầu tử, quát nói:
- Kim Thiền Tử chính là nhị đệ tử của Tây Thiên Như Lai Phật Tổ, ngươi sao có thể nói chuyện với hắn như thế!
- Dừng lại!
Thạch hầu nghiêng đầu suy tư một lúc, hồi lâu sau, chợt xoay đầu lại, khuôn mặt kinh ngạc:
- Ngươi nói Kim Thiền Tử là nhị đệ tử của Tây Thiên Như Lai Phật Tổ, ngươi gọi hắn là sư thúc, vậy... Tu Bồ Đề tổ sư không phải là…
- Ngươi tốn công bái nhập môn hạ của sư tôn, nhưng ngay cả thân phận của sư tôn cũng không biết?
Phong Linh khinh bỉ trừng mắt lườm thạch hầu.
- Như Lai Phật Tổ là đồng môn sư huynh đệ với Tu Bồ Đề tổ sư?!
Thạch hầu kinh hô lên.
Nếu là như vậy, trọn cả bộ Tây Du Ký, không phải là bị đám người kia sắp đặt?
Phong Linh vung lên phất trần, lại gõ đầu thạch hầu:
- Nói hươu nói vượn! Như Lai Phật Tổ sao có thể là đồng môn sư huynh đệ với sư tôn?
- Vậy vì sao còn gọi Kim Thiền Tử là sư thúc?
- Sư tôn cùng Như Lai Phật Tổ pháp xuất đồng hệ, bàn về bối phận, bọn ta gọi Kim Thiền Tử là sư thúc!
- Hả?
Thạch hầu thở phào nhẹ nhỏm, lại hỏi:
- Pháp xuất đồng hệ là sao? Nơi này là đạo quan, Như Lai Phật Tổ lại tu phật hiệu.
- Ngươi đúng là có điều không biết.
Phong Linh hắng giọng, nhẹ nhàng nói:
- Sư tôn trước tu đạo pháp, đạo pháp thành công, về sau theo Thái Thượng tây xuất Hàm Cốc quan, hóa hồ làm phật, vừa tu phật hiệu. Đáng tiếc phật hiệu chưa đạt đại thành, cho nên nơi đây chỉ truyền đạo pháp.
Dứt lời, lại hạ giọng nói:
- Chuyện này đừng có nhắc lại, sẽ khiến sư tôn không vui.
- À!
Thạch hầu nhíu chặt chân mày, ánh mắt phiêu hốt nhìn lên trời.
- Trước tu đạo pháp, đạo pháp thành công? Vậy nếu đạo pháp thành công rồi, vì sao còn muốn tu phật hiệu? Dựa theo phẩm cấp của lão đầu này, làm sao cũng không kém phật đà tây phương a, không có lý nào.
Nghĩ tới đây, thạch hầu liếc nhìn Phong Linh, lại không mở miệng hỏi.
Bên trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề cùng Kim Thiền Tử bốn mắt nhìn nhau.
Kim Thiền Tử nhẹ nhàng nhấc lên quân cờ đen, đặt xuống trên bàn cờ.
- Lạch cạch.
- Mời.
Dứt lời, tay Kim Thiền Tử chậm rãi dời đi, xẹt qua bàn cờ giăng đầy quan trắng.
- Kim Thiền Tử, ngươi... làm vậy là có ý gì?
Nhìn chăm chú vào bàn cờ, chỉ có một quân đen cô đơn lẻ loi, Tu Bồ Đề vuốt vuốt râu dài, vẻ mặt kinh dị.
- Vốn là một ván cờ thua, tự nhiên muốn tìm đường sống trong cõi chết.
Kim Thiền Tử nhìn thẳng vào hai mắt Tu Bồ Đề chậm rãi nói.
- Tìm đường sống trong cõi chết?
Tu Bồ Đề không khỏi cười khổ:
- Mấy năm trước, ta với ngươi đánh một ván. Thực không nghĩ ngươi sẽ có nước cờ như vậy. Chẳng qua là...
- Chẳng qua là người tìm đường sống trong cõi chết, lại là bần tăng. Phải không?
Nụ cười trên mặt Kim Thiền Tử chậm rãi thu lại.
- Nước cờ này, vô cùng nguy hiểm.
Tu Bồ Đề chỉ vào quân đen nói.
- Bần tăng hiểu rõ.
- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, nếu không thành...
Tu Bồ Đề khẽ dừng lại, thoáng chốc bầu không khí trong điện an tĩnh mấy phần.
Hồi lâu sau, Tu Bồ Đề mới nói ra mấy chữ cuối cùng:
- Vạn kiếp bất phục!
Sát na kia, giữa trời quang nổi lên sấm sét, loang loáng xuyên thấu qua mái hiên chiếu lên trên mặt Kim Thiền Tử, nét tuấn tú không hề rung động.
Hắn lạnh lùng, hai tay hợp mười nói:
- Vì phổ độ, bần tăng nguyện hóa thành một quân cờ, giải khai mê hoặc bách thế của phật hiệu.
Nhìn ánh mắt kiên định của Kim Thiền Tử, Tu Bồ Đề hoảng sợ, hồi lâu mới hỏi:
- Tâm ý đã quyết?
- Bần tăng đã mời Chính Pháp Minh chiếu cố một thế cuối cùng, như ông trời có đức, liền để cho ta phổ độ. Nếu không thành...
Kim Thiền Tử đứng dậy lễ bái:
- Chuyến này chính là nói lời từ biệt, sẽ không gặp lại. Kính xin đạo huynh bảo trọng!
Sấm sét đã qua, thiên không lại sáng rõ.
Ánh sáng nhè nhẹ nhu hòa, xuyên thấu qua lụa trắng trên cửa chiếu lên trên người Kim Thiền Tử, hắt thành một chiếc bóng thật dài trên sàn nhà cổ phác.
Tu Bồ Đề chậm rãi mở to hai mắt, trầm ngâm không nói.
...
Hồi lâu sau, cửa lớn ầm ầm mở ra, Kim Thiền Tử nhấc chân, kéo áo cà sa bước qua ngưỡng cửa.
Dưới cái nhìn của thạch hầu, từng bước đi xuống bậc thang, cùng hắn nhìn thoáng qua, nói:
- Cánh cửa cầu đạo, bần tăng đã mở ra giúp ngươi. Những chuyện còn lại phải dựa vào ngươi.
Gió nhẹ lướt qua ống tay áo của hắn, thân thủ tung bay, từng bước bước về phương xa.
Tấm lưng kia hòa lẫn vào lá cây trong rừng, hòa vào tầng mây phía chân trời, hòa cùng thiên địa.
Không quay đầu lại.
Trong quan nhìn ra, các sư huynh đệ lặng yên nhìn chăm chú.
Phía sau cửa, trên thềm đá, Tu Bồ Đề đón gió mà đứng, thở dài một hơi:
- Hậu sanh khả úy a...
Thạch hầu giãy dụa đứng lên, khu sử đôi chân đã mất đi tri giác, khập khễnh bước về phía đại môn.
Tu Bồ Đề chậm rãi nhắm mắt, cho đến khi Kim Thiền Tử biến mất ở phương xa, mới mở mắt ra, nhìn chăm chú vào thạch hầu đang leo lên bậc thang.
Đây là lần đầu tiên hắn cùng thạch hầu gặp mặt.
Một đợt xuân thu cố gắng, một bức tường ngăn cách, cuối cùng cũng đi đến được nơi này.
Thạch hầu dừng bước, nhìn Tu Bồ Đề kinh ngạc, đây là lo lắng và đợi chờ.
Hồi lâu sau, Tu Bồ Đề bỗng nhiên cười nói:
- Đầu khỉ nhà ngươi thật là ngoan cố... Cũng được, theo ta nhập thất!
Dứt lời, hắn ngửa mặt lên trời cười dài, xoay người rời đi.
Trên gương mặt cứng đờ của thạch hầu chậm rãi tràn ra nụ cười, khập khễnh bước qua cánh cửa, hưng phấn nhảy lên.
- Nhập thất... Sư tôn là muốn...
- Nhập thất đệ tử!
Chân trời mây tản tận diệt, Phong Linh cầm phất trần trong tay, từng bước xuyên qua đám người:
- Sau này, sợ là chúng ta cũng phải tôn xưng hắn một tiếng sư thúc.
Các sư huynh đệ trong quan cũng đều kinh hô!
...
Trên trời một ngày, bằng mặt đất một năm.
Ngàn năm sau, thiên thư ghi lại, ngày đó xảy ra ba chuyện lớn.
Đầu tiên, chính là Đông phương Thiên Đình đệ nhất chiến tướng Chân Quân Dương Tiễn phá núi cứu mẹ, bởi vì mẹ mà trở mặt với Ngọc đế, mang theo Mai Sơn thất thánh tụ chúng dong binh tại Quán Giang khẩu, Tam Tiên Lưỡng Nhận đao chỉ thẳng vào Thiên Đình.
Thiên Đình chiêu gọi sư phụ của Dương Tiễn là Ngọc Đỉnh, Ngọc Đỉnh đóng cửa không ra, không thể làm gì.
Thứ hai, Tây phương Như Lai Phật Tổ tọa hạ nhị đệ tử Kim Thiền Tử sinh mê hoặc, trên Linh sơn biện pháp với Như Lai Phật Tổ, phá đạo tâm, mất đi phật đà kim thân.
Về sau phát chí nguyện to lớn khổ tu mười thế, cam tâm đọa vào luân hồi, từ đó hóa thành một kẻ hành tăng đi khắp nơi, Tây phương từ đó không còn Kim Thiền Tử.
Mà chuyện thứ ba, chính là Tây phương thượng cổ đại tiên Tu Bồ Đề không để ý nhân quả nghiệp lực, thu một con thạch hầu làm đồ đệ, gọi là Tôn Ngộ Không.
Chuyện cuối cùng này, ước chừng đã sớm ba trăm năm.
Một tiếng cười sảng lãng từ đàng xa truyền đến.
- Kim Thiền Tử sư thúc.
Nữ đồng vội vàng đứng dậy hành lễ.
- Kim Thiền Tử? Huyền Trang?
Thân hình thạch hầu chợt cứng đờ, trái cây trong tay rơi xuống.
Từ rất xa, một bóng người đằng vân mà đến.
Lúc tới gần, thạch hầu mới nhìn rõ người tới.
Là một hòa thượng, anh tuấn, gầy gò, một bộ áo cà sa màu xám khoác rất tùy ý, cầm trong tay một chuỗi phật châu một trăm lẻ tám hạt, thoạt nhìn vô cùng phóng túng.
- Sư thúc đây là...
Thấy bộ dáng của người này, Phong Linh rõ ràng có chút buồn cười, nhưng sau đó giật mình hoảng sợ.
- Ngươi muốn nói tới phật quang của ta?
Phong Linh gật gật đầu.
Kim Thiền Tử thở dài:
- Hôm qua ở trên Linh sơn biện pháp (tranh luận phật pháp), đã mất phật quang.
- Mất phật quang?!
Phong Linh há hốc miệng.
Phật quang mất đi đồng nghĩa không còn là phật!
Kim Thiền Tử cười cười giống như không thèm để ý, nhìn thạch hầu một chút, hỏi:
- Ngươi thật sự muốn tu tiên?
Thạch hầu cắn chặt răng, không lên tiếng.
Kim Thiền Tử, chuyển thế thành Huyền Trang, chính là sư phụ của mình sau này, lại gặp mình theo cái cách này.
Thế giới này tựa hồ đang dùng một phương thức đặc thù tiết lộ một đoạn vận mệnh khác cho hắn, một đoạn vận mệnh mà hắn không chịu nổi.
Nhưng vô luận như thế nào, thạch hầu cũng sẽ không để bản thân mình khuất phục bọn họ, đúng vậy, vô luận như thế nào!
Thấy bộ dạng căm tức của thạch hầu, Kim Thiền Tử khẽ nhíu mày, hỏi:
- Ta và ngươi có quen nhau?
Thạch hầu không đáp.
- Bần tăng có dự cảm, ta và ngươi có duyên.
- Tốt nhất là không có!
Thạch hầu lạnh lùng nói.
Kim Thiền Tử bật cười:
- Có chính là có, không chính là không, tốt nhất là không có là thế nào?
Thạch hầu quay phắt mặt đi, không nhìn hắn.
- Cũng được, ngươi muốn cầu tiên, bần tăng sẽ thỏa mãn ước nguyện này của ngươi.
Kim Thiền Tử ngẩng đầu nhìn đạo quan hỏi:
- Sư tôn ngươi có đây không?
Phong Linh cung kính cúi người chào:
- Bẩm Kim Thiền Tử sư thúc, sư tôn ở trong Tiềm Tâm điện tu hành.
- Được, ta đi sau đó sẽ quay lại.
Dứt lời, Kim Thiền Tử phất tay áo, một đạo mây mù ngưng tụ ở dưới chân, chớp mắt đã bay vụt vào trong.
Sau khi Kim Thiền Tử rời đi, Phong Linh cuộn phất trần lên nhẹ nhàng gõ đầu thạch hầu:
- Thạch hầu ngươi thật không biết điều! Ngươi có biết Kim Thiền Tử sư thúc là người nào không?
- Biết, hắn chính là hòa thượng cố chấp trong Tây Du Ký!
Nếu như rơi vào trong tay hắn, bất luận có thể lấy được chân kinh hay không, kết quả đều không quan trọng. Bởi vì bản thân chuyện này chính là bi kịch.
Phong Linh tự động bỏ ngoài tai câu trả lời không đầu không đuôi của hầu tử, quát nói:
- Kim Thiền Tử chính là nhị đệ tử của Tây Thiên Như Lai Phật Tổ, ngươi sao có thể nói chuyện với hắn như thế!
- Dừng lại!
Thạch hầu nghiêng đầu suy tư một lúc, hồi lâu sau, chợt xoay đầu lại, khuôn mặt kinh ngạc:
- Ngươi nói Kim Thiền Tử là nhị đệ tử của Tây Thiên Như Lai Phật Tổ, ngươi gọi hắn là sư thúc, vậy... Tu Bồ Đề tổ sư không phải là…
- Ngươi tốn công bái nhập môn hạ của sư tôn, nhưng ngay cả thân phận của sư tôn cũng không biết?
Phong Linh khinh bỉ trừng mắt lườm thạch hầu.
- Như Lai Phật Tổ là đồng môn sư huynh đệ với Tu Bồ Đề tổ sư?!
Thạch hầu kinh hô lên.
Nếu là như vậy, trọn cả bộ Tây Du Ký, không phải là bị đám người kia sắp đặt?
Phong Linh vung lên phất trần, lại gõ đầu thạch hầu:
- Nói hươu nói vượn! Như Lai Phật Tổ sao có thể là đồng môn sư huynh đệ với sư tôn?
- Vậy vì sao còn gọi Kim Thiền Tử là sư thúc?
- Sư tôn cùng Như Lai Phật Tổ pháp xuất đồng hệ, bàn về bối phận, bọn ta gọi Kim Thiền Tử là sư thúc!
- Hả?
Thạch hầu thở phào nhẹ nhỏm, lại hỏi:
- Pháp xuất đồng hệ là sao? Nơi này là đạo quan, Như Lai Phật Tổ lại tu phật hiệu.
- Ngươi đúng là có điều không biết.
Phong Linh hắng giọng, nhẹ nhàng nói:
- Sư tôn trước tu đạo pháp, đạo pháp thành công, về sau theo Thái Thượng tây xuất Hàm Cốc quan, hóa hồ làm phật, vừa tu phật hiệu. Đáng tiếc phật hiệu chưa đạt đại thành, cho nên nơi đây chỉ truyền đạo pháp.
Dứt lời, lại hạ giọng nói:
- Chuyện này đừng có nhắc lại, sẽ khiến sư tôn không vui.
- À!
Thạch hầu nhíu chặt chân mày, ánh mắt phiêu hốt nhìn lên trời.
- Trước tu đạo pháp, đạo pháp thành công? Vậy nếu đạo pháp thành công rồi, vì sao còn muốn tu phật hiệu? Dựa theo phẩm cấp của lão đầu này, làm sao cũng không kém phật đà tây phương a, không có lý nào.
Nghĩ tới đây, thạch hầu liếc nhìn Phong Linh, lại không mở miệng hỏi.
Bên trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề cùng Kim Thiền Tử bốn mắt nhìn nhau.
Kim Thiền Tử nhẹ nhàng nhấc lên quân cờ đen, đặt xuống trên bàn cờ.
- Lạch cạch.
- Mời.
Dứt lời, tay Kim Thiền Tử chậm rãi dời đi, xẹt qua bàn cờ giăng đầy quan trắng.
- Kim Thiền Tử, ngươi... làm vậy là có ý gì?
Nhìn chăm chú vào bàn cờ, chỉ có một quân đen cô đơn lẻ loi, Tu Bồ Đề vuốt vuốt râu dài, vẻ mặt kinh dị.
- Vốn là một ván cờ thua, tự nhiên muốn tìm đường sống trong cõi chết.
Kim Thiền Tử nhìn thẳng vào hai mắt Tu Bồ Đề chậm rãi nói.
- Tìm đường sống trong cõi chết?
Tu Bồ Đề không khỏi cười khổ:
- Mấy năm trước, ta với ngươi đánh một ván. Thực không nghĩ ngươi sẽ có nước cờ như vậy. Chẳng qua là...
- Chẳng qua là người tìm đường sống trong cõi chết, lại là bần tăng. Phải không?
Nụ cười trên mặt Kim Thiền Tử chậm rãi thu lại.
- Nước cờ này, vô cùng nguy hiểm.
Tu Bồ Đề chỉ vào quân đen nói.
- Bần tăng hiểu rõ.
- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, nếu không thành...
Tu Bồ Đề khẽ dừng lại, thoáng chốc bầu không khí trong điện an tĩnh mấy phần.
Hồi lâu sau, Tu Bồ Đề mới nói ra mấy chữ cuối cùng:
- Vạn kiếp bất phục!
Sát na kia, giữa trời quang nổi lên sấm sét, loang loáng xuyên thấu qua mái hiên chiếu lên trên mặt Kim Thiền Tử, nét tuấn tú không hề rung động.
Hắn lạnh lùng, hai tay hợp mười nói:
- Vì phổ độ, bần tăng nguyện hóa thành một quân cờ, giải khai mê hoặc bách thế của phật hiệu.
Nhìn ánh mắt kiên định của Kim Thiền Tử, Tu Bồ Đề hoảng sợ, hồi lâu mới hỏi:
- Tâm ý đã quyết?
- Bần tăng đã mời Chính Pháp Minh chiếu cố một thế cuối cùng, như ông trời có đức, liền để cho ta phổ độ. Nếu không thành...
Kim Thiền Tử đứng dậy lễ bái:
- Chuyến này chính là nói lời từ biệt, sẽ không gặp lại. Kính xin đạo huynh bảo trọng!
Sấm sét đã qua, thiên không lại sáng rõ.
Ánh sáng nhè nhẹ nhu hòa, xuyên thấu qua lụa trắng trên cửa chiếu lên trên người Kim Thiền Tử, hắt thành một chiếc bóng thật dài trên sàn nhà cổ phác.
Tu Bồ Đề chậm rãi mở to hai mắt, trầm ngâm không nói.
...
Hồi lâu sau, cửa lớn ầm ầm mở ra, Kim Thiền Tử nhấc chân, kéo áo cà sa bước qua ngưỡng cửa.
Dưới cái nhìn của thạch hầu, từng bước đi xuống bậc thang, cùng hắn nhìn thoáng qua, nói:
- Cánh cửa cầu đạo, bần tăng đã mở ra giúp ngươi. Những chuyện còn lại phải dựa vào ngươi.
Gió nhẹ lướt qua ống tay áo của hắn, thân thủ tung bay, từng bước bước về phương xa.
Tấm lưng kia hòa lẫn vào lá cây trong rừng, hòa vào tầng mây phía chân trời, hòa cùng thiên địa.
Không quay đầu lại.
Trong quan nhìn ra, các sư huynh đệ lặng yên nhìn chăm chú.
Phía sau cửa, trên thềm đá, Tu Bồ Đề đón gió mà đứng, thở dài một hơi:
- Hậu sanh khả úy a...
Thạch hầu giãy dụa đứng lên, khu sử đôi chân đã mất đi tri giác, khập khễnh bước về phía đại môn.
Tu Bồ Đề chậm rãi nhắm mắt, cho đến khi Kim Thiền Tử biến mất ở phương xa, mới mở mắt ra, nhìn chăm chú vào thạch hầu đang leo lên bậc thang.
Đây là lần đầu tiên hắn cùng thạch hầu gặp mặt.
Một đợt xuân thu cố gắng, một bức tường ngăn cách, cuối cùng cũng đi đến được nơi này.
Thạch hầu dừng bước, nhìn Tu Bồ Đề kinh ngạc, đây là lo lắng và đợi chờ.
Hồi lâu sau, Tu Bồ Đề bỗng nhiên cười nói:
- Đầu khỉ nhà ngươi thật là ngoan cố... Cũng được, theo ta nhập thất!
Dứt lời, hắn ngửa mặt lên trời cười dài, xoay người rời đi.
Trên gương mặt cứng đờ của thạch hầu chậm rãi tràn ra nụ cười, khập khễnh bước qua cánh cửa, hưng phấn nhảy lên.
- Nhập thất... Sư tôn là muốn...
- Nhập thất đệ tử!
Chân trời mây tản tận diệt, Phong Linh cầm phất trần trong tay, từng bước xuyên qua đám người:
- Sau này, sợ là chúng ta cũng phải tôn xưng hắn một tiếng sư thúc.
Các sư huynh đệ trong quan cũng đều kinh hô!
...
Trên trời một ngày, bằng mặt đất một năm.
Ngàn năm sau, thiên thư ghi lại, ngày đó xảy ra ba chuyện lớn.
Đầu tiên, chính là Đông phương Thiên Đình đệ nhất chiến tướng Chân Quân Dương Tiễn phá núi cứu mẹ, bởi vì mẹ mà trở mặt với Ngọc đế, mang theo Mai Sơn thất thánh tụ chúng dong binh tại Quán Giang khẩu, Tam Tiên Lưỡng Nhận đao chỉ thẳng vào Thiên Đình.
Thiên Đình chiêu gọi sư phụ của Dương Tiễn là Ngọc Đỉnh, Ngọc Đỉnh đóng cửa không ra, không thể làm gì.
Thứ hai, Tây phương Như Lai Phật Tổ tọa hạ nhị đệ tử Kim Thiền Tử sinh mê hoặc, trên Linh sơn biện pháp với Như Lai Phật Tổ, phá đạo tâm, mất đi phật đà kim thân.
Về sau phát chí nguyện to lớn khổ tu mười thế, cam tâm đọa vào luân hồi, từ đó hóa thành một kẻ hành tăng đi khắp nơi, Tây phương từ đó không còn Kim Thiền Tử.
Mà chuyện thứ ba, chính là Tây phương thượng cổ đại tiên Tu Bồ Đề không để ý nhân quả nghiệp lực, thu một con thạch hầu làm đồ đệ, gọi là Tôn Ngộ Không.
Chuyện cuối cùng này, ước chừng đã sớm ba trăm năm.
Bình luận truyện