Đại Bát Hầu

Chương 442: Ta tới



Thiên lao vắng lặng, ánh lửa heo hắt chiếu lên tường.

Ngục tốt không biết đã bị điều đến chỗ nào, chỉ còn lại một mình Quyển Liêm đang ngồi yên lặng, lo lắng nhìn về phía ngoài.

Ngoài song sắt thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng huyên náo.

Mơ hồ, Quyển Liêm cảm giác có điều gì đó bất thường, mỗi chốc lại bất an hơn.

Nhưng mà, chỉ bằng một kẻ chờ bị định tội như y thì có thể làm gì đây?

- Con khỉ kia giết đến Nam Thiên Môn sao? Vậy nguyên soái... nguyên soái cuối cùng sẽ như thế nào?

Ngơ ngác nhìn qua khoảng không đen kịt bên ngoài song sắt, y thì thào:

- Bệ hạ chắc hẳn sẽ tìm mọi cách bảo vệ nguyên soái. Bệ hạ đã từng nói, nguyên soái chính là người đáng tin nhất Thiên Đình... Bệ hạ là minh quân, nhất định sẽ bảo vệ trung thần... Nhất định là như thế, bệ hạ chắc chắn sẽ làm vậy...

Y cứ nhắc đi nhắc lại, vẻ mặt cứ dại ra, giống như đang cố gắng thuyết phục chính mình vậy.

Chết trận không đáng sợ, đáng sợ là chết trong khuất nhục.

- Nếu như bệ hạ thật sự xử tội nguyên soái, như vậy tất cả trước kia...

Quyển Liêm cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Giờ này, đầu óc y đã trống rỗng.

...

Cùng lúc đó, một hồi nguy cơ đang phát sinh.

Nam Thiên Môn mới đóng được một nửa thì bên ngoài, máu đã chảy thành sông, vô số đạo đồ ngã xuống dưới tay thiên quân, mà bên trong cũng nổi lên tiếng xì xào bàn tán.

- Sao bọn họ lại giết người?

- Tại sao bọn họ lại đóng cửa lại?

- Để những người kia ở ngoài cho yêu hầu giết hay sao?

- Không được... Sư phụ và các sư thúc vẫn đang ở ngoài! Không được! Không được đóng cửa!

Một lượng lớn đạo đồ chen chúc lao tới từ phía sau đám thiên quân, trong đó có không ít đạo đồ đã cầm lấy pháp khí, thậm chí còn rót linh lực vào.

Thấy tình cảnh như vậy, Trì Quốc Thiên Vương cũng giật mình.

- Làm thế nào bây giờ?

Một thiên tướng hoảng sợ, vội hỏi.

- Nhất định phải đóng cửa lại. Không đóng được cửa thì tất cả chúng ta đều phải chết.

Trì Quốc Thiên Vương cắn chặt răng, quát to:

- Chuẩn bị nghênh địch!

Nghe lệnh, những thiên binh phía hai bên liền nhanh chóng chạy lại, tạo thành một tường thuẫn bọc phía sau.

Cùng lúc đó, Đa Văn Thiên Vương dẫn đầu một đội khác cũng nhanh chóng chạy lại, cùng với đội của Trì Quốc Thiên Vương tạo thành trận thế hình mũi tên.

Ngoài cửa, chém giết vẫn đang tiếp tục, mà bên trong, song phương cũng nhanh chóng giằng co.

Trên cổng thành, một thiên tướng vội vàng chạy đến trước mặt Lý Tịnh, khom người nói:

- Thiên Vương, đã xảy ra chuyện. Đạo đồ núi Côn Lôn ở trong Nam Thiên Môn...

- Đạo đồ Côn Lôn?

Không đợi thiên tướng kia nói xong, Lý Tịnh đã vội vã xông ra ngoài.

Trong đám đông nhốn nháo, một vị lão đạo xuyên qua đám người, bước lên phía trước, nhìn lướt qua những thiên binh đang chờ lệnh, chỉ vào Trì Quốc Thiên Vương, mắng:

- Thành thiên tướng rồi, cho nên mình trước thế nào quên rồi sao? Nói cho ngươi biết, nếu không để bọn họ tiến vào, chỉ bằng một đám thiên binh này của các ngươi, còn chưa đủ cho đệ Chẳng lẽ họ của mình cũng đã quên rồi ư? Nói cho ngươi biết, nếu như không cho bọn chúng đi vào thì chỉ bằng vài tên thiên binh này của các ngươi, cũng không đủ Côn Lôn làm gỏi đâu!

- Đúng! Đúng!

- Đám thiên binh các ngươi đều là được chọn từ Côn Lôn, lại dám xuống tay với đồng môn, thật là không thể tha thứ được!

Các đạo đồ hô hào hưởng ứng, thanh thế càng lúc càng lớn.

Vào lúc này, số lượng thiên binh thiên tướng ở đây còn chưa bằng một phần năm số đạo đồ, hơn nữa còn không ngừng có đạo đồ tụ về nơi này.

Một mặt đối địch còn dễ nói, nhưng mà hai mặt giáp công, binh lính Nam Thiên Môn đã dần rơi xuống hạ phong.

Chỉ vào Cầm Quốc Thiên Vương, lão đạo trung niên kia quát lên:

- Lập tức đầu hàng, mở cửa, thả người tiến vào, nếu không, toàn bộ các ngươi đều sẽ rơi đầu!

Trì Quốc Thiên Vương và Đa Văn Thiên Vương liếc nhau một cái, mồ hôi lạnh dần tuôn ra, nhưng lại không dám lùi lại nửa bước.

- Xem ra, đúng là rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt rồi!

Chỉ thấy lão đạo kia vung tay, phất trần trong tay giống như một thanh trường thương, tỏa ra ánh sáng lạnh buốt.

Đám đạo đồ cũng tiếng lên từng bước, tụ lực chờ hiệu lệnh.

- Dừng tay ~!

Đang giằng co, một tiếng thét to vang lên. Thái Ất chân nhân lăng không bay đến. Chúng đạo đồ phía trong Nam Thiên Môn vội quỳ cả xuống hô lớn:

- Đệ tử cung nghênh sư thúc tổ!

- Sư thúc tổ, bọn họ...

Lão đạo trung niên còn chưa nói hết lời thì Thái Ất chân nhân đã giơ tay cản lại.

Cả đám đạo đồ thấy thế liền câm như hến. Lúc này, bất kể là thiên binh thiên tướng hay là đạo đồ núi Côn Lôn đều nhìn chăm chú lên gương mặt lạnh nhạt của Thái Ất chân nhân.

Thái Ất chân nhân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Tịnh từ cổng thành đang vội vàng chạy đến. Chỉ thấy Lý Tịnh vội vàng khom người, chắp tay thỉnh tội. Thái Ất chân nhân khẽ gật đầu, thở dài, sau đó nói với chúng đạo đồ đang vây xung quanh mình:

- Chuyện bên này, cứ giao cho bọn họ xử lý đi.

- Giao cho... bọn họ?

Chúng đạo đồ nghe vậy đều ngẩn ra.

- Sư thúc tổ, bọn họ muốn ném các đồng môn ở bên ngoài, mặc cho yêu hầu kia tàn sát. Chúng ta sao có thể để như vậy được?

Cũng không có ý giải thích, Thái Ất chân nhân quét mắt qua khắp các đạo đồ, khẽ vung phất trần, thu lại trong tay áo, rồi bình thản bước đi giữa lối nhỏ do chúng đạo đồ tách ra.

Nhìn qua bóng lưng Thái Ất chân nhân, Lý Tịnh nói lớn:

- Lý Tịnh thay hai mươi vạn tướng sĩ Nam Thiên Môn, tạ ơn Thái Ất chân nhân!

- Đừng cảm ơn, nhanh chóng đóng cửa thành đi.

- Lý Tịnh đã rõ!

Nghe xong mấy câu, chúng đạo đồ đều lộ vẻ hoảng sợ, mà các ddaojddoof bên ngoài cửa thì càng mặt xám như tro tàn. Cũng tới lúc này, Lý Tịnh mới nhẹ nhàng thở ra.

Thái Ất chân nhân thể hiện thái độ, chúng đạo đồ tuy tức giận bất bình, thế nhưng lại không dám làm trái. Ngẫu nhiên có một vài người muốn tấn công quân trận, nhưng đều bị đồng môn kéo trở lại.

Một đám đạo đồ đông nghịt, cứ như vậy, chậm rãi lui lại.

Giữa những tiếng kêu gào thê thảm, Nam Thiên Môn cuối cùng cũng đóng lại. Trên cổng thành, Lý Tịnh lập tức ra lệnh cho thiên tướng đứng bên cạnh:

- Khởi động pháp trận!

- Rõ!

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

...

Trên quảng trường trống trải bên ngoài Nam Thiên Môn, vô số đạo đồ núi Côn Lôn ngây dại nhìn cánh cổng lớn đóng chặt.

- Bọn họ có ý gì vậy? Bảo chúng ta tới tị nạn, sau đó lại cản chúng ta ở ngoài cho yêu hầu giết ư?

- Ngay cả sư phụ cũng không cứu chúng ta ư?

- Thiên Đình này là đám lừa đảo! Vong nghĩa bội tín!

Đám đạo đồ không ngừng chửi rủa.

Ngay tại trước mắt bọn họ, một quầng sáng màu đỏ hiện ra, chậm rãi bao phủ lấy toàn bộ Nam Thiên Môn cùng với cả những đạo đồ bên ngoài.

- Cái gì đây?

- Đây là pháp trận Nam Thiên Môn. Bọn họ khởi động pháp trận hạch tâm rồi! Nơi này không thể ở lại rồi. Mọi người mau rời đi thôi!

Một lão đạo tóc trắng xóa hô lên.

Lập tức, tất cả đạo đồ liền trở nên cuống quýt.

Bên trong Nam Thiên Môn, Lý Tịnh tay cầm kính thiên lý cảnh giác quan sát, sắc mặt xanh mét.

Đúng lúc này, một luồng sáng sáng vàng từ phía xa phóng tới, đập thẳng vào một tảng đá lớn lơ lửng phía trên không Nam Thiên Môn, khiến cho cát bụi bắn ra tung tóe.

Tất cả đạo đồ thấy vậy thì đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn về phía đó.

Tảng đá khẽ rung lên, sau đó như có mắt, bắn thẳng về phía đám đạo đồ bên ngoài Nam Thiên Môn.

Đám đạo đồ thấy vậy thì bừng tỉnh, cướp đường chạy chối chết.

Giữa tiếng gào thét thê thảm, tảng đá kia đụng nát hai chiếc thuyền bay không né kịp, rồi nặng nề rơi xuống chính giữa quảng trường, khiến cát bụi bốc lên mù mịt.

Tất cả đạo đồ đều hoảng sợ nhìn lên.

Trên trán Lý Tịnh lúc này, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đang rơi không ngừng.

Giữa đống đá nát vụn, Khỉ Đá chống Kim Cô bổng, chậm rãi đứng lên, sau đó ôm bụng cười cười một cách điên cuồng, cười đến mức như muốn ngừng thở vậy.

- Đoán không được hả? Ta đã tới. Đoán được cũng không sao, bởi vì... Các ngươi chạy không thoát rồi!

Đôi mắt giống như vực sâu kia quét tới, khiến đám đạo đồ run lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện