Đại Bát Hầu
Chương 74
Dịch: †Ares†
Biên: Spring_Bird
Miệng mở lớn, mắt trừng to, tay nắm chặt Hành Vân côn, hắn liều mạng chạy như điên trong rừng.
Gió xẹt qua bên tai hắn, làm lông trên người hắn dựng lên, lờ mờ thấy được gân xanh trên da.
Tim đập kịch liệt, máu sôi trào dồn lên đại não. Khung cảnh dưới ánh trăng trước mắt tựa như nhiều thêm một tầng ảo ảnh, không ngừng rung lắc.
Dã thú trong lòng gào thét.
Tiếp tục chạy không ngừng, khỉ đế cất tiếng cười điên dại. Cảm xúc nảy sinh không kiềm chế được, để mặt hắn càng thêm dữ tợn.
- Ha ha ha, ta chính là yêu! Muốn bắt ta? Đến đi ~!
Hắn rít gào như phát điên, mắt đầy tơ máu:
- Bất kể là ai, chỉ cần dám có ý xấu với ta, toàn bộ đều phải chết ~!
...
- Nổi điên... Ha ha...
Dương Thiền băng bó cánh tay, suy yếu hạ xuống một sườn núi, trơ mắt nhìn tất cả chuyện này.
Vốn định trông cậy con khỉ có tư chất xuất sắc này giúp mình báo thù, dù chỉ là làm cho đám thần tiên trên Thiên Đình kia lo lắng hãi hùng cũng tốt.
Nhưng giờ khắc này, nàng bỗng phát giác có lẽ mình sai lầm rồi.
Con khỉ này ngày thường lạnh như băng, nhưng bên dưới lại ẩn núp một ác ma. Một khi ác ma đó thức dậy, căn bản không thể khống chế.
Có lẽ, chính mình căn bản chính là chơi với lửa.
Nếu con khỉ này thả ác ma kia ra, chú định hắn sẽ trở thành một tồn tại càng thêm nguy hiểm so với ca ca của mình.
Bởi vì, hắn không có bất kỳ băn khoăn nào.
Nhưng đã như vậy, vì sao Tu Bồ Đề còn muốn thu hắn làm đồ đệ chứ?
Vì sao Lăng Vân Tử lại muốn đưa hắn vào đại lao của Thiên Đình?
Tà Nguyệt Tam Tinh động, đến tột cùng là đang tính toán gì trên người con khỉ này đây?
Dương Thiền không biết, nàng chỉ biết là, mạo hiểm càng lớn, lợi ích càng khổng lồ.
Có thể làm cho vị đại tiên thượng cổ như Tu Bổ Đề cũng cam lòng mạo hiểm làm địch với Thiên Đình, trên người con khỉ này, đến cùng là có bao nhiêu bí mật đây?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi ngồi bệt xuống, cười khổ:
- Đi từng bước, tính từng bước vậy...
Có lẽ đúng như Ngọc Đỉnh nói, cừu hận che hai mắt của nàng. Ngàn năm qua, nàng lao tâm khổ tứ, kỳ thật lại chẳng nắm giữ được cái gì, bao gồm cả một con khỉ này.
...
Một thiên binh huơ ngọn đuốc trong tay, rút trường đao bên hông bay qua trước mặt khỉ đá. Khỉ đá gầm thét, vung Hành Vân côn nhảy bật lên.
Bóng người đổi vị trí liên tục, hắn tránh thoát trường đao, gào thét, một côn đập bể đầu đối phương. Máu tươi bắn tung tóe như đóa hồng nở rộ, rồi bay lả tả xuống như mưa phùn, nhuộm đỏ toàn thân khỉ đá.
Cảnh tượng này khiến Mai Kỳ đang truy đuổi từ đằng sau tới phải kinh ngạc.
Lại một điểm sáng lóe lên rồi chìm vào hậu tâm khỉ đá.
Chân vừa chạm lại mặt đất, hắn quay đầu liếc nhìn Mai Kỳ, trong mắt mang ý cười nồng đậm. Cũng chỉ một cái liếc mắt này làm Mai Kỳ khựng lại.
- Sư phụ, làm sao vậy ạ?
- Đừng đuổi theo.
Bà ta khẽ thở dài.
- Sư phụ, tại sao không đuổi? Hắn đã giết đại sư huynh!
- Hắn hoàn toàn khác với chúng ta.
Bà chậm rãi lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang có vô số thiên binh đuổi theo khỉ đá, khẽ thở dài:
- Để bọn họ đi giải quyết đi. Chúng ta... không phải đối thủ của hắn.
Ánh mắt kia, có một loại bất đắc dĩ.
Đúng vậy, bọn họ hoàn toàn khác biệt.
Bọn họ chỉ là lữ khách trên con đường tu tiên, mà hắn, là linh hồn tận lực giãy giụa trong tuyệt vọng.
Hoàn toàn là hai thế giới bất đồng.
Nhìn đám người Mai Kỳ thành một hàng dần lui về sau, khỉ đá lại tiếp tục chạy như điên lên nghênh hướng ba gã thiên binh đã gần trong gang tấc.
Một mũi tên xẹt qua trước mặt lưu lại một vết máu đỏ tươi trên má hắn, nhưng hắn không hề nháy mắt dù chỉ một cái.
Nghiêng người né mũi thương thiên binh đầu tiên đâm tới, hắn đâm Hành Vân côn xuyên qua cả áo giáp ra sau lưng, tạo thành một cái động trên ngực thiên binh kia.
Sức mạnh này...
Thấy cảnh tượng như vậy, thiên binh thứ hai cầm trường đao theo sát đằng nào cũng đã choáng váng.
Không đợi thiên binh này kịp phản ứng, khỉ đá đã xông tới, cầm Hành Vân côn còn vương máu đầm đìa nện sau ót của gã, mũ giáp vỡ tan, xương sợ dập nát.
Thiên binh cuối cùng hiển nhiên đã hoảng hồn, luống cuống tay chân rút một mũi tên từ ống tên.
Nhưng không đợi y kéo dây cung, khỉ đá đã tóm lấy một tay y, nện cùi trở tới, khiến mặt nạ của y lõm vào, chỗ hở từ con mắt phun mạnh ra máu tươi.
Liền sau đó, thiên binh này không còn động nữa.
Trong nháy mắt, ba thiên binh bị mất mạng, ba điểm sáng lại bay tới hậu tâm khỉ đá.
Chậm rãi đứng lên, hắn quay đầu nhìn lại.
Phía sau, một vị thiên tướng dẫn theo mười thiên binh đang đuổi theo giật mình.
Không theo lối nào, mà lại ra tay tàn nhẫn.
Con khỉ trước mắt đã là tuyệt lộ, nhưng tại sao trong cặp mắt kia lại không có sợ hãi, mà duy nhất chỉ có khát máu đây?
Cho dù là ở yêu tinh hung tàn nhất, thiên tướng này cũng chưa bao giờ thấy ánh mắt đó.
Điều này làm y không khỏi run lên, nắm thật chặt chuôi kiếm trong tay.
Trên gương mặt dữ tợn thoáng hiện nụ cười khiêu khích, nắm Hành Vân côn, khỉ đá liền chui vào trong rừng ngay dưới mí mắt của đám thiên binh thiên tướng.
- Hắn muốn làm gì?
Thiên tướng kia không khỏi thì thào tự nói.
Ánh mắt kia không phải một con yêu tinh chạy trốn nên có.
Một thiên binh hạ xuống cạnh ba cái xác.
- Ba người đều đã chết.
Thiên tướng cầm đầu nhìn rừng cây đen kịt, nuốt ngụm nước bọt.
- Đuổi theo sao
Trong đầu y bỗng sản sinh một câu hỏi vốn không nên có.
Hơn mười tên thiên binh đều lẳng lặng nhìn thủ lĩnh của mình. Mà thiên tướng kia thì lại nhìn chằm chằm rừng cây trước mắt, do dự không quyết.
Thật sự phải vào trong khu rừng này truy tìm yêu hầu kia sao?
- Các ngươi còn chờ cái gì?
Một tiếng quát lớn từ phía sau, một vị thiên tướng khác mang theo hai mươi thiên binh đuổi tới, khinh miệt nhìn thiên tướng đằng trước một cái, đoạn rút kiếm bên hông vung tay lên:
- Lên!
Để hai mươi thiên binh đứng theo trận hình, vị thiên tướng cảnh giới Luyện Thần kia bước chân vào rừng.
Nhưng thiên tướng cầm đầu mười thiên binh xuất hiện trước thì lại vẫn đứng nguyên tại chỗ.
- Tướng quân, chúng ta... không đi vào sao?
Thiên tướng kia thở nặng nhọc, nắm chặt chuôi kiếm trong tay, nhưng vẫn không quyết định nổi.
Lúc này, từ rừng rậm truyền ra tiếng kêu thảm thiết của các thiên binh đi trước.
- Aaaaaaa ~
- Cứu ta!
- Khônggggg ~
- Bên trái ~! Ở bên trái!
Mấy mũi tên phá không bay ra, biến mất trong bối tối mờ mịt khôn cùng.
- Hắn ở phía sau ~! Mau ~!
Tất cả thiên binh đồng loạt xoay người lại, nhưng bọn họ chỉ thấy bóng đen chợt lóe, một thi thể ngã trên mặt đất, cùng với một vị thiên binh thất kinh giơ cung tên, lại không biết nên nhắm vào đâu.
Khỉ đá không đơn thuần trốn tránh như bọn họ nghĩ, mà ở ngoài dự liệu của tất cả, phản kích...
Tại loại tình huống tuyệt đối không có cơ hội này phản kích, hắn muốn làm gì?
Sáu cây đuốc lách tách lửa cháy được giơ cao, chiếu sáng phạm vi xung quanh, nhưng đám thiên binh lại chỉ thấy những gốc cây cao ngất, và bóng tối vô biên sau đó.
Chỗ nào cũng là cây, chỗ nào cũng là bóng tối, tất cả lại thành công sự che chắn tốt nhất cho khỉ đá.
Lúc này, tình cảnh của đám thiên binh đã không khác gì bị trúng mai phục.
Một dự cảm bất an xuất hiện, thiên tướng cầm đầu cầm kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những tán cây che kín không cho ánh trăng lọt xuống.
Nhắm mắt lại, gã phát hiện không cảm giác được linh lực dao động từ khỉ đá. Bỗng gã hiểu vì cái gì thiên tướng ngoài kia không dám đuổi theo vào.
Ban ngày, bọn gã đuổi khỉ đá chạy trối chết, nhưng ban đêm...
Không đợi gã nghĩ rõ ràng có nên lùi lại hay không, lại một tiếng hét thảm vang lên.
Quay đầu, hắn phát hiện thủ hạ lại mất một người, trên mặt đất lại nhiều hơn một thi thể.
- Hắn... hắn từ ngọn cây lao xuống...
Một thiên binh run rẩy té ngồi trên mặt đất nói.
Tất cả mọi người lạnh run.
Từng đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía trưởng quan của mình, tựa hồ đang chờ lệnh rút lui.
- Chớ hoảng sợ!
Thiên tướng hét lớn một tiếng, cắm trường kiếm trong tay lên mặt đất, hai tay bắt quyết, rồi điểm vào huyệt Thái Dương của mình.
Cặp mắt kia lập tức tỏa ra hào quang. Từng gốc cây trước mắt biến mất, bóng tối lui dần, tầm nhìn rộng mở.
Nhưng mà, không đợi gã thích ứng, một bóng đen đã lẻn tới trước mặt gã, đột ngột đến nỗi đám thiên binh còn không kịp phản ứng.
- Cứu...
Không ai biết lời này đến cùng là "cứu mạng", hay là "cứu ta".
Thiên tướng bật ngửa người, bị hai ngón tay đâm mù mắt của gã.
- Bảo hộ tướng quân!
Có người hô to lên.
Toàn bộ thiên binh vung binh khí vây quanh khỉ đá, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Nhưng rất nhanh, bọn họ lại mất tung tích của khỉ đá.
Thất kinh đứng thành một vòng tròn, từng đôi mắt cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Thế nhưng bọn họ có thể thấy gì chứ?
Tại cánh rừng này, bọn họ giống như một đám người mù.
Giờ phút này, từng đôi tay đang nắm binh khí đều run lên.
- Lui... lui lại!
Ôm lấy hai mắt đã bị chọc mù, thiên tướng kia khóc nhọc đứng lên nhờ sự nâng đỡ của một thiên binh.
Mà câu kia tựa hồ là mệnh lệnh mà các thiên binh ở đây đang hy vọng nghe thấy nhất.
Một đám thiên binh ôm lấy thiên tướng chậm rãi lui bước, thẳng đến tới gần rừng bìa rừng, vứt đi đuốc trong tay, ai nấy vội vã chạy như điên.
Thiên tướng kia bị vấp ngã từ một cái chân thò từ sau một thân cây, thế nhưng không có thiên binh nào dám quay đầu đỡ gã dậy.
Đợi khi cả đám đã ra khỏi rừng rậm, mơ hồ nghe được tiếng kêu thảm của thiên tướng từ phía sau, nhưng tất cả chỉ dám hoảng sợ nhìn về cánh rừng kia.
Phảng phất là thị uy, thiên tướng kia cũng không chết nhanh như các thiên binh xấu số khác. Tiếng kêu thảm thiết kéo dài thật lâu, lâu đến độ đám người bên ngoài rừng rậm kinh hãi.
- Nhất định phải bắt được hắn! Không tiếc giá nào!
Một vị thiên tướng quơ kiếm trong tay quát.
Càng lúc càng nhiều thiên binh tới. Có được bài học ban nãy, bọn họ không dám tùy tiện bước vào rừng rậm, mà vây quanh trọn cả khu rừng.
Bên trong tiếng trống trận đinh tai nhức óc, chiếm hạm chậm rãi bay đến, từng cột sáng từ trên trời chiếu xuống, khiến khu rừng tối đen bỗng sáng như ban ngày.
Vô số thiên binh bắt đầu lao vào rừng rậm, bắt đầu tìm kiếm từng tí một.
Trong đám người, có một thiên binh cầm trường côn trong tay, lặng lẽ thoát ly đội ngũ, lặng lẽ đi về hướng bên ngoài Côn Lôn.
Biên: Spring_Bird
Miệng mở lớn, mắt trừng to, tay nắm chặt Hành Vân côn, hắn liều mạng chạy như điên trong rừng.
Gió xẹt qua bên tai hắn, làm lông trên người hắn dựng lên, lờ mờ thấy được gân xanh trên da.
Tim đập kịch liệt, máu sôi trào dồn lên đại não. Khung cảnh dưới ánh trăng trước mắt tựa như nhiều thêm một tầng ảo ảnh, không ngừng rung lắc.
Dã thú trong lòng gào thét.
Tiếp tục chạy không ngừng, khỉ đế cất tiếng cười điên dại. Cảm xúc nảy sinh không kiềm chế được, để mặt hắn càng thêm dữ tợn.
- Ha ha ha, ta chính là yêu! Muốn bắt ta? Đến đi ~!
Hắn rít gào như phát điên, mắt đầy tơ máu:
- Bất kể là ai, chỉ cần dám có ý xấu với ta, toàn bộ đều phải chết ~!
...
- Nổi điên... Ha ha...
Dương Thiền băng bó cánh tay, suy yếu hạ xuống một sườn núi, trơ mắt nhìn tất cả chuyện này.
Vốn định trông cậy con khỉ có tư chất xuất sắc này giúp mình báo thù, dù chỉ là làm cho đám thần tiên trên Thiên Đình kia lo lắng hãi hùng cũng tốt.
Nhưng giờ khắc này, nàng bỗng phát giác có lẽ mình sai lầm rồi.
Con khỉ này ngày thường lạnh như băng, nhưng bên dưới lại ẩn núp một ác ma. Một khi ác ma đó thức dậy, căn bản không thể khống chế.
Có lẽ, chính mình căn bản chính là chơi với lửa.
Nếu con khỉ này thả ác ma kia ra, chú định hắn sẽ trở thành một tồn tại càng thêm nguy hiểm so với ca ca của mình.
Bởi vì, hắn không có bất kỳ băn khoăn nào.
Nhưng đã như vậy, vì sao Tu Bồ Đề còn muốn thu hắn làm đồ đệ chứ?
Vì sao Lăng Vân Tử lại muốn đưa hắn vào đại lao của Thiên Đình?
Tà Nguyệt Tam Tinh động, đến tột cùng là đang tính toán gì trên người con khỉ này đây?
Dương Thiền không biết, nàng chỉ biết là, mạo hiểm càng lớn, lợi ích càng khổng lồ.
Có thể làm cho vị đại tiên thượng cổ như Tu Bổ Đề cũng cam lòng mạo hiểm làm địch với Thiên Đình, trên người con khỉ này, đến cùng là có bao nhiêu bí mật đây?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi ngồi bệt xuống, cười khổ:
- Đi từng bước, tính từng bước vậy...
Có lẽ đúng như Ngọc Đỉnh nói, cừu hận che hai mắt của nàng. Ngàn năm qua, nàng lao tâm khổ tứ, kỳ thật lại chẳng nắm giữ được cái gì, bao gồm cả một con khỉ này.
...
Một thiên binh huơ ngọn đuốc trong tay, rút trường đao bên hông bay qua trước mặt khỉ đá. Khỉ đá gầm thét, vung Hành Vân côn nhảy bật lên.
Bóng người đổi vị trí liên tục, hắn tránh thoát trường đao, gào thét, một côn đập bể đầu đối phương. Máu tươi bắn tung tóe như đóa hồng nở rộ, rồi bay lả tả xuống như mưa phùn, nhuộm đỏ toàn thân khỉ đá.
Cảnh tượng này khiến Mai Kỳ đang truy đuổi từ đằng sau tới phải kinh ngạc.
Lại một điểm sáng lóe lên rồi chìm vào hậu tâm khỉ đá.
Chân vừa chạm lại mặt đất, hắn quay đầu liếc nhìn Mai Kỳ, trong mắt mang ý cười nồng đậm. Cũng chỉ một cái liếc mắt này làm Mai Kỳ khựng lại.
- Sư phụ, làm sao vậy ạ?
- Đừng đuổi theo.
Bà ta khẽ thở dài.
- Sư phụ, tại sao không đuổi? Hắn đã giết đại sư huynh!
- Hắn hoàn toàn khác với chúng ta.
Bà chậm rãi lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang có vô số thiên binh đuổi theo khỉ đá, khẽ thở dài:
- Để bọn họ đi giải quyết đi. Chúng ta... không phải đối thủ của hắn.
Ánh mắt kia, có một loại bất đắc dĩ.
Đúng vậy, bọn họ hoàn toàn khác biệt.
Bọn họ chỉ là lữ khách trên con đường tu tiên, mà hắn, là linh hồn tận lực giãy giụa trong tuyệt vọng.
Hoàn toàn là hai thế giới bất đồng.
Nhìn đám người Mai Kỳ thành một hàng dần lui về sau, khỉ đá lại tiếp tục chạy như điên lên nghênh hướng ba gã thiên binh đã gần trong gang tấc.
Một mũi tên xẹt qua trước mặt lưu lại một vết máu đỏ tươi trên má hắn, nhưng hắn không hề nháy mắt dù chỉ một cái.
Nghiêng người né mũi thương thiên binh đầu tiên đâm tới, hắn đâm Hành Vân côn xuyên qua cả áo giáp ra sau lưng, tạo thành một cái động trên ngực thiên binh kia.
Sức mạnh này...
Thấy cảnh tượng như vậy, thiên binh thứ hai cầm trường đao theo sát đằng nào cũng đã choáng váng.
Không đợi thiên binh này kịp phản ứng, khỉ đá đã xông tới, cầm Hành Vân côn còn vương máu đầm đìa nện sau ót của gã, mũ giáp vỡ tan, xương sợ dập nát.
Thiên binh cuối cùng hiển nhiên đã hoảng hồn, luống cuống tay chân rút một mũi tên từ ống tên.
Nhưng không đợi y kéo dây cung, khỉ đá đã tóm lấy một tay y, nện cùi trở tới, khiến mặt nạ của y lõm vào, chỗ hở từ con mắt phun mạnh ra máu tươi.
Liền sau đó, thiên binh này không còn động nữa.
Trong nháy mắt, ba thiên binh bị mất mạng, ba điểm sáng lại bay tới hậu tâm khỉ đá.
Chậm rãi đứng lên, hắn quay đầu nhìn lại.
Phía sau, một vị thiên tướng dẫn theo mười thiên binh đang đuổi theo giật mình.
Không theo lối nào, mà lại ra tay tàn nhẫn.
Con khỉ trước mắt đã là tuyệt lộ, nhưng tại sao trong cặp mắt kia lại không có sợ hãi, mà duy nhất chỉ có khát máu đây?
Cho dù là ở yêu tinh hung tàn nhất, thiên tướng này cũng chưa bao giờ thấy ánh mắt đó.
Điều này làm y không khỏi run lên, nắm thật chặt chuôi kiếm trong tay.
Trên gương mặt dữ tợn thoáng hiện nụ cười khiêu khích, nắm Hành Vân côn, khỉ đá liền chui vào trong rừng ngay dưới mí mắt của đám thiên binh thiên tướng.
- Hắn muốn làm gì?
Thiên tướng kia không khỏi thì thào tự nói.
Ánh mắt kia không phải một con yêu tinh chạy trốn nên có.
Một thiên binh hạ xuống cạnh ba cái xác.
- Ba người đều đã chết.
Thiên tướng cầm đầu nhìn rừng cây đen kịt, nuốt ngụm nước bọt.
- Đuổi theo sao
Trong đầu y bỗng sản sinh một câu hỏi vốn không nên có.
Hơn mười tên thiên binh đều lẳng lặng nhìn thủ lĩnh của mình. Mà thiên tướng kia thì lại nhìn chằm chằm rừng cây trước mắt, do dự không quyết.
Thật sự phải vào trong khu rừng này truy tìm yêu hầu kia sao?
- Các ngươi còn chờ cái gì?
Một tiếng quát lớn từ phía sau, một vị thiên tướng khác mang theo hai mươi thiên binh đuổi tới, khinh miệt nhìn thiên tướng đằng trước một cái, đoạn rút kiếm bên hông vung tay lên:
- Lên!
Để hai mươi thiên binh đứng theo trận hình, vị thiên tướng cảnh giới Luyện Thần kia bước chân vào rừng.
Nhưng thiên tướng cầm đầu mười thiên binh xuất hiện trước thì lại vẫn đứng nguyên tại chỗ.
- Tướng quân, chúng ta... không đi vào sao?
Thiên tướng kia thở nặng nhọc, nắm chặt chuôi kiếm trong tay, nhưng vẫn không quyết định nổi.
Lúc này, từ rừng rậm truyền ra tiếng kêu thảm thiết của các thiên binh đi trước.
- Aaaaaaa ~
- Cứu ta!
- Khônggggg ~
- Bên trái ~! Ở bên trái!
Mấy mũi tên phá không bay ra, biến mất trong bối tối mờ mịt khôn cùng.
- Hắn ở phía sau ~! Mau ~!
Tất cả thiên binh đồng loạt xoay người lại, nhưng bọn họ chỉ thấy bóng đen chợt lóe, một thi thể ngã trên mặt đất, cùng với một vị thiên binh thất kinh giơ cung tên, lại không biết nên nhắm vào đâu.
Khỉ đá không đơn thuần trốn tránh như bọn họ nghĩ, mà ở ngoài dự liệu của tất cả, phản kích...
Tại loại tình huống tuyệt đối không có cơ hội này phản kích, hắn muốn làm gì?
Sáu cây đuốc lách tách lửa cháy được giơ cao, chiếu sáng phạm vi xung quanh, nhưng đám thiên binh lại chỉ thấy những gốc cây cao ngất, và bóng tối vô biên sau đó.
Chỗ nào cũng là cây, chỗ nào cũng là bóng tối, tất cả lại thành công sự che chắn tốt nhất cho khỉ đá.
Lúc này, tình cảnh của đám thiên binh đã không khác gì bị trúng mai phục.
Một dự cảm bất an xuất hiện, thiên tướng cầm đầu cầm kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những tán cây che kín không cho ánh trăng lọt xuống.
Nhắm mắt lại, gã phát hiện không cảm giác được linh lực dao động từ khỉ đá. Bỗng gã hiểu vì cái gì thiên tướng ngoài kia không dám đuổi theo vào.
Ban ngày, bọn gã đuổi khỉ đá chạy trối chết, nhưng ban đêm...
Không đợi gã nghĩ rõ ràng có nên lùi lại hay không, lại một tiếng hét thảm vang lên.
Quay đầu, hắn phát hiện thủ hạ lại mất một người, trên mặt đất lại nhiều hơn một thi thể.
- Hắn... hắn từ ngọn cây lao xuống...
Một thiên binh run rẩy té ngồi trên mặt đất nói.
Tất cả mọi người lạnh run.
Từng đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía trưởng quan của mình, tựa hồ đang chờ lệnh rút lui.
- Chớ hoảng sợ!
Thiên tướng hét lớn một tiếng, cắm trường kiếm trong tay lên mặt đất, hai tay bắt quyết, rồi điểm vào huyệt Thái Dương của mình.
Cặp mắt kia lập tức tỏa ra hào quang. Từng gốc cây trước mắt biến mất, bóng tối lui dần, tầm nhìn rộng mở.
Nhưng mà, không đợi gã thích ứng, một bóng đen đã lẻn tới trước mặt gã, đột ngột đến nỗi đám thiên binh còn không kịp phản ứng.
- Cứu...
Không ai biết lời này đến cùng là "cứu mạng", hay là "cứu ta".
Thiên tướng bật ngửa người, bị hai ngón tay đâm mù mắt của gã.
- Bảo hộ tướng quân!
Có người hô to lên.
Toàn bộ thiên binh vung binh khí vây quanh khỉ đá, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Nhưng rất nhanh, bọn họ lại mất tung tích của khỉ đá.
Thất kinh đứng thành một vòng tròn, từng đôi mắt cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Thế nhưng bọn họ có thể thấy gì chứ?
Tại cánh rừng này, bọn họ giống như một đám người mù.
Giờ phút này, từng đôi tay đang nắm binh khí đều run lên.
- Lui... lui lại!
Ôm lấy hai mắt đã bị chọc mù, thiên tướng kia khóc nhọc đứng lên nhờ sự nâng đỡ của một thiên binh.
Mà câu kia tựa hồ là mệnh lệnh mà các thiên binh ở đây đang hy vọng nghe thấy nhất.
Một đám thiên binh ôm lấy thiên tướng chậm rãi lui bước, thẳng đến tới gần rừng bìa rừng, vứt đi đuốc trong tay, ai nấy vội vã chạy như điên.
Thiên tướng kia bị vấp ngã từ một cái chân thò từ sau một thân cây, thế nhưng không có thiên binh nào dám quay đầu đỡ gã dậy.
Đợi khi cả đám đã ra khỏi rừng rậm, mơ hồ nghe được tiếng kêu thảm của thiên tướng từ phía sau, nhưng tất cả chỉ dám hoảng sợ nhìn về cánh rừng kia.
Phảng phất là thị uy, thiên tướng kia cũng không chết nhanh như các thiên binh xấu số khác. Tiếng kêu thảm thiết kéo dài thật lâu, lâu đến độ đám người bên ngoài rừng rậm kinh hãi.
- Nhất định phải bắt được hắn! Không tiếc giá nào!
Một vị thiên tướng quơ kiếm trong tay quát.
Càng lúc càng nhiều thiên binh tới. Có được bài học ban nãy, bọn họ không dám tùy tiện bước vào rừng rậm, mà vây quanh trọn cả khu rừng.
Bên trong tiếng trống trận đinh tai nhức óc, chiếm hạm chậm rãi bay đến, từng cột sáng từ trên trời chiếu xuống, khiến khu rừng tối đen bỗng sáng như ban ngày.
Vô số thiên binh bắt đầu lao vào rừng rậm, bắt đầu tìm kiếm từng tí một.
Trong đám người, có một thiên binh cầm trường côn trong tay, lặng lẽ thoát ly đội ngũ, lặng lẽ đi về hướng bên ngoài Côn Lôn.
Bình luận truyện