Đại Ca Si Tình

Chương 1-2



Mười  năm sau.

“Lần này tôi nhất định phải chia tay anh”

Giọng phụ nữ lanh lảnh phá vỡ không khí yên tĩnh buổi trưa, Triệu Vĩnh Đệ cảm giác lần này mình có thể ngả bài, không thì cũng muốn ép Long Tề phải nói rõ với mình, nếu không cô tuyệt đối không thể buông được.

Dù gì bọn họ cũng đã qua lại với nhau hai năm, mặc dù phụ nữ bên cạnh anh chẳng thiếu, nhưng cô dù sao cũng là người qua lại lâu nhất, cô tin là anh đối với cô cũng có cảm giác gì đó, anh cũng yêu cô, chỉ là không nói ra miệng thôi.

Bất kể thế nào thì Đỗ Lượng Đồng cũng đã là quá khứ rồi.

Long Tề ngồi trên salon, khoanh tay trước ngực nhìn người đàn bà chanh chua trước mặt, bờ môi nhếch lên một nụ cười hứng thú “Nghe em nói vậy, em nghĩ anh nên trả lời thế nào?”

“Anh…” Cô nhất thời á khẩu, có lẽ phải nói là trong lòng cô đã có đáp án muốn nghe, chẳng qua là ngượng ngùng không nói ra miệng thôi.

“Ý của em đã rõ ràng như thế, vậy thì chia tay đi” Anh mỉm cười, một chút cảm giác không muốn xa rời cũng không có.

“Cái gì?” Triệu Vĩnh Đệ hết sức ngạc nhiên, hoàn toàn không dám tin vào những lời tai vừa nghe.

“Cần gì phải kinh ngạc như thế? Anh chỉ thỏa mãn nguyện vọng muốn chia tay của em thôi mà, không đúng sao?” Anh nhướn mi cảm thấy phản ứng của cô thật là buồn cười.

“Không đúng, không đúng. Đã nhiều năm rồi, anh hẳn phải quên Đỗ Lượng Đồng rồi chứ?”

“Ai nói với em anh đã quên cô ấy?” Ánh mắt anh bỗng chốc buồn bã.

“Phải…” Cô ngừng nói, vẻ mặt hốt hoảng “Vậy còn em? Em rốt cuộc là gì với anh?”

“Anh không biết, trừ Đồng ra, bất luận ai cũng không có ý nghĩa với anh”

“Anh thật tàn nhẫn, trừ Đỗ Lượng Đồng ra, anh tàn nhẫn với tất cả mọi người”. Cô gào lên với anh, chỉ đổi lại được một cái nhìn lạnh nhạt.

Long Tề nhếch khóe môi, nở một nụ cười ma mãnh “Anh cứ tưởng em thông minh hiểu rõ điều này cho nên mới đi cùng nhau”

Những lời anh nói như lưỡi dao hung hăng đâm trọng thương trái tim người khác.

“Anh sẽ bị báo ứng Long Tề, ông trời có mắt, sự tàn nhẫn của anh sẽ sớm nhận được báo ứng” Khi gào xong, cô nhìn thấy ánh mắt anh trở nên thâm trầm, trong lòng chột dạ, giật mình vì sự lỗ mãng của mình, trêu chọc tới người đàn ông này, căn bản là đã chán sống.

Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng chốc trở nên kinh hoàng, nở nụ cười lạnh “Tôi không tin ông trời, kể từ ngày đó, tôi không tin là Thượng đế có tồn tại.”

Nếu quả thật có Thượng đế, vậy anh rốt cuộc đã làm gì sai mà bị trừng phạt tàn khốc như thế?

Tim anh từ năm ấy đã không bao giờ có thể có niềm vui được nữa.

Những kỷ niệm trong anh như ngọn lửa lớn sớm thiêu đốt mọi thứ rồi.

Đồng của anh, người anh yêu thương nhất, rốt cuộc đến bao giờ mới có thể gặp lại? Anh đã sắp không chờ nổi nữa, mỗi  ngày trôi qua đối với anh đều là một ngày đau khổ.

“Biến, kể từ giờ phút này, tôi không còn muốn gặp lại cô nữa” Từng chữ thốt ra từ miệng anh đều sắc bén rét lạnh như băng tuyết.

Hai chân Triệu Vĩnh Đệ mềm nhũn, ánh mắt anh như muốn giết chết cô, cô miễn cưỡng chống chọi bằng chút hơi sức cuối cùng đi ra ngoài, đột nhiên cô dừng lại, giọng nói khổ sở “Thật ra thì, em thực sự không muốn chia tay với anh”

“Nhưng cô đã lên tiếng”

“Đến bây giờ anh vẫn không hiểu, phụ nữ bỏ đi là vì muốn được đàn ông giữ lại”

“Vậy sao? Tôi cũng thực sự không biết, bởi vì cô ấy không như vậy, đến tận bây giờ cô ấy cũng chưa từng cho tôi cơ hội giữ lại, nếu cô ấy cho tôi cơ hội này, cho dù là một phần ngàn vạn, tôi cũng sẽ không bỏ qua.” Anh bình tĩnh nói xong chỉ nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một rời xa.

Trong lòng anh, không có một chút lưu luyến với người phụ nữ này, có lẽ cô nói đúng, anh thực sự là một kẻ tàn nhẫn vô tình, nhưng nếu thật sự là kẻ vô tình, vậy thì tại sao cứ nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ấy tim lại có cảm giác đau đớn như vậy?

……………

“Lại chia tay? Rốt cuộc cậu định đổi bao nhiêu phụ nữ?”

Giọng Lãnh Tử Uyên bất đắc dĩ vang vọng trong hành lang, Long Tề và anh sắp tới sẽ bay sang Đài Loan, trước khi đi đến chào từ biệt phu nhân, ở “Hắc Môn” mặc dù bà không có địa vị cụ thể gì, nhưng từ nhỏ đã chăm sóc hai bọn họ, nghĩ biện pháp che chở khi họ gây họa, so với đứa con trai Long Tuấn quanh năm suốt tháng biệt tích bên ngoài, đối với bà Long Tề còn thân thiết hơn.

Long Tề quăng cho hắn một cái nhìn không bận tâm “Có gì khác biệt? Người thứ mười với người thứ một trăm đối với tôi cũng như nhau cả”

“Đối với cậu đúng là không có sự khác biệt, chỉ có điều đến tai mấy trưởng bối trong tổ chức, sẽ khiến họ chối tai” Lãnh Tử Uyên lại bất đắc dĩ nói.

“Bọn họ nghe được cái gì cũng chẳng liên quan đến tôi, Uyên, không phải sau khi lấy vợ, cậu liền quên mất đức hạnh trước kia của mình chứ? Cậu không có tư cách dạy dỗ tôi”

Một câu trúng điểm yếu, Lãnh Tử Uyên giơ tay đầu hàng “Phải phải phải, tôi không có tư cách giáo huấn cậu, chỉ có điều là huynh đệ, mình chỉ muốn báo cho Nhóc cậu biết là đừng có quên thân phận của mình, coi chừng chọc vào kẻ xấu.”

“Ý cậu là những người phụ nữ để ý đến tiền hay quyền của tôi sao?”

“Không, mình không sợ những phụ nữ đó có coi trọng tiền hay quyền của cậu hay không, chỉ sợ họ coi trọng cái mạng cậu” Hắn nói đúng tim đen của anh, đó là điều anh đang lo lắng.

“Tôi cũng không muốn” Long Tề làm ra một biểu cảm bừng tỉnh

Nhìn dáng vẻ không chút bận tâm của anh, Lãnh Tử Uyên muốn nổi điên.

“Chẳng lẽ cậu tưởng mình là quái miêu chín mệnh chắc? Tề lão đại, cậu có ngày nào nhớ ra mình là Môn chủ “Hắc môn” không, trách nhiệm trọng đại, mọi việc đều phải cẩn trọng, ngàn vạn lần không phải trò đùa…” Anh không nhịn được chậm rãi chắc đi nhắc lại.

Lãnh Tử Uyên thật sự rất ghét bản thân phải biến thành một bà mẹ như vậy, nhưng mỗi lần đối mặt với Long Tề, anh không khỏi cảm thán đời này đã lên phải thuyền giặc, mới làm huynh đệ với hắn.

Nhưng Long Tề lại thích nhìn bộ dạng vì mình lo lắng của anh, kể từ chín năm trước, anh thiếu chút nữa bị nổ chết trên một con thuyền ở Nhật Bản, mặc dù sau đó may mắn được cứu trợ, nhưng người anh em này kể từ ngày đó bắt đầu cẩn thận với sự an nguy của mình, không lúc nào được lơi lỏng.

“Tôi biết rồi, anh em tốt, mấy lời này của cậu tôi có thể đọc làu làu rồi”

“Đọc làu làu không có tác dụng, quan trọng là phải nhớ kỹ trong lòng” Lãnh Tử Uyên lạnh lùng nói, thái độ vẫn không thể tin nổi hắn.

Long Tề bật cười, anh đã sớm quen với những lời độc địa này, hiểu rõ tất cả chỉ là thói quen quan tâm đến anh, bất chợt, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhanh hơn họ một bước tiến vào phòng của phu nhân.

“Đó là chú Vân à?”

Nghe vậy, Lãnh Tử Uyên quăng một ánh nhìn về phía người đàn ông kia, vuốt cằm nói “Là chú Vân, mình nghe nói gần đây chú ấy đang bận một chuyện lớn, có liên quan đến cậu”

“Chúng ta đi thôi! Không cần chào nữa” Long Tề kéo Lãnh Tử Uyên quay đầu đi.

“Chẳng lẽ cậu không chào hỏi một tiếng đã đi, phu nhân có lẽ sẽ không vui” Lãnh Tử Uyên hoàn toàn hiểu nguyên nhân anh rời đi, cố ý mát mẻ.

“Lên máy bay tôi gọi điện cho bà là được” Bất luận thế nào, bây giờ anh cũng không muốn đối mặt với hai người họ, dù thế nào thì điều bọn họ quan tâm chỉ là lúc nào anh mới bằng lòng gật đầu đồng ý kết hôn.

Chưa đến thời hạn cuối cùng, đừng hòng mong anh dễ dàng đồng ý chuyện kết hôn.

Đến bây giờ anh vẫn chưa buông tha, cô bé của anh… anh nhất định sẽ tìm bằng được.

Đài Loan – Đài Bắc

“Tôi muốn đi một mình, cô vào trước đi”

Bóng cây xanh rì, thảm cỏ xanh mướt, những cơn gió đầu hè thổi lên chiếc váy cưới trắng muốt của cô dâu, cô rút đôi găng tay màu trắng ra, chạm lên vỏ thân cây nâu sần, cảm thụ sự thô ráp, quay đầu nhẹ giọng nói với phù dâu.

Vừa nghe cô dâu nói xong, phù dâu hoảng hốt “Hôn lễ cũng sắp cử hành rồi, Đồng tiểu thư, thiếu gia bảo tôi…”

“Muốn giám sát tôi sao? Chúng tôi cũng sắp thành vợ chồng, chẳng lẽ anh ta còn sợ tôi chạy mất?”

Cô gái không vui ngoái đầu nhìn lại, đó là một gương mặt giống hệt Đỗ Lượng Đồng, từ chân mày trở đi, chỉ khác ở chỗ trưởng thành hơn, hơn nữa, tên cô là Lý Anh Đồng.

Đến bây giờ cô cũng chưa gặp người đàn ông nào cẩn thận hơn Hoắc Đông Bảo, từng giây từng phút sợ cô hủy hôn không lấy hắn, có lẽ, nguyên nhân chính cũng là vì cô không mấy hứng thú với hắn, quan hệ cũng gần như xa lạ.

“Không, không phải là như vậy, là…”

“Bây giờ tôi chỉ muốn một mình một lúc, nếu cô còn nói thêm gì nữa tôi khó đảm bảo là không chạy vì quá phiền đấy”

“Vâng, tôi sẽ đi vào. Đồng tiểu thư, cô muốn đứng đây bao lâu…”

“Tôi thật sự cảm thấy cô quá phiền”

“Vâng vâng, tôi vào ngay đây” Nói xong, phù dâu lập tức nhấc chân như chạy trốn đi vào, để lại một mình Lý Anh Đồng mặc áo cưới đứng hóng mát.

Cô phe phẩy tấm lụa trắng trên mặt, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời qua kẽ lá, chiếc váy lụa trắng lật phật trong gió khiến cả người cô cũng như sắp bị gió cuốn đi.

Cô nhìn quá mê mẩn, hoàn toàn không thấy một ánh mắt đàn ông sắc nhọn sau lưng, đang kinh ngạc nhìn cô chăm chú như đã kiếm tìm rất lâu rốt cuộc vui mừng như điên vì thấy con mồi…

…………………………

Nghe nói, tân nương này đặc biệt thích hoa hồng trắng, cho nên, từ ngoài sân vào đến giáo đường trang trí hơn vạn đóa hoa hồng trắng nhập khẩu, đập vào mắt là một dải trắng mênh mông khiến người ta lóa mắt.

Long Tề và Lãnh Tử Uyên một trước một sau bước xuống xe, cạnh họ là mấy tùy tùng dẫn đường, dù sao đây cũng là một hôn lễ náo nhiệt, không cần phải bày ra một cái trận địa dọa người như thế chứ.

Chỉ có điều, đi trước đều là đội quân tinh nhuệ muốn bảo vệ sự an toàn của Long Tề, một việc khó khăn như lên trời.

“Hoắc Đăng Anh lão nhân thật lớn mật, con trai kết hôn mà dám tìm cậu tới tham gia, chẳng lẽ lão ta không hiểu được lần đó không phối hợp hành động theo mệnh lệnh của cậu khiến cậu rất mất hứng sao?” Lãnh Tử Uyên cười nói.

“Hắn luôn không phải là một người thông minh” Long Tề cũng cười hừ một tiếng, trong lòng anh cho tới bây giờ chưa từng quan tâm tới lão già này.

“Vậy cũng được”

Hai nhân vật quan trọng nhất của “Hắc Môn” cùng xuất hiện, lập tức gây xôn xao, Hoắc Đăng Anh không lâu sau vụ Mộng Đô mặt mũi ông vẫn lớn như vậy còn mời được hai đại nhân vật như vậy.

Lãnh Tử Uyên thực ra là bay sang Đài Loan để đón vợ Phạm Đào Đào về Hồng Kông, theo kế hoạch sẽ ở Đài Bắc lâu một chút, chờ vợ sinh con xong làm đầy tháng rồi mới trở về.

Còn Long Tề tới để chạy nạn, mấy tháng nay anh bị các trưởng bối bức hôn đến mức sắp điên rồi, có lẽ do Lãnh Tử Uyên không có động tĩnh gì tự dưng nổi hứng trong một năm ngắn ngủi đi lấy vợ khiến mọi người có cảm giác có thể hi vọng vào anh.

Thật nực cười, bọn họ nghĩ quá rồi, đừng mơ tưởng anh lại dễ dàng đi vào khuôn khổ như thế.

Một cơn gió mát thổi tới, mùi thơm thoang thoảng bay đến, Long Tề không tự chủ dừng bước, nhìn về phía phát ra mùi thơm, thấy một một dáng lụa đang đứng lặng dưới hoa.

Những cơn gió tinh quái đùa cợt trên chiếc khăn voan đội đầu của cô dâu giống như một chiếc cánh sắp nâng cô lên trời, trong lòng Long Tề đột nhiên rung động, bởi vì cô gái này giống hệt cô gái trong mộng tưởng của anh.

Lãnh Tử Uyên đi theo cũng dừng bước, nhìn theo tầm mắt anh, trong lòng cũng rung động không kém, bởi vì anh cũng nhìn ra cô gái mặc chiếc váy trắng kia quá giống Đỗ Lượng Đồng.

“Uyên, giúp tôi, tôi muốn cô ấy”

“Cậu điên rồi à? Cô ấy có vẻ là cô dâu của lễ cưới này, sắp trở thành vợ người khác rồi”

“Trước khi hôn lễ này hoàn thành cô ấy không phải”

“Tề, mình thừa nhận cô ấy rất giống Đồng, nhưng thiệp mừng ghi rõ tên cô dâu là Lý Anh Đồng, thân phận lai lịch cũng rõ ràng cho nên cô ấy tuyệt đối không phải là Đồng mà cậu muốn tìm”

“Tôi mặc kệ, tôi chỉ hỏi cậu một câu, Long Tề tôi có năng lực cướp cô ấy đi không?” Giọng anh kiên định, không cho phép kẻ nào phản bác, vẻ mặt toát lên thái độ của vương giả.

“Cậu có” Mặc dù không cam nguyện, Lãnh Tử Uyên cũng phải nói thật.

“Vậy tôi muốn cô ấy, đừng nói với tôi cô ấy là cô dâu cái gì đó của kẻ khác, nói nhảm, giúp tôi lấy cô ấy, Uyên, nếu coi tôi là huynh đệ, hãy giúp tôi một lần đi”

Lãnh Tử Uyên thở dài “Được, chỉ một lần này thôi đấy, lần sau không có đâu”

“Cảm ơn” Long Tề cảm kích cười một tiếng.

“Khỏi cần cảm ơn, ai bảo mình là anh em của cậu” Lãnh Tử Uyên bất đắc dĩ mấp máy khóe miệng, cánh tay dài vươn lên, ý bảo tùy tùng sau lưng hành động theo anh.

Mục sư tuyên bố buổi lễ bắt đầu, trong giáo đường tấu lên khúc quân hành, giống như bất kỳ hôn lễ nào, chú rể đứng ở một đầu thảm đỏ đợi cô dâu.

Nhưng nhạc phát mãi mà đầu kia thảm đỏ vẫn yên tĩnh, cô dâu cũng không thấy đâu, người chơi đàn cũng không vì vậy mà dừng lại, nhưng trong tiếng nhạc du dương, không khí dần dần trở nên kỳ quặc.

Lãnh Tử Uyên và tùy tùng ngồi ở hàng ghế phía trước, bên cạnh anh là ghế trống, Long Tề không xuất hiện, thay vì nghi ngờ như những người khác, ánh mắt anh bình tĩnh như thể đã sớm biết đáp án.

Rất lâu không thấy cô dâu xuất hiện, quan khách tham dự đã bắt đầu xôn xao, mặc dù chú rể cố ra vẻ trấn tĩnh nhưng vẫn không thể làm mất đi sự lo lắng.

Kể từ lúc Lý Anh Đồng đồng ý lấy anh, tròng lòng anh không ngừng lo lắng, cô rất xinh đẹp cao ngạo như một nữ thần không thể tiếp cận.

“Hoắc tiên sinh, xin hỏi tân nương…” Mục sư rốt cuộc không nhịn được mở miệng.

“Chờ chút, cô ấy nhất định là hơi mất bình tĩnh, cho cô ấy thêm chút thời gian, cô ấy nhất định sẽ xuất hiện.” Hoắc Đông Bảo căng thẳng nuốt nước miếng, những lời anh nói có vẻ giống như tự an ủi mình hơn là thuyết phục người khác.

Đột nhiên, đầu kia thảm đỏ có động tĩnh, không phải tân nương xuất hiện mà là gương mặt hốt hoảng của phù dâu, sắc mặt cô trắng bệch, la hét “Cô dâu… cô dâu không thấy nữa”

Trong khoảnh khắc, cả hội trường xôn xao, mọi người rì rầm to nhỏ, sắc mặt Hoắc Đông Bảo cũng trở nên trắng bệch, bởi vì lo lắng của anh rốt cuộc đã thành sự thật.

Lãnh Tử Uyên mỉm cười, đứng dậy dẫn theo tùy tùng bỏ đi, hôn lễ này căn bản cũng không cần xem nữa, bởi vì cũng chẳng có gì mới mẻ, thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện